Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

***

Ngô Diệc Phàm không nghĩ tới dẫn Trương Nghệ Hưng đi mua sắm lại thoải mái như vậy, anh vốn cho rằng cùng một tiểu ngốc nghếch xuất môn không gặp phải tai nạn này cũng gặp rắc rối khác, nhưng trên thực tế chuyện gì cũng không xảy ra, Trương Nghệ Hưng thật ngoan ngoãn theo sát anh, không vòi vĩnh cũng không chạy loạn, chỉ cần mấy bộ xếp hình và một lon coca là có thể làm bé vui vẻ, thật dễ nuôi a. Ngô Diệc Phàm nhìn bé cầm lon coca đôi mắt cười cong cong như vầng trăng non, không nhịn được có cảm giác vô cùng thành tựu.

Buổi tối trở về nhà, Ngô Diệc Phàm gọi điện thoại cho Ngô cha Ngô mẹ, mới hỏi được vài câu về chuyện sinh hoạt của hai người ở Mỹ, Ngô cha Ngô mẹ liền vội vàng hỏi tới Trương Nghệ Hưng, Ngô Diệc Phàm vừa nghe, lập tức đem điện thoại đưa cho Trương Nghệ Hưng - lúc này đã sớm ngồi sát bên cạnh anh, thần tình vô cùng mong đợi. Ngô Diệc Phàm yên lặng nhìn Trương Nghệ Hưng và Ngô cha Ngô mẹ nói chuyện, Trương Nghệ Hưng nói năng đứt quãng, mặc dù lời nói không thành câu nhưng ý tứ đều có thể biểu đạt được, cũng không biết cha mẹ ở trong điện thoại nói với bé cái gì, chỉ thấy không bao lâu sau bé liền nước mắt lưng tròng, vô cùng ủy khuất. Ngô Diệc Phàm nhìn nhìn một hồi, đột nhiên có chút ước ao, lúc nào Trương Nghệ Hưng sẽ có thể nói chuyện thật nhiều với mình như vậy nhỉ, hiện tại đến một câu "ca ca" nghe được từ bé cũng còn thấy khó khăn nữa là. Còn đang ngẩn người, bên tai đột nhiên nghe được thanh âm của Ngô mẹ trong điện thoại, Ngô Diệc Phàm hồi tỉnh nhìn lại bàn tay nhỏ nhỏ của Trương Nghệ Hưng đang giơ điện thoại áp vào bên tai anh; Ngô Diệc Phàm liền có ý tưởng muốn trêu chọc bé một chút, liền cố ý không nhận lấy điện thoại mà cứ giữ nguyên tư thế này cùng Ngô mẹ hàn huyên, qua thật lâu, thẳng đến khi cảm giác được bàn tay cầm điện thoại của bé có chút run run, anh mới cùng Ngô mẹ nói tạm biệt. Ngô Diệc Phàm nhìn Trương Nghệ Hưng ngồi ở một bên rốt cục thở phào một hơi mà buông điện thoại xuống, không khỏi nghĩ thầm, thật là một đứa ngốc a, mỏi tay như vậy cũng không kêu một tiếng, anh biết làm gì với em đây.

Hết ngày thứ bảy, Ngô Diệc Phàm vốn muốn đem Trương Nghệ Hưng đi shoping một lần nữa, thế nhưng Trương Nghệ Hưng hình như đối với đồ vật này nọ mới mua hôm qua vô cùng cảm thấy hứng thú, từ lúc ăn xong điểm tâm liền bắt đầu chui vào phòng mình sắp sắp xếp xếp, Ngô Diệc Phàm nỗ lực muốn chơi cùng bé để bồi dưỡng tình cảm, nhưng Trương Nghệ Hưng lại xem Ngô Diệc Phàm như người vô hình, thậm chí còn giống như bực mình Ngô Diệc Phàm ở một bên làm bé thêm phiền, Ngô Diệc Phàm không thể làm gì khác hơn là thức thời đi ra ngoài. Qua ba ngày ngắn ngủi này tiếp xúc nhiều hơn, hình như thực sự đã giải tỏa được khúc mắc trong lòng Trương Nghệ Hưng, bé tựa hồ bắt đầu tin tưởng người anh trai này, tin tưởng anh trai sẽ đối tốt với bé; tuy rằng bé vẫn chưa cùng Ngô Diệc Phàm nói chuyện nhiều, thế nhưng từ đó về sau, Ngô Diệc Phàm xuất môn đi làm, Trương Nghệ Hưng ở nhà cũng sẽ không gây loạn, a di cũng sẽ không thỉnh thoảng phải gọi điện thoại cho Ngô Diệc Phàm nữa. Buổi tối Ngô Diệc Phàm trở về nhà, a di cũng đều vui vẻ khoe Trương Nghệ Hưng rất nghe lời, mỗi ngày đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi ngủ, yên lặng chơi đùa, cũng không khóc nháo. Ngày cứ đều đều như vậy trôi qua, thoáng cái đã đến cuối năm, Ngô Diệc Phàm công tác đều bận muốn điên rồi, trước đây vừa đến cuối năm Ngô Diệc Phàm bận rộn đều tăng ca ở công ty không về, thế nhưng hiện tại có Trương Nghệ Hưng, anh mỗi ngày trễ nhất 10h phải về nhà, a di không thể ở lại với Trương Nghệ Hưng muộn hơn; vì thế Ngô Diệc Phàm mỗi ngày 10h về đến nhà, a di bảo mẫu liền rời đi, Trương Nghệ Hưng cũng đã say ngủ, lúc này Ngô Diệc Phàm mới bắt đầu lôi máy tính ra làm việc. Hôm nay nửa đêm, Ngô Diệc Phàm vào phòng bếp uống nước có đi ngang qua phòng Trương Nghệ Hưng, nhìn bên trong bé đang ôm gấu bông say sưa ngủ, Ngô Diệc Phàm nhất thời nhẩm tính Trương Nghệ Hưng tới Bắc Kinh đã được ba tháng rồi. Mà ba tháng này huynh đệ hai người quan hệ cũng không có phát triển nhiều, trò chuyện vẫn như cũ dừng lại ở Ngô Diệc Phàm hỏi, Trương Nghệ Hưng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, thỉnh thoảng thật sự là gật hay lắc đều không giải quyết được, lúc đó bé mới chịu nói vài câu. Kỳ thực cũng không khó lý giải, bình thường hai người rất ít tiếp xúc, Ngô Diệc Phàm đi làm Trương Nghệ Hưng còn chưa thức dậy, Ngô Diệc Phàm trở về bé đã lại lên giường, Ngô Diệc Phàm nghĩ Trương Nghệ Hưng có lẽ không thích mình làm bạn với bé, nên cũng sẽ không làm phiền đến không gian cá nhân của bé. Hai người hầu như đều sống trong thế giới riêng của mình, gần như chỉ có lúc ăn cơm mới chạm mặt nhau. Ba tháng trôi qua, Ngô Diệc Phàm thậm chí không biết Trương Nghệ Hưng đã sớm sắp xếp thành thạo mấy bộ xếp hình kia, không giống như trước phải suy nghĩ thật lâu thật lâu mới có thể xếp được, bởi vì Trương Nghệ Hưng chưa bao giờ mở miệng nói với anh, "Ca ca, anh xem, em có thể nhanh như vậy xếp lại hình này" hoặc là "Ca ca, anh có thể mua cho mấy bộ xếp hình mới được không, mấy bộ này đều chơi đến thuộc cả rồi"... Trương Nghệ Hưng thực yên lặng, thực an tĩnh, an tĩnh không phải giống như một đứa trẻ ngốc ngếch, mà an tĩnh giống như một người tự phong bế thế giới của chính mình. Trương Nghệ Hưng tự khóa chặt mình như vậy, Ngô Diệc Phàm không biết làm sao để có thể bước vào...

-End chap 6-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro