VÉN MÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Vết máu từ khoang miệng bị Mina nhanh chóng giấu đi, cô cũng nhích xa dần ra khỏi người chị.

Momo mặc nhiên không hay biết, chỉ thấy cô đột nhiên né tránh mình thì nhăn nhó bất mãn. Chị nhích sát lại, với tay về phía cô, muốn cô hãy đến bên mình. Nhưng Mina không thể, vào lúc này cô không thể.

''Selena à, Selena.''- Cô cất tiếng gọi.

Chỉ vài giây sau người kia đã đi vào phòng:- ''Chủ tịch gọi tôi.''

''Cô hãy đưa chị ấy ra ngoài ngay đi, tôi muốn được nghỉ ngơi một lát.''

Mấy ngày qua cô cứ một mực đòi dính lấy Momo, một chút cũng không muốn rời. Nay lại chủ động muốn đuổi chị đi, không khỏi làm người ta nảy sinh khó hiểu.

Đôi chân Selena bất động một lúc rồi cũng làm theo. Cô tiến lại kéo Momo ra khỏi phòng, nhưng Momo cứ vùng vằng không chịu.

''Mina, Mina..''- Momo đưa tay kháng nghị lại Selena, còn mắt nhìn về phía Mina. Cô có thể đọc được chị muốn gì qua ánh mắt, chị muốn ở lại với cô.

''Chủ tịch.''- Trông Selena có vẻ khó xử.

''Kéo chị ấy ra ngoài nhanh đi! Thật phiền phức!''

Mina lớn giọng làm Selena há hốc mồm kinh ngạc, cô ấy nhìn cô như thể hôm nay đầu óc cô thật sự có vấn đề. Cũng phải thôi, lúc nãy chính cô là người đã kêu cô ấy đưa chị vào đây.

''Mina.. Mina..''- Momo vẫn tỏ ra rất bướng bỉnh, bị Selena kéo đi nhưng vẫn mếu máo quay lại nhìn, khuôn mặt chị co rúm lại. 

Mina không chịu đựng được khi nhìn thấy chị như thế, cô rất muốn đứng dậy chui rúc vào trong lòng chị. Nhưng vào thời khắc này, chỉ cần cô nhích người một chút thôi thì vệt máu thấm trên ga giường sẽ lộ ra ngay lập tức.

Sau khi hai người họ ra ngoài và cánh cửa phòng đóng lại, Mina mới dám giở lòng bàn tay vẫn đang úp chặt xuống ga giường của mình lên. Màu đỏ phản chiếu vào đôi mắt cô gay gắt.

Nụ cười cay đắng của cô phát ra không bao lâu sau đó, cô cười nhưng nước mắt cứ lũ lượt tuôn trào.

Có lẽ đây chính là báo ứng.

Mina thu hồi lại những giọt nước mắt trên khuôn mặt, cố gắng xuống giường, từng bước đi nặng trĩu như chính trái tim cô. Nếu như ông trời muốn cô phải trả giá cho những việc mình đã làm, thì khoảng thời gian còn lại cô chỉ muốn được ở bên cạnh người mà mình yêu thương nhất.


Mấy ngày sau đó, mọi chuyện không hề êm ả, thị trường tài chính lẫn búa rìu dư luận đều nhắm về phía Myoui Mina. Họ cho rằng việc cô kết hôn với Hirai Momo là trái với đạo lý, gián tiếp phản bội lại một người đã khuất như Atsuko. Vô số lời đồn đại được dựng lên và được thêu dệt thành những câu chuyện uẩn khúc khác nhau, dĩ nhiên tất cả đều gây bất lợi cho cô.

Đứng trước tình cảnh như vậy, Mina cũng chẳng mấy để tâm. Cô dùng quyền lực lẫn tiền bạc của mình để làm lắng xuống mọi thứ, và toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho đám cưới.

Hôm nay được nghỉ ngơi một chút, cô lái xe chở Momo đến bệnh viện, khác ở chỗ lần này không phải khám cho chị mà là cho cô. Cô dặn dò chị ngồi đợi ở trong xe cẩn thận rồi mới một mình đi vào. Chị nằng nặc đòi theo nhưng cô nhất quyết không chịu.

''Momo ngoan, em vào một lát sẽ ra ngay mà.''

''Sao không.. cho..chị theo chứ.''- Momo thò tay ra khỏi cửa sổ xe nắm lấy tay cô, cái miệng chu chu trông ghét vô cùng.

''Ngốc ạ, chị vào trong sẽ làm cản trở việc xét nghiệm.''

Nói dối.

''Thôi nào, em hứa sẽ ra với chị ngay.''- Thấy Momo không trả lời mình, đoán là chị lại giận dỗi nên cô mỉm cười vỗ về.

''Ra..sớm với chị đó.''- Momo cảm thấy có nũng nịu thêm nữa thì cô cũng bỏ mình lại trong xe nên chuyển sang thương lượng. Tia tình cảm trong ánh mắt chị đọng lại trên gương mặt cô, đơn thuần và ấm áp. 

Cô véo nhẹ má chị, giơ ba ngón tay làm điệu bộ hứa chắc:- ''Nhớ rồi.''

Khi quay người bước đi, Mina vẫn cảm nhận được từ phía sau chị đang lặng lẽ nhìn mình. Cô thật sự muốn khóc ngay một trận thật to, bởi tất cả đều đã quá sức chịu đựng.

Mina không dẫn chị cùng vào trong, vì cô hiểu được những thứ linh cảm đang không ngừng gào thét trong lòng, nó nói cho cô biết điều gì đang chờ đợi bản thân ở phía trước. Cô không muốn để chị nghe thấy những thứ không nên nghe.

Khi cô quay trở lại thì Momo vẫn ngồi yên ở đó, có vẻ như vì chán nên chị tự nghịch ngợm với những đầu ngón tay của mình. Cô đã rất muốn gọi, nhưng không hiểu sao cổ họng cứ như có cái gì đó nghẹn cứng, thậm chí trong đầu còn đang vương lại từng lời từng lời của bác sĩ.

Nhưng Momo đã nhìn thấy cô, chị mừng rỡ mở cửa xe chạy thật nhanh về phía bên này, ngay khi hai người ở gần nhau thì không nói gì đã ôm cô thật chặt.

''Em khóc sao?''- Được một lúc thì chị buông ra, ngón tay chị chùi chùi lên gương mặt cô, nơi vẫn còn ướt át do nước mắt chưa lau kịp.

Lòng Mina đau âm ỉ, những đầu ngón tay của chị truyền đến cho cô một thứ cảm giác luyến tiếc. Cô sẽ còn được chị chạm vào như thế này thêm bao nhiêu lần nữa đây.

''Em không có gì, bác sĩ nói tình hình sức khỏe của em đang dần ổn định.''- Cô vịn lấy bàn tay chị, lại thêm một lời nói dối.

Đầu Momo gật lên gật xuống liên tục, chị vui vẻ như thể vừa đạt được một ước nguyện lớn lao nào đó. Momo tuy thần trí không minh mẫn nhưng tiềm thức vẫn còn đọng lại rất nhiều điều, có lẽ lớn nhất chính là tình cảm dành cho cô. Vào thời khắc này cô chỉ ước sao chị có thể quên đi tất cả, không nhớ thì sau này cũng sẽ không lưu luyến cả một đời.

''Momo à, chúng ta đi đến một nơi nhé.''

''Đi đâu..''

''Trở về nơi ấy.''- Cô đáp lời chị một cách ngắn gọn rồi nắm lấy tay chị kéo đi, có những thứ nếu không làm ngay lúc này thì cô sợ sẽ không còn kịp nữa.

Mina cùng Momo trở về một nơi, nơi ngập tràn những kỉ niệm của hai người họ. Ngôi nhà cũ kĩ ngày xưa vẫn còn ở đó, chỉ có điều dãy cây leo trước cổng đã héo tàn từ lâu, bốn phía xung quanh mọc lên từng hàng cỏ rậm rạp. Rất nhiều thứ đã không còn, nhưng ít ra lòng cô vẫn như cũ.

''Chúng ta vào thôi.''- Cô nói với chị sau khi mở cổng. Căn nhà này, cô đã mua lại cách đây mấy ngày.

Momo vào trong nhà tìm đại một chỗ để ngồi xuống. Do bụi bặm nhiều quá nên nhìn chị hơi khó chịu, cơ mặt chị nhăn cả lại, ngồi không được bao lâu thì đã quay lại đứng sát bên cô. 

Mina bật cười, cô lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang đeo vào cho chị:- ''Chị đừng tháo ra nhé, lại kia ngồi đợi em, em quét dọn cái đã.''

Chị nghe theo lời cô, đi đến ngồi trên chiếc giường sát vách. Tầm mắt chị cứ di chuyển liên tục, dường như không bỏ sót một ngóc nghách nào của ngôi nhà. Từ phía xa xa, cô vẫn kịp bắt gặp khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mi mắt chị khẽ cụp xuống.

''Momo à, chị nhớ ra gì đúng không??''- Cây chổi đang cầm trên tay bị Mina quăng sang một bên. Cô tiến vội về phía chị, ôm lấy vai chị sốt sắng. 

Nhưng trái với mong đợi của cô, chị chỉ nhìn cô rồi khẽ lắc đầu.

Mina buông Momo ra, cô vuốt vuốt bàn tay chị:- ''Không sao, em quên mất, bây giờ có lẽ chị vĩnh viễn không thể nhớ lại sẽ tốt hơn.''

Cô muốn quãng đời sau này của chị phải thật hạnh phúc và đừng bao giờ nhớ về cô. Thế nhưng mặt khác, cô cũng không nỡ để chị quên đi mình.

''Sau này nếu có yêu ai khác, thì hãy đặt em vào một góc nhỏ trong tim mình có được không?''- Mina chạm nhẹ vào bên má Momo, tha thứ cho lòng cô vẫn còn một chút ích kỷ.

Nhưng rồi biểu cảm ngẩn ngơ của chị lại làm cô nghĩ khác đi, bây giờ chị như vậy, sau này còn có thể yêu ai được nữa, và làm gì có ai chấp nhận để chị ở bên mình.

Không còn cô, chị biết sống ra sao.

Lần này thì Mina không thể nào kiềm chế được nữa, cô khóc, cô cũng không đủ mạnh mẽ để kịp quay đi.

''Sao...sao em lại khóc rồi?''- Momo nhảy khỏi giường, chị đối mặt với cô. Tay chân vụng về của chị khua lên loạn xạ, không biết làm thế nào để dỗ cô nín khóc, vội kéo đầu cô vào trong lòng mình, để mái tóc cô dính sát lên ngực chị:- ''Ngoan...ngoan...đừng..khóc mà..''

Tiếng dỗ dành thỏ thẻ của chị làm nước mắt cô rơi xuống càng nhiều thêm. Cô bỏ mặc mọi thứ, chỉ muốn được chị ôm trong lòng như vậy. Khi hai người còn bé, cô ở trong vòng tay Momo hàng trăm hàng ngàn lần cũng không có cảm giác gì, giờ đây mới biết cô sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ để được quay trở về ngày đó.

''Ôm em thật chặt đi.''

Momo làm theo lời cô, vòng tay chị càng siết chặt. Khi buông ra, cô nắm tay chị đi đến bên chiếc giường. Cả hai người cùng nằm xuống, chị vẫn ôm lấy cô như cũ, một chút cũng không muốn rời.

''Momo à, nếu không có em bên cạnh, chị vẫn sẽ sống tốt mà đúng không?''

''Không..bên cạnh chị? Em đi đâu thế?''

Chị cuống lên định ngồi bật dậy nhưng đã bị cô đè xuống.

''Em đi công tác xa, lâu lắm mới về lại nơi này. Khi hai chúng ta gặp lại, có lẽ chị đã trở thành một bà già 80 tuổi rồi cũng nên.''- Mina cười chua chát.

''Em..dẫn chị..theo đi.''

''Không được, nơi đó Momo không thể đi cùng em được.''

''Sao..lại..không được chứ!''

Momo không cam lòng giãy lên, chiếc giường cũng rung lắc theo. Mina khó khăn lắm mới có thể kiềm chị lại, cô ho lên liên tục.

''Momo ngoan, nghe lời em đi. Em không thể dẫn chị đi cùng, vì nơi đó rất cô đơn, rất giá lạnh..''- Âm thanh của cô giờ đây là khản đặc, nhưng vẫn cố gắng nói ra từng lời. Lời nói trở nên vô lực, cô biết mình sắp khóc thêm lần nữa.

''Nhưng mà..chị sẽ rất nhớ em..''- Trông chị cũng giống như sắp khóc.

Mina không biết nên vui hay nên buồn, chị nói rằng chị sẽ nhớ cô. Cơ thể cô càng nhích sát vào người chị, dính chặt lấy chị vĩnh viễn không muốn buông tay. Nhưng ông trời không cho phép cô làm điều đó, rồi cô cũng sẽ phải buông bỏ người mà mình đã để lỡ cả một đời.

''Hứa với em đi, nhiều năm sau này, dù cho có nhớ em đến như thế nào thì cũng đừng đi tìm em, có được không?''

''Không được..''- Chị lắc đầu nguầy nguậy.

''Nếu chị đi tìm em, em sẽ không bao giờ quay trở về nữa.''

''Mina..''

Momo gọi tên Mina. Chị lắc lắc cơ thể cô khi thấy cô tỏ ra giận dữ, rời khỏi cái ôm với mình và còn quay người đi hướng khác.

''Em giận..chị hả..''

''Mina đừng giận..chị chỉ là muốn được..ở bên cạnh em.''

''Mina à..''

Momo chọt chọt liên tục vào lưng cô, giọng nói nghe rất thương. Ở phía bên này cô đang khóc nức nở khi biết chị tưởng rằng cô giận mình. Chị đâu ngờ được, cô chỉ là đang cố tỏ ra cứng rắn để chị nghe lời, sau này có thể bình yên mà sống hết quãng đời còn lại, đem hình bóng cô vùi chôn vào trong quá khứ.

''Chị có yêu em không?''- Cô vẫn không quay lại nhìn chị, chỉ hỏi một câu.

''Tất nhiên..là có rồi.''- Rất lâu sau Momo mới trả lời, có lẽ chị còn không định nghĩa được cái khái niệm gọi là tình yêu trong câu hỏi của cô.

''Vậy thì..hãy nghe em đi có được không?''

''Đừng tìm em nữa và hãy sống cho thật tốt.''

''Momo, xin chị đấy.''

Cũng không biết có phải chị đã nghe thấy tiếng khóc của cô hay không, nhưng chị đã xoay mạnh người cô lại, buông ra một lời hứa:- ''Chị hứa sẽ không..đi tìm em. Nhưng em phải hứa là..sẽ trở về..bên chị nhé.''

Ánh mắt cùng câu nói này khiến cô ngỡ như Hirai Momo đang ở trước mặt mình là một Hirai Momo hoàn toàn tỉnh táo.

''Em hứa, khi nào xong việc em nhất định sẽ trở về bên chị. Cũng không biết phải mất bao lâu, nhưng em sẽ quay về.''- Cô đã không dám nhìn thẳng vào mắt chị khi nói ra câu đó. 

Nhưng Momo của hiện tại vẫn đơn thuần ngốc nghếch như vậy, vẫn bất chấp mà tin tưởng cô như vậy. Khóe miệng chị cong lên, ánh nhìn yên tâm đọng lại trên người cô, bấy nhiêu đó đủ cho cô hiểu rằng chị tin chắc cô sẽ giữ lời.

Mina cứ như cái gối ôm bị chị ôm trọn trong lòng, nhỏ bé vô cùng:- ''Chị sẽ đợi em...tới lúc già đi.''

Đôi môi Mina bị chính cô cắn chặt, cô không thể khóc, không thể để nước mắt mình thấm lên áo chị. Hơi thở ấm áp của chị bao trọn lấy trái tim cô, khiến nó nhói lên một lần rồi lại một lần.

Cả đời này em đã gạt chị quá nhiều, thất hứa với chị cũng quá nhiều. Đây là lần cuối cùng em nói dối chị, một lời nói dối tốt cho cả hai chúng ta.

Momo, xin lỗi.





Tiếng chuông cửa vang lên không bao lâu thì Sana ra mở cổng. Lúc nãy cô nhận được một cuộc gọi hẹn gặp, và tên người gọi chính là thứ khiến cô không ngờ được nhất.

Myoui Mina chờ cô ở bên ngoài, hôm nay cô ta vẫn như thường lệ, lạnh lùng và khó đoán, chỉ là trong sự khó đoán giờ đây còn mang theo vẻ mỏng manh. Cô ta đang đứng tựa lưng vào cửa xe, thỉnh thoảng lại ho lên vài tiếng.

Sana nhíu mày tiến lại. Vừa nhìn thấy cô, Mina tháo cặp kính râm đang mang xuống.

''Cô hẹn gặp tôi có chuyện gì?''- Sana hỏi một cách đề phòng và cảnh giác.

Mỗi khi trò chuyện cùng nhau, giữa hai con người này cứ như có một con sóng đang thầm lặng cuộn trào. Thế nhưng hôm nay con sóng đó chỉ được dấy lên từ một phía, đó là Sana. Còn Mina yếu thế hơn rất nhiều, đôi mắt cô tĩnh lặng nghiêm túc, thấy thái độ của Sana thì chỉ mỉm cười cho qua:- ''Tôi và chị Momo sắp kết hôn, chắc chị cũng đã biết?''

''Tất nhiên.''- Nực cười, tin tức cô ta và Momo kết hôn đã tràn lan trên khắp các mặt báo, ai mà chẳng biết. Cũng chính cô ta là người đã giữ Momo khư khư bên mình, nhất quyết không cho cô gặp cậu ấy, bây giờ lại còn đứng đây hỏi được câu này.

''Lễ kết hôn của chúng tôi vài ngày nữa sẽ diễn ra.''

''Thì sao? Cô đến tìm tôi là để khoe khoang?''- Sana biết sau khi tỉnh lại thần trí của Momo không được bình thường, có lẽ Myoui Mina đã lợi dụng điều đó để gạt cậu ấy kết hôn, con người này đúng là ghê gớm.

''Chỉ cần Momo bình an, thì bất kể là cậu ấy ở đâu làm gì hay kết hôn với ai cũng được. Nhưng có một chuyện tôi không thể hiểu, đó là kết hôn với Momo thì cô được ích lợi gì?''- Thật sự cô không thể hiểu, cô ta làm vậy không những không mang lại lợi ích gì cho bản thân mà còn làm dấy lên bao nhiêu sự bất mãn hướng về mình. Một con người coi trọng danh vọng như Myoui Mina cũng có lúc hành sự ngu ngốc như vậy sao.

''Vì tôi yêu chị ấy.''- Đôi mắt Mina khẽ chớp, không ngờ đến một ngày cô có thể can đảm mà nói ra những lời này.

''Cô yêu Momo? Có phải cô đang kể tôi nghe một câu chuyện cười?''

''Tin hay không tùy chị.''- Mina không có thời gian để dây dưa với chị ta, mục đích cô đến gặp chị ta hôm nay không phải để giải bày ân oán:- ''Chị còn yêu Momo?''

Câu hỏi ngược bất ngờ của cô khiến Sana im lặng. 

Mina bước lên phía trên vài bước:- ''Nếu yêu chị ấy, thì tôi muốn nhờ chị một chuyện..''

Hàng chân mày của Sana lại càng nhíu chặt hơn.

''Sau này nếu tôi có mệnh hệ gì, hãy thay tôi chăm sóc cho chị ấy.''

''Cô nói vậy là sao?''

''Tôi nói..nếu tôi xảy ra chuyện gì, hãy thay tôi chăm sóc cho Momo, đối xử thật tốt với chị ấy..''- Ánh mắt cô nhìn sang hướng khác, lời nói nhỏ như tiếng thì thầm.

Sana chậm rãi quan sát những biểu hiện trên gương mặt Mina. Con người này hôm nay bất ngờ đến tìm cô lại còn nói năng kì lạ, thần sắc cùng thái độ cũng khác xa với ngày thường. Cô không bao giờ muốn tin cô ta, nhưng nỗi buồn phảng phất trong câu nói kia chẳng thể nào là giả, trừ khi cô ta có một khả năng đóng kịch xuất thần.

''Chỉ cần Momo gặp khó khăn, tôi luôn giang rộng vòng tay để đón chờ cậu ấy, chuyện đó cô không cần phải lo lắng.''- Cô rất muốn hỏi thêm, rằng cô ta sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tại sao cô phải bận tâm quá nhiều cơ chứ.

''Vậy tôi yên tâm rồi.''

Mina khẽ lẩm bẩm trong miệng, nhưng đáng tiếc âm thanh của cô lại lọt vào tai Sana không sót một từ. Tuy vậy chị ta vẫn cứ im lặng, chứng tỏ đang cố kiềm nén những nỗi thắc mắc trong lòng mình.

Nói xong chuyện cần nói, Mina rời đi.

Tâm tư Sana lúc này đây đang cực kì khó chịu, nhất là khi nhìn thấy bóng lưng mỏng manh đang nhòa dần kia. Cô nghiêng người về phía bức tường, vừa nhìn theo vừa suy ngẫm, rốt cục cô ta đang suy tính điều gì.

Đây cứ như một Myoui Mina hoàn toàn khác, một Myoui Mina vừa cô độc lại vừa bất lực, với lời cầu xin khẽ khàng cùng những sự u buồn chất chứa làm cho người ta không thể không động lòng. Và dường như sức khỏe cô ta cũng không được tốt, khi lúc nãy cứ nói được vài từ là lại ho lên một lần.

Sana lắc đầu rất mạnh, cô làm sao thế này, chẳng lẽ cô đang thương hại kẻ đó.

Cô không được phép như vậy, Momo có thể thoát khỏi cô ta thì lẽ ra cô nên cực kì vui mừng mới đúng. Chỉ là cô nghĩ nếu Myoui Mina thật sự xảy ra chuyện gì đó, liệu quãng đời sau này Momo có thể sống hạnh phúc được hay không....







''Ý chị là sao?''- Chaeyoung ở phía đối diện nhìn vào từng dòng chữ ghi trên tờ giấy rồi lại trợn mắt nhìn Mina, ánh mắt cô như không thể tin nổi.

Mina mặt không biến đổi gì, giữ nguyên một dáng vẻ bình thản, chỉ là thần sắc cô hơi nhợt nhạt một chút:- ''Ý của chị là gì thì em đọc cũng rõ rồi mà.''

Lúc này Chaeyoung đặt những mảnh giấy xuống mặt bàn, lòng bàn tay cô ấn mạnh lên đó, người hơi rướn về phía trước:- ''Nói thật cho em biết đi, chị giấu em chuyện gì có đúng không?''

Trên này ghi rất rõ ràng, chuyển giao toàn bộ số cổ phần và tài sản lại cho Hirai Momo đứng tên. Tờ giấy có cả chữ ký của hai người họ, cũng không biết Mina làm cách nào đã gạt được Momo ký vào đây.

''Không có chuyện gì hết, đó là những thứ chị ấy đáng được nhận.''

''Em không tin là chuyện này đơn giản như vậy.''

Ở bên cạnh làm việc cùng Mina đã mấy năm, khoảng thời gian không dài không ngắn đó đủ để Chaeyoung hiểu được một phần tính cách của chị. Tập đoàn Watanabe tuy vốn không phải do Mina gây dựng nhưng chị đã dồn bao tâm huyết để phát triển nó rực rỡ như ngày hôm nay. Đối với một người vốn coi trọng sự nghiệp và danh vọng như Mina, hai tay dâng cơ đồ mình cho kẻ khác thì có đánh chết cô cũng không tin, dù cho chị có yêu thương kẻ đó đến đâu chăng nữa. Huống hồ với tình trạng giờ đây của Hirai Momo, thì chị giao tập đoàn lại cho chị ta để làm gì.

''Chị không quan tâm em tin hay là không tin, em phải làm theo ý chị.''- Mina bị ánh nhìn chòng chọc của Chaeyoung làm cho bực mình, ngữ khí của cô đầy sức nặng, nó khiến cho Chaeyoung hiểu rằng bản thân chỉ có thể làm theo.

''Được.''- Chaeyoung thở dài, miễn cưỡng gật đầu. Nhưng cô bất ngờ nắm lấy bàn tay chị, điều này làm một con người vốn nổi tiếng điềm tĩnh như Mina cũng thoáng giật mình:- ''Nhưng làm ơn, nếu chị có chuyện gì thì nhất định phải nói cho em biết. Em sợ lắm, Mina..''

Với sự thông minh cùng nhạy cảm của mình, sao Mina có thể không nhìn ra nỗi lo lắng cùng những tia tình cảm ẩn sâu trong đôi mắt người đối diện. Cô nhẹ nhàng rút bàn tay mình ra, lời nói dứt khoát:- ''Chị không có chuyện gì cả, mà nếu có chuyện thì chị cũng sẽ tự mình giải quyết được, không cần nhờ đến ai khác.''- Cô cần mau chóng cắt đứt đi mọi tia hi vọng của Chaeyoung, trước khi nó trở nên sâu đậm đến mức không thể nào quay lại được.

Chaeyoung nở một nụ cười buồn, cô gật đầu chấp nhận:- ''Em hiểu rồi..''- Nói rồi cô thu dọn mớ giấy tờ trên bàn:- ''Em sẽ sớm làm theo ý muốn của chị.''

''Tốt rồi, bây giờ thì không còn chuyện gì nữa.''

Thái độ cự tuyệt né tránh của chị đã rõ hơn ban ngày, Chaeyoung không ngu ngốc đến mức không nhận thấy, cũng không thiếu tự trọng đến mức còn cố nán lại đây.

''Vậy em về đây.''

Mina không nói gì.

''Nhưng mà..''- Khi bước ra cửa, Chaeyoung vẫn là không đành lòng:- ''Mina, hứa với em, đau đớn cũng đừng để trong lòng.''

Tia nhìn của Mina đọng lại trên bóng lưng bất động đằng xa, lát sau cô cũng quay mặt đi hướng khác:- ''Số kiếp của chị, đã định sẵn là chỉ có thể để mọi thứ ở trong lòng.''

Đôi vai Chaeyoung khẽ run lên, nhưng vì xoay lưng lại nên những cảm xúc của cô chị không thể nào nhìn thấu. Cô không nói thêm gì nữa, lặng lẽ mà rời đi.

Mina gục đầu xuống gối, mái tóc nâu dài che đi gương mặt xinh đẹp, che luôn cả sự yếu ớt ngã khuỵu của cô.

Cô thì có gì đáng...





Cuối cùng, hôn lễ giữa Hirai Momo và Myoui Mina cũng được diễn ra.

Nói là hôn lễ nhưng thực chất chỉ là một bữa cơm nho nhỏ, một không gian lãng mạn riêng giữa hai người. Mina đã đăng ký kết hôn với chị từ trước, và ngày hôm nay căn nhà nhỏ này sẽ được coi như lễ đường. Điều kiện sức khỏe của cô giờ đây là không tốt, cô cũng không thích ồn ào phô trương, vậy nên cần tránh những ánh nhìn soi mói của giới truyền thông càng xa càng tốt.

Hơn tất cả, cô không muốn Hirai Momo của cô sẽ bị đám đông vây quanh hỏi đủ thứ chuyện. Với tình trạng hiện tại của chị, không chừng sẽ hốt hoảng cả lên.

Park JiHyo chỉ đến một lúc rồi rời đi, có lẽ cô ta hiểu chuyện nên không làm phiền hai người. JiHyo nói với cô rằng một tháng sau chính là thời điểm thích hợp, nhà họ Park sẽ công khai thân phận thật sự của Momo trước báo giới.

Mina dọn thức ăn lên bàn, cô ho miết nhưng tâm trạng kì thực rất tốt, nhìn chị mà tít mắt cười. Momo đang ngồi đưa mũi hít hít từng dĩa thức ăn, thi thoảng lại lấy muỗng nĩa gõ vào nhau tạo ra âm thanh leng keng ồn ào.

''Momo, đừng nghịch nữa.''- Cô lấy chiếc muỗng khỏi tay chị, lườm yêu.

''Những thứ này dùng để ăn, biết không.''

Đây có lẽ là lần đâu tiên sau khi thần trí trở nên bất thường Momo chịu nghe lời cô ngay lập tức mà không hề tỏ ra bất mãn hay nũng nịu. Chị dùng tay đập bộp bộp vào chiếc ghế bên cạnh mình.

''Hiểu rồi.''- Mina mỉm cười, sau khi dọn xong thức ăn, cô đến ngồi bên cạnh chị.

''Momo à, từ hôm nay chúng ta đã đường đường chính chính là của nhau.''

Nỗi hạnh phúc của cô như lây sang cả Momo, khiến chị không động đến thức ăn mà cứ nhìn cô cười ngây ngốc cả buổi. Mina nắm lấy bàn tay chị cùng giơ lên giữa không trung. Quang cảnh xung quanh khá tối, chỉ có một dãy đèn ngũ sắc phía trên cao không ngừng tỏa ra ánh sáng mờ mờ để làm tăng thêm phần lãng mạn. Ánh đèn rọi xuống, chiếu lên hai bàn tay trắng nõn, tôn thêm sự nổi bật cho đôi nhẫn lấp lánh.

''Đẹp ghê..''

Hai chiếc nhẫn bạc giống hệt nhau được đeo trên hai bàn tay khác nhau. Momo đầu óc không được bình thường nhưng ít ra vẫn còn nhận thức được cái đẹp.

Mina tựa vào ngực chị để cảm thụ được bình yên, hóa ra đôi nhẫn này cũng không đến nỗi tệ như cô đã nghĩ. Hôm đi chọn nhẫn cưới, cô vì yêu chiều Momo nên để cho chị toàn quyền lựa chọn, và ngay sau đó đã phải hối hận vì quyết định của mình. Chị đứng nghịch ngợm ở cửa hàng trang sức gần nửa ngày trời rồi vơ lấy một cặp nhẫn không có mặt cho cô, cô dù tức đến đỏ cả mắt nhưng cũng không thể làm gì.

''Mắt nhìn của chị tốt thật đó, Momo.''

Đây là đêm tân hôn của cô, một buổi tối ngập tràn trong vui vẻ nên thành ra mọi thứ đều hóa thành hoàn hảo trong mắt.

Dựa vào người chị thêm chút nữa thì cô ngồi thẳng dậy, gắp từng món thức ăn cho vào bát của cả hai:- ''Đây đều do đích thân em nấu cho chị.''

Momo gắp một miếng thịt to tướng cho vào miệng.

''Ngon quá!''- Chị thốt lên khi còn chưa nhai xong. 

Mina bật cười, con người này, cái bản tính háu ăn dù cho ở trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không thay đổi. Nhớ hồi hai người còn bé cô vẫn thường nấu cho chị ăn như vậy, lúc nào ăn xong Momo cũng khen ngon. Cô biết tỏng là chị nịnh, nhưng vì bản thân cô thích được khen ngợi nên cũng chẳng ý kiến gì. Chỉ đến khi tự nếm thử những món ăn do mình nấu, cô mới hiểu là Momo đã nịnh lố đến mức nào.

''Momo ăn nhiều vào.''- Mina dịu dàng nói, cô trước đây hay bây giờ đều là người của chị, nhưng cô đã bỏ lỡ chị quá nhiều, để rồi lúc tỉnh ngộ thì cô đã không còn được bao nhiêu thời gian nữa.

Momo đang ăn ngon lành, nghe thấy tiếng ho của Mina thì buông đũa xuống. Chị nhăn mặt vỗ vỗ vào ngực cô.

''Em ổn mà.''- Cô trấn an chị, rồi sực nhớ ra một thứ:- ''Chị ngồi đợi ở đây nhé, em có thứ này muốn tặng cho chị.''

Dứt lời Mina liền đi vào trong, lát sau quay lại với một tập hồ sơ trên tay. Cô ngồi sát bên cạnh chị, mở tập hồ sơ ra.

''Em đã hoàn tất mọi thủ tục chuyển nhượng và sang tên rồi, từ nay toàn bộ cổ phần và tài sản đều là của chị.''- Cô biết có nói thì chị cũng chẳng hiểu gì đâu, nhưng cô vẫn muốn chị nghe thấy. Sau này cô sẽ nhờ Chaeyoung và Sana gìn giữ chúng, đợi đến lúc Momo tỉnh táo rồi giao tất cả lại cho chị quản lý, hoặc nếu không thể hồi phục thì chị cũng có thể dùng số tiền đó sống an nhàn cho đến hết đời.

Chị giơ bàn tay đến trước mặt cô.

Mina hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn đưa nó cho Momo, chắc do chị tò mò một chút.

''Đừng nghịch ngợm làm rách nhé.''

Cô mỉm cười, chống tay lên cằm ngắm nhìn từng hành động của Momo. Chị giờ đây làm gì nhớ được mặt chữ, lần trước phải khó khăn lắm cô mới dạy được chị ký tên, vậy mà cũng tò mò, đáng yêu thật.

Từng trang giấy được lật qua, ánh mắt Hirai Momo dần biến đổi, không còn vẻ ngây thơ ngốc nghếch nữa mà thay vào đó là sự lạnh lùng cùng đắc ý, sau cùng tất cả tạo thành một đường cong đẹp đẽ nơi khóe môi cô.

Mina dĩ nhiên nhìn thấy, cô nắm lấy cánh tay Momo lo lắng:- ''Chị sao thế?''

Nhưng rất nhanh, bàn tay cô đã bị chị hất ra. Momo đứng dậy, chị hờ hững nhìn về phía cô, đáy mắt chứa đựng một nỗi oán hận không hề che giấu:- ''Mục đích đã đạt được, vậy thì vở kịch cũng phải hạ màn từ đây..''- Chị cố tình dừng lại, rồi nở nụ cười như có như không:- ''Myoui Mina, lần này...cô chết chắc rồi.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro