[Longfic] - My Girl - JeTi... [chap 25] -> [chap 30]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 25:

“Miyoung! Hết tuần này em hãy đến nộp  hồ sơ vào trường đại học trong thành phố nhé. Chị sẽ chuẩn bị hồ sơ cho em, và em có thể đi dạy nếu em thấy chán.” Michelle nói khi cô ngồi đối diện với Tiffany trên chiếc giường.

“Mich! Em cảm ơn chị…” Tiffany cười với chị gái mình, dù là nụ cười nhạt nhòa nước mắt.

***

“Các cậu làm bài nhanh vào ngủ nhé, đã một tháng rồi mà mọi người vẫn chưa ôn hết, tớ rất lo đó…” Jessica nói, nhìn những người bạn mệt mỏi của mình.

“Jessica ah! Tha cho bọn tớ đi… cả tháng nay tớ cứ phải tham gia vào mấy cái hội nghị chết tiệt đó, mệt lắm rồi đây, ước mơ ca sĩ của tớ chắc bị dập tắt rồi…” Taeyeon nói, buồn rầu.

“Tớ cứ phải đi nước ngoài vì mấy cái hợp đồng thời trang của mẹ tớ đến đờ cả người rồi đây…” Sooyoung nhăn nhó.

“Còn cả việc kinh doanh của tớ và những cuộc thi của Hyoyeon nữa…” Sunny và Hyoyeon rên rỉ nằm bẹp xuống chiếc bàn lớn.

“Công việc là quan trọng nhưng tớ muốn mọi người hoàn thành xong các kỳ thi tiếng anh ở trường, Seohyun chẳng có gì đáng lo cả dù con bé đang phải chuẩn bị cho kỳ thi của các giáo sư y khoa đề ra…” Jessica so sánh.

“Làm ơn đừng so sánh bọn tớ với siêu nhân…” Cả bốn người rên rỉ hướng mắt về cô gái đang đọc quyển sách phẩu thuật cơ thể người dày cộm.

“Được rồi! Tớ sẽ lập kế hoạch ôn tập cấp tốc cho các cậu cho kỳ thi sắp tới… đảm bảo các cậu sẽ đậu, nhưng các cậu vẫn phải đến đây ôn tập với tớ hàng ngày.” Jessica nói, quyết tâm.

Những con người kia nhìn nhau mếu máo, môn tiếng anh bao giờ cũng là môn khó đối với tất cả bọn họ. Họ thà học hàng đống sách về chính trị, kinh tế còn hơn phải nhồi nhét môn đó vào đầu.

***

Tiffany thoải mái tận hưởng buổi sáng trong lành trong ba tháng dài ở trong nhà. Con đường dẫn đến ngôi trường cổ kính lâu đời rợp bóng cây, nó làm cô nhớ đến ngôi trường của mình ở Hàn Quốc. Sáng hôm nay cô bắt đầu tiết học đầu tiên của mình sau một buổi thi căng thẳng để chứng tỏ năng lực của mình với hội đồng nhà trường.

Cả hội đồng ngạc nhiên trước thành tích của Tiffany đạt được, nhưng với một người trẻ như vậy họ không tin vào năng lực của cô có thể dạy một môn chuyên ngành khó đến như vậy. Vì vậy Tiffany đã chứng tỏ cho họ bằng cách dạy thử môn đó trước hội đồng. Và họ cuối cùng đã bị thuyết phục bởi kiến thức và khả năng thuyết trình của Tiffany. Tiffany ký hợp đồng với nhà trường trong một năm, cô nghĩ như vậy là đủ cho một sự thay đổi.

Gõ từng bước chân lên những phím đá dẫn vào hành lang của ngôi trường, Tiffany nhìn ngó xung quanh để nạp vào bộ nhớ của mình. Sốc chiếc túi đeo laptop trên vai cô hít một hơi trước khi đẩy cửa bước vào, chiếc kính làm khuôn mặt cô trong dày dặn hơn, Tiffany hài lòng với những chuẩn bị của Michelle dành cho mình, cô ấy đã sợ cô sẽ bị bắt nạt ở trường bởi những sinh viên tinh quái nên đeo kính và mặc một bộ đồ màu tối sẽ làm Tiffany trong ngầu hơn.

“Xin chào các bạn!” Tiffany nói qua chiếc mic trên bàn giáo viên, cô đảo mắt xung quanh.

Có vẻ sự lên tiếng của Tiffany đã có sự đáp lại bằng việc những sinh viên im lặng và ngồi ngay ngắn lại trên ghế của mình.

“Tôi sẽ là giáo viên mới của các bạn ở môn này! Mong các bạn hợp tác!” Tiffany nói một lần nữa.

Lần này cả giảng đường ồn ào bàn tán, họ không nghĩ sẽ có một giáo viên trẻ cho một môn chuyên ngành khó như vậy.

“Vớ vẫn thật! Cô ấy nghĩ mình đủ trình độ để dạy môn này sao?” Một giọng tiếng Hàn lẫn trong tiếng anh.

“Nếu bạn không tin tưởng thì có thể nghỉ môn này nếu bạn muốn. Bạn tên gì? Tôi sẽ ghi tên cho bạn nghỉ, và bạn chỉ cần đến vào lúc kiểm tra và thi.” Tiffany nói bằng tiếng Hàn, giọng nghiêm túc khiến những người còn lại dù không biết gì cũng im lặng.

“Xin lỗi giáo sư, nhưng em nghĩ mình sẽ không nghỉ môn này! Em tên Krystal Jung!” Cô gái lên tiếng, giọng ngạo mạn. Cô hơi bất ngờ vì giáo sư mới của cô lại hiểu tiếng Hàn, cô biết có thể sẽ để lại ấn tượng không tốt cho giáo sư mới của mình, nhưng cô không quan tâm về điều đó vì chẳng một vị giáo sư nào có thể đánh rớt bởi thành tích xuất sắc của cô dù họ có ghét cái thái độ ngạo mạn và lạnh lung của cô đến thế nào.

Tiffany gật gù và bỏ qua cô gái ngạo mạn kia. Cô cảm thấy cô gái họ Jung kia thật thú vị, giọng nói của cô gái đó có phần giống với Jessica của cô, nhưng cô nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ ra ngoài.

“Nếu không ai có ý kiến gì thì chúng ta vào bài mới.” Tiffany nói qua chiếc mic lần nữa.

“Krys! Cậu không nghe giảng sao? Đừng ngủ chứ… giáo sư mới của chúng ta có vẻ khó tính..” Sulli thì thầm với Krystal.

“Chắc lại giảng khó hiểu và buồn ngủ nữa thôi mà, ngủ cho rồi!” Krystal xua tay nằm xuống bàn.

“Giáo viên mới thật thú vị, mình sẽ xem xem cô ấy giảng bài như thế nào, nhưng mình chẳng hy vọng gì ở một giáo sư trẻ như vậy đâu.” Krystal suy nghĩ, dù nằm xuống bàn nhưng cô vẫn lắng nghe Tiffany nói.

Giọng nói của Tiffany vang lên trầm ấm cùng những thuật ngữ và cách giảng bài mang đậm tính thực tế đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của những sinh viên, họ chăm chú lắng nghe và không ai có ý định bỏ ra khỏi lớp hay ngủ trong giờ học.

“Thật đáng ngạc nhiên! Mình đánh giá thấp giáo viên mới rồi…” Krystal lẩm bẩm ngồi hẳn dậy để theo dõi chiếc bản được Tiffany vẻ những sơ đồ.

“Krys ah! Cô ấy hay thật, giảng bài dễ hiểu hơn thầy giáo cũ của chúng ta nhiều.” Sulli reo lên thích thú.

Tiffany hài lòng với những gì mình làm được, những câu chuyện cô trãi qua lúc còn đi làm đã giúp cô rất nhiều trong việc làm cho bài giảng trở nên thú vị hơn.

“Giáo sư mới nhìn kỹ cũng thật đẹp đấy! Cậu có thấy điều đó không Krys!” Sulli nói với Krystal khi họ ngồi tại bàn mình trong giờ giải lao.

“Tớ không biết! Nhưng cô ấy lạnh lùng quá đó!” Krystal nói khi cô nhìn vào cô gái đang ngồi ở bàn cô ấy và xung quanh là những sinh viên đang vây quanh cô ấy để hỏi bài hoặc chỉ đứng gần để nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.

“Như cậu thôi! Cậu chẳng thân thiện hơn cô ấy là bao nhiêu đâu, ít ra cô ấy còn chỉ bài khi những sinh viên trong lớp hỏi bài…” Sulli chế giễu.

“Cậu thích giáo sư mới sao Sulli?” Krystal nheo mắt nghi ngờ.

“Đừng nói bậy, tớ chỉ cảm thấy cô ấy đẹp thôi!” Sulli nói cúi, xuống để tránh ánh nhìn của Krystal.

***

“Hôm nay nhìn cậu mệt mỏi quá đấy Jessica!” Sooyoung nói khi đi cùng Jessica, Taeyeon, Seohyun và Sunny ra khỏi trường.

“Tớ đã rất cố gắng cho bản kế hoạch ôn tập cấp tốc cho các cậu…” Jessica đưa tập giấy trong tay mình lên.

“Trời ah! Cậu muốn vậy thật sao?” Taeyeon kêu lên, ôm đầu mình.

“Tớ không biết, nhưng tớ muốn giúp các cậu … và tớ muốn mình bận rộn hơn thôi!” Jessica nhìn xuống đất.

“Hôm nay chúng ta đi ăn rồi đi chơi đâu đó rồi hãy về nhé!” Sunny đề nghị.

“Được đấy, chúng ta học suốt ba tháng rồi còn gì!” Sooyoung reo lên thích thú.

“Không được! Chúng ta sẽ chơi sau khi các cậu thi xong sau một tháng nữa!” Jessica lạnh lùng nói.

“Unnie… cố gắng đi, chúng ta sẽ sớm được chơi thôi mà!” Seohyun nhìn những người chị buồn rầu của mình, an ủi.

Sooyoung nhìn Taeyeon mếu máo, họ ước gì có Tiffany ở đây ngay lúc này, cô ấy sẽ giúp họ có một buổi chơi thoải mái thay vì vùi đầu vào học như thế này cùng Jessica.

“Jessica unnie! Em nghĩ unnie cần được nghỉ ngơi, unnie trông rất tệ…” Seohyun nói khi thấy Jessica chao đảo với những bước chân yếu ớt.

“Unnie không làm việc thì sẽ không quên được cậu ấy mất Seo ah! Unnie gặp cậu ấy cả trong mơ, cậu ấy đã khóc và trách unnie rất nhiều.” Jessica nói, đôi mắt cô mệt mỏi, nó không còn rơi nổi bất kỳ một giọt nước mắt nào.

“Fany unnie không trách unnie mà! Tin em đi! Unnie nghe em, hôm nay unnie hãy nghỉ ngơi, bài tập của họ em sẽ lo cho, được chứ?” Seohyun hỏi khi cô dìu Jessica đi.

Jessica đặt tay lên tay Seohyun, nở một nụ cười yếu ớt và khẽ gật đầu. Jessica đang tự hỏi bây giờ Tiffany như thế nào, cô ấy có nhớ tới cô hay không. Cô thật sự muốn gặp cô ấy và xóa hết tất cả những hiểu lầm giữa họ.

Thời gian đối với cả cô và Tiffany mà nói là đang chậm chạp trôi qua, cả hai đang cố lao đầu vào những công việc hiện giờ của mình.

***

Tiffany lang thang trên dãy hành lang sau giờ học. Đã một tháng như  vậy trôi qua nhưng cô vẫn còn cảm thấy nó quá chậm, ánh sáng màu đỏ đỗ xuống dãy hành lang lớn vắng lặng. Mọi người trong trường đã ra về, cô muốn ở lại và tiếp tục làm mình bận rộn hơn nữa bằng cách giúp các thầy cô khác xem xét những cái đề thi cuối kỳ.

Có tiếng sáo phát ra từ cuối hành lang làm cô chú ý, tiếng sáo du dương làm tâm hồn cô thanh thản, tò mò bước xuống phía phòng học cuối dãy. Tiffany rón rén sợ làm cho người thổi sáo kia giật mình. Tựa lưng vào tường, Tiffany nhìn từ đằng sau cô gái thổi sáo từ đằng sau, mái tóc cô ấy tung bay hòa cùng màu nắng chiều làm thân hình tuyệt đẹp đó ánh lên dưới ánh hoàng hôn. Tiffany nhắm mắt, lắng nghe khúc nhạc du dương, cô khoanh tay trước ngực, tựa hẳn đầu vào tường.

“Cô thích nó ah?” Giọng nói của cô gái kia vang lên.

“Hửm..?” Tiffany giật mình khi nghe giọng nói đó.

“Cô thích bản nhạc này của em sao, thưa giáo sư?” Giọng cô gái vang lên lần nữa.

Cô gái tiến gần về phía Tiffany để hai người nhìn rõ nhau hơn. Tiffany khẽ nheo mắt vì ánh sáng chói vào mắt cô, đưa tay che nửa mặt mình Tiffany dần dần nhìn rõ khuôn mặt cô gái kia. Khuôn mặt có nét của người Châu Á, đẹp nhưng ánh mắt đó lại lạnh lùng quá.

“Uhm.. tiếng sáo rất hay… tôi không nghỉ em có thể chơi được nó…” Tiffany nói, cô không nhớ cô gái kia là ai, nhưng cô nhớ cô đã gặp cô gái này ở đâu đó.

“Em cứ nghĩ trong đầu cô chỉ toàn là các học thuyết kinh tế chứ?” Cô gái chế giễu.

Tiffany không nói, chỉ khẽ mỉm cười. Từ khi xa Jessica, trong đầu cô chỉ là những bài giảng và việc làm sao để mình bận rộn hơn, đã từ lâu cô không còn nghĩ đến chuyện gì khác ngoài công việc của mình.

“Cô cười đẹp quá.. tại sao cô không cười như vậy mà lại giữ khuôn mặt lạnh lùng đó vậy?” Cô gái nói, cô nở một nụ cười với Tiffany.

Tiffany nhận ra mình đang cười, ngay sau đó nụ cười nhanh chóng tắt đi và thay vào đó là khuôn mặt không cảm xúc. Điều đó khiến cô gái đối diện hơi bất ngờ, sau đó là thất vọng.

“Tại sao cô không cười nữa?” Cô gái lên tiếng.

“Đó không phải việc của em…” Tiffany lạnh lùng đáp.

Tiffany rời khỏi căn phòng đó khi cô nhận ra trời đã chập chờn tối. Cô không muốn nói chuyện quá thân thiết với người lạ, mặc dù cô thấy đâu đó trong cô gái đó có bóng dáng của Jessica.

“Tại sao chứ? Giáo sư… khuôn mặt lạnh lùng đó không thích hợp với cô đâu..” Cô gái chạy theo Tiffany ra khỏi phòng học khi cô nhanh chóng thu dọn đồ của mình.

“Hình như cô không nhớ tên em… Em xin nhắc lại em tên Krystal Jung!” Krystal nói, cười vui vẻ.

“Krystal Jung?” Tiffany nói khi cô lục lại trong ký ức của mình.

“Cô thật sự không nhớ sao? Ngày đầu tiên…” Krystal cố gắng gợi ý.

“Cô gái ngồi bàn hai sao?” Tiffany nói khi cô nhớ ra.

“Cuối cùng thì cô cũng nhớ! Em đã cố gây ấn tượng với giáo sư bằng hai bài kiểm tra, nhưng có vẻ cô chẳng quan tâm gì cả.” Krystal nói, bỉu môi.

“Tôi chẳng quan tâm đến ai cả… Em là gì để tôi phải quan tâm?” Tiffany nói, nhìn thẳng về phía trước.

Krystal thật sự bực bội vì thái đó, nhưng cô lại rất hứng thú với những người lạnh lùng hơn mình, điều đó là lý do tại sao cô đi theo Tiffany vào lúc này.

“Em dám cá em là sinh viên khóa này giỏi nhất của giáo sư. Đó là lý do vì sao cô nên quan tâm đến em!” Krystal nói, vẫn nụ cười trên môi.

“Đó là lý do của em.. tôi không quan tâm, tôi phải đi về, em định theo tôi đến đâu nữa?” Tiffany nói khi cô dừng lại bên cạnh chiếc xe của mình.

“Em lỡ xe bus rồi! Cô có thể cho em đi nhờ không?” Krystal hỏi.

“Không!” Tiffany lạnh lùng, leo lên xe đóng sập cửa lại.

Krystal đứng bên ngoài đập vào chiếc kính xe màu đen của Tiffany, nói một vài câu gì đó với khuôn mặt nhăn nhó, nhưng cô không quan tâm. Nổ máy xe, cô thắt lại chiếc dây an toàn quanh người mình, cô đạp ga chạy thẳng để lại cô gái kia đuổi theo cô một đoạn.

“Yah! Giáo sư Hwang.. cô nỡ để em thân gái một mình thế này mà về sao?” Krystal nhăn nhó khi cô nhìn chiếc xe xa dần.

“Cô ấy đúng thật là lạnh lùng… thú vị thật!” Krystal nói, bật ra một nụ cười nhẹ.

“Em sẽ bám theo cô cho đến khi cô quan tâm đến em thì thôi!” Krystal nói, cô mỉm cười tự tin, nhảy chân sáo trên con đường dẫn ra trạm xe bus gần trường học.

“Appa ah? Con sắp về rồi, appa và chị Mich nhớ chờ con về ăn cơm chung nhé!” Tiffany gọi điện cho ba mình.

Tiffany tắt điện thoại rồi để nó ngay ngắn ở trong túi quần mình. Cô cảm thấy mình đã thoải mái hơn từ khi nghe khúc nhạc đó, nhưng tóm lại thì cũng chỉ nghĩ về một khuôn mặt, với mái tóc vàng khiến cô ấy quyễn rũ hơn, cả nụ cười của cô ấy. Mở chiếc ví của mình ra, cô ngắm nhìn hình ảnh cô gái tóc vàng, khẽ mỉm cười cùng một giọt nước mắt. Bầu trời màu tím trãi dài trên con đường dẫn về nông trại của nhà Tiffany ở ngoại ô thành phố khiến lòng cô dâng lên một cảm giác khó hiểu.

Chap 26:

“Fany ah! Giờ cậu đang ở đâu?... Đã năm tháng từ ngày cậu rời xa tớ rồi, tớ nhớ cậu, tớ thật sự cần cậu.. Tại sao cậu rời bỏ tớ mà không nói câu nào chứ?” Jessica ôm ngực mình khóc lớn.

Jessica đã nghĩ mình đã quen với việc rời xa Tiffany, nhưng cô đã nhầm, nổi nhớ đó càng ngày càng lớn hơn trong cô. Cô nhìn chiếc hộp màu đỏ để ngay ngắn trên bàn, món quà của cô dành tặng Tiffany vẫn ở đó, nhưng chủ nhân của nó thì không có ở đó. Chiếc điện thoại cô rung lên làm cô giật mình, lâu vội những giọt nước mắt, hằng giọng mình rồi bấm nút chiếc điện thoại.

“Chị nghe đây Krys!” Jessica cố vui vẻ qua điện thoại.

“Unnie~~~ dạo này chị thế nào?” Krystal nói vui vẻ qua điện thoại.

“Chị vẫn tốt Krys ah!” Jessica nói.

“Chị đừng giấu em… giọng của chị không giống đang tốt, người đó vẫn chưa liên lạc với chị sao?” Krystal đoán.

“Cậu ấy chắc hận chị lắm…” Jessica nói, cổ họng cô nghẹn lại.

“Sica… chị đừng nói vậy mà… Do chị ấy hiểu lầm thôi mà, rồi chị ấy sẽ trở về bên chị, chị ấy yêu chị thế mà..” Krystal cố an ủi chị mình.

“Chị không biết Krys ah! Thôi đừng nói chuyện của chị nữa, em sao rồi?” Jessica nói, cố tìm vấn đề khác.

“Em gặp được người đó sẽ đánh chị ta một trận… em thì có việc gì mà nói chứ!” Krystal nói.

“Việc học của em? Mà appa với umma có định cho em về Hàn Quốc không?” Jessica hỏi.

“Em không biết nữa, umma và appa chưa nói gì đến việc đó…” Krystal nói.

“Uhm…” Jessica nói ngắn gọn.

“Ah! Unnie này! Em vừa gặp một người thú vị lắm, cô ấy cười rất đẹp nhưng lại không muốn cười…” Krystal phấn khởi.

“Vậy sao? Cô ấy là ai?” Jessica hỏi, tò mò.

“Cô ấy là giá

o sư mới của em, còn trẻ mà giỏi lắm Sica unnie ah…” Krystal kể.

“Oh! Như vậy hả? Người đó tốt thế nào mà đến em gái của chị phải thích như vậy chứ?” Jessica hỏi, nghi ngờ.

“Unnie về đi, em sẽ đưa chị đi gặp người đó, nhưng người đó với em một chút tình cảm cũng không có…” Krystal nói, buồn bã.

“Rồi sẽ thích mà… em gái của unnie xinh đẹp như vậy ai lại không thích chứ?” Jessica an ủi.

“Hai tháng rồi mà đến tên em cô ấy cũng không thèm nhớ… nhưng cô ấy thích tiếng sáo của em unnie ah…” Krystal nói.

“Vậy thì được rồi… Có lẽ hai tháng nữa chị sẽ về, báo với appa và umma vậy nhé..” Jessica nói.

“Em sẽ báo… Em cũng rất mong chị về, thôi chị ngủ sớm đi nhé, em học bài đây…” Krystal nói, vui vẻ.

Jessica đặt chiếc điện thoại xuống giường, cô không thể vui vẻ với Krystal được dù tin mà Jessica là một cái tin rất vui. Jessica cảm thấy lòng mình trống trãi, cô nhìn ra bên ngoài cửa, Tiffany vẫn hay đứng đó mỗi khi cô ấy cần suy nghĩ chuyện gì.

***

“Fany..! Em ngủ chưa?” Michelle gọi từ phía bên kia cánh cửa.

“Dạ chưa! Chị vào đi!” Tiffany đóng chiếc laptop trên bàn mình lại.

Michelle mở cánh cửa bước vào, cô mỉm cười với em gái mình.

“Chuyện gì vậy chị?” Tiffany nhìn chị mình.

“Chuyện về công ty LM mà em đã ký hợp đồng đầu tư trước khi em gặp tai nạn…” Michelle nói.

“Sao vậy Mich?” Tiffany hỏi, nhướng mày.

“Nó bây giờ là của Kwon Yuri… appa đã giúp cô ta có được nó!” Michelle thông báo.

“Thật sao unnie? Cô ta cũng chịu nhận sự giúp đỡ của appa sao?” Tiffany hỏi, bất ngờ.

“Chị cũng bất ngờ vì điều đó! Cô ta như trở thành một con người khác vậy. Sau khi em qua đây, khoảng một tháng sau appa chúng ta đã gặp cô ta và ngỏ ý muốn bù đắp và cô ta đã đồng ý, không còn có ý định trả thù nữa… Chị cảm thấy có gì đó không đúng trong việc này..” Michelle nói, nghi ngờ.

“Appa có nghi ngờ gì không chị?” Tiffany hỏi.

“Appa không nghi ngờ gì cả, nhưng chị thì có… vài tháng nữa cô ta sẽ qua đây để bàn về dự án hợp tác giữa hai công ty, appa muốn em tham gia vụ này…” Michelle nói.

“Thật sao? Tại sao chứ? Em chẳng biết em có thể đối diện với cô ta không nữa…” Tiffany nói, thở dài.

“Nếu em không muốn… chị sẽ giúp em vụ này..” Michelle nói đứng dậy khỏi chiếc giường.

“Không Mich! Em sẽ làm vụ này, em không muốn việc riêng của em ảnh hưởng đến việc này…” Tiffany nói, cầm bộ hồ sơ trên tay Michelle.

“Được rồi! Vậy chị giao việc này cho em..” Michelle nói đặt tay lên vai Tiffany.

Tiffany nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, cô nhớ những đêm ngồi cùng Jessica, cô suy nghĩ vẩn vơ và cô ấy sẽ đến ôm eo cô một cách nhẹ nhàng. Lôi chiếc áo sơ mi của Jessica từ dưới sâu của chiếc tủ, cô hít mùi hương và ôm chiếc áo ấy vào lòng, không ít lần cô lôi nó ra và lại cố nhét sau vào đấy tủ để quên đi nó, nhưng cô không thể vì cô đang nhớ cô ấy rất nhiều.

***

“Giáo sư có thể chỉ giúp em bài này không?” Krystal đi lại chiếc bàn giáo viên trong giờ giải lao.

“Krystal! Chẳng phải em vừa hỏi tôi một bài tương tự như thề này vào đầu giờ sao?” Tiffany nhíu mày ngước lên.

“Bài này khấu hao kiểu khác mà… giáo sư nhìn đi!” Krystal chỉ vào điểm cô khoanh tròn.

“Tôi nghĩ, với một học sinh giỏi nhất khóa này thì việc giải bài toán này không có gì là khó khăn cả, em đừng làm mất thời gian của tôi nữa.” Tiffany lạnh lùng đáp, cô cúi xuống tiếp tục công việc dang dở của mình.

“Hôm nay chở em về nhé, em sẽ lại trả ơn cho giáo sư bằng một bài khác em mới tập.” Krystal thì thầm với Tiffany.

“Cả tháng nay em hối lộ tôi bằng những bài mới của em, nhưng tôi chỉ được nghe khoảng 1 tuần 1 bài mới thôi Krystal ah, em biết em sẽ lãnh hậu quả gì nếu em cố lừa tôi bằng một “bài mới” rồi đấy…” Tiffany nói vẫn không ngước lên.

“Nó thật sự mới còn gì…” Krystal cố giải thích.

“Em chỉ đổi vài nốt trong bản nhạc thôi cô nhóc ah! Nhưng mà tại sao tôi cứ phải nói nhiều như thế này với em nhỉ? Tôi chẳng quan tâm đâu!” Tiffany nói.

“Giáo sư thật là vô tâm…” Krystal giận dỗi.

“Tôi chẳng quan tâm ai cả nên tôi cảm ơn vì lời khen!”  Tiffany nói, vẫn chăm chú vào những tờ giấy trên bàn mình.

Cô cảm thấy mình nói quá nhiều với Krystal trong suốt một tháng vừa qua, nhưng cô chẳng có chút cảm giác gì cả, chỉ đơn giản là cô ấy đem lại cho cô những khúc nhạc, còn cô trả ơn bằng cách đưa cô ấy về sau mỗi buổi tan học về trễ.

“Chúng ta bắt đầu học tiếp nào!” Tiffany đứng lên nói vào chiếc mic khi đã hết giờ giải lao.

Tiffany liếc mắt về phía Krystal nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm cô giận dữ, ra hiệu cho cô ấy về lại chỗ của mình. Bất giác cô nhìn vào ánh mắt đó làm cô nhớ đến Jessica, đôi mắt này lạnh lùng hơn Jessica nhiều, nhưng điều đó vẫn làm cô nhớ cô gái ấy. Tiffany chợt thấy tâm hồn mình lạnh lẽo dù khí trời đang nóng lên vì đang vào mùa hè.

“Krys! Cậu có vẻ thân với giáo sư quá nhỉ?” Sulli hỏi khi Krystal trở về chỗ của mình.

“Tớ chỉ hỏi bài cô ấy thôi mà…” Krystal nói, nhìn về cô gái đang đứng giảng bài.

Krystal cảm thấy tình cảm mình dành cho Tiffany lớn dần hơn, cô không xác định được nó là gì, lúc đầu là thú vị, theo đuổi rồi lại thích, sau đó lại nhớ và cần được chăm sóc. Mỉm cười nhìn gương mặt lạnh lùng của Tiffany sau chiếc kính, cô đã thành công bước đầu với việc tiếp cận Tiffany, dù cô ấy chẳng quan tâm gì đến cô.

***

“Jessica unnie!” Seohyun gọi lớn từ phía dưới sân.

“Unnie xuống ngay…” Jessica trả lời.

Jessica vội chạy xuống cái sân lớn cùng mọi người. Hôm nay cả nhóm tụ tập cùng nhau ăn uống vì họ đã vượt qua được kỳ thi tiếng anh với số điểm vừa đủ.

“Sao cậu lúc nào cũng lề mề vậy? Bọn tớ tha cho cậu khoảng nấu ăn thì cũng phải xuống nói chuyện với mọi người cho vui chứ…” Sunny khó chịu.

“Tớ xin lỗi mà… Wow.. ai làm mấy món này nhìn ngon thế?” Jessica nhìn vào những dĩa thức ăn được xếp trên bàn.

“Hyoyeon và Sunny đấy… cậu nên học hỏi hai cậu ấy đi…” Sooyoung chế giễu.

“Có học hỏi cũng không làm được.. lần trước nấu cho Fany…” Jessica bỏ lửng, cô nhận ra cái tên đó từ lâu đã không được nhắc đến bây giờ lại từ chính miệng cô phát ra.

“Unnie.. vào ăn đi..” Seohyun nhận ra không khí căng thẳng và khuôn mặt thoáng buồn của Jessica nên cô kéo mọi người đến một việc khác tại bàn ăn.

“Ăn nào các cậu… Jessica… cậu cũng ăn đi..” Taeyeon nói lớn.

“Tớ muốn thông báo một việc…” Jessica ngước lên nhìn mọi người.

“Chuyện gì vậy? Nhìn cậu nghiêm trọng quá…” Hyoyeon nói.

“Tuần sau tớ sẽ về Mỹ…” Jessica nói.

“Sao vậy? Đột ngột quá… vậy còn công việc…. rồi cậu ấy về..” Taeyeon nói, cô chợt dừng lại khi bàn tay Sunny đang đặt lên tay cô có ý muốn dừng lại.

“Tớ nghĩ nó sẽ tốt cho tớ, tớ đã xin nghỉ ở trường rồi… tạm nghỉ hoặc có thể nghỉ luôn… thầy hiệu trưởng đã chấp nhận rồi…” Jessica nở một nụ cười nhạt nhẽo.

“Unnie đi vậy cũng tốt… bên đó có gia đình unnie mà…” Seohyun nói, cô hơi buồn vì sự quyết định đột ngột của Jessica.

“Còn về Fany… Nếu có duyên chúng tớ sẽ gặp lại…” Jessica nói thản nhiên.

Mọi người trên bàn cảm thấy mọi thứ thật khó chịu, một sự im lặng hồi lâu khiến không khí nặng nề trên bàn ăn càng tăng thêm.

“Thôi nào các cậu… mọi người vẫn có thể đến thăm tớ kia mà..” Jessica nói, cố làm mọi thứ tốt hơn.

“Phải rồi! Tớ cũng hay diễn ở bên đó… phải đến thăm cậu chứ, đúng không Soo…” Hyoyeon thúc vào Sooyoung.

“Vậy là mấy ngày này chúng ta phải chơi hết mình rồi… không say không về nhé..” Taeyeon nói nâng ly rượu trên tay mình lên.

Không khí im lặng được thay thế bởi những tiếng ồn ào náo nhiệt, nhưng mỗi người biết rõ trong lòng họ có gì, như một sự mất mát, cảm thấy buồn vì những người bạn của họ đều cứ thế ra đi.

Chap 27:

Tiếng nhạc của quán bar đập ầm ầm dội vào tai Tiffany, cô ngồi tại một chiếc bàn ở quầy bar và thưởng thức chất có cồn đã lâu cô không đụng đến, lại ba tháng nữa trôi qua và cô thấy thời gian thật dài để mà nói chính xác đây là tháng mấy.

Rót chai rượu đã vơi đi hết một nửa vào chiếc ly, cô vô tình làm đỗ một ít ra ngoài, người phục vụ nhanh chóng đến và dọn dẹp nó. Hơi men cùng tiếng nhạc ồn ào làm Tiffany cảm thấy hưng phấn, đã từ lâu cô quên mất không khí nơi này và cô muốn tìm lại nó khi biết tin Jessica không còn ở trong căn nhà của họ nữa.

“Cô ấy đã không ở đó nữa… cô ấy cũng chẳng cần tôi nữa… đúng không?” Tiffany lè nhè.

“Yah… Sao các cậu dẫn mình đến chỗ này? Với cái bộ đồ này nữa… sao nó hở hang quá vậy?” Krystal nhăn nhó che phần da lộ ra của mình sau bộ váy màu nâu bó sát người, để lộ đôi vai trần và những đường cong quyến rũ trên cơ thể cô.

“Cậu rất đẹp trong bộ váy này… tin tớ đi… mà bọn tớ đưa cậu đến đây để cho biết thôi mà.. cậu suốt ngày cứ thổi sáo rồi sách vở, như thế sao mà ai dám theo cậu chứ…” Sulli nói, bỉu môi.

“Nhưng tớ không có tiền cho mấy thứ này đâu…” Krystal nhăn nhó đi cùng bạn mình đến chiếc bàn ở góc phòng.

“Yên tâm đi.. tớ tặng cậu hết… còn bữa hôm nay Amber sẽ bao chúng ta… chơi thoải mái đi mà…” Sulli nháy mắt với Amber đang ngồi trên chiếc ghế và lắc lư theo nhạc.

“Umma tớ mà biết thì các cậu chết chắc…” Krystal đe dọa.

“Sica unnie đã nói sẽ giúp chúng ta giữ chân họ mà…” Amber nói, cười tươi.

Krystal liếc nhìn bạn mình, cô nhìn khắp phòng và mọi người nhảy, những cái lắc hông mời gọi, những bàn tay chạm vào cơ thể người kia không xin phép khiến Krystal khó chịu. Sulli đẩy chiếc ly có rượu đến chỗ Krystal và cô cũng đang khát nên cầm chiếc ly nốc cạn.

“Yah… cái thứ quái gì thế? Cay quá… nước…” Krystal la lên, nhăn nhó, cô thấy trong người mình nóng  khó chịu, một cảm giác lân lân ập đến.

“Có ai mà uống rượu như cậu không hả? Nước đây… uống đi!” Sulli nói đưa chai nước cho Krystal.

“Sao không nói rượu hả? Các cậu chết chắc..” Krystal giận dữ.

“Thôi mà… ra nhảy đi…” Sulli kéo Krystal ra  nơi đông người giữa căn phòng.

Krystal bối rối trước những gì diễn ra xung quanh cô, cô muốn đi ra khỏi nơi đó nhưng Sulli đã kéo cô lại và bây giờ cô đang lắc lư một khúc gỗ.

“Tôi sẽ chỉ em cách nhảy nếu em muốn” Một giọng nói khàn khàn mang hơi rượu đang phả vào tai Krystal.

Krystal giật mình quay người lại, mái tóc dài màu đỏ đã che đi một nửa khuôn mặt của người đó. Cô hoảng sợ nhìn cô gái kia, nhưng cô ấy không có vẻ là người xấu, nhưng dù xấu hay tốt Krystal vẫn muốn biến khỏi nơi quái quỷ này.

“Em không thể nhảy cùng tôi sao?” Bàn tay cô gái đó nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần.

Krystal nhìn xung quanh tìm kiếm Sulli nhưng con người đó đã biến mất giữa biển người.

“Buông tô

i ra! Cô có thể nhảy với những người khác nếu cô muốn…” Krystal cố gắng vùng vẫy.

“Tôi không quan tâm ai cả…” Cô gái kia nói bằng giọng lè nhè.

Krystal bất ngờ, câu nói này khiến cô cảm thấy quen thuộc, đưa tay vén mái tóc đỏ đang còn nặng mùi thuốc nhuộm cô nhận ra cô gái đang say kia là ai.

“Giáo sư…” Krystal nói khi cô áp cả hai tay mình vào khuôn mặt Tiffany và đưa ra chỗ cô có thể nhìn rõ khuôn mặt đó.

“Cô bé… Đừng chạm vào tôi như thế chứ… Chúng ta chỉ vừa gặp nhau thôi mà…” Tiffany nói, cười nhếch mép.

Tiffany đặt tay lên chiếc eo thon gọn của Krystal, ép sát hai cơ thể lại với nhau và cô bắt đầu màng nhảy của mình. Krystal cảm thấy bối rối vì sự đụng chạm bất ngờ, nhất là với con người mà cô đang có tình cảm. Bàn tay của Tiffany đẩy chiếc hông của cô làm những cái lắc hông có phần mềm mại hơn.

“Đúng rồi đấy… Cứ như thế nhé!” Tiffany dựa sát vào người Krystal và thì thầm vào tai cô.

Tiffany nở một nụ cười đặc trưng của mình, đôi mắt cong lại như đang cười khiến Krystal chết lặng, Krystal chưa bao giờ thấy một nụ cười nào như thế trước đây của Tiffany. Cô rời đi và để Krystal đứng lặng người ở đó, những bước đi loạng choạng khiến cô không xác định được phương hướng và cô đã vấp phải bậc thang trước mặt mình.

“Quái quỷ… Soshi bar mới làm cái bậc thang ở đây sao?” Tiffany tức giận khi cô ôm chân mình đau đớn.

Một ai đó kéo Tiffany đứng dậy, cô gái choàng tay cô qua vài mình rồi ôm eo cô dìu ra cửa. Tiffany nheo mắt nhìn cô gái đi bên cạnh mình, nhưng cô không thể biết đó là ai, mái tóc dài đã che mất khuôn mặt của cô ấy.

“Ăn gì mà nặng thế?” Krystal nhăn nhó khi cô dìu Tiffany không còn đứng vững nữa ra chiếc xe sang trọng được đặt ở cửa.

“Xe cô đây sao?” Krystal hét lớn vào tai Tiffany khi cô vẫn còn quen với âm lượng trong quán bar.

“Yah! Tôi có bị điếc đâu? Xe tôi đây rồi… cảm ơn nhé!” Tiffany nói khi cô cố mở cửa xe.

Krystal giật lấy chiếc chìa khóa trên tay Tiffany, mở cửa sau và đẩy cô ấy ngồi vào băng ghế sau. Trong khi cô ngồi vào ghế tài xế và lái chiếc xe chạy đi.

“Này cô bé! Em sexy thật đấy, nhưng tôi không hứng thú đâu…” Tiffany cười nhếch mép khi cô nằm trên chiếc ghế.

“Nhà cô ở đâu?” Krystal nói, bỏ qua những lời nói vớ vẩn của Tiffany.

“Tôi không làm ở nhà… tôi chỉ làm ở khách sạn thôi… cô em sexy ah!” Tiffany lè nhè.

“Điên mất… sao lại uống nhiều vậy chứ?” Krystal tức giận.

Krystal tấp xe vào một đoạn đường vắng mà cô nghĩ sẽ không ai phiền nếu cô đậu xe ở đây. Điện thoại cô rung lên làm cô giật mình.

“Cậu đang ở đâu vậy? Khi nãy cậu lấy đồ rồi chạy mất..” Sulli hỏi lo lắng.

“Ah! Mình có chút việc… cứ chơi đi nhé, mình sẽ tự về nhà..” Krystal nói qua điện thoại.

Krystal tắt máy, cô quay lại nhìn Tiffany đang cởi chiếc áo vest của mình ra, sau đólà chiếc áo gile và vài chiếc nút áo phía trên cũng đã được cởi ra, cô giật mình quay lên, cô không biết người say có thể làm tiếp sau đó.

“Sica unnie! Nói với umma và appa em sẽ ở lại nhà Sulli nhé!” Krystal nói qua điện thoại.

“Được rồi! Đi chơi về khuya lắm hay sao phải ở bên ngoài dữ vậy?” Jessica hỏi, lo lắng.

“Uhm… mọi người nói vui nên đi về trễ…” Krystal cười lớn.

Cô nhanh chóng cúp máy trước khi Jessica nhận ra cô đang nói dối cô ấy. Krystal nhìn lại băng ghế sau và thấy Tiffany đang có nguy cơ trượt xuống sàn xe do cái tư thế đang nằm của cô ấy. Cô thở dài bước ra khỏi xe và đi vào băng ghế sau đỡ Tiffany dậy, người cô ấy nồng nặc mùi rượu khiến Krystal khó chịu, nhặt những chiếc áo trên sàn cô đắp hờ lên người Tiffany một chiếc còn mình một chiếc.

“Cô có chuyện gì sao?” Krystal tự hỏi chính mình.

Tiffany trở người, bàn tay đưa lên không khí và đụng trúng  da thịt ở đùi Krystal khiến cô gái giật mình rụt lại, nhưng đã quá trễ, đùi của Krystal giờ đã là chiếc gối êm ái cho Tiffany, bàn tay Tiffany đặt trên làn da đó khiến cơ thể Krystal nóng rực, hơi thở cô trở nên khó khăn hơn.

“Vì… cô say.. nên em sẽ tha…” Krystal lắp bắp.

Krystal ngắm nhìn khuôn mặt củ

a Tiffany, chưa bao giờ cô được nhìn cô ấy gần và lâu đến như vậy. Đưa tay vén những sợi tóc trên mặt Tiffany, cô cảm thấy thú vị bởi con người, cô không nghĩ một giảng viên lạnh lùng, sách vở như vậy lại có thể đến bar và tán gái như thế.

“Tại sao cô lại nhuộm tóc đỏ? Chẳng phải tóc cô màu nâu sao?” Krystal nói khi cô vuốt ve khuôn mặt Tiffany.

Tiffany trở người, cô vùi mặt vào bụng Krystal khiến cô gái kia bất ngờ và nín thở. Tim Krystal đập loạn xạ, cô bất ngờ với mọi thứ, cô thở ra thật khẽ khi bụng mình đang được sưởi bằng hơi thở ấm nóng của Tiffany.

“Hôm nay sao nóng vậy nhỉ?” Krystal nói khi cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, hạ chiếc kính xuống cô hít thở không khí bên ngoài.

Chiếc điều hòa của xe đang chạy ở mức tối đa, nhưng cũng không làm dịu không khí trong xe xuống, Krystal liếc nhìn Tiffany, cô không dám cử động dù chỉ là một cái nhích người, cô không muốn cô ấy tĩnh dậy, và cái tư thế hiện giờ của cô ấy làm cô hạnh phúc.

Tiếng điện thoại làm cô giật mình, nhìn xung quanh tìm kiếm, Krystal nhìn vào chiếc áo khoác của Tiffany trên vai mình, vội lấy chiếc điện thoại ra để Tiffany không bị đánh thức, cô áp chiếc điện thoại lên tai mình.

***

“Sao Miyoung vẫn chưa về nhỉ?” Michelle đi lại trong phòng khách nhà mình.

Michelle cầm chiếc điện thoại trên tay mình bấm số của Tiffany. Cô biết Jessica đã rời bỏ ngôi nhà của họ mà đi đâu đó, điều đó đã làm em gái cô rất đau khổ, cô ấy nghĩ Jessica rời đi vì không cần cô ấy nữa. Michelle lo lắng cho em gái mình, nhưng cô vẫn để cô ấy ra ngoài với tâm trạng không tốt, cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu Tiffany thay đổi không khí.

“Hello..” Một giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia.

Michelle giật mình, cô nhìn lại chiếc điện thoại của mình, đây là số của Tiffany, nhưng sao lại có ai khác bắt máy.

“Hello…” Giọng nói đó vang lên lần nữa.

“Xin lỗi… có phải điện thoại của Tiffany Hwang không?” Michelle hỏi.

“Vâng! Đúng rồi, nhưng cô ấy đang ngủ, chị có muốn tôi nhắn lại không?” Giọng nữ nhẹ nhàng nói.

“Ah! Con bé… ngủ? Không sao… tôi là chị của Fany.. nếu con bé ngủ rồi thì thôi… nhưng cô ở chung với nó sao?” Michelle hỏi tò mò thoáng chút bối rối.

“Vâng, em đang ở chung với cô ấy. Chị đừng lo… em sẽ chăm sóc cho cô ấy…” Giọng cô gái thân thiện hơn.

“Ah vậy tôi yên tâm rồi… Chúc cả hai ngủ ngon nhé…!” Michelle nói, cô cúp máy nhưng vẫn chưa tin được vào những gì mình vừa nghe.

“Miyoung… ở cùng một… cô gái?” Michelle tự hỏi mình.

“Chắc con bé buồn lắm… nhưng có lẽ việc đó sẽ giúp nó… rồi mọi việc sẽ sớm trở lại như lúc ban đầu…” Michelle nói tự mỉm cười với chính mình.

***

“Fany ah! Sao cậu trốn tớ kỹ quá vậy? Cả tháng nay… tớ tìm cậu khắp cái nước này rồi, nhưng vẫn không thấy… cậu đang ở đâu vậy?” Jessica nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài.

“Tớ lại nhớ tới cậu nữa rồi.. phải làm sao đây?” Jessica tự nói với mình.

Từ khi sang đây, cô chỉ có mỗi công việc hàng ngày của mình là tìm kiếm Tiffany, những địa chỉ mà Seohyun đưa cho cô đều không thể tìm thấy, đến công ty của nhà họ Hwang thì họ không cho cô vào trong. Jessica tuyệt vọng, cô muốn bỏ cuộc nhưng tình cảm của cô dành cho Tiffany không đơn giản nói bỏ là bỏ được.

“Tối nay Krys không về! Mình có nên khóc một trận trước khi con bé về không nhỉ?” Jessica ngồi bó gối trên chiếc giường của mình, nó không rộng rãi như chiếc giường của Tiffany, nhưng đỡ cô đơn hơn.

Jessica ôm chiếc gối của mình, cô không còn đủ nước mắt để khóc nữa rồi. Nhắm chặt đôi mắt, cô căn môi mình để ngăn mọi cảm xúc đang trào dâng trong cô, hình ảnh về Tiffany với đôi mắt cười cứ ám ảnh cô suốt tám tháng qua và cô cảm thấy kiệt sức hoàn toàn.

***

“Jessi… có phải cậu không?” Tiffany mơ màng.

Tiffany nhận ra mình đang nằm trên đùi ai đó, mùi hương tỏa ra từ con người này có gì đó thật quen thuộc, nó giống mùi hương của Jessica. Tiffany giật mình bật dậy, trước mắt cô là một cô gái và mái tóc màu đen đã che một nửa khuôn mặt của cô ấy.

“Cô ta là ai? Xe mình mà…” Tiffany lẩm bẩm khi cô nhìn xung quanh chiếc xe.

Tiffany nhìn cô gái kia từ đầu đến chân, chiếc vai trần đang khoác hờ chiếc áo vest của Tiffany, đôi chân thon dài trắng muốt đó đang làm cô chú ý. Tiffany tự đánh vào má mình.

“Ashiii … Fany ah! Mày đã làm cái quái gì đêm qua vậy?” Tiffany gõ đầu mình, cố nhớ ra điều gì đó.

Chap 28:

Krystal mở mắt khi ánh sáng đang rọi vào mặt cô, cô cảm giác đôi chân mình nhẹ hẳn đi và điều đó có nghĩa là Tiffany say xỉn đã tĩnh dậy.

“Giáo sư…” Krystal bất ngờ khi cô thấy Tiffany đang tự đánh mình.

“Krystal?” Tiffany ngạc nhiên nhìn cô gái đang mặc bộ đồ sexy trước mặt mình.

“Giờ 

thì cô đã chịu nhận ra em…” Krystal nói, ngáp một hơi dài.

“Chúng…chúng ta ở cùng …nhau đêm qua sao?” Tiffany bất ngờ.

“Đúng vậy…” Krystal đáp, thản nhiên.

Tiffany nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngáp, cô đưa mắt nhìn khắp cơ thể đó và đôi mắt cô dừng lại ở đôi chân trắng.

“Giáo sư đang nhìn cái gì vậy?” Krystal bất ngờ, cô che đôi chân mình khi cô thấy đôi mắt của Tiffany đang dừng lại đâu đó trên cơ thể cô.

“Tôi…er… có làm gì em không?” Tiffany hỏi.

“Có… Giáo sư đã nằm trên đùi em và cô làm em khó thở khi cứ dụi đầu vào bụng em…” Krystal đáp, cô thấy nóng mặt khi nghĩ  lại những gì xảy ra đêm qua.

“Chỉ vậy thôi sao?” Tiffany hỏi tiếp.

“Chứ cô muốn chúng ta làm gì nữa?” Krystal hỏi, khó hiểu.

“May quá.. chẳng có gì hết…” Tiffany vuốt ngực mình.

“Nhưng tại sao … em ở trên xe tôi?” Tiffany hỏi.

“Đêm qua cô say đến không đi nổi, còn không nhận ra em, may cho cô là em có ở đó để đưa cô về đấy!” Krystal nói, chế giễu.

“Tôi xin lỗi! Nhưng tại sao em không về đi? Tôi nằm trên xe cũng được mà!” Tiffany tiếp tục những thắc mắc của mình.

“Em không thể để giáo sư trong tình trạng này và về được, càng không thể đưa giáo sư về nhà em… và hôm qua em đã gọi điện xin phép ba mẹ em, sáng nay em không có bất kỳ môn nào nên em có thể ngồi đây cùng giáo sư…” Krystal nói một hơi những suy nghĩ của mình mà Tiffany có thể tra hỏi cô tiếp tục.

“Tôi xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi… Tôi sẽ đưa em về ngay.” Tiffany cúi đầu, cô vội bước ra xe nhưng không may cho cô trán cô đã vô tình đập trúng cạnh cửa khi cô vội đứng dậy.

Tiffany ôm đầu mình rên rỉ, khi cô bị bật ngược trở lại chiếc ghế. Những gì cô kịp nhận ra là cái cạnh cửa trước mặt mình và sau đó một tiếng va đập mạnh vang lên và trời đất xung quanh cô là một màu đen có vài ngôi sao xung quanh đó.

“Cô sao vậy?” Krystal lo lắng hỏi. Cô đã giật mình khi tiếng va chạm vang lên.

“Không… không sao?” Tiffany nói, đưa tay lên không trung.

“Đưa em xem…” Krystal giật mạnh đôi tay Tiffany và chồm tới trán Tiffany xem xét.

“Giáo sư... chảy máu rồi! Sao hậu đậu dữ vậy?” Krystal nói khi cô lấy khăn giấy từ chiếc ví nhỏ của cô và bắt đầu chậm vết máu trong khi thổi nhẹ nhàng vào đó.

“Tôi…” Tiffany mở mắt, định đẩy Krystal ra.

Tiffany choáng 

ngợp trước những gì đang đập vào mắt cô ngay lúc này, đôi gò bồng đào của Krystal đang ở trước mặt cô đầy khiêu khích. Tiffany nhắm mắt và khẽ quay đi chỗ khác, cô cảm thấy cơ thể mình nóng lên và thật sự cảm thấy có lỗi với Jessica.

“Giáo sư còn đau lắm sao?” Krystal hỏi khi nhìn thấy Tiffany đang nhắm chặt mắt.

“Tôi không sao…” Tiffany nói.

“Vậy sao lại nhắm mắt như vậy? Hay mắt giáo sư bị làm sao? Đưa em xem nào…” Krystal nói khi cô chồm tới lần nữa, cố mở mắt Tiffany ra.

“Không sao… không sao đâu… trời lạnh sao em mặc đồ mát mẻ quá vậy, khoác áo lên đi..” Tiffany nói, quay mặt đi chỗ khác.

Krystal chợt nhận ra tình hình lúc này, cô phì cười nhìn cô giáo của mình, thoáng chút đỏ mặt cô khoác chiếc áo của Tiffany lên người mình.

“Tối qua giáo sư đâu có thế này….” Krystal nói khi cô không thể giấu nổi nụ cười của mình.

“Tối qua… tôi làm sao?” Tiffany hỏi, trợn mắt.

“Giáo sư đặt tay lên eo em… sau đó còn khen em sexy… quên hết rồi sao?” Krystal hỏi, bất ngờ.

“Tôi… tôi xin lỗi…” Tiffany nhăn nhó khi bản tính của mình lộ ra trước mặt Krystal.

“Đừng xin lỗi em nữa, vết thương của giáo sư đang chảy máu kìa, mau đè cái này lên đi.” Krystal nói khi cô chìa một tờ khăn giấy khác cho Tiffany.

Tiffany đặt chiếc khăn giấy lên trán mình, quay đi thoáng đỏ mặt, đã từ lâu cô không gần gũi bất kỳ người con gái nào. Tiffany cảm động khi Krystal chăm sóc cô thật chu đáo, nhưng cô lại quá lạnh lùng với cô ấy, đơn giản chỉ là Tiffany chỉ xem Krystal như một cô em gái, nhưng cô biết cô ấy không nghĩ vậy, tình cảm của cô ấy Tiffany có thể biết, nhưng cô không thể đáp trả.

“Em muốn đi ăn gì không? Tôi sẽ đưa em đi!” Tiffany nói khi cô cảm thấy vết thương đã thôi chảy máu.

“Trước hết em cần mua một vài thứ để băng vết thương cho giáo sư, ăn gì thì em không biết…” Krystal nói khi cô mở cửa xe, bước ra cùng Tiffany.

Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh, mặt trời đã ló dạng chào đón một ngày mới bắt đầu.

“Khi nào chỉ có tôi và em, em có thể gọi tôi là unnie…” Tiffany nói trong khi vẫn chăm chú vào công việc lái xe của mình.

“Em biết rồi… Fany unnie..” Krystal mỉm cười, ít ra cô cũng có cách xưng hô thân mật hơn với Tiffany.

“Mich ah? Hôm qua em không về được chắc chị lo lắm.” Tiffany nói với chiếc điện thoại.

“Chị không lo lắm đâu… hôm qua em vui chứ? Cô gái đó nói với chị sẽ chăm sóc em…” Michelle nói, cười lớn.

“Chị đang nói gì vậy? Không có đâu…” Tiffany nhìn sang cô gái bên cạnh mình, Krystal đang bận nhìn ra ngoài đường nên không để ý đến cuộc điện thoại của họ.

“Chẳng phải cô ấy ở cùng em sao? Đừng giấu chị nữa…” Michelle nói.

“Em…” Tiffany bỏ lửng câu nói bởi cái níu tay của Krystal ở chiếc áo sơ mi của mình.

“Fany dừng lại đây đi! Em muốn mua chút đồ…” Krystal cố gắng nói thật khẽ.

“Lại còn chở nhau mua đồ? Fany ah! Đây là những việc em thường làm sao một đêm vui vẻ đó.” Michelle nói khi cô nghe được tiếng Krystal.

Tiffany dừng xe lại, cô thở dài ngao ngán không biết phải giải thích với chị mình như thế nào. Cô chờ Krystal bước ra khỏi xe rồi quay lại với chiếc điện thoại trên tay mình.

“Mich ah… em xin thề.. em không có gì với cô ấy hết… cô bé đó là học trò của em và em chỉ xem cô ấy như em gái…” Tiffany nói, chân thành.

“Em thân thiết với học trò từ bao giờ thế…?” Michelle nói, nghi ngờ.

“Thật ra cô bé ấy có gì đó giống Jessica, nhưng em thề em chưa bao giờ nghĩ đó là Jessica cả, hai người này dù sao cũng có những sự khác biệt…” Tiffany nói với chị gái mình khi cô xoa hai bên thái dương.

“Em nói thật chứ? Chị tò mò về cô gái đó…” Michelle nói, mỉm cười.

“Chị đừng tò 

mò… cô bé đó là một ổ rắc rối đấy…” Tiffany nói, thở dài.

“Miyoung ah! Dù sao em cũng đã thôi khóc quá nhiều về Jessica.. chị nghĩ ổ rắc rối đó đã giúp em…” Michelle nhận xét.

“Uhm… Có lẽ chị nói đúng… bây giờ em đưa cô ấy đi ăn, tối qua cô ấy đã trông em cả đêm trên xe rồi…” Tiffany nói khi thấy Krystal đang trở lại.

“Được rồi! Vui vẻ em nhé…” Michelle nói, động viên em gái mình.

Tiffany tắt máy, bỏ vào túi quần mình, nhìn theo Krystal đang bước vào xe với chiếc áo vest của cô đang ở trên người cô ấy.

“Những tên đó cứ nhìn em… làm giống như lần đầu tiên thấy người khác mặc đồ như vậy không bằng…” Krystal làu bàu khó chịu.

“Lần đầu tiên thấy một cô gái sexy và quyến rũ thôi…” Tiffany phì cười.

“Fany nghĩ như thế sao?” Krystal hỏi, dò xét, không hiểu tại sao cô lại thích thú khi nghe Tiffany khen mình như vậy.

“Uhm… Nhưng em còn quá nhỏ để mặc những thứ này ra ngoài…” Tiffany nói, chăm chú vào con đường trước mặt mình.

“Em lớn rồi… Fany nghĩ em quyến rũ sao? Nói lại lần nữa đi…” Krystal năn nỉ.

“Uhm… em rất quyến rũ.. nhưng với tôi em chưa bao giờ là một cô gái lớn cả…” Tiffany nói thản nhiên.

Krystal quay mặt đi, đỏ mặt, cô vui vì Tiffany đã khen cô như vậy, nhưng cô ấy lại không xem cô là người lớn thì là một câu nói không nên nghe lúc này và cô quyết định bỏ câu nói phía sau ra ngoài.

“Em thích ăn đồ ăn Trung Quốc không?” Tiffany hỏi.

“Uhm.. em chưa ăn nó trước đây…” Krystal trả lời.

Chiếc xe của họ đỗ lại trước một nhà hàng lớn, Krystal ngỡ ngàng với nhà hàng này, trước đây cô chỉ đi qua và nhìn nó, nhưng bây giờ cô đã có thể vào được đây ăn khiến cô cảm thấy sung sướng.

“Vào trong thôi! Em định làm gì nữa?” Tiffany nói với Krystal.

“Thật sự Fany trả công em như thế sao? Nó thật sang trọng!” Krystal nói, không tin vào mắt mình.

“Nếu em không tin thì đừng vào…” Tiffany đáp lạnh lùng, cô bỏ đi trước mặc cho Krystal đang đuổi theo phía sau.

“Ai nói … vào chứ sao không!” Krystal vội vàng chạy theo sau. Đôi giầy cao gót làm cô khó di chuyển và cô đang khó chịu với nó.

“Em mua gì thế?” Tiffany hỏi khi cô nhìn chiếc túi nhỏ trên tay Krystal.

“Dụng cụ rửa thương và băng keo cá nhân…” Krystal nói, đưa chiếc túi lên một cách vui vẻ.

Krystal bước về phía Tiffany đang ngồi, ngồi lên chiếc ghế đó và bắt đầu lấy đồ của mình ra. Tiffany quay đi nhưng lại bị Krystal kéo lại và cô giờ đang bị ép ở gốc tường. Krystal nhẹ nhàng bôi thuốc cho Tiffany và không ngừng thổi vào đó, miếng băng keo cá nhân nhanh chóng được cô dán lên trán Tiffany, mỉm cười nhìn tác phẩm của mình, cô hài lòng với nó và thu dọn tất cả về lại chỗ ngồi của mình.

“Em thật sự đáng sợ…” Tiffany nói, nheo mắt nhìn Krystal.

“Rồi Fany sẽ thấy…” Krystal nói, mỉm cười đắt thắng.

“Có chuyện gì với chữ UNNIE của em thế hả?” Tiffany lạnh lùng.

“Em chỉ thấy nó không cần thiết, ngắn gọn là được mà…” Krystal mỉm cười thản nhiên.

“Em…” Tiffany làm mặt nghiêm trọng, nhưng vừa lúc đó người phục vụ đã đem cho họ hai tô mì thơm phức.

“Đừng ý kiến nữa… Fany ăn đi.. chắc ngon lắm đây!” Krystal nhắm mắt, tận hưởng hương thơm từ tô mì của mình và bắt đầu ăn nó một cách ngon lành.

Tiffany nhìn Krystal lắc đầu, mỉm cười. Sự tươi trẻ của Krystal đã kéo cô ra khỏi nổi buồn của mình, vô tình cô đã bị cuốn theo đó, ít ra cô chỉ buồn mỗi khi ở một mình.

***

“Em vào nhà đi…” Tiffany nói khi chiếc xe dừng lại trước cửa ngôi nhà nhỏ của Krystal.

“Tối thứ bảy Fany rãnh chứ?” Krystal hỏi.

“Không…” Tiffany trả lời nhanh gọn.

“Vậy khi nào rãnh… cho em một cái hẹn đi…” Krystal nói tiếp.

“Để làm gì? … Tôi không rãnh, gặp nhau trên trường chưa đủ sao?” Tiffany lạnh lùng.

“Để… Trả cái áo này… em sẽ giặt ủi nó cẩn thận…” Krystal nói khi cô nhìn quanh tìm kiếm và phát hiện ra chiếc áo vest của Tiffany vẫn còn trên người mình.

“Không cần đâu… đưa đây, tôi sẽ tự làm nó…” Tiffany nói.

“Không được… em phải khoác nó vào nhà, nếu không là lớn chuyện đó…” Krystal nói, đe dọa.

“Vậy em có thể giữ nó luôn…” Tiffany trả lời thản nhiên.

“Sao Fany khó khăn thế… tốn bao nhiêu công sức cả tối hôm qua với Fany mà đến một cái hẹn cũng không cho được…” Krystal giận dỗi.

“Được rồi… thứ bảy tuần sau, phiền quá đi!” Tiffany nhìn ra ngoài cửa nhăn nhó.

“Nhớ nhé… thứ bảy tuần sau, quán coffee gần khu vui chơi, em sẽ tự đến đó lúc 7 giờ…” Krystal nói, vui vẻ bước ra khỏi xe.

“Khoan… Áo!” Tiffany liếc mắt lên chiếc áo trên người Krystal.

“Fany nói cho em còn gì? Vậy nhé… em rất vui về món quá… Fany đi cẩn thận nhé, cảm ơn về bữa ăn!” Krystal cúi chào lễ phép trước khi đóng cánh cửa xe lại và vui vẻ bước vào nhà.

Tiffany ngơ ngác nhìn theo bóng dáng mất hẳn sau cánh cửa, lắc đầu với mình Tiffany phì cười, cô gái đó thật sự làm cô cảm thấy tốt hơn trong một thời gian.

Chap 29:

Krystal vui vẻ mở nhẹ nhàng cánh cửa và rón rén đóng nó lại, cô không muốn gây ra bất kỳ tiếng động nào để đánh thức bất kỳ ai trong nhà, dù cô biết thừa ba mẹ cô đã đi làm từ sáng.

“Ai chở em về đấy?” Jessica nói khi cô nằm trên chiếc ghế dài và dán mắt vào quyển sách trên tay.

“Omo..” Krystal giật mình, ôm ngực mình nhìn vào con người đang nằm trên chiếc ghế.

“Chị dậy sớm thế…?” Krystal cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, bước đến gần chị gái mình đang nằm trên chiếc ghế.

“Sao em không trả lời chị trước? Sulli vừa gọi điện cho chị… tối qua em đã không ở nhà con bé?” Jessica ngồi bật dậy và bắt đầu tra hỏi.

Krystal bất ngờ, cô đã quên dặn Sulli về việc này… Cô đứng lặng im bất động, cúi xuống để chịu sự la mắng của chị mình.

“Trả lời đi… tối qua em đã đi đâu? Người vừa nãy chở em về là ai?” Jessica tức giận.

“Sica… em xin lỗi, tối qua em gặp giáo sư của em… cô ấy say quá nên em không thể để cô ấy một mình, em thề cô ấy không làm gì em cả…” Krystal đưa hai ngón tay qua khỏi đầu mình.

“Em dám nói dối chị?” Jessica nhìn bằng ánh mắt giận dữ.

“Em chỉ sợ chị sẽ bắt em về… em không thể để cô ấy như thế được… chị biết em có tình cảm với cô ấy mà…” Krystal nói nhỏ dần, cúi gầm mặt.

“Thật là hết nói nổi với em… em ăn mặc như vậy và ở cùng một người em chỉ biết vài tháng…” Jessica thở dài.

“Cô ấy không phải người xấu, em dám thề với chị về điều đó…” Krystal nói, kiên quyết.

“Lên phòng và đi tắm đi…” Jessica nói, cô nằm xuống lại chiếc ghế dài.

Krystal nhanh chóng leo lên những bậc thang, Jessica thật sự rất đáng sợ mỗi lần cô ấy giận. Đóng cánh cửa phòng mình lại Krystal mới có thể thở hắt ra nhẹ nhõm.

***

“Miyoung… Em không cần phải đến đây mỗi khi rãnh như vậy.” Michelle nói khi cô nhìn thấy Tiffany ngồi trên chiếc bàn làm việc.

“Em cần làm việc mà Mich…” Tiffany mỉm cười nhẹ nhàng, nó thoáng buồn, nhưng dù sao cũng là cười.

“Cô gái đó là ai?” Michelle hỏi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc.

“Ai?” Tiffany nói, vẫn không rời mắt khỏi những tập hồ sơ.

“Cô gái tối qua…” Michelle gợi ý.

“Chị chờ em…” Tiffany ra hi

ệu với chị gái mình.

“Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Sao một báo cáo sơ sài như thế này mà có thể đặt lên bàn làm việc của tôi? Tôi muốn một báo cáo chi tiết.. nghe rõ chưa?” Tiffany giận dữ, hét qua điện thoại.

“Em quá khó khăn với họ rồi đấy em gái..” Michelle nói, đưa mắt nhìn Tiffany ái ngại.

“Em chỉ muốn mọi thứ rõ ràng, một bản báo cáo tài chính mà như thế này thì chẳng biết tiền của chúng ta bị bọn họ xài vào việc gì đâu..” Tiffany tức giận ném xấp giấy lên bàn và ngồi xuống chiếc ghế lớn đối diện Michelle.

“Appa luôn yên tâm về em…” Michelle mỉm cười tự hào.

“Chị đừng nói vậy… tất cả chúng ta đều được appa tin tưởng..” Tiffany nói, nhìn chị gái mình mỉm cười trở lại.

“Phải rồi! Chị đang nói về cô gái…” Michelle nhớ ra mục đích ban đầu của mình.

“Ah! Em thề đó là học trò của em… một cô học trò rắc rối…” Tiffany nhấp một ngụm nước.

“Chị thấy cô bé đó lo cho em…” Michelle nói.

“Uhm… trưa nay chúng ta đi ăn cua đi… lâu rồi em chưa được ăn…” Tiffany nói, nhíu mày một cách đáng yêu.

“Em thay đổi đến chóng mặt đó Miyoung… mới tối hôm qua còn bù lu bù loa với chị mà hôm nay đã đòi ăn rồi…” Michelle ngạc nhiên.

“Em cũng đã chuẩn bị tâm lý trước đó rồi… Em buồn mọi người cũng đâu có vui… rồi em sẽ quên được cậu ấy..” Tiffany nhìn chằm chằm vào ly nước trong tay mình.

“Hôm qua appa đã nói chuyện với Know Yuri… Chị đang thắc mắc là tại sao họ lại trở nên thân thiết trong thời gian ngắn như vậy?” Michelle kể.

“Thật sao? Sao chị không hỏi appa? Em cũng tò mò lắm đây…” Tiffany nói, nhíu mày suy nghĩ.

“Appa nói… Yuri nhờ appa đại diện cho ba cô ấy…” Michelle nói, cô lắp lửng khi cô nhận ra mình không nên nói thêm nữa.

“Ba 

cô ta? Gì vậy? Mich.. nói cho em nghe là chuyện gì đi…” Tiffany tò mò.

Michelle nhìn Tiffany lo lắng, cô đáng ra không nên nhắc đến chuyện này thì hơn.

“Nếu chị không nói em sẽ gọi cho appa!” Tiffany đứng dậy tuyên bố.

“Được rồi… chị sẽ nói… Kwon Yuri muốn appa đại diện cho ba cô ấy để tổ chức đám cưới vào tháng tới…” Michelle nói, ngập ngừng.

“Lễ cười…” Tiffany như không tin vào tai mình, tay chân cô rung lên, không còn đứng vững được nữa Tiffany ngã xuống chiếc ghế.

“Miyoung ah! Em làm sao vậy? Đừng làm chị sợ…” Michelle vội chạy đến chỗ em gái mình.

“Mich ah

! Lễ cưới… với Jessica hả? Nói với em là không phải đi Mich… Nói với em Jessica không phải cô dâu đi…” Tiffany gào khóc, những kìm nén bao lâu của cô chợt vỡ ào.

Michelle ôm em gái mình khóc, cô cảm thấy đau lòng khi phải chứng kiến em mình như vậy. Michelle bất lực, cô chỉ biết ôm chặt Tiffany đang gào khóc trên tay mình.

***

“Sica unnie… thứ bảy tuần này chị rãnh không?” Krystal nói khi cô leo chiếc giường cùng Jessica.

“Chị lúc nào thì chẳng rãnh…” Jessica nói, tựa lưng vào thành giường đọc tiếp quyển sách.

“Em muốn dẫn chị gặp cô ấy…” Krystal mỉm cười nhìn chị mình.

“Cô gái mà em thích đó hả? Thôi em đi đi… chị đến đó làm gì?” Jessica xua tay.

“Đi đi m

à… em chỉ muốn chị xem cô ấy thế nào thôi mà.. đi cùng em đi nha!”

Krystal lắc tay chị mình năn nỉ.

Jessica nhìn em gái mình. Chuyện của cô chưa xong cô chẳng có tâm trạng gì cho chuyện của Krystal, nhưng cô em gái bướng bỉnh của cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng, có thể cô cũng sẽ mất ngủ vì cô gái này tối nay cũng nên. Jessica đành gật đầu đồng ý.

“Vậy nhé! Unnie hứa rồi đó!” Krystal vui vẻ, nhảy trên chiếc giường lò xo làm nó phát ra âm thanh vui tai.

***

Krystal thở dài lần thứ n trên chiếc bàn học của mình, tiếng thở dài đó làm Jessica khó chịu.

“Gì vậy Krys? Em không thể im lặng cho chị đọc sách sao?” Jessica bực bội nói.

“Cả tuần nay em chờ cô ấy ở phòng học rồi, nhưng cô ấy không có mặt ở trường, những thầy cô khác không biết cô ấy bị làm sao, chỉ xin phép nghỉ thôi…” Krystal quay lại nhìn chị gái mình, đờ đẩn.

“Gọi điện..” Jessica nói.

“Tắt máy rồi…” Krystal quay lại chiếc bàn học và nằm bẹp trên chiếc bàn tiếp tục thở dài.

“Làm ơn đừng thở dài nữa… Khi nào em có tiết?” Jessica hỏi, khó chịu.

“Chiều mai…” Krystal thở dài lần nữa.

“Nếu em còn ý định thở dài… thì về phòng em ngay…” Jessica lớn tiếng.

Krystal đờ đẩn nhìn sang chị mình, cánh tay cô buông thong, đứng dậy một cách nặng nề khi cô di chuyển như một con zombie về phía chiếc giường.

“Chị thật là độc ác..” Krystal trông có vẻ đáng sợ khi cô làm bộ mặt đó nói câu đó ra như một lời nguyền.

Jessica nhìn dáng đi xiêu vẹo ra khỏi căn phòng. Cô chưa bao giờ thấy em gái mình như vậy trước đây, cô ấy chẳng quan tâm đến cái gì khác ngoài học và những sở thích của mình, lần đầu cô thấy em gái mình trở nên kinh dị như vậy vì một người con gái.

***

“Krys ah! Cả ngày hôm nay nhìn cậu như đang ngồi trên đống lửa ấy…” Sulli nói, Krystal cứ nhấp nhổm không yên trên chiếc ghế.

“Hôm nay là thứ bảy… Giáo sư của chúng ta vẫn chưa chịu đi dạy…” Krystal nói, nghe có vẻ không ăn nhập nhưng nếu nghe kỹ thì có đấy.

“Cậu ham học đến thế ah?” Sulli hỏi, thở dài.

“Tớ chỉ ham những môn mà tớ thích…” Krystal nằm dài trên bàn.

“Khi nãy tớ có nhìn thấy giáo sư Hwang ở phòng giáo viên đấy…” Sulli nói khi cô nhớ ra.

“Vậy sao? Chiều nay… thứ bảy.. không có lịch dạy…” Krystal tràn đầy năng lượng đứng phắt dậy từ chiếc ghế khiến Sulli giật mình.

“Cậu không định học sao?” Sulli nói theo Krystal đang chạy ra khỏi cửa.

Krystal chạy một mạch bỏ qua lời nói của Sulli và vị giáo sư già đang bước trên hành lang vào lớp. Cô mong muốn được gặp Tiffany và buổi hẹn tối nay của mình.

“Fa.. Giáo sư Hwang!” Krystal chạy đến chiếc bàn làm việc của Tiffany, những thầy cô khác đang nhìn cô chằm chằm.

“Gì vậy?” Tiffany vẫn không ngước lên từ bàn làm việc.

“Giáo sư có thể ra ngoài một lát được không?” Krystal nói lễ phép.

“Không rãnh… đừng làm phiền tôi!” Tiffany lạnh lùng đáp.

“Vậy em sẽ kể với các thầy cô ở đây về một Fany tóc đỏ… say xỉn và khen học trò của mình sexy…” Krystal thì thầm, mỉm cười đắt thắng.

Tiffany giật mình, cô nhìn lên Krystal trừng mắt, nhưng có vẻ như cô gái kia không sợ cô và cô ấy sẽ làm thật nếu cô không chịu ra ngoài. Tiffany gấp sách vở trên bàn mình một cách thô bạo, đứng dậy khỏi chiếc ghế của mình và bỏ ra ngoài.

Krystal mỉm cười khi cô biết chắc cách đó đã có công hiệu, cô cúi chào những thầy cô trong căn phòng và bước ra ngoài cùng Tiffany.

“Tại sao cả tuần nay Fany không đi dạy?” Krystal hỏi khi cô và Tiffany đang ngồi dưới gốc cây ở bãi cỏ phía sau trường học, nơi mà Krystal đã khám ra với chỉ chưa đầy một học kỳ của mình.

“Bận..” Tiffany trả lời ngắn gọn, buông một tiếng thở dài nhẹ và nhìn lên bầu trời trước mặt mình.

“Tối nay, Fany không quên lịch đấy chứ?” Krystal hỏi, nhìn vào khuôn mặt xanh xao của Tiffany.

“Nhớ nên mới đi làm trong khi tôi không có lịch đây nè…” Tiffany nhắm mắt, trả lời chậm rải.

“Em cứ sợ Fany quên…” Krystal mỉm cười.

Tiffany nằm dài ra bãi cỏ, cô nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại, không khí hơi mát, có lẽ vì đã cuối mùa hè nên mọi thứ có lẽ đang mát dần lên.

Krystal ngắm nhìn khuôn mặt của Tiffany, bất giác cô đưa tay mình lên và vuốt lấy đôi má đó. Tiffany giật mình nắm lấy bàn tay của Krystal trên má mình. Dù cô yêu Jessica, nhưng những cái đụng chạm từ một cô gái quyến rũ như Krystal lâu dần cũng sẽ làm trái tim cô không chịu nổi mất.

“Tại sao Fany không cho em đụng?” Krystal hỏi, thoáng đỏ mặt vì bị từ chối.

“Có ai đó thấy thì sẽ không hay…” Tiffany tìm một lý do gì đó, cô không muốn Krystal hụt hẫn dù cô biết thừa không nên cho cô ấy bất kỳ hy vọng nào.

“Thổi sáo của em đi!” Tiffany bật chợt nói.

Krystal nhìn sang Tiffany, mỉm cười vui vẻ. Cô lấy cây sáo từ ba lô của mình và bắt đầu thổi vào đó. Bản nhạc du dương làm tâm hồn Tiffany thoải mái, nó luôn là liều thuốc tốt mỗi khi cô buồn.

“Tôi thật sự thích tiếng sáo của em..” Tiffany nói, mỉm cười với Krystal.

Krystal đỏ mặt, nụ cười của Tiffany như làm cô lạc giữa thiên đường cùng với lời khen đó và cô thật sự thích điều đó, cảm giác lân lân khó tả lại đến trong cô.

“Em nghĩ… mình nên đi về và chuẩn bị cho tối nay…” Krystal đứng lên, che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.

“Này! Còn tiết học? Về lớp đi…” Tiffany nhíu mày, ra lệnh.

“Em không lo… Fany sẽ là người giảng lại bài đó cho em…” Krystal đeo vội chiếc ba lô lên vai bỏ chạy ra khỏi cổng trường.

Tiffany nhìn theo bóng Krystal xa dần, cô phải thừa nhận một điều cô gái này luôn giỏi trong những môn vận động. Không ít lần cô nhìn thấy Krystal qua ô cửa sổ khi cô ấy đang học thể dục, và cô ấy đều vượt qua tất cả những yêu cầu của thầy thể dục một cách tốt nhất.

Chap 30:

“Krys ah! Em làm ơn đừng thử đồ nữa có được không? Em làm chị chóng mặt quá!” Jessica rên rỉ khi Krystal cứ đi tới đi lui với những bộ đồ của mình và cô ấy muốn Jessica chọn một bộ.

“Chọn giúp em đi mà… em chỉ muốn trông mình ra dáng một cô gái trong mắt cô ấy, cô ấy cứ nói em chưa đủ lớn!” Krystal nhăn nhó.

“Chị không biết, em tự đi mà lựa!” Jessica trùm chiếc mền lên che kín khuôn mặt của mình.

“Váy ngắn? Hay quần ngắn? Có vẻ như cô ấy thích những cô gái sexy…” Krystal cố nhớ lại.

“Vậy cô ta là một kẻ hư hỏng. Em đừng dính vào mấy loại người đó.” Jessica nói từ dưới lớp mền.

“Unnie… chị chẳng biết gì về cô ấy hết…” Krystal cố phân bua.

“Em bất lực rồi Sica unnie ah!” Krystal ném mình lên chiếc giường cạnh Jessica.

“Từ khi vừa đặt chân vào nhà tới nay em đã thử đồ suốt ba tiếng đồng hồ rồi đó.” Jessica liếc về chiếc đồng hồ treo tường.

“Omo… 5 giờ rồi sao? Unnie… mau giúp em đi!” Krystal rên rỉ, lắc mạnh Jessica khốn khổ.

“Krys! Chị chưa bao giờ thấy em thiếu tự tin như thế này cả… cứ mặc những gì em nghĩ em hợp là được, nếu cô ấy thích em thì chẳng quan trọng em có ăn mặc sexy hay không đâu… con người em như thế nào mới là điều quan trọng, đừng cố thay đổi mình.” Jessica nói chân thành trước khi bước ra khỏi phòng Krystal.

Krystal nằm lăn ra chiếc giường của mình, cô đang suy nghĩ về những điều Jessica nói và cô cảm thấy nó giúp được cô một phần nào. Đứng dậy khỏi chiếc giường, Krystal nhặt chiến quần jeans đen ngắn và chiếc áo thun màu hồng nhạt rộng cổ của mình. Cô hài lòng mỉm cười, xếp gọn những bộ đồ rơi khắp nơi trên sàn nhà.

***

“Sica unnie.. Sao chị lâu vậy?” Krytal hét lên từ bên ngoài phòng Jessica.

“Xong rồi đây! Em làm gì gấp gáp vậy, cũng phải từ từ cho người khác thay đồ chứ.” Jessica nhăn nhó.

“Sao hôm nay chị lạ vậy? Bình thường chị đâu có ăn mặc như vậy?” Krystal nói, nhìn chằm chằm chị gái mình.

“Từ lúc đi chơi với cậu ấy ở khu vui chơi đến giờ chị mới mặc lại nó đó.. tự dưng thích mặc nó thôi. Em không thấy nó năng động và luôn thích hợp ở mọi nơi sao?” Jessica nói thản nhiên.

“Cái áo gì mà hở dữ vậy? Mặc áo khoác vô coi…” Jessica ra lệnh khi cô nhìn từ đầu tới chân em gái mình.

“Nó đẹp mà, chị phải cho em khoe body của em chứ…” Krystal chỉnh lại chiếc áo rộng cổ trên người mình, nó rộng đến nổi lộ ra đôi vai trần tuyệt đẹp của cô, và cô chắc điều đó sẽ thu hút Tiffany.

“Xa em lâu quá khiến chị không còn nhận ra em nữa rồi…” Jessica nói, không tin vào mắt mình.

“Nhưng nó đẹp đúng không?” Krystal hỏi.

“Uhm… đẹp.” Jessica gật gù chấp nhận.

“Vậy thì được rồi… Đi nhanh thôi chị, mình trễ rồi.” Krystal nói, nhìn chiếc đồng hồ trên tường.

“Chị sẽ chở…” Jessica nói khi cô cầm chiếc chìa khóa trên tay.

“Tại sao không cho em chở?” Krystal bỉu môi.

“Em sẽ nôn nóng muốn gặp cô gái đó… và biết đâu được chúng ta sẽ gặp chuyện vì sự nôn nóng của em.” Jessica giải thích.

***

Tiffany luôn luôn đúng giờ, cô đến quán coffee và chọn một chiếc bàn cạnh cửa kính lớn có thể nhìn ra bên ngoài từ nơi đó, cô thường đưa Krystal đến đây sau giờ học nên cô biết coffee ở đây ngon, nhưng cô chưa bao giờ thử vào đây ngồi cả. Tiffany ngồi xoay lưng với lối đi của chiếc cầu thang gần đó, chiếc ghế nệm làm cô cảm thấy thoải mái.

“Quý khách dùng gì?” Người phục vụ đặt một ly nước lạnh lên bàn và hỏi Tiffany.

“Lát nữa tôi sẽ gọi, tôi còn đợi bạn.” Tiffany trả lời lịch sự.

Tiffany ngồi uống nước trong chiếc ly của mình và cô nhận ra nó đã hết từ lúc nào khi anh bồi xuất hiện và rót thêm vào đó. Tiffany nhìn vào chiếc đồng hồ trên điện thoại của mình, cô nhận ra đã 7h30 và Krystal vẫn chưa xuất hiện.

Tiffany bực bội gõ những ngón tay của mình lên thành ghế. Cảm giác khó chịu vì chờ đợi làm cô không vui và cô sẽ xử lý Krystal ngay sau đó.

“Fany…” Krystal reo lên khi cô bước những bước dài đến chỗ Tiffany đang ngồi.

“Fany? Chắc không phải chứ?” Jessica giật mình khi cô nghe cái tên đó.

“Yah! Lâu quá đi… Tôi chờ hơn 30 phút rồi đó..” Tiffany nói, vẫn không nhìn lên.

“Giọng nói này?” Jessica không thể tin vào tai mình, đôi chân cô nặng nề hơn khi cô cảm nhận thấy điều gì đó.

“Em xin lỗi! Hôm nay em có đưa chị em đến…” Krystal nói, cười nhe rang với Tiffany.

Tiffany đứng dậy và nhìn về phía Krystal vừa chỉ, cô không thể tin vào mắt mình, những cảm xúc bắt đầu dâng trào trong người cô, nhưng cô không thể nào cử động được, cô muốn đến đó và ôm Jessica vào lòng, nhưng khi cô chậm chạp với những bước đi đầu tiên thì Jessica cũng bắt đầu lùi lại, điều đó làm cô hụt hẫn, chợt cô nhớ ra điều gì đó, mỉm cười cay đắng và buông tay mình xuống.

Jessica bất ngờ khi nhìn thấy Tiffany, người mà cô luôn tìm kiếm, nhưng cô chợt nhớ ra, đây là người mà Krystal thích và cô không muốn làm người mà cô yêu thương nhất phải buồn, cô quyết định lùi ra sau khi Tiffany đi tới, nụ cười của Tiffany làm tim cô đau nhói.

“Hai người sao vậy? Hai người biết nhau sao?” Krystal hỏi khi thấy những hành động bất ngờ của Jessica và Tiffany.

“Uhm… chúng tôi biết nhau!” Tiffany mỉm cười đáp, dù trong lòng cô đang gáo khóc.

“Tụi chị là… bạn!” Jessica nói, cô nhìn biểu hiện của Tiffany.

“Bạn? Uhm… bạn.. hai người ngồi xuống đi, lâu quá rồi không gặp!” Tiffany nói khi cô chìa tay về phía Jessica.

Jessica nhìn bàn tay Tiffany chìa ra, cô hơi bất ngờ vì hành động xa cách, cô cũng không dám nắm lấy bàn tay đó, nếu không cô sẽ yếu lòng mất.

Tiffany rụt tay mình lại, hụt hẫn, đến một cái bắt tay Jessica cũng không muốn trao cho cô. Ngồi xuống chiếc ghế, Tiffany nhìn chằm chằm vào Jessica, và điều đó làm Jessica cảm thấy ngại.

“Quý khách dùng gì?” Anh bồi bàn đến gần họ.

Jessica thầm cảm ơn người bồi bàn đã giúp cô thoát khỏi ánh mắt đó của Tiffany.

“1 socola!” Krystal nói với người phục vụ.

“Caramen coffee..” Jessica nói khi cô nhìn vào Tiffany.

“Cho tôi một coffee..” Tiffany nói.

“Khoan đã…” Krystal gọi người bồi.

“Đổi coffee thành sữa dâu nhé!” Krystal thản nhiên nói với anh bồi.

“Tại sao em tự quyết định đồ uống của tôi?” Tiffany giận dữ khi người bồi bàn rời đi.

“Buổi tối đừng uống coffee, với lại dạo này Fany nhìn thiếu ngủ lắm, uống sữa là tốt nhất, Fany thích sữa dâu mà!” Krystal nói, cười rộng hơn với Tiffany.

Tiffany nhìn Krystal, rồi quay sang nhìn Jessica, cô ấy đang gật gù đồng ý với Krystal nên Tiffany cũng không có ý định phản đối thêm nữa, cơ bản cô hầu như luôn chịu thua trước Krystal và nếu cộng thêm với Jessica thì đó sẽ là đầu hàng vô điều kiện.

“Em xin lỗi nhé! Khi nãy tụi em bị kẹt xe…” Krystal nói dối cho việc đi trễ của hai chị em mình.

“Em nghĩ tôi tin em sao?” Tiffany cười nhếch mép.

“Đã có một vụ tai nạn và kẹt xe… Tại sao lại không tin chứ?” Krystal cố giải thích.

“Em luôn có hàng trăm lý do cho những việc làm của mình..” Tiffany chế giễu, đôi mắt cô vẫn liếc về cô gái tóc vàng đối diện mình.

“Sica unnie! Chị thấy chị ấy đáng ghét không? Nhưng chị với chị ấy là bạn chắc chị biết chị ấy như thế nào phải không?” Krystal hỏi, tò mò nhìn chị gái mình.

“Cậu ấy không biết đâu! Chúng tôi không thân đến mức đó!” Tiffany nói khi cô nhận thấy những biểu hiện bối rối của Jessica.

“Đúng rồi! Fany quá lạnh lùng, làm sao chị em có thể chơi được với người lạnh lùng và độc ác vậy chứ.” Krystal nói, chế giễu.

“Uhm… Từ trước đến giờ tôi vẫn thế mà.. sao hôm nay em nói nhiều thế? Toàn nói xấu tôi là sao?” Tiffany liếc mắt về phía Krystal. Cô cảm thấy mình nhìn Jessica quá nhiều và điều đó đang làm cô ấy bối rối. Tiffany sau khi lấy lại bình tĩnh của mình, cô đã có thể cư xử một cách có suy nghĩ hơn.

“Vì Fany chẳng có gì tốt để nói hết.” Krystal bỉu môi với Tiffany.

“Uống socola của em trước đi.. mời.. Jessi…ca!” Tiffany ngập ngừng khi thay đổi cách xưng hô của mình với Jessica.

Uống một ngụm sữa, Tiffany cảm thấy đắng, rất đắng, nó không có mùi vị ngọt ngào của sữa. Do sữa có vấn đề hay do chính tâm trạng cô đang không ổn?

Jessica cố nén chặt nước mắt trong mình, cô đau đớn nhìn Tiffany mà không nói được lời nào, cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ để nói với Tiffany, nhưng giờ đây cô không thể mở miệng và nói thêm lời nào nữa. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Krystal càng khiến cô đau lòng. Số phận đang trêu đùa cả ba người chăng?

“Em đi ra ngoài một lát nhé..” Krystal bước ngang người Jessica và đi ra ngoài.

Không khí tại chiếc bàn đang trở nên lúng túng hơn. Tiffany và Jessica liếc nhìn nhau và họ chạm phải ánh mắt của nhau, điều đó làm cả hai vội quay đi hướng khác.

Tiffany hít một hơi sâu vào lồng ngực, cô cần hỏi những việc mà nó đã ám ảnh cô bấy lâu.

“Cậu …và Yuri.. hạnh phúc chứ?” Tiffany nhìn Jessica chờ đợi.

“Uhm…” Jessica không còn lựa chọn nào khác, trái tim cô đau nhói, cô muốn nắm lấy tay Tiffany và nói rằng tất cả những gì cậu nhìn thấy là không phải.

Đôi lông mày của Tiffany nhíu lại, cô biết mình không nên hy vọng, nhưng điều này dù có hy vọng hay không vẫn khiến cô đau lòng.

“Cậu đừng lạnh lùng như vậy nữa.. Nó không hợp với cậu, hãy hòa đồng với mọi người hơn đi…” Jessica bất giác nói, cô muốn đưa tay vuốt ve đôi má đó, nhưng cô không thể.

“Tớ không biết… con người đó thật sự chỉ có thể vui vẻ khi ở cạnh cậu..” Tiffany nói, cười nhếch mép.

“Chúc.. hai người.. lễ cưới vui vẻ!” Tiffany nói, mỉm cười cay đắng, cô muốn biến khỏi chỗ này khi cô nhận ra nước mắt đã vô thức lăn dài trên má mình.

“Nói với Krystal.. tớ về trước… gặp lại cậu sau… Jessi..ca!” Tiffany vội quay đi trước khi cô không còn điều khiển được cảm xúc của mình nữa.

Jessica nhìn Tiffany bước ra khỏi quán, cô có thể thấy cô ấy đang khóc và chạy vào xe của mình từ bên trên chiếc kính lớn. Jessica dựa lưng vào chiếc ghế và nhìn chiếc xe của Tiffany lao đi.

“Sica… Fany đâu rồi?” Krystal quay lại và nhìn xung tìm kiếm.

“Cậu ấy nói bận nên về trước rồi!” Jessica mệt mỏi nói.

“Sao không nói với mình chứ?” Krystal tự nói với chính mình.

“Nhưng mà chị sao vậy? Chị không khỏe hả?” Krystal lo lắng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của chị mình.

“Uhm… Em lái xe nhé! Chị thấy mệt!” Jessica nói, đứng dậy, nhưng cô cảm thấy đôi chân mình quá yếu, nó đang rung vẩy và không thể đỡ cả cơ thể mình, cô ngã lại xuống chiếc ghế.

“Sica… Chị sao vậy? Không đi nổi sao? Thôi xuống đi, em sẽ dìu chị xuống!” Krystal lo lắng xoa tay Jessica.

“Chị ổn rồi Krys! Chúng ta mau về thôi!” Jessica đứng dậy và bước những bước đi xiêu vẹo.

Krystal lo lắng đỡ chị mình, cô không biết Jessica đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy đang làm cô thật sự lo lắng.

“Krys! Chúng ta đi dạo đâu đó nhé! Chị muốn đi dạo!” Jessica nói khi cô ngồi dựa hẳn người vào chiếc ghế.

“Được rồi! Nhưng chị chắc chị ổn chứ?” Krystal hỏi lại.

“Ổn mà… chỉ cần đi dạo thôi!” Jessica nói, cố nặn ra một nụ cười.

Jessica nhìn ra bên ngoài, cố hít lấy không khí bên ngoài qua ô kính đã được kéo xuống, nhắm mắt mình lại cô thấy đầu óc mình tràn ngập hình ảnh của Tiffany và nó làm cô đau đớn, khuôn mặt cô ấy xanh xao hơn trước, cô ấy lạnh lùng hơn rất nhiều, Tiffany mà cô biết đã biến mất.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro