[Longfic] - My Girl - JeTi...[Chap 45] -> [Chap 50]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 45:

“Mich! Chuyện gì vậy chị?” Tiffany nắm tay Jessica và mở cánh cửa phòng làm việc của chị mình.

“Em xem đi! Những bức ảnh này, ngày mai nội dung này sẽ được báo chí đăng lên cho mà xem, chị và Leo đã chặn phía báo giới rồi, nhưng chị không nghĩ nó có ích đâu!” Michelle lo lắng.

Tiffany và Jessica nhìn vào tiêu đề của tờ báo “Lục đục nội bộ trong công ty Hwang…”. Tiffany nhìn vào những bức hình chụp cô và Yuri đang đánh nhau, nó được chụp ở một nơi nào đó, rất gần họ và kẻ đó có lẽ đã theo dõi họ rất lâu.

Tiffany ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cô không thể tin được có ai đó đã lợi dụng mâu thuẫn của cô và Yuri để phá hoại công ty họ. Tiffany tức giận đấm xuống bàn làm Jessica và Michelle giật mình.

“Fany ah! Cậu bình tĩnh đi… sẽ có cách giải quyết trong chuyện này mà!” Jessica xoa lưng Tiffany, an ủi.

“Mich! Chị nói đã biết  ai đằng sau vụ này phải không?” Tiffany hỏi, nắm chặt những bức ảnh trong tay mình.

“Uhm… ông ta là cựu chủ tịch của LM, chủ tịch Lee…”

“Ông ta thù appa và Yuri đây mà! Được rồi, tôi sẽ không tha cho ông đâu! Chị nói Leo oppa hãy đưa ông ta đến đây nhé, không thể để ông ta bỏ trốn được. Chúng ta sẽ mở một cuộc họp báo làm rõ chuyện này. Có lẽ phải làm phiền đến appa rồi! Sáng mai em sẽ đến gặp appa và Yuri!” Tiffany nghiêm túc.

“Em nghĩ nó sẽ tốt chứ?” Michelle nghi ngờ.

“Chị tin em đi! Những lời đồn thổi đã gây ra chuyện này thì hãy để báo giới làm rõ nó. Em muốn gặp những luật sư của chúng ta ngay bây giờ!” Tiffany nói.

“Er… Miyoung ah! Cô gái này…” Michelle để ý đến cô gái đứng bên cạnh Tiffany.

“Ah! Cậu ấy là Jessica…” Tiffany khẽ mỉm cười đan tay họ lại với nhau.

“Rất vui được gặp em, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, chị là Michelle!” Michelle đưa tay mình về phía Jessica.

“Ah! Em là Jessica, Fany có kể về chị…” Jessica mỉm cười nắm lấy tay Michelle.

“Chị không biết hai đứa đã quay lại, nếu không chị sẽ không gọi điện phá đám đâu!” Michelle mỉm cười yếu ớt.

“Không sao mà chị! Chuyện này cũng là do em… em sẽ giải quyết nó!” Tiffany đặt tay lên vai chị mình, an ủi.

“Thưa tiểu thư! Phòng họp đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể bắt đầu!” Người thanh niên bước vào, cuối đầu lễ phép.

“Anh vất vả rồi! Chúng tôi sẽ đến ngay!” Michelle gật đầu và bước ra ngoài.

Tiffany quay lại nhìn Jessica đang có vẻ mệt mỏi, đã quá nửa đêm và cô biết cô ấy là một con sâu ngủ, thật khó khi bắt một con sâu ngủ phải thức đêm.

“Cậu nằm trên chiếc ghế này mà ngủ, tớ sẽ quay lại ngay khi xong việc, tớ hứa đó!” Tiffany nắm tay Jessica.

“Được rồi! Cậu đừng lo tớ sẽ ở đây chờ cậu!” Jessica mỉm cười nhẹ nhàng.

“Ngủ một lát đi nhé! Khoác áo tớ lên sẽ ổn hơn đó, tớ không lạnh đâu… tớ phải đi đây!” Tiffany nói, rời đi.

“Xong việc thì đến đây liền nhé, tớ sẽ chờ…” Jessica nói theo.

Tiffany quay lại mỉm cười trước khi đóng cửa phòng lại. Những lo lắng của Tiffany dường như tan biến khi cô nhìn thấy nụ cười đó của Jessica, nó giúp cô như có thêm sức mạnh và cô sẽ vượt qua chuyện này.

***

Tiffany nhẹ nhàng bước vào căn phòng, nơi Jessica đang ngủ, sau buổi bàn bạc với những luật sư cô cảm thấy toàn thân mình rả rời khi cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện và ngắm nhìn Jessica đang ngủ ngon.

“Fany…” Jessica tĩnh dậy.

“Cậu ngủ đi, tớ đã làm cậu tĩnh sao?” Tiffany bất ngờ, cô bước đến chỗ Jessica đang ngồi.

“Không! Tớ chập chờn thôi! Cậu xong việc rồi chứ? Mọi việc ổn không?” Jessica hỏi, nắm lấy tay Tiffany.

“Uhm… tớ nghĩ nó sẽ ổn, mọi thứ đã được chuẩn bị cho cuộc họp báo sắp tới, tớ đã làm hết sức rồi và tớ nghĩ nó sẽ ổn thôi, việc chuẩn bị chứng cứ, nhờ đến cảnh sát điều tra, tất cả đã được làm và bây giờ chúng ta sẽ chờ cho đến khi có kết quả.” Tiffany mệt mỏi.

“Nào! Cậu nằm xuống đây đi! Cậu cần phải nghỉ ngơi!” Jessica vỗ lên đùi mình khi cô ngồi ra đầu kia của chiếc ghế.

Tiffany mỉm cười yếu ớt và gối đầu lên đùi Jessica một cách thoải mái. Jessica đắp chiếc áo dài của Tiffany lên và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô ấy. Tiffany mỉm cười và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi cô nhận được những cái vuốt ve âu yếm của Jessica.

***

“Hôm nay chị thế nào rồi? Fany chắc bận lắm nhỉ?” Krystal bước đến bên bàn ăn cùng chị gái mình.

“Uhm… Cậu ấy đang chuẩn bị cho cuộc họp báo, dạo này phóng viên theo cậu ấy dữ lắm.” Jessica thở dài, nhìn ly sữa nóng trên tay mình.

“Chị yên tâm đi! Fany thật sự rất giỏi và em nghĩ Fany sẽ thành công thôi.” Krystal vuốt lưng chị gái mình an ủi.

“Cảm ơn em…” Jessica mỉm cười yếu ớt, cô nhìn vào đôi mắt em gái mình và nhận ra cô ấy luôn ánh lên cái nhìn tự tin khi nhắc đến Tiffany.

Chợt điện thoại Jessica rung lên trên chiếc bàn làm cả hai giật mình.

“Chị nghe điện thoại đi!” Krystal mỉm cười, cô đã nhìn thấy cái tên hiện lên trên màng hình điện thoại.

Jessica gật đầu, cô cầm chiếc điện thoại và ra khỏi phòng ăn. Có lẽ cô đang thấy nét mặt gượng gạo của Krystal khi cô bước ra ngoài, có gì đó đang làm em gái cô buồn và cô có thể đoán ra điền đó là gì. “Krys vẫn chưa quên được Fany…” Jessica thầm nghĩ và cảm giác khó chịu lại dâng lên trong cô.

“Fany?” Jessica cố đẩy những suy nghĩ của mình ra ngoài và nói bằng giọng ngọt ngào.

“Tớ nhớ cậu… Ra ngoài với tớ được không?” Tiffany nói bằng giọng mệt mỏi.

“Cậu đang bận mà…” Jessica bất ngờ với lời đề nghị, cô có thể cảm thấy sự mệt mỏi qua câu nói của Tiffany.

“Tớ đang ở ngoài nhà cậu, ra đây với tớ đi, tớ cần một chiếc gối biết vuốt ve…” Tiffany bật cười với lời nói của mình.

Jessica mở cửa, cô không thể tin được chiếc xe màu xanh nước biển đó đang dừng ở một đoạn khá xa nhà cô. Nhìn vào bên trong để chắc rằng Krystal không thấy cô đang ra ngoài vào lúc này, không hiểu vì lý do gì, nhưng cô thật sự không muốn em gái mình biết mình ra ngoài cùng Tiffany, nó làm cô thấy có lỗi.

Jessica mở cánh cửa phía sau chiếc xe màu xanh, và phát hiện ra Tiffany đang nằm dài một cách mệt mỏi trên đó.

“Fany… cậu trông thảm quá!” Jessica nhíu mày nhìn Tiffany ngồi dậy từ băng ghế.

“Vào đây đi, cậu sẽ bị lạnh đó. Sao không mặc áo khoác khi ra ngoài chứ?” Tiffany nhăn nhó nhìn Jessica với bộ đồ mỏng manh vào lúc này.

Jessica bước vào trong xe và đóng cánh cửa phía sau mình lại.

“Cậu xong việc rồi sao?” Jessica vuốt tóc Tiffany khi cô ấy nằm lên đùi cô.

“Tạm xong thôi!” Tiffany muốn mở mắt ra để nhìn cô gái của mình, nhưng cô không thể, sự mệt mỏi đã bao trùm lấy cô và đôi tay Jessica đang làm cô thật sự thoải mái.

“Sao cậu không về nhà nghỉ ngơi cho khỏe chứ? Chạy đến đây làm gì?” Jessica nhăn nhó, cô không muốn thấy Tiffany kiệt sức như thế này mà vẫn đến bên cô.

“Tớ nhớ cậu mà… Tớ sẽ thoải mái hơn nếu được nằm như thế này với cậu.” Tiffany xoay người và ôm lấy eo Jessica trước khi vùi mặt vào bụng cô ấy và chìm vào  giấc ngủ.

Jessica vuốt lưng bạn gái mình, những hơi thở ấm nóng của Tiffany đang phả vào bụng cô nhẹ nhàng. Dù họ không ở trong một căn nhà thoải mái nhưng như bây giờ cũng khiến cô hạnh phúc rồi, cô muốn chăm sóc cho Tiffany nhiều hơn nữa, cô biết họ cần nhau và điều đó làm cô cảm thấy có lỗi với Krystal.

Krystal luôn nói với cô rằng cô ấy không sao, cô ấy đang yêu Seohyun, nhưng cô biết mối tình đầu sẽ mãi chẳng bao giờ quên được và cô hiểu em gái mình hơn cả mẹ của họ. Krystal muốn cô và Tiffany hạnh phúc, cô cũng sẽ làm điều đó, nhưng cô không thể ngăn cảm giác tội lỗi của mình khi nhìn thấy ánh mắt thoáng buồn của cô em gái nhỏ.

“Tớ phải làm sao đây Fany?” Jessica vuốt lưng Tiffany, cô ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ và không thể trả lời cô vào lúc này.

“Chúng ta đang làm điều đúng phải không? Chúng ta đến với nhau như vậy sẽ tốt hơn cứ để cả ba đau khổ phải không?” Jessica xoa má Tiffany và nhận ra ở khóe môi đang cong lên của cô ấy một nụ cười.

Jessica mỉm cười, cô ngửa cổ ra sau và để mình nghỉ ngơi trên chiếc ghế cùng Tiffany. Tạm quên đi những suy nghĩ khác, Jessica muốn tận hưởng giây phút này cùng Tiffany.

Chap 46:

“Chủ tịch Lee… ah không! Bây giờ phải gọi là ông Lee mới đúng chứ nhỉ? Chúng tôi đã có đủ bằng chứng kết tội ông về vụ việc lần này. Nếu ông chịu ra trước họp báo công khai xin lỗi và đính chính vụ này, chúng tôi sẽ bỏ qua cho ông!” Tiffany nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế.

“Các người nhân từ quá nhỉ? Tôi sẽ kiện các người vì tội bắt cóc…” Ông Lee tức giận.

“Oh! Ông nghĩ tôi sẽ làm việc một cách ngu ngốc như ông sao? Đây là lệnh bắt giữ ông và chúng tôi chỉ đi trước cảnh sát một bước thôi, cảnh sát sẽ đến đây trong ít phút nữa…” Tiffany nhếch môi nhìn khuôn mặt đang tái đi của ông Lee.

“Chúng mày thật là bỉ ổi… chúng mày đã lấy tất cả từ tao và giờ bắt tao ra công khai xin lỗi sao?” Ông Lee nói bằng giọng rung rẩy.

“Tùy ông thôi! Nếu cái tự tôn của ông cao hơn lời xin lỗi của mình thì chúng tôi chẳng còn gì để nói. Ông luôn có những quyết định ngu ngốc chủ tịch Lee ah!” Tiffany nhấn mạnh từng từ kèm theo một cái mỉm cưới rồi bước ra ngoài khi cảnh sát tới.

Cô chợt dừng lại và mỉm cười giễu cợt khi thấy đôi mắt ông Lee đang nhìn theo mình ra ngoài.

“Đúng rồi! Chúng tôi không lấy tất cả từ ông… Appa tôi đã quá nhân từ khi kịp mua lại công ty đó trước bờ vực phá sản, nếu không giờ đây đến một chiếc máy ảnh ông cũng không còn để chụp lén chúng tôi nữa rồi. Ông nên cảm ơn vì appa tôi đã không để ông phá sản!” Tiffany cười đểu trước khi đi tiếp ra ngoài.

“Kang In oppa! Anh vất vả rồi… Hôm nào đó em sẽ mời anh một bữa!” Tiffany bước ra, mỉm cười với Kang In.

“Đừng khách sáo như vậy chứ? Cũng nhờ em và bác Hwang nên anh mới được như ngày hôm nay, em có chuyện đương nhiên anh phải giúp thôi, cô nhóc ah!” Kang In xoa đầu Tiffany làm những sợi tóc trên đầu cô rối lên.

“Yah oppa! Rối tóc em hết. Em lớn rồi, chẳng còn là cô nhóc suốt ngày theo đòi anh mua kẹo đâu!” Tiffany mỉm cười.

“Fany ah!” Một giọng nói gọi cô.

“Ah Yuri hả? Đợi mình!” Tiffany nói, vẫy tay với cô gái đang gọi cô.

“Cô đang mắc kẹt trong rắc rối với em đó sao?” Kang In mỉm cười và nheo mắt nhìn Tiffany.

“Cậu ta đấy! Em không nghĩ sau bao nhiêu chuyện xảy ra giờ đây chúng em đã trở thành những người bạn tốt, ah… không sắp thành người nhà rồi.” Tiffany cười khì khi những suy nghĩ đến với cô.

“Em nhanh qua đó đi, cuộc họp báo sắp bắt đầu rồi!” Kang In xoa đầu Tiffany lần nữa.

“Oppa! Tất cả nhờ anh hết nhé!” Tiffany mỉm cười, chải lại mái tóc xù của mình bằng tay và  bước đi trước khi liếc xéo về phía ông Lee đang rung lên.

“Cậu chuẩn bị lễ cười như thế nào rồi?” Tiffany bước đến bên cạnh Yuri.

“Yah! Giờ này còn nhắc đến lễ cười được sao? Tớ đang lo đến phát sốt đây, Yoon đang ở cùng Sica, hai người đó cũng lo lắm đấy!” Yuri nắm chặt hai tay mình, lo lắng.

“Đừng lo! May mà chúng ta có quen biết với cảnh sát, những việc điều tra xuyên biên giới thế này là nghề của Kang In oppa mà!” Tiffany mỉm cười vỗ lên vai bạn mình.

“Kang In? Có phải là người vừa nãy đứng nói chuyện với cậu không?” Yuri hỏi, bất ngờ.

“Uhm! Anh ấy thật sự rất giỏi!”

“Đúng vậy, mới chỉ vài ngày mà đã xong tất cả mọi việc, anh ta đúng là giỏi thật, nhưng có vẻ cậu thân với các oppa quá nhỉ? Cẩn thận đấy Fany, cậu ấy mà biết được thì tất cả các oppa của cậu sẽ biến thành tượng băng đó!” Yuri đe dọa.

Tiffany nuốt xuống, cô nhớ đến chuyện cũ và điều đó làm cô lạnh người.

“Thôi vào trong đi, tớ mong vụ này giải quyết nhanh lẹ, tớ nhớ Jessi lắm rồi!” Tiffany nói khi đẩy Yuri vào căn phòng có đầy những phóng viên.

Những chiếc đèn flash nháy liên tục từ khi họ bước vào và Yuri cảm thấy lo lắng vì điều đó, cô chưa bao giờ để mình phạm bất kỳ một sai lầm nào để phải làm một cuộc họp báo trước đây cả.

Tiffany nhìn sang và cô cảm thấy Yuri đang thật sự lo lắng khi hai tay cô ấy đang nắm chặt và đứng nghiêm như tư thế trong quân ngũ, nó làm cô cô thật sự buồn cười.

“Thả lỏng đi! Cậu cần phải cười, nếu không khi hình được đăng lên báo mặt cậu sẽ rất xấu đó.” Tiffany cười khúc khích đặt tay lên lưng Yuri nhẹ nhàng vỗ vào đó.

“Cười như vậy được chưa? Tớ thật sự đang rất lo lắng đây!” Yuri cố tạo ra một nụ cười khi nhìn sang Tiffany.

“Yah! Mặt cậu như… khỉ bị táo bón ấy!” Tiffany che miệng, cố không để tiếng cười lớn bật ra.

“Yah! Cậu chết chắc… mặt cậu thì đang đỏ lên như khỉ ăn ớt ấy!” Yuri nhìn thấy khuôn mặt Tiffany đỏ lên khi cô ấy cố nén cười. Và điều đó đã giúp cô có một nụ cười tươi hơn.

“Cười như vậy được rồi đấy! Bây giờ tự tin lên đi, nhìn thẳng cái đám phóng viên nhiều chuyện đó và kết thúc chuyện này bằng ánh mắt tự tin của cậu đi.” Tiffany lấy lại khuôn mặt của mình một cách chuyên nghiệp, đẩy Yuri đến gần chiếc bàn dài trên cao.

“Xin chào các vị! Chúng tôi cảm ơn khi các vị đến đây và tham dự cuộc họp báo này.” Tiffany nói qua chiếc mic trên bàn trước khi đứng dậy và cúi chào trước các phóng viên, Yuri cũng làm điều tương tự với một ít vụng về.

Những chiếc đèn flash nháy vào họ liên tục làm cho không khí ở phía trên trở nên nóng hơn vào mùa đông.

“Có phải cuộc họp báo hôm nay nói về sự lục đục trong nội bộ của tập đoàn Hwang?” Một phóng viên hỏi.

“Đúng vậy! Và bây giờ chủ tịch Hwang của chúng tôi sẽ trả lời mọi người về việc lần này!” Tiffany nói và ông Hwang bước ra, ngồi giữa Tiffany và Yuri.

“Trước hết tôi xin cảm ơn về sự có mặt của các vị ở đây! Và tôi cũng xin giải thích rõ, vụ đánh nhau giữa giám đốc Tiffany Hwang và giám đốc Kwon Yuri hoàn toàn là sự thật.” Ông Hwang tuyên bố, cả hội trường xôn xao hẳn lên và tiếng những cú click ảnh trở nên dồn dập hơn.

“Vậy ngài thừa nhận lục đục nội bộ của tập đoàn Hwang là có thật?” Một phóng viên khác hỏi.

“Tôi không thừa nhận điều đó, anh bạn trẻ ah! Hai người trẻ này có một ít hiểu lầm với nhau… và các vị cũng biết những người trẻ thật sự sẽ trở nên ngốc nghếch hơn khi họ ghen… đúng không?” Ông Hwang đùa giỡn và liếc nhìn lần lượt Tiffany và Yuri.

Hội trường một lần nữa cười lên bởi câu nói đùa thú vị của ông Hwang.

“Sự thật tập đoàn Hwang không có bất kỳ sự lục đục nội bộ nào dẫn đến việc đi xuống của công ty cả, chúng tôi sẽ cho các vị thấy những báo cáo doanh thu mà công ty đã đạt được trước khi có tin đồn, nó thật sự đang đi lên từng ngày.” Ông Hwang nói và chỉ tay lên màng mình lớn phía sau mình, những thống kê doanh thu của công ty được công bố công khai.

“Cảnh sát cũng đã điều tra và làm rõ sự việc lần này. Thứ nhất, những đứa con của chúng tôi hoàn toàn thân thiết và chúng không hề có bất cứ mâu thuẫn nào sau đó, bằng chứng là những người có thể làm chứng khi họ đi cùng nhau để chuẩn bị cho đám cưới sắp tới của giám đốc Kwon.” Ông Hwang tiếp tục bằng giọng đều đều của mình.

“Xin lỗi ngài! Nhưng ngài nói đến những đứa con? Theo tôi được biết ngài chỉ có ba người con.” Một phóng viên khác đứng dậy, những tiếng ồn bắt đầu vang lên.

“Xin mọi người trật tự. Qua đây tôi cũng xin công khai với mọi người về đứa con thứ tư của mình, Kwon Yuri, sẽ chính thức được đổi tên thành Hwang Yuri.” Ông Hwang nói tiếp.

Yuri khẽ cúi gật đầu trước những phóng viên một cách điềm tĩnh, dù cô không biết họ đang nói về việc gì. Tiffany nhìn qua quà cười khúc khích với chính mình, cô biết Yuri đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng khuôn mặt ngơ ngác của cô ấy đã tố cáo về việc không biết tiếng anh của cô ấy.

“Để không phải mất nhiều thời gian, chúng tôi sẽ đưa người đứng đằng sau tất cả vụ này ra và mọi người có thể hỏi ông ta. Tôi mong phía báo giới sẽ làm rõ vụ việc lần này. Chúng tôi sẽ kiện tới cùng và đòi lại những tổn thất của chúng tôi đã mất trong thời gian qua!” Tiffany muốn nhanh chóng kết thúc buổi họp báo căng thẳng này.

“Sau đây cô Michelle Hwang sẽ trả lời mọi người những câu hỏi còn lại.” Ông Hwang nói và gật với con gái mình đang đi vào.

Tiffany vỗ vai Michelle và khẽ mỉm cười, cô tin tưởng chị gái mình sẽ làm tiếp phần còn lại trước khi đi ra ngoài cùng ông Hwang và Yuri.

“Hai đứa đã làm rất tốt những việc này!” Ông Hwang nói với Tiffany và Yuri.

“Cháu chỉ đi theo cậu ấy thôi, chứ cháu chẳng làm được gì cả bác Hwang ah!” Yuri mỉm cười nhìn Tiffany.

“Giờ này còn gọi bằng bác sao? Cậu bây giờ là Hwang Yuri rồi đó!” Tiffany liếc nhìn Yuri.

“Ah vâng! Appa!” Yuri nhìn ông Hwang mỉm cười.

“Không ngờ lại trở thành appa của con trong hoàn cảnh này.” Ông Hwang lắc đầu.

“Appa về nghỉ trước đi! Mọi việc còn lại Mich unnie sẽ giải quyết!” Tiffany nói.

“Được rồi! Nhưng hai đứa sau này làm gì cũng phải suy nghĩ, kẻ thù của chúng ta ở khắp mọi nơi và tường cũng có tai đó!” Ông Hwang đe dọa trước khi mỉm cười bước đi.

“Yoon nói đang đi mua đồ cùng Sica, cậu có muốn đi đón họ không?” Yuri nói trước khi bỏ điện thoại của mình vô lại túi.

“Uhm! Nhưng mà họ đi mua sắm trong hoàn cảnh này sao?” Tiffany quay sang, bất ngờ.

“Thật ra Yoon muốn chuẩn bị một ít quà cho buổi họp gia đình. Tớ biết mọi người trong nhà cậu không ưa gì tớ, nên em ấy nói nên tặng quà mà!” Yuri mỉm cười.

“Wow… ít ra em ấy có suy nghĩ hơn cậu!” Tiffany mỉm cười khúc khích và cô nhận được một cái đánh vào vai của Yuri.

“Ouchhhhh! Đau quá!” Tiffany rên rỉ.

“Cho chừa! Đi thôi, tớ không muốn Yoon đợi quá lâu!” Yuri bước đi.

Tiffany chạy đến và nhảy lên lưng Yuri khiến cô gái kia phải mất một lúc lại mới lấy lại thăng bằng của mình với Tiffany trên lưng.

“Cõng tớ đi Yuri unnie!”

“Mơ đi! Ai là unnie của cậu!” Yuri lạnh lùng hất Tiffany xuống.

“Số 12 lớn hơn số 8 nên cậu là unnie!” Tiffany nói khi cô bước song song cùng Yuri trên hành lang dài.

“Ai nói chứ? Cậu có phải là Tiffany tài năng mà tớ biết không đấy?” Yuri choàng tay mình qua cổ Tiffany và kéo cô ấy xuống trong khi đánh xù đầu của Tiffany bằng tay còn lại.

“Yah! Buông tớ ra Yuri đáng ghét!” Tiffany cố đẩy vòng tay của Yuri ra nhưng nó quá chặt và cô đang mắc kẹt ở eo Yuri.

“Không buông, đi như thế này tớ thấy thoải mái lắm, cậu thoải mái chứ? Mặt cậu trông vui lắm!” Yuri bật cười lớn khi cô kẹp Tiffany và bước đi.

“Yah! Đồ điên, buông tớ ra…”Tiffany bước những bước chân vướn víu, khuôn mặt cô đỏ lên vì tức giận và Yuri vẫn chưa chịu dừng trò chơi của cô ấy lại.

***

“Krys! Cậu nhìn kìa, Fany unnie và Yuri unnie đã bước vào phòng họp báo kìa!” Seohyun phấn khởi chỉ tay lên chiếc màng hình lớn trong quán ăn.

Krystal nhìn lên và cô bắt gặp thấy một Tiffany nghiêm túc và phong cách thật sự chuyên nghiệp. Hình ảnh này cô đã quá quen thuộc khi nhìn thấy trên lớp, nhưng lần này có điều gì đó nói với cô rằng Tiffany không còn là giáo viên của cô để cô thỏa  sức ngắm nhìn nữa, khẽ mỉm cười, cô đang dần làm quen với việc nhìn Tiffany như thế này.

“Krys! Cậu ổn chứ?” Seohyun nhận thấy điều gì đó trên khuôn mặt của Krystal, nắm chặt tay Krystal trong tay mình.

“Tớ ổn mà Seo!” Krystal khẽ mỉm cười.

“Cậu không dối được tớ đâu! Rồi một ngày nào đó tớ sẽ làm cậu quên Fany unnie…” Seohyun nhíu mày.

“Yah! Cậu đang ghen đó sao? Cậu đáng yêu quá đi mất! Cậu cứ đáng yêu như vậy tớ sẽ quên được Fany sớm thôi, cậu không thấy tớ đã đối diện được với Fany rồi sao? Tớ đang ổn lên từng ngày đó!” Krystal cười rộng và đặt tay còn lại lên má Seohyun.

“Tớ yêu cậu!” Seohyun nghiêm túc, nhìn vào mắt Krystal.

Krystal lạc vào đôi mắt của Seohyun và cảm thấy chốn bình yên của mình trong đó. Đôi má cô đỏ lên vì câu nói nghiêm túc của Seohyun và nó làm cô thật sự hạnh phúc.

“Tại sao cậu cứ làm tớ cảm động mãi thế? Tớ yêu cậu!” Krystal chồm tới và ôm chặt lấy Seohyun.

“Cậu có yêu tớ thật chứ?” Seohyun bất ngờ.

“Cậu ngốc này! Không yêu cậu tớ nói làm gì? Hay cậu không cần? Vậy tớ rút lại nhé!” Krystal mỉm cười nhìn Seohyun khi cô trở lại chỗ ngồi của mình.

“Đừng rút lại. Lát nữa chúng ta đến vườn dâu nhé, tớ nghĩ nó sẽ rất tuyệt đó.”  Seohyun đề nghị.

“Thật sao? Chúng ta sẽ hái chúng hả?” Krystal vui vẻ reo lên.

“Uhm! Nếu chúng ra trái vào mùa này chúng ta sẽ cùng nhau hái chúng, còn không chúng ta sẽ phải đợi đến mùa xuân và đến đó lần nữa.” Seohyun nói.

“Tớ hy vọng họ sẽ có dâu cho chúng ta vào mùa đông.” Krystal mỉm cười với suy nghĩ của mình.

“Nếu vậy chắc sẽ là món quà ý nghĩa để ra mắt gia đình cậu nhỉ?” Seohyun mỉm cười nhẹ nhàng.

“Cậu thật sự muốn gặp họ sao?” Krystal bất ngờ.

“Nếu cậu ngại, tớ sẽ đến sau.” Giọng Seohyun có chút buồn.

“Tớ không ngại, tớ cũng muốn công khai mối quan hệ này với gia đình tớ mà!” Krystal nắm tay Seohyun và cười rộng.

“Vậy tớ tự tin đến gặp gia đình cậu hơn rồi! Thật sự không thể nghĩ rằng tớ và Fany unnie trở thành một mối quan hệ khác đó!” Seohyun nhíu mày suy nghĩ.

“Uhm! Nó rất thú vị phải không? Tớ có thể mượn tạm Fany khi để cậu mượn tạm Sica unnie!” Krystal mỉm cười với suy nghĩ của mình.

“Yah! Cậu nghĩ gì trong đầu cậu vậy? Không có chuyện đó đâu, tớ và Sica unnie sẽ phá cậu và Fany unnie tới cùng nếu cậu dám làm vậy!” Seohyun đùa.

“Thử xem!” Krystal nheo mắt nhìn Seohyun.

Seohyun cảm thấy bị khiêu khích bởi ánh mắt đó và có điều gì đó thôi thúc cô hành động ngay lúc này. Nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Seohyun dùng tay phải của mình và giữ đầu Krystal lại trước khi đặt lên đôi môi đỏ đó một nụ hôn.

“Chúng ta đi thôi!” Seohyun buông Krystal đang mở to mắt bất ngờ.

Seohyun đứng dậy và thấy má mình đang đỏ lên, để lại Krystal đang ngồi bất động ở ghế.

Krystal đưa tay lên môi mình, hương vị của nụ hôn mới ngọt ngào làm sao, nó làm tim cô đập liên hồi và vũ điệu đó vẫn chưa dừng trong lồng ngực cô, một nụ cười khẽ xuất hiện trên môi cô và cô cảm thấy mình lân lân.

“Cậu định ngồi đó đến bao giờ chứ?”  Seohyun quay trở lại và lay vai Krystal mà không dám nhìn vào cô ấy.

“Hơ… uhm! Đi!” Krystal đứng dậy và bước theo sau Seohyun với đôi má của cả hai đang đỏ lên và họ có cảm giác như mọi người đang nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, hoặc ngưỡng mộ.

Chap 47:

“Jessi ah! Mọi người đang đợi chúng ta đó, tại sao cậu lại lâu vậy chứ?” Tiffany nhăn nhó khi Jessica bước vào cùng một bộ váy không thể sexy hơn được nữa.

“Tớ… cái bộ váy mà Yoona và Krystal nói tớ mặc, tớ thật sự không thoải mái với nó…” Jessica nói, lấy tay che phần hở dưới chân của mình.

“Thì đừng mặc!” Tiffany chăm chú vào con đường.

“Tớ mặc nó rồi! Nhưng tớ không biết nó có hợp hay không nữa, cậu nhìn thử xem.” Jessica nói, lo lắng.

Tiffany dừng xe lại rồi quay sang chờ đợi Jessica cởi chiếc áo khoác dài của cô ấy ra và những đường cong tuyệt vời đang lộ ra trước mắt Tiffany.

Tiffany nhìn chằm chằm vào cơ thể Jessica, cô cảm thấy máu đang cuộn trào trong người cô, nó đang sôi lên gào thét tên người con gái nóng bỏng và Tiffany cảm thấy khó thở.

“Fany ah! Đẹp không?” Jessica hỏi, nhìn lại chính mình rồi nhìn vào mặt Tiffany.

Tiffany gật đầu, cô không thể nói thêm được lời nào nữa sau đó.

“Fany ah! Cậu sao vậy? Cậu chảy máu mũi kìa!” Jessica hoảng hốt ôm lấy mặt Tiffany và cố ngửa nó lên.

“Tớ không sao…” Tiffany ngửa mặt mình lên, cố để những đường cong của Jessica ra khỏi tâm trí mình.

“Không ổn rồi, sao nó chảy máu nhiều vậy? Đưa tớ xem nào!” Jessica kéo mặt Tiffany qua và cố lau nó bằng khăn giấy của mình.

“Jessi ah! Cậu có thể… mặc áo khoác lại không? Er… trời lạnh đó…” Tiffany không thể không nhìn vào cặp ngực căn tròn của Jessica, dù cô đã cố ngăn mình.

“Không! Tớ không sao, lo cho cậu trước đi… Fany ah! Có khi nào… như những bộ phim… cậu đừng có chết nha!” Jessica bật khóc với những suy nghĩ của mình.

“Ashiiiii… mấy tháng vừa rồi cậu rãnh quá xem ba cái phim vớ vẩn đó hả? Cậu mặc áo lại trước đi, tớ nghĩ mình sẽ chết nếu cậu cứ ăn mặc như vậy…” Tiffany phì cười, xoa má Jessica và cố làm mình quên đi phần thịt phía dưới đang mời gọi.

“Hả? Vì tớ sao?” Jessica mặc lại chiếc áo khoác của mình.

“Cậu thử mặc đồ như vậy trước mặt bọn con trai xem, chúng nó cũng sẽ như tớ mà thôi.” Tiffany ngửa cổ và cố nhét miếng giấy vào mũi mình.

“Yah! Đồ hư hỏng…” Jessica đỏ mặt, đánh vào vai Tiffany.

“Tớ chỉ hư hỏng với cậu thôi Jessi ah!” Tiffany dịu giọng.

“Cậu ổn chưa? Chúng ta bị trễ rồi đó.” Jessica nói khi cô nhìn vào đồng hồ trên xe.

“Thật hả? Trời ah! Chúng ta sẽ bị la đó!” Tiffany nhìn vào đồng hồ, lo lắng.

“Ah! Fany ah! Tớ có một món quà…” Jessica nói khi cô đưa chiếc hộp màu đỏ cho Tiffany.

“Tớ cũng có quà sao? Tớ nghĩ cậu chỉ chuẩn bị quà cho cả nhà thôi chứ…” Tiffany mỉm cười, nhận lấy chiếc hộp.

“Cậu không thấy nó quen sao Fany?” Jessica hỏi.

“Không! Lần đầu tiên tớ thấy nó mà!” Tiffany mở chiếc hộp và cô bất ngờ với chiếc đồng hồ trắng, nó thật sự làm cô thích.

“Cảm ơn cậu Jessi… nó đẹp quá!” Tiffany nói khi nhìn âu yếm Jessica và hôn lên má cô ấy.

“Tớ đã mua nó trước đây… cậu đã đem đồ về nhà và thậm chí còn không buồn nhìn xem trong đó có gì, sau đó thì cậu bỏ đi không một dấu vết.” Jessica buồn rầu nói.

Tiffany nhìn Jessica, ngày hôm đó với cô thật sự là địa ngục và cô thậm chí còn không nhớ mình đã làm gì sau đó.

“Tớ xin lỗi… đeo nó cho tớ đi Jessi!” Tiffany mỉm cười nhẹ nhàng đưa tay mình cho Jessica.

“Cậu nghĩ nó sẽ hợp chứ?” Jessica vừa cài lại cái nút, vừa hỏi.

“Không hợp tớ cũng đeo… đây là quà của cậu và tớ sẽ luôn đeo nó để nhớ đến cậu!” Tiffany mỉm cười ngọt ngào trước khi đưa tay mình lên xoa lên má Jessica.

“Chúng ta nên đi thôi! Trễ rồi đó!” Jessica nói khi cô hôn lên cánh tay Tiffany.

***

“Sao Miyoung lâu vậy nhỉ?” Leo than thở khi họ ngồi trên bàn ăn ở nhà hàng lớn.

“Em nghĩ họ đang bận rộn ở một nơi nào đó!” Yoona mỉm cười, nháy mắt với Krystal.

“Có thể không đến cũng nên!” Krystal che miệng mình cười đầy ẩn ý.

“Hai em có bí mật gì vậy?” Yuri hỏi, khó hiểu.

Krystal và Yoona mỉm cười thích thú.

“Vậy chúng ta gọi món trước thôi! Ta đói rồi!” Ông Hwang nhăn nhó gọi người phục vụ.

“Hôm nay hai đứa đã xem hình cưới chưa?” Michelle hỏi Yoona và Yuri.

“Họ vẫn chưa đưa đến, nhưng tụi em có xem trước đó rồi, nó thật sự rất đẹp, chúng em đã định chờ Fany và Sica chụp cùng, nhưng cậu ta cứ bảo bận.” Yuri bỉu môi.

“Mọi người có gì mà vui vẻ vậy?” Tiffany bước đến khi cô cùng Jessica bước vào cùng những chiếc túi.

Jessica lễ phép cúi chào ông Hwang, Leo và Michelle trước khi ngồi xuống chiếc ghế mà Tiffany đã kéo cho cô cạnh Yuri.

“Tại sao em không cởi áo khoác của mình ra trước đi.” Michelle thắc mắc với chiếc áo khoác to của Jessica.

“Er… cậu ấy lạnh.” Tiffany nói.

Krystal và Yoona cười khúc khích với khuôn mặt đỏ bừng của Jessica.

“Cậu sao vậy Krys… có gì vui lắm hả?” Seohyun nhìn sang, khó hiểu.

“Sica unnie đang đổ mồ hôi kìa…” Yoona với nụ cười tinh quái xuất hiện.

“Con có chuẩn bị một ít quà cho mọi người.” Jessica đánh trống lãng khi cô đứng lên và đưa chiếc túi cho mọi người.

“Oh! Con  không cần phải mua như vậy. Hôm nay chúng ta có đến tận ba món quà.” Ông Hwang cười lớn.

“Cảm ơn em! Anh thích nó lắm.” Leo đưa chiếc túi lên nói.

“Chị cũng thích nó lắm, Sica ah! Được làm chị dâu của em sướng thật!” Michelle cười rộng khi cô nhìn vào món quà của mình.

“Vậy làm chị dâu của em không sướng sao chị?” Yoona bỉu môi.

“Sướng chứ, tất nhiên là sướng rồi!” Michelle phá lên cười lớn cùng mọi người.

“Nhưng sao hôm nay chị có vẻ thích họ vậy? Em nghĩ chị không định đi gặp mặt hôm nay…” Tiffany bất ngờ.

“Chị nói vậy hồi nào chứ? Em nói bậy không ah!” Michelle xua tay.

“Hay là nhà đó tặng quà hối lộ gì cho chị rồi… nói thật đi, họ tặng gì cho chị thế?” Tiffany mỉm cười đắt ý.

“Sao cái gì em cũng biết vậy nhỉ? Chiếc túi của Louis Vuitton… chỉ sản xuất một cái duy nhất, nó thật sự rất đẹp đó!” Michelle đưa chiếc túi lên khoe.

“Hai người cũng được lắm… chắc phải xếp hàng từ sớm đó nhỉ?” Tiffany liếc nhìn Yoona và Yuri.

“Em và Jessica unnie đã cùng đi mua nó, khó khăn lắm mới mua được đó, nhưng mà Mich unnie thích là em vui rồi!” Yoona mỉm cười rộng hơn, cô thật sự cảm nhận được không khí gia đình ấm áp mà bấy lâu nay cô thường mơ tới.

Yuri nắm tay Yoona dưới  bàn khi họ trao nhau cái nhìn ấm áp.

“Nào mọi người ăn thôi!” Ông Hwang cười tươi khi thức ăn được dọn ra.

“Sica unnie… em thấy mặt unnie đổ nhiều mồ hôi quá, unnie có sao không?” Seohyun nhìn từ phía đối diện.

“Cậu không khỏe hả Jessi?” Tiffany lo lắng quay sang.

“Tớ nóng…” Jessica thì thầm với Tiffany.

Tiffany nhìn Jessica bằng ánh mắt ái ngại, có điều gì đó trong mắt cô và Jessica biết cô nên cố chịu đựng.

“Ta thấy con bé chắc đang nóng đó… mau cởi chiếc áo khoác đó ra cho thoải mái.” Ông Hwang nói.

Jessica quay sang nhìn Tiffany và nhận được cái gật đầu yếu ớt của cô ấy. Tiffany che Jessica khi cô giúp cô ấy cởi chiếc áo khoác.

“Yah Miyoung! Cậu không cần phải đứng như thế chứ? Để cho cậu ấy ngồi xuống đi!” Yuri khó chịu khi Tiffany đang đứng quay lưng về phía bàn.

“Cậu nhắm mắt lại đi…” Tiffany quay lại, bực bội.

“Tại sao chứ? Tránh ra xem nào…” Yuri kéo Tiffany bước qua một bên và mọi người được một phen rớt hàm.

“Wow… Sica ah! Em thật sự rất hợp với bộ này đó, đúng không appa?” Leo trầm trồ và nhận được những cái gật đầu đồng ý của ông Hwang.

“Hèn gì có người khi nãy đi muộn!” Yoona cười lớn.

“Lại còn đứng che không cho ai nhìn!” Michelle nói tiếp.

“Yah! Mọi người thôi đi… ăn đi nào, mọi người đang làm cho cậu ấy ngại đấy!” Tiffany cố che Jessica mặt đang đỏ bừng.

“Không sao đâu! Trước đây những bạn gái của Fany unnie còn ăn mặc kinh khủng hơn Sica unnie nhiều.” Seohyun bình thản nói.

Jessica nhìn Tiffany bằng ánh mắt lạnh lùng và cô có thể cảm thấy một không khí lạnh đang thôi ngay gáy mình.

“Wow! Thật sao? Cậu cũng đâu phải tay vừa!” Yuri nói tiếp thêm nụ cười gian xảo.

“Thôi mà mọi người, chuyện đó qua lâu rồi, đừng nhắc nữa! Honey, cậu ăn đi!” Tiffany mỉm cười yêu ớt với cô bạn gái đang nóng của mình.

“Sica ah! Em đừng lo, con bé chưa bao giờ dẫn ai về nhà ngoại trừ em đâu!” Michelle cảm thấy Tiffany cần giúp đỡ và điều đó đã làm ánh mắt của Jessica dịu xuống.

“Thôi mà chị! Mọi người ăn đi!” Tiffany nhìn xuống tránh cái nhìn từ lạnh sang ấm của Jessica.

“Yuri ah! Con đã gửi thiệp mời đi hết chưa?” Ông Hwang hỏi.

“Tụi con cũng không có nhiều bạn, chủ yếu là bạn của appa và những đối tác làm ăn thôi!” Yuri nói.

“Vậy sao chúng ta không rủ Sunny unnie, Taeyeon unnie, Sooyoung unnie và Hyoyeon unnie luôn… chắc sẽ rất vui đó!” Seohyun đề xuất.

“Seo ah! Em phải xem Yuri có đồng ý không đã chứ?” Tiffany nhắc nhở.

“Tớ chẳng phiền đâu… em gọi cho họ đi Seo, mọi người với nhau như một gia đình mà, với lại tớ cũng muốn gặp những người bạn tốt đã đánh tớ đêm hôm đó!” Yuri nhớ lại cái đêm ở nhà Jessica.

“Ai bảo! Tại cậu thôi… may mà họ chưa đánh chết cậu đấy!” Tiffany chế giễu.

“Sao cậu cứ trù tớ chết chứ? Chúng ta vẫn chưa phân thắng bại mà!” Yuri nhăn nhó.

“Thôi nào hai cậu! Hai người cứ phải như thế mới sống được sao?” Jessica nói khi vuốt lưng Tiffany và Yoona thì đang vuốt lưng Yuri.

“Hôm đám cưới hai đứa đừng ai tranh làm cô dâu là được!” Michelle trêu chọc và nó đã thành công khi gây ra tiếng cười lớn trong bàn ăn.

Jessica nắm tay Tiffany dưới bàn và mỉm cười khi ánh mắt họ chạm nhau. Jessica thật sự cũng muốn có một đám cưới như thế và Tiffany cũng vậy, nhìn vào đôi tay đan khít vào nhau họ mỉm cười với sự kết hợp hoàn hảo mà Chúa đã dành cho họ.

Trong suốt buổi ăn, Tiffany không thể không quan tâm đến cặp đùi đang mời gọi trước mắt mình, dù nó đã được chiếc khăn trải bàn nhưng Tiffany vẫn có thể nhìn xuyên qua nó và cô để những ngón tay của mình thoải mái dạo chơi trên nó khiến Jessica khẽ rùng mình.

“Fany ah! Cậu ăn đi!” Jessica trao cho Tiffany cái nhìn đầy ẩn ý khi cô gạt tay cô ấy ra lần thứ n.

“Tớ đang ăn đây…” Tiffany mỉm cười vui vẻ.

“Tay cậu làm gì dưới bàn vậy Fany?” Yuri hỏi khi cô nhìn qua từ bên cạnh.

“Er… Jessi… cậu ấy bị muỗi cắn… tớ đang giúp cậu ấy.” Tiffany cố tìm một lý do.

“Appa không nghĩ mùa này lại có muỗi… với lại nhà hàng này làm sao có muỗi được nhỉ?” Ông Hwang thắc mắc.

“Chắc là con kiến… hay con gì đó…” Tiffany cố tìm lý do khác.

“Càng nói càng vô lý…” Yuri phán trước khi tiếp tục bữa ăn của mình.

Tiffany nuốt xuống và cô thấy mình không còn bất kỳ lý do nào vào lúc này nữa. Trên bàn có vài tiếng cười khúc khích và cô biết tại sao họ lại cười. Jessica nắm chặt tay Tiffany đang trên đùi mình và trao cho cô ấy cái nhìn chằm chằm đe dọa.

“Cậu ăn đi honey… mấy cái con đó sẽ không cắn cậu nữa đâu…” Tiffany nuốt xuống và dùng tiếp bữa ăn của mình cùng những nụ cười hài lòng.

***

“Cậu muốn đi đâu nữa không Jessi?” Tiffany hỏi khi họ ngồi vào trong xe sau khi tạm biệt mọi người.

“Tớ muốn đến những nơi mà cậu thích nhất.” Jessica quay sang nhìn Tiffany, mỉm cười.

“Để tớ nghĩ xem… uhm… có một nơi. Đó là nhà của appa tớ trước đây… cậu muốn đến đó không?” Tiffany suy nghĩ.

“Có phải… er… đó là nơi cậu từng… và Krys?” Jessica cảm thấy má mình đang nóng lên, cô cúi xuống.

“Uhm…” Tiffany ngập ngừng nói.

“Nhưng tớ đã thay gra trãi giường rồi, cả mền và gối nữa… nhưng nếu cậu không muốn chúng ta sẽ đến nơi khác.” Tiffany nói tiếp khi cô hôn lên bàn tay Jessica để cô ấy không suy nghĩ về những điều trước đây nữa.

“Tớ không sao! Là nơi cậu thích nhất mà, tớ muốn đến đó!” Jessica nhẹ nhàng mỉm cười, xoa lên má Tiffany bằng tay còn lại.

Chap 48:

“Cậu vào trong đi, lạnh đó!” Tiffany mở cửa.

“Tại sao cậu lại thích nơi này?” Jessica bước vào căn nhà và nhìn ngó xung quanh, bàn tay cô vẫn nắm chặt tay Tiffany.

“Nó ấm áp, nhà to quá làm tớ cảm thấy cô đơn…” Tiffany ôm Jessica từ đằng sau và để cho cô ấy dẫn họ đi hết xung quanh ngôi nhà bên dưới.

“Cậu có muốn lên tầng hai không? Trên đó có phòng tắm và phòng ngủ…” Tiffany gác cằm lên vai Jessica nói.

“Ở dưới này thêm một lúc nữa đã…” Jessica cảm thấy hơi khó chịu, đây chính là nơi Tiffany và em gái cô đã từng ghé qua và  làm những gì đó mà chính cô cũng không muốn nhắc tới.

Tiffany nhìn bàn gái mình, cô biết cô ấy có ác cảm với ngôi nhà này, nhất là phòng ngủ, nhưng cô không biết làm thế nào để nói với cô ấy khi chất keo vô hình nào đó cứ dán chặt miệng cô.

“Có phải cậu ngại vì tớ và Krys đã từng ở đó?” Tiffany lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Jessica không nói gì, cô suy nghĩ rồi khẽ gật đầu, cô không muốn nói ra điều này nhưng cô không thể làm như không biết.

“Tớ xin lỗi cậu! Là tại tớ…” Tiffany hôn lên đôi vai trấn của Jessica.

“Tại sao lại xin lỗi tớ chứ? Tớ không thể cấm…” Jessica xoa má Tiffany.

“Nhìn tớ đi Jessi! Có phải tớ đáng ghét lắm không?” Tiffany xoay lại để đối diện với cô gái tóc vàng.

“Sao lại nói như vậy? Tớ chưa bao giờ thấy cậu đáng ghét cả.” Jessica nói, chân thành.

“Nhưng tớ thấy mình thật sự đáng ghét! Tớ đã rất có lỗi khi làm như vậy với cả hai chị em cậu!” Tiffany nhìn xuống.

“Honey ah! Cậu đang nói gì vậy chứ? Những gì diễn ra giữa cậu và Krys không ai có thể ngăn được, nhưng nó đã không đi quá giới hạn của mình, và ít ra cậu không làm tổn thương con bé… nếu không tớ sẽ không tha cho cậu.” Giọng Jessica trở nên nghiêm túc hơn.

“Vậy cậu tha thứ cho tớ chứ?” Tiffany dựa trán vào Jessica.

“Cậu chẳng làm gì để xin tha thứ cả… nếu nó là một cô gái khác mà không phải Krys… biết đâu tớ sẽ giết chết cô ta không bằng…” Jessica trở nên đáng sợ khi cô đưa nắm đấm của mình lên.

“Cậu làm tớ sợ đấy honey! Chỉ cần đừng rời xa tớ…” Tiffany nắm lấy bàn tay đang cuộn lại và đặt lên ngực trái của mình.

“Nó kêu tên cậu đấy! Chưa bao giờ nó ngừng gọi tên cậu cả.. Jessi ah!” Tiffany mỉm cười và cô có thể cảm thấy lồng ngực mình đập liên hồi.

“Nếu tim cậu cứ đập nhanh như thế này nó sẽ không ổn đâu Fany!” Jessica lo lắng nhìn Tiffany.

“Nó cần cậu thôi… cần ngay bây giờ! N.O.W!” Tiffany mỉm cười đen tối trước khi đặt một nụ hôn lên đôi môi hương dâu của Jessica, đó là hương vị yêu thích của cô.

Tiếng động di chuyển của hai chiếc lưỡi làm cả căn phòng nóng lên. Tiffany vuốt ve tấm lưng mát lạnh của Jessica cùng đôi chân dài trắng muốt. Tiffany nhấc bổng Jessica và đặt cô ấy ngồi trên quầy bar bằng đá của họ.

“Cậu có muốn chúng ta làm việc này ở một nơi nào đó thoải mái hơn không?” Jessica thì thầm choàng tay quanh cổ Tiffany.

“Nếu đó là mệnh lệnh của cậu…” Tiffany mỉm cười và bế Jessica lên như bế đứa con của mình.

Jessica mỉm cười thích thú, cô đã từng mơ về giấc mơ này hàng trăm lần và đến khi thức dậy cô lại tự khóc với chính mình trên chiếc giường lạnh lẽo.

Tiffany nhìn vào mắt Jessica, đôi mắt đã quyến rũ cô dù cho nó đang có màu của sự mệt mỏi trong thời gian dài, cô nhẹ nhàng gõ chiếc giầy của mình lên những bậc thang cùng Jessica đang ở quanh người mình.

“Tớ đã thực sự rất nhớ cậu… tớ đã gần như sắp chết khi có ý nghĩ chúng ta sẽ mãi không còn bên nhau nữa!” Jessica nhắm mắt để những giọt nước mắt rơi lên má Tiffany khi họ dựa trán vào nhau.

“Jessi ah! Tớ đang khóc bằng nước mắt của cậu nè, đừng khóc nữa… chẳng phải chúng ta đã trở lại bên nhau rồi sao? Tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa, tình yêu của tớ ah!” Tiffany nhìn vào đôi mắt đang nhắm của Jessica.

Tiffany đẩy cánh cửa phía sau Jessica, bật mở chiếc đèn, cả làn da trắng mịm của Jessica sáng lên như một vị nữ thần với mái tóc vàng nằm ngay ngắn trên vai cô ấy. Từ từ cởi bỏ đôi giày của Jessica, họ có thể nghe tiếng giày rơi trên sàn và cả hai bật cười vì điều đó.

“Cậu có thấy chúng ta cần nhanh hơn không..?” Jessica nheo mắt nhìn Tiffany.

“Tớ cũng nghĩ vậy…” Tiffany mỉm cười đen tối trước khi cô đẩy lưng Jessica vào tường và họ bắt đầu trận chiến bằng lưỡi của mình.

Bàn tay vội vàng của Jessica nhanh chóng cởi bỏ những chiếc nút  của Tiffany như thể cô không còn chờ được nữa để nhìn thấy làn da ở nơi ngực trần của Tiffany.

“Ummmm… Fany ah~~” Jessica rên rỉ khi Tiffany cắn vào cổ của cô.

Tiffany có thể cảm thấy bàn tay của Jessica mạnh bạo xé toạt chiếc áo đắt tiền của cô ra một cách không thương tiếc, cô vùi mặt mình vào chiếc cổ của Jessica và cố làm cô ấy rên rỉ hơn nữa khi đặt những nụ hôn của mình lên vùng ngực của Jessica và chiếc đầm hở vai của cô ấy làm cô khó chịu.

Jessica rên rỉ, đánh xù mái tóc của Tiffany trong đôi tay ôm chặt đầu cô ấy và ép vào mình. Tiffany cắn vào chiếc đầm quyến rũ của Jessica và cố kéo nó xuống  phần mà cô muốn, nhưng có vẻ cô đã thất bại và Tiffany đang cạ những cái răng của mình lên làn da mỏng manh của Jessica, để lại trên đó vài dấu đỏ trên đó.

“Tớ sẽ giết cậu nếu cậu còn cắn bộ váy của tớ thêm nữa…” Jessica rít lên.

“Chẳng phải cậu đang thích điều đó sao?” Tiffany mỉm cười và liếm nhẹ lên các dấu đỏ khiến cô gái tóc vàng rùng mình.

“Cậu dám xé áo tớ sao… Jessi!” Tiffany thì thầm trước khi cắn vào tai Jessica.

“Cậu đừng giỡn nữa… tớ sẽ giết cậu nếu cậu còn dám làm thế.” Jessica giận dữ giật phăng chiếc bra của Tiffany và ném nó trên sàn.

Tiffany bất ngờ, cô nhìn cô gái tóc vàng đang mỉm cười thích thú với thành quả mình đạt được. Tiffany ném nhẹ Jessica lên chiếc giường  làm Jessica kêu lên những tiếng rên rỉ khiêu khích.

“Cậu thử giết tớ đi xem nào…”

Tiffany mỉm cười gian xảo, cô cởi bỏ chiếc áo bị Jessica xé và chiếc quần dài cũng được cô ném ra ngay sau đó. Từ từ bò đến gần Jessica đang bất ngờ, Tiffany ép chặt hai cánh tay Jessica xuống và bắt đầu mơn trớn trên làn môi đó.

“Ummm… Fany ah! Cậu đang làm tớ mất kiên nhẫn đó!” Jessica nói khi cô cố đưa đầu lên cho một nụ hôn nhưng nó đã thất bại.

Tiffany đặt một nụ hôn lên môi Jessica và bắt đầu mút lấy nó, tay cô mò theo chiếc váy và kéo nó xuống với sự giúp đỡ của Jessica. Cả cơ thể của Jessica đang hiện ra trước mắt cô, Tiffany nhìn chằm chằm vào bầu ngực đang phập phồng thèm khát.

“Fany ah! Tớ đã chờ lâu lắm rồi… và cậu không thể nhanh hơn nữa được sao? Tớ thật sự đang rất… er… ngứa đây!” Jessica nhăn nhó khi Tiffany cứ mãi nhìn vào cơ thể của mình mà không làm gì.

“Cậu trở nên nóng tính từ bao giờ vậy? Jessi ah! Tớ muốn hỏi cậu một điều…” Tiffany áp đôi tay của Jessica lên má mình khi cô nằm trên cơ thể cô ấy.

“Cậu sao vậy? Cậu có vẻ nghiêm trọng quá đó!” Jessica lo lắng.

“Tớ chỉ muốn biết… đây có phải sẽ là lần đầu của chúng ta không?” Tiffany cảm thấy má mình đang đỏ lên.

“Nghe này! Tớ yêu cậu và tớ nhận ra tớ yêu cậu hơn mỗi ngày… và tớ thật sự không chịu được mỗi khi ở gần cậu, tớ muốn trở thành người con gái của đời cậu và cậu cũng vậy, tớ muốn cậu chịu trách nhiệm cả đời với tớ, cậu làm được chứ?” Jessica ngọt ngào.

“Tất nhiên rồi! Tớ thật sự là người hạnh phúc nhất hành tinh Jessi ah! Tớ yêu cậu…” Tiffany hạnh phúc.

Jessica kéo Tiffany cho một nụ hôn ngọt ngào của họ, cô nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của cô ấy cho đến khi tay cô đang ôm bầu ngực căn tròn của Tiffany và bắt đầu xoa bóp nó nhẹ nhàng. Tiffany rên lên khi nhận được sự chăm sóc, cô hôn dọc cơ thể Jessica và để tay mình chơi đùa trên làn da đó. Những mảnh vải không cần thiết được nằm ngay ngắn dưới sàn nhà và đôi tay họ đang kích thích cho nhau tạo ra một bản nhạc tiếng rên chỉ của hai người.

Những tiếng rên đều đặn cùng những tiếng mút trên làn da làm căn phòng nóng hơn bao giờ hết. Tiffany trượt xuống và khám phá nơi bí ẩn của Jessica.

“Ummm… Fany~~” Jessica rên lên khi Tiffany kích thích lưỡi mình lên vùng ẩm ướt đó.

Đẩy hai chân của Jessica ra, Tiffany tìm thấy một chỗ thoải mái cho mình. Tiffany vùi mặt vào đó và làm cô gái kia rên lên điên dại, mật ngọt của Jessica đang tuôn trào và cô không muốn bỏ phí một giọt nào cả.

Jessica rên lớn hơn khi cô gần đến giới hạn của mình. Tiffany rời ra và bò lên người Jessica cho một nụ hôn đầy mật ngọt.

“Jessi ah!” Tiffany gọi, tay cô vuốt ve chỗ ấy của Jessica.

“Hửm Fany~~” Jessica trả lời qua hơi thở.

“Cậu chắc cậu muốn điều này chứ?”

“Tớ chắc hơn bao giờ hết, honey ah!” Jessica mỉm cười và hôn Tiffany lần nữa.

Jessica đan tay vào tóc của Tiffany, kéo vai cô ấy xuống cho nụ hôn sâu hơn. Những ngón tay của Jessica để lại trên lưng Tiffany những vết đỏ dài. Tiffany xoa khắp người Jessica trước khi lần mò xuống phía dưới của cô ấy, cô không muốn Jessica cảm thấy quá lo lắng cho lần đầu tiên của mình.

Ngón tay của Tiffany nhẹ nhàng vào trong, tiếng Jessica rên rỉ khi hai người hôn nhau. Cho đến khi, Tiffany nhận thấy tay mình vướng vào một cái gì đó và nhẹ nhàng xuyên qua nó. Jessica kêu lên đau đớn, bấu vào mái tóc nâu của Tiffany, giọt nước mắt cô khẽ rơi ra và Tiffany vội rời khỏi nụ hôn và nhìn cô gái của mình.

“Cậu đau hả Jessi?” Tiffany vuốt ve Jessica bằng tay còn lại khi tay kia vẫn còn mắc kẹt phía dưới.

“Không sao đâu Fany, tớ thật sự cảm thấy hạnh phúc.” Jessica thì thầm.

“Tớ yêu cậu, honey và bây giờ cậu là cô gái của tớ… tớ thật sự rất hạnh phúc!” Tiffany cười rộng.

“Tớ nghĩ… tớ cần… er… đi tắm, tớ không muốn làm bẩn chiếc giường của chúng ta.” Jessica nói khi cô nhận thấy có gì đó đang chảy ra từ bên trong cô.

“Không Jessi… tớ sẽ làm điều đó!” Tiffany mỉm cười, nhanh chóng tuột xuống phía dưới và liếm sạch lần đầu tiên của Jessica.

“Yah! Fany… đừng!” Jessica điều đó và cô bắt đầu đẩy Tiffany.

Tiffany nắm tay Jessica ngăn lại và tiếp tục uống sạch lần đầu tiên của Jessica.

“Fany ah! Cậu làm gì vậy, đừng mà…” Jessica bất ngờ với hành động của Tiffany.

Sau khi dọn dẹp xong, Tiffany ngẩn đầu dậy và đối mặt với Jessica đang nhìn cô chằm chằm.

“Đừng nhìn tớ như vậy… Jessi.” Tiffany xoa má Jessica.

“Cậu làm gì vậy? Nó… dơ!” Jessica hét lên, gần như muốn khóc.

“Honey ah! Đây là lần đầu tiên của cậu, mình muốn giữ nó cho mình và mình đang hạnh phúc vì điều đó! Mình không thấy dơ bẩn gì cả Jessi ah, nó là điều làm mình cảm thấy tuyệt nhất từ trước đến giờ, giữ lần đầu tiên của cô gái duy nhất trong đời mình, nó thật sự rất hạnh phúc Jessi ah!” Tiffany áp đôi tay của Jessica lên má mình khi họ ngồi trên giường.

“Fany ah…” Jessica nhìn Tiffany, trìu mến.

“Tớ thật sự rất cảm động đó…” Jessica bật khóc bất ngờ.

Tiffany hốt hoảng ôm Jessica vào lòng.

“Honey ah! Cậu sao vậy?”

“Tớ cảm động đến không thể dừng lại được rồi…” Jessica khóc to hơn và không thể dừng lại được.

“Jessi ah! Sao lại như vậy chứ? Cậu làm tớ khóc theo rồi nè.” Tiffany lau giọt nước mắt hạnh phúc đang rơi ra.

“Fany ah! Đây là lần đầu tiên tớ cảm thấy mình thật sự hạnh phúc đó, tớ không nghĩ cậu sẽ làm vậy…” Jessica nói qua tiếng thút thít.

“Ôi Jessi của tớ… tớ hứa, khoảng thời gian sau này của chúng ta sẽ chỉ là hạnh phúc… tớ yêu cậu!” Tiffany xoa lưng Jessica và hôn lên bờ vai đang rung của cô ấy.

“Fany ah! Cậu thật sự là một người rất tuyệt vời!” Jessica mỉm cười khi cô rời khỏi cái ôm.

Tiffany dùng tay mình lau đi dòng nước mắt của Jessica và đặt một nụ hôn âu yếm lên đôi mắt đó.

“Cậu khen tớ đủ chưa? Chúng ta sẽ ngồi đây cho đến sáng sao? Tớ rất muốn làm cậu đi hai hàng vào sáng mai…” Tiffany mỉm cười gian xảo.

“Trước khi làm tớ đi hai hàng, tớ nghĩ mình nên đánh dấu cậu là của tớ bằng một việc tương tự. Cậu đừng hòng để những người kia đến gần cậu, cậu là của tớ… Miyoung ah!” Jessica nheo mắt, mỉm cười.

Jessica đẩy Tiffany xuống chiếc giường trước khi cô ấy kịp nhận ra những lời cô vừa nói. Jessica hôn lên đôi môi của Tiffany và trượt dài nụ hôn khắp cơ thể đang rung lên bởi những cái kích thích của cô.

“Jessi… cậu thật sự làm tớ muốn cậu đó!” Tiffany rên rỉ, bấu vào chiếc gra trãi giường và làm nó nhăn nhúm.

“Tớ sẽ làm cậu phải thét tên tớ, Miyoung ah!” Jessica để lại nụ cười tinh quái trước khi bắt đầu làm cơ thể Tiffany rung lên sung sướng cùng những cái rên hoang dại của cô ấy.

Chap 49:

Tiếng của những chiếc xe chạy bên ngoài làm Tiffany tĩnh giấc, nhìn sang cô gái đang vùi đầu vào ngực mình, cô khẽ mỉm cười. Kéo cao chiếc mền để che cơ thể của hai, Tiffany vòng tay xoa lên làn da trắng ngần và cảm thấy thoải mái vì điều đó.

“Đêm qua cậu đã không để mình kịp làm gì…” Tiffany thì thầm.

“Fany ah!... đừng than thở nữa, tớ muốn ngủ…” Jessica nói bằng cái giọng của một buổi sáng mệt mỏi và nhích gần hai cơ thể trần truồng với nhau.

Tiffany mỉm cười, hơi thở của cô có chút khó khăn vì sự đụng chạm gần gũi của hai và một vài ham muốn đã đến với cô ngay lúc này.

“Jessi ah! Chúng ta vẫn chưa xong việc của đêm qua mà…” Tiffany dùng mặt mình hất những sợi tóc khóc chịu của Jessica ra khỏi mặt cô ấy.

“Nhột mà Fany… tớ muốn ngủ.” Jessica rút cổ lại để tránh những hơi thở của Tiffany đang phả vào tai cô nhẹ nhàng.

“Cậu đang ướt kìa Jessi… cơ thể cậu không nói dối được đâu..” Tiffany thì thầm và bất ngờ đè cô gái tóc vàng xuống giường.

Jessica giả vờ ngủ, nhưng sau khi bị đè ra bất ngờ cô không thể còn giả vờ được nữa, quay mặt đi hướng khác cô thấy cơ thể mình đang nóng bừng lên.

Tiffany mỉm cười với cô gái ngại ngùng, nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô ấy, những nụ hôn trượt dài xuống đôi gò bồng của Jessica khiến cô thích thú, những tiếng rên rỉ nhỏ của Jessica làm Tiffany mạnh dạn hơn ở những chiếc hôn xung quanh và liếm mút bầu ngực của cô ấy nhiệt tình hơn.

Jessica cho ra những tiếng rên rỉ mà cô đã cố giấu nó ở cổ họng mình. Quay đầu lại, nhìn xuống phía dưới, cô thấy mái tóc màu nâu của Tiffany đang ở trên ngực mình và nó đang ngọ ngoạy cùng sự chăm sóc của chủ nhân nó lên ngực cô.

Tiffany nhanh chóng rời đôi gò bồng ướt át để đến với chiếc môi nóng bỏng đang thì thầm rên tên mình. Nụ hôn nhẹ nhàng trở nên mãnh liệt hơn khi cả hai đang cạ đùi vào nơi ẩm ướt của nhau. Nhẹ nhàng di chuyển hông của mình, Tiffany cảm nhận rõ ràng sự ướt át của Jessica trên đùi mình và cô thật sự phấn khích với điều đó.

“Aww! Fany ah~~~” Jessica rên lớn với sự cọ xát.

Tiffany cũng cảm thấy sự khoái cảm đang dâng lên trong mình và cô đan chặt tay mình với Jessica bên dưới, di chuyển hông mình nhanh hơn để đáp ứng nhu cầu cho cả hai khi hai vùng ẩm ướt gặp nhau.

“Jessi! Đừng ra… cậu không được ra!” Tiffany nói qua hơi thở.

“Fany ah! Tớ…. ummmm!”  Jessica cảm thấy nước đã đầy ấp trong mình và nó đang chịu sự kích thích để ra ngoài.

Tiffany dừng lại khiến Jessica cảm thấy hụt hẫn, sự tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt cô. Jessica đang ở trên đỉnh và Tiffany đã làm cô dừng lại khi chỉ còn một chút nữa là nó chạm đến đỉnh của mình.

“Tại sao cậu dừng lại?” Jessica giận dỗi.

Tiffany ngắm nhìn khuôn mặt của bạn gái mình, cô biết mình vừa trêu chọc đúng điểm, một nụ cười từ từ xuất hiện trên khuôn mặt Tiffany.

“Cậu nghĩ tớ sẽ cho cậu ra dễ dàng vậy sao? Cậu sẽ phải gào tên tớ Jessi ah…. Gọi tớ là Fany unnie đi…” Tiffany mỉm cười, bàn tay cô đang trượt đi khắp cơ thể của Jessica đầy kích thích.

“Không đời nào…” Jessica không muốn chịu thua dù đôi tay đó đang làm đôi mắt cô lim dim.

“Rồi cậu sẽ phải gọi…” Tiffany biến mất khi cô vùi mặt mình vào đôi tai đang đỏ của Jessica.

Tiffany liệm nhẹ chiếc tai nhỏ của Jessica và thì thầm một điều gì đó không rõ vào nó, trong khi tay mình vẫn đang vuốt ve  những chỗ ẩm ướt.

Jessica cắn môi dưới, cố ngăn tiếng rên của mình, những kích thích khác của Tiffany làm cô sắp phát điên. Khẽ nhắm mắt, Jessica để mình lạc trong thiên đường khoái cảm mà Tiffany đang tạo ra, đôi tay cô cào cáu trên lưng Tiffany một cách mạnh bạo khi cảm giác đó lại đến với cô lần nữa.

“Fany ah… vào trong đi..” Jessica rên rỉ, cô muốn nhiều hơn nữa.

“Cậu quên gì sao Jessi?” Tiffany mỉm cười đắt ý.

“Ummm… Fany… em chịu hết nổi rồi! Em muốn vào trong… ngay bây giờ!” Jessica rít lên khi cô ấn tay Tiffany vào sâu trong mình.

Tiffany mỉm cười và cô đẩy ngón tay của mình một cách nhẹ nhàng cho đến khi những tiếng rên của cả hai lớn dần hơn bởi sự co thắt.

“Fany sẽ làm em gào thét… Jessi ah!” Tiffany để lại một nụ hôn trên đôi môi đang thở gấp gáp.

Tiffany đẩy thêm một ngón tay vàng của mình vào sâu và nó đang mất hút trong đó, cánh tay cô bắt đầu làm việc, đôi khi lại trêu chọc Jessica và rút nó ra.

“Fany… còn làm như vậy nữa…. chết chắc!” Jessica giận dữ khó nhọc.

Tiffany cảm thấy sự tức giận của Jessica đáng yêu, những chiếc móng tay của Jessica đang báu vào da Tiffany, đau, nhưng cô thích cảm giác đau đớn này. Tiffany biết mình không nên đùa dai, cô có thể sẽ gặp hậu quả nghiêm trọng khi giỡn với một cô gái nóng tính đang cần giải thoát. Những cái đẩy mạnh bạo và tốc độ của nó đang tăng dần làm Jessica rên lớn, cơ thể cô ấy cong lên với sự kích thích từ bên trong.

“Aww… Fany… f*ck you…” Jessica không còn biết mình đang nói gì, cô chỉ biết làm theo những gì cơ thể cô đang cần.

Jessica bấm những ngón tay lên da Tiffany đến nổi nó bật máu khi cô lên tới đỉnh, dòng nước ào ạt như một cơn lũ làm cơ thể cô rung lên không kiểm soát được và Tiffany rút tay mình ra và thích thú với điều đó.

Cả cơ thể Jessica đỗ xuống chiếc giường một cách thoải mái, những hơi thở gấp gáp của cả hai làm mọi thứ nóng dần lên.

“Jessi… em tuyệt lắm…” Tiffany mỉm cười, gục mặt mình lên người Jessica đang thở gấp gáp.

Jessica đưa đôi tay mình chạm nhẹ lên lưng Tiffany cho một cái ôm.

Tiffany khẽ rên khi tay Jessica chạm vào những vết cào bật máu, điều đó làm Jessica bật mình, cố ngồi dậy và nhìn rõ hơn Jessica thấy những hậu quả mình để lại trên lưng Tiffany.

“Fany ah! Tớ xin lỗi…” Jessica mếu máo nằm lại xuống giường vì sức nặng của Tiffany.

“Honey ah! Đừng xin lỗi tớ… tớ thích điều đó mà…” Tiffany dựa trán lên trán Jessica.

“Tớ làm cậu đau… tớ thấy mình có lỗi…” Jessica thật sự cảm thấy có lỗi khi cô đã làm Tiffany đau.

“Vậy cậu chữa cho nó đi…” Tiffany mỉm cười, hôn lên đôi môi ửng đỏ của Jessica.

“Tớ sẽ chữa nó theo cách riêng của mình… tớ nghĩ nó sẽ có hiệu quả… hơi đau một chút nhưng sẽ sớm hết thôi.” Jessica để Tiffany nằm úp xuống chiếc giường khi cô ngồi dậy ngắm nghía tấm lưng trắng cùng những vết đỏ và mồ hôi của Tiffany.

Vén tóc của mình lên, Jessica từ từ hạ thấp người xuống và hôn nhẹ lên những vết đỏ, máu hòa cùng mồ hôi tạo ra những đường màu hồng chảy dài được Jessica liếm sạch.

Tiffany khẽ rên lên khi cô thấy đau một cách ngọt ngào ở những vết thương của mình khi lưỡi Jessica đi qua, mỉm cười với chính mình cô thích cái cách Jessica đang trị thương cho mình.

“Jessi ah! Nằm xuống đây với tớ đi!” Tiffany kéo Jessica xuống khi cô vẫn còn nằm úp trên giường.

Jessica nằm xuống bên cạnh Tiffany và đưa tay mình vuốt ve đôi má của cô ậy

“Cậu có biết là cậu rất tuyệt không Jessi… Tớ yêu cậu nhiều hơn mỗi ngày!” Tiffany mỉm cười nhìn Jessica.

“Ý cậu là cậu yêu tớ khi hai chúng ta trên giường cùng nhau sao?” Jessica bỉu môi.

“Uhm… cô gái tuyệt nhất mà tớ từng quan hệ!” Tiffany cười lớn trước câu hỏi của mình.

“Yah! Cậu… tại sao tôi lại đi yêu một người như cậu chứ?” Jessica ngồi bật dậy và nhìn chằm chằm vào Tiffany, giận dữ.

“Cậu rất xinh đẹp và xinh đẹp hơn mỗi khi cậu giận tớ!” Tiffany ngồi dậy và tiếp tục nụ cười của mình.

“Yah! Cậu đi chết đi!” Jessica thẳng chân đạp Tiffany và nó làm Tiffany đau đớn ôm chân mình.

“Cậu dám ngồi trước mặt tớ và nói về những cô gái trước đây của cậu sao?” Jessica giận dữ, nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên má cô vì tức giận.

“Oh honey! Tớ xin lỗi, tớ chỉ đùa thôi mà… cậu biết rõ tớ yêu cậu và tớ là của cậu… vào đêm qua mà! Tớ xin lỗi, đừng khóc mà… tớ đau lòng lắm.” Tiffany vội ôm lấy Jessica và vuốt ve cô gái đang khóc to hơn.

“Cậu đáng ghét lắm…” Jessica nói trong nước mắt.

“Tớ chỉ đùa thôi mà… cậu biết rõ tớ yêu cậu thế nào mà… đúng không? Tớ sẵn sàng moi tim mình ra cho cậu thấy.” Tiffany rời khỏi cái ôm, nhìn Jessica nói nghiêm túc.

“Đừng nói bậy! Nó là của tớ… cậu không được làm hại nó.” Jessica bỉu môi, cô đặt tay mình lên ngực trái của Tiffany và nhẹ nhàng vuốt ve nó.

“Cậu không được cùng bất kỳ cô gái nào khác ngoài mình… biết chưa?” Jessica dựa lên vai và siết chặt vòng tay mình quanh eo cô ấy.

“Tớ yêu cậu..” Tiffany ôm Jessica, mỉm cười hạnh phúc.

“Nhưng Fany này… mình đau ê ẩm… er… cậu hành mình đến ba lần từ hôm qua đến giờ…” Jessica cảm thấy má mình đỏ lên.

“Nếu cậu đi không nổi tớ sẽ cõng cậu… tớ định đi tắm và chúng ta có thể thêm lần thứ 4 ở trong đó…” Tiffany mỉm cười khi cô bò ra khỏi giường và ẵm Jessica trên tay mình.

“Yah! Fany… ba mẹ tớ sẽ thắc mắc tại sao tớ lại có tướng đi kỳ lạ đó…” Jessica nhăn nhó, nhìn Tiffany.

“Chẳng phải bình thường tướng của cậu đã kỳ lạ rồi sao? Tớ muốn về nhà cậu… cũng đến lúc cậu giới thiệu tớ rồi chứ? Cô gái của tớ!” Tiffany mỉm cười.

“Uhm! Tớ cũng nghĩ vậy…” Jessica ôm quanh cổ Tiffany và dựa đầu mình lên vai cô ấy, cô thật sự cảm thấy hồi hộp khi họ gặp nhau.

Chap 50:

“Cậu đến rồi sao chưa vào đi? Ngoài này lạnh đó!” Jessica nói khi cô đang mặc bộ quần áo ở nhà của mình và khoác chiếc áo to xụ và đón Tiffany ở cổng.

“Tớ không biết… tớ đứng đây được 10 phút rồi và bắt đầu đông đá thì cậu xuất hiện…” Tiffany bỉu môi nhìn Jessica.

Rõ ràng Jessica biết cô đến, nhưng cô ấy chẳng buồn ra đón Tiffany, cho đến khi cô thấy con người đó đứng ngoài trời đang đỗ tuyết, rung lên vì lạnh nhưng vẫn chưa chịu vào nhà.

“Cậu đã chuẩn bị những thứ này khi nào vậy?” Jessica nhìn những chiếc túi to trên tay Tiffany.

“Trước khi đến đây! Tớ sợ rằng nó không vừa ý ba mẹ cậu… tớ đang thật sự lo lắng đây Jessi!” Tiffany cố hít thở để lấy lại bình tĩnh cho mình.

Jessica đứng bên cạnh Tiffany và nhẹ nhàng khoác tay mình quanh tay cô ấy. Nhìn vào mắt nhau họ đủ nhận ra sự khích lệ của đối phương.

“Vào nhà đi! Tớ chưa nói gì cả… Krys đi chơi với Seo rồi nên đừng lo con bé sẽ chọc cậu.” Jessica cố kéo Tiffany vào trong nhà một cách khó nhọc.

“Cậu nghĩ tớ ổn chứ Jessi?” Tiffany quay sang nhìn Jessica lần nữa khi cả hai đứng trước cửa.

Nhẹ nhàng mỉm cười với cô bạn gái đang lo lắng của mình, Jessica thật sự không còn nhận ra Tiffany tự tin, bản lĩnh của cô đâu nữa.

“Cậu không cần quá lo, ngoại hình của cậu rất ổn, tâm hồn của cậu có chút vấn đề nhưng tớ đã kiểm định nó rồi và nó hoàn toàn không có vấn đề gì. Như vậy được chưa?” Jessica nói, kéo chiếc khăn choàng của Tiffany xuống cho một nụ hôn lên môi cô ấy.

Tiffany bất ngờ, cô rời nụ hôn phớt luyến tiếc.

“Chưa đủ, tớ muốn thêm nữa…” Tiffany cúi xuống, chu môi mình ra với Jessica.

Jessica nhìn khuôn mặt trẻ con của Tiffany khẽ mỉm cười, cô gái của cô thật sự đã trở lại với những hư hỏng của mình. Từ từ khép lại khoảng cách của họ cho đến khi họ cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nhau.

“Sooyeon! Con làm gì đó?” Một giọng nói vang lên làm cả Jessica và Tiffany giật mình.

Tiffany và Jessica vội vàng đứng thẳng dậy khi cánh của nhà Jessica bật mở và có ai đó đã thấy họ cùng với nhau. Và có vẻ khuôn mặt của người đó lúc này cũng không được vui vẻ cho lắm, đôi lông mày nhíu lại cho thấy ông khó chịu khi bắt gặp cô con gái cưng của mình cùng với bạn gái của cô ấy đang làm một điều gì đó trước cửa nhà, trông có vẻ là một chuyện rất vui với cả hai.

“Er… appa… Con ah! Cậu ấy là Tiffany!” Jessica bối rối.

Tiffany vẫn đang cắm mặt xuống đất cho đến khi cô nhận ra cánh tay của Jessica đang thúc vào hông mình.

“Con chào bác! Con là Tiffany Hwang, rất vui được gặp bác!” Tiffany cúi chào lễ phép với người đàn ông mà Jessica gọi là ba, cô nuốt xuống cảm nhận cái nhìn của ông từ đầu đến chân mình.

“Chào cô! Tại sao bạn đến mà không mời vào nhà? Đứng ngoài cửa  lén lén lút lút làm gì?” Ông Jung khó chịu.

Ông đi vào trông để cặp đôi như đứng chết lặng ngoài cửa. Tiffany nhìn Jessica và cô nhận thấy một ánh mắt động viên ái ngại của cô ấy, cả hai biết họ vừa gây một điểm xấu trong mắt ba vợ tương lai.

“Cô ngồi đi! Ra đây là người mà Sooyeon muốn chúng ta gặp mặt sao?” Ông Jung ngồi xuống bên cạnh bà Jung, vẫn khuôn mặt nghiêm nghị nhìn hai cô gái đang bước vào.

“Er… honey ah! Anh đừng làm con bé sợ chứ? Con ngồi đi Tiffany.” Bà Jung mỉm cười.

“Dạ con cảm ơn! Con có chút quà muốn biếu hai bác, vì không có thời gian nên con chuẩn bị không chu đáo…” Tiffany mỉm cười với Bà Jung và đặt hai chiếc túi lớn lên bàn.

“Er… quà cáp chi thế này? Con là người yêu của Sooyeon cũng coi như người trong nhà rồi, chẳng cần khách sáo đâu!” Bà Jung vui vẻ, cầm hai chiếc túi lớn.

“Ai là người nhà? Tôi có nói là đồng ý hồi nào?” Ông Jung khó chịu cắt ngang.

Jessica có thể biết được rằng Tiffany đang cực kỳ không tốt vào lúc này dù cô không nhìn vào cô ấy. Jessica nắm tay Tiffany một cái kín đáo để làm cô ấy bớt lo lắng hơn và nó có vẻ giảm được đôi chút.

“Omo… toàn những thứ đắt tiền thế này sao? Hai bác cảm ơn nhé, con đừng để ý đến ông ấy…” Bà Jung nháy mắt.

“Dạ! Những thứ này rất tốt cho sức khỏe… chỉ là chút quà nhỏ không sao đâu bác.” Tiffany siết chặt tay Jessica vui vẻ mỉm cười với bà Jung.

“Em và Sooyeon xuống bếp làm vài món cho anh! Đem thêm bia lên nữa!” Ông Jung vẫn khó chịu, nhưng có phần tốt hơn lúc nãy.

“Er… appa... sao lại uống bia?” Jessica thắc mắc.

“Appa không uống một mình. Con uống chứ, Tiffany?” Ông Jung nhướng mày.

“Ah yeah! Vâng…” Tiffany mỉm cười, cô đang bất ngờ về ông Jung và có vẻ như cô đã lờ mờ đoán ra được ý định của ông là gì.

Bà Jung mỉm cười, đứng dậy kéo Jessica đang lo lắng đi cùng mình.

Ông Jung nhìn chằm chằm vào Tiffany. Cô cảm thấy không được thoải mái với cái nhìn này, cố gắng nhìn ngó xung quanh để trông mình thật bận rộn và khẽ gật đầu mỉm cười khi cô vô tình chạm ánh mắt lạnh gáy của ông.

“Con thấy Sooyeon thế nào?” Ông Jung hỏi, vẫn cái nhìn chằm chằm.

Tiffany hít một hơi, cố lấy hết can đảm nhìn vào mắt ông ấy.

“Cậu ấy là một cô gái tốt, xinh đẹp và rất tuyệt vời. Cậu ấy thật sự là một con người hoàn hảo trong mắt con!” Tiffany trả lời, cô muốn ca tụng Jessica thêm nữa nhưng cô không biết tuyệt vời ở đây cô muốn nói đến là gì, nó chỉ chợt xuất hiện khi hình ảnh cô và Jessica đang gắn bó với nhau, trên giường.

“Con bé thật sự xinh đẹp!” Ông Jung gật gù với câu trả lời.

“Vậy con yêu Sooyeon của chúng ta ở điểm nào?”

“Er… cậu ấy… con yêu cậu ấy ở tất cả mọi thứ, kể cả những tật xấu của cậu ấy.” Tiffany ngập ngừng và mỉm cười nhẹ nhàng với câu trả lời của minh.

Không khí trong căn phòng bắt đầu có chút thoải mái hơn khi ông Jung tiếp tục gật gù hài lòng với câu trả lời của Tiffany.

“Đến rồi đây! Anh không định say xỉn tối nay chứ honey?” Bà Jung bưng một ít đồ ăn cùng bia để lên bàn, nheo mắt nhìn ông Jung.

Jessica đi theo sau và cô đang nhìn chằm chằm vào ba mình chờ đợi một câu hỏi, cô ngồi xuống cạnh Tiffany và cô ấy có thể nhận thất sự khó chịu của Jessica.

“Em đang nói gì vậy? Tất nhiên đêm nay anh sẽ không say xỉn… Tiffany sẽ là người gục trước anh.” Ông Jung mỉm cười đắt thắng với lời nói của mình.

“Appa! Cậu ấy còn phải đi làm vào sáng mai…” Jessica rên rỉ với ba mình.

“Oh honey! Tớ sẽ không sao đâu… Cháu sẽ gục với điều kiện bác sẽ gục cùng cháu!” Tiffany mỉm cười nắm tay Jessica an ủi và trao một nụ cười khác cho ông Jung.

Jessica nhìn cả hai lo lắng, cô lo lắng hơn khi ông Jung và Tiffany đang nhìn nhau bằng ánh mắt đầy khiêu khích. Cô nhìn sang mẹ mình và yêu cầu một điều gì đó, nhưng đáp lại bà chỉ nhún vai và một nụ cười bất lực.

“Nếu muốn lấy con gái nhà này… phải vượt qua ta trước đã!” Ông Jung mỉm cười giễu cợt.

Ông Jung đặt chiếc ly xuống mặt mình và một cái khác xuống trước mặt Tiffany. Tiffany nhanh chóng cầm những chai bia đã được mở sẵn và rót đầy vào hai ly.

“Fany ah! Cậu đừng uống…” Jessica lo lắng.

“Không sao đâu mà… tớ chỉ muốn chiếm được lòng của ba vợ tương lai và có được cậu ngay sau đó!” Tiffany mỉm cười nhìn Jessica, tay cô xoa tay cô ấy nhẹ nhàng.

“Tự tin lắm… ta sẽ không dễ gì giao Jessica cho con đâu, Tiffany ah!” Ông Jung đưa chiếc ly lên và cụng nó với ly của Tiffany sau đó cả hai nốc cạn.

Tiffany tiếp tục rót đầy vào hai chiếc ly.

“Con sẽ cho Sooyeon những thứ và con bé muốn chứ?” Ông Jung nói, cầm chiếc ly vừa được rót đầy lên.

“Tất cả mọi thứ, kể cả bản thân con…” Tiffany tự tin mỉm cười và uống sạch thứ chất có cồn màu vàng trong ly.

Ông Jung khẽ mỉm cười và quay sang nhìn vợ mình, nhưng ông chẳng vội gì để lộ điều đó cho Tiffany cả, uống hết ly của mình, ông đặt xuống để Tiffany tiếp tục phục vụ mình.

“Ta không biết gia đình con như thế nào, nhưng với Sooyeon, ta luôn mong muốn sẽ có ai đó khiến nó không phải đụng đến việc gì…” Ông Jung hỏi tiếp và uống hết ly mới của mình, đôi mắt ông dịu xuống khi nhìn Jessica.

Jessica mỉm cười nhẹ nhàng nhìn ba mẹ mình, cô biết họ luôn mong muốn những điều tốt đẹp cho cô. Gia đình cô không đầy đủ, những công việc tăng ca của hai ông bà luôn với một mục đích là đem lại những điều tốt nhất cho những đứa con của họ. Và những chiếc ly tiếp tục được rót đầy từ chai này đến chai khác.

“Con chưa bao giờ nghĩ về sự giàu có của gia đình mình, tiền bạc chưa bao giờ là thứ mà con thật sự quan tâm cả, và con nghĩ con dâu của tập đoàn Hwang sẽ không có gì đáng lo về vật chất cả. Con chắc rằng, cậu ấy sẽ chẳng phải đụng đến việc gì cả, cho dù con có trở thành một kẻ không có gì cả, con cũng sẽ không để cậu ấy thiếu thốn điều gì đâu. Nhưng bác đừng lo lắng về điều đó.” Tiffany nhìn Jessica bằng ánh mắt mơ màng, cô nghĩ mình đã uống quá nhiều.

“Tập đoàn Hwang? Wow… thật sự rất bất ngờ đấy, ta không nghĩ Sooyeon nhà chúng ta có thể quen được con gái của tập đoàn lớn như vậy.” Ông Jung cười lớn và uống tiếp.

“Anh ah! Anh say rồi đấy!” Bà Jung mỉm cười xoa lưng ông Jung.

“Em đang nói gì vậy chứ? Anh đâu có say… anh không dễ dàng gì dễ bị hạ gục như vậy cho dù đó có là con gái của tập đoàn Hwang nổi tiếng đi nữa…” Ông Jung lè nhè, ánh mắt khiêu khích của ông làm Tiffany không thể xem thường.

“Con cũng sẽ không chịu thua cho dù mình có được đặt cách cho qua vì là con gái của nhà họ Hwang…” Tiffany cảm thấy mình đang lắc qua lắc lại.

“Fany… cậu chắc cậu có thể tiếp tục chứ?” Jessica lo lắng, xoa vai Tiffany.

“Tớ sẽ cố… có được cậu, tớ sẽ làm mọi thứ… Jessi ah!” Tiffany nói bằng giọng lè nhè và một nụ cười hết cỡ trên môi.

Họ tiếp tục những chai bia của mình và cuộc nói chuyện giữa họ đang dần trở nên kỳ cục hơn bởi hai người say, tất cả những tật xấu của Jessica đều được ông Jung mang ra kể như một câu chuyện thú vị giữa họ.

“Con có chắc mình sẽ đem lại hạnh phúc cho Sooyeon không?” Ông Jung hỏi bằng giọng lè nhè.

Tiffany nhìn lần lượt Jessica rồi đến ông Jung, cô mơ máng nhưng đầu óc cô đủ tĩnh táo để biết được ông Jung vừa hỏi cô điều gì.

“Con chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu ấy! Con dám hứa với bác về điều đó và con sẽ cho bác thấy quyết tâm đó của con.” Tiffany uống cạn ly của mình và nhăn nhó khi cô cảm thấy bụng mình không còn chứa nổi nữa, nó sẽ trào ra nếu cô uống thêm  giọt nào nữa sau đó.

Ông Jung cười lớn thích thú, vỗ tay vào đùi mình ông quay sang nhìn vợ mình và không còn nhìn rõ bà ấy đang ngồi chính xác ở vị trí nào nữa.

“Khá lắm! Ta thích con rồi đấy con dâu tương lai.”

“Honey ah! Anh có nghĩ anh nên vào phòng không? Anh say rồi đó!” Bà Jung e ngại hỏi khi giữ cơ thể chồng mình không lắc tới lắc lui nữa.

“Fany! Chưa phân thắng bạn đâu nhé! Chúng ta sẽ đấu tiếp vào hôm khác!” Ông Jung đứng dậy và đưa cánh tay mình trong  không khí.

“Vâng! Con sẵn sàng phục vụ ba vợ tương lai bất cứ lúc nào!” Tiffany loạn choạng đứng dậy và cúi đầu khi bà Jung đỡ ông Jung vào phòng.

“Fany ah! Cậu ngồi xuống đi, say quá rồi!” Jessica kéo Tiffany ngồi xuống và giờ thì Tiffany đang nằm trên chiếc ghế dài.

“Tớ không sao! Cuối cùng appa cậu cũng chịu tớ..” Tiffany lè nhé nhắm chặt đôi mắt của mình.

“Ông ấy chịu cậu từ giữa buổi gặp mặt rồi ngốc ah! Lần trước khi Seo đến đây ông ấy đâu có bắt con bé uống như vậy chứ.” Jessica càu nhàu.

“Unnie! Em về rồi đây!” Krystal bước vào và cô nghe mùi bia khắp căn phòng.

“Em về rồi ah? Đi chơi vui chứ?” Jessica cố nặn ra một nụ cười với Krystal.

“Er… Fany… đã có chuyện gì xảy ra khi em không có nhà thế?” Krystal bất ngờ nhìn Tiffany đang nằm dài trên ghế và chị gái mình.

“Là appa đó! Chị phải làm sao đây? Tối nay chắc phải để cậu ấy ngủ lại đây rồi!” Jessica thở dài nhìn Tiffany.

“Vậy appa cũng say sao? Oh! Cái mùi kinh quá!” Krystal bước đến gần và mùi bia đang làm cả căn phòng ngộp ngạc hơn.

“Giúp chị đưa cậu ấy lên phòng đi Krys!” Jessica đứng dậy và dùng ánh mắt van xin em gái mình.

Krystal nhanh chóng choàng tay Tiffany qua vai mình và nhấc cô ấy dậy với sự giúp đỡ của Jessica. Cả cơ thể Tiffany khó điều khiển hơn khi cô ấy không chịu đi trên con đường thẳng dẫn lên phòng họ.

“Mai em sẽ đòi bồi thường nếu cái lưng của em đau đấy!” Krystal nhăn nhó, cô nhìn sang và khuôn mặt Tiffany đang rất gần mình.

“Được rồi! Mai cứ đòi cậu ấy bồi thường cho em…” Jessica khó khăn trong việc  đỡ Tiffany từ phía sau.

Krystal ném cơ thể Tiffany xuống chiếc giường và cảm thấy như lưng mình phải chịu một sức nặng quá lớn.

“Cảm ơn em! Cậu ấy say quá rồi nên có lẽ tối nay chị sẽ sang phòng em!” Jessica nhìn Krystal bằng ánh mắt biết ơn.

“Không sao đâu! Em cũng quen rồi!” Krystal bình thản đáp.

“Er… Chị đi chuẩn bị nước, em về phòng nghỉ sớm đi, sau khi giúp cậu ấy thay đồ xong chị sẽ qua ngay!” Jessica bước ra ngoài, cô cảm thấy khó chịu khi Krystal nói cô ấy đã quen với việc Tiffany say xỉn.

Krystal nhìn chị gái mình bước ra ngoài rồi nhìn lại Tiffany đang nằm trên giường. Cô kéo hai chân của Tiffany và đặt ngay ngắn cơ thể của cô ấy lên giường, đắp lên người Tiffany chiếc mền dày.

“Fany ah! Fany có yêu em không?” Krystal ngồi xuống bên chiếc giường và thì thầm khi cô vuốt những sợi tóc trên mặt Tiffany.

“Fany không yêu em… đúng không?” Krystal buồn rầu.

“Jessi ah! Cậu đang nói gì vậy? Tớ yêu cậu mà!” Tiffany nhíu mày, đôi mắt cô nhắm lại và trả lời bằng một giọng lè nhè.

“Tại sao Fany lại nghĩ em là Sica unnie chứ?” Krystal nhíu mày.

“Giọng nói này chỉ có thể là cậu thôi…” Tiffany mỉm cười rồi sau đó chìm vào giấc ngủ của minh.

“Fany ah! Em yêu Seo, nhưng làm sao để quên được Fany đây?” Krystal lau vội giọt nước mắt của mình.

“Fany phải chăm sóc tốt cho Sica unnie… Em sẽ yêu Seo và giữ hình ảnh của Fany như một kỷ niệm đẹp, được chứ?” Krystal hôn lên trán Tiffany và cô nhận ra cô ấy đang cười nhẹ nhàng.

Krystal đứng dậy, có đau, có buồn nhưng ít ra trong lòng cô cũng đã có thêm một câu trả lời nữa cho tình cảm của mình.

***

“Em ngủ chưa Krys?” Jessica nhẹ nhàng đi đến chiếc giường của Krystal đang nằm.

“Unnie… Em chưa ngủ, chị xong rồi ah?” Krystal trả lời.

Jessica không trả lời, cô nằm xuống bên cạnh em gái mình và ôm cô ấy từ phía sau.

“Unnie… chị sao vậy? Mệt lắm ah?” Krystal hỏi, bất ngờ bởi cái ôm.

“Em cứ giữ Fany trong tim em đi… chị sẽ không ghen với em đâu.” Jessica vùi mặt vào tóc của Krystal.

“Sica… chị nói gì vậy? Đừng ngốc thế chứ?” Krystal quay lại và nhận ra chị mình đang khóc.

“Chị đã nghe những gì em nói với cậu ấy… Krys ah! Đừng giả vờ với chị… chị đau lòng lắm!” Jessica dựa đầu mình vào ngực Krystal và khóc nấc lên.

“Oh God! Thôi mà, em thật sự không còn yêu Fany nữa rồi, cảm giác đó giờ thật sự chỉ còn là một ký ức đẹp với em mà thôi. Seo rất yêu em và em nghĩ mình chẳng có lý do gì để làm tổn thương cậu ấy cả.” Krystal xoa lưng Jessica.

“Em yêu Seo chứ?” Jessica hỏi, cố để tiếng khóc mình nhỏ lại.

“Em yêu cậu ấy… Thật đấy! Đừng suy nghĩ gì nhé, em chỉ muốn Fany và chị hạnh phúc, được chứ?” Krystal mỉm cười với chị gái mình.

“Chị không biết phải làm sao, Krys ah! Chị thấy có lỗi với em quá!” Jessica khóc lên lần nữa và ôm chặt lấy Krystal.

“Đừng lo về chuyện này! Em yêu Seo và cậu ấy cũng vậy, em cũng đối diện được với Fany chứng tỏ em đã có thể quen dần với chị dâu tương lai, đừng lo gì hết Sica ah!”

“Đừng giấu chị nhé, chúng ta sẽ mãi là chị em tốt, đúng không?” Jessica nhìn vào mắt Krystal bằng đôi mắt ngấn nước của mình.

Krystal mỉm cười, đưa tay lên má Jessica và lau những giọt nước mắt của cô ấy.

“Ai mới là unnie đây chứ? Đừng khóc nhè nữa, em nghĩ chị nên qua đó và chăm sóc cho Fany.” Krystal nói.

“Chị sẽ lo cho cậu ấy sau khi em cảm thấy ổn và ngủ ngay bây giờ!” Jessica mỉm cười lại với em mình.

“Được rồi! Em ôn chị nhé, lâu rồi tụi mình không ôm nhau ngủ như vậy.” Krystal ôm chị mình và vùi đầu vào ngực cô ấy.

Jessica xoa lưng Krystal và cảm thấy gánh nặng trong lòng mình như được trút bỏ. Bây giờ cô có thể ở bên cạnh Tiffany mà không cần lén lút với em gái mình nữa, cô mỉm cười và thấy mình thật trẻ con trước em gái mình.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro