Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 2

Ji Yong trở về nhà lúc 11h trưa,vẫn là màn chào đón quen thuộc của Boss,và cái mặt khinh khỉnh dễ ghét của Gaho.Sáng nay,mọi thứ cứ như đang chống lại cậu vậy.Đi học muộn,bác Lee bảo vệ cương quyết không cho vào,vì đây là lần thứ n+1 Ji Yong đi trễ,buộc lòng phải vào bằng đường khác,chỉ có thể là ..trèo tường.”May mắn” làm sao khi vừa đáp xuống an toàn,gặp ai không gặp,lại đúng ngay ông hiệu trưởng già,khó tính.Thế là điềm nhiên được nghe “bản tin buổi sáng” ở phòng hiệu trưởng.

Chưa hết,chưa hết,cái đống xui rủi ấy nào có chịu dừng lại ở đó cho cậu nhờ…Vừa lủi thủi về giảng đường,cậu mới sực nhớ ra hôm nay có giờ của giáo sư Yang,1 trong những “tứ đại hắc thần” của khoa cậu.

Chết chắc rồi! Lần này thì không sống nổi qua con trăng rồi!Cái lão ấy mà “giũa” thì chỉ có thể từ “nhức nhối” đến “rụng” tai thôi.Ji Yong đang tím tái hết mặt mày,nhưng vẫn liều mạng lẻn vào,cậu cố gắng hết sức nhẹ nhàng,luồn luồn lách lách,lướt êm như mèo.Trời vẫn còn động lòng thương cảm,..

Ji Yong an toàn đến chỗ ngồi.Thở phào nhẹ nhõm,cậu lôi tập sách ra,hóa thành sinh viên gương mẫu,chăm học. Bài giảng đang đến vấn đề lối sống hiện nay của giới trẻ,zoom cận cảnh thì giáo sư Yang đang nói đến đoạn thanh niên ngày nay đang dần mất đi lý tưởng và mục đích sống,sa đọa vào ăn chơi,hưởng thụ,không còn những ý nghĩ cao đẹp,ý chí quyết tâm như những ngày” xa xưa ấy” nữa:

_...vậy lý tưởng của thanh niên ngày nay ở đâu khi mà các anh các chị chỉ biết hưởng thụ.Sàn nhảy,quán bar,vũ trường …có phải là nơi các anh chị có thể tìm thấy lý tưởng,mục đích sống?.. Cậu có thể trả lời tôi không hả cậu Kwon?-vị giáo sư sau khi nhìn 1 lượt thì bất chợt gọi

Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cậu.Ji Yong lúng túng đứng dậy:

_Ơ!..ơ..hình như là ..không..phải ạ..-cậu ấp úng trả lời.

_Ồ vậy à! Thế còn..-vị giáo sư vẫn không buông tha-..dụ dỗ con gái nhà lành vào những nơi đó thì có phải là hành động nhằm tìm kiếm lý tưởng của thanh niên ngày nay không???

Ha ha ha ha –hi hi hi hi-hô hô hô!!!!!

Một tràng cười vang lên khiến Ji Yong điên tiết.DeaSung ngồi bên cạnh không ngừng đá đá vào chân cậu rồi cười ngặt nghẽo.Máu nóng dâng lên đến não,cơ mặt Ji Yong giật giật.Biết ngay mà! Biết ngay là ông ta “kháy đểu” mà.Chung qui cũng tại cái lần cậu và SungMi-con gái giáo sư Yang,đi bar bị bắt gặp thôi,từ đó đến nay không khi nào trong giờ của vị giáo sư đáng kính ấy,Kwon Ji Yong được yên thân cả!

Ăn xong bữa trưa,Ji Yong xoa xoa cái bụng căng tròn,no kềnh ấy,rồi đánh vật ra sofa ngủ 1 giấc,hy vọng sẽ xua tan bớt được cái xui xẻo sáng giờ cứ bám riết lấy cậu.

Chép chép miệng,cậu trở mình,duỗi thẳng tay chân..Bỗng:

<Young Bae!!! Young Bae!!! Đẹp trai là ta!!

Young Bae !!! Young Bae!!! Tài giỏi cũng ta!!

Young Bae !! Young Bae!! Đẹp trai,tài giỏi!! Nghe điện thoại! Nghe điện thoại!!>

Giật bắn mình,Ji Yong bật dậy,ngó đông ngó tây,..thì ra là điện thoại của Bae hyung.Người đâu mà ngốc! Đi xa thế mà điện thoại cũng quên,chả hiểu nổi…Cậu tặc lưỡi,nhanh chóng xụ mặt vì tiếng chuông quái gở của ông hyung dở người,phá hỏng cả “giấc mơ trưa” của cậu.Uể oải nhận máy,Ji Yong lầm bầm trong miệng:

_Yobo..oáp…seo..-ngái ngủ

[ Vâng,có phải là điện thoại của Young Bae-ssi không ạ?]

_Vâng,phải ạ!

[Seung Ri nói với chúng tôi cậu đã chấp nhận công việc gia sư,nên tôi gọi cho cậu để thông báo lịch dạy.Cậu vui lòng ghi chép lại được không ạ?]

_Ơ..ơ..Vâng vâng!

[ Được rồi! Cậu có thể đến dạy lúc 8h tối các ngày trong tuần,trừ chủ nhật,và cậu bắt đầu công việc vào ngày mai,được chứ ?]

_Vâng,được ạ!

[Rất tốt! Cảm ơn cậu,hy vọng cậu sẽ toàn tâm toàn ý với công việc! Chào cậu!]

_Vâng..vâng!

Quẳng chiếc điện thoại qua 1 góc,cậu tò mò không biết tại sao Young Bae hyung lại nhận làm gia sư,trong khi công việc của 1 stylish đã choáng hết cả thời gian của hyung ấy rồi,ngay cả thời gian để nấu ăn cho cậu với 2 “bé 4 chân” kia cũng đã khá hiếm hoi.Đang miên man suy nghĩ,thì: Reng reng reng- tiếng chuông điện thoại lại làm Ji Yong tí nữa rớt tim ra ngoài.Hôm nay đúng là ngày của rắc rối và điện thoại mà!!!

_Đang địng ngủ tiếp..Aishhh!!!-cậu vùng vằng nhấc máy.

_Yoboseo!

[ Ah! Yonggie! Hyung có để quên điện thoại ở nhà phải không?]

_Vâng! Có thế mà hyung cũng chẳng nhớ để mang theo.Chưa thấy ai đãng trí như hyung đấy.Hyung cứ như vậy làm sao em có thể yên tâm mà ở với hyuung cả đời đây?-châm chọc

[Ơ! Thằng bé này!Hôm nay ăn phải cái gì mà dám nói với hyung cậu thế hả? Muốn chết phải không?Thế nào? Đã phá nát nhà tôi chưa thế?]

_Chưa! Nhưng cũng sắp nát rồi đấy hyung à!Hyung mà không nhanh về nấu ăn cho em với Boss và Gaho thì nó sẽ nát ngay thôi!

[Ừ ừ! Nếu muốn chuyển vào ở hẳn trong toilet thì cứ làm thế đi!]- đe dọa

_Chết chết! Em đùa thôi hyung!..ha ha..À! Hyung,vừa nãy hyung có điện thoại đấy,nghe bảo là làm gia sư gì đó!

[Ôi! Hyung quên mất! Công việc gia sư Seung Ri vừa giới thiệu cho!Thế,họ nói khi nào bắt đầu?]

_Ư hưm..ngày mai,là ngày mai ,hyung!

[Chết thật! Chất liệu vẫn chưa có,phụ kiện hyung vẫn chưa tìm xong.Làm sao mà ngày mai về kịp đây! Có khi hyung phải ở đến 2,3 ngày mới có thể về được!]

_Hyung!!!!làm gì mà đến 2,3 ngày hyung mới về? Hyung định giết em và 2 nhóc đấy à?Thức ăn hyung nấu trữ chỉ đủ ngày hôm nay với sáng mai thôi!!]

[Thôi ngay,thôi ngay!Cậu làm gì mà cứ rú lên man dại như thế hả? Hyung sẽ cố về sớm,em cứ dẹp màn ăn khuya thì sẽ đủ thức ăn thôi mà.]

_Hyunggggggggg!!!!-mè nheo mè nheo

[Thôi thôi!! Tôi biết rồi,thưa cậu!..à Yonggie này,em có muốn hyung về nhanh không?]

_Còn phải hỏi nữa à hyung?

[Ừ! Thế ngày mai…em đi dạy thay hyung được không?]-dụ dỗ

_What??? Em á???

[Đúng! Em đi dạy gia sư thay hyung! Ở đây hyung chuyên tâm đi làm việc rồi sẽ về nhà sớm,…thế nào? Đồng ý không?]-lộ rõ bản chất dụ dỗ

_Ưm…! Nhưng em có biết dạy gì đâu!

[Không lo,không lo.Em học khá thế,chỉ là đi kèm cho bọn “trẻ con” cao trung thôi mà.Hyung tin em sẽ làm được.]

_Nhưng mà, hyung ah..hyung bận thế còn nhận cái “của nợ” này làm gì?

[Nói gì thế? Là Seung Ri nhờ hyung nhận đấy,kèm cho em cậu ta .Sao lại không nhận được chứ?]

_À!- tỏ vẻ hiểu biết- Em rõ rồi,..hyung đưa cho em cái địa chỉ,mai em sẽ giúp hyung!..hyung nhớ về sớm nhé,em không chịu đói đâu đấy!

[Ok,tốt tốt! Hyung sẽ về sớm mà,Yonggie sẽ không đói đâu! ..Địa chỉ đây: biệt thự trên đường Lollipop.. Ngoan lắm! Hyung về sẽ mua quà cho!]

_Vâng! ..Nhưng không có số nhà sao hyung? Làm sao em mà em tìm được đây?-thắc mắc,thắc mắc

[À! Cái đó thì dễ thôi! Ở con đường ấy chỉ có duy nhất 1 cái biệt thự ,em sẽ tìm được ngay mà!]

_Sao cơ???!!! Cả con đường mà chỉ có duy nhất 1 cái biệt thự á??? Hyung đang đùa gì thế?

[Hyung có đùa đâu! Là thật mà…Nghe bảo dòng họ nhàSeungRiai cũng “nghèo rệp” thế đấy! Ha ha ha! Đừng bất ngờ chứ nhóc.]

_Nghèo rệp á????..Hyung,đến khi nào thì nhà chúng ta mới “nghèo rệp” được như thế???

[Đùa hay đấy nhóc! Nhưng để “nghèo” như thế thì hyung cậu còn cố gắng dài dài cơ!!..Thôi,không đùa nữa,Hyun Joong đang cằn nhằn tiền điện thoại đây này! Thế nhé,mai giúp hyung rồi hyung sẽ tranh thủ về sớm,không để các em đói khô đâu! Hyung đi đây!]

_Vâng,hyung đi ạ!

[Ok!]

Gác máy,Ji Yong thở hắt ra nặng nhọc.Thật tội nghiệp cho Young Bae hyung,từ ngày bố mẹ mất,hyung ấy phải tự mình lăn lộn,nuôi sống bản thân,mọi người xung quanh cũng chẳng giúp được gì nhiều.Nghĩ đến,Ji Yong lại thấy trách bản thân kinh khủng.Vì từ ngày cậu lên Seoul học đại học đã giúp được gì cho Bea hyung đâu ,đã thế hyung ấy lại kéo cậu về ở cùng, lo cho cậu ăn uống đầy đủ,cậu chẳng phải lo nghĩ gì nhiều,đã vậy lâu lâu còn hứng chí kéo về 1 đám “lâu la”,ăn chơi tưng bừng,bày bừa cho Bae hyung dọn,còn mình thì lại tiếp tục tăng 2.Thế mà hyung ấy cũng chỉ cẳn nhẳn cằn nhằn mấy câu,rồi lần kế khi bạn cậu đến,hyung vẫn vui vẻ đón tiếp.Bỗng 1 nỗi ân hận dâng tràn trong Ji Yong.Cậu tự hứa với mình,sẽ cố gắng làm thật tốt công việc gia sư này,xem như để giúp hyung ấy 1 tay,dù gì 2 người cùng nhau chiến đấu vẫn tuyệt hơn 1 thân trơ trọi.Nghĩ vậy Ji Yong bỗng nhoẻn miệng cười,rồi lại vạ vật trên sofa,lim dim ngủ.

Vừa đến cổng trường,Yonggie đã thấy ngay DeaSung,vừa đi vừa nhồm nhoàm nhai bánh rán.Chạy đến,vỗ vai cậu bạn đồm độp,Ji Yong cười tươi:

_Ya! Doreamon,mới sáng đã ăn bánh rán rồi à? Muốn nhanh chóng biến thành Doreamon thật sự sao?-giọng Ji Yong châm chọc.

_Đừng có trêu tớ nữa,mới sáng ra mà cậu đã muốn cãi nhau rồi à!!-đốp chát

_Thôi thôi,tớ đùa ấy mà!! Vào nhanh lên,trễ rồi đấy!

_Ok ok! Để tớ nhai hết chỗ này đã!

Vừa nói 2 chàng sinh viên năm 2 của đại học YG vừa chạy biến vào giảng đường.Nói sinh viên cho oai thôi chứ chẳng khác gì 2 thằng nhóc cao trung đang rượt đuổi nhau là mấy.

Hôm nay,trên giảng đường Ji Yong hết nhìn trời rồi lại ngắm mây,cậu chẳng thể nào tập trung được vào bài giảng.Cậu đang nghĩ đến buổi gia sư hôm nay,hy vọng mình sẽ làm tốt ,không thể để Bea hyung thất vọng được.

Vừa hết giờ,cậu đã bị các sunbea ở CLB níu lại.

_Yah! Ji Yong! Tối nay có bữa tiệc ở nhà Lee Teuk hyung đấy! Cậu nhớ chứ?-Dong Wook sunbea lên tiếng.

Chết thật! Cậu quên mất lần trước đã nhận lời đến party cùa Teuk hyung.Làm sao đây? Lỗi hẹn với các hyung thế nào cũng “nhận đủ”,nhất là với Lee Teuk hyung.Nhưng đành vậy,không thể làm ảnh hưởng đến Young Bae hyung được,đành chấp nhận hậu quả thôi.Ji Yong lúng túng nhìn các hyung mình:

_Em..em ..xin lỗi! Hôm nay chắc em không đến được,các hyung ạ!

_Gì cơ?-Shindong tròn mắt,vì chưa bao giờ cậu em này thất hẹn với các hyung cả.

_Ơ..em..em bận rồi ạ!..Hôm khác em nhất định sẽ tạ lỗi với các hyung sau,nhé! Được không ạ?-Ji Yong gãi gãi đầu,vẻ mặt hết sức thành khẩn

_Chuyện gì cơ? Bình thường có bao giờ em không đến đâu?-Siwon hyung quan tâm hỏi cậu.

_Cũng không có gì to tát đâu ạ! Chả là hôm nay em đã nhận lời làm gia sư ,nên..em không đến được ..hyung à!.Em xin lỗi!

Cả bọn trố mắt nhìn Ji Yong! Đúng là chuyện lạ hiếm gặp.Từ khi nào mà Kwon Ji Yong đặt công việc làm thêm trên cả việc ăn chơi nhảy múa thế này,mà lại còn sai hẹn với các sunbea nữa chứ.Càng nghĩ càng thấy không ổn.Dong Wook nhìn cậu bằng ánh mắt lo ngại,chép chép miệng hỏi:

_Yonggie này! Em có thấy khó chịu ở đâu không? Có thấy buồn nôn,chóng mặt hay đại loại như thèm chua không???

_Yah!! Cậu điên àh? Đó là triệu chứng của phụ nữ mang thai cơ mà! Thằng nhóc này,nói nhăng cuội gì thế hả??-Heechul với tay đánh bốp lên đầu kẻ vừa phát biểu lăng nhăng.

_Ừ nhỉ! Tớ quên mất! Yonggie của chúng ta là đàn ông cơ mà!..Hyung xin lỗi nhé..hì hì-phớt lờ cái nhìn nửa ái ngại nửa đe dọa của cả bọn,Dong Wook cười chữa ngượng.

Ji Yong cố nhịn cười vì cái sự ngờ nghệch của ông hyung,cậu vội xua tay:

_Không sao! Không sao mà hyung!..Chả là Bae hyung có nhận lời làm gia sư cho em của Seung Ri hyung,nhưng hyung ấy lại đang ở tận Chun Nam, tìm phụ kiện cho bộ thiết kế mới,nên hôm nay em phải thay hyung ấy đi dạy 1 hôm đấy ạ!-Ji Yong giải thích rõ ràng,cậu nghĩ tốt hơn hết nên làm thế để chấm dứt cái đống suy luận không đâu vào đâu của các hyung lớn nhà cậu.

Lúc này thì cả bọn mới “à” ra 1 tiếng,tỏ vẻ “hiểu rồi hiểu rồi,không chịu nói sớm để các hyung cứ nghĩ vẩn vơ mãi”.

_Trời! Thằng nhóc này! Làm hyung đây cứ tưởng chuyện gì lớn lao!! Không sao,cứ đến 1 lát cũng được.Uống với các hyung vài chén rồi dạy gì thì dạy.-Heechul hyung xua xua tay

_Nhưng em..

Chưa để cậu nói hết câu,Siwon đã chen vào:

_Heechul nói đúng đấy! Cứ đến chơi với các hyung đã rồi đi sau cũng được.Hôm nay kỉ niệm 1 tháng Teukkie và Kang In thành đôi,em mà không đến thì biết hậu quả thế nào mà!-Vừa nói Siwon vừa nhướng nhướng mày tỏ vẻ “em mà không đến thì chết chắc”.

Cái nhướng mày ấy quả là có tác dụng.Chưa gì mà Ji Yong đã thấy gai gai sống lưng rồi.Hậu quả thế nào thì không phải là cậu không biết..nhưng..lại “nhưng”…Bây giờ thật sự Yonggie không biết làm thế nào.Nhưng suy nghĩ một hồi thì cậu lại gật đầu.Tặc lưỡi,thôi cứ đến uống với các hyung vài chén chắc cũng không trễ được đâu,còn đống bài tập của bọn học sinh cao trung thì có nhắm mắt ngủ khì cậu cũng giải được.Yên tâm với suy nghĩ đó,Ji Yong cười toe:

_Vâng,hyung! Em sẽ đến ạ!

END CHAP 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro