Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2.


Shinichi lái chiếc Lexus đến quán cafe trong khu thương mại sầm uất, một người đàn ông nhàn nhã ngậm điếu thuốc trên môi, nhìn chiếc Lexus khuất dần trong tầm mắt và khẽ mỉm cười.

.

-Cậu đến chậm 5 phút so với tốc độ đi bộ thông thường.

Shinichi không hề tỏ ra bất ngờ hay bối rối, ngược lại chỉ mỉm cười, gọi một ly cafe đen, không nhanh không chậm ngồi xuống:

-Anh vẫn giữ thói quen đến sớm trước giờ hẹn nhỉ, thiếu tá Toshiro. Xin lỗi vì đã làm trễ thời gian về Đức của anh.

Người đàn ông đối diện khẽ thở ra một làn khói, thái độ ung dung tự tại:

-Không sao, vợ con tôi rồi cũng sẽ hiểu, ở lại dạy học vẫn an toàn hơn là đi bắt tội phạm mà. Ai bảo tôi dại dột hứa thay cậu chăm sóc cô bé đó.

-Cảm ơn anh. – Shinichi chân thành lên tiếng, khi anh biết Ran đã đậu và Học viện Cảnh sát, Shinichi lại không kiềm lòng được nhờ Toshiro giúp anh để mắt đến Ran. Bây giờ đến lúc anh ta phải về Đức, nhưng lại không tìm được giáo viên thay thế khiến nhà trường khó xử nên Shinichi coi như trả một nợ ân tình, thay Toshiro tiếp tục giảng dạy.

-Tài liệu đây, với kinh nghiệm phá án trước giờ của cậu, cũng không có gì khó khăn đâu. – Toshiro cười toe toét.

Shinichi cũng cười, rồi không kiềm được, buột miệng hỏi:

-Thời gian qua cô ấy sống như thế nào?

Không khí nhất thời trầm xuống, Toshiro dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt trở nên nghiêm túc, nói:

-Ran Mori rất có tư chất. Tôi nhớ khi mới nhập học cô bé hù tôi hoảng hốt một lần khi ngất xỉu trong phòng tập võ. Vì là người cậu đặc biệt quan tâm nên hại tôi lần đó lo muốn chết.

Hơi dừng một chút, thiếu tá Toshiri nói tiếp:

-Theo tôi thấy thì cô bé sống khá tốt đó chứ, vừa vào trường thì Mori đã có hôn ước với Takashi Toshinori. Ban đầu tôi còn nghĩ là do sinh viên nghịch ngợm nên trêu chọc, nhưng dần dần quan sát thì thấy cả hai rất hay đi cùng nhau, cũng rất thân thiết.

Shinichi nghe trái tim mình rớt bộp ra khỏi lòng ngực, rớt đâu đó giữa dạ dày, khiến cả lòng ngực anh không ngừng co thắt.

-Nghe nói gia đình Takashi Toshinori rất có thế lực, cả chính trị và kinh tế. Bố cậu ta là một thanh tra tiếng tăm, mẹ có một chuỗi cửa hàng kinh doanh, tuy không quá lớn nhưng rất sung túc.

Shinichi trầm mặc hồi lâu, đến cả khi thiếu tá Toshiro ra về như thế nào anh cũng không nhớ rõ, ly café đen cũng đã tan hết đá. Thật ra 5 phút kia là do anh thất thần, anh thoáng thấy dáng Ran đi dạo trong trung tâm thương mại, trên môi tỏa ra một nụ cười dịu ngọt, ánh mắt ngời sáng, cô mặc một chiếc váy xanh dương làm nổi bận làm da trắng như ngọc, cả người toát lên vẻ dịu dàng tươi mát. Bên cạnh là một chàng trai cao ráo, cả khuôn mặt cân đối ưa nhìn, đầy năng lượng và tươi trẻ, chàng trai quay sang nói gì đó khiến cô gái phá lên cười vui vẻ. Hình ảnh đó khiến trái tim anh xước máu. Có lẽ chàng trai đó chính là Takashi Toshinori, có phải bây giờ em đã tìm được hạnh phúc thật sự của mình không Ran?

Shinichi bấm bàn tay đến đau nhói, anh để lỡ mất cô. Thật ra anh biết sâu trong lòng mình, anh tức giận, anh muốn la hét, muốn đập phá, muốn phát điên lên để giải tỏa tâm trạng của mình, và có trời biết, đường đường là thám tử lừng danh, anh còn muốn giết người. Nhưng anh biết, anh bỏ mặc cô hơn 1 năm trời đằng đẵng, không một lời giải thích, không một câu xin lỗi, không hề cho cô ấy một chút hy vọng, tất cả những gì anh làm là biến mất như một làn khói. Có những tháng ngày, anh luôn tự dằn vặt, cách nửa bán cầu, có phải Ran đang rất giận anh không? Có phải cô không ngừng hoang mang, không ngừng hỏi anh vì sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy, để rồi trách móc, oán than một người không biết ở đâu, còn sống hay đã chết trong vô vọng. Anh cho rằng lần này trở về, Ran có thể sẽ khóc, sẽ trách móc anh, sẽ giận anh, sẽ lạnh nhạt với anh, nhưng không bao giờ anh ngờ rằng Ran đã tìm được người khiến cô thật sự vui vẻ hạnh phúc. Mà đau đớn thay, người bạn trai như anh chưa kịp cho cô một ngày vui vẻ hạnh phúc trọn vẹn thì bây giờ vị trí đó không còn là của anh nữa. Anh từng nghĩ về một Ran Mori xinh đẹp trong váy cưới trắng muốt, cười ngọt ngào ở lễ đường bước đi bên cạnh anh, và anh cũng từng mơ về hạnh phúc mang tên là gia đình. Trong từng ấy năm, dù con người anh có chút cứng ngắc trong tình cảm và cách biểu đạt nhưng anh luôn tin rằng mình vẫn đang kiểm soát được mọi thứ, vẫn đang từng bước một bước về phía trái tim cô. Nhưng đáng tiếc, một bước đi dài khiến anh đã lệch khỏi quỹ đạo. Cảm giác mất mát nồng đậm khiến cả người anh tê liệt, chỉ cần nhắm mắt lại anh dễ dàng nhìn thấy nụ cười của cô, thanh âm ngọt ngào trong trẻo của cô ăn sâu vào tiềm thức của anh. Anh cười buồn, nếu anh không thể cho cô hạnh phúc thì anh sẽ bảo vệ hạnh phúc của cô, anh chỉ cần nhìn thấy Ran vui vẻ, đó mới là điều quan trọng nhất. Tên khốn Takashi đó, tốt nhất đừng để anh biết cậu ta không tốt với Ran, đừng để anh có thêm lý do để giết người.

.

.

.

Học viện cảnh sát nhân dân. 8h30 am. Giờ Nghiệp vụ cơ bản điều tra trinh sát.

Ran gặp lại Shinichi sau hơn 1 năm biệt tăm biệt tích. Đôi mắt tím biếc của cô tựa hồ run rẩy dán chặt vào thân hình người con trai trên bục giảng. Khi vừa thấy anh, Ran đứng phắc dậy, cả lớp đều đứng dậy chào giảng viên nên cơ bản cũng không ai phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ có tâm tình cô gái nhỏ chấn động như có một cơn động đất 13 độ richter lướt qua. Đôi mắt cô ướt nhòe khi anh cất giọng nói, một sự quen thuộc đánh vào tiềm thức của cô, sự vỡ vụn từ trái tim truyền đến một nỗi đau nhức nhói, mọi thứ đột ngột và bất ngờ khiến bao nhiêu thứ trong lòng cô muốn nói nhưng lại nghẹn đắng nơi cổ họng, không nói ra nổi mà cũng không biết bắt đầu từ đâu. Shinichi đứng cách cô chỉ vài bước chân nhưng ngỡ như cách nhau một chân trời, cũng tưởng như xa lạ như cách xa cả thế kỉ. Anh mặc quần tây và áo sơ mi đơn giản như tôn lên vóc người cân đối của mình, đôi chân thẳng tắp và bờ vai rộng, cả người toát lên phong thái nhàn nhã thậm chí có chút lười nhác. Đối lập lại với điều đó, trên gương mặt anh dường như góc cạnh hơn, đôi mắt thấp thoáng ý cười nhưng lại sâu thăm thẳm, khiến người khác không thể đoán được. Ran biết anh gầy hơn trước, mái tóc rối lòa xòa trước trán, trong đôi mắt ẩn chứa sự mệt mỏi không che giấu được...

Ánh mắt anh lướt qua cô trong tích tắc, trái tim cô cũng ngừng đập trong giây phút đó, nhưng cô không đọc được cảm xúc gì trong ánh mắt của anh, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh làm Ran lặng người, sự hoảng sợ như lan tỏa trên từng tế bào. Ran rất tức giận rất muốn mắng anh tại sao có thể không nói không rằng biến mất như vậy, Ran rất muốn hỏi thời gian qua anh đã ở đâu, đã làm gì, đã sống như thế nào, Ran càng muốn hỏi anh, rốt cuộc khi anh đối xử với cô như vậy thì 2 từ "bạn gái" liệu có ý nghĩa gì trong cuộc đời anh không...Nhưng khi gặp lại anh, Ran cảm giác một tường rào được dựng lên xung quanh anh, khiến Ran ngạt thở khi muốn chạm đến gần. Một giọt nước mắt vô thức trượt dài trên má cô gái trẻ, đôi mắt tím biếc vẫn dán chặt lên người anh nhưng dần mất đi tiêu cự.

-Này, cậu làm sao vậy Ran? Cậu nhớ thầy Toshiro đến vậy à? – Takashi lo lắng nhìn Ran, đồng thời không quên pha trò, còn đôi bàn tay dùng khăn giấy rất tự nhiên lau đi nước mắt trên má Ran.

Cô gái nhỏ giật mình, có chút hoảng hốt. Ran vội vã nhận lấy tờ khăn từ tay Takashi, khôi phục lại tinh thần mỉm cười:

-Không có, tớ vừa nghĩ linh tinh thôi, đột nhiên thấy cay mắt nên...

Ran biết, bây giờ Shinichi là giảng viên của cô, cô không thể tùy tiện gọi anh là Shinichi như trước, cũng không thể có mối quan hệ tự nhiên như trước trong trường, Ran cũng không muốn có một lời bàn tán nào bất lợi cho cả anh và cô. Nhưng Ran vốn dĩ không biết, ở trên bục giảng có một người khuôn mặt lãnh đạm nhưng lại không nói nổi một từ nào trong 5 phút khiến cả lớp sốt ruột, còn viên phấn trong tay đã sớm bể nát...

Tối hôm đó, trước của biệt thự nhà Kudo, có bóng dáng một cô gái nhỏ không ngừng xoa xoa tay, hít hà để không bị cái lạnh khi về đêm làm cho đông cứng. Cô gái kiên nhẫn đứng đợi hơn 3 tiếng, mãi đến 11 giờ mà người trong nhà vẫn không về...

Cũng tối hôm đó, trước chung cư nhỏ mà Ran Mori thuê, có một chiếc Lexus lặng lẽ nằm khuất mình trong bóng cây từ rất lâu, người trong xe ánh mắt cứ hướng về căn hộ trên tằng 4, mãi vẫn không thấy sáng đèn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro