Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chap 6.

Giờ học bơi hay nói đúng hơn là giờ rèn luyện thể lực vào cuối tuần. Do có kì thực tập nên những môn chuyên ngành được xếp ít lại, nhưng những môn thực tập về thể lực vẫn diễn ra đều đặn.

Đây là một trong những môn thể thao bắt buộc của nhà trường, cũng là một trong những giờ học ít căng thẳng nhất trong số những môn thực hành nên tâm trạng mọi người cũng thoải mái không ít, một số nam sinh còn tỏ ra vô cùng háo hức.

Hakura mặc một bộ bikini màu đỏ tươi, tự tin khoe đường cong của cơ thể tối đa, rõ ràng, dù ở bất cứ đâu, ngoại hình luôn là lợi thế được cô khai thác tối đa khiến không ít ánh nhìn hướng về phía cô trong mỗi bước đi. Thế nhưng Shinichi lại không để ý tới, từ tầng 2 của khu nhà thể thao đa năng, ánh mắt anh khóa lấy Ran Mori, cô gái nhỏ thon thả trong bộ áo tắm màu xanh biển, như hòa vào dòng nước, cũng ngọt ngào và thanh thuần. Shinichi hơi nheo mắt, vòng eo nhỏ nhắn như vậy không phải là cô ăn kiêng đó chứ, còn nữa, xương quai xanh hiện ra gợi cảm như vậy, có lẽ Ran ốm đi nhiều rồi. Tuy vậy, anh vẫn cảm thấy miệng mình khô khốc, yết hầu khẽ chuyển động, rõ ràng vị trí nào cần có thì cô vẫn đầy đặn đáng yêu.

Nhìn cô gái nhỏ xinh xắn, tràn đầy sức sống, nói cười với các bạn nữ xung quanh khiến tâm tình anh dễ chịu. Anh chậm rãi liếc mắt một vòng, phát hiện Takashi đang so cơ bắp cùng vài người bạn nam khác. Từ lúc bước vào, 2 người không hề đi chung, cũng không hề trò chuyện, điều đó khiến anh vui vẻ vô cớ.

Hồ bơi đa năng này được xây kín trong nhà, toàn bộ hệ thống chiếu sáng bằng điện, diện tích rất rộng, do số lượng sinh viên khá lớn, cũng không phân biệt nam nữ. Lúc này mọi người đang tụ tập vui vẻ xung quanh hồ bơi, một vài bạn nam không kiềm chế đã bơi vài vòng trong lúc đợi đến giờ giáo viên lên lớp hướng dẫn.

Đột nhiên Shinichi phát hiện ra một điều quan trọng, đó là...anh nhìn Ran mãi cũng không thấy chán.

.

.

.

Bỗng nhiên cả khu vực hồ bơi đa năng bị ngắt điện, mọi thứ đột nhiên tối om khiến mọi người có chút giật mình, âm thanh huyên náo vui vẻ thoáng trở nên hỗn loạn. Shinichi cũng vội rút điện thoại để gọi cho bộ phận bảo trì kiểm tra lại hệ thống điện. Nhưng bàn tay anh vừa bấm phím anh lại nghe ngực mình nhói lên khiến anh sững sờ, ngay lúc đó, một tiếng ùm rất lớn, lấn át cả tiếng ồn ào huyên náo của sinh viên. Ai cũng nghĩ ngay là có người vừa rơi xuống nước, rõ ràng là vô cùng bất thường. Shinichi nghĩ cũng không nghĩ, anh vội chạy xuống hồ bơi, vừa chạy anh vừa cởi vội áo khoác ngoài, anh không mặc đồ bơi, nên cũng không thể để trang phục thêm vướng víu. Sau đó anh lại vội vàng gọi điện thoại cho bộ phận bảo trì. Lúc Shinichi dựa vào ánh đèn điện thoại chạy xuống tầng dưới thì mọi thứ vẫn tối đen, ánh đèn từ điện thoại cũng không đủ để anh nhận biết chuyện gì vừa xảy ra. Anh nghiến răng ken két. Mọi người đều đã thay đồ bơi, căn bản không ai mang theo bên mình bất cứ thứ gì, nên không ai biết được chuyện gì xảy ra trong hoàn cảnh tối đen như vậy. Mất hơn 2 phút, ánh đèn được khôi phục lại. Shinichi nheo mắt để quen với ánh đèn, ánh mắt anh hướng về phía hồ bơi. Ran Mori đang chìm dần xuống đáy hồ, mặt nước không ngừng biến động, rõ ràng tiếng kêu cứu đã bị lấn át bởi sự ồn ào huyên náo xung quanh. Anh nghĩ cũng không cần nghĩ vội vàng nhảy xuống nước, trong tim như bị bóp nghẹt, sự sợ hãi chiếm lấy cơ thể anh. Lúc anh ôm lấy cô lên bờ, Ran đã ngất đi. Cả quá trình mất gần 3 phút kể từ lúc Ran rơi xuống nước, nhưng cô chưa hề làm nóng cơ thể không tránh khỏi bị chuột rút, chưa kể Ran không thể vô duyên vô cớ rớt xuống nước được. Shinichi nghiến răng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh đặt Ran nằm trên thành hồ, đám đông xung quanh hỗn loạn gì đó anh cũng không quan tâm. Anh vội vội vàng vàng hô hấp nhân tạo cho Ran, cố gắng ép nước ra khỏi lồng ngực cô. Ran hơi nhíu mày, cô gái mở mắt yếu ớt, gượng người dậy không ngừng ho, lượng nước không ít khiến Shinichi xót xa, anh vội vàng đỡ lấy eo Ran, bàn tay còn lại không ngừng vuốt vuốt lưng cho cô. Ran mơ hồ nhìn thấy anh, trong mắt nổi lên một tầng sợ hãi cùng yếu đuối không kiềm nén được, khi mọi thứ tối tăm, cô vẫy vùng trong tuyệt vọng giữa sự sống và cái chết. Ran run rẩy xiết lấy ngực áo sơ mi của anh, cô vùi mặt vào lồng ngực anh, để mặc những giọt nước mắt sợ hãi trượt dài trên má, đôi môi trắng bệt run run:

-Shinichi...

.

.

.

Những hình ảnh tối đen chập choạng, những nỗi sợ hãi đến ngạt thở, những cảm xúc đau khổ dồn nén...

.

.

Shinichi...

Tại sao lại có người đẩy tớ xuống nước?

Tại sao cậu lại lần nữa cứu tớ?

Tại sao chúng ta trở nên xa lạ như thế này?

Shinichi... Tại sao?

.

.


.

Shinichi nghe tiếng của Takashi vang lên lo lắng ngay bên cạnh:

-Ran. Cậu có sao không?

Shinichi không để ý đến, trực tiếp ôm lấy Ran vào ngực, thì thầm bên tai cô: "Không sao. Có anh ở đây". Anh nghe có giọt nước ấm nóng thấm ướt trên ngực mình, thấm cả vào tim anh.

Lúc này Shinichi mới quay sang nhìn Takashi, anh gãy gọn:

-Lấy áo khoác của tôi đến đây. Còn nữa, xe cứu thương đến chưa?

Shinichi dịu dàng khoác áo của anh lên người Ran trực tiếp bỏ qua Takashi lần nữa mà bế Ran lên xe cứu thương vừa trờ tới bên ngoài tòa nhà. Anh sốt ruột đến mức, không chờ đợi nổi nữa.

.

.

.

Shinichi im lặng tựa vào bức tường bệnh viện, ánh mắt anh qua cửa kính trong lại khóa lấy cô gái đang nằm trong phòng bệnh. Takashi ngồi cạnh giường bệnh, quay lưng về phía anh, nên anh không nhìn rõ khuôn mặt. Ran nhắm nghiền 2 mắt, nước da hơi xanh, bàn tay càng trắng bệch lợi hại khi truyền dịch. Khoảng 30 phút sau, Takashi bước ra khỏi phòng, thấy anh vẫn đứng bất động ở đó, không có ý định rời đi, càng không có ý định làm gì khác thì không khỏi nhíu mày. Giọng Takashi vang lên đầy cảnh giác nhưng vẫn lễ độ:

-Cảm ơn thầy đã cứu cô ấy. Thầy về nghỉ ngơi sớm đi ạ, ở đây có em chăm sóc cho cô ấy.

Có trời mới biết câu nói đó với anh có bao nhiêu châm chọc và đả kích. Tuy nhiên, anh mặt vẫn không biến sắc, bình tĩnh hỏi lại:

-Ai đã đẩy cô ấy xuống nước?

Takashi ngạc nhiên không hề che giấu:

-Sao cơ? Tối quá nên cô ấy vô tình trượt chân rơi xuống nước thôi ạ.

Shinichi nhíu mày:

-Cậu thật sự cho rằng Ran Mori có thể tự mình trượt chân xuống nước sao?

Shinichi chẳng buồn đợi Takashi phản bác, anh lại hỏi:

-Trong lớp có ai không thích cô ấy không?

Takashi chậm rãi lắc đầu.

-Em không nghe cô ấy nói có thù oán gì với ai cả.

Shinichi gật đầu tỏ ý đã biết, không lạnh không nhạt hỏi:

-Cậu rốt cuộc là gì của cô ấy?

Takashi hơi giật mình, ánh mắt có chút rối loạn nhưng rất nhanh thể hiện rất rõ thái độ đề phòng:

-Cô ấy là vợ sắp cưới của em.

-Cậu yêu cô ấy?

Takashi không trả lời, chỉ nói:

-Em đi mua chút đồ ăn cho cô ấy, tỉnh dậy chắc sẽ bị đói. Hôm nay cảm ơn thầy, đã làm phiền thầy nhiều rồi.

Một câu vạch rõ ranh giới mang rõ ý tiễn khách, Takashi cúi chào theo phép lịch sự sau đó bước đi. Shinichi hơi nhếch khóe môi:

-Tôi không cần biết cậu đối với cô ấy như thế nào, nhưng tôi không yên tâm giao cô ấy cho bất kì ai, cậu cũng vậy.

Takashi hơi sững người, sau đó dứt khoát trả lời:

-Em cũng không biết thầy đối với cô ấy là gì. Ran là người rất đơn giản, thầy đừng tiếp cận cô ấy.

.

.

.

Vừa rồi khi y tá thay quần áo giúp cô, anh thấy một vết bầm tím trên lưng dọa người, anh hoàn toàn chắc chắn lúc vào học không hề có. Như vậy có nghĩa là có ai đó, nhân lúc trời tối dùng gậy hay đại loại như vậy đánh vào lưng Ran lúc cô mất cảnh giác rồi đẩy xuống hồ bơi. Shinichi có chút mất bình tĩnh, dám trước mắt anh, làm hại cô gái nhỏ của anh, anh nhất định sẽ tìm ra kẻ đó.

Trải qua sự việc vừa rồi thật sự khiến anh hiểu, anh thật sự không an tâm giao Ran Mori cho bất kì ai, giây phút thấy cô ngụp lặn giữa hồ bơi, trái tim anh cũng không thở nỗi. Có lẽ điều duy nhất trên đời làm anh thấy sợ hãi là cảm giác bất lực đó là nhìn Ran tổn thương nhưng không sao bảo vệ được cô....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro