11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cháo mới nấu nóng hổi ​​bốc khói, Lạc Văn Tuấn bảo Triệu Gia Hào từ từ ăn, cậu dùng thìa đảo cháo trong bát một lúc lâu mới đặt trước mặt Triệu Gia Hào. Lặn lội cả một ngày, sắc mặt tái nhợt của Triệu Gia Hào dần để lộ chút sắc đỏ, phải rất lâu sau anh mới chịu giơ tay cầm thìa. Anh ăn chậm rãi, ánh mắt đảo quanh, không biết đang nghĩ gì. Sau khi cắn miếng thứ năm, Lạc Văn Tuấn ở bên cạnh cuối cùng không nhịn được nắm lấy tay phải đang cầm thìa của Triệu Gia Hào, lòng bàn tay của cậu to đến mức bao trùm cả bàn tay của Triệu Gia Hào. Lạc Văn Tuấn hỏi Triệu Gia Hào có mệt quá không, nếu mệt thì để cậu đút cho anh. Triệu Gia Hào nghe được lời này, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Không chỉ thấy ngượng ngùng khi để người em trai kém mình hai tuổi đút ăn mà còn vì anh nhớ ngay đến lời hứa mà Lạc Văn Tuấn đã nói với anh qua điện thoại vào cái đêm đồng ý kết hôn.

Cậu nói rằng sẽ chăm sóc anh thật tốt, sẽ chiếu cố anh, cậu nói: "Cựu Mộng, em sẽ đối xử tốt với anh"; và cậu thực sự đã rất nỗ lực cố gắng để săn sóc anh. Ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng và tính cách sống nội tâm của Lạc Văn Tuấn là một cậu bé lương thiện và tinh tế. Anh biết Lạc Văn Tuấn có nhiều khuyết điểm, không đủ hoạt bát để làm vui vẻ tất cả mọi người, không đủ dịu dàng nên khi chơi game sẽ hay nói những lời tục tĩu, cũng không đủ mị lực, mọi người trong vòng bạn bè sẽ chỉ thấy cậu rất trầm lặng. Nhưng Triệu Gia Hào vẫn luôn thích Lạc Văn Tuấn như vậy. Thích cậu khi còn nhỏ chỉ làm nũng với chính mình, thích cái cách cậu ỷ lại với người anh trai này khi ra nước ngoài, cũng rất thích cách cậu luôn sát cánh bên Triệu Gia Hào trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng.

Lạc Văn Tuấn đút Triệu Gia Hào ăn rất cẩn thận, đối xử với Triệu Gia Hào như đối xử với một đứa trẻ, trước tiên dùng thìa múc cháo đưa vào miệng và thổi rồi mới để anh mở miệng. Lạc Văn Tuấn hơi mở miệng, dỗ dành nói "A". Bát cháo nhỏ nhanh chóng chạm tới đáy, Lạc Văn Tuấn ôm lấy Triệu Gia Hào như khen thưởng, giục Triệu Gia Hào đi tắm rửa.

"Em giúp anh tắm sao?"

Vừa nói xong, Lạc Văn Tuấn mặt đỏ bừng đến chảy máu, cậu lẩm bẩm cái gì đó rồi chạy về phòng, đóng sầm cửa lại. Vang quá, đó quả là cách đóng cửa khiến cha mẹ la rầy ở độ tuổi dậy thì. Triệu Gia Hào không hề tức giận, chỉ lộ ra một nụ cười ôn nhu nhìn cánh cửa đóng chặt. Cảm giác khó chịu do tâm trạng thất thường đã hoàn toàn biến mất nhờ có Lạc Văn Tuấn, anh chỉ hơi mệt mỏi, chút mệt mỏi này có thể chịu được. Cơn bão qua đi cũng là thời điểm hồi sinh của những hy vọng mới...

Sau khi thoải mái ngâm nước nóng trong bồn tắm, anh mặc bộ đồ ngủ gõ cửa phòng Lạc Văn Tuấn. Trong phòng Lạc Văn Tuấn yên tĩnh, không có tiếng động nào đáp lại, chắc là cậu đã ngủ rồi. Triệu Gia Hào do dự hồi lâu mới từ bỏ ý định mở cửa gọi Lạc Văn Tuấn tắm rửa.

Lạc Văn Tuấn cũng rất mệt mỏi, có lẽ còn mệt hơn anh.

Đúng giờ tan làm vào ngày hôm sau, Lạc Văn Tuấn đã đợi anh ở cửa nhà. Cậu cho Triệu Gia Hào xem đôi tai mới bấm và đôi khuyên tai sang trọng hình con rắn đính trên dái tai, mê hoặc và dễ thương đúng như Triệu Gia Hào mong đợi. Lạc Văn Tuấn khoe vì mình làm việc trong bệnh viện nên đã xỏ lỗ tai trực tiếp bằng tia laser và vì đôi bông tai có đế bằng vàng nguyên khối nên có thể đeo chúng. Triệu Gia Hào hỏi có đau không, Lạc Văn Tuấn cười đắc ý nói không đau chút nào.

Vài ngày sau, Hạo Gia gọi điện đến để nói rằng đã chọn được ngày lành tháng tốt, và đám cưới đã được ấn định vào tháng 10. Ngày 5 tháng 10 là Can Yi, thích hợp cho việc kết hôn và tắm rửa, kỵ cầu phúc. Triệu Gia Hào ghi lại ngày tháng và tính toán trong đầu, trong hai gia đình đúng là chỉ có Hạo Gia sẵn sàng bỏ ra số tiền vô lý để tìm một người được gọi là thầy để chọn ngày tốt. Cha mẹ của Lạc Văn Tuấn cũng rất thú vị, họ có phong cách hoàn toàn khác với Hạo Gia: làm một mẫu đơn rất chi tiết và gửi tài liệu cho Lạc Văn Tuấn, trong đó bao gồm các thủ tục và thời gian ước chừng cần thiết để chuẩn bị cho một đám cưới, tỉ mỉ đến từng chi tiết, toàn bộ kích thước tệp lên đến 1MB

Lạc Văn Tuấn nhăn nhó gửi mấy tệp văn kiện cho Triệu Gia Hào và cố tình hỏi phải làm sao a, có thể không tổ chức đám cưới được không. Tâm tư của cậu rất rõ ràng và Triệu Gia Hào cũng ngầm hiểu được, anh kéo đầu Lạc Văn Tuấn qua dùng lực xoa xoa mấy cái, nói với cậu không thể không làm. Họ vừa cùng nhau ăn tối, chính là món ăn yêu thích của Triệu Gia Hào. Nó rất cay, Triệu Gia Hào rất ngạc nhiên khi Lạc Văn Tuấn có thể ăn đồ cay đến vậy.

Lạc Văn Tuấn nằm nửa người trên đùi Triệu Gia Hào, cựa quậy mặt mày làm nũng nói: "Phiền quá đi, em không làm được." Triệu Gia Hào không tin cậu không biết đám cưới này là không thể tránh khỏi, nó giống một dịp xã giao giữa các thương nhân hơn là đám cưới. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn quấn ngón trỏ quanh đuôi tóc Lạc Văn Tuấn, dỗ dành: "Chú và dì đã soạn rất chi tiết đó, chúng ta từ từ hoàn thành có được không?"

Lạc Văn Tuấn không nói cũng không nhìn anh, quay phần gáy với những lọn tóc dựng lên về phía Triệu Gia Hào. Lúc này trong hộp thư vang lên âm thanh thông báo mà chỉ người dùng có sao mới có, Triệu Gia Hào nhấc chiếc điện thoại bên cạnh bấm bấm, liếc nhìn tập tin đính kèm, nghĩ đến thời gian của vụ án trong tay, khi nào thì muốn bắt đầu xử lý công việc mới trong hộp thư. Tuy nhiên nhìn một hồi, anh dần dần cau mày, hơi mở miệng và cúi mặt xuống. Anh nhanh chóng sao chép email cho Tiêu Tiêu rồi bắt đầu đọc lại từ đầu.

Triệu Gia Hào bị cuốn vào tài liệu, phớt lờ Lạc Văn Tuấn qua một bên. Khi anh hít một hơi nhìn thấy yêu cầu của bên A, Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng quay đầu lại và dùng ngón trỏ chọc vào cằm Triệu Gia Hào. Móng tay của Lạc Văn Tuấn rất ngắn xuyên thẳng vào da thịt anh.

"Đang xem gì vậy Cựu Mộng?" Cậu kéo dài âm điệu, bắt đầu làm nũng. Triệu Gia Hào thực sự muốn đọc lại tài liệu, nhưng sức nặng của đầu Lạc Văn Tuấn lại rất đáng chú ý rơi xuống đùi anh. Theo bản năng khóa điện thoại lại, một bên lên kế hoạch sắp xếp công việc cho ngày mai, một bên nói không có gì, trưởng bối hài lòng là được. "Anh không để tâm nữa sao?" Lạc Văn Tuấn hỏi. Triệu Gia Hào suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ là việc vặt thôi, em thì sao?", Nếu Lạc Văn Tuấn để tâm, anh cũng không ngại cùng Lạc Văn Tuấn chuẩn bị kỹ lưỡng. Lạc Văn Tuấn có để tâm không? Triệu Gia Hào nghĩ đến điều này ngay lúc hỏi câu kia. Anh không thể đoán được, trong đêm hòa giải đầu tiên, bóng lưng rời đi của Lạc Văn Tuấn sau khi nói kết hôn thật giống với khuôn mặt trầm lặng lúc này, gầy gò và cô đơn.

Sự chờ đợi một lời hồi đáp trở có chút nên căng thẳng. Lạc Văn Tuấn ngồi dậy, khoanh chân trên ghế sô pha: "Em không biết." Cậu mím môi nói: "Nhưng xem ra cũng không thể quá chiếu lệ." Khi Lạc Văn Tuấn nói lời thật lòng, âm lượng sẽ thấp hơn bình thường một chút, giống như dây quấn trong bông gòn không đủ to, nhưng thực chất bên trong dây rất căng, độ chắc chắn còn được trang trí bằng giọng nói mềm mại. .

Rõ ràng vừa rồi còn làm nũng nói không làm được, Triệu Gia Hào cũng không trách cậu, trong lòng đã mặc định sẽ cùng cậu từ từ hoàn thành danh sách ngột ngạt này, rồi anh nói tiếp ý nghĩ chợt nảy ra: "Nhưng mà anh rất bận đó, vừa nhận được email của sếp. Đây là một án lệ đặc biệt khó..."

"Được." La Văn Quân nóng lòng cắt ngang lời nói của Triệu Gia Hào bằng giọng điệu hiển nhiên: "Không sao đâu." Lạc Văn Tuấn đôi khi rất táo bạo nhưng nhiều lúc rất bất cần. Triệu Gia Hào còn chưa kịp đổi lời, Lạc Văn Tuấn đã nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha, mang theo túi đựng tài liệu đặt trên bàn nhanh chóng trở về phòng. Sau khi tiếng bước chân và tiếng đóng cửa biến mất, phòng khách trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Triệu Gia Hào có thể nghe thấy tiếng vo ve của tủ lạnh và tiếng nước chảy xèo xèo yếu ớt trong máy rửa bát.

Triệu Gia Hào đứng ở cửa phòng Lạc Văn Tuấn, dừng lại hồi lâu, cuối cùng cũng không đẩy cánh cửa màu xám đen có treo trên đó chiếc dreamcatcher màu xám đen ra. Anh quay lại phòng làm việc, lấy máy tính ra và bắt đầu xem xét vụ án phân bổ giữa Công ty AT và Ngân hàng Huiping, đây chắc chắn là một án khó, vụ này cũng liên quan đến một công ty ủy thác. Anh đọc liên tục hai lần, đọc tất cả các hợp đồng trong tệp đính kèm, viết bốn câu hỏi và gửi cho Tiêu Tiêu.

Khi anh bước đến trước cửa Lạc Văn Tuấn lần thứ hai, đèn đã tắt, chờ đợi Triệu Gia Hào vẫn luôn là bóng đêm tĩnh lặng còn sót lại.

Tiêu Tiêu thực sự không biết phải làm thế nào để giải quyết một trường hợp phân bổ vốn bên ngoài khó khăn như vậy.. Ngày hôm sau, Triệu Gia Hào bảo Tiêu Tiêu mua hai tách cà phê và yêu cầu cô phân tích chậm rãi về vụ án trong văn phòng. Anh nói chuyện rất cẩn thận, chỉ cho Tiêu Tiêu từng bước cách phân tích, tháo dỡ, tìm ra ý kiến, những phản ứng có thể xảy ra của khách hàng. Sau khi nói xong thì cũng đã đến giờ ăn tối. Anh đưa Tiêu Tiêu đến trung tâm mua sắm cạnh tầng một để ăn tối, Tiêu Tiêu từ trước đến giờ không thể giấu được sự tò mò của mình, vừa ăn vừa quấy rầy Triệu Gia Hào hỏi tại sao anh lại tốt với mình như vậy.

---Bởi vì em rất biết làm nũng. Phản ứng đầu tiên của Triệu Gia Hào là muốn nói ra lời này, nhưng anh cảm thấy không thích hợp nên thản nhiên nói: "Bởi vì em thông minh." Cô nói thêm: "Tiểu Ly cũng thông minh, Tiểu Ly còn là hậu bối của anh nha"

——Bởi vì Tiểu Ly không biết làm nũng, cũng không hỏi những câu quá phận như vậy. Triệu Gia Hào trong lòng tiếp tục nghĩ đến những lý do không đáng tin cậy. Sau khi ăn xong, Tiêu Tiêu tích cực quay lại làm việc. Triệu Gia Hào mất một lúc để mở danh sách đám cưới và liếc nhìn tất cả những rắc rối khiến anh đau đầu. Cuối cùng, anh lựa chọn mời Lạc Văn Tuấn buổi tối đến TTTM để bàn bạc. Vụ án đến gần, Triệu Gia Hào đọc xong đống thông tin và hồ sơ vụ án, nhấc điện thoại lên thì thấy Lạc Văn Tuấn đã gửi nhiều tin nhắn và gọi mấy cuộc điện thoại đều không được trả lời.

Trung tâm Thương mại đóng cửa lúc mười giờ, Triệu Gia Hào gọi lại cho Lạc Văn Tuấn và xin lỗi vì đã lỡ cuộc hẹn. Anh hỏi Lạc Văn Tuấn đang ở đâu, Lạc Văn Tuấn nói rằng mình đang ở ký túc xá của trường, Lạc Văn Tuấn quyết định ở lại khuôn viên ngoại ô một thời gian và hoàn thành các thí nghiệm do người hướng dẫn giao

Triệu Gia Hào vừa nghe giọng đã biết, Lạc Văn Tuấn đang tức giận buộc mình phải đến dỗ cậu. Thông thường, Triệu Gia Hào sẽ đích thân lái xe đến thị trấn đại học hẻo lánh để dỗ dành Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn rất dễ dỗ, ăn được cả mềm lẫn cứng, chỉ cần Triệu Gia Hào nhường một bước, cậu thực sự sẽ xuống nước. Nhưng luôn có ngoại lệ cho mọi thứ.

Vụ án của Công ty AT được giao cho đội của Triệu Gia Hào, và vụ án của Minh Châu phát sinh nhiều sự kiện mới, mọi người ở lại công ty luật mỗi ngày để làm thêm giờ, và Triệu Gia Hào với tư cách là một lãnh đạo phải làm gương. Anh bận rộn đến mức không thể không nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi trong lúc đánh răng.

Trên đời này có rất nhiều chuyện chính là xảy ra như vậy, một khi bỏ lỡ cơ hội tốt ban đầu và cứ kéo dài mãi thì dần dần cũng chẳng có đoạn kết nữa.

Khi Lạc Văn Tuấn mang hành lý về nhà thì đã là đầu tháng Năm. Những cây sung bên đường đã mọc lên những chiếc lá mới xanh tươi cỡ lòng bàn tay, tỏa bóng mát liên tục. Mười một giờ tối khi mở cửa ra, nhìn thấy Triệu Gia Hào vẫn đang ngồi ở bàn làm việc trong phòng, câu nói đầu tiên của Lạc Văn Tuấn là: "Anh gầy đi rồi."

Triệu Gia Hào quay đầu nhìn anh, ngáp một cái, cảm giác mất mát vô cớ từ đâu ập đến. Nó hoàn toàn khác với nỗi buồn lúc biết Lạc Văn Tuấn rời xa mình, trong lòng anh chỉ là một sự mất mát nói không rõ nghĩ không thông, so với cái gọi là đau đớn hay bi thương thì chỉ có thể gọi là khó chịu. Anh khó chịu vì Lạc Văn Tuấn không trở về sớm hơn, anh cũng khó chịu với tính ngang ngược bất chợt của mình.

Triệu Gia Hào không có thói quen tỏ vẻ khó chịu trước mặt nên chỉ bình tĩnh chào hỏi cậu, sau đó mọi thứ đều trở lại như thường nhật. Lạc Văn Tuấn kể về từng chi tiết của trường học những tháng qua, bao gồm tủ lạnh chứa đầy Coke trong văn phòng, nội tạng teo tóp ngâm trong formalin trong phòng thí nghiệm và thùng rác hôi hám; ngay cả khi nhắc đến mối quan hệ trở nên lạnh nhạt lần trước, Triệu Gia Hào vẫn rất khéo léo giả ngốc như linh dương treo sừng. Lạc Văn Tuấn không muốn bỏ qua rằng họ đã một tháng không ăn cơm cùng nhau rồi, Triệu Gia Hào vẫn là kiềm chế sự háo hức và tường thuật lại mọi chuyện

Cũng giống như việc Lâu Vận Phong và Trần Thần bị bất ngờ khi Triệu Gia Hào có thể ngay lập tức hòa giải với Lạc Văn Tuấn và thậm chí kết hôn mà không hề có chút ác cảm, anh lại một lần nữa lặng lẽ xóa bỏ sạch sành sanh mối quan hệ xa cách trước đây và giả vờ như không có vấn đề gì phát sinh

Chỉ cần Lạc Văn Tuấn trở về, anh sẽ vẫn đứng ở nơi đó

____

Truyện này tình tiết chậm quá nên ít người đọc hở ta, chứ nó cũng thuộc top trên tag onelk bên lof í o.O

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro