13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lạc Văn Tuấn chọn tâm lý học làm môn tự chọn có một tuần chủ đề giảng dạy là "Tại sao chúng ta cần sự hoài niệm", đại khái là thảo luận về khả năng tô điểm ký ức trong tiềm thức của não bộ. Lúc này, cậu dùng tầm nhìn ngoại vi lén nhìn Triệu Gia Hào đang đắm chìm trong hồi ức, Triệu Gia Hào đang ở rất gần cậu, thần sắc lẫn làn da đều vì quá gần mà tan chảy thành một vầng sáng mờ nhạt, chỉ còn lưu lại hơi thở của hạnh phúc và đẹp đẽ tràn ngập.

Tâm lý học có lẽ chỉ có tác dụng với những người chưa từng nghiên cứu về nó. Lạc Văn Tuấn nghĩ, nếu không thì chẳng có lý do gì Triệu Gia Hào lại có thể chìm đắm trong những hồi ức đẹp đẽ đó, trong lòng cậu dâng lên nỗi đau xót. Đó không phải là một cơn đau nhói mà là một cơn đau âm ỉ mơ hồ, nhỏ giọt mà cậu đã quen sau nhiều năm cắt thịt bằng một con dao cùn. Lạc Văn Tuấn không muốn thất thần quá lâu, nhẹ giọng đáp lại Triệu Gia Hào. Triệu Gia Hào thực sự đã nói rất nhiều, lúc này anh đang xem từng bức ảnh và kể về quá khứ với một khẩu âm đặc biệt lưu luyến

Chưa đầy nửa năm sau khi Lạc Văn Tuấn trở về Trung Quốc, Triệu Gia Hào bị phân hoá trong giờ học thể dục. Lớp giáo dục thể chất ở các trường trung học trọng điểm chỉ đơn thuần giống như chăn cừu* (bỏ mặc), khi đó Triệu Gia Hào đang nằm dưới gốc cây hoa anh đào lớn nhất trong sân chơi chợp mắt, thỉnh thoảng nheo mắt nhìn Lạc Văn Tuấn ở xa xa đang chơi bóng với Bành Lập Huân trong bộ đồng phục học sinh màu đỏ trắng. Lạc Văn Tuấn vẫn chưa trổ mã, sau khi từ Anh trở về, cậu luôn thích ăn hamburger ở căng tin vào bữa trưa, khi phát âm tiếng Anh từ Tues trong Tuesday, miệng sẽ tròn lên và phát âm giống "chu" như giọng Anh điển hình.

Có lẽ vì được huấn luyện chơi bóng đá nhiều năm ở Anh nên Lạc Văn Tuấn chơi bóng rất giỏi. Dùng cách diễn đạt của anh chính là khác một trời một vực so với những người như Bành Lập Huân và Trần Trạch Bân chỉ biết tự rê bóng, không biết dùng não. (=)))) ác )

Ánh nắng chiều tà rực rỡ ấm áp, bóng cây bị ánh nắng xuyên qua khe hở giữa các kẽ lá cắt thành những mảnh thủy tinh đen; nếu nhắm mắt lại dường như sẽ cảm nhận được quầng sáng đỏ sậm đang run rẩy nhẹ bên mí mắt trước ánh nắng chói chang. Triệu Gia Hào cảm thấy da mình dần nóng lên do ánh mặt trời, anh nhìn Lạc Văn Tuấn chạy trên bãi cỏ xanh thỉnh thoảng vẫy tay chào đồng đội, toàn thân anh dần choáng váng như thể đang chìm vào trong cỏ mềm, lại giống như một tảng băng đang dần tan trên bãi cỏ dưới ánh mặt trời.

Ánh nắng đầu tháng 4 khiến trán Triệu Gia Hào lấm tấm mồ hôi, anh miễn cưỡng đưa tay lên thì phát hiện tóc mái dính chặt vào trán. Như có ma quỷ đè xuống người, thời điểm muốn nhấc bàn tay đang đặt trên trán mình lên, Triệu Gia Hào đột nhiên phát hiện mình không thể cử động được. Anh chưa bao giờ cảm thấy toàn thân yếu ớt như vậy, khác với cảm giác tê dại khi bị bóng đè, Triệu Gia Hào cảm thấy mình giống như một miếng bọt biển chứa đầy nước, toàn thân nặng nề đến mức không thể động đậy, một sức hút vô hình và nặng nề kéo anh rơi vào làn sóng thủy triều, tuy trong lòng hoảng loạn sợ hãi nhưng trên mặt anh vẫn không thể lộ ra một chút biểu cảm nào.

Có lẽ là ý trời, nhưng Triệu Gia Hào không thể cưỡng lại được luồng nhiệt gần như thiêu đốt bao trùm lấy cơ thể, trước khi nhắm mắt lại, trong giây lát ánh mắt anh đã chạm phải ánh mắt của Lạc Văn Tuấn ở phía xa. Khi tỉnh dậy lần nữa, anh nhìn thấy trần nhà của bệnh xá nhợt nhạt, những ngọn đèn sợi đốt treo trên đó một cách thô sơ cùng mùi thuốc khử trùng thoang thoảng đâu đây. Ngược lại, Triệu Gia Hào ngửi thấy mùi đào khô mặn ngọt rất nồng nàn. Khô, thô nhưng đặc biệt rất thơm. Đầu óc anh trống rỗng cho đến khi nghe thấy tiếng Lạc Văn Tuấn lo lắng gọi tên anh. Nhãn cầu chuyển động, khuôn mặt của Lạc Văn Tuấn đối diện với cửa sổ, ánh dương hắt trên đỉnh đầu đổ bóng đen dần khuôn mặt của Lạc Văn Tuấn

Lạc Văn Tuấn đến gần anh, tạo ra một cơn gió nhẹ lay động mùi đào khô nồng nàn không thể tiêu tan. "Anh phân hoá rồi, ca ca. Anh là Omega." Lạc Văn Tuấn thì thầm vào tai anh, "Bác sĩ của trường đã cho anh thuốc ức chế." Anh cố gắng hết sức để tránh mặt khỏi Lạc Văn Tuấn, người đang cách quá gần. Triệu Gia Hào không phản đối việc trở thành Omega, nhưng anh lại chống đối lại sự thay đổi giới tính khiến mình đột nhiên trở thành Omega cần được chăm sóc trước mặt Lạc Văn Tuấn.

Vì vậy, Triệu Gia Hào có chút bối rối.

Lạc Văn Tuấn nắm tay anh, nhìn xuống cánh tay, anh phát hiện mu bàn tay có một miếng băng cá nhân màu hồng. Triệu Gia Hào vô cùng đau đớn, lúc này anh mới nhận ra rằng chắc hẳn bác sĩ của trường đã lấy máu của anh. "Có đau không?" Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng hỏi: "Bác sĩ đang báo cáo ở phòng bên. Anh sốt nặng lắm đó, mặt đỏ bừng, em vừa nhìn thấy liền biết không ổn."

Mu bàn tay áp lên trán Triệu Gia Hào, sau khi mồ hôi bốc hơi, trán anh dường như bị phủ một lớp sáp nóng chảy, dính dính và nóng rát. Mu bàn tay của Lạc Văn Tuấn ban đầu có cảm giác mát lạnh như bạc hà, nhưng ngay sau đó đã bị nhiệt độ cao làm cho héo úa.

Triệu Gia Hào cau mày dữ dội và mở mắt ra lần nữa, cố gắng giữ vẻ mặt kiên định thường ngày. Anh không trả lời Lạc Văn Tuấn, cũng không nhìn cậu mà chỉ nhìn chằm chằm cửa sổ phía sau Lạc Văn Tuấn. Những tấm rèm được mở ra, phía sau lớp kính trong suốt là ngọn của vài cây liễu đang rủ xuống. Thuở nhỏ anh được học những bài thơ cổ mà cha đã ôm anh vào lòng và dạy anh đọc câu "Bất tri tế diệp thuỳ tài xuất, nhị nguyệt xuân phong tự tiễn đao."*. Anh hỏi tại sao gió xuân lại là một chiếc kéo, cha anh giải thích nửa ngày mà vẫn không hiểu, vì vậy anh cứ quấn quýt lấy cha, ông cũng rất cưng chiều bế Triệu Gia Hào không còn nhỏ nữa từ phòng khách ra ngoài vườn để ngắm lá liễu xanh mới mọc. Khi em trai anh đến tuổi sắp biết đọc, anh rất hiểu chuyện như một người trưởng thành dạy cho em trai khi nó hỏi "Dương liễu lả lơi" có nghĩa là gì. Vậy là cha con 3 người đi ra hoa viên, người được bế là em trai, Triệu Gia Hào chỉ có thể chạy theo phía sau.

*Trích trong Vịnh liễu của Hạ Tri Chương: Chẳng biết những lá nhỏ đã bị ai cắt mất, gió xuân tháng hai như kéo dao. [Ngụ ý: ẩn dụ cho cảm giác  bất đắc dĩ phải chia tay]


Cây liễu ngoài cửa sổ bệnh xá theo gió đung đưa, bóng lá liễu xanh phản chiếu trên kính khiến người ta nhức mắt. Triệu Gia Hào trợn to hai mắt, không can tâm để những giọt lệ rơi xuống——

Người mà mẹ anh rất thích, La Đại Hựu vừa chơi guitar vừa hát "Từng ngày lại từng ngày trôi qua, rồi từ năm này sang năm khác".* Thực ra, anh chưa bao giờ nhìn thấy cây đa bên ao, cũng chưa từng có xích đu cho bướm đậu ở trường tiểu học, nhưng khi nhìn cây liễu, anh ngửi thấy mùi đào khô mặn ngọt của chính mình. Lạc Văn Tuấn vừa chơi bóng xong thoang thoảng mùi mồ hôi, nghe Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng hỏi anh có đau không, tất cả đều khiến anh nhớ đến ký ức thời thơ ấu khi cha ôm mình. Đứa trẻ ấy sẽ làm nũng với cha mẹ, không cần phải là một ca ca tốt hay một tấm gương sáng cho ai, là một Triệu Gia Hào có thể tùy ý náo loạn

*Bài Tuổi thơ của La Đại Hựu

Từng ngày lại từng ngày trôi qua, rồi từ năm này sang năm khác. Tuổi thơ ngắn ngủi với những mơ hồ ấu trĩ của anh cứ như vậy đột ngột kết thúc.

Triệu Gia Hào quay người, yếu ớt đề nghị: "Âu Âu, chúng ta chụp ảnh kỷ niệm đi."Lạc Văn Tuấn ngoan ngoãn lấy điện thoại di động từ trong túi của Triệu Gia Hào ra, quay lại và áp mặt mình vào đôi má hồng hào của Triệu Gia Hào, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt bụ bẫm của họ ở tuổi mười bốn, mười lăm.

Triệu Gia Hào không tắt tiếng, tách một cái là đã nói lời tạm biệt với rất nhiều chuyện trong quá khứ. Chụp ảnh xong, Triệu Gia Hào cúi đầu dựa vào vai Lạc Văn Tuấn nhìn hai người thật gần nhau trong ảnh, giọng nói cao vút nói đùa: "May mà không phải là mùi thuốc lá anh ghét nhất"

Cậu ấm họ Triệu ghét nhất là mùi khói thuốc, đến ngay cả bố của cậu ấm Triệu cũng vì điều này mà bỏ thuốc lá. Lạc Văn Tuấn hiểu rõ khụt khịt mũi: "Làm gì có Omega có tin tức tố mùi thuốc lá a. Có thơm không? Em cũng muốn sớm ngửi được chút." Triệu Gia Hào bắt chước Lạc Văn Tuấn, chun mũi mạnh mẽ hít hà mùi thơm ngọt ngào, cười nhẹ, giống như tiếng kêu gừ gừ từ trong bụng mèo con: "Vậy em lớn nhanh đi."


Nói xong, Triệu Gia Hào vẫn đến cửa hàng nước hoa IAPM vào cuối tuần lần đầu tiên sau khi phân hoá, anh cầm từng lọ lên ngửi thật kỹ, bất chấp ánh mắt lạnh lùng và sự thúc giục của người bán hàng, Triệu Gia Hào mười lăm tuổi đã lấy một xấp giấy ghi chú để thử mùi, đứng giữa quầy suốt cả ngày ngửi ngửi như chó đánh hơi. Khi không tìm được loại nước hoa phổ biến, anh đã kéo Lâu Vận Phong đến một cửa hàng sưu tập nước hoa độc lập trên đường Vĩnh Khang. Lâu Vận Phong nhéo mũi, nói muốn xua đi cái mùi ngọt ngào khiến hắn muốn nôn mửa ám trên người. Lâu Vận Phong phân hoá sớm hơn anh một chút, vì không muốn ngửi thấy mùi tin tức tố của Triệu Gia Hào, cuối cùng chịu không nổi nữa gọi điện cho người vừa mới quen biết lúc đó là Tần Dịch.

"Tần Dịch siêu thích mùi của cậu, ngày cậu phân hoá ở sân chơi, anh ta còn hỏi tụi tôi có ngửi thấy mùi đào đặc biệt dễ chịu không?" Lâu Vận Phong vô ý trở thành ông tơ, biến khéo thành vụng.


Chất pheromone của Tần Dịch là nhựa thông, mát lạnh và có chút gợi cảm cổ điển. Anh cùng Triệu Gia Hào kiên nhẫn tìm kiếm loại nước hoa có hương đào, cho đến khi ngạc nhiên cầm trên tay nước hoa SPV và nói với Triệu Gia Hào rằng nó có mùi giống hệt anh: "Mùi đào mềm mại rất nhẹ, còn có cảm giác soda mặn và sương mù rất dịu dàng. Rất, rất giống với pheromone của em." Mùi thông thoang thoảng cùng với lời miêu tả của Tần Dịch, Triệu Gia Hào như bị mê hoặc bởi mùi này. Sau này anh mới biết, cảm giác sung sướng đó là do pheromone của anh và Tần Dịch rất hợp nhau, tỷ lệ ăn khớp đến kinh ngạc là 80%.

Ngày thứ hai sau khi mua nước hoa, anh đến tìm Lạc Văn Tuấn ở tầng một. Mùa mưa đến bất ngờ, sáng sớm tinh mơ cùng đợt mưa phùn nhẹ. Dưới những đám mây xanh xám, Triệu Gia Hào đã xịt nước hoa SPV vào Lạc Văn Tuấn, cho đến khi cậu không chịu nổi và lấy tay che mặt. Trong hương thơm ngào ngạt, Lạc Văn Tuấn cầu xin thương xót hét lên ngửi thấy rồi, ngửi thấy rồi, rồi nhận lấy lọ nước hoa trên tay mà Triệu Gia Hào định tặng cậu.

Anh giả vờ bắt chước người lớn xịt nước hoa vào sau tai, đỏ mặt khen ngợi: "Anh ơi, mùi của anh thơm quá." Hơi thở ngọt ngào tan vào trong mưa mận ẩm ướt, Triệu Gia Hào nhìn nụ cười ngượng ngùng của thiếu niên, nhìn những giọt nước nhỏ li ti bay trong không khí ẩm ướt, anh không khỏi muốn lưu giữ khoảnh khắc ngắn ngủi này. Anh ước gì Lạc Văn Tuấn thực sự có thể ngửi thấy mùi hương thật sự của mình, dù là Alpha hay Omega. Vì vậy anh hy vọng Lạc Văn Tuấn không phải là Beta, để cậu dù là Alpha hay Omega anh đều có thể ngửi được mùi hương của Lạc Văn Tuấn.


Đáng tiếc là trong mười hai năm tiếp theo, bất luận là xa hay gần; bất luận là giả làm Beta, bất luận là khi cậu thú nhận rằng mình là Alpha; dù cho họ có ôm nhau trên ghế sofa, Lạc Văn Tuấn nồng nhiệt an ủi thân thể không ổn định pheromone của mình bằng một nụ hôn, Triệu Gia Hào chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương của Lạc Văn Tuấn. Trong mùi hương ngọt ngào và sảng khoái của anh luôn thoang thoảng mùi vị mà anh khao khát được biết.

Lạc Văn Tuấn lặng lẽ nghe Triệu Gia Hào kể lại thời điểm cuối tuần bị Lâu Vận Phong mắng giống như một chú cún con lo lắng đi tìm nước hoa, cậu chớp mắt hỏi: "Thật sự rất muốn em ngửi được mùi hương của anh sao?"

"Vậy em phân hoá từ khi nào? Có phải từ lâu em đã ngửi được mùi hương thực sự của anh không?" Triệu Gia Hào hiện tại mới phản ứng lại, lần đầu tiên truy cùng giết tận để giải quyết chuyện cũ, "Có phải em cũng ngửi được mùi của tất cả mọi người không? Em rốt cuộc là có mùi như thế nào a?"

Dung tích phổi của anh còn chưa cạn kiệt, khí thế vẫn rất cường điệu, còn có một danh sách dài các câu hỏi, nhưng Triệu Gia Hào đột nhiên dừng lại. Anh nhìn thấy Lạc Văn Tuấn không tự chủ mà rơi lệ, giọt nước mắt nhỏ xuống bức ảnh họ chụp trong bệnh xá. Những giọt nước mắt tròn lăn trên tấm nhựa, làm mờ khuôn mặt của họ trong bức ảnh.

"Chỉ có Huân biết chuyện em giả làm beta. Bởi vì tuy rằng hắn luôn cười đùa hihihaha, nhưng miệng lại rất nghiêm khắc." Lạc Văn Tuấn chậm rãi nói, giọng điệu khô khốc, khàn khàn. Nói xong lời này, cậu trầm mặc hồi lâu, mấy lần miệng mở ra khép vào. Triệu Gia Hào nhìn đôi môi trắng bệch của Lạc Văn Tuấn, trong lòng dâng lên một nỗi đau khó tả. Anh nắm tay Lạc Văn Tuấn và kiên nhẫn chờ đợi những lời tiếp theo. Anh không biết Lạc Văn Tuấn sẽ đi sâu vào chi tiết đến mức nào, anh chỉ biết rằng cuối cùng anh cũng đã cạy được cái vỏ sò đóng kín để có thể xoa dịu nỗi buồn thầm kín từ thời niên thiếu của Lạc Văn Tuấn.


Hồi lâu sau, Lạc Văn Tuấn mới sắp xếp lại lời nói: "Vào kỳ nghỉ hè năm hai trung học, bố em đến Minnesota dự hội thảo học thuật, ông đưa mẹ con em theo du lịch. Em thậm chí còn gửi cho anh bưu thiếp đó. Vào ngày thứ ba có một bữa tiệc tối. Em vừa ăn bít tết vừa nghe một nhóm người hát những bài hát mà em chả hiểu, đó cũng là thời điểm em bị phân hoá"

"Quá trình phân hóa không thuận lợi, sau khi dùng thuốc ức chế vẫn sốt cao. May là đang họp ở Mayo nên được đưa đến phòng khám ở đó. Bác sĩ chẩn đoán các tuyến của em vẫn chưa dậy thì nhưng nồng độ hormone lại bất ngờ đạt đến mức biệt hoá tới hạn. Vì vậy, tình trạng toàn bộ tuyến sinh dục rất xấu, cần phải phẫu thuật ngay lập tức." Lạc Văn Tuấn lại rơi một giọt nước mắt khác, lần này rơi xuống mu bàn tay của Triệu Gia Hào.

Những giọt nước mắt ấm áp làm Triệu Gia Hào đau lòng.

"Thật ra, ca phẫu thuật đã thành công, nhưng em đã nói trước đó, tuyến thể chưa hoàn thiện nên túi mùi không phát triển." Lạc Văn Tuấn bình tĩnh nói: "Em đúng là Alpha, nhưng vì không có túi mùi nên em không có mùi hương, không thể làm những việc cần pheromone, chẳng hạn như dùng pheromone tạm thời đánh dấu tuyến sinh dục, dùng pheromone để xoa dịu Omega, thậm chí dùng pheromone để kích thích Omega đi vào kỳ phát tình."

Lạc Văn Tuấn nhếch môi và tự cười: "Thật ra khá buồn cười, nhưng bố mẹ em lại cho rằng ca phẫu thuật đã rất thành công. Bởi vì em vẫn là Alpha nên bác sĩ đã cứu được tuyến sinh dục bị viêm đến mức thối rữa và cũng sửa chữa các cơ quan tiếp nhận mùi của cơ thể. Em vẫn có thời kỳ dịch cảm giống như một Alpha bình thường và vẫn phản ứng với mùi của Omega trong thời kỳ nhạy cảm, có thể đánh dấu tạm thời thông qua quan hệ tình dục và đánh dấu vĩnh viễn thông qua giao hợp, ngoại trừ không có mùi thì em so với Alpha bình thường không có gì khác nhau"

Một quả mơ đắng mọc ra từ cổ họng Triệu Gia Hào.

Lạc Văn Tuấn đã ở bên anh khi anh phân hóa, khi Lạc Văn Tuấn phân hóa, khi cậu đang phẫu thuật, khi cậu gần như mất đi tuyến thể, anh đã ở đâu?

Anh và Tần Dịch ở Hawaii dưới biển xanh mây trắng tận hưởng mối tình đầu ngọt ngào. Anh uống nước dừa, nghe Lạc Văn Tuấn kể về việc cậu phân hoá thành Beta, còn tiếc nuối một cách hời hợt, sau đó hôn Tần Dịch.

Triệu Gia Hào cảm thấy cơn đau giống như bị mạng nhện quấn quanh cơ thể, khiến anh giống như mắc chứng cuồng loạn giậm chân đấm ngực và gần như nôn mửa vì vị đắng của hạt hạnh nhân không hề tồn tại nơi đầu lưỡi....

___ 

Sắp buần gớt nước mắt roài ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro