16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tiếng cửa khóa dấu vân tay được mở ra, tiếng "bip bip" ngắn gọn vang lên. Âm thanh nhắc nhở sắc nhọn chưa kịp tiêu biến, Lạc Văn Tuấn cầm dù đứng bên ngoài đã ngửi thấy một hương thơm dịu dàng không cách nào không để ý tới lan toả khắp căn nhà. Lạc Văn Tuấn là một bác sĩ, cậu hiểu rõ đây chẳng qua là mùi hương tin tức tố của Omega đang trong kỳ phát tình.

Trong thời gian thực tập tại khoa sản, cậu đã ngửi thấy nhiều loại mùi tương tự như vậy. Là một Alpha, cậu luôn tuân thủ đầy đủ việc dùng thuốc ức chế sinh lý tương ứng hàng ngày để giữ bình tĩnh trong công việc.

Chỉ là mùi hương lần này quá đặc biệt —

Mùi cồn muối lạnh SPV; ngọt ngào như mùi đào pha chút sương mai, là mùi gió biển mặn mặn cậu xịt lên gối trước khi đi ngủ trong suốt mười hai năm dài, mùi hương mà sau khi phân hoá cậu đã rất nỗ lực để nhận dạng bằng cơ quan thụ cảm đã qua phẫu thuật Dù rất tinh khiết và nhẹ nhàng, nhưng trên báo cáo lại ghi là "mùi của đào khô muối"

- Là mùi hương của Triệu Gia Hào.

Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng đóng cửa và để chiếc nhẫn đã mua ở tiền sảnh. Bật đèn lên, cậu thấy Triệu Gia Hào nằm trên ghế sô pha rên rỉ, khuôn mặt ửng đỏ, mái tóc ướt đẫm và áo sơ mi đã cởi bỏ một nửa. Triệu Gia Hào nghe thấy tiếng mở cửa, anh mệt mỏi mở mắt nhìn về phía cửa vào, thấy Lạc Văn Tuấn anh ngay lập tức lại nhắm mắt một lần nữa, tiếng rên rỉ cũng yếu dần đi.

Ánh mắt của Lạc Văn Tuấn quét qua toàn bộ phòng khách và nhà bếp, cố gắng ngửi xem ngoài mùi đào nhức nhối còn có mùi vị nào khác hay không. Cậu vòng qua Triệu Gia Hào đang nằm trên ghế sô pha, chỉ tìm kiếm manh mối trong căn phòng khiến Triệu Gia Hào đột ngột tiến vào kỳ phát tình

Chôn da đang là biện pháp ức chế tin tức tố an toàn và ổn định nhất hiện nay, cho dù có xảy ra tác dụng phụ do tình trạng cảm xúc bất ổn, trong những trường hợp hiếm gặp như bị đào thải thì cùng lắm chỉ là bị sốt hay trầm cảm nhẹ giống lần trước chứ không đến mức trực tiếp phát tình như Triệu Gia Hào hiện tại. Trừ phi, Triệu Gia Hào đã bị xâm phạm bởi Alpha; hoặc tuyến sinh dục của Triệu Gia Hào do một số nguyên nhân mà tiết ra lượng tin tức tố quá mức khiến thuốc ức chế bị vô hiệu hoá,nhưng điều này sẽ đòi hỏi nhiều hơn những thăng trầm cảm xúc thông thường, chẳng hạn như nỗi buồn cực độ xảy ra khi một người thân yêu qua đời

Lạc Văn Tuấn căng thẳng đi đến bên cạnh ghế sô pha, tay nắm chặt thành nắm đấm nhìn Triệu Gia Hào quay cuồng không ngừng trên ghế, dùng lực mở miệng "Ca ca, em xin lỗi." Cậu quỳ xuống đất, hồi tưởng về quá khứ thực tập của mình tại khoa sản rất lâu trước đây, từ bàn trà lấy chai nước khoáng ra, vặn mở và đổ một chút lên miếng giấy ướt, nhẹ nhàng lau mặt giảm nhiệt cho Triệu Gia Hào, giọng điệu chậm rãi hỏi "Có chuyện gì sao?"

Triệu Gia Hào nhăn mày mở mắt, đôi mắt trống rỗng nhìn Lạc Văn Tuấn, mệt mỏi đáng thương nói: "Không có gì." Anh nhanh chóng lại nhắm mắt một lần nữa, dường như mở mắt là một việc cực kỳ tiêu hao sức lực. Omega trong kỳ phát tình luôn rất khổ sở, Lạc Văn Tuấn đã gặp nhiều Omega không thể kiểm soát được chính mình sau khi phát tình, nhưng những người vật lộn với ham muốn trong số đó đều không khiến Lạc Văn Tuấn thấy khó chịu như Triệu Gia Hào.

Vì Lạc Văn Tuấn trở lại, Triệu Gia Hào cố gắng chịu đựng tiếng rên rỉ không thể kiểm soát mà cắn chặt môi. Đôi môi đầy đặn của anh đã bị chính anh cắn rách, vài giọt máu đã khô trên cằm, nhưng tiếng rên rỉ vẫn không dứt.

"Xin lỗi, ca ca." Lạc Văn Tuấn nói thầm, giọng nặng nề, chuyên tâm đưa tay sờ vào trong quần của Triệu Gia Hào, "Sao lại không có gì?". Giống như một chú chó con giật mình sau khi bị kinh hoảng, ngay khi tay của Lạc Văn Tuấn đưa vào quần của Triệu Gia Hào, Triệu Gia Hào há miệng, thấp giọng thở hổn hển kêu lên "Đừng mà." Anh cạn kiệt sức lực nhưng thanh âm lại cao đến đáng sợ; hai chân đạp loạn như phản đối bàn tay của Lạc Văn Tuấn.

"Đừng, đừng mà!" Triệu Gia Hào dùng hết sức lật người lên ghế sofa và không ngừng cầu xin Lạc Văn Tuấn, "Không cần. Đừng quan tâm đến anh, cầu xin em, Âu Âu anh cầu xin em..."  Anh chưa bao giờ thất thố như vậy trước mặt Lạc Văn Tuấn. Khóc lóc đau đớn cũng là cách kiềm chế. Nhưng bây giờ, trong anh lại có một sức công phá đủ để phản kháng giống như cách chính mình khinh thường vừa đáng hổ thẹn, chỉ cần Lạc Văn Tuấn rời đi, bất luận là dùng cách quấy phá gì anh cũng đều sẽ làm để cậu không thấy dáng vẻ hiện tại của mình

Thời điểm ngón tay của Lạc Văn Tuấn chạm vào hậu huyệt của Triệu Gia Hào, sự sợ hãi và xấu hổ trong Triệu Gia Hào đạt đến đỉnh điểm. Anh thở gấp nghe có vẻ rất đau đớn, lớn miệng thở hổn hển cầu xin Lạc Văn Tuấn buông tha chính mình

Lạc Văn Tuấn không hề bị câu dẫn bởi pheromone của Omega đến không thể kiểm soát được bản thân, cũng như không rời đi theo yêu cầu của Triệu Gia Hào. Cậu rất thuần thục cởi quần của Triệu Gia Hào sau đó khéo léo chạm vào hậu huyệt của Triệu Gia Hào, đồng thời dùng vũ lực giữ chân Triệu Gia Hào không run rẩy. Cậu dang rộng đôi chân trắng thon thả của Triệu Gia Hào, nhìn xuống hậu huyệt màu hồng và thở phào nhẹ nhõm.

Vừa thở phào một hơi, Lạc Văn Tuấn lập tức cảm thấy trong lòng đau nhức như bị kim đâm. Hậu huyệt của Triệu Gia Hào đóng chặt, chỉ hơi co lại như cá vàng thổi bong bóng và phun ra chất nhầy trong suốt, rõ ràng là không bị Alpha xâm phạm và không có vết bầm tím nào trên da do vùng vẫy chống cự. Nếu không phải là tác nhân bên ngoài- Lạc Văn Tuấn ngừng thở trong giây lát, tim nguội lạnh như tro tàn suy nghĩ - vậy thì Cựu Mộng ca ca, lý do gì khiến anh tiết ra tin tức tố đến thuốc ức chế cũng bị vô hiệu hoá ?

Là điều gì.. lại có sức mạnh lớn đến mức kiểm soát trái tim của anh đến vậy?


Triệu Gia Hào thở dốc, nước mắt và nước mũi làm nhoè đi khuôn mặt thanh tú. Chiếc áo sơ mi trắng bị cuộn lại trong lúc vật lộn, chèn vào lưng. Anh vẫn nỗ lực vùng vẫy, nhưng vì đang trong kỳ phát tình nên hoàn toàn bất lực; chỉ có thể xấu hổ tột cùng khi bị Lạc Văn Tuấn trấn tĩnh nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đang chống chọi với dục vọng. Triệu Gia Hào bị Lạc Văn Tuấn không chút tư tình cởi bỏ quần và tách chân ra như thể anh chỉ là một bệnh nhân, để Lạc Văn Tuấn điềm tĩnh nhìn thấy bản chất dâm đãng trong xương tủy của mình.

Sau đó, Lạc Văn Tuấn vẫn bất động. Người bạn đời Alpha xét về mặt pháp lý của anh, người em trai mà anh bất tri bất giác nhận ra rằng mình đã yêu từ lúc nào không hay biết. Tần Dịch nói, người mà Triệu Gia Hào yêu nhất cả đời này —- chính là Lạc Văn Tuấn.

Từ trên ghế sofa ngước lên nhìn Lạc Văn Tuấn đã đứng dậy, Lạc Văn Tuấn trông cao lớn hơn, đôi mắt tam bạch cũng lạnh lùng hơn. Nước mắt Triệu Gia Hào tràn ra từ khóe mắt, chảy dài trên thái dương, nhỏ xuống tai; anh nhìn Lạc Văn Tuấn, rưng rưng nước mắt, nghiến răng nghiến lợi chậm rãi nói: "Đã, đủ, chưa?", còn có hết sức để kìm lại tiếng rên rỉ của mình.

Ánh mắt của Lạc Văn Tuấn giống như một lưỡi dao sắc bén, càng bình tĩnh và hung hăng thì càng sắc bén; bất cứ nơi nào ánh mắt của Lạc Văn Tuấn quét qua cơ thể Triệu Gia Hào, Triệu Gia Hào cảm thấy máu thịt ở khu vực đó như đang bị xé xác bởi sự sắc bén. Anh khó chịu đến mức không còn sức lực để chống cự hay vùng vẫy nữa, anh đã bị cái nhìn của Lạc Văn Tuấn moi móc ruột gan, hơi thở thoi thóp.

Mãi cho đến khi đôi mắt của Lạc Văn Tuấn quét qua tất cả các bộ phận trên cơ thể trần trụi của Triệu Gia Hào, cho đến khi dây thần kinh của Triệu Gia Hào bị cắt thành từng mảnh sau cuộc kiểm tra ngắn ngủi mà dài dằng dặc này, Lạc Văn Tuấn mới quỳ xuống đất lần nữa, nắm lấy bàn tay nóng bỏng của Triệu Gia Hào, cúi đầu gần gũi hỏi: "Ca ca, thuốc ức chế ở đâu?"

Thực ra, hầu hết những người đã thực hiện cấy ghép da đều không dự trữ thuốc ức chế, nhưng Lạc Văn Tuấn vẫn hỏi. Sau khi nghe câu này, tuyến nước mắt của Triệu Gia Hào bắt đầu tuôn chảy càng mãnh liệt hơn; Omega vốn dĩ đã kiệt sức buông lỏng đôi môi đang cắn chặt của mình, phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng rồi bỏ cuộc, dùng miệng tiến đến ngậm lấy đôi môi của Lạc Văn Tuấn.


Bất kể là thể diện hay lương tâm, tất cả đều bị sự phẫn nộ cực độ nuốt chửng ngay khi Lạc Văn Tuấn hỏi anh về chất ức chế. Kỳ thật ức chế ở dưới tủ TV, nhưng Triệu Gia Hào lại chủ động hôn Lạc Văn Tuấn vừa giận dữ nói dối: "Không có."

Triệu Gia Hào nhiệt tình liếm môi Lạc Văn Tuấn và mạnh mẽ đẩy lưỡi mình vào đường viền môi của Lạc Văn Tuấn không chút xấu hổ, sử dụng hương đào ngọt ngào và hơi thở ẩm ướt để cố gắng tác động lên hành vi bác sĩ của Lạc Văn Tuấn. Hơi thở của Lạc Văn Tuấn cuối cùng cũng trở nên dồn dập. Ngay khi Triệu Gia Hào muốn tiến xa hơn, Lạc Văn Tuấn đã đẩy Triệu Gia Hào mềm mại và ẩm ướt ra. Cậu nhìn chằm chằm vào Triệu Gia Hào với mí mắt cụp xuống một lúc lâu, sau đó đứng dậy và lấy ra một món đồ khiến Triệu Gia Hào không thể ngờ đến:  pheromone alpha y tế nhân tạo

Triệu Gia Hào bắt đầu chán ghét sự phát triển của y học hiện đại, anh bị ép nằm trên ghế sô pha, cả người Lạc Văn Tuấn bị ép vào cơ thể ướt át và nóng bức của anh trong thời kỳ phát tình, cậu đang tập trung chuẩn bị dùng thuốc để giải quyết cơn động dục của anh. Lạc Văn Tuấn dùng miếng bông tẩm cồn có trong hộp thuốc để lau sạch các tuyến thể của Triệu Gia Hào. Miếng bông tẩm cồn lạnh như băng. Triệu Gia Hào không khỏi rụt cổ và vùi mặt vào ghế sofa rên rỉ.

Pheromone Alpha nhân tạo không có mùi vị lang thang trong mạch máu của Triệu Gia Hào như một bóng ma, kết hợp với pheromone Omega ngọt ngào mà không có chút hơi ấm nào giống như một lỗ đen. Khi mũi kim xuyên qua tuyến nhạy cảm, sự miễn cưỡng của Triệu Gia Hào cũng lắng xuống cùng với dục vọng của anh, giống như một tảng đá gồ ghề lộ ra sau khi thủy triều rút, sự chán nản đã chiếm lấy tâm trạng của Triệu Gia Hào một cách trần trụi. Anh nhìn Lạc Văn Tuấn ném ống tiêm vào thùng rác, không khỏi bất bình nói: "Anh muốn cùng em làm tình."

Anh vừa trải qua một kỳ phát tình cực kỳ mãnh liệt, lúc này mắt anh đỏ ngầu, cổ họng như nuốt phải hàng nghìn chiếc kim. Nói xong câu đó bằng giọng mềm yếu và khàn khàn, Triệu Gia Hào quay đầu lại, quay lưng về phía Lạc Văn Tuấn, nước mắt chảy từ đôi mắt nhắm chặt, thấm vào bụng mềm mại và khô ráo của con gấu bông của Lạc Văn Tuấn. Anh lặng lẽ rơi lệ, sự xấu hổ và khó chịu một lần nữa trỗi dậy.


Sau đó, dù Lạc Văn Tuấn hết mực dịu dàng và chu đáo ôm Triệu Gia Hào đi tắm và sấy tóc, cậu vẫn không thể nào làm cho Triệu Gia Hào, người đang giả vờ ngủ mở mắt. Triệu Gia Hào được bế lên giường đắp chăn, nghe Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng thở dài rồi tiếp tục dùng cách vụng về để dỗ dành mình. Nói là dỗ dành, nhưng thực chất là nũng nịu; bằng giọng điệu hay bắt chước trẻ con và giọng nói làm nũng, Lạc Văn Tuấn hỏi anh có thể mở mắt không: "Ca ca, đừng giả vờ nữa mà."

Khi làm nũng, Lạc Văn Tuấn thường thích dùng các âm cuối như "mà," "nhé," "đấy," "nha." Thỉnh thoảng, khi Lâu Vận Phong có mặt, hắn sẽ nháy mắt ra hiệu với Triệu Gia Hào tỏ vẻ không chịu nổi. Nhưng Triệu Gia Hào chỉ cảm thấy rất đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến anh nghĩ rằng những ngữ khí này được Thương Hiệt* tạo ra chỉ để một ngày nào đó Lạc Văn Tuấn có thể dùng để làm nũng với mình. (u mê không lối thoát rùi-.- )

* Thánh tổ chữ Hán, người ghi chép huyền thoại của Hoàng đế và người sáng tạo ra chữ viết Trung Quốc

Nhưng dù có thích cách này đi chăng nữa, Triệu Gia Hào cũng không có dũng khí để mở mắt. Anh đã hạ quyết tâm trở thành một con đà điểu trốn tránh thực tại. Sự xấu hổ và mất mặt không hề biến mất, mà còn thêm nỗi sợ phải nhìn thấy Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn đắp chăn cho anh, khẽ nói rất lâu. Triệu Gia Hào nghe mơ màng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, Triệu Gia Hào đã đưa đơn xin nghỉ phép cho phòng nhân sự. Người nhân sự kia rất phiền phức gọi điện đến hỏi đông hỏi tây, Triệu Gia Hào tâm tình chán nản, nghe tiếng Lạc Văn Tuấn đóng cửa đi làm liền không hề báo trước đối với ba chữ "kỳ phát tình" cười nhạo của người bên kia điện thoại lập tức phát hoả: "Cậu cmn não tàn à?"

Anh nói rất nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết, mang theo quyết tâm giây tiếp theo có thể từ chức ngay lập tức. Điện thoại hồi lâu không có hồi âm, rõ ràng là tức đến ngây người rồi: "Luật sư Triệu, anh vừa nói gì?"

Triệu Gia Hào cười lạnh, bắt chước tư thái của Lâu Vận Phong, bình tĩnh hỏi: "Cậu không nghe thấy sao? Vậy thì tiếc quá". Nói xong thì liền ném điện thoại đi, trở lại giường tiếp tục ngủ. Giữa chừng, Lạc Văn Tuấn gọi rất nhiều lần nhưng Triệu Gia Hào đã nhanh tay tắt máy, ngủ cả ngày không rời khỏi giường.


Đến sáu giờ tối, Triệu Gia Hồng mở cửa phòng ngủ của Triệu Gia Hào, theo sau là Lạc Văn Tuấn đang tươi cười.

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro