17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếc áo hoodie cũ kỹ của em trai làm Triệu Gia Hào, người đã ngủ suốt cả ngày, hơi thất thần. Anh nhìn thoáng qua Lạc Văn Tuấn đang yên lặng, lấy lại tinh thần rồi ngồi dậy đón nhận cái ôm thân thiết của em trai.

Triệu Gia Hồng năm nay hai mươi tuổi, nhuộm tóc màu hồng nổi bật, học tại Đại học New York Thượng Hải. Cậu kéo chiếc ghế sofa nhỏ đến bên giường, đưa cho anh trai một thanh sô cô la đen đắng, bắt đầu nói chuyện ríu rít. Triệu Gia Hào mỉm cười nghe cậu em kể về việc nửa đêm trèo lên mái nhà ký túc xá để làm điệu bộ nhưng bị RA bắt gặp, RA phạt cậu phải viết một bài hát nhắc nhở mọi người "chú ý an toàn"; Triệu Gia Hồng không chút xấu hổ che miệng làm beatbox, đọc rap về việc không trèo cửa sổ

Trong không khí yên bình và thoải mái, Triệu Gia Hào cười thầm nhìn về phía Lạc Văn Tuấn đang dựa vào cửa với hai tay khoanh trước ngực. Hôm nay Lạc Văn Tuấn vẫn mặc đồ sinh viên, khác hẳn với sự nổi bật của em trai, chiếc áo hoodie đen của Lạc Văn Tuấn như một bóng đen nuốt chửng sự hiện diện của cậu

Triệu Gia Hào kiên nhẫn đợi em trai hát xong thì hỏi: "Sao tự nhiên lại đến tìm anh?" Thực ra anh vẫn mệt, đầu óc đầy những suy nghĩ hỗn loạn làm anh đau đầu nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu bình thường để nói chuyện.

Triệu Gia Hồng gãi đầu: "anyway..." "Anyway" là câu cửa miệng của cậu, Triệu Gia Hào biết mỗi khi em trai căng thẳng, bối rối sẽ dùng từ này để che giấu sự hoảng hốt. Giọng Triệu Gia Hồng nhỏ lại, quay cổ nhưng không nhìn Lạc Văn Tuấn phía sau, cẩn thận thú nhận, "Anh Tuấn nói tâm trạng anh không tốt, không muốn nói chuyện, anh ấy không biết làm sao. Nên nhờ em đến thử xem."

Lạc Văn Tuấn thực sự rất thông minh, vừa nhờ cứu binh liền đánh trúng chỗ yếu, mời đến người mà Triệu Gia Hào không thể từ chối. Sự trưởng thành của con người chẳng qua là ở những ngã rẽ liên tục xuất hiện, đeo mặt nạ che giấu sự ngây thơ rồi tự trang bị vũ khí cho mình để đối mặt với thế giới.

Thời điểm đầu tiên Triệu Gia Hào trưởng thành chính là khi Triệu Gia Hồng xuất hiện. Anh đã từng thất vọng, lo sợ, kháng cự. Chính đôi tay vươn ra của Lạc Văn Tuấn đã cho anh dũng khí để chấp nhận sự hiện diện của em trai. Mùa thu sau khi cơn bão qua đi, không ai biết rằng Triệu Gia Hào đã một mình lặng lẽ đọc truyện tranh và coi Lạc Văn Tuấn như em trai tương lai, cố gắng học cách làm ca ca trong cơn mưa ấy

Anh đã làm rất tốt, là hình mẫu, là bến đỗ, là người anh đáng tin cậy mãi mãi của Triệu Gia Hồng đến mức khi Triệu Gia Hồng cãi nhau với người khác sẽ rất kiêu ngạo nói "Anh trai tôi là Triệu Gia Hào". Nhưng đằng sau danh xưng "ca ca" là sự nặng nề của Triệu Gia Hào bảy tuổi không bao giờ dám làm nũng với bố mẹ nữa, cũng là lần đầu tiên anh đeo mặt nạ, che giấu sự non nớt của mình.

Còn Triệu Gia Hồng lớn lên trong sự yêu thương của bố mẹ và anh trai, cởi mở, hoạt bát, tự tin, là một chàng trai rất thu hút, luôn miệng nói về "Individual-utilitarianism" và "tôi chính là tôi", sẵn sàng nghỉ học một năm để làm tình nguyện viên ở châu Phi, trở về kể chuyện khắp nơi về cách họ dạy tiếng Anh cho trẻ em ở Tây Phi, lý tưởng là một thế giới bình đẳng và một ngày nào đó chinh phục được đỉnh Everest.

Triệu Gia Hào nói chuyện với em trai rất lâu, mặc dù ban đầu chỉ vì sự quan tâm không muốn bỏ rơi em trai; nhưng sau đó không thể không bị cậu em trai tự do phóng khoáng làm ảnh hưởng, cùng em trai nói về những chủ đề viển vông không đâu vào đâu và cười một cách vô tư. Cuối cùng sau khi ăn xong bữa tối, Triệu Gia Hồng nhìn điện thoại rồi vội vàng chạy ra ngoài. Cậu hẹn bạn đi uống rượu, trước khi đi còn giới thiệu anh trai nhất định phải thử Piña colada của Speak Low.

Triệu Gia Hào nhìn bóng dáng em trai nhảy nhót như thỏ rời đi, mỉm cười nhìn hành lang trống vắng. Quay người lại, Lạc Văn Tuấn đã đứng sau lưng anh - anh nhìn em trai, Lạc Văn Tuấn nhìn anh. Lạc Văn Tuấn cười mỉm như mọi khi, Triệu Gia Hào chợt thức tỉnh khỏi sự phấn khích không thuộc về mình do đệ đệ mang lại. Anh cúi đầu muốn bước nhanh rời đi nhưng bị Lạc Văn Tuấn kéo lại. Mặt đối mặt, ánh mắt nóng rực của Lạc Văn Tuấn rất tự nhiên rơi vào người Triệu Gia Hào.

Cậu ôm lấy Triệu Gia Hào, thân mật như như trước đây: "Triệu Gia Hào, đừng có phớt lờ em"

Rõ ràng đã ôm nhau vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Gia Hào cảm thấy căng thẳng bối rối trong vòng tay của Lạc Văn Tuấn, khoảnh khắc được bao bọc trong chiếc áo hoodie mềm mại của Lạc Văn Tuấn khiến đầu óc anh trống rỗng.

Anh sống quá lý trí suốt hai mươi năm, đến nỗi khi lý trí sụp đổ, tình cảm mềm yếu nhạy cảm trong lòng như dây leo mọc điên cuồng không kiểm soát được. Lần đầu tiên anh bị hormone tình yêu điều khiển, vì thế trái tim khi thấy Lạc Văn Tuấn cười nhìn mình giống như kính vạn hoa quay nhanh, quay ra tất cả mọi thứ đầy màu sắc - ngọt ngào, nhút nhát, hưng phấn, u sầu - những cảm giác này như viên kẹo mất khống chế nhảy popping trong lòng khiến anh chóng mặt.

Triệu Gia Hào lắp bắp mở miệng, cầu nguyện cơ thể đừng thực sự run lên: "Anh không phớt lờ em." Câu này nói rất bình thản, trong lòng anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

_

Khi mới bắt đầu công việc, Triệu Gia Hào từng nhận được một lá thư tình. Trong đời anh nhận được nhiều thư tình, nhưng chỉ có lá thư đó khiến anh ấn tượng sâu sắc. Người viết thư tình là đồng nghiệp cùng khóa, Triệu Kha, trong thư viết -

"Tôi rất sợ khi ở cùng một không gian với cậu, cậu giống như mặt trời, đến quá gần sẽ bị bỏng. Tôi tự hỏi mình ưu tú như vậy, nhưng chỉ riêng trước mặt cậu tôi cảm thấy rất tự ti, tôi biết điều này không phải vì tôi không sánh được với cậu, mà chính là vì tôi thích cậu cho nên mới luôn muốn thể hiện một hình ảnh hoàn mỹ nhất trước mặt cậu...

Zweig trong <Thư của người phụ nữ không quen biết> viết: 'Tôi luôn vì anh mà khẩn trương, vì anh mà run rẩy; nhưng anh hoàn toàn không cảm nhận được điều này; giống như chiếc đồng hồ bỏ túi trong túi áo, anh không thể cảm nhận được dây cót căng chặt trong bóng tối kiên nhẫn đếm từng điểm kết thúc của anh, tính toán thời gian của anh, với nhịp đập không thể nghe thấy cùng anh bôn ba khắp nơi, nhưng anh chỉ vội vã liếc nhìn nó một lần trong hàng triệu giây tí tách không ngừng.'

Tôi đã từng không thể lý giải được điều đó, chỉ đến khi tôi phải lòng cậu..."

Triệu Kha là người có nền tảng tốt nhất trong khóa của bọn họ, tốt nghiệp JD từ Stanford. Trước khi rời đi, Triệu Kha đã trao lá thư tình tận tay anh, nói rằng mình quyết định quay lại Mỹ vì không đủ dũng khí làm đồng nghiệp của Triệu Gia Hào, Triệu Gia Hào nghi hoặc nhìn Triệu Kha: "Cậu có thể theo đuổi tôi."

Triệu Kha ôm đầu từ chối: "Tôi quá thích cậu rồi. Dù có theo đuổi được hay không, đối với tôi đều quá nặng nề. Cậu chỉ cần tồn tại trong hồi ức của tôi là đủ, vì tôi không muốn thực sự trở thành chiếc đồng hồ bỏ túi của cậu, Elk."

Triệu Gia Hào cũng từng không thể hiểu được, cho đến khi anh nhận ra mình thích Lạc Văn Tuấn.

Anh thích cậu, anh yêu cậu, vì thế anh trở nên không còn là chính mình

Làm sao anh lại trở thành người tính toán được mất như vậy. Vì bị phát hiện phát tình mà xấu hổ, lại vì Lạc Văn Tuấn không có phản ứng gì với mình mà thất vọng; vì sự chăm sóc tận tình của Lạc Văn Tuấn mà hạnh phúc, lại bận tâm về mũi tiêm chất kích thích Alpha nhân tạo; vì một cái ôm của Lạc Văn Tuấn mà run rẩy, lại sợ Lạc Văn Tuấn phát hiện ra mình run rẩy.

Anh rối bời đến mức không dám đối diện trực tiếp với Lạc Văn Tuấn, không muốn làm rõ chữ 'thích' của mình nên phải vụng về giả vờ ngủ.

—--Cậu có thể theo đuổi tôi

—--Không, sao anh có thể theo đuổi Lạc Văn Tuấn được chứ?

Anh không biết Lạc Văn Tuấn thích kiểu người nào, Lạc Văn Tuấn đối với anh chỉ có sự lệ thuộc đơn giản vào "Cựu Mộng ca ca", giữa họ chỉ có một cuộc hôn nhân sắp đặt, mà trái tim của Lạc Văn Tuấn chỉ thuộc về một người mà cậu vĩnh viễn yêu người đó cả đời này. Anh rất bi quan về sự tồn tại của mình; như thể chỉ cần bước sai một bước, mọi thứ sẽ không thể cứu vãn.

Tuy nhiên, anh không có sự lãnh khốc của Triệu Kha. Lúc này Triệu Gia Hào cúi đầu trong vòng tay của Lạc Văn Tuấn với hàm răng nghiến chặt, toàn thân khẩn trương, anh can tâm làm một chiếc đồng hồ bỏ túi, anh vẫn muốn có được Lạc Văn Tuấn...

"Ca ca, anh đừng xấu hổ." Lạc Văn Tuấn hoàn toàn không biết tâm tư của Triệu Gia Hào, chỉ nghĩ rằng sau khi bị phát hiện động dục nên Triệu Gia Hào cảm thấy xấu hổ. Cậu kéo Triệu Gia Hào ngồi xuống ghế sofa, hai tay nắm chặt mặt Triệu Gia Hào, "Nhìn em, Triệu Gia Hào."

Tim đập rất nhanh, rất nhanh như đang ngồi tàu lượn siêu tốc. Triệu Gia Hào không thể từ chối, đành khổ sở ngoan ngoãn đối diện với Lạc Văn Tuấn. Anh nhìn vào đôi mắt đen của Lạc Văn Tuấn và đôi mắt tam bạch đặc biệt lạnh lùng khi nghiêm túc, trong lòng dâng lên một chút vui vẻ đắng chát, nghe Lạc Văn Tuấn giải thích một cách vô cùng ôn nhu và thành thục cho mình

"Kỳ phát tình là hiện tượng sinh lý bình thường của mỗi Omega. Sự xấu hổ khi phát tình chỉ là một sự áp bức xã hội ngu ngốc lên Omega." Lạc Văn Tuấn nói một cách rành rọt, "Hơn nữa, nếu một Alpha nhân cơ hội thời kỳ phát tình mà quan hệ với Omega chưa thiết lập mối quan hệ chính là một dạng cưỡng hiếp. Ca ca đây là điểm tranh luận rất sôi nổi trong giới luật, anh chắc chắn biết."

Gò má Triệu Gia Hào nóng lên, anh lo Lạc Văn Tuấn sẽ chú ý đến điều này, lại âm thầm phản bác trong lòng: Không phải vậy đâu, tối qua Triệu Gia Hào chính là muốn cùng Lạc Văn Tuấn làm tình.

"Ừm." Triệu Gia Hào khẽ khẳng định quan điểm của Lạc Văn Tuấn, "Quả thực giới luật luôn nỗ lực thúc đẩy việc hình thành tội cưỡng hiếp trong tình huống này." Anh không dám nói ra những lời trong lòng, chỉ đành dùng một quan điểm an toàn để đáp lại.

"Vì vậy anh đừng có xấu hổ. Còn nữa ca ca, nhìn thấy anh trong kỳ phát tình không có gì to tát." Lạc Văn Tuấn nghĩ rằng anh đã chấp nhận lời giải thích của mình, nghiêng đầu, "Tính cả cấp cứu, em đã gặp qua ít nhất vài nghìn lần kỳ phát tình đột ngột ở bệnh viện."

Thì ra đây là tình yêu, yêu một người sẽ khiến trái tim trở nên mong manh như vậy. Nghe thấy câu nói này, giống như trời quang đột nhiên đổ mưa tầm tã, lập tức dập tắt ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng anh.

Quả táo adam lên xuống, anh lắc đầu để tay của Lạc Văn Tuấn rời khỏi má mình, sau khi đằng hắng thử dây thanh quản nhiều lần, anh giả vờ bình tĩnh nói: "Anh không xấu hổ, anh chỉ hơi ngại chút thôi."

Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng buông khuôn mặt hơi ửng đỏ của Triệu Gia Hào: "Thế cũng đừng ngại."

"Được." Triệu Gia Hào đáp lại, hít sâu một hơi, lại nói, "Còn về tối qua khi anh nói muốn làm tình với em, em đừng bận tâm. Em cũng biết Omega vốn dĩ là như vậy." Anh kìm nén tiếng nức nở và chua chát, mỉm cười ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lạc Văn Tuấn.

Đây là lần đầu tiên sau khi tỏ rõ lòng mình, anh chủ động nhìn vào mắt Lạc Văn Tuấn; ánh mắt của anh không còn co rúm, không còn trốn tránh, rất kiên định nhìn Lạc Văn Tuấn. Lạc Văn Tuấn có đôi mắt hơi to và hai mí bên trong rất hẹp. Nếu nhìn kỹ thì trông không hề dễ thương

Triệu Gia Hào cảm thấy mình đang rơi vào đấu tranh nội tâm; anh tự tra tấn bằng cách nhắc lại lời lẽ đáng xấu hổ nhất của mình như một kẻ khổ dâm, làm cho thần kinh vốn đã quá tải của mình thêm căng thẳng.

Nhưng tự làm tổn thương chính mình có khiến đối phương tổn thương không?

Lạc Văn Tuấn chỉ chớp mắt, ánh mắt tối sầm lại, quay đầu không nhìn Triệu Gia Hào nữa: "Ừm. Em hiểu." Triệu Gia Hào quyết tâm: "Anh sắp phải nhảy việc nên sẽ rất bận, có lẽ sẽ liên tục đi công tác. Việc tổ chức đám cưới em cứ tùy ý chọn một công ty tổ chức tiệc cưới là được, anh không quản nữa"

Anh đứng dậy, nắm chặt tay đi vào phòng làm việc rồi mệt mỏi ngồi dựa vào ghế. Đưa tay ra, mỗi lòng bàn tay có bốn dấu móng tay cắt ngang đường chỉ tay, anh không mê tín, không phân biệt được đâu là đường sự nghiệp, đâu là đường tình duyên; nhưng lại thấy đường nào cũng đều bị dấu móng tay cắt đứt qua

Triệu Gia Hào không muốn lý giải thêm về sự ấm ức và đau lòng trong tim, anh luôn giỏi kiềm chế những cảm xúc không trưởng thành này. Mở máy tính bắt đầu làm việc, anh rất nhanh trở lại với con người trước đây; thời gian trôi qua, anh hoàn thành công việc bị trì hoãn cả ngày, tắm rửa rồi nằm trên giường, sau đó cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Anh không có nằm mơ mà ngủ rất ngon. Sáng hôm sau như thường lệ ăn bữa sáng do Lạc Văn Tuấn nấu, lái xe đến công ty luật, bàn bạc với sư phụ về việc xin nghỉ việc. Khi gặp người phụ trách nhân sự bị mình mắng, anh gật đầu mỉm cười khiến đối phương á khẩu không nói được gì.

Triệu Gia Hào rõ ràng biết có lẽ bản tính của mình là đa sầu đa cảm, sự đa sầu đa cảm này lại vì Lạc Văn Tuấn mà khuếch đại; anh vốn không cho rằng việc buồn phiền về điều gì đó là yếu đuối, chỉ là anh rất sáng suốt - thế giới này sẽ không vì sự phiền muộn của mình mà thỏa hiệp, vậy nên có thể yếu đuối một lúc, nhưng không thể đắm chìm trong đó

Vì vậy anh đeo lên chiếc mặt nạ, trang bị vũ khí cho mình, bình tĩnh gạt tình yêu sang một bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro