20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BGM: < Cảm ứng> Vincy Chan

________

Khi tiếp viên hàng không lịch sự yêu cầu Triệu Gia Hào kéo tấm chắn cửa sổ lên, anh nửa người nghiêng qua nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những đám mây nối tiếp nhau, ngón trỏ phải xoay tròn viên kim cương trên chiếc nhẫn. Anh xoay rất nhanh, đầu ngón trỏ nóng dần lên như lửa đốt.

Chính Lạc Văn Tuấn đưa anh đến sân bay, Lạc Văn Tuấn lái xe rất thành thạo, không cần mở định vị, hai tay thả lỏng trên vô lăng, tuân thủ lời hứa mang nhẫn cưới. Khi dừng xe, Triệu Gia Hào ngồi ở ghế phụ nhìn Lạc Văn Tuấn liếc gương chiếu hậu lùi xe, vẻ mặt lạnh lùng, nhớ lại thời trung học Lạc Văn Tuấn sau mỗi lần đá bóng xong đều rất ngạo mạn nói "Đẹp trai là chuyện cả đời".

Anh mím môi rất kiềm chế mà cười, quả thực là chuyện cả đời

Tối hôm qua sau khi về đến nhà, Triệu Gia Hào nín thở, tìm viên thuốc uống chuẩn bị sẵn ở cửa đưa vào miệng, giống như Lọ Lem lúc nửa đêm, tác dụng của thuốc nhanh chóng đánh thức anh khỏi mộng cảnh. Anh cởi áo gió của Lạc Văn Tuấn, vác cái bụng nặng trĩu sau khi uống rượu vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn vali cho chuyến công tác ngày hôm sau.

Lạc Văn Tuấn không an tâm cầm theo thuốc, đi theo anh vào phòng ngủ giúp đỡ: "hydrochloride naltrexone ngậm dưới lưỡi, Triệu Gia Hào bình thường anh uống không ít nhỉ." Ngữ khí như đang trêu chọc

Triệu Gia Hào ngồi xổm trên mặt đất, nhét chiếc áo sơ mi mà dì đã ủi vào túi đựng đồ nội trú. Viên ngậm dưới lưỡi có vị đắng và se. Anh nhắm mắt, đảo mắt, mở mắt tiếp tục thu dọn hành lý, anh nhét tất cả vào một cách nhanh chóng, kéo khóa vali rồi mới chịu mở miệng: "Không thể thực sự say rượu trước mặt khách hàng."

Viên ngậm dưới lưỡi hydrochloride naltrexone được Khương Uyển Ngọc khuyên dùng, có thể tác động trực tiếp lên hệ thần kinh giúp duy trì sự tỉnh táo sau khi uống rượu.

Lạc Văn Tuấn nghe xong, cúi xuống cầm lấy tay cầm vali từ tay Triệu Gia Hào: "Uống ít đi, gặp khách hàng cũng nên uống ít thôi. Anh phải đi công tác sao?"

Triệu Gia Hào vịn vào tay Lạc Văn Tuấn đứng dậy: "Chiều mai bay đi Quảng Châu. Anh đến công ty luật mới, cả mùa hè sẽ rất bận." Anh cúi đầu nhìn dưới ánh đèn phòng ngủ, tay mình và tay Lạc Văn Tuấn đan vào nhau, lúc đó có phải anh cũng như vậy, nắm tay Lạc Văn Tuấn từ dưới ghế đá bò ra không... Anh cũng không nhớ rõ nữa.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hồi mới đi làm một cốc đã gục, hiện tại khi say rượu đã có thể mang tâm tư lặng lẽ lừa gạt một chút khao khát được an ủi. Triệu Gia Hào tự cười chế giễu, sau một hồi đấu tranh nội tâm cuối cùng quyết định dùng chút dũng cảm cuối cùng hỏi Lạc Văn Tuấn: "Ngày mai em có đi làm không? Có thể đưa anh ra sân bay không?"

Lạc Văn Tuấn ngạc nhiên nhìn anh, ấp úng: "Em, em phải đi làm." Cậu từ chối một cách cẩn thận nhưng dứt khoát, vẻ mặt áy náy nhưng không hề do dự. Lạc Văn Tuấn quả thực đã trưởng thành, cậu có việc học và công việc riêng; không còn là cậu sinh viên đại học trẻ tuổi có thể đến với anh chỉ bằng một cuộc điện thoại. Triệu Gia Hào hiểu ý cười lên, nhưng trong lòng thắt lại: "Nếu như anh nhất định muốn em đưa đi thì sao?". Anh cố gắng nói ra lời này như một câu nói đùa như thể chính mình cũng không để tâm, nhưng bản thân khi nghe lại cảm thấy hơi giả tạo.

Máu nóng dồn lên bên tai, Triệu Gia Hào lại nói: "Nếu anh nhất quyết bắt em đưa đi thì sao?"

"Tại sao?" Lạc Văn Tuấn hỏi.

Anh nhớ rằng họ đã cùng nhau xem "Ỷ Thiên Đồ Long Ký", Khổ Sư Phụ khuyên răn Triệu Mẫn: "Quận chúa, đời người mười chuyện thì có chín chuyện không như ý muốn, nếu đã vậy thì đừng miễn cưỡng" Triệu Mẫn nghe xong, cười tươi: "Ta cứ muốn ép đấy."

Lúc nhỏ không hiểu, chỉ thấy Triệu Mẫn bá khí. Khi tự mình nói, mới nhận ra câu "Ta cứ muốn ép" đó ẩn chứa đầy dũng khí và kiên định. Nhưng Triệu Mẫn có lời hứa của Trương Vô Kỵ, có mái tóc của Tạ Tốn, và có sự thiên vị của Trương Vô Kỵ.

Còn mình thì có gì? Có chăng chỉ là sự bướng bỉnh vô lý.

Triệu Gia Hào run rẩy, khó khăn nói lần thứ ba: "Anh không biết, nhưng nếu anh nhất định muốn em đưa đi thì sao?" Anh cảm thấy mình cười rất giả tạo, dù Lạc Văn Tuấn đồng ý nhưng khóe miệng anh vẫn không thể thả lỏng, vẫn gượng gạo cười tiếp. Lạc Văn Tuấn đồng ý rất tuỳ hứng, làm cho sự khó khăn của mình càng thêm buồn cười.

"Được thôi. À, đúng rồi, Trần Trạch Bân bọn họ tặng một cái bánh sinh nhật, vốn định đợi anh về cùng ăn. Anh có muốn ăn không?"

Thế là anh ngồi xuống, nhìn vali được Lạc Văn Tuấn đặt ở cửa đợi Lạc Văn Tuấn mang bánh đến. Nhìn chiếc bánh sô cô la hoàn chỉnh và những cây nến đã cháy hết, Triệu Gia Hào đột nhiên cảm thấy tức giận, nhăn mặt cong môi nhặt nến ra: "Sao vậy, không ai cùng em tổ chức sinh nhật à? Nhất định phải đợi anh? Trần Trạch Bân và Bành Lập Huân đâu?"

Không hiểu sao lại nhớ đến bữa tiệc sinh nhật lộng lẫy của Trần Mộ cách đây không lâu, giọng điệu của Triệu Gia Hào càng trở nên khó chịu: "Nhìn xem đồ em mặc hằng ngày như thế nào? Kiểu tóc trước kia cắt kiểu gì vậy ? Bố mẹ ngược đãi không cho em tiền hay bệnh viện nhà em thua lỗ cần tiết kiệm? Sinh nhật 25 tuổi sao phải thê thảm đến thế?"

Anh không kìm được sự hối hận trong lòng, mắng mỏ Lạc Văn Tuấn một cách gay gắt như thể điều này sẽ giảm bớt cảm giác tội lỗi vì đã bỏ rơi Lạc Văn Tuấn và chạy đi uống rượu, nhưng trên thực tế, cảm giác tội lỗi ngày một nặng nề hơn. Vừa hối hận, vừa tiếp tục làm tổn thương Lạc Văn Tuấn, như chiếc phanh hỏng không thể dừng lại, cho đến khi đâm vào tường.

"Vậy Lạc Văn Tuấn, em rốt cuộc tại sao phải đối tốt với anh?" Cuối cùng cũng đâm vào tường. Sau khi những lời này phát ra từ miệng Triệu Gia Hào như súng máy, hỏa lực của anh đột nhiên im bặt. Những người quá quen với việc đeo mặt nạ một khi không thể kiềm chế được sẽ bộc lộ cảm xúc thật của mình

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Lạc Văn Tuấn đặt bánh lên bàn, nhìn Triệu Gia Hào không nói gì. Triệu Gia Hào lắc đầu, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ rối rắm trong đầu, vẫn may là chưa đem nửa câu sau nói hết ra – Lạc Văn Tuấn, em đối tốt với anh như vậy, anh sẽ suy diễn rằng người em thích có phải là anh...

Nhưng anh kỳ thực không thích đoán mò, không thích lúc gần lúc xa, càng không thích mập mờ. Dừng lại ở mức độ mập mờ, chẳng qua là không đủ tình yêu.

"Ý anh là..." Triệu Gia Hào hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng nói: "Ý anh là, xin lỗi vì đã không đón sinh nhật cùng em." Anh chạy vào bếp lấy những cây nến còn lại và bật lửa, rồi trở lại phòng ngủ thắp nến, tránh ánh mắt của Lạc Văn Tuấn tự mình vỗ tay, bắt đầu hát "Chúc mừng sinh nhật" như nhân viên Haidilao.

Lạc Văn Tuấn vẫn im lặng.

Cậu ngoan ngoãn làm theo quy trình của Triệu Gia Hào, ước, cắt bánh, đeo nhẫn cưới, ăn bánh rồi đi ngủ, không nói gì về việc sinh nhật của mình thực ra là hôm qua, cũng không tỏ ra buồn bã vì bị Triệu Gia Hào chỉ trích vô duyên vô cớ, ngoan ngoãn như thể người mắc lỗi dường như là Lạc Văn Tuấn.

_

Trưa hôm sau, Lạc Văn Tuấn đánh thức Triệu Gia Hào đang ngủ trên giường với cơn đau đầu đau não nứt nẻ, cậu đưa một viên thuốc giảm đau, sau đó lái xe đưa anh ra sân bay, giúp anh làm thủ tục. Trước khi qua khu kiểm tra an ninh, Triệu Gia Hào nhìn lại thấy Lạc Văn Tuấn đang đứng bên ngoài cửa kính của hạng thương gia, kẹp giữa một nhóm tiếp viên hàng không để tiễn anh. Cậu vẫy tay chào Triệu Gia Hào, chiếc nhẫn trên tay rất sáng.

Trước khi máy bay cất cánh, Triệu Gia Hào không kìm được, lấy điện thoại nhắn tin cho Lạc Văn Tuấn: "Anh phát hiện có phải em rất dễ bị bắt nạt đúng không? Sau này đừng như vậy nữa, không hài lòng về anh cũng phải nói ra."

Lãng mạn kiêng kỵ thiếu gấm chắp vải thô* – Tiêu Tiêu đã nói không biết bao nhiêu lần khi xử lý những vụ ly hôn.

Triệu Gia Hào bật chế độ máy bay, để lại tin nhắn của Lạc Văn Tuấn bên ngoài máy bay, anh thở dài đeo kính râm, không muốn những hành khách lên sau nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của mình. Sau một đêm lãng mạn được lên kế hoạch cẩn thận và lấy hết can đảm để thực hiện, anh vẫn là tự mình diễn một vở kịch buồn nôn phá hỏng sinh nhật của Lạc Văn Tuấn.

Tình yêu làm con người ta hoàn toàn thay đổi...

_

Ngồi máy bay quá nhiều, dù chao đảo đến cỡ nào sắc mặt anh vẫn không chút biến đổi. Ở độ cao ngàn dặm trên bầu trời, Triệu Gia Hào đeo tai nghe nhìn ra cửa sổ thấy mây tầng tầng lớp lớp được hình thành do sự ngưng tụ của hơi nước, đôi khi xếp chồng như biển, đôi khi dốc đứng như băng treo ngược. Anh nghe bài hát yêu thích của Lạc Văn Tuấn "Cảm ứng", Lạc Văn Tuấn nói khi ngồi máy bay nhất định nghe bài này.

Anh không thích nghe các bài hát tiếng Quảng Đông nên không để tâm, mãi đến hôm nay mới tải về.

Em hôn anh, hơi thở đồng bộ

Dù chỉ là không khí mỏng nhất trên tầng mây

Ngừng thở cũng không thể có được anh

Giọng của Vịnh Như trong trẻo nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo như băng kết trên cao vì lạnh, si mê hát về một tình yêu hèn mọn, Triệu Gia Hào cảm thấy trái tim mình cũng bị đóng băng, bước xuống cầu thang máy bay, đến không khí ẩm nóng của Quảng Châu cũng không thể làm tan chảy.

Lạc Văn Tuấn có lẽ cũng có cùng cảm giác.

Bánh xe hành lý phát ra tiếng kêu, Triệu Gia Hào tháo tai nghe, theo biển chỉ dẫn đến điểm đón taxi.

_

Khoảng thời gian Trần Trần học tiến sĩ thường ai oán về cuộc sống trống rỗng, áp lực học tập rất lớn; kiểm tra Steam lại thấy thời gian chơi game lên tới hàng trăm giờ. Triệu Gia Hào luôn khách quan chỉ ra rằng Trần Trần nên tìm việc làm, đừng mãi đắm chìm trong thất bại trên con đường học vấn

Con người nên tìm một việc gì đó để làm.

Triệu Gia Hào ngửi mùi nước hoa khó chịu đặc trưng của taxi, nhanh chóng lấp đầy lịch trình một tháng tới của mình, như người mắc bệnh thần kinh nhận công việc bạc bẽo mà Thôi Hiểu Quân không muốn làm. Khi anh đề nghị sẽ xử lý vụ kiện đòi hỏi phải dậy từ 6 giờ sáng và lái xe 1.000 km đến tòa án địa phương để xét xử, Thôi Hiểu Quân gần như đội ơn đội nghĩa

Tôi mới là người đối với vụ án lãng phí nhân sinh này đội ơn đội nghĩa, Triệu Gia Hào nhìn tin nhắn trả lời "Oh" của Lạc Văn Tuấn, không biết phải đáp lại thế nào nhưng lại đặc biệt muốn trả lời để thử lòng Lạc Văn Tuấn.

Do dự hồi lâu, Triệu Gia Hào rất trẻ con gửi một biểu cảm không mấy dễ thương qua. Lạc Văn Tuấn rõ ràng đang rảnh rỗi chơi điện thoại, trả lời ngay lập tức. Cậu nói: "Triệu Gia Hào, khi anh bắt nạt người khác cũng khá dễ thương đó."

Triệu Gia Hào như bị điện giật thoát ra khỏi WeChat, hồn vía trên mây tự lừa mình dối người mở email ra đọc văn kiện. Lạc Văn Tuấn trả lời rất đúng phong cách Lạc Văn Tuấn, nhưng Triệu Gia Hào đã không còn là Triệu Gia Hào có thể bình tĩnh trả lời như trước nữa. Lồng ngực nặng trĩu, anh gọi điện thoại cho Lâu Vận Phong, kết nối nửa buổi nhưng lại không nói gì.

Lâu Vận Phong công việc không suôn sẻ, bị làm phiền nên cục súc mà nói: "Cậu trực tiếp hỏi cậu ta thích ai không được à? Không được nữa thì hỏi Bành Lập Huân hoặc Trần Trạch Bân. Cmn tôi thực sự không muốn làm nữa, chẳng phải là tự chuốc thêm rắc rối sao."

Triệu Gia Hào im lặng một lúc, giả vờ không nghe thấy lời phàn nàn của Lâu Vận Phong: "Hỏi chẳng phải đồng nghĩa với việc nói rằng tôi thích em ấy sao."

Đầu bên kia nghe thấy tiếng bật lửa, Triệu Gia Hào cười, biết Lâu Vận Phong đang hút thuốc trên sân thượng. "Cậu chẳng phải thích cậu ta chứ là gì?" Câu hỏi của Lâu Vận Phong khiến Triệu Gia Hào cứng họng, "Đều đã kết hôn rồi, nói một tiếng thích không khó vậy đâu. Loại chuyện dây dưa này tôi từng trải, chả có gì tốt đẹp; dù tỏ tình thất bại cậu ta muốn ly hôn với cậu, cũng tốt hơn là cậu cứ dây dưa như bây giờ"

Triệu Gia Hào đột nhiên cảm thấy rất mệt. Lâu Vận Phong lại như thở phào nhẹ nhõm: "Cậu đâu phải là không biết. Mặc dù tôi chưa từng nói rõ nhưng cậu cũng cảm nhận được đúng không. Điều tôi hối hận nhất trong đời là đến tận lúc người ấy đi rồi tôi mới nói tôi thích người ấy, còn làm bộ làm tịch nói 'Em có một chút ít hảo cảm với anh'.. Nhưng lúc đó tỏ tình thì còn tác dụng gì chứ?"

"Thích một người dù có giấu kín đến mức nào, trừ phi cậu yêu một cách quá hèn mọn** không muốn có được người đó, nếu không cuối cùng cũng sẽ không kìm được mà tỏ tình. Cứ tiếp tục kéo dài lằng nhằng, không chỉ bản thân phải khổ sở chịu đựng nỗi đau của thích và sự mập mờ mà còn bỏ lỡ một chuyến đò". Lâu Vận Phong nói rất thanh thản, một chút cũng không giống như đang nhắc đến chuyện buồn, chỉ là có chút ngậm ngùi trong giọng nói, "Không nói ra chẳng qua là sợ bị từ chối, sợ mất mát, sợ mất mặt. Nhưng nếu không nói, cậu nhất định sẽ mất đi người đó. Còn về mặt mũi, cậu đều đã đi làm rồi còn quan tâm gì đến mặt mũi?"

"Triệu Gia Hào, nếu vẫn không được nữa, tôi thay cậu nói." Lâu Vận Phong cuối cùng hào hiệp đề nghị.

Triệu Gia Hào nhìn đường phố bên ngoài dần náo nhiệt, do dự nói: "Nhưng em ấy đã có người trong lòng"

"Thích người kia thì đã sao?" Một trận gió thổi qua, Lâu Vận Phong lại lần nữa tận tình khuyên bảo: "Cậu ta cũng đâu có ở bên người kia, cậu vẫn là vợ cậu ta cơ mà. Bớt chút thời gian cùng Lạc Văn Tuấn ăn tối, mặt đối mặt nói anh thích em, có thể theo đuổi em được không. Tôi đảm bảo, dù cậu ta có không chấp nhận, cậu cũng sẽ không hối tiếc. Triệu Gia Hào, hứa với tôi đi có được không?"

"Được." Mùi trong taxi khiến Triệu Giai Hào gần như suýt ngất khi xe bẻ lái, anh nhất thời không kịp viện cớ, mơ mơ hồ hồ đồng ý, máy móc lặp lại một lần nữa, "Mặt đối mặt nói anh thích em, có thể theo đuổi em được không..."

___

*Lãng mạn đừng kết thúc bằng một cái kết lôi thôi – Bát Nguyệt Trường An trong "Yêu Thầm". Câu này khuyên rằng trong tình yêu nên tránh việc kéo dài một cách không tốt đẹp hoặc làm mất đi giá trị ban đầu của sự lãng mạn. Tức là, nếu không thể duy trì được sự lãng mạn, tốt nhất là đừng làm nó trở nên tồi tệ hoặc xấu đi bằng những hành động, cư xử không phù hợp, thiếu chân thành, chấp vá

** Cụ thể miêu tả tình cảm của một người khi yêu thường hạ mình, thậm chí là tự ti, chấp nhận thiệt thòi và hy sinh mà không đòi hỏi hay mong chờ sự đáp lại tương xứng từ người mình yêu, cảm thấy mình thấp kém hoặc không xứng đáng với tình cảm của đối phương.


Cô gái nào đang mập mờ giống a Hào thì thử nghe lời khuyên của a Phong tỏ tình thử xem =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro