21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng ý một cách bâng quơ thì dễ, nhưng để thực hiện lại cần có dũng khí rất lớn.

Công việc được lên kế hoạch trong taxi khiến Triệu Gia Hào không ngừng viện cớ thoái thác trước Lâu Vận Phong mà không chút đỏ mặt hay tim đập nhanh. Anh nhận mấy vụ kiện hình sự của Thôi Hiệu Quân, hết đi máy bay thì đi tàu cao tốc. Chủ nhật từ Quảng Châu họp xong về Thượng Hải, thứ Hai đi Côn Sơn xử lý vụ án; thứ Ba đến Tòa án cấp cao Thượng Hải để nộp thủ tục, xem hồ sơ; thứ Tư là phiên tòa về tội cưỡng hiếp; thứ Năm là vụ án ngộ sát; thứ Sáu và cuối tuần gặp mặt; từ thứ Hai lại là ba ngày liên tiếp của vụ án lừa đảo tài sản; tiếp đó là vụ khiến Thôi Hiệu Quân phải lái xe cả nghìn cây số, lãng phí thời gian cuộc đời. Trong thời gian đó còn có những dự án trước kia thuộc quyền hạn mà anh cần xử lý.

Lâu Vận Phong hỏi anh có biết ngày xưa có nhiều người da trắng được công ty cử đi công tác tại Hồng Kông, nhiều người sau đó phải nghỉ hưu sớm mới rời khỏi Hồng Kông được không. Triệu Gia Hào đáp lại: "Vậy thì sao?"

Lâu Vận Phong qua điện thoại mỉa mai: "Triệu công tử, chi bằng cậu tìm cơ hội đi công tác Hồng Kông đi, hai mươi năm sau quay lại cũng chẳng ai thèm giục cậu tỏ tình đâu."

Triệu Gia Hào phát cáu cúp điện thoại.


Thực ra cũng không phải không có thời cơ thích hợp để nói. Một lần, khi anh một mình lái xe đi công tác ở Tứ Xuyên phải di chuyển 12 tiếng trên đường cao tốc; Lạc Văn Tuấn dậy rất sớm, cho cháo vào bình giữ nhiệt từ thập niên 80 rồi đưa cho anh khi anh ra ngoài, còn giúp anh kéo vali toàn là hồ sơ vụ án. Khi đứng trong thang máy, Triệu Gia Hào nhìn những bông hoa mẫu đơn diêm dúa trên chiếc bình giữ nhiệt, hỏi Lạc Văn Tuấn lấy đâu ra. Lạc Văn Tuấn xoa mũi nói là của bà nội, cậu vừa lục tìm được.

"Gần đây em bận quá, nếu không sẽ đi cùng anh." Lạc Văn Tuấn cười và ngáp, "Dù tính ra anh còn bận hơn cả em. Khi nào thì anh xong việc?"

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Triệu Gia Hào mặt đỏ bừng nhớ lại việc mình nhất định bắt Lạc Văn Tuấn xin nghỉ phép đưa mình ra sân bay, lại nghĩ Lạc Văn Tuấn thực sự đã xin nghỉ, bản thân lại cố tình lấy công việc tránh mặt cậu. Anh cụp mi mắt nói nhỏ: "Chắc sắp xong thôi. Hôm đó nhất định bắt em đưa đi, xin lỗi nha."

Lạc Văn Tuấn cao hơn anh nửa cái đầu, nghe vậy hơi cúi xuống véo má Triệu Gia Hào. Cậu véo rất nhẹ, đầu ngón tay ấm áp: "Cựu Mộng, em đã nói rồi, phản ứng của anh khi bắt nạt em và sau khi bắt nạt em đều rất đáng yêu. Vậy nên đừng nói xin lỗi nữa."

Mặt Triệu Gia Hào như bị ngón tay Lạc Văn Tuấn châm lửa, không kiểm soát được mà nóng lên. Không biết phải phản ứng thế nào, thang máy "ding" một tiếng đến bãi đỗ xe dưới hầm, Như được giải vây, Triệu Gia Hào bước nhanh ra khỏi thang máy, không quan tâm đến Lạc Văn Tuấn.

Anh ngồi vào xe, Lạc Văn Tuấn gõ cửa sổ một lúc lâu anh mới hạ kính, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lạc Văn Tuấn: "Làm gì?"

"Triệu Gia Hào, em phát hiện anh có chút thay đổi." Lạc Văn Tuấn nói, "Bây giờ anh không chịu được khi bị trêu chọc."

Trong bãi đỗ xe ngầm tối tăm vào buổi sáng tỏa ra mùi bụi bặm cũ kỹ, Lạc Văn Tuấn cúi người ngoài xe nói với anh như vậy, khuôn mặt góc cạnh bị cửa kính xe chia thành hai nửa sáng tối, ý nghĩa trong lời nói đối với Triệu Gia Hào gần như nặng nề như bản án.

Lạc Văn Tuấn hiện tại là người trong lòng của anh, anh không thể như trước đây, chấp nhận một cách tự nhiên và bình tĩnh sự thân mật vượt ranh giới của Lạc Văn Tuấn; dù cố gắng nguỵ trang, anh vẫn không ngừng suy nghĩ trong lòng có hành động nào của mình là không tự nhiên, không thích hợp. Giống như bây giờ, anh muốn cười và nói điều gì đó, nhưng lại sợ nói nhiều sẽ bị nhìn thấu, chỉ đành lúng túng nói không có gì. Ngược lại, Lạc Văn Tuấn dường như chỉ nói vu vơ, nhanh chóng đặt hành lý vào cốp xe, dặn dò Triệu Gia Hào đừng quá sức, đến trạm nghỉ phải báo bình an.

Triệu Gia Hào vẫy tay, không đợi Lạc Văn Tuấn nói xong đã nhấn ga: "Biết rồi."

Khi Lạc Văn Tuấn quan tâm đến mình, biểu cảm quá nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời, gần như khiến Triệu Gia Hào không thể không hỏi "Có phải em thích anh mới đối xử với anh tốt như vậy không", chỉ đành vội vã chạy trốn.

Sau khi mệt mỏi di chuyển, khi nghỉ ở trạm nghỉ và trạm xăng, anh nhắn tin cho Lạc Văn Tuấn, Lạc Văn Tuấn cũng vài lần lén gọi lại cho Triệu Gia Hào. Dù chỉ nói chuyện vài câu đơn giản cũng khiến Triệu Gia Hào vui vẻ, không ngừng lướt lại tin nhắn giữa anh và Lạc Văn Tuấn, tưởng tượng tâm trạng của Lạc Văn Tuấn khi nhắn tin. Ở trạm nghỉ hoàn toàn xa lạ, chỉ cần nhìn những món ăn đơn giản của căn tin bệnh viện mà Lạc Văn Tuấn chụp, hoặc bức ảnh selfie từ lâu với đôi bông tai mình tặng trong ánh nắng, anh đã cảm thấy tràn ngập tình yêu rụt rè như dây leo quấn quanh trái tim

Khi không cần che giấu gì cả, chỉ đơn thuần nghĩ về Lạc Văn Tuấn, anh lại thập phần vui vẻ


Buổi tối cuối cùng cũng đến nơi, ghế sofa trong khách sạn đối diện cửa sổ. Anh tháo giày, ngồi xổm trên ghế sofa, ngắm nhìn bầu trời đầy sao ở thành phố xa lạ, dưới bầu trời đầy sao, thành phố nhỏ yên tĩnh ngủ yên trong màn đêm.

Triệu Gia Hào không bật đèn chìm vào buổi tối mềm mại. Như đang lơ lửng trong vũ trụ hư vô, không có công việc, không có hiện thực, chỉ có thần kinh tự do thoát khỏi mọi lý trí, vô tư vô lo cảm nhận trái tim tê dại lại đập rộn ràng trong sự tĩnh lặng hiếm hoi.

Anh rất nhớ Lạc Văn Tuấn. Anh nhớ đôi mắt không mấy đẹp đẽ, nhớ đôi môi đầy đặn, nhớ nốt ruồi trên dái tai, nhớ nhiệt độ da của cậu, nhớ cậu khóc nức nở trong vòng tay mình, nhớ cậu mặc bộ đồ thể thao rẻ tiền chạy không ngừng trên sân bóng.

Anh nhớ rất nhiều, cũng thích rất nhiều..

Triệu Gia Hào lấy điện thoại, chia sẻ bài hát "Tâm nguyện của vì sao"* của Vịnh Nhi cho Lạc Văn Tuấn, đeo tai nghe và bước ra khỏi phòng.

Anh tùy tiện tìm một chiếc ghế dài trong vườn khách sạn ngồi xuống, tắt chế độ khử tiếng ồn và chỉnh âm lượng bài hát xuống thấp. Tiếng gia đình đi du lịch ở khách sạn vọng lại từ xa, giọng của những ông bố bà mẹ trẻ trộn lẫn với tiếng nước bắn tung tóe khi nhảy xuống hồ bơi, còn có vài tiếng cười ríu rít của trẻ nhỏ.

Triệu Gia Hào cầm điện thoại, ngước nhìn ánh đèn đêm bên cạnh ghế dài. Thực ra ban đêm cũng không cô đơn lắm, dù những sự náo nhiệt đó không liên quan đến anh, anh cũng không có ý định can dự, anh vẫn bị sức sống náo nhiệt ấy đả động.

Anh chia sẻ bài hát yêu thích của mình trong đêm đầy sao cho người anh yêu. Anh cảm thấy hạnh phúc vì điều đó

Lạc Văn Tuấn nhanh chóng trả lời rằng bài hát rất hay. Triệu Gia Hào nhìn bốn chữ đơn giản của Lạc Văn Tuấn, khóe miệng không khống chế cong lên, chậm rãi nhắn lại cho Lạc Văn Tuấn: "Không khí ở đây rất tốt, có thể thấy nhiều ngôi sao. Nếu có mưa sao băng thì càng tốt."

Lạc Văn Tuấn đáp lại bằng một cuộc gọi, điện thoại vừa được kết nối, một lúc sau Triệu Gia Hào nhẹ giọng nói: "Nếu có mưa sao băng thì có thể ước nguyện rồi."

"Anh muốn ước điều gì?"

Triệu Gia Hào khẽ cười, rất dịu dàng nói: "Không thể nói ra đâu, nếu nói ra sẽ không linh nghiệm nữa." Cơn gió đêm lan tỏa giữa hai người cách xa nhau cả ngàn dặm, sau một lúc lâu, Lạc Văn Tuấn nói: "Vậy em sẽ ước ước nguyện của anh thành hiện thực."

— Những lời cũ rích thường vì quá lãng mạn mà trở nên cũ rích

Triệu Gia Hào gần như muốn thốt ra: "Ước nguyện em biết rằng anh yêu em."

Nhưng anh không nói, chỉ lau khóe mắt hơi ướt của mình: "Lạc Văn Tuấn, đừng có lãng phí cơ hội ước nguyện." Nói đến đây, anh không khỏi tự mình cảm động, không kìm được mà tự dằn vặt rằng Lạc Văn Tuấn vẫn là nên ước người đó yêu cậu đi. Như vậy anh sẽ không phải chịu đựng sự ngọt ngào mập mờ này, Lạc Văn Tuấn cũng sẽ hạnh phúc.

Nói xong Triệu Gia Hào cúp điện thoại. Anh đã từng một lần vì sự lãng mạn mà thiếu gấm chấp vải thô, không muốn có thêm lần thứ hai.

Cứ như thế nhanh chóng trở lại cuộc sống bận rộn thường nhật, trước tòa án chứng kiến những câu chuyện đầy cẩu huyết hoặc phá hoại tam quan của các đương sự. So với sự lãng mạn, hiện thực luôn tàn khốc và dai dẳng..

_

Đầu tháng Sáu, trước khi Tiêu Tiêu đi nước ngoài đã hẹn Triệu Gia Hào ăn cơm, đưa ra một yêu cầu rất kỳ lạ: cô muốn gặp người bạn đời hợp pháp của Triệu Gia Hào. Lý do của Tiêu Tiêu rất khiên cưỡng, nhưng trong điện thoại Triệu Gia Hào nghe cô gái nhỏ lễ phép làm nũng, nói về việc xin visa rất phiền phức, anh vẫn là đồng ý. Anh hỏi Lạc Văn Tuấn có thể không, Lạc Văn Tuấn không phản đối.

Cuối cùng hẹn vào tối Chủ nhật, sau khi Lạc Văn Tuấn thi xong. Buổi sáng Triệu Gia Hào đưa Lạc Văn Tuấn đi thi, trước khi thi Lạc Văn Tuấn không muốn xuống xe, giọng khàn nói không có tự tin. Triệu Gia Hào trong lòng đấu tranh một lúc nhưng vẫn ôm chặt Lạc Văn Tuấn, thì thầm vào tai cậu: "Em chắc chắn sẽ làm được."

Triệu Gia Hào thực ra đã hỏi một người bạn học cấp ba đã lâu không liên lạc, đối phương hiểu rõ về học lực của Lạc Văn Tuấn, ngạc nhiên hỏi: "Cậu ta mà không qua kỳ thi này thì đã bị đuổi học lâu rồi, lo lắng làm gì?" Triệu Gia Hào yên tâm, không tính toán chuyện Lạc Văn Tuấn làm nũng, chỉ nghĩ thật tốt.

Thi xong là 5 giờ chiều, gió nóng của mùa hè đầu mùa ngoài điểm thi làm lá cây xào xạc. Hai người đi bộ đến nhà hàng đã hẹn, chỉ mất khoảng mười phút. Tiêu Tiêu trong điện thoại hỏi Triệu Gia Hào có thể không đi nhà hàng có giá trung bình trên ba con số không, Triệu Gia Hào không suy nghĩ mà đồng ý, nhanh chóng chọn một quán ăn mà anh và Lạc Văn Tuấn thường ghé hồi đại học, chỉ vì nhớ Tiêu Tiêu thực ra là người Bắc Kinh.

Sức hấp dẫn nhất của món thịt om đến từ mùi hương say đắm thu hút khứu giác thực khách ngay khi đi qua. Khi anh và Lạc Văn Tuấn bước vào quán, Tiêu Tiêu đã ngồi ở góc chào đón họ. Sau khi chào hỏi đơn giản, Triệu Gia Hào kéo Lạc Văn Tuấn ngồi đối diện với Tiêu Tiêu.

Mùa hè thực ra không thích hợp để ăn món ăn nặng mùi, Lạc Văn Tuấn có vẻ mệt mỏi sau kỳ thi, dựa lưng vào ghế không nói gì, mũi còn đổ mồ hôi. Triệu Gia Hào biết cậu không thoải mái nên nhẹ nhàng nắm tay trấn an: "Tiêu Tiêu là người rất tốt, em chỉ cần nghe cô ấy nói chuyện là được."

Tiêu Tiêu không đi làm mặc một chiếc váy hoa đỏ, tóc dài rủ trên vai, nụ cười rạng rỡ. Móng tay của cô cũng được sơn màu đỏ tươi, toàn bộ con người cô nổi bật hẳn lên trong nền quán ăn giá rẻ. Triệu Gia Hào vừa định khen cô xinh đẹp, thì thấy Tiêu Tiêu đang lặng lẽ quan sát Lạc Văn Tuấn. Thay vì nói là lặng lẽ, phải nói là sợ bị phát hiện, lại không kìm được mà quan sát liên tục, rõ ràng đến mức rất lộ liễu.

Triệu Gia Hào theo ánh mắt của Tiêu Tiêu nhìn Lạc Văn Tuấn, người ngồi không phát ra tiếng. So với Tiêu Tiêu, toàn bộ con người Lạc Văn Tuấn dường như hòa vào quán ăn—áo thun xanh xám, da sẫm màu sau nhiều đêm ôn thi, và khuôn mặt trầm mặc.

"Thực ra anh rất đẹp trai." Tiêu Tiêu quạt khuôn mặt nóng bừng chết tiệt của mình, đột nhiên mở miệng nói với Lạc Văn Tuấn, "Nhưng anh một chút cũng chẳng giống tôi."

Lạc Văn Tuấn bối rối đáp lại: "Cảm ơn." Cậu cầm bát, cúi đầu chọn mấy miếng lòng.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ rất giống tôi." Ánh mắt của Tiêu Tiêu trở nên thẳng thắn, hướng về phía Lạc Văn Tuấn nói, "Ngày cưới của sư phụ, tôi hỏi vài câu, sư phụ nói anh rất đẹp trai, thích làm nũng với sư phụ, có chút giống tôi." Cô nói rất thẳng thắn, coi Triệu Gia Hào như không tồn tại, cũng không để ý đến Lạc Văn Tuấn.

"Vì vậy rất muốn gặp anh. Tất nhiên, dù anh không giống tôi, tôi cũng sẽ muốn gặp anh. Dù sao thì người sư phụ kết hôn là anh." Tiêu Tiêu nhíu mày, "Món ăn này không ngon, anh biết người Bắc Kinh chúng tôi có câu gì không? Nếu cách 20 mét không thể ngửi thấy mùi tanh bẩn (nội tạng nặng mùi) từ một món thịt lợn om Bắc Kinh thì không phải là thịt om chính thống. Chưa bước vào quán đã biết món này không ngon."

Lạc Văn Tuấn không nói gì, Triệu Gia Hào cười giải vây: "Vậy sao? Anh thấy cũng ổn mà."

Rõ ràng người nói là Triệu Gia Hào, nhưng Tiêu Tiêu không quay đầu, vẫn nhìn chằm chằm Lạc Văn Tuấn. Triệu Gia Hào cảm thấy Lạc Văn Tuấn bị nhìn đến mức không thoải mái, hối hận đã đồng ý yêu cầu của Tiêu Tiêu.

Rõ ràng Tiêu Tiêu luôn là cô gái nhỏ rất thông minh và ngoan ngoãn.

Một lúc sau, Tiêu Tiêu tuyên bố với Lạc Văn Tuấn bằng giọng đầy khí thế: "Lạc Văn Tuấn, tôi thích Triệu Gia Hào. Vậy nên từ hôm nay, tốt nhất anh không nên để vợ mình tiếp xúc với tôi." Cô chuẩn xác tuyên bố một câu kinh thiên động địa, giọng nói tròn trịa chuẩn mực như bản tin thời sự.

Sắc mặt của Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn ngay lập tức trở nên lạnh băng. Nụ cười hiền hòa quanh năm của Triệu Gia Hào từ từ biến mất, anh không đợi Lạc Văn Tuấn phản ứng, lên tiếng cắt ngang Tiêu Tiêu: "Đừng nói nữa, anh đã kết hôn rồi."

Anh đặt tay dưới bàn, muốn nắm tay Lạc Văn Tuấn nhưng bị Lạc Văn Tuấn tránh được

Tiêu Tiêu cuối cùng chuyển sự chú ý sang Triệu Gia Hào. Nụ cười vẫn rất rạng rỡ, giọng nói trong trẻo, nhưng lời nói ra lại điên cuồng hơn cả kẻ điên: "Triệu Gia Hào, anh kết hôn thì sao? Em thích anh không được à? Em chỉ muốn nói với chồng anh cẩn thận đừng để em có cơ hội cướp anh. Giống như quán ăn này, em biết nó không ngon nhưng vẫn vào, vì sao?"

"Đồ ăn không ngon vẫn có thể ăn, người không thể yêu vẫn có thể theo đuổi." Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Triệu Gia Hào, miệng nói thích, nhưng ánh mắt lại đầy hận ý, "Nhưng em không xấu xa như vậy. Vì vậy em nói cho anh biết em thích anh, nói cho chồng anh biết em thích anh, hai người tốt nhất là ở bên nhau trường trường cửu cửu để khiến em thành trò đùa đi."

Triệu Gia Hào một lần nữa cắt ngang: "Tiêu Tiêu, đừng như vậy."

Lúc này, Lạc Văn Tuấn bỗng nhiên lên tiếng, rất bình tĩnh nói với Tiêu Tiêu đang hung hãn: "Tôi biết rồi. Cô muốn cướp anh ấy thế nào?"

"Tôi sẽ liên tục xóa số liên lạc của Triệu Gia Hào rồi lại xin kết bạn; sẽ nhắn tin cho anh ấy vào nửa đêm; sẽ không kìm lòng mà đến gặp anh ấy; có thể sẽ liên tục tỏ tình, thậm chí dụ dỗ anh ấy." Tiêu Tiêu vội vã nói.

Lạc Văn Tuấn gật đầu: "Được. Vậy tôi sẽ không cho anh ấy chấp nhận kết bạn, không để anh ấy liên lạc với cô, không để anh ấy gặp cô. Nếu cô quá đáng hơn, tôi sẽ chửi cô không biết xấu hổ. Và cô cũng biết là anh ấy không thích cô."

Nói đến đây, Lạc Văn Tuấn quay đầu nhìn Triệu Gia Hào đang cau mày: "Cựu Mộng. Anh thích cô ấy không?"

Triệu Gia Hào ngạc nhiên: "Sao có thể."

Nói xong, anh thấy viền mắt Tiêu Tiêu đỏ hoe, liền thở dài nhẹ giọng nói: "Tiêu Tiêu, em đang nghĩ gì vậy? Anh không thích em, chúng ta cũng không thể ở bên nhau. Hôm nay, em không nên như vậy."

Tiêu Tiêu bật khóc, nước mắt làm tan chảy lớp mặt nạ hung dữ. Triệu Gia Hào không muốn nhìn cô khóc, quay đầu không nhìn, ngược lại là Lạc Văn Tuấn ân cần đưa cho cô một tờ giấy. "Cảm ơn." Tiêu Tiêu nhận tờ giấy, đặt lên mí mắt, "Lạc Văn Tuấn, anh nói là phải làm đấy."

Lạc Văn Tuấn khẽ đáp một tiếng.

"Triệu Gia Hào, có phải bây giờ anh rất ghét em? Rất ghê tởm em không?" Tiêu Tiêu tiếp tục nói, "Anh không cần giả vờ, ai gặp phải người như em cũng sẽ không dễ chịu. Nhưng hai người chỉ có hôm nay bị em làm phiền, em đã vì anh mà buồn rất lâu, sau này cũng sẽ buồn rất lâu."

Triệu Gia Hào gần như tức giận đến ngạt thở, cau mày nhìn Tiêu Tiêu: "Anh không cần em vì anh mà buồn."

"Đúng, anh không cần. Anh cũng không cần em thích anh, em tự làm tự chịu, còn ghê tởm hai người." Tiêu Tiêu cúi đầu ăn một miếng mì lớn, không quan tâm nói, "Triệu Gia Hào, lần đầu gặp em đã thích anh. Anh giống như hiện thân của giấc mộng thanh xuân của em, anh dịu dàng, chu đáo, chín chắn, đẹp trai, nhà có tiền, có gu thẩm mỹ tốt. Người như anh từ nhỏ đến lớn có không biết bao nhiêu người thích, em thì có là gì chứ."

"Một lần có người ở văn phòng bên cạnh thích anh, bị anh từ chối, anh nói một chuỗi lời rất lịch sự để người ta biết đường lui. Sau khi tin đồn truyền đến tai, anh biết anh nói gì với em không? Anh vô tình nói rất phiền. Rất phiền." Tiêu Tiêu cười châm biếm, "Người khác đối với anh, bề ngoài anh rất biết ơn, nhưng trong lòng anh chỉ thấy rất phiền. Nhưng dù vậy, em vẫn thích anh, vì anh quá tốt. Em vốn nghĩ người như anh sẽ không thích ai."

"Rồi anh kết hôn. Ngày cưới vẫn đến văn phòng làm thêm giờ, em còn nghĩ anh không thích người kia lắm. Em không chịu nổi nên giả điên hỏi, kết quả anh cười rất hạnh phúc. Không phải nụ cười thường nhật, em nhìn là biết, khi nhắc đến cậu ấy anh cười rất đẹp. Anh nói cậu ấy hơi giống em, em gần như suýt ngất, còn ảo tưởng anh thích kiểu người như em."

"Vì vậy em muốn gặp người đó. Nhưng người đó giống em sao?" Tiêu Tiêu bối rối nói, "Không hẳn. Anh chỉ là quá thích người đó, em chỉ có một điểm chung là biết làm nũng mà anh đã sẵn sàng đối xử rất tốt rất tốt với em. Em là được hưởng ké. Ồ, đúng rồi, muốn ăn ở quán ăn rẻ tiền này cũng chỉ vì em luôn hiếu kỳ người kiêu ngạo như anh ăn món này sẽ như thế nào. Em nhìn thấy rồi, quả nhiên vẫn là một đoá hoa cao lãnh."

Tiêu Tiêu cuối cùng nói xong, Lạc Văn Tuấn cúi đầu không biết từ lúc nào bắt đầu chơi điện thoại, mùi tanh của thịt hầm bốc lên trong sự trầm mặc. 

Triệu Gia Hào liếc nhìn Lạc Văn Tuấn mặt mũi đang rất khó coi, anh kìm nén cơn giận trong lòng, kéo Lạc Văn Tuấn đứng dậy rời đi. Anh mạnh mẽ đẩy cửa kính, không thèm quay đầu nhìn cô gái nhỏ mình từng rất yêu quý

________

[*] Chỉ muốn ước nguyện một điều với sao băng, rằng hãy để anh biết rằng em yêu anh—"Tâm Nguyện Của Vì Sao"


Sắp có biến =)) Mai ra luôn chap mới để chạy kpi cái hố đã đào quá lâu này, mấy bà nhớ  vote cho sốp nka...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro