28 (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Triệu Gia Hào cũng đứng trước mặt của người chủ hôn, nhìn thẳng vào mắt của Lạc Văn Tuấn run rẩy nói ra "Anh nguyện ý" cùng với một giọt nước mắt rơi xuống. Anh nghe Lạc Văn Tuấn lặp lại từng chữ từng chữ của lời thề theo người chủ hôn, cắn môi một lần nữa đeo nhẫn cho mình. Khi ôm nhau, Lạc Văn Tuấn rất nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh "till death do us apart".

Trong mắt người ngoài, không khí hoan hỷ của đám cưới đã bắt đầu ngập tràn khi đoàn xe cưới đi qua nửa thành phố từ sáng sớm; nhưng dù là đón dâu, kính trà hay quay phim thì trong mắt Triệu Gia Hào cũng chỉ là một buổi biểu diễn hoành tráng và náo động, anh chỉ cần cố gắng làm tốt vai trò của một tân lang, che giấu sự khinh thường của mình với tất cả những điều này.

Trần Thần nói, Triệu Gia Hào cậu đúng là không biết hòa nhập với hiện tại, tôi thì thấy đám cưới ồn ào náo nhiệt rất vui mà.

Anh nhìn Lạc Văn Tuấn mặc bộ vest cứng nhắc hoàn thành những yêu cầu vô lý của Lâu Vận Phong như một con rối dưới sự cổ vũ của bạn bè đàng điếm, vắt óc nói ra hai mươi từ tiếng Anh khen ngợi anh mà chính mình không chút cảm tình. Quá phiền phức, trên xe Triệu Gia Hào nắm tay Lạc Văn Tuấn, không khách khí bình luận về đám cưới do Lạc Văn Tuấn lo liệu: "Tìm một nhà thờ nhỏ làm qua loa là được rồi."

"Mẹ anh thích náo nhiệt mà." Lạc Văn Tuấn không để bụng, "Truyền thống một chút cũng tiện cho người lớn nói chuyện. Tuỳ tiện quá sẽ khiến ba mẹ anh mất thể diện"

Triệu Gia Hào không nói thêm gì nữa, anh vốn dĩ nghĩ rằng mình sẽ không bị hôn lễ hài hước không chút lãng mạn này làm cho cảm động. Cho đến khi, trong làn gió ấm áp của một buổi chiều tháng Mười anh đứng trong khu vườn đầy hoa hồng theo người chủ hôn nói "Anh nguyện ý" ———Cậu có nguyện ý để người này trở thành người bạn đời của mình không?

Anh đồng ý, làm sao anh có thể không đồng ý được đây.

_

Triệu Gia Hào không còn nhìn hai cuốn sổ và những tấm Polaroid, báo cáo, vé máy bay bên trong, cũng không trả chúng về cho chủ sở hữu. Khi tốt nghiệp trung học, Triệu Gia Hào như bao người khác trong buổi lễ tốt nghiệp kiêu hãnh ngẩng cao đầu ném sách giáo khoa và bài kiểm tra cả năm trời vào thùng rác, vội vàng tận hưởng mùa hè rực rỡ sau bao áp lực nặng nề. Trong buổi lễ tốt nghiệp, nhiều cựu học sinh quen biết, không quen biết, và sau này sẽ biết đến tìm anh chụp ảnh, hội học sinh cũng không chỉ tìm đến anh chụp mà còn có Lâu Vận Phong và Trần Thần, bọn họ tranh nhau làm vô vàn những cử chỉ cool ngầu. Trong ảnh Polaroid ai cũng cười đến sáng lạn, tương lai thật rộng mở và bọn họ rất nóng lòng chờ đợi.

Cũng vì vậy mà mọi thứ xảy ra trong buổi lễ tốt nghiệp có một sự hờ hững: một câu viết đến dấu chấm, định sẵn là kết thúc, không cần hoài niệm. Rõ ràng là ảnh của anh, anh không hề để tâm, nhưng lại được người khác cẩn thận từng ly từng tí cất giữ nhiều năm. Biểu cảm của Samoyed được cắt rất vuông vức, rõ ràng không phải là ý nghĩ bốc đồng

Triệu Gia Hào không phải là tên ngốc, khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh Polaroid, anh đã hiểu ra.

Nhưng anh không ngửa bài. Có lần Triệu Gia Hào như kẻ trộm lật mở cuốn sổ, khi nhìn thấy dòng chữ ở trang đầu tiên "My daily life" được Lạc Văn Tuấn viết nguệch ngoạc, anh lập tức đóng lại cuốn sổ cũ kỹ. Anh muốn xem, biết rõ là không nên nhưng vẫn giữ lại nhật ký; anh tò mò, nhưng lại không có dũng khí để đọc, dường như có dự cảm rằng mình sẽ vì nó mà đau lòng.

Rốt cuộc là đã bao lâu rồi, Lạc Văn Tuấn đứng ở phía sau nhìn mình. Nghĩ đến đây, lòng Triệu Gia Hào dâng lên một nỗi thống khổ cực độ cùng áy náy.

Khách mời đám cưới rất đông, khi lập danh sách khách mời Triệu Gia Hào nhìn danh sách mẹ gửi, chỉ riêng việc giới thiệu những người này cho Lạc Văn Tuấn đã mất nửa ngày. Họ dành cả buổi chiều viết thiệp mời bằng tay, viết đến giữa chừng Lạc Văn Tuấn dừng bút, hỏi Tần Dịch cũng đến sao.

Triệu Gia Hào gật đầu: "Anh mời đó."

Ánh mắt khó hiểu của Lạc Văn Tuấn hướng về anh. Triệu Gia Hào cũng đặt bút xuống, tiến đến chậm rãi hôn Lạc Văn Tuấn: "Là anh thấy có lỗi, vì đã lãng phí của anh ấy nhiều năm. Đến lúc đó anh sẽ tặng hoa cưới cho anh ấy.."

_

Nhiều năm trôi qua, Tần Dịch vẫn như xưa với nụ cười sáng lạn giữa đám động. Hắn mặc một bộ vest lịch thiệp, cầm một ly champagne chào hỏi Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn. Trong khoảnh khắc nhận bó hoa, Triệu Gia Hào nghe Tần Dịch nói nhỏ gì đó với Lạc Văn Tuấn. Triệu Gia Hào có chút khẩn trương, chạy đến hỏi Tần Dịch.

Dưới ánh hoàng hôn, Tần Dịch cười lớn. Vai hắn vẫn như trước run lên nhưng không phát ra tiếng cười, hai má lúm đồng tiền gọn gàng tô điểm khuôn mặt đẹp trai tuấn tú: "Triệu Gia Hào, nhìn em khẩn trương vậy thật sự là rất yêu cậu ta rồi." Thái độ hoàn toàn không để bụng.

"Anh không thích Lạc Văn Tuấn." Tần Dịch nheo mắt nhìn Triệu Gia Hào, "Hoặc có thể nói, anh không thích vợ em - nếu là Lạc Văn Tuấn, chắc chắn có thể rộng lượng việc em gọi cậu ta là vợ nhỉ... Có rất nhiều người thích em, hồi cao trung khi anh và em vừa có chút gì đó, nhiều người đã chạy đến hỏi anh có phải thích em hay không. Chúng ta ở bên nhau, ngay cả giáo viên cũng biết, vẫn sẽ có Bối Ninh tặng em thư tình, vẫn sẽ có Trần Mộ chạy đến hỏi dựa vào đâu"

"Anh đều quen rồi. Giống như khi Lâu Vận Phong biết chúng ta ở bên nhau đã nói những lời có vẻ thật lòng, rằng anh và em là trời sinh một cặp, anh tin rồi, cũng không có lý do gì để không tin, chẳng lẽ lại không có người thích anh sao? Em biết có rất nhiều cô bé thích anh mà." Khi Tần Dịch nói, ánh mắt chuyển sang cây quế bên cạnh, theo ánh mắt của hắn, Lạc Văn Tuấn đang ăn bánh kem với Bành Lập Huân, "Khi anh mười bảy tuổi nghĩ rằng ai tấn công trước thì sẽ thắng, em không có lý gì không thích anh. Vì vậy những người đó anh không để tâm, huống chi em so với anh còn chẳng thèm để tâm đến"

"Bọn họ càng theo đuổi sát sao, em càng chán ghét. Nhưng trong số những người đó... không, Lạc Văn Tuấn không thuộc về những người đó."

"Anh có lòng tin rằng đứng trước người như anh, trước sau gì em cũng sẽ yêu anh, giống như việc anh biết em sẽ đồng ý lời tỏ tình của anh. Nhưng sự tồn tại của Lạc Văn Tuấn làm dao động sự tự tin của anh. Thoạt đầu anh cũng không chắc cậu ta có thích em không, cho đến khi cậu ta đá bóng bị gãy chân, em nghe tin đã trốn học đi bệnh viện tìm cậu ta. Anh không biết cậu ta có thích em hay không, nhưng anh thấy em rất quan tâm cậu ta."

"Triệu Gia Hào, tình yêu là thứ mà anh luôn nghĩ trọng điểm luôn là giữa hai người chúng ta, những thứ khác không cần thiết phải để tâm quá nhiều. Nhưng em quá để tâm đến Lạc Văn Tuấn." Nói đến đây, Tần Dịch uống cạn ly rượu, tựa hồ nhớ lại ký ức không vui, không muốn hồi tưởng lại.

Triệu Gia Hào không cách nào thờ ơ, anh nhỏ giọng nói xin lỗi: "Là em có lỗi với anh."

"Triệu Gia Hào, em không có lỗi với anh. Là anh can tâm tình nguyện chờ em năm năm." Tần Dịch phiền não nói, "Đôi khi anh nghĩ nếu nhẫn nhịn, kết cục của chúng ta liệu có khác đi không. Anh tất nhiên có thể chịu đựng khi em làm anh không vui, giả vờ như không sao rồi đổi chủ đề; em có thể sẽ không nhận ra rằng em không thích anh mà chỉ thích một tương lai xa xôi nhưng an phận mà anh đem lại. Nhưng anh không chịu được."

Tần Dịch lẩm bẩm cảm thán: "Nếu như lúc đó anh cũng giống như em không quan tâm đến tình yêu, chỉ quan tâm người này có xứng với mình không, tin tức tố hợp nhau không thì anh có thể chịu được. Nhưng anh thật lòng thích em nên bằng lòng bị em lãng phí, nhưng anh không chịu nổi..."

"Anh không chịu nổi việc em bỏ học vì Lạc Văn Tuấn, không chịu nổi việc em cùng Lạc Văn Tuấn đi dạo sân trường, không chịu nổi việc em tặng cậu ta những con thú nhồi bông vào ngày sinh nhật. Anh biết em không làm gì cả, em chỉ cười rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến anh không thể thở nổi. Vì vậy anh đã làm một việc rất ngu ngốc, anh đi tìm Lạc Văn Tuấn."

"Anh đã hứa với cậu ta không nói cho em biết tụi này đã nói gì, nên nếu em muốn biết thì có thể tự hỏi cậu ta." Đến đây, Tần Dịch tuân thủ lời hứa. Triệu Gia Hào không ngạc nhiên, anh biết Tần Dịch luôn xem lời hứa đáng giá ngàn vàng. Anh nhẹ giọng hỏi: "Em chỉ muốn biết anh vừa nói gì với em ấy."

Tần Dịch lại cười, nụ cười của hắn nở rộ: "Ồ, anh nói, cậu lợi hại, cậu thắng rồi." Triệu Gia Hào nhìn vào hai má lúm đồng tiền trên má hắn, nhớ lại những năm tháng ồn ào biến động đã qua, không nói thêm gì nữa.

Khi đám cưới kết thúc, càng xa hoa càng để lại nhiều hỗn độn. Triệu Gia Hào lơ mơ tiễn khách, cuối cùng Hạo Gia ôm anh nói: "Bảo bối, tân hôn vui vẻ!"

_

Lạc Văn Tuấn bị dày vỏ cả ngày, chưa kịp tháo cà vạt đã nằm ngủ trên giường khách sạn. Triệu Gia Hào đứng bên cửa sổ, nhìn vầng trăng bị mây mờ che phủ treo lơ lửng trên bầu trời đêm, một nửa không tròn như chiếc đĩa bạc bị vỡ, cũng như một nửa mặt biển mờ ảo nhìn thấy trong ngày nhảy dù từ trên cao.

Ánh trăng bị che khuất bởi màn đêm dày đặc không thể chiếu xuống, mặt đất vẫn tối đen, thế giới tựa hồ đang chơi trò trốn tìm. Triệu Gia Hào nhớ lại ngày đầu tiên bọn họ làm lành, cửa sổ sau lưng Lạc Văn Tuấn in bóng trăng mờ như tờ giấy mỏng, đêm đó trăng rất sáng chiếu xuống màu trắng bạc, Lạc Văn Tuấn cả người cô đơn thê lương ngồi dưới ánh trăng, anh cảm thấy bóng lưng rời đi của Lạc Văn Tuấn giống như một bí ẩn.

Đúng lúc sắp rơi lệ, một vòng tay ấm áp từ phía sau tiến đến gần.

Quay đầu lại, Lạc Văn Tuấn vừa tỉnh dậy đã thay bộ đồ ngủ đôi mà hai tháng trước anh mua, mắt ngái ngủ ôm anh hỏi đang thơ thẩn điều gì vậy. Triệu Gia Hào nhắm mắt lại để giọt lệ đọng lại trên khoé mắt, anh ngẩng đầu hôn Lạc Văn Tuấn đồng thời tháo miếng dán ức chế sau gáy

Em ấy rốt cuộc đã một mình băng qua bao nhiêu con đường, trải qua bao nhiêu đêm cô đơn mới bước vào được trái tim của mình...

_

Trong nụ hôn ngắt quãng, Triệu Gia Hào dựa vào cửa sổ, đưa tay chầm chậm cởi khuy áo ngủ của Lạc Văn Tuấn. Rất nhanh sắc mặt đã đỏ bừng lên, mặc dù không ngửi thấy mùi hương nào, anh vẫn bị nhiệt độ từ cơ thể của Lạc Văn Tuấn đốt cháy, toàn thân bốc khói.

Một thời gian trước, bác sĩ của anh nói rằng chất ức chế nội tiết đã đến hạn nên phải đi cấy lại. Anh đã hỏi bác sĩ rằng liệu có thể thay thế nó bằng thuốc ức chế và miếng dán không. Bác sĩ khá ngạc nhiên và hỏi lý do tại sao. Triệu Gia Hào cúi đầu, bình tĩnh cho bác sĩ xem chiếc nhẫn của mình: "Tôi đã kết hôn rồi, tôi muốn có kỳ phát tình"

Tại khoảnh khắc này, anh tin rằng Lạc Văn Tuấn có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của mình trong cả căn phòng. Lạc Văn Tuấn do dự ôm anh, tay chạm vào nơi có vết sẹo từ việc cấy ghép trước đây. Triệu Gia Hào cũng nắm chặt tay Lạc Văn Tuấn, ngượng ngùng nói: "Anh đã gỡ nó rồi. Em không nhận ra sao?"

Anh nhắm mắt lại, mí mắt run rẩy, tay cũng run rẩy, nắm bàn tay Lạc Văn Tuấn đưa xuống chạm vào nơi ướt át của mình, quần lót đã dinh dính vào da thịt, khi Lạc Văn Tuấn chạm vào cạp quần, anh gần như không đứng vững, mơ hồ có thể cảm nhận được chất lỏng đang muốn chảy ra.

"Lạc Văn Tuấn, anh muốn làm tình với em. Có được không?" Anh hít một hơi sâu, mở mắt nhìn vào mắt Lạc Văn Tuấn như cầu xin, "Anh không có đến kỳ phát tình, nơi này cũng không có ai khác. Anh yêu em, muốn làm tình với em. Có được không?"

Anh cởi quần, kéo tay Lạc Văn Tuấn đến chạm vào nơi thầm kín nhất của mình. Anh đã từng xấu hổ muốn chết khi bị Lạc Văn Tuấn nhìn thấy nơi đó, và cũng đã từng lặng lẽ rơi nước mắt vì sự thờ ơ của Lạc Văn Tuấn.

Anh phải làm thế nào để Lạc Văn Tuấn hiểu rằng anh cũng yêu cậu vô cùng, rằng mọi thứ đều là sự tự nguyện của anh.

Mà Lạc Văn Tuấn không cần phải đứng phía sau anh, anh sẽ nắm tay cậu cùng bước về phía trước..


Lạc Văn Tuấn dùng lưỡi liếm nhẹ cằm Triệu Gia Hào, ngón tay bị Triệu Gia Hào đẩy vào trong cơ thể nóng bỏng, được bao bọc bởi chất lỏng ngọt ngào và thành thịt ấm áp ẩm ướt bên trong.

"Anh thực sự muốn làm sao?" Lạc Văn Tuấn hôn vào nốt ruồi trên cằm Triệu Gia Hào hỏi.

Triệu Gia Hào không nói, ngẩng đầu cắn môi Lạc Văn Tuấn, anh cắn rất mạnh, mùi máu tanh đột ngột lan tỏa giữa môi răng. Khi Lạc Văn Tuấn cảm thấy đau, Triệu Gia Hào nhân cơ hội đẩy Lạc Văn Tuấn nằm xuống chiếc giường mềm mại và ngồi lên hông cậu. Anh dùng cánh tay chống đỡ cơ thể mình, nhìn Lạc Văn Tuấn từ trên cao rồi kéo quần ngủ và quần lót của Lạc Văn Tuấn xuống như không cho phép cự tuyệt

Kích thước của Alpha rất lớn, Triệu Gia Hào cắn môi từ từ ngồi xuống. Anh không có kinh nghiệm, chỉ dựa vào cảm giác mà thô bạo tự xử lý mình, dù đau nhưng không hề rút lui. Khi Lạc Văn Tuấn lo lắng nhìn anh, anh chỉ cười: "Em biết anh chịu đau rất giỏi mà."

Cuối cùng cũng hoàn toàn tiến vào, Triệu Gia Hào thở hổn hển vài hơi, không kìm được siết chặt cơ thể để thích nghi với cảm giác lạ lẫm khi bị xâm nhập. Lạc Văn Tuấn dường như bị kích thích, theo bản năng đỉnh lên, bắt đầu rất ôn nhu thao anh, ít nhất là đoạn đầu rất nhẹ nhàng và kiềm chế.

Triệu Gia Hào cảm nhận được Lạc Văn Tuấn đang ra vào trong cơ thể mình, anh nhận ra rằng làm tình thì ra không đơn thuần chỉ là sướng hay không sướng; mà trong cảm giác xấu hổ đó tồn tại một lực hấp dẫn kéo người ta chìm đắm trong trầm luân mê mụi , khiến người ta buông thả, cuối cùng trở thành thụ thể của dục vọng. Không lâu sau, Triệu Gia Hào đã hoàn toàn mềm nhũn nằm úp sấp lên người Lạc Văn Tuấn, lúc thì khẽ rên rỉ, khi thì nín thở rên rỉ

Anh nhanh chóng đạt cao trào, sau đó bị Lạc Văn Tuấn lật người đè xuống tiếp tục thao. Anh ngượng ngùng quay đầu nhìn ra vầng trăng ngoài cửa sổ, còn có đôi chân treo trên thắt lưng Lạc Văn Tuấn của mình trong ánh sáng mờ ảo, khoái cảm quá mãnh liệt khiến anh nước mắt rơi đầy.

Lạc Văn Tuấn dừng lại, nâng mặt anh lên hôn đi nước mắt, dùng thanh âm vụn vặt khẽ hỏi: "Ca ca, rất đau sao?"

Đồng tử thấm đẫm dục vọng của Lạc Văn Tuấn, cậu dùng đôi mắt hạ tam bạch cẩn thận nhìn anh như một vật dễ vỡ. Trong khoảnh khắc mơ màng, Triệu Gia Hào chủ động nâng mông lên: "Không đau." Anh dừng lại, ôm lấy cổ Lạc Văn Tuấn kéo xuống để ngực bọn họ dính chặt vào nhau.

Áp lực Lạc Văn Tuấn đè xuống rất nặng, nặng đến mức Triệu Gia Hào có chút khó thở. Anh thở hổn hển: "Em thao anh rất sướng."

Anh muốn trao hoàn chỉnh toàn bộ chính mình cho Lạc Văn Tuấn: thân thể của anh, trái tim của anh, và cả tương lai của anh. Trước kia anh đã từng không tin vào những lời hẹn thề, không tin vào tình yêu; anh đã chứng kiến quá nhiều đôi tình nhân cuối cùng mỗi người một ngã và những trận cãi vã đến mặt mày đỏ bừng trên toà án.

Nhưng tại khoảnh khắc này, anh một chút cũng không hề do dự..

____

Không nỡ kết thúc cái love story này huhu. 2 chap cuối nó đúng vô vàn cung bậc cảm xúc :(

Iu các mom nào đồng hành cùng sốp được tới đây < Ngàn tymmm>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro