29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Gia Hào nằm ngoan ngoãn bên cạnh Lạc Văn Tuấn, ngủ say sưa, khuôn mặt vẫn còn chút đỏ ửng do dư âm của dục vọng. Da anh rất trắng, khi làm tình phủ đầy sắc đỏ ửng, nhíu mày chịu đựng khoái cảm, đôi mắt đẫm lệ trông thật ngây thơ và mong manh.

Triệu Gia Hào là một người rất lực, anh trẻ tuổi tài cao, xuất thân danh gia vọng tộc, hoàn mỹ như một con búp bê trong tủ kính. Mỗi người đi qua đều không thể không thốt lên "Thật hoàn hảo, tôi muốn có nó", nhưng không ai biết để trở thành con búp bê hoàn mỹ trong tủ kính đó cần phải trả giá bao nhiêu.

Lạc Văn Tuấn đưa tay xoa đi cái cau mày trong giấc ngủ trên trán Triệu Gia Hào, nhớ lại cảnh Tần Dịch cũng nói với mình một cách nhã nhặn như với Triệu Gia Hào rằng "Cậu lợi hại, cậu thắng rồi". Cậu cười, cười mà mắt ngấn lệ.

Năm mười lăm tuổi, cậu đứng trước mặt bạn trai chính thức của Triệu Gia Hào, không chút tự tôn mà tuyên chiến với người con trai hoàn hảo hơn mình mọi mặt. Cậu như thể được ăn cả ngã về không nói: "Tôi sẽ thắng." Nhưng trong lòng lại mặc cảm tự ti trước một Tần Dịch cao lớn và sáng sủa dưới ánh trăng.

Cậu từng mặc bộ đồ con thú xấu xí để làm Triệu Gia Hào vui, trước khi tháo đầu con thú ra, nước mắt và mồ hôi đã lên men trong đầu con thú nóng bức, cái vị chua xót và khó ngửi đó đã theo  Lạc Văn Tuấn như hình với bóng trong suốt khoảng thời gian dài thích Triệu Gia Hào.

Thời điểm Triệu Gia Hào thổ lộ tình cảm với cậu, cậu không cảm nhận được bất kỳ niềm vui thích nào, chỉ có nỗi sợ hãi vô tận đến mức thức suốt đêm trong phòng không ngủ được. Cậu có dũng khí đặt cược cả đời mình vào tình yêu đơn phương này, nhưng lại không đủ can đảm để đối diện với giấc mơ trở thành hiện thực, chỉ lo sợ rằng tình yêu sẽ có ngày tan biến, chỉ muốn an phận tại vị trí ban đầu của mình.

Người anh trai cún con cậu yêu nhất, người mà cậu thành kính yêu thích từng phút từng giây; cũng vì thế mà luôn đấu tranh và do dự, lúc thì muốn tiến gần, lúc thì muốn trốn tránh.


Lạc Văn Tuấn cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt át của Triệu Gia Hào: "Cựu Mộng, chỉ có em yêu anh nhất." Chỉ có cậu yêu anh nhất, yêu toàn bộ con người anh, bao gồm cả sự dịu dàng và chu đáo mà mọi người ca ngợi, và cả những lớp mặt nạ không ai biết đến.

Triệu Gia Hào trong lòng đột nhiên trở mình, nhíu mày, từ từ mở mắt. Có vẻ như chưa quen với ánh nắng sớm chiếu qua khe rèm cửa, Triệu Gia Hào nheo mắt, nhìn Lạc Văn Tuấn một cách mơ màng. Anh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra tiếng khàn khàn.

Lạc Văn Tuấn lấy một cốc nước từ đầu giường, đỡ Triệu Gia Hào ngồi dậy, cho anh uống vài ngụm.

"Em nói gì?" Triệu Gia Hào mờ mịt hỏi, lông mi rơi trên làn da.

Lạc Văn Tuấn cười lên, nằm xuống ôm eo Triệu Gia Hào, áp má mình lên ngực anh: "Em nói em rất thích anh."

"Ồ." Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, Triệu Gia Hào bình thản chấp nhận câu nói kia sau đó nhìn đồng hồ bên cạnh rồi chui vào chăn, "Còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi."

Anh lầm bầm, nằm nghiêng vào tấm đệm mềm mại, ôm Lạc Văn Tuấn đối diện nhau. Ôm nhau một lúc, anh lại không chịu được mà trở mình, nói lảm nhảm: "Ngủ thế này khó chịu quá." Ôm nhau ngủ, hơi thở của hai người đan xen, khi tình cảm nồng nàn là sự mập mờ, khi mệt mỏi thì lại là hơi nóng khó chịu.

Lạc Văn Tuấn không cản anh, duỗi tay ra làm gối cho Triệu Gia Hào, quả nhiên anh vui vẻ gối lên cánh tay không mấy mềm mại của cậu, nắm tay và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tay của Triệu Gia Hào rất đẹp, mười ngón tay thon dài trắng nõn nắm hờ trên cổ tay cậu như đang nắm chìa khóa mở ra một giấc mơ đẹp đẽ

Triệu Gia Hào trước đây luôn nói rằng khi còn nhỏ anh thích gối đầu lên tay mẹ, tiếc rằng mẹ luôn cảm thấy đầu anh quá nặng, tay sẽ bị tê, khi anh ngủ say sẽ rút tay ra rồi bế anh về phòng chính mình. Sau đó, khi Triệu Gia Hào lên năm tuổi, đương nhiên không thể ngủ cùng bố mẹ nữa.

Lạc Văn Tuấn nhìn Triệu Gia Hào hai mươi bảy tuổi vẫn thích gối đầu lên tay ai đó mà ngủ, trong lòng nghĩ không thành vấn đề, sau này em luôn có thể dùng cánh tay mình làm gối cho anh..

_

Ba ngày sau lễ cưới, Lạc Văn Tuấn như ngày đăng ký kết hôn lại bị bệnh viện gọi về trực. Khi Triệu Gia Hào tiễn cậu tới bệnh viện thì lạnh cả mặt, Lạc Văn Tuấn ngồi ở ghế phụ không biết nên tự biện hộ cho mình hay trút giận thay Triệu Gia Hào người đang phàn nàn rất lâu về bệnh viện. Cậu lại làm nũng nói: "Hiện tại không trực, sau này không có mặt mũi xin nghỉ phép nữa ~."

Triệu Gia Hào nghe câu này mới không nhịn được bật cười: "Biết rồi, biết rồi. Chúng ta đến Edinburgh hưởng tuần trăng mật đi."

"Edinburgh à?" Lạc Văn Tuấn ngạc nhiên, sau đó nói, "Edinburgh buồn chán lắm, một ngày là đi hết. Hơn nữa bây giờ đã tháng mười, trời ở Scotland tối rất sớm, cũng không thích hợp đi Highland chơi."

Triệu Gia Hào liếc cậu một cái: "Đến xem nơi em lớn lên, không được sao?"

Lạc Văn Tuấn đỏ mặt, cúi đầu nói: "Cũng chỉ ở đó bốn năm thôi mà."

Chỉ bốn năm, nhưng là bốn năm đẹp nhất từ mười đến mười bốn tuổi. Lạc Văn Tuấn ở đó học được giọng Anh điển hình và giọng Scotland, học cách đá bóng bằng đầu, cùng bố mẹ tham gia hội nghị khoa học, thậm chí được Peter Ratcliffe ôm chụp một bức ảnh, cũng ở đó mỗi ngày gửi những tin nhắn kỳ kỳ quái quái cho một cậu bé khác.

-

Triệu Gia Hào về nhà, lại lật cuốn sổ của Lạc Văn Tuấn ra. Anh không mở ra ngay, mà trước tiên lấy đống giấy kẹp bằng kẹp giấy ra xem. Ít nhất không phải nhật ký. Triệu Gia Hào tự an ủi mình, từ từ tháo kẹp giấy, nhìn chằm chằm vào ảnh Polaroid của mình hồi lâu, rồi quyết định gỡ ảnh Polaroid đó ra, xem phía sau là gì –

Lại là một bức Polaroid, vẫn là mình trong lễ tốt nghiệp trung học, vẫn là yêu cầu của hội học sinh bắt chước con Samoyed, bên cạnh vẫn dán biểu cảm gốc. Chỉ là trong bức Polaroid này, mình dựa mặt vào mu bàn tay, mỉm cười bắt chước chú chó nhỏ thất vọng. Triệu Gia Hào cười khẽ, nhanh chóng lật sang bức thứ ba, quả thực là biểu cảm thứ ba mà mình đã bắt chước lúc đó.

Không biết Lạc Văn Tuấn làm cách nào mà thu thập đủ ba tấm ảnh này.

Triệu Gia Hào tiếp tục lật xem, rất nhiều vé máy bay, mặt sau viết những lời bây giờ đọc lên sẽ khiến anh đỏ mặt: Kỳ nghỉ hè về nước gặp anh Cựu Mộng, Giáng sinh về Thượng Hải gặp ca ca, cuối cùng cũng được về nước học chung trường cấp ba với Cựu Mộng ca ca rồi, đi Nhật Bản cùng ca ca, lại đi Nhật cùng ca ca, cùng đi Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha, đi Ý cùng ca ca bị mất điện thoại...

Những chữ viết dần dần từ tiếng Anh thành tiếng Trung, dần dần từ non nớt đến trưởng thành rồi nguệch ngoạc.

Triệu Gia Hào nhìn vé máy bay, nhớ lại những kỷ ức gần như đã lãng quên. Họ ngồi bảy giờ tàu cao tốc đến Hokkaido, đắp người tuyết trong tuyết rơi dày đặc, xem lễ hội pháo hoa trên bờ biển tuyết phủ, Lạc Văn Tuấn nghe anh phàn nàn Otaru không đẹp như trong phim; họ cùng nhau đi Kyushu ăn mì ramen, theo đoàn du lịch đi xem núi lửa bằng xe buýt, mùi lưu huỳnh và khói từ núi lửa xộc vào mũi, sau đó họ đi xem hẻm núi và đền thờ trong rừng rậm; họ xem mặt trời mọc ở Barcelona, lần đầu tiên đi quán rượu nhỏ ở Granada nhưng gọi rất nhiều món chân giò, ở đài phun nước Rome ước nguyện.

Họ vì không hiểu tiếng Nhật mà vô tình gọi món lẩu lòng, vì lỡ chuyến xe cuối mà ở ga tàu điện ngầm Barcelona trốn vé theo sinh viên địa phương, vì quên thoa kem chống nắng mà bị cháy nắng ở Lisbon, cũng ở Florence bị mất điện thoại khi gọi món. Những niềm vui gần như ngây ngô và vô nghĩa đó, những chuyện mà giờ nghĩ lại cũng chẳng phải đại sự gì nhưng phải khiến bọn họ cuống cuồng ngay lúc ấy

Nếu không phải những hồi ức này quá ấm áp, khiến Triệu Gia Hào chìm đắm trong cơn sóng ngọt ngào, có lẽ anh sẽ không quá vội vàng không chút phòng bị khi thấy tờ giấy chẩn đoán y tế. Anh không hiểu, trên đó toàn là thuật ngữ y khoa tiếng Anh vừa dài dòng vừa khó hiểu.

Thứ duy nhất anh hiểu được là dòng chữ của Lạc Văn Tuấn được viết bằng tiếng Anh nguệch ngoạc: "The course of true love never did run smooth." (1)


Khi nhìn thấy chữ "clinic", Triệu Gia Hào còn chưa kịp hiểu ra thì đã bật khóc. Anh không biết mình khóc vì điều gì, cũng không hiểu tờ giấy này có ý nghĩa gì, chỉ biết rằng nước mắt không ngừng rơi xuống, anh mở ứng dụng dịch để cố gắng tự dịch.

Anh không thành công, ứng dụng dịch không đáng tin cậy dịch thành những chữ Hán lủng củng không thành câu. Triệu Gia Hào không còn cách nào khác đành phải bắt đầu tra từ điển từng chữ một, nước mắt làm mờ màn hình điện thoại và tờ giấy chẩn đoán trước mặt, anh nắm chặt đến nỗi góc tờ giấy bị vò nát, rơi ra một mảnh nhỏ.

Khoảng hai tiếng sau, Triệu Gia Hào cuối cùng cũng đọc xong bản báo cáo rất dài này cùng với vài trang giải thích phía sau. Anh cất cuốn sổ của Lạc Văn Tuấn, vé máy bay và ảnh Polaroid vào ngăn kéo, cầm tờ báo cáo đi nhanh đến văn phòng mình.

Tại công ty luật cư nhiên có người đang làm thêm giờ, thấy Triệu Gia Hào liền chào hỏi, lại có người chúc anh tân hôn vui vẻ, hỏi sao vừa kết hôn xong đã đến văn phòng. Triệu Gia Hào mím môi thậm chí không muốn cười chiếu lệ, anh chạy một mạch vào văn phòng mình, thô bạo mở máy tính và máy in, gần như ấn muốn nát nút khởi động máy

Sau đó anh liền scan, chuyển và mã hóa tên tiếng Anh của Lạc Văn Tuấn, gửi cho bạn học cấp ba hiện là bác sĩ của mình. Triệu Gia Hào kiềm chế tức giận, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, đánh xong lại xóa hết, suy nghĩ rồi cuối cùng quyết định gọi điện: "Là tôi đây."

"Triệu Gia Hào, sao tự nhiên lại tìm tôi? Chẳng phải chồng cậu là bác sĩ sao?" Đầu dây bên kia, người phụ nữ cười đùa với anh, "Bác sĩ ung bướu có tiền đồ lắm, có việc gì không hỏi cậu ta mà lại hỏi một bác sĩ sản khoa như tôi?"

Triệu Gia Hào hít một hơi sâu: "Mỗi người một chuyên ngành mà. Cậu xem giúp tôi báo cáo này, tôi xem không hiểu, vợ tôi đi trực rồi."

"Cái gì mà vợ cậu, người ta rõ ràng là chồng cậu. Ồ... cái này là của ai? Em trai sao?"

"Không phải. Vậy rốt cuộc là cái gì? Tôi tự đọc một lần mà cảm thấy không hiểu lắm." Triệu Gia Hào kiên quyết phủ nhận, kéo chủ đề trở lại.

"Báo cáo này do Mayo Clinic làm, rất chi tiết. Cậu đợi vài ngày để tôi xem kỹ đã, hèn gì cậu gấp đến vậy. " Giọng bên kia nghiêm túc lại, "Lúc đó chúng ta hẹn gặp mặt nói chuyện."

____

[1]. "The course of true love never did run smooth." — Trích vở kịch < Giấc mộng đêm hè>, William Shakespeare

Tạm dịch: "Con đường dẫn đến tình yêu đích thực không bao giờ là bằng phẳng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro