30 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng mười một ở Luân Đôn chỉ thi thoảng có mưa phùn, trên đường không ai che ô, mọi người hoặc là trốn dưới mái hiên hoặc đội mũ tiếp tục đi, mưa rất nhanh rồi sẽ tạnh. Khi thu dọn hành lý, Triệu Gia Hào muốn mang ô, nhưng Lạc Văn Tuấn kịch liệt ngăn cản và liên tục cam đoan rằng không ai ở Anh che ô cả.

Họ bay từ Thượng Hải đến Luân Đôn, trước khi bay, Lạc Văn Tuấn cắt một kiểu tóc rất khó coi, than khóc thảm thương đi qua cổng hải quan. Triệu Gia Hào nắm tay Lạc Văn Tuấn, nói với hải quan rằng họ đến Anh hưởng tuần trăng mật: "Vợ tôi học cấp hai ở Scotland."

Chuyến bay suôn sẻ ổn định, Triệu Gia Hào nửa nằm nhìn ra bầu trời xanh mây trắng, Lạc Văn Tuấn ở vị trí bên cạnh đắp chăn ngủ một cách yên bình. Để xin nghỉ phép, bọn họ đã dành cả tháng Mười 'chuộc tội', lam việc không ngừng nghỉ ngày đêm. Đây là lần đầu tiên Triệu Gia Hào đi máy bay đến Luân Đôn, anh giơ điện thoại chụp ảnh ngoài cửa sổ, cảm nhận sự hiếu kỳ đã lâu không có.

Sự hiếu kỳ đầu tiên trong đời khi bay lên không trung

Qua cửa sổ hẹp của máy bay, anh nhìn thấy dòng sông uốn lượn màu xám vàng, như thể đang bất động. Anh còn nhớ lần đầu tiên đi máy bay là vào nửa đêm, khi bay được một nửa thì mặt trời mọc, chia đối thế giới ngoài cửa sổ thành hai nửa vàng và xanh, một cảnh bình minh rực rỡ. Khi đó, anh quá phấn khích, thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một bác gái ngồi bên cửa sổ tốt bụng đổi chỗ với anh. Anh úp mặt vào cửa sổ máy bay không sạch sẽ, mang theo đầy khao khát với thế giới, cảm nhận sự nhỏ bé và sống động của mình.

Từ lâu, anh luôn cảm thấy đi máy bay là lúc con người gần bầu trời nhất, cho đến khi Lạc Văn Tuấn đưa anh đi nhảy dù. Họ như những con chim trần truồng rơi từ trên cao, nhìn thấy thế giới đảo lộn và trái đất choáng ngợp, giống như Lạc Văn Tuấn nói, được dây an toàn buộc chặt cùng nhau sống chết cùng hưởng tự do và bay lượn mà con người vốn dĩ không nên có.

Hạ cánh xuống Luân Đôn, Lạc Văn Tuấn nhanh chóng nắm tay Triệu Gia Hào chạy đến hải quan. Triệu Gia Hào mờ mịt không hiểu cho đến khi thấy hàng dài người xếp hàng vô tận không dứt. Lạc Văn Tuấn thở hổn hển nói: "Đi chậm sẽ phải xếp hàng rất rất lâu."

Phía sau họ là một bác gái du lịch một mình đến Luân Đôn, bà có lẽ đã nhận ra rằng Lạc Văn Tuấn từng sống ở Anh khi nghe Lạc Văn Tuấn và Triệu Gia Hào nói về kế hoạch du lịch, nên thân thiết nhờ họ giúp mình phiên dịch. Lạc Văn Tuấn nghe xong, vô thức nhìn Triệu Gia Hào, còn Triệu Gia Hào thì lúng túng nhận lời nhờ vả.

Hải quan là một ông chú người da trắng cao to, sau khi Lạc Văn Tuấn dịch cho bác gái, ông ấy cũng nhờ Lạc Văn Tuấn dùng tiếng Trung nói với bà rằng "Chào mừng đến Luân Đôn", đồng thời khen ngợi tiếng Anh của Lạc Văn Tuấn rất tốt. Lạc Văn Tuấn ngại ngùng chạm mũi, giải thích rằng anh đã sống ở đây khi còn nhỏ, nên hải quan dùng một khẩu âm rất phóng đại đặc trưng của người da trắng nói: "Welcome back and welcome your wife."

Lạc Văn Tuấn sau khi lấy dấu vân tay xong gần như kéo Triệu Gia Hào chạy đi lấy hành lý, tựa hồ vẫn chưa thích nghi được với thân phận mới của mình. Triệu Gia Hào nhìn Lạc Văn Tuấn, không nhịn được cười. Vài giây sau, Lạc Văn Tuấn cũng cười. Họ ôm lấy nhau như chốn không người, trở thành kiểu cặp đôi mà ngày trước bọn họ từng rất ghét.


Không giống như những lần du lịch trước đây, lần này Triệu Gia Hào yêu cầu Lạc Văn Tuấn phải lên kế hoạch kỹ lưỡng. Vì vậy, Lạc Văn Tuấn đưa anh đi ngắm cảnh từ Vòng đu quay London Eye, nói rằng hồi nhỏ đã từng đón giao thừa ở đây; đưa anh đi thăm Tháp Luân Đôn cả ngày, kể rất nhiều về lịch sử nước Anh mà học sinh trung học được học; sau đó họ đi lên phía Bắc, đến Oxford thăm nơi cha mẹ Lạc Văn Tuấn tốt nghiệp tiến sĩ, Lạc Văn Tuấn tìm lại bức ảnh tốt nghiệp mờ ảo 30 năm trước từ điện thoại; đến Manchester xem đội bóng mà Lạc Văn Tuấn yêu thích nhất, Lạc Văn Tuấn nói từ Edinburgh đến Manchester mất khoảng ba giờ đi tàu, có thời gian gần như tuần não cùng đều đi cùng cha đến xem bóng đá; khi đến York Minster, Lạc Văn Tuấn ai oán phàn nàn suýt chút nữa thì gia nhập đạo Cơ đốc, vì người trong nhà thờ cố gắng hết sức thu hút tín đồ; sau đó họ thuê xe đi Scotland.

Lạc Văn Tuấn cùng Triệu Gia Hào chèo thuyền ở Lake District, ngắm đèn thiên thần cuối năm ở Glasgow, rồi tiếp tục lái xe về phía Bắc, trời tối ngày càng sớm, nhiệt độ ngày càng thấp, người cũng ngày càng ít. Chỉ còn những ngọn núi đỏ héo úa mùa thu đông kéo dài và cỏ vàng cùng con đường trải nhựa bất tận. Gió mạnh thổi loạn mái tóc, để có thể ngắm cảnh vào ban ngày, họ phải dậy sớm và về sớm, hòa vào dòng sinh viên quốc tế và người Anh leo lên nhiều ngọn núi không tên. Leo đến cuối cùng, Triệu Gia Hào gần như không chịu nổi, hỏi Lạc Văn Tuấn: "Tại sao chúng ta cứ phải leo núi?"

Lạc Văn Tuấn nắm bàn tay lành lạnh của Triệu Gia Hào: "Cựu Mộng, anh bảo em đưa anh đến đây chơi mà. Cao nguyên và Scotland, ngoài leo núi thì không có gì để chơi, chỉ ngắm phong cảnh thôi." Cậu nói rất nhẹ nhàng bằng giọng rất vô tội.

"Không phải có tàu hỏa nhỏ của Hogwarts sao?"

Lạc Văn Tuấn nhún vai, đứng trên đường dốc hôn nhẹ Triệu Gia Hào: "Người Anh không chạy tàu đó." Cậu nói xong cười nhìn Triệu Gia Hào, như một con mèo đắc ý chơi khăm thành công thấy Triệu Gia Hào mặt mày đỏ bừng.

Vì vậy, cả hành trình là lái xe, leo núi, leo núi rồi lái xe, buổi tối ăn đặc sản không ngon của Scotland là thịt nai, buổi sáng ăn món đặc sản không ngon là xúc xích huyết, không chịu nổi nữa, Triệu Gia Hào đầu hàng chọn nhà hàng Trung Quốc và McDonald's. Nhưng cao nguyên quá xa xôi, nhà hàng Trung Quốc rất ít, họ vẫn phải ăn một loạt các món Thổ Nhĩ Kỳ và Pháp.

Cũng vì trời tối quá sớm nên bọn họ trong phòng khách sạn làm tình. Lúc đầu, Lạc Văn Tuấn rất bị động, mỗi khi bầu không khí trở nên lãng mạn, cậu sẽ nắm chặt ga trải giường, giương đôi mắt long lanh đáng thương hỏi có thể không rồi lề mề cởi quần áo cho Triệu Gia Hào. Sau đó biết rằng Triệu Gia Hào luôn đồng ý, cậu giống như cao thủ tự học học cách khiến Triệu Gia Hào đỏ mặt trên giường, cậu ngậm ngón tay của Triệu Gia Hào, từ từ liếm, cầu xin Triệu Gia Hào tự luận động, đến khi Triệu Gia Hào bị dục vọng kéo vào vực sâu, cậu ác ý dừng lại động tác, buộc Triệu Gia Hào nói yêu mình.

Ngày đầu tiên ở đảo Skye, Triệu Gia Hào nằm trên giường bị Lạc Văn Tuấn làm một hồi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, anh cảm giác thân thể trở nên mềm yếu, phía dưới chất dịch tiết ra ngày một nhiều hơn, cả người như bị ném vào biển sâu không ngừng chìm xuống. Đầu khất của Lạc Văn Tuấn đỉnh vào một nơi phình tròn nào đó trong hậu huyệt, mảnh thịt ma sát càng mềm hơn, bị kích thích không bao lâu sau mở ra, rất tự nhiên để Lạc Văn Tuấn xâm nhập.

Triệu Gia Hào toàn thân run rẩy, nhỏ giọng nức nở: "Đừng.." Nhưng cơ thể lại theo bản năng nhiệt liệt hoanh nghênh Lạc Văn Tuấn. Anh bị làm đến mức khoang sinh sản mở rộng, chất nhầy khao khát dấu ấn của Alpha tuôn ra khỏi cơ thể như lũ lụt, toàn thân như có kiến bò qua, vừa ngứa vừa đau chỉ dấu ấn và tinh dịch của Alpha mới có thể làm dịu.

Lạc Văn Tuấn nghe thấy âm thanh của Triệu Gia Hào, cuối xuống hôn lên tuyến thể của anh, niết cằm và hôn anh. Hôn một lúc lâu, Triệu Giai Hào không khỏi rên rỉ, vặn vẹo bên tai cậu: " Ca ca, ngoan, đừng loạn động." Cậu xoa mông Triệu Giai Hào rồi rút ra: "Mang bcs." Triệu Gia Hào có thể cảm nhận được cơ quan sinh dục đang quằn quại để giữ lại dương vật của Alpha, co rút và siết chặt một cách tuyệt vọng, Lạc Văn Tuấn thậm chí còn đổ một giọt mồ hôi trên lưng. Khi rút ra có tiếng "bo" rất to giòn như tiếng nút bần bật ra nhưng hơi dinh dính.

Triệu Gia Hào bất an quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Văn Tuấn từ trong túi lấy ra bao cao su, anh vùi mặt vào chăn trắng như tuyết: "Lạc Văn Tuấn em còn mang theo cái này?" Lạc Văn Tuấn hồi lâu không lên tiếng , Triệu Giai Hào bối rối co rúm người lại, lén lút cười: Lạc Văn Tuấn cả người đang rất nghiêm túc nghiên cứu hướng dẫn, xì hơi túi khí của bao cao su như đang làm thí nghiệm, rồi cúi đầu mang vào từng inch một.

Cậu lật người Triệu Gia Hào lại, đặt hai chân lên vai rồi ngượng ngùng hỏi có thể vào khoang sinh sản được hay không. Triệu Gia Hào gượng sức ngẩng đầu lên hôn lấy cậu, nói đương nhiên có thể. Lạc Văn Tuấn tiếp tục đỉnh vào trong, xoa xoa nhẹ lối vào khoang sinh sản, sau đó từng chút một tiến vào nơi dễ tổn thương nhất của Omega. Quá trướng rồi, Triệu Gia Hào nhịn không được cuối cùng bật khóc, nơi được tiến vào giống như một quả bóng bay. Bởi vì dương vật của Alpha đi vào trở nên bành trướng, giống như đang ôm một vũng nước, rung chuyển tới lui, bóp nghẹt các cơ quan khác trong cơ thể khiến chúng run rẩy đến kinh hồn bạt vía. Nhưng bên trong lại như được làn nước suối tinh khiết ấm áp vuốt ve không ngừng lấy lòng Alpha và hút lấy cơ quan bên ngoài.

Triệu Gia Hào thở hổn hển, nói năng lộn xộn không chút mạch lạc giữa muốn và đừng, thỉnh thoảng tràn ngập những tiếng rên rỉ trầm bổng quyến rũ. Anh cảm thấy mình sắp tan chảy dưới cơ thể của Lạc Văn Tuấn, biến thành một quả đào nghiền, nước nhỏ giọt lúng túng chảy ra giữa các ngón tay của Lạc Văn Tuấn, và anh đã hoàn toàn bị Lạc Văn Tuấn ăn thịt. Triệu Gia Hào nhìn Lạc Văn Tuấn bằng đôi mắt đẫm lệ. Phần tóc mái chưa cắt của cậu từng sợi từng sợi dính vào trán.

Nhìn thấy ánh mắt như cầu xin của anh nhìn mình, Lạc Văn Tuấn dừng lại động tác, nghiêng người hôn anh. Lạc Văn Tuấn dùng lưỡi tinh tế khắc họa đôi môi của Triệu Gia Hào, dịu dàng hỏi: "Không thoải mái sao?"

Triệu Gia Hào mơ màng chớp mắt: "Quá thoải mái... thoải mái đến... đến không thoải mái."

Lạc Văn Tuấn cười, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của Triệu Gia Hào: "Vậy thì tính là thoải mái." Động tác bắt đầu tiếp tục nhưng chậm rãi hơn. Cuối cùng Lạc Văn Tuấn vẫn rút ra, tựa vào bụng mỏng của Triệu Gia Hào mà bắn, sau đó ôm Triệu Gia Hào vào lòng và thì thầm bên tai anh: "Cựu Mộng, nếu bắn bên trong sẽ làm anh phát tình đó."

Triệu Gia Hào vốn đã rất mơ màng, ngoan ngoãn gật đầu, được Lạc Văn Tuấn ôm đi tắm và nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Anh lại mơ một giấc mơ có từ rất lâu. Trong mơ anh là mặt trăng, còn Lạc Văn Tuấn là người đàn ông trên trần thế ngắm nhìn mặt trăng, trung thành ghi lại từng khoảnh khắc sáng tối tròn khuyết, nhưng vĩnh viễn không cách nào chạm tới vầng trăng sáng nơi chân trời.

Lạc Văn Tuấn ngắm nhìn mặt trăng, và mặt trăng cũng vì cậu mà tồn tại.

_

Ngày hôm sau Triệu Gia Hào nhất quyết muốn theo kế hoạch leo lên đỉnh Ông Già nổi tiếng nhất trên cao nguyên, Lạc Văn Tuấn không cãi lại được anh, sau khi dừng xe, kéo tay Triệu Gia Hào leo lên bậc thang. Họ đi rất chậm, không ngừng có người da trắng đi nhanh vượt qua, Triệu Gia Hào lén nói với Lạc Văn Tuấn rằng em trai mình cũng có thể leo được như vậy.

Lạc Văn Tuấn cười lên: "Triệu Gia Hào, anh có biết ở đây nói xấu người khác không cần phải lén lút như thế không?" Triệu Gia Hào bối rối nhìn cậu, Lạc Văn Tuấn cười càng vang hơn: "Ca ca, họ không hiểu tiếng Trung đâu."

Cậu kiên nhẫn kể cho Triệu Gia Hào về nguồn gốc của đỉnh Ông Già, là cảnh đẹp nhất trên đảo Skye. Đỉnh Ông Già từng là một phần của đảo Hoy, nhưng qua nhiều thế kỷ sóng đánh, các khối đá xung quanh dần sụp đổ, chỉ còn lại một cột đá cao 719 mét đứng cô đơn.

Đi khoảng một tiếng, đường núi bắt đầu trở nên dốc, đường đất không biết từ lúc nào đã trở thành đường đá, rất không bằng phẳng. Tháng mười một thời tiết không tốt, gió trở nên lớn ở lưng chừng núi, lại gặp mưa nhẹ, mấy lần Triệu Gia Hào nắm tay Lạc Văn Tuấn nói sợ mình bị thổi ngã.

Họ đứng ở lưng chừng núi, những khối đá nhọn đen nhô ra đột ngột trên đỉnh núi, bầu trời đầy mây đen, nhưng thỉnh thoảng có một tia nắng mỏng rọi xuống. Quay lại nhìn, là biển xanh băng giá.

Lạc Văn Tuấn nhìn Triệu Gia Hào lảo đảo trong gió lớn, không quan tâm đến sự phản đối của Triệu Gia Hào, kéo anh quay lại đường cũ: "Đỉnh Ông Già leo lên anh cũng không thấy gì, em sẽ dẫn anh đi xem thứ đẹp hơn nhiều."

Họ lại lái xe khoảng mười mấy phút, đến Lealt Falls. Triệu Gia Hào cảm thấy độ cao lại tăng lên, gió lạnh làm khăn quàng cổ của anh phát ra tiếng "phù phù", anh đi bên cạnh Lạc Văn Tuấn tới một nền tròn. "Là một thác nước cao hai mươi mét, cửa sông." Lạc Văn Tuấn rất hưng phấn nói.

Triệu Gia Hào có chút xem thường: "Hai mươi..." nhưng vừa nhìn thấy thác nước liền há hốc miệng. Rõ ràng chỉ là hai mươi mét, dòng nước xiết tranh nhau chảy xuống vách đá, tạo nên những bọt sóng khổng lồ hòa vào biển cả. Trong tiếng gió lạnh lẽo, dòng thác như đang biểu diễn một bản giao hưởng.

Lạc Văn Tuấn ôm Triệu Gia Hào từ phía sau: "Em biết ngay mà. Khi còn nhỏ đến đây, em cũng có phản ứng như vậy, mãi không quên được. Rõ ràng chỉ hai mươi mét, nhưng dường như cả đời cũng không có thứ gì chấn động lòng người hơn hai mươi mét này. Đỉnh Ông Già anh đã leo lên đối với khách du lịch rất khó leo, đối với những người đam mê hoạt động ngoài trời thì rất dễ. Leo lên cũng không mấy kích động, vì ngước đầu lên chỉ thấy những tảng đá đen. Nếu anh vẫn muốn đi, mùa hè khi thời tiết đẹp chúng ta sẽ đến lần nữa. Nhưng thác nước này là cảnh đẹp nhất trên cao nguyên mà em thích nhất."

"Đời này của em thà rằng như thác nước này, dốc hết toàn lực đi hết hai mươi mét ngắn ngủi, sau đó bất chấp tất cả hòa vào biển lớn là được."


Triệu Gia Hào thở dài một tiếng, nước mắt rơi xuống. Anh đẩy Lạc Văn Tuấn ra, lấy từ túi ra một bao thuốc, rất vụng về dùng bật lửa trong gió lạnh châm thuốc. Anh nhịn gần một tháng, hơn nửa tuần trăng mật. Anh nhịn đến nỗi răng nhức lợi đau, cắn chặt răng nghe Lạc Văn Tuấn nói lời ngon tiếng ngọt, kiềm nén nước mắt mà hôn và làm tình với Lạc Văn Tuấn, tự nhủ không được tức giận, không được phẫn nộ, tất cả đều là vì anh yêu cậu.

Anh cuối cùng không thể nhịn nổi nữa.

Lạc Văn Tuấn lắc đầu, tò mò hỏi anh sao vậy, nhưng  khi thấy hộp thuốc lá thì sắc mặt trở nên rất khó coi. Triệu Gia Hào thử hút một hơi, bóp nát viên nhựa, mùi nicotine và hắc ín hăng hắc hòa với vị sữa chua ngọt lịm xộc thẳng vào mũi. Anh hít hít mũi, cố gắng ngửi cái mùi mà anh ghét cay ghét đắng.

Triệu Gia Hào ngẩng mặt lên, nhìn Lạc Văn Tuấn cười mà mắt ngấn lệ: "Thật ra cũng không quá khó ngửi. Dù Lâu Vận Phong hút thuốc gần mười năm, cậu ấy cũng là bạn thân nhất của anh."

Anh thấy sắc mặt Lạc Văn Tuấn tái mét, nắm chặt nắm đấm run rẩy trong tiếng thác nước ồn ào bi tráng, vừa ác liệt vừa bi thương tiếp tục nói: "Lạc Văn Tuấn, em muốn để nhật ký của mình ở ký túc xá bị người ta vứt bỏ như rác. Em cho rằng chuyện cũ có thể một lần xoá sạch. Anh hỏi em, em định xóa thế nào? Những tấm Polaroid của anh em cũng định vứt bỏ sao?"

Những giọt nước mắt nặng trịch rơi xuống mũi rồi chảy xuống cằm, rất nhanh vì lạnh mà bị gió hong khô. Triệu Gia Hào lại hút một hơi thuốc, bị sặc đến nôn khan mấy lần: "Trước đây anh không thích mùi thuốc lá, vậy từ hôm nay anh sẽ học cách hút thuốc. Em đã hài lòng chưa?"

"Triệu Gia Hào, anh đừng như vậy!" Lạc Văn Tuấn cuối cùng phản ứng lại, đưa tay giật lấy điếu thuốc từ tay Triệu Gia Hào, lại đưa tay lấy đi hộp thuốc và bật lửa của anh, "Cựu Mộng..." Cậu đột ngột dừng lại, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn Triệu Gia Hào.

Triệu Gia Hào lãnh khốc ra lệnh: "Hút thuốc. Lạc Văn Tuấn, nếu em hút thuốc..."

Anh sững sờ.

Anh thấy Lạc Văn Tuấn rất mạnh chân giẫm nát điếu thuốc dưới chân, dùng giày nghiền nát mấy lần, rồi không chút ngần ngại ném hộp thuốc và bật lửa xuống biển. Lạc Văn Tuấn không khóc, chỉ bình tĩnh nói: "Triệu Gia Hào, em không hút thuốc, anh cũng không được hút. Tất cả đều là em tự nguyện. Nếu anh giận, anh có thể mắng em, đánh em  thậm chí hận em, bỏ em. Nhưng anh đừng tự làm khổ mình, hút thuốc có hại cho sức khỏe, anh chúc em sống lâu trăm tuổi, em càng hy vọng anh sống lâu trăm tuổi."

Mưa nhỏ lại rơi, họ đối mặt trong tiếng gió gào thét và tiếng thác nước ào ào.

Triệu Gia Hào thua rồi, anh cúi đầu mắt cụp xuống, đi đến bên cạnh Lạc Văn Tuấn: "Lạc Văn Tuấn, vậy anh cho em một cơ hội. Anh cho em một câu cơ hội, chỉ cần em nói đúng. Thôi, dù em có nói gì..."


"Em yêu anh."


Không chờ Triệu Gia Hào dứt lời, Lạc Văn Tuấn nhẹ nhàng nói, rồi lặp lại: "Triệu Gia Hào, em yêu anh nhất trên thế gian này"


Bọn họ tại nơi chân trời góc bể này hôn nhau, dù có vật đổi sao dời, mọi sự biến đổi của thế gian cũng chỉ trong chớp mắt.


_

"Anh đã thấy phiếu chẩn đoán điều trị của em ở Mayo." Triệu Gia Hào rơi nước mắt, "Lạc Văn Tuấn, sao em có thể ngốc như vậy?" Lạc Văn Tuấn giúp Triệu Gia Hào buộc lại khăn quàng cổ: "Thấy rồi cũng không có gì để nói."

"Thật sự có đáng không?" Triệu Gia Hào vùi mặt vào ngực Lạc Văn Tuấn, "Nếu bạn cùng phòng của em không nhặt lại cuốn nhật ký, không tình cờ đưa nó cho anh, em có phải định giấu anh cả đời không? Đáng sao?"

Lạc Văn Tuấn thở ra một hơi ấm nóng, như trút được gánh nặng nói: "Nhưng hiện tại anh rất yêu em, không phải sao?"

Triệu Gia Hào im lặng, nước mắt không ngừng rơi, làm ướt vai áo khoác của Lạc Văn Tuấn. Anh mãi không thể quên được ở quán cà phê gần văn phòng luật, nơi anh nghe được diễn giải chi tiết của tờ đơn điều trị đó—


"Bệnh nhân này rất thú vị. Do nồng độ hormone quá cao nên phân hóa sớm, nhưng tuyến thể không trưởng thành, trên thực tế là các cơ quan tiếp nhận mùi chưa phát triển tốt. Bác sĩ ở Mayo rất có năng lực, ca phẫu thuật rất thành công. Tất nhiên báo cáo này không nói về việc đó, mà là bệnh án đặc biệt của bệnh nhân này."

"Vậy báo cáo này nói về gì?"

"Cậu đừng vội. Ở đây viết rất rõ ràng, bệnh nhân này ban đầu có một túi mùi, là mùi sữa chua nicotine. Mayo đã loại bỏ túi mùi của cậu ấy, phiếu điều trị này là để đánh giá ca phẫu thuật loại bỏ túi mùi và ghi chép quá trình hồi phục sau phẫu thuật. Bác sĩ phẫu thuật ở Mayo thực sự rất giỏi, không chỉ loại bỏ sạch sẽ mà còn không làm tổn hại các chức năng khác. Vì vậy, người này chắc chắn đã được coi là một trường hợp mẫu mực mới có ghi chép chi tiết như vậy. Hơn nữa, đây là mười năm trước đó nha. Thông thường những ca phẫu thuật như vậy là của những Alpha có rối loạn nhận thức giới tính, họ muốn cắt bỏ toàn bộ tuyến thể, nhưng bệnh nhân này, cậu ấy chỉ không muốn có túi mùi thôi, thật kỳ lạ, chỉ có Mayo mới dám thực hiện phẫu thuật này."

"Ca phẫu thuật này có phải rất đau không?"

"Không chỉ đau, mà còn rất nguy hiểm. Hơn nữa, sau khi loại bỏ túi mùi, mặc dù nói về lâu dài không làm tổn hại các chức năng khác, nhưng nhìn vào báo cáo này, bệnh nhân đã rất đau đớn trong tuần đầu tiên sau phẫu thuật, sau khi mất mùi và chức năng sinh lý, đó là một sự tra tấn kép cả về tâm lý và thể xác, và sự tra tấn này chỉ có thể vượt qua nhờ ý chí của bệnh nhân mà thôi. Đây là bệnh lý của chồng cậu, yên tâm chắc chắn sẽ giữ bí mật cho cậu."

"Làm sao cậu biết?"

"Tôi cũng đâu có ngu. Ai chẳng biết Triệu công tử ghét nhất là mùi thuốc lá, làm sao có thể thích một Alpha có mùi nicotine. Hơn nữa nhìn xem cậu khóc thành cái dạng này, nhìn cậu khóc tôi cũng muốn khóc theo luôn rồi."


Thật sự đáng sao? Chẳng lẽ em không loại bỏ túi mùi thì anh sẽ không yêu em sao? Anh nhất định, nhất định vẫn sẽ yêu em như vậy.

Triệu Gia Hào dùng lực đấm vào ngực Lạc Văn Tuấn, gần như muốn làm vỡ ngực cậu: "Em sao có thể làm đến mức này?"

"Đừng khóc nữa Cựu Mộng, đừng ghét em nữa, hôn em một cái đi."

"Lạc Văn Tuấn, em đúng là một tên ngốc."

Triệu Gia Hào miệng nói lời cay nghiệt, nhưng đôi môi lại rất nhẹ nhàng áp lên gò má và khóe miệng lạnh buốt của Lạc Văn Tuấn trong gió lạnh. Lạc Văn Tuấn nắm chặt cổ tay Triệu Gia Hào, cười đáp lại nụ hôn của anh:

"Vì em yêu anh. Anh trai cún nhỏ mà em yêu nhất, người đối xử với em tốt nhất trên thế gian này"

Cả đời của em nguyện như thác nước này, dốc hết toàn lực đi hết hai mươi mét ngắn ngủi, sau đó bất chấp tất cả, không chút do dự hòa vào biển lớn. Cho dù có vô số sông suối đổ vào, nhưng chỉ cần ở bên cạnh biển lớn, thì nơi đó là vị trí tốt đẹp nhất của em.

-Chính văn hoàn-

_______

Có ai cảm thấy ty của lwj giống Hoa Thành dành cho Tạ Liên trong TQTP không. Cũng là một sự chờ đợi, hy sinh vô điều kiện, một ty thành kính ngoan đạo....

Vẫn còn 4 cái phiên ngoại siêu dài là về Nhật ký tình yêu đơn phương dưới góc nhìn của Lạc Văn Tuấn. Nhưng mn chờ toi trans hết một lần rồi đọc cho nó liền mạch cảm xúc, vì nó buồn vờ kler.

Thấy hay thì cho sốp 1 sao và recommend cho nhiều người biết đến fic này nho. tkssssss <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro