5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Congrats first win của Onelk ở LPL spring 2024 ^^
-------
Sau khi trở về từ quán ăn, Triệu Gia Hào gọi taxi cho Lạc Văn Tuấn. Trước khi lên xe, Lạc Văn Tuấn dùng đôi mắt như không nỡ rời đi nhìn Triệu Gia Hào khiến mặt đỏ bừng. Tài xế giục Lạc Văn Tuấn lên xe, cậu hạ cửa kính xuống hỏi: "Anh ơi, sao bây giờ anh dễ đỏ mặt thế?"

Triệu Gia Hào sau khi bị hỏi đầu óc trở nên choáng váng nên đã bỏ chạy và yêu cầu tài xế nhanh chóng đưa Lạc Văn Tuấn về nhà. Bước vào phòng khách, anh nhìn thấy bà Triệu đang ngồi trên ghế sofa gỗ đợi mình. Triệu Gia Hào cúi đầu, anh không muốn mẹ nhìn thấy đôi má như bị nướng trên lửa vào lúc này.

Trên bàn cà phê trước mặt có hai bát canh giải rượu, bà đang mặc một bộ váy ngủ bằng lụa đắt tiền ngồi chờ Triệu Gia Hào về nhà. "Mộng Mộng, con vừa gặp ai? Mặt sao lại đỏ như vậy?" Bà nói với giọng điệu yểu điệu điển hình của khẩu âm phụ nữ miền Nam lẫn chút kiêu ngạo vì được sống trong nhung lụa từ nhỏ.

Triệu Gia Hào vẫn rất ngoan ngoãn ngồi cạnh Hạo Gia không nói một lời. Anh có thể ngửi thấy mùi hương cam của mẹ trong suốt mười năm qua, là mùi sữa dưỡng thể của mẹ, nhưng lần cuối cùng anh được gần mẹ như vậy là chín năm trước, khi anh kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học. Với thành tích tốt của mình nên anh được nhận vào trường đại học tốt nhất thành phố, mẹ Triệu đã thở phào nhẹ nhõm ôm anh khóc nức nở, nói rằng cuối cùng con trai bà cũng không phải ra nước ngoài học một trường đại học danh tiếng. Triệu Gia Hào mười tám tuổi được mẹ ôm chặt trong lòng, anh nghe mẫu thân khóc nức nở phàn nàn về bố mình rằng Mộng Mộng ngoan như vậy, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ khiến họ phải bận tâm, hiện tại làm sao có thể bằng lòng để con ra nước ngoài chịu khổ thêm cơ chứ.

Mẹ Triệu bưng bát canh đến trước miệng Triệu Gia Hào: "Mặc dù con không nói, mẹ cũng đã nhìn thấy. Là Lạc Văn Tuấn, con rể tương lai của nhà mình." Triệu Gia Hào ngoan ngoãn uống canh giải rượu. Lúc đầu là được mẹ Triệu đút, nhưng mẹ anh thật sự không biết chăm sóc người khác, canh giải rượu vẫn là bị chảy ra từ khóe miệng, Triệu Gia Hào đành cầm bát một hơi uống hết như  đang tạ lỗi. Thực ra anh không muốn uống canh giải rượu - nhưng mẹ Triệu bắt nên anh phải uống.

Mẹ Triệu hài lòng nhìn cái bát trống, cười hỏi: "Ra ngoài làm gì? Uống rượu?"

"Em ấy bị dị ứng với rượu." Triệu Gia Hào lúng túng giải thích, anh không biết làm cách nào để thoát khỏi sự thẩm vấn của mẹ mình, cũng không hiểu Lạc Văn Tuấn sao có thể giải thích dễ dàng với bố mẹ như vậy, "Con đưa em ấy đi ăn tối"

Hạo Gia chợt nhận ra và nói: "Đúng nhỉ. Bản thân Lạc Uân cũng bị dị ứng với rượu. Hẳn là cái gen kém cỏi này được truyền từ cha sang con trai rồi. Lạc Văn Tuấn và bố nó khá giống nhau. Lần trước mẹ đã nhìn thấy khi nó đến bệnh viện của Lạc Uân, mang một chiếc cặp sách màu đen nhìn cứ như tạc theo khuôn của Lạc Uân ấy. Nhìn chắc là một đứa trẻ mọt sách ít nói nhỉ? Đang học tiến sĩ sao? Gia đình họ ai cũng có bằng tiến sĩ."

Mẹ Triệu có cái tính hay bình phẩm lung tung về bạn tốt của mình, lời nói của bà khiến Triệu Gia Hào dở khóc dở cười, anh lặng lẽ bảo vệ Lạc Văn Tuấn: "Em ấy không phải mọt sách."

Bà không để ý, chỉ nói tiếp: "Nhưng mẹ cảm thấy con trai Lạc Uân rất tốt, hơn Tần Dịch, Tần Dịch không thích hợp với con."

Triệu Gia Hào toàn thân run lên, vô thức duỗi thẳng lưng, nhưng lại cúi đầu. Anh mở miệng nhưng phát hiện mình không thể phản bác được gì, trong đầu lại hiện lên nụ cười của Tần Dịch, hai lúm đồng tiền không khoa học và khóe miệng sắc nhọn.

Mẹ Triệu nắm lấy tay Triệu Gia Hào. Bà luôn phụ trách công việc kinh doanh quần áo của gia đình, từ nhỏ đã học thiết kế quần áo, sau khi kết hôn vì không muốn làm nội trợ nên nhất quyết mở tiệm may của riêng mình. Khi anh còn rất nhỏ được mẹ nắm tay, anh đã cảm nhận được đầu ngón tay thô ráp từ mẹ. Chớp mắt hơn 20 năm sau, công việc kinh doanh của bà ngày càng lớn mạnh nhờ sự giúp đỡ của gia đình, bà cũng không cần phải tự mình làm việc nữa, những vết chai cũng nhạt dần.

Một thứ cũng phai nhạt đi là sự thân thiết giữa hai mẹ con. Mẹ Triệu là một người khó chăm sóc, ngược lại cả nhà cần chăm sóc sức khoẻ tinh thần cho bà, Triệu Gia Hào cũng từ đó nhanh chóng học cách làm quen với việc không có mẹ ở bên và dần dần đóng cửa trái tim mình với mẹ. Anh chỉ biết vâng lời một cách mù quáng và hiếm khi có đủ những giây phút thân mật giữa mẹ và con trai.

Lúc này, anh chợt cảm nhận được tình thương một giọt máu đào hơn ao nước lã. Cho dù anh chưa bao giờ nói xấu Tần Dịch với Hạo Gia, mẹ anh vẫn cảm nhận hai người không hợp và thiên vị anh trong mối quan hệ kia——

Hạo Gia nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Triệu Gia Hào, bà rũ bỏ vẻ nghiêm túc thường ngày, buồn bã nói: "Con và Tần Dịch yêu nhau năm năm rồi phải không? Đột nhiên lên năm 3 lại thông báo chia tay nhưng sau đó con lại bay sang Mỹ tìm nó, mãi đến năm cuối mới chính thức cắt đứt quan hệ. Là bố con không cho mẹ vạch trần, nói rằng con đã đủ mệt rồi. Nếu chúng ta nhảy ra ngăn cản con đừng yêu người đó nữa, con sẽ càng mệt hơn"

Triệu Gia Hào không dám nhìn mẹ mình, anh nhìn thấy một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay. Hạo Gia nghẹn ngào nói tiếp: "Năm năm đó, mẹ thực sự đau lòng muốn chết, mỗi lần con về mẹ đều không dám nhìn mặt con, mười lần thì chín lần cảm thấy rất tức giận, không muốn ăn uống, nhốt mình trong phòng. Lần nào con nói với mẹ con đi Mỹ, mẹ thật sự cảm thấy dựa vào...dựa vào đâu mà đứa con cưng của mẹ lại phải chịu uỷ khuất để thỏa hiệp với người ta? Sau này mẹ có nói đùa là không thích Tần Dịch, nhưng thật ra là chỉ dám nói đùa."

"Mộng Mộng, nếu không phải dùng giọng điệu đùa cợt để nói, mẹ thật sự không dám nói thẳng với con." Hạo Gia nức nở, nước mắt rơi trên khuôn mặt vương dấu vết của thời gian, "Mẹ không dám đối mặt nói không thích bạn trai con, mẹ thậm chí còn sợ con bị người ta đánh dấu nữa có biết không?

Triệu Gia Hào với tay lấy khăn giấy trên bàn giúp mẹ lau nước mắt. Anh ngơ ngác an ủi: "Không sao rồi, con cũng không có bị anh ta đánh dấu, bây giờ con đã hoàn toàn cắt đứt với người ta rồi, con sắp cưới Lạc Văn Tuấn. Mẹ ơi, con sẽ cưới Lạc Văn Tuấn, người mà mẹ đã dõi theo từ nhỏ đến lớn. Em ấy nói sẽ đối xử tốt với con, mẹ đừng lo lắng"

Mẹ Triệu hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, dù sao bà cũng là bà Triệu quyền lực nhất trong mắt người khác, chỉ trong nháy mắt bà đã thu hồi lại sự bất công chôn giấu trong lòng lâu nay, chỉ tiếp tục ôm lấy Triệu Gia Hào giơ tay nói: "Tần Dịch không thích hợp, hai đứa ai cũng có cái tôi cao, ở cùng nhau sẽ chẳng ai nhường nhịn ai. Tần gia cũng không hợp. Mối quan hệ trong gia đình phức tạp, vừa đấu đá nội bộ vừa đấu đá công khai, không tốt chút nào".

"Con biết." Triệu Gia Hào trầm mặc. Năm mười sáu tuổi, Lâu Vận Phong chửi bới nói nhị thúc của hắn đột nhiên kiện gia đình hắn đòi quyền thừa kế, còn ghen tị nhìn Triệu Gia Hào, nói tiểu tử nhà cậu thật may mắn. Từ đó anh biết rằng trên đời này hiếm ai may mắn hơn mình - sinh ra khá giả, gia đình hạnh phúc, có được hạnh phúc và tránh được những điều bất hạnh có thể xảy ra, nỗi phiền não duy nhất của anh là bị mẹ mắng nếu không làm tốt bài kiểm tra. Mà còn có nhiều người vì lo cho kế sinh nhai, hoặc chết vì tiền, hoặc người thân quay lưng lại với nhau.

"Lạc Uân thì khác, Lạc gia sạch hơn cả kính mới lau." Hạo Gia chân thành nói: "Mẹ biết rất rõ về Lạc Uân. Khi kết hôn với Lạc Văn Tuấn, con không cần phải đối phó với bố mẹ nó hay bất cứ điều gì khác. Cũng không cần phải lo lắng về dì 3, dì 8 hay thậm chí cả bà nội của nó, chỉ cần con và Lạc Văn Tuấn hạnh phúc thì mọi người đều hoan hỉ. Con biết không? Trong giới này hiếm tìm được nhà nào tốt như Lạc Gia đâu"

"Mộng Mộng, con lớn rồi, mẹ biết đã quản con rất chặt, nhưng cuộc sống là vậy, mẹ sợ con tụt lại phía sau nên đành phải tiếp tục đẩy con về phía trước. Con thích Tần Dịch, chính là phạm sai lầm, phạm sai lầm sẽ rất đau lòng. Mẹ biết con không thích xem mắt, nhưng một ngày nào đó con phải kết hôn..."

Triệu Gia Hào nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác không can tâm cùng sợ hãi. Anh không phải là một thiếu niên nổi loạn ở tuổi dậy thì, anh đã được xã hội thuần hóa từ lâu và biết cách biến mình thành một mảnh ghép bình thường và hòa nhập vào thế giới phàm trần rộng lớn này mà không để lại dấu vết, anh biết những gì Hạo Gia nói là đúng. , và anh thậm chí còn nhận thức rõ ràng bản thân rất may mắn và nên thấy biết ơn vì điều đó. Khi nhìn Hạo Gia, anh như nhìn thấy những đợt sóng nhấn chìm chính mình, chúng đang gầm thét, nuốt chửng linh hồn anh, còn bản thân thì vô năng bất lực

Triệu Gia Hào đợi Hao Jia răn dạy xong mới có thể rời đi, khi bước lên cầu thang, anh bám vào lan can và cảm thấy muốn khóc. Khi trở về phòng lấy điện thoại di động ra thì thấy Lạc Văn Tuấn đã gửi cho mình rất nhiều tin nhắn. Làm nũng có, phàn nàn về bệnh viện cũng có, cuối cùng Lạc Văn Tuấn đề cập đến việc hai gia đình nên gặp nhau vào tối thứ sáu tuần sau.

Triệu Gia Hào nhìn ảnh đại diện của Lạc Văn Tuấn một lúc lâu rồi cuối cùng bấm gọi điện thoại. Lạc Văn Tuấn tâm tình có vẻ rất tốt nhanh chóng bắt máy và hỏi Triệu Gia Hào có chuyện gì. Triệu Gia Hào hỏi cậu đang làm gì. Lạc Văn Tuấn không chút do dự trả lời rằng cậu đang đợi tin nhắn của anh, lại bổ sung vừa ôn bài vừa chờ tin nhắn của anh.

Câu trả lời của cậu quá đỗi bình thường, đột nhiên Triệu Gia Hào bị kéo ra khỏi sự bối rối đến nghẹt thở, hỏi: "Ou Ou, chúng ta kết hôn giả à?"

Bên kia truyền đến âm thanh lật sách, Lạc Văn Tuấn trầm mặc vài giây nói: "Đúng a, kết hôn giả."

"Ou Ou, sao em phải giả kết hôn?" Triệu Gia Hào hỏi.

"Vậy Cựu Mộng anh tại sao lại đồng ý rồi?"

Triệu Gia Hào nhất thời không nói nên lời, uy nghiêm nói: "Bởi vì anh không muốn đi xem mắt."

"Đúng vậy, chẳng qua không phải em không muốn xem mắt mà là vì em lười thích ai đó, lười giả vờ yêu. Triệu Gia Hào, em nghĩ anh chỉ cần một cuộc hôn nhân là được, và trùng hợp em cũng cần. Vậy.. anh có cần không? Lạc Văn Tuấn ở đầu bên kia nói: "Dù sao thì gia đình em cũng chỉ cần em kết hôn, giống như mẹ anh. Mẹ anh có thể muốn anh hạnh phúc, nhưng với bà, hạnh phúc chỉ có thể dựa trên hôn nhân."

Lạc Văn Tuấn nói rất bình tĩnh, cũng rất vô tình, nhưng lại giống như sự cám dỗ của một phù thủy, cậu mê hoặc Triệu Gia Hào phạm sai lầm và đánh đổi sự lệch lạc để dành lấy hạnh phúc nhất thời. Triệu Gia Hào kìm nén nước mắt cùng sự sợ hãi, đề nghị: "Vậy ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng kết hôn."

Lạc Văn Tuấn rất nhanh chóng đáp ứng: "Được a, anh đừng sợ. Sáng mai em đến đón anh."

Sáng sớm hôm sau, Lạc Văn Tuấn xuất hiện trước cửa biệt thự nhà họ Triệu như đã định, mặc trang phục không khác gì mấy so với ngày hôm qua. Triệu Gia Hào nhìn cậu từ trên xuống dưới, hỏi : "Em vậy mà không chỉnh chu một chút được sao?"

Lạc Văn Tuấn sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới cười chạy đến trước mặt Triệu Gia Hào và nói: "Em tưởng là không cần phải trang trọng như vậy! Còn nữa trước kia không phải anh nói bất kể là dáng vẻ nào của em cũng đều rất đẹp trai sao"

Triệu Gia Hào miễn cưỡng đưa Lạc Văn Tuấn đến trung tâm mua sắm nơi anh thường đến và chọn cho Lạc Văn Tuấn một chiếc áo mà anh thích. Khi đến Cục Dân chính thì đã rất đông đúc. Sau khi lấy số xong, họ ngồi trên ghế chờ đợi, xung quanh là những cặp đôi mới cưới cầm hoa trên tay, ngược lại Triệu Gia Hào và Lạc Văn Tuấn có chút lạc lõng. Lạc Văn Tuấn cởi cúc áo trên cùng, thấp giọng hỏi Triệu Gia Hào: "Cựu Mộng, chúng ta có phải sẽ bị cô chú phát hiện ra kết hôn giả và bị đuổi khỏi nhà không?"

Triệu Gia Hào bắt chéo chân, nói giọng quở trách: "Mẹ lười quản em." Trong lòng anh có cảm giác thoải mái không thể giải thích, như thể mọi chuyện tối qua chỉ là trò tiêu khiển.

Trong thời gian dài chờ đợi, Lạc Văn Tuấn nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, nói rằng cậu sẽ quay lại làm việc ngay khi hoàn tất lĩnh chứng. Bọn họ không hề chuẩn bị gì, ngây ngây ngốc ngốc cầm CMND và sổ hộ khẩu, được yêu cầu đứng sát nhau trước phông nền đỏ để chụp ảnh, cũng vội vã đi khám tiền hôn nhân và điền các mẫu đơn. Cuối cùng khi nhận được giấy chứng nhận thì nghe dì ở trong ô cửa nói: "Hai đứa thật đẹp trai nha", không hiểu sao Lạc Văn Tuấn lại không khách khí bật cười và ngọt ngào nói lời cảm ơn.

Rõ ràng đã chờ đợi rất lâu, sau khi nhận được giấy chứng nhận và bước ra khỏi Cục dân chính, trong dòng suy nghĩ thất thần anh vẫn nghĩ mình đang trong giai đoạn dự định kết hôn. Triệu Gia Hào không thể không hỏi Lạc Văn Tuấn bây giờ họ có được tính là đã kết hôn hay chưa. Lạc Văn Tuấn lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho Triệu Gia Hào xem ảnh của họ, Lạc Văn Tuấn đang mặc chiếc áo sơ mi đen anh mua, trông cậu không còn giống một bạn nhỏ miệng còn hôi sữa nữa rồi, quả thực rất đẹp trai.

Chỉ sau khi Lạc Văn Tuấn dừng taxi, tạm biệt anh và quay lại bệnh viện làm việc, Triệu Gia Hào mới phản ứng lại. Anh xin nghỉ một ngày lái xe đi tìm Lâu Vận Phong, mời Lâu Vận Phong đi uống trà chiều. Họ đang ngồi trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng nhìn ra thành phố sầm uất, Lâu Vận Phong hỏi anh cảm thấy thế nào.

Triệu Gia Hào cắn một miếng bánh macaron ngọt ngào béo ngậy, nhìn bầu trời xanh mây trắng bồng bềnh, một lời cũng không nói gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro