Yulsic Luân Hồi chap 7 - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 7

Part 1

Cô sợ. Jung vương có một nỗi thống khổ mà cả Người cũng chẳng hề nhận ra, trừ cô. Và càng ngày nó càng lớn, càng nghiêm trọng.

Muốn vẹn toàn bản thân ko để bất cứ 1 ai thấy điểm yếu của mình, muốn mọi người khiếp sợ nhưng vẫn phải phục tùng và cam tâm tình

nguyện dâng hết trí lực cho, Người phải tỏ vẻ nhẫn tâm với ngay cả những thân hữu. Đó là cô biết thế, cô nhìn thấy được thế, còn

Người thì từ lâu đã tự biện minh rằng là mình đã thay đổi, rằng nỗi khát khao phát triển nhà Jung buộc mình phải giữ cái mạng của họ,

rồi dần dần, cố tình quên mất bản thân mình yêu quý họ biết nhường nào. Người làm tất cả cũng chỉ để tránh “tỷ muội tương tàn” cả

thôi, nhưng lại chủ ý quên đi nỗi lòng đó, rồi tự hài lòng bản thân đã trở nên vô tình như mình mong muốn.

Ko ai hiểu và có thể hiểu Người, ngay cả hiểu cũng chẳng thể thông cảm hay chấp nhận, vì họ sẽ chỉ đi duy nhất 1 con đường, ko thể

vẹn toàn như con đường của Người. Lẽ đó mà cô ngồi trầm tư suốt 3 canh liền. Tối nay ko ân ái, Người chỉ ngủ, cuộn trọn thân mình

trong lòng Yuri, đôi lúc cựa mình nhưng chẳng 1 lần rời khỏi vòng tay cô, cả trong tiềm thức Người vẫn rất cần hơi ấm của cô, xa 1

chút lại thức giấc mà giận dỗi, vòi cô vuốt lưng giỗ giành. Cô cười rồi lại buồn lo. Gánh nặng trên đôi vai cô có thua gì Người.

Thêm nữa, việc Hwang quận chúa trở về, So Young nhất định sẽ tìm đủ mọi cách làm náo loạn triều cương. Trước nay cô ấy luôn giữ 1

lòng trung nghĩa với nhà Jeongjo. Khi cơ nghiệp vương triều sụp đổ, So Young nhiều lần muốn cáo quan về ở ẩn. Nhìn thấy Soo Yeon

ngày càng lộng hành, rùng mình vì những cảnh chém giết ko cần thiết, nguyện vọng muốn khôi phục lại nhà Jeongjo trong cô lại trỗi

dậy, nhưng thế cô sức yếu, chẳng thể làm được gì, lại thêm chuyện Mi Young, dòng máu còn lại của tiên đế, bị đưa đi ải xa, So Young

tiến thoái lưỡng nan, đi thì ko đành mà ở cũng chẳng yên. 7 bằng hữu của mình, nếu Jung vương bị đảo chính thì họ cũng chẳng thể giữ

nổi mạng sống. Thử nghĩ Mi Young đường đường chính chính lên ngôi vương, ko sớm thì muộn cũng bị bọn quan quân kia hạ bệ vì nàng

quá nhân từ, quá đạo đức mà làm việc lớn, ko ác ko thành. Như vậy cũng bằng ko. Xưa nay, bao đời lịch sử ghi chép chưa thấy vị anh

hùng nào qua khỏi ải mỹ nhân. Với những người có ý chí quật cường và hiền tài như Soo Young thì khả dĩ tất nhiên rất yêu quý cái đẹp.

Lẽ đó mà Jung vương, với mưu trí của mình đã để cho Hyo Yeon, một tài nhân nổi tiếng thành Tây đến giáp kiến cô rồi từ từ gần gũi,

kết duyên tỷ muội vốn vừa để làm dịu cái tính ương ngạnh có chấp, vừa đề phòng và theo sát các hoạt động của cô trong hoàng triều.

Đáng lo ở đây là Hyo yeon và So Young hình như hiện tại đang nảy sinh tình cảm giống giữa cô và Người, nếu lỡ Hyo Yeon vì tình mà về

phe So Young thì sẽ thế nào đây.

Gần Người, ít khi nào cô bàn chuyện chính sự, mà Người cũng chẳng buồn nói đến. Người quá tài giỏi và đủ nhẫn tâm để dàn xếp hết

mọi điều, cần nhu có nhu, muốn cương có cương. Chẳng thể tìm thấy 1 điểm sơ hở nào trong cách cai trị và thuần phục quan quân.

Quá lấm Yuri có hỏi vài câu rồi cuối cùng, vẫn như mọi khi, cô lại được trả lời ngắn gọn : “Trẫm tính hết rồi. Khanh bận tâm làm gì chứ?

Vui với Trẫm nào”. Nhưng hỏi là hỏi thế thôi, Yuri thừa biết tính toán trong đầu, ko giỏi như Người, cũng chẳng kém hơn ai, nói cô ko biết

Người định làm gì thì lầm to, cô nghĩ là nghĩ nước để giảm thiểu sát thương của những cuộc đối đầu giữa bạn mình và Người, làm sao để

vừa giữ vững được cơ đồ, vừa dẹp tan những xung đột ngấm ngầm mà ko làm đổ máu 1 ai. Quả là 1 thế cờ khó. Những nỗi lo toan triều

can, nổi nhớ về những kỷ niệm ngày xưa với 1 Soo Yeon đầy khả ái và hay mơ mộng khiến cô cứ tư lự, trầm ngâm rồi dần dần như xa

cách, lạnh lùng với những người xung quanh, cộng với cái tính ghen đến kinh người của Nữ vương thì bây giờ cũng chẳng ai dám bén

mảng đến gần cô, nhiều khi còn bị người đời nói mình nhu nhược. Yuri chẳng cần. Cô chỉ muốn có Người thôi là đủ. Nhưng sự việc đã đi

quá xa rồi. Đôi lúc Yuri tự hỏi, nếu ngày hôm đó mình ko gặp Tae Yeon, ko bị đánh bất tỉnh và đưa trở lại quê nhà, thì bây giờ sự việc có

phức tạp đến như bây giờ, hoặc là chuyện cô vì quá đau buồn mà bỏ đi biệt xứ suốt 1 năm sau ngày Soo Yeon nhập cung để Người phải

khổ sở đến thương tâm mà nhớ nhung rồi lại tìm kiếm, mong ngóng tin tức từng ngày, nếu cô nghĩ thoáng 1 chút, ngày ngày vào cung

viện cớ thăm hỏi để gặp gỡ Người thì có lẽ Soo Yeon ngày nay đã ko hề tồn tại. Yuri nhớ mãi cái ngày cô trở về, bao thời gian bôn ba

nơi xa cũng chẳng thể làm tình yêu cô dành cho Soo Yeon vơi bớt được phần nào, lẳng lặng, cô lại vào cung rồi âm thầm ngóng trông

Người từ xa. Nhìn thấy tình yêu của mình trong vòng tay người khác, lả lơi cười đùa, cô như ko còn tin vào mắt mình, đau đớn đến tột

cùng, mọi thứ xung quanh như sụp đổ. Những bước chân nặng nề vô định, cô đi như cái xác ko hồn, nếu ko bị Vua nhìn thấy rồi triệu lại

gần, chắc giờ này Yuri đã yên ổn 1 nới nào đó xa thành đô vạn dậm để ẩn cư. Nhưng ý trời khó đoán, lại để Người và cô gặp nhau, lại

để những nỗi đau buồn, mong nhớ, những oán hận trong Người được dịp bùng lên mạnh mẽ. Jung vương có lần nói đùa với cô, nếu ngày

hôm đó họ ko gặp lại, thì Người sẽ dùng mọi cách tìm ra cô và khiến cô sống dở chết dở, để cô phải hối hận với những gì đã làm với

Người. Nhưng Jung vương cũng từng thì thầm yêu thương với Yuri rằng, ngày Người thấy cô hôm đó, bao hờn tủi bỗng chốc biến đâu

mất hết, chỉ muốn chạy ùa đến, xà vào lòng cô cho thỏa nỗi nhớ mong đã ấp ủ quá lâu. Người đã thấy những giọt nước mắt của cô. Đôi

mắt rưng rưng như muốn khóc thật to nhưng cứ cố ép chặt lại để những giọt lệ ứ đọng nơi khóe mi. Và Người biết từ đâu chúng như

thế, bất giác thấy giận mình kinh khủng vì những gì Người làm với cố Hoàng thượng, và Jung vương muốn giết chết ông ngay tại chỗ để

minh chứng với Yuri rằng Người làm tất cũng chỉ vì cô. Yuri, sâu thẩm trong tâm can mình, ngay cả khi Người có tra tấn, giằng xé cô

vạn lần, thì trái tim cô vẫn chỉ có Người, tôn thờ Người như vị thánh sống. Cô còn nhớ bản thân đã kinh ngạc đến nhường nào khi biết

lần đầu tiên của Người đã trao cho mình. Đó vẫn là một đêm trăng, như cái đêm họ gặp nhau tại biển Jeju. Tiếng sóng biển được thay

bằng những âm thanh gợi tình đầy yêu thương, những va chạm của gió được thế bằng những đụng chạm của xác thịt. Khi những nụ hôn

không còn đủ để nói lên hết yêu thương dành cho nhau, họ hiến dâng sự trinh nguyên của mình, và kết thúc bằng sự thăng hoa, bằng

cảm giác thõa mãn, ngay giây phút đó, Yuri những tưởng có cả đoàn quân ập vào, thì cô cũng nguyện chết ko 1 chút hối hận. Rồi họ

lại cuộn tròn trong vòng tay nhau, âu yếm, vuốt ve. Trên chiếc giường thếp vàng trải lụa trắng, những vệt máu trinh bạch của họ càng

hằng rõ hơn, như tình yêu của họ vừa bước qua một trang mới. ngày hôm đó, cô biết thêm 1 bí mật nữa, vào cái đêm động phòng với

Hoàng thượng, Người đã vô tình chuốt say vua, rồi tự cắt tay mình đánh lừa ông. Jung vương quả có nhiều mánh mung, đôi lúc chính

Yuri cũng cảm thấy sợ, cũng hay nghĩ ngợi xa xâm với đôi mắt nặng trĩu những nổi buồn. Đã rất lâu rồi, cô thôi ko thổi sáo nữa. Những

âm điệu trầm bỗng cũng đã thôi ko còn cơ hội vang lên. Cây sáo Người tặng vào lần thứ 2 gặp mặt giờ chỉ còn là vật để chưng, dù

được lau chùi kỹ lưỡng, cũng chỉ là vật vô tri vô giác có khi là phế thải với Người. Đâu còn những lần cùng nhau khãy đan thỏi sáo,

những lần hẹn nhau cùng thưởng nguyệt ngâm thơ, và hình ảnh 2 người con gái vui vẻ ben nhau, thả diều trên bãi cát láng mịn óng ánh

những ánh chiều hoàng hôn. Yuri, 6 năm qua, luôn tiếc nuối mãi khoản thời gian ngắn ngủi mà hạnh phúc ấy, và có lẻ chỉ duy nhất còn

lại mình cô vẫn cứ ôm ấp hoài những bức tranh của quá khứ, của những gì ko bao giờ con được nhìn thấy nữa.

- Kwon tỷ tỷ! Làm gì mà thần người ra vậy? Yuri sựt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy tiếng Yoon A. Cô ngoáy lại nhìn, Yoon A đã đứng kế bên tự bao giờ.

- Im muội!

- Chuyện Taec Yeon à?

- ..Àh..Ùhm..một chút… Yuri ậm ừ nhưng vẫn đang níu kéo lại mớ hỗn tạp vừa thoát khỏi đầu mình lúc nãy.

- Đánh cờ nhé. Yoon A nghiêng đầu nhìn trêu chọc.

- 1 canh nữa là xong buổi dợt quân, lúc đó ta hãy chơi. Yuri cười nhẹ trước vẻ trẻ con của e gái mình, nhưng giọng vẫn nghiêm nghị.

- Tỷ này! Lúc đó lại ru rú bên Jung vương rồi, làm sao chơi được… Yoon A ra vẻ thất vọng…

Nhắc tới chuyện đó, cô chợt thay đổi sắc mặt, đôi mắt đanh lại. Soo Young vài ngày trước gặp cô cũng buông 1 câu khiến bản thân

Yuri phải nặng lòng suy nghĩ. Ko phải Soo Yeon mà chính cô mới là ngươi thao túng cô ta, đến bao giờ cô mới thôi làm ngơ mọi việc

trước mắt mình hả. Là cô sao…hay là họ chẳng hiểu mình đang nói gì. Không khí đột ngột im lặng hẳng đi làm Yoon A bối rối. Cô cũng ko

muốn phiền hà Yuri thêm nên cúi đầu cáo từ rồi quay đi. Bản thân Im thừa tướng biết rõ, cờ cũng chỉ để làm tạm quên đi cái ko khí ngột

ngạt trong cung này, hơn nữa, cô cũng đang đau đầu vì chuyện Seo Huyn, nên muốn những lúc rảnh rỗi kiếm chuyện gì đó lắp đi tâm trí

mình, tạm quên đi những phiền não ấy, chứ chơi thì làm sao thắng nôi Đại tổng quản.

Hai chị em họ, hiếm có lắm mới có những phút giây bên nhau trò chuyện. Nhưng ko vì thế làm thuyên giảm tình tỷ muội. Họ hiểu nhau

và biết đối phương hiểu mình. Yoon A ko cần hỏi nhiều. Cô, cũng giống như Yuri, đủ nhạy bén và thông minh để có cái nhìn tổng quát

những chuyện xảy ra xug quanh mình và mọi người. Chỉ khác ở chỗ, đôi khi cô tin chị mình quá thể, chưa chi tiết tất cả mọi việc nhưng

cứ cấm đầu làm theo, gật đầu tán thành nên hay bị hiểu lầm là nhu nhược. Cô ko màng đến nhiều, rồi từ từ họ sẽ hiểu cả thôi, hãy cứ

tin đi đã, dù có là lòng tin mù quáng.

Cô cũng có những lúc trầm ngâm như chị mình, là vì tình cả thôi. Dĩ nhiên, đã đến tuổi cập kê thế này, thiếu nữ nào chẳng háo hức hay

tương tư, u sầu về 1 chàng trai nào đó. Nhưng với Yoon A, chắc lẻ có chút khác biệt vì cô đang nuôi 1 thứ tình cảm thầm kính, đơn

phương với 1 người – là 1 cô gái, và là 1 vương giả. Cô chẳng hiểu vì đâu lạii ra như thế, và cũng chẳng hiểu tại sao mình lại chấp nhận

bản thân nung nấu những cảm xúc ấy. Chỉ là chuyện Jung vương và Yuri khiến cô cảm thấy nó ko quá đỗi dị thường, và…đơn phương

thôi mà, có ai biết đâu mà sợ…suy ngẫm đơn giản quá nên bây giờ, khi nó càng ngày càng lớn và dần dần điều khiển tâm trí cô, làm cô

mỗi lúc muốn bùng lên những ý nghĩ muốn chiếm hữu nàng ấy, dẫn dắt cô đến những hành động vượt xa cả mức tình bạn cho phép, cô

cứ phải khốn khổ mà ôm nhung nhớ khi ko đc nhìn thấy, đau thương khi bị phớt lờ, và sợ hãi nếu lỡ 1 ngày nàng phát hiện ra, từ chối,

có khi còn lẩn tránh cô. Mà chắc dạo gần đây nàng đã nhận ra điều gì đó là lạ ở Yoon A, nên cứ cố tình làm mặt lạnh, có khi quan tâm

nhưng chỉ cho có lệ, còn lại là ngó lơ hay ko chú ý cô như trước nữa. Họ gặp nhau cũng ít hơn. Cô hẹn nàng thì nàng bảo bận, mà có

bận gì đâu, toàn là chuyện lo cho đức lang quân của nàng –Yong Hwa cả thôi. Chuyện nàng và ng ta được chính tiên đế giao ước, ai

cũng biết. nhưng trước đây rõ ràng nàng ko chấp nhận, còn ngày ngày khóc sướt mướt bên cô, buồn bã mà thổn thức nguyên đêm, cứ

nhè Yoon A phải ngồi kế bên để giỗ giành, an ủi. Từ bao giờ…Seo Huyn à..từ bao giờ chúng ta trở nên xa lạ như vậy, chạm mặt nhau

cũng chỉ những cái cúi đầu chào, qua loa vài câu xã giao. Từ bao giờ, nàng biết quan tâm, chăm sóc cho người được phán làm chồng

nàng, còn tỷ tỷ này bị bỏ xó 1 bên thế, seo Huyn…từ bao giờ…nàng đã yêu huynh ấy..còn tỷ…đã yêu muội thế..Seo Huyn ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro