Yulsic Luân Hồi chap 7 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 7

Part 2

Lần gặp nhau đầu tiên, 4 năm trước, có lẽ nó ấn tượng với Yoon A lắm, khi thế cờ của cô được giải vỏn vẹn 2 nước, nhanh hơn cả những gì trong đầu Yoon A tính toán. Khi ấy, thiếu nữ 17 này đã sừng sộ đến khó chịu ra mặt vì lần đầu tiên bị mất mặt trước bá quan văn võ và cả đám thị thần đang trong một đại tiệc mà cô chẳng bỏ chút thông tin lẫn tên gọi bữa tiệc ấy vào đầu. Cô trẻ, cô ham chơi và chỉ cần vui chơi. Cô mê cờ, và cực giỏi, nên ở đâu có tiệc tùng dù ko biết nó là tiệc gì, vì đâu lại đc tổ chức, cô đều mè nheo chị mình mà mở vài ván tỏ rõ tài nghệ cho mọi người. Thế nhưng ngày hôm đó, bỗng đâu tên của nó lại đc khắc cốt tận sâu trong thâm tâm cô. Có lẻ vì là nó đánh dấu lần đầu tiên cô bị đánh bại, mà lại bại bởi 1 người con gái bằng tuổi mình. Cũng có thể đó là lần đầu tiên, mà lý do này xem chừng sát thực hơn, cô biết Tiên nữ hình hài ra sao. Trái tim cô, bỗng đâu gắn chặt nhịp sống với nàng. Chẳn thế mà dạ tiệc vừa kết thúc, cô lại chạy đi mà dáo dác tìm kiếm. Bóng nàng lúc ẩn lúc hiện như liêu trai, nhiều khi bản thân cô chẳng hiểu sao mình cứ hùng hục chạy đôn chạy đáo khắp nơi để gặp cho bằng được ng ta nữa. 1 ngày sau đó, nàng vẫn bặt tâm. Cô biết tên nàng là Seo Huyn. Cô biết nàng là nhị tiểu thơ nhà họ Jung, là tiểu muội của Jung phi, và cô biết nàng từ đây sẽ ở mãi trong phủ để tiện việc hầu hạ tỷ tỷ mình, nhưng cô vẫn chưa biết trái tim mình đã len lén nhận chủ mới từ khi nào. Vài ngày sau, cô đùng đùng vòi Yuri cho ở lại trong cung, ko về phủ gia nữa, rồi tự nhiên, chẳng ai ép uổng, lại chú tâm học hành, chuyên tâm luyện võ. Muội muốn làm 1 chức gì đó trong cung, muội nghiêm túc đấy, nên tỷ chơi 1 mình đi nhé. Yuri chẳng còn nhận ra cô em gái ngày nào nữa khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó vì mình cứ ép muội ấy đánh cờ, câu đó đáng lẽ mọi bữa là của cô cơ mà…

Yoon A ko cần phải cố gắng quá nhiều. Tài của cô ko ai ko biết, và Người đã nhấm cô từ lâu cho cái vị trí ngay sau khi chặt được cái đầu tên thừa tướng láu cá trong cung. Gần 2 tháng sau, tên hắn chưa yên trên bài vị thì cái ghế đã bị Yoon A ngạo nghễ ngồi lên. Jung vương khi ấy đã là hoàng hậu, đang làm mưa làm gió khắp chính triều. Các buổi chầu, Người ngồi sát bên Hoàng thượng và thường thay mặt ông ra các quyết định lớn nhỏ. Lúc đầu còn có vài người lên tiếng phản đối, về sau, khi những xác chết đã bắt đầu xếp thành tần, và những lời lẽ chẳng còn đủ thuyết phục trước mặt Hoàng thượng nữa, Người dần dần nhiếp chính cả lúc ông vắng mặt. Yoon A ko suy ngẫm nhiều, vì từ khi xuất hiện sự có mặt của Jung hậu, mọi chuyện xào xáo nội, ngoại cung đều được giải quyết ổn thõa. Thứ vua bất tài vô dụng, từ lâu để mặt tụi thuế má rút tiền bòn của tài sản gia đình cô, với Yoon A là cần bị trị như thế. Điều cô quan tâm nhất là Seo Huyn, nàng công chúa của lòng cô. Từ lần gặp đầu tiên, họ chỉ gặp nhau dăm ba buổi, muốn ngồi hoa viên chỉ 1 khắc cũng khó, vì nàng được Jung hậu bổ nhiệm trông coi hậu cung trong khi Người vắt óc lo toan triều chính. Dầu vậy, họ vẫn có cơ hội thư từ qua lại. Những bức thư về cách giải quân cờ, nhưng lẫn trong đó là những câu chữ, những vần thơ, những câu đối của cô cốt chỉ để thử tài nàng. Vậy mà ko biết từ đâu, nàng lại giải khá dễ dàng, đều đặn sai thị hầu đáp thư lại. Tình yêu chắc cũng chỉ đơn giản thế thôi, mà có đâu phải là nó, tình tỷ muội cũng nên, hay tri kỷ chẳng hạn. Yoon A à, sao cứ nhất quyết phải phân loại nó thế, hãy cứ để tự nhiên đi nào. Cô hay nhủ thầm như thế, rồi lại để mặt bản thân vui thầm khi nhìn thấy nàng, để khóe miệng cứ nhoẻn lên khi được nói chuyện với nàng, rồi đêm về lại tua đi tua lại hoài cái hình ảnh ban sáng của người ta. Yêu chắc rồi Yoon A ơi…..

Một mùa xuân lại đến. Cái không khí se lạnh còn xót lại đâu đó của một mùa Đông hoang tàn vẫn hiện hữu nhưng nó chẳng khiến ai bận tâm nhiều. Yoon A đã làm quan được 6 tháng. Mỗi ngày, cứ độ giờ tỵ (9-11 am), cô lại ngồi hoa viên đợi nàng. Nàng và cô ko hẹn gặp, chỉ là giờ đó nàng hay giành chút rãnh rỗi cho đàn cá ăn dưới hồ, rồi lại vô tình gặp cô đang ngồi nhâm nhi trà, gải 1 thế cờ nào đó, và theo cái tính khả khái của nàng, nàng lại đến chào cô trước: “ Sao lại trùng hợp vậy, Im thừa tướng”. Họ bắt đầu câu chuyện nào đó như thế, có khi cô giữ nàng đc đến tận cuối giờ ngọ (11-13h), cũng chỉ là những chuyện phím cả thôi, hoặc lâu lâu lại có những khoảng lặng, cả hai nhìn nhau, đôi mắt xoáy sâu vào đối phương, và cùng cười, cô cười toe cả vành miệng, nàng lại cười bẻn lẻn, thẹn thùng. Thỉnh thoảng cô khẽ chạm vào tay nàng, những lần đầu còn ngại ngùng, nàng vội rút tay xấu hổ, khuôn mặt đỏ gấc, dần dà, nàng để yên cho cô nắm, cũng nhẹ nhàng lắm, bàn tay cô mềm mại đan vào tay nàng, như những mảnh ghép được tạo ra dành riêng cho nhau, chúng hòa hợp một cách hoàn hảo.

Cô đã quen cảm giác lân lân len lỏi vào khắp ngỏ ngách tâm hồn mình bởi những đụng chạm đó, đã quen những cử chỉ quan tâm, lo lắng của nàng khi cô giả bộ kêu đâu vì 1 đường kiếm, hay nhứt đầu vì một ngày nắng gió nào đấy. Cô đã tập cho cơ thể mình luôn phải ghi nhớ rõ mồn một tất những hình ảnh quý giá giữa họ. Quen rồi, thuần thục hết rồi, thế nên làm sao cô chấp nhận được việc nàng ko là của riêng cô.

- Thuận thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, Seo Huyn có công với triều đình, tận trung vì Trẫm và Hoàng hậu. Nay lấy đó làm gương cho các quan thần. Trẫm ban thưởng: sắc phong quận chúa, đồng thời ban hôn với Yong Hwa, con trai thái thú thành Nam, cũng là một nhân tài hiếm có. Khâm chỉ. Seo Huyn cô nương, mau đứng lên nhận chỉ.

Buổi chiều hôm đó, buổi chiều đầu tiên giữa cô và nàng, cô chết lặng khi nghe từng lời từng chữ từ Công công. Nàng cúi đầu bái tạ với đôi mắt ko hồn, bờ môi rung rung đoc to cái điệp khúc “Đội ơn hoàng thượng”. Quay lại nhìn Yoon A, nàng cười chua chát:

- Tỷ à!..muội..

- Chúc mừng muội. Cô vội lên tiếng, như ngăn lại điều gì đó từ nàng sắp nói ra, như sợ bản thân sẽ ko kiềm lòng nổi khi nghe chúng. Nhưng cô ngay tức khắc ao ước mình có thể rút lại 3 từ ngu ngốc đó, dù chẳng biết để làm gì.

Cũng đã 3 năm mấy rồi, mà sao phút giây định mệnh ấy cứ làm khóe mắt cô cay xè mỗi khi nhớ đến. Nàng từng nói bản thân mong muốn một đức lan quân tài giỏi, ko cần giỏi chinh chiến, chỉ cần đủ thông minh để hiểu nàng muốn gì, đủ nhạy bén để nghĩ ra những điều khiến nàng ngạc nhiên và thích thú hay pha trò cho nàng cười, biến thành đứa trẻ để nàng nựng nịu. Chuyện ấy..nghe sao điển hình hóa vị ấy với cô quá..mà chắc ko phải đâu, yêu quá hóa lầm tưởng mất rồi, vì bây giờ người ta đâu giành phút giây nào để ý tới cô nữa, ng ta bận bịu chăm sóc phu quân sắp cưới kia kìa.

- Seo Huyn!!! Một dịp tình cờ, sau cái ngày cô có 1 cuộc trò truyện ngắn với Yuri, họ lại gặp nhau.

- Im thừa tướng! nàng như có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nhưng ánh mắt đã xa lạ lắm rồi, ko còn đông đầy yêu thương như xưa nữa, mà có ko, hay chỉ là do cô trc giờ tưởng tượng

- ……Đã là tỷ muội, sao khách sao thế.. Cô bước lại gần, nhưng khoảng cách dường như vẫn còn xa lắm.

- Thứ lỗi cho !...chỉ là nhiều lúc, cung kính một chút vẫn nên, tránh điều phiền toái nếu lỡ có ai nghe thấy. Nàng chẳng cho thấy sự thay đổi lẫn ttrong âm giọng.[/size]

- Trước đây chúng ta vẫn xưng hô thế mà.

- Thời thế thay đổi rồi! Xin ngài hiểu. Seo Huyn nhìn cô từ tốn, ko vui, ko giận, ko gì cả. Nó làm tim cô chợt nhói lên, buồng phổi như ngừng hoạt động.[size=3]

- …..Vậy…quận chúa đi thành Nam trở về lâu rồi mà ko có dịp diện kiến, xin quận chúa thứ lỗi cho… Cô nói từng lời khó nhọc, cuống họng rát khan.

- Chuyện bình thường thôi, trong cung ai cũng có việc bận, là quận chúa, làm sao ta lại ko thấu hiểu được chứ, ngài đừng quá bận tâm. Seo Huyn nở nụ cười hiền từ, từng chữ to rõ.

- … Cho bổn quan xin phép hỏi… Yong Hwa ..phu quân..bệnh tình đã thuyên giảm..

- Ngài ấy đã khỏe lại rồi, cũng chỉ là cơn sốt nhẹ thôi. Thừa tướng..còn gì cần hỏi nữa ko… Nàng nhìn cô dò xét, tựa như muốn biết điều gì đó, và chờ đợi cô nói điều gì đó…

- …Bổn quan chỉ..thật ra là…

- …….

- …..Bổn quan ko dám phiền quận chúa nữa. Xin cáo từ quận chúa tại đây. Cô cúi chào rồi nhanh chóng quay đi, nhưng chưa bước trọn 1 sải chân thì…

- Nếu chỉ có thế thì thật ngài đang làm phiền ta quá rồi đó. Và quay đi chưa có sự cho phép của ta thì quả là vô phép. Thừa tướng! Ngài ko phải nghĩ mình quá tài giỏi rồi nên ko xem ai ra gì chứ? Đột nhiên nàng hằng giọng, cái vẻ như đang tức giận, xen chút dỗi hờn…

- ….Bổn quan…xin quận chúa thứ lỗi… Cô quay lại, cúi đầu 1 lần nữa.

- ….Nàng thở dài…Bỏ đi!..ko gặp nhau có lâu bao nhiêu thì ngài cũng chỉ có bấy nhiêu để nói thôi…Ngài đi được rồi.

- …Quận chúa… Cô chỉ vỏn vẹn được có thế vì nàng đã vội vàng mất hút sau câu nói ấy..để lại cô một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu..thật thì nàng muốn gì chư Seo Huyn?

……………………………………………………………………�

�……………………………………………………………

Cô nhắm nghiền đôi mắt , hơi thở mệt nhọc theo từng cơn đau bao tử đã kéo dài nhiều năm qua . Căn lều vẫn nờm nợp kẻ vô người ra , tiếng động không bao giờ ngừng lại một giây phút nào cả . Cô quay mặt vào đối diện với miếng vải bộc lều, mỏi mệt lịm dần vào trong âm thanh huyên náo, rồi tan dần vào vùng âm thanh đó khi to , khi nhỏ , khi rất gần rồi từ từ chỉ còn nghe lào xào, một thứ âm thanh nhẹ nhàng mơ màng.

- Taeyeon!..Taeyeon!...Taeyeon ơi!.. Cô khó khăn mở hai lớp mí nặng trĩu cứ ghị lấy vào mắt, dần dần, khuôn mặt nàng nhân tình hiện ra, lòe nhòe rồi rõ ràng hẳn đi…

- Tỷ lại sốt nửa rồi… Mi Young áp lòng bàn tay vào trán cô, một tay khác làm tương tự trên trán mình, lắc đầu lo lắng…

Cô nằm im. Mái tóc loà xoà che khuất một nửa gương mặt với cái gò má nổi cao hẳn lên trên gương mặt nhỏ choắt lại , làm cho cái cằm bị đưa ra nhọn hoắt. Mười mấy ngày qua, hôm nào quân sỹ cũng được dịp ăn uống no nê, đàn ca múa hát. Vì là mừng Hwang quận chúa trở về, cô ko tiếc của hay công mà làm 1 bữa hoành tráng, triệu tập binh lính dàn trận diễn quân đầy hùng hồn, khí thế cho nàng thưởng thức. Tuyệt nhiên cô ko đụng đến 1 hớp rượu nào, có cho vàng cũng ko dám, mà ai nấy cũng chẵng có gan lén lúc đưa rượu cho cô nếu muốn giữ cái mạng để còn về lo cho vợ con. Mi Young nhân từ, ít khi nào ra lệnh cấm chừng ai, nhưng lần này nàng nghiêm túc phái thị nữ dán lệnh khắp lều trại, còn đứng trước cả mấy mươi vạn đại quân, điều mà trc nay nàng chưa bao giờ làm, lớn tiếng ko cho bất kỳ ai đưa thứ mỹ tưởu ấy lại gần Đại tướng quân, làm ai ai cũng nghe theo mà ko tránh khỏi kinh ngạc. Thật ra thì kiềm lòng rất khó, cô đã giữ được gần nửa tháng, mọi chuyện cũng khá êm xuôi, cho đến khi nàng thể hiện những điệu múa nhà Thanh, cô lại một lần nữa như con nghiện tìm về thuốc. Ko uống sao được, rượu còn nén đc, chứ…ham muốn làm sao dập tắt…thà sâu rượu còn hơn. Và cô quay lại với thứ nước cồn trắng trong ấy 1 lần nữa để giờ thành ra thế này.

Đã 3 Ngày, Taeyeon quằn quại trong đau đớn, sốt triền miên, có lẽ vì rượu 1 phần, và cũng có thể là hành động đột ngột chạy ào ra ngoài khi trời đang mưa lớn. Nhưng cô ko làm vậy, thì sao ngăn được những cảm xúc đang trỗi dậy mạnh mẽ trong mình, và làm sao được nàng chăm sóc yêu thương thế này.

- Lee Teuk! Quận chúa đã căn dặn như thế nào? Ngươi ko nhớ à? Sao lại để Đại tướng quân uống rượu? Thị nữa hầu cận nàng lên tiếng quở trách, nhưng mắt nàng vẫn chẳng để tâm tới, cứ nhìn về cô, đôi tay liên tục sờ nắn trên khuôn mặt cô đầy lo lắng.

- Xin quận chúa tha tội!...thuộc hạ..thuộc hạ..

- Ngươi lui đi. Ta sẽ nói chuyện ngươi sau. Mi Young ra lệnh, nhưng trong giọng nói nhẹ tênh như mất hết sức lực. Có lẽ sự thiếu ngủ của nàng mấy đêm qua để bên cạnh cô đã khiến nàng thành ra thế, mà Mi Young giờ cũng còn tâm trí nào nữa đâu để bận tâm việc đó, nàng chỉ còn tập trung duy nhất tất cả vào Taeyeon thôi.

Tối ấy, cô trở mình trằn trọc, bụng đói không chịu nổi. Nàng đút cho cô vài muỗng cháo, cô ngán ngẵm dè chừng, “cháo muội tận tay nấu ấy, tỷ ngoan ăn hết nhé, ko là muội bùn lắm đó”, giọng nàng đều đều rót vào tai khiến cô ngoan ngoãn như chú mèo, há miệng ngoàm một phần lớn cháo trong muỗng, nàng cười dịu dàng như thưởng cho cô vì đã nghe lời, ko giận ko oán dù trên đôi mắt đã thăm 1 vầng đen lớn. Đến giữa đêm khuya, Taeyeon mới mơ mơ hồ hồ thiếp đi giữa những hơi ấm có Mi Young kế bên. Gương mặt nàng thật hiền như gương mặt của Phật Bà Quan Âm đang cúi xuống vổ về trên cái thân xác còm cỏi tưởng sẻ ra tan theo cát bụi , lời nói dịu dàng đầy ân tình như giọt nước cành dương đang biến hoá đổi thay cho số phận của một con người ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro