Yulsic Luân hồi chap 7 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 7

Part 3

Nàng ngồi dậy khi chắc rằng cơ thể bên cạnh đã đi sâu vào giấc ngủ. Đêm tối. Bên ngoài trời mưa lất phất. Những giọt nước lộp độp rơi đều đặn át cả tiếng gió. Lạnh lắm, nhưng những làn hơi nóng tỏa ra từ cô đã sưởi ấm cả thân người nàng. Họ chỉ cách nhau một lóng tay, vậy mà chẳng ai thật thụ chạm được vào ai. Nàng cứ thế ngấm nhìn cô thở từng hơi đều, cô cứ thế trôi bềnh bồng vào giấc mơ có nàng.

Mi Young chỉnh lại quần áo trước khi đứng dậy thẳng ra ngoài. Nàng muốn lắm đc 1 lần để bản thân gần cô thêm tí nữa, rồi ko hiểu sao, khi hầu như có thể làm đc như vậy, nàng lại rụt tay, nấm chặt và buông thỏng xuống. Nàng chẳng biết mình muốn gì, tâm hồn mình cần gì….có nên tóm gọn những thứ khó hiểu ấy trong 1 từ “yêu” hay ko nhỉ. Nếu tỷ là nam nhi thì muội đâu phải khổ sở thế này, Taeyeon.

Nàng ra khỏi lều, sai thị nữ đem cho mình chiếc ô rồi tự tay xuống sắt thuốc. Cũng sắp sáng rồi, Taeyeon dùng thêm chén này ngay lúc dậy là ko cần uống nữa, bệnh tình sẽ khỏi hẳn thôi. Vừa bước vào căn chòi bếp, đã thấy Lee Teuk ở đó tự khi nào. Một tay y cầm nấp nồi, để nó tỏa ra nghi ngút khói, một tay phớt qua phớt lại làm tảng mấy làn khói ấy đi. Y quay lại, nhìn thấy nàng, lật đật đóng nấp lại rồi cúi xuống bái lễ. Nàng ngây người, to mắt nhìn y trong giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh, gật nhẹ đầu đáp lễ y.

- Thuốc nấu gần xong rồi. Tướng quân thức dậy là dùng được ngay. Y thoáng bối rối, nói từng chữ ngượng ngùng.

- Ta biết rồi. Ko ngờ ngươi cũng có lòng với Tướng quân như vậy. Ta rất cảm động. Mi Young từng từ chậm rãi, thanh âm nhẹ nhàng. Thật tâm nàng ko ghét y, và nàng cũng rõ y là người tốt, nhưng nếu y đừng quá gần cô thì nàng đã ko phải đối xử khó chịu với y như bao ngày qua.

- Dạ!..Tướng quân là chủ nhân của thuộc hạ. Chăm sóc cho chủ của mình là bổn phận của mỗi bề tôi…Đây là chuyện thường tình thôi ạ.

- Chỉ là thế thôi sao?...

- ……Dạ! chỉ là thế thôi…

- Tướng quân có lần gọi ngươi là “huynh”. Ta nghĩ giữa hai người ko chỉ là chủ-tớ…

- Tướng quân nhân đức, đã mở lòng nhận thuộc hạ làm huynh kết nghĩa cách đây 2 năm.

- Ra thế. Ta chỉ hỏi để tiện việc đối đãi thôi. Nếu đã là sư huynh của Tướng quân, thì cũng tức là sư huynh của ta. Từ nay, chúng ta hãy xưng hô cho phải đạo nhé. Mi Young cười hiền hòa, nhìn y bằng đôi mắt tựa vần trăng khuyết, bỗng chốc y như mất hồn, tâm trí bần thần.

- Nếu đã có huynh lo thì muội xin lui. Nàng quay đầu bước đi chưa để y hoàng hồn. Giờ thì y hiểu vì sao Đại tướng quân oai nghiêm lẫm liệt trên xa trường như Taeyeon lai phải đau đớn, khổ lụy mấy năm qua rồi..nếu trái tim y còn đủ chổ trống, chắc lẽ nó cũng để bóng hình nàng vào từ lâu.

Mi Young vui. Nàng mừng thầm trong lòng khi giải đc gút mắt từ mấy ngày qua của mình về mối quan hệ giữa cô và Lee Teuk. Nàng biết y thương cô ko chỉ tình huynh – muội ấy, nhưng đã mang danh phận như thế rồi, y chẳng thể tiến xa hơn đc. Thật ra nàng có thể hỏi thẳng cô, chỉ là sau nụ hôn ngày hôm đó, hình như Mi Young có tật giật mình, những câu hỏi cá nhân khiến nàng sợ sệt. Cơ thể nàng phản ứng nhạy hơn những sự đụng chạm từ phía cô. Đầu óc cứ bấn loạn cả lên khi ánh mắt cô nhìn về phía nàng. Nàng định bụng trở về lều. Cơn mưa vẫn rả rích. Cái lạnh se thắt khiến từng làn hơi thở phả ra thành khói. Nàng nắm chặt chiếc ô hơn rồi khó khăn tiến vào bên trong. Cơ thể ướt gần như toàn bộ, nhưng nàng chẳng bực bội mấy chuyện đó, chỉ giận bản thân vì đã vô tình để con người kia co ro run bần bật vì chiếc mền đã rơi khỏi cơ thể từ lúc nào. Nàng bước nhè nhẹ đến, kéo chăn đắp lại cho cô mà lòng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Cô trong mắt nàng lúc này như 1 đứa trẻ, đáng yêu vô cùng. Cái miệng này, đôi mắt này, cái mũi này và cả làn da này nữa, tất cả chúng có thể khiến hàng vạn quân ngoài kia nể sợ và khuất phục, kể cả trái tim nàng cũng ao ước đc điều đó, tôn thờ chúng 1 lần, nhưng đáng tiếc…thật đáng tiếc…đúng là ông trời thích trêu người, lại cố tình đặt 2 tâm hồn sai chỗ lầm nơi, bó buộc cô và nàng vào nhau, nhưng lại chẳng để cả hai đc thuộc về nhau, chẳng để cả hai trong tầm với của nhau.

Taeyeon tỉnh hẳn sau 1 tuần gần như liệt giường. Cô ko yếu đến vậy, muốn đc ng ta chăm sóc thêm tý thôi, nên từ 4 ngày hết bệnh thành ra 7 ngày, mà sao ngắn ngủi quá, mới đó đã qua ngần ấy thời gian, mới đó đã đến lúc nàng trở về kinh thành rồi. Hôm nay Taeyeon tiu ngỉu buồn rầu, cả Mi Young cũng chẳng lấy 1 tiếng cười. Hai người khuôn mặt nặng trĩu những ưu tư, nhưng có vẻ cô mang nhiều nổi lòng hơn nàng, đôi mày cứ rủ xuống, khuôn miệng cứ trễ ra, ít nói hẳn đi.

- Canh dần muội sẽ lên đường, chúng ta hãy còn nhiều thời gian mà, tỷ đừng như thế được ko? Mi Young nhìn cô trấn an, dù bản thân cũng chẳng vui vẻ gì. Taeyeon ngồi trên chiếc ghế gỗ, nơi chỉ dành cho tướng soái, thở một hơi dài, mắt hướng đâu đó, chốc chốc lại khe liếc nhìn nàng.

- 3 năm dài xa cách, nay gặp mặt, thơi gian khá ngắn ngủi mà tỷ lại đem nhiều phiền toài đến cho muội…tỷ…

- Tỷ đừng nói vậy mà. Chỉ cần đc thấy tỷ thôi, muội đã thõa lòng lắm rồi, ko còn mong ước gì hơn….tình… tỷ muội sâu đậm giữa chúng ta…những chuyện đó có đáng là gì…

- ..tỷ muội..sâu đậm..ô lập lại từng từ mà như đang nuốt từng muỗi kim, đau thấu tận tâm can…..uhm, muội nói phải…nhưng sau lần này, ko biết đến khi nào mới đc như vậy nữa…tỷ ko thể ko..

- Tỷ à..đường có muôn trùng muội cũng chẳng ngại, nếu việc nước được yên, việc dân được ổn, ngày tương phùng chắc chắn sẽ chẳng đâu xa…

- …..

- …chúng ta họa một bức tranh nhé?.. Mi Young nhìn cô bằng đôi mắt cười quen thuộc, tựa như vầng trăng giữa ban ngày, khiến lòng cô chợt lỗi nhịp. Đôi mắt đẹp tuyệt ngần ấy sao hôm nay trông u sầu thế kia.

- ..Uhm, người đâu? Chuẩn bị giấy bút cho ta.

Một toán thuộc hạ gồm chục người bước vào, tay cầm nào là cọ vẽ, nào là mực với đủ loại màu, mỗi một màu là một người, rồi đến giấy cũng đủ kích cỡ. Taeyeon tuy là quan võ, nhưng về tài văn thì cũng khó ai sánh bằng, tính trong thiên hạ chỉ kém 2 bằng hữu của mình là Soo Young và Yuri nữa bậc, mà ba người họ thì đều thua trí Jung vương. Những lúc rãnh rỗi, nỗi thương nhớ nhân tình chợt ùa đến, cô thường sai người đem giấy bút ra vẽ, cốt chỉ để họa lại hình ảnh của nàng cho với đi phần nào nỗi tương tư ấy mà thôi, rồi dần dần thành 1 thói quen khó bỏ, thế nên những đồ dùng cần thiết cho vẽ vời trong doanh trại đều có đủ, ko thiếu một món. Mi Young tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng cô như hiểu ý, sợ lỡ nàng vặn hỏi thì ko cách chi trả lời, liền vội hối nàng nhanh tay cùng cô nhấp bút.

Họ ko phải xa lạ gì khi cùng nhau thế này. Nguyên ngày xưa, mỗi lần Họa quan mở lớp, cho ra bất kỳ đề thi gì, cả hai đều chung nhau hoàn thành xuất sắc. Lần đầu tiên bắt đầu vào một buổi chiều mùa thu. Khi ấy, họ vừa bước qua ngưỡng 15, tươi trẻ và yêu đời, cũng như thời tiết vừa bước qua độ hạ tàn, thu chớm. Mới sáng mà mặt trời đã nhuộm kín không gian một màu vàng ấm áp, cái sắc vàng dịu ngọt quyến rũ dễ khiến người ta ngơ ngẩn. Cô đứng giữa rừng trúc đầy lá, ánh mặt trời le lói qua những tán cây khiến mắt cô nheo lại, dù thế, Taeyeon vẫn thấy mồn một, tựa như ảo ảnh, hình dáng nàng đứng thơ thẩn ngắm nhìn cảnh trí xung quanh với nụ cười xuất thần trên gương mặt, và đôi mắt tít lại tạo 1 đường cong đẹp đến tuyệt vời dưới vầng trán ko gượm 1 nếp nhăn. Nàng bất chợt bắt gặp ánh mắt cô, to tròn và thuần khiết. Nàng cười, cô cười tươi hơn, rồi họ chạy đến bên nhau, cô sắn tay áo cầm bút, nàng vén vạt áo 1 bên khoáy khiên mực, rồi cùng nhau vẽ bức tranh thiên đàn trước mắt mình, cùng nhau hòa tiếng cười giòn giã của 1 hạnh phúc ko tên.

Quá khứ vãn chỉ là quá khứ, vẫn chỉ là những điều đã vượt quá tầm tay của con người trần tục như cô và nàng. Phàm thế cuộc trong thiên hạ, chia rồi lại hợp, hợp rồi lại chia. Nhưng đời người, chia hợp biết đến khi nào.

Khoản thời gian ngắn ngủi bên nhau, nàng chỉ tập trung vào bức vẽ, thi thoảng có ghé mắt qua cô vài lần, nhưng lại nhanh chóng chuyển ánh nhìn rồi tiếp tục công việc. Taeyeon thì khác. Cô chẳng khãy tay đc 1 đg nét gì cho ra hồn, có khi vô tình chạm phải tay nàng, cô vội vàng rút ra như đã lỡ làm điều gì đó tội lỗi lắm. Không khí cứ ngỡ sẽ nên thơ biết nhường nào bỗng nhiên căng thẳng đến ngộp thở. May mắn sao bức họa hoàn thành sớm hơn dự tính. Khi xong trời cũng đã nhá nhem tối. Lửa trại đc đốt lên, sáng vực cả doanh, binh lính tập trung đông đủ, hô hào như sắp sửa ra trận. Đây là bữa tiệc cuối cùng để tiễn hoàng tộc về thành nên có phần lông trộng hơn bình thường.

Cô mời nàng ngồi trên ngai tướng soái, rồi đĩnh đạc ngồi bên phải, chỗ thấp hơn 1 bậc tam cấp. Nhưng chưa nóng chỗ, Mi Young lại nài nỉ cô ngồi cùng. Nàng chợt dâng lên 1 nỗi buồn, và nàng biết nó sẽ dịu dợi. Nàng thấy tim mình cứ nhoi nhói gì đó, rồi khi nghĩ đến sáng mai, mắt nàng lại ươn ướt. Nàng nhìn Taeyeon, cô đang chăm chú thưởng thức những tiết mục múa võ phía dưới, bỗng khao khát muốn chạy đến xà vào lòng cô mà khóc cho thõa những thổn thức trong lòng, dù chẳng biết nó là gì, nàng đâu biết cô cũng đang mang nặng những nỗi niềm sâu kính, bên ngoài tĩnh lặng như thế nhưng bên trong lại như trận cuồng phong, ào ào nổi sóng. Cô biết nàng đang nhìn cô, nhưng cô chẳng thể làm đc gì, lòng cô bấn loạn như sắp nổ tung. Cô muốn nói, cô cần nói, nhưng nói gì chứ, tỷ yêu muội à? Hoang đường. Taeyeon! Nếu ko muốn mất nàng thì ko đc nói, ko bao giờ được nói, dù có đến chết, có bị phanh thay dưới ngàn ngọn giáo cũng ko đc hé một chữ nào.

Tiệc tàn, trăng cũng lên cao. Mọi người trở lại những hoạt động thường nhật, chia phiên đi tuần. Cô sai người đưa nàng vào lều nghỉ ngơi để chuẩn bị cho quãng đg dài trở về phái trc. Còn bản thân lại bắt đầu thao thức. Cứ khư khư giữ mãi tình cảm ấy trong lòng thì đau đớn quá. Cô đã chờ nàng bao năm qua, đã khắc khoải vì nàng ngần ấy thời gian, giờ gặp nhau mà chẳng thể thốt ra đc điều gì, cô chết mất. Cô đã sắp hết thời gian rồi, qua ngày mai biết có còn đc như bây giờ nữa ko. Thế nên cô quyết định nói, rồi sao cũng đc, chết thì chẳng sớm cũng muộn, nó sẽ tìm đến cô thôi, nhưng đời người chỉ có một, phải làm 1 điều gì đó mà khi nhắm mắt, bản thân mãn nguyện mà trút hơi thở cuối cùng, ko còn vương vấn trần tục nữa, và điều đó sẽ là đây, là nói “tỷ yêu muội”, là nói “ta yêu nàng”, là nói “Taeyeon yêu Mi Young”. 3 từ đơn giản nhưng với cô, trong hoàn cảnh này, rất đáng để đánh đổi.

Cô dợm từng bước nặng nề phía lều, nơi nàng đang say giấc sau 1 ngày mệt mỏi. Hôm nay ko mưa, nên tiếng bước chân cô nghe rõ ràng hơn, làm cô gái bên trong bỗng chút gì đó rạo rực. Cô đưa tay ra lệnh thị nữ miễn chào lễ, rồi nhẹ nhàng tiến vào trong. Ánh nến khẽ nghiêng theo làn gió khi cửa lều đc vén mở, khiến bóng cô sieu vẹo. Mi Young chưa ngủ. Nàn nhận thấy những vùng tối ngày càng tiến sát mình, nghe mùi hương quen thuộc phảng phất ngày một nhiều hơn, rồi cảm giác khuôn mặt trở nên ấm áp lạ thường khi một bàn tay đặt vào. Taeyeon à! Lòng nàng khẽ gọi tên cô, tuyệt nhiên mắt vẫn nhắm nghiềng, chờ đợi giọng nói từ người con gái kia, âm thanh nàng luôn mơ đến trong từng giấc mơ.

- Mi Young…muội ngủ trông thật yên bình…ta ước đc ngắm muội như thế này mãi…Ta ngày nào cũng nuôi hi vọng sẽ có một ngày đoàn tụ với muội, nhưng xem ra… ta đã hi vọng hão huyền…Ta đã mơ những điều không có thật. Nhưng ta làm sao chịu đựng nổi ……khi muội chính là cả cuộc đời ta, một cuộc đời mà ta chấp nhận sẽ… đánh mất ...sao cũng đc, muội hạnh phúc là ta hạnh phúc, Jung vương sẽ ko thể đụng đến muội, và chỉ cần thế thôi, chỉ cần muội vui, ta chết cũng mãn nguyện..đáng để đánh đổi lắm đúng ko..Mi Young…

Cô ngồi, lặng ngắm nhìn nàng thở từng hơi đều đặn. Sau cùng cô khóc. Và dường như nước mắt chảy tuôn ra cũng chẳng làm giảm được chút đau đớn nào trong tâm khảm cô. Đưa tay nắm chặt tay nàng, cô đặt vào nơi ấy 1 nụ hôn khẽ, rồi lẳng lặng đứng dậy bước đi. Cô đâu biết sau lưng mình cũng có những giọt nước mắt quặng thắt đến nao lòng, âm thầm chảy xuống đôi gò má vốn đã luôn mang nặng những nụ cười giả dối gượng gạo bao lâu nay. Nàng khóc rồi, khóc nhiều lắm mà chẳng thành tiếng, khóc mà chẳng thể cử động đc thanh quản của mình, để chúng bị nén lại một cách nghẹn ngào, để tim nàng như ai đang bóp nát.

- Taeyeon..!! Trời ơi!!!

……………………………………………………………………�

�…………………………………………………………………�

��

- Hạ thần tham kiến Nữ vương!

- Suỵt!..nhỏ tiếng thôi, Yuri đang ngủ. Jung vương đưa ngón tay lên miệng ra dấu. Trong vòng tay Người, Yuri đang nằm tựa vào, đôi mắt khép lại, bờ ngực phập phồng từng nhịp đều đặn. Họ vẫn còn quấn lấy nhau trên Long sàn. Cả hai chỉ phủ nhẹ lớp lụa bào mỏng, làm da thịt ẩn bên trong như hiện rõ mồn một. Người dùng 1 tay vuốt nhẹ tóc cô, miệng mỉm cười chúm chím. Trông dáng ngủ kìa! đáng yêu quá à.

- Tâu Nữ vương! Đây là mật hàm mà Choi thái sư sấp gửi cho Hwang quận chúa!

- Trong đó nói gì? Người đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào cô gái đối diện, đột nhiên những ánh nến trong phòng chao đảo, một làn gió làm lạnh cả sống lưng quấn lấy cô gái ấy. Bình thường Người sẽ tự tay đọc lấy nó, nhưng hôm nay lại bảo nàng nói ra. Lại là 1 kế thử lòng hay Người đã bắt đầu tin nàng?

- Dạ! Vẫn chỉ là những báo cáo hằng ngày trong cung.

- Uhm! Lui đi. Người ra lệnh một cách lạnh lùng, nhưng âm lượng vẫn cố gắng nhỏ xuống, như sợ tình nhân của mình sẽ thức giấc. Trong căn phòng này, hình ảnh trước mắt nàng thật khiến nàng phải suy nghĩ. Thoáng đỏ mặt khi thấy Người cúi xuống hôn cô, nàng bỗng nhớ đến Soo Young, rồi nhanh chóng xua ngay cái hình ảnh đó.

- Khoan đã! Yunho vài ngày nữa sẽ đến kinh thành, khanh hãy chuẩn bị nghênh tiếp nhé! Người nói, giọng như nửa đùa nửa thật, rồi lại nhìn xuống Yuri khi cô cựa mình úp mặt vào ngực Người, tay ôm lấy eo Người làm vô tình kéo xệt tấm lụa trễ 1 bên vai Jung vương, để lộ một vùng da trắng nõn nà, thanh thoát. Tay Jung vương nhẹ kéo tấm lụa lên cao đắp qua ngực cô, vuốt ve gò má cô, miệng nở 1 nụ cười đầy yêu thương. Cử chỉ đó khiến Hyo Yeon ngỡ ngàng kinh ngạc, và còn sợ hãi hơn nữa khi nghe đến tên Yunho….Yunho! người con trai đó, ý trung nhân của nàng, sao lãng quá lâu đến mức nàng ngỡ đã quên hẳn cái tên đó, tưởng chừng như chưa từng biết cái tên ấy trong cuộc đời mình. Nàng trân người mà thẩn thờ khi trong đầu đang tua lại hình ảnh về người mà cách đây 4 năm đã thề non hẹn biển cùng, quên cả bản thân đang diện kiến Người.

- Khanh lui được rồi! hay muốn đứng đó đến lúc mở chầu.

- Dạ!..hạ thần cáo lui.

Nàng bước đi mà dáng khập khiểng, mắt láo liên, mình sắp gặp lại chàng, sao lòng chẳng thấy chút vui vẻ gì?...Soo Young à! Muội phải làm sao đây???

Hừm! Người khẽ cười trước phản ứng của Hyo Yeon, muội làm tỷ thất vọng quá Sử gia à? Rồi Người nhìn xuống Yuri, lòng chợt thấy lâng lâng một niềm hạnh phúc. Phải như chúng ta có tốt ko nào Yuri?..nè! Sao lúc ngủ cũng khiến Trẫm nôn nao thế hả?..tội đáng khi quân, biết ko?..dậy đi nào, ái khanh à!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro