Yulsic luân hồi (short part)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Short-part viết vội để satisfy các rd nên mong mọi người thông cảm lỗi chính tả và cách hành văn yếu kém nhé..hehehe

ENJOY!!!

SHORT-PART

Họ chẳng chợp mắt được 1 giây phút nào. Cứ tưởng nói ra hết thì lòng sẽ nhẹ nhỏm hơn, nhưng giờ cô cứ trằn trọc mãi. Buồn chứ, buồn mà chẳng thể làm cách chi để vơi bớt đi, buồn mà vẫn cứ phải cố tỏ ra ko buồn, một người chính trực như Taeyeon, làm sao chịu đựng nổi. Đã gần cuối giờ tý, ép bản thân mãi chẳng đc, Taeyeon ngồi bật dậy, lắc mạnh đầu để xua đi phần nào những nghĩ suy về người con gái cách cô 2 căn lều ấy, cằm vội thanh kiếm treo trên đầu nằm, đứng phắt dậy, mạnh bước ra ngoài. Lúc này đây, cô cần một nơi nào đo thanh vắng, một mình một bóng, luyện kiếm, tập võ để xả bớt những mớ bòng bong trong lòng. Nhưng khi đến giữa rừng, và sau một hồi tập mệt lã, nổi lòng Taeyeon vẫn ko thể ngui ngoai được. Quẫn trí, cô như điên loạn, tay quơ kiếm tứ tung, khí huyết sút kém, cả người chốc bỗng thấy rã rời.

- Ahhhhhhh…cô quỳ thụp xuống hét vang, dùng chút sức lực còn lại để chóng kiếm xuống đất, mái tóc rũ xuống những giọt mồ hôi pha lẫn nước mắt…Mi Young…Mi Young…

Bỗng 1 âm thanh như cành khô bị đạp gãy ập vào tai, Taeyeon nhanh chóng ngẩn đầu lên và quay lại:

- Ai đó?

- …Muội đây.. Mi Young từ từ bước ra phía sau 1 góc cây lớn, ánh trăng hắt xuống khiến nàng ảo ảo thực thực, tựa như nàng tiên măc đọa vừa bị giáng xuống trần gian. Nàng rụt rè bước gần lại trước sự ngạc nhiên với con mắt tròn xoe của cô. Thấy nàng, chợt mọi u phiền, mệt mỏi tan biến hết, để lại nét bối rối đến trẻ con và khuôn mặt ngớ ngẩn khiến Mi Young phải bật cười.

- ..Muội..muội..làm tỷ..cứ tưởng..

- Muội nghe có tiếng quấc kiếm bên ngoài nên vội vàng ra xem.. Nàng nói hùa vào. Thật thì nàng cũng chẳng ngủ được, cứ thao thức rồi lại trở mình qua lại. Đến khi cố mãi ko đc, cũng dợm bước cùng thị nữ loanh quanh đâu đây. Nghe tiếng khua kiếm, đến lại thấy Taeyeon, nàng khẽ lui thị hầu về doanh, để một mình ở đây ngắm cô.

- Đêm hôm khuya khoắt thế này mà muội đi như vậy sao? Người hầu đâu hết cả rồi? Cô hỏi mà mắt đanh lại, dù chân mày cứ giãn ra, cứ như thế sốt ruột lắm khi thấy nàng trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này, nhưng lại chẳng dám lớn tiếng mà hờn trách người ta, nửa lo nửa thương, ôi! Yêu rồi nên cứ mâu thuẫn vậy đấy.

- Muội ko nghĩ có Đại tướng quân Kim Taeyeon ở đây sẽ có ai dám bén mảng tới đâu. Tỷ của muội đại tài mà. Mi Young lại cười tít mắt, làm cô lúng túng, mặt đỏ gấc cả lên. Trong tâm trí Taeyeon lúc này, ánh trăng trên cao có tròn trịa đến đâu, có rọi sáng bao nhiêu vùng tối đến mấy, thì ở dưới đây, cũng ko bằng một vần trăng khuyết với nụ cười tỏa sáng hoàn hảo luôn dẫn đg chỉ lối cho tâm hồn lạc lối của cô. Cô biết trái tim mình đã tìm đúng chủ.

Hai người đột nhiên im lặng. Sự ngượng ngùng lại bắt đầu bao quanh. Chợt một cơn gió lùa đến khiến nàng rùng mình, hai khuỷu tay gập lại vào nhau, hai bàn tay xoa xoa bờ vai. Cô thấy thế vội cởi chiến bào ra quàng lấy nàng, vô tình rút ngắn khoản cách của 2 con người đang bị xoay vần giữa vòng xoáy cùa 1 tình yêu lầm lỡ. Cử chỉ mềm mỏng của cô, ánh mắt dịu dàng của cô, sự gần gũi quan tâm của cô như đánh thức những dấu yêu vốn bị nàng chèn ép bấy lâu nay. Cuộc sống với quá nhiều biến động đau khổ đã khiến nàng như muốn chai sạn đi, không còn thiết nữa. Nhưng giờ đây thì nàng đang ta chảy ra, khát khao hơn, cảm nhận được cuộc sống không phải bế tắc mà vẫn còn ý vị. Những lời nói chua xót mặn đắng của cô ban tối, suốt canh thâu luôn làm nàng trăn trở, giờ thì đầu óc trống rỗng. Nàng ko muốn lo nghĩ nữa, chỉ còn mỗi hình bóng con người trước mắt và tình yêu người ấy dành cho mình thôi. Những giằn xé, giày vò lẫn mâu thuẫn trong nàng bắt đầu đi hoang.

-

Muội có lạnh không?

Nghe Taeyeon hỏi, nàng bỗng nhiên lúng túng. Dường như nàng đang lạnh nhưng không phải lạnh vì gió mà đang lạnh vì cô, đang xúc cảm vì người con gái trước mặt. Đôi mắt cô trông đầy ma lực khiến nàng như đắm chìm trong nó. Giữa lúc nàng như áng mây mù chưa kịp sáng tỏ thì ập một cái, đã bị đôi tay của cô kéo sát vào lòng. Nàng không khách cự, cứ ngây người ra như khúc gỗ, chỉ lắng nghe không nói gì, bởi vì những gì đang xảy ra với nàng là hoàn toàn mới lạ. Nàng ở trong vòng tay của cô cảm nhận sự êm ái chưa từng có, ngọt ngào chưa từng có. Bao giây phút trôi qua, Mi Young không tài nào đoán nổi, và bản thân cũng ko muốn để im lặng làm lãng phí thêm chút thời gian ít ỏi nào còn lại nữa. Nàng nâng tay ôm lấy gương mặt cô, nắn nót. Đôi mắt của cô vẫn không rời gương mặt nàng.

-

Taeyeon!....tỷ yêu muội…???

-

..Ta..yêu nàng.

Và họ khẽ tiến vào nhau. Bờ môi cả hai run run như cặp nhân tình đang trao nụ hôn đầu, bỡ ngỡ, thẹn thùng. Rồi khi chạm đc đối phương, họ như vỡ òa, những cảm giác tội lỗi bỗng đâu biến mất hết. Sóng tình ập đến, cuộn trào trong tim cả nàng lẫn cô. Chỉ là 1 nụ hôn nơi đầu môi thôi, đã gần như thõa đi bao nỗi lòng của ai kia. Chỉ là 1 cái chạm nhẹ nhàng thôi, nhưng đôi môi ấy mềm mại quá, ngọt ngào quá, như một chiếc chìa khóa mở bung cánh cửa tủ với đủ những cảm giác ko tên, chúng trực trào ra ko kiểm soát, làm nàng cứ muốn kéo dài mãi ra, cứ muốn thời gian ngừng chạy và không gian đứng lại hết.

Họ rời nhau ra một cách tiếc nuối. Mi Young chẳng biết phải làm gì nữa. Nàng ngả đầu lên vai cô, nhắm mắt cảm nhận từng dòng chảy yêu thương vẫn đang rì rào trong lòng ngực người ấy. Được một lúc, nàng ngẫn mặt lên, hôn vào trán, rồi hôn lên đôi mắt cô. Taeyeon chưa khỏi ngỡ ngàng, thì giọng nói của Mi Young lại êm êm như rót mật bên tai.

-

Chờ nhé?...Taeyeon sẽ chờ muội nhé?...

-

Dĩ nhiên là ta chờ muội. Bao lâu ta cũng chờ.

-

Rồi sẽ có ngày ta đc cùng nhau. Sẽ chỉ có 2 ta thôi.

-

Uhm! Sẽ chỉ có 2 ta mà thôi.

Và họ ôm nhau, quấn chặt lấy nhau giữa màn đêm tĩnh mịch. Chỉ có ánh trăng là minh chứng cho mối tình vừa đc định tên của họ. Chẳng sao cả. Họ yêu nhau và có nhau, thế là đủ. Dù chỉ là trong giây phút ngắn ngủi thế này đây, thì tình yêu đó sẽ là mãi mãi, sẽ trường tồn cho đến vạn tiền kiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro