Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Taeyeon bước ra khỏi phòng tắm, đá một cái rõ mạnh vào cánh cửa…khóe miệng cô rỉ máu, khuôn mặt lộ rõ vẻ bực tức. Phía bên trong, Tiffany run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào, trái tim cô như bị ngàn mũi tên đâm trúng.

Flashback

Taeyeon ôm chầm lấy Fany, bờ môi cô dạo quanh cơ thể đang run rẩy của cô ấy. Mặc kệ sự van nài, Taeyeon vẫn tiếp tục hành trình khám phá của mình. Trên người Tiffany không còn một mảnh vải, tất cả điều bị Taeyeon xử lý và vất sang một bên.

Dục vọng đã chiếm được lí trí, Tiffany không còn phản kháng nữa thay vào đó là những tiếng rên nhẹ, điều đó càng thêm kích thích cho Taeyeon. Đưa bàn tay xuống phía dưới, Taeyeon nối lại nụ hôn ướt át với Fany. Bỗng dưng, như nhớ đến một cái gì đó khiến Fany giật mình, cô đẩy Taeyeon ra.

“Sếp…đừng…”

Taeyeon không để ý đến lời Fany nói, cô nhào đến hôn tới tấp vào bờ môi đang sưng lên của Fany. Không còn cách nào khác, Fany cắn thật mạnh khiến môi Taeyeon tứa máu.

Cặp chân mày nhíu lại vì đau, Taeyeon đẩy mạnh khiến Fany ngã ra sau. Đưa tay lên rờ vào vết thương cảm nhận được vị tanh của máu, Taeyeon liếc Fany một cái sắc lẻm.

“Cô…”

“Em…em xin lỗi…” Fany co rúm lại che thân thể lõa lồ của mình, những giọt nước mắt bắt đầu rơi.

Taeyeon không nói gì, hậm hực bỏ ra ngoài mặc kệ Fany ngồi đó.

End flashback

Thả người trên chiếc giường, Taeyeon gác tay lên trán nhắm mắt hờ hững kìm nén cơn tức giận xuống, cố đưa hơi thở trở lại bình thường. Điện thoại reo lên thu hút sự chú ý của Taeyeon, bước xuống giường tiến lại chiếc bàn, nơi đặt điện thoại. Mặt Taeyeon biến sắc khi bắt máy không lâu.

“Tôi biết rồi…”

Giọng nói trầm xuống hẳn, lấy vội chiếc áo khoác ra ngoài, Taeyeon bước ngang phòng tắm…Fany vẫn ngồi trong đó. Quay trở vào phòng, Taeyeon lấy một bộ quần áo rồi bỏ trước cửa phòng tắm.

“Mặc vào rồi về đi, nhớ khóa cửa cho tôi”

Taeyeon quay đi mà không hay biết Fany đang nhìn mình với một ánh mắt... ánh mắt của sự thất vọng, một ánh mắt vô hồn.

Bệnh viện Soul

Người bác sĩ đặt tay lên đôi vai đang run rẩy, giọt nước mắt rơi xuống, hai tay siết chặt kìm nén đau thương.

“Đừng buồn nữa Taeyeon à, bà con biết sẽ không vui đâu…” Bác sĩ Lee an ủi Taeyeon. Ông là bạn thân của ba Tae cũng là bác sĩ điều trị cho bà cô ấy trong suốt khoảng thời gian bà bị bệnh.

“Cháu cám ơn bác…cháu ổn…”

“Còn nữa Taeyeon à, cháu nên dành chút thời gian đến thăm ông ấy đi…” Bác sĩ Lee ngập ngừng.

“Ông ta có quan hệ gì với cháu mà phải đến thăm??”  Đôi mắt ửng đỏ chứa đựng sự hận thù nhìn thẳng vào bác sĩ Lee.

“Chuyện đã lâu lắm rồi, cháu hãy tha lỗi cho ông ấy đi…”

“Đối với cháu đó không phải chỉ đơn giản là lỗi lầm mà đó còn là một vết dơ mãi không thể rửa sạch…”

“Nhưng….”

“Bác Lee, xin bác đừng nhắc tới ông ta nữa…vì ông ta mà cháu thành một đứa trẻ mồ côi, đến bà cháu cũng bị ông ta hại đến nông nỗi này…xin bác…”

Bác sĩ Lee im lặng, Taeyeon nói đúng…đó mãi mãi là một sự sai lầm mà ông Kim không nên vấp phải. Một sai lầm lớn dẫn đến hệ lụy không hề nhẹ đối với Taeyeon và cả đứa trẻ kia nữa.

“Được rồi, bác xin lỗi cháu …đừng buồn quá sinh bệnh không tốt đâu, bà cháu ở trên thiên đàng cũng không vui khi thấy cháu như thế…”

“Cháu biết rồi ạ, xin phép bác…cháu muốn nhìn bà lần cuối…”

Taeyeon cúi đầu lễ phép trước khi bước vào căn phòng nơi bà mình yên nghỉ. Quì xuống bên cạnh chiếc giường, Taeyeon cố kìm nén giọt nước mắt, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt…Taeyeon âu yếm đặt lên má mình.

“Tae của bà đến rồi đây, bà mau mở mắt ra xem này…xem cháu cảu bà rất mạnh mẽ, cứng rắn…cháu sẽ không khóc đâu…bà cứ an tâm…Cháu sẽ bắt Hắn và ông ta trả giá cho mình gì bọn họ đã gây ra cho chúng ta…bà yên tâm…cháu yêu bà nhiều lắm…”

Đám tang của bà Taeyeon được rất nhiều người đến thăm viếng, tất cả người ở sở cảnh sát điều đến chia buồn nhưng tuyệt nhiên không có Fany. Kể từ ngày hôm đó, Fany không đi làm và cũng không ai biết Fany đang ở đâu…Taeyeon có gọi điện nhưng cô không bắt máy và tắt nguồn hẳn. Taeyeon biết cô đã sai nhưng hiện giờ cô không còn tâm trí đâu để nghĩ về Fany. Mọi chuyện với Fany sẽ được cô giải quyết khi mọi rắc rối của cô được tháo gỡ.

Từ đám đông thăm viếng, một người đàn ông gầy gò ăn mặc luộm thuộm bước vào khiến ai cũng phải quay đầu nhìn. Từ xa, Taeyeon tức giận tiến lại người đàn ông đó quát…

“Ông cút đi, chỗ này không chào đón ông…”

“Taeyeon ah…Ba chỉ muốn thắp cây nhang cho bà con…”

“Cút đi…Giả tạo, bà không cần…” Taeyeon đẩy người đàn ông đó ra ngoài.

“Ba xin lỗi con..cho bà vào đi…Ba chỉ…”

“Xin lỗi ư? Ông cũng có ngày nói hai từ này sao? Cút đi…”

“Ba biết…ba có lỗi với bà, với mẹ và con lắm…Ba muốn chuộc lại lỗi lầm…”

“Haha, ông về mà sống với cái đứa nghiệt chủng của ông đấy…ông hại mẹ tôi tự tử, bà tôi liệt giường chưa đủ sao? Bây giờ bà đã yên nghỉ…ông còn muốn gì nữa? “

“Ba…”

“CÚT”

Đóng sầm cửa lại, mặc kệ ánh nhìn soi mói từ những người xung quanh. Taeyeon ngước đến gần chỗ bà mình, cô ngồi xuống đáp lễ những người tới viếng như chưa có chuyện gì xảy ra. Mọi người thấy thế ai cũng làm hết bổn phậ rồi ra về. Một buổi chiều u ám trong căn nhà Taeyeon…

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

1 Tháng sau…

Jessica trở về nhà mình với cơ thể đầy máu…nhưng nó không phải là máu của cô…

“Chị hai…Từ ngoài cổng đã có một hàng dài đám đàn em cúi đầu chào Jessica”

Jessica vừa trở về sau khi dọn dẹp đám hỗn tạp dành địa bàn của mình ở phía nam thành phố. Kể từ đêm cuối cùng Yuri, trái tim Jessica đã khép lại, vỏ bọc lạnh lùng trước kia nay không gỡ bỏ mà còn trở nên kiên cố hơn. Trong vòng 1 tháng ngắn ngủi, Jessica đã trở thành “Chị hai” trong thế giới ngầm, không ai là không biết. Lãnh địa của băng đảng C ngày càng được mở rộng, vị thế được nâng cao theo từng này nhờ Jessica.

“Chị hai…đồ đã được chuẩn bị, mời chị hai thay đồ…” Một cô bé nhỏ tuổi chạy đến đưa một bồ đồ cho Jessica.

“Ta muốn tắm…”

“Dạ, em chuẩn bị ngay” Cô bé cúi đầu rồi chạy đi.

“Seohyun”

“Dạ, chị gọi em” Cô bé quay lại ngay lập tức.

“Để đó ta tự làm”

“Nhưng…”

“Không sao, em đi nghỉ đi…10 giờ tối rồi đấy”

“Dạ….chị hai buổi tối vui ạ” Cô bé ái ngại rồi quay đi.

Jessica cười nhẹ khi thấy nét bối rối dễ thương của cô bé. Seohyun được Jessica mang về khi cô thấy cô bé đang ngồi co ro bên sông Hàn giữa thời tiết lạnh cắt da. Cô quan sát một hồi lâu, kẻ qua người lại…không ai để ý tới cô bé. Jessica cảm thấy hình bóng mình trong Seohyun và cô mang cô bé về…

Lúc đầu Seohyun khá sốc khi biết mình được xã hội đen mang về, cô bé còn xỉu khi lần đầu thấy Jessica trở về với người đầy máu. Bây giờ thì đã quen với mọi thứ, Seohyun không còn ngại ngùng như ban đầu nhưng lễ nghĩa với con bé rất quan trọng, cô bé luôn cúi đầu chào tất cả mọi người dù điều đó không cần thiết.

Bước vào phòng, mùi máu sộc lên khiến Jessica khó chịu. Ngâm mình trong dòng nước lạnh lẽo, Jessica nhắm mắt tận hưởng không khí yên ắng sau một ngày dài. Cô cần nghỉ ngơi, công việc này khiến cô mệt mỏi nhưng là thứ duy nhất cô có được để quên Yuri.

Sau đêm hôm đó, Jessica có vài lần trở lại Bar với hy vọng gặp Yuri, chỉ gặp từ xa thôi cũng được rồi. Nhưng hoàn toàn không, Yuri như hơi nước bốc đi, không một tin tức. Cho người điều tra đến cả công ty nhưng mọi thứ thu về điều là số 0.

Jessica học cách chấp nhận rằng cô phải quên Yuri…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro