17-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Anh dường như đã hiểu được rằng , tình yêu chúng ta chỉ có thể dừng lại tại một giới hạn nhất định nào đó . Có muốn cũng không thể vượt qua , chỉ là anh ngu ngốc biết rõ rằng "Em không phải của mình " nhưng vẫn cố chấp không thừa nhận . Để đến bây giờ khi tự mình thức tỉnh , anh mới hiểu được rằng , ang đang từng ngày từng giờ tự giam mình trong nỗi khổ và sự điên cuồng đó .

-Baekhyun , cậu đang nói gì vậy .

Luhan hốt hoảng khi nghe thấy sự kì lạ của Baekhyun , cậu ấy rốt cuộc đang nói chuyện gì vậy . Loại chuyện này rốt cuộc là sao ?

– Tôi sao , cái này nên hỏi cậu và anh ta mới đúng ? Hai người rốt cuộc là ai ?

Park Chanyeol , nghe được câu nói của Baekhyun hốt hoảng mà không nói nên lời . Đầu óc trong giây phút này trở nên chống rỗng đến kì lạ , muốn nghĩ ra điều gì nhưng thành thực nghĩ mãi vẫn không ra .

-Bác Sĩ ...

Luhan hốt hoảng nhìn biểu tình của Baekhyun mà hốt hoảng chạy đi gọi bác sĩ , có lẽ sau cú đập đó mà cậu đã bị trấn động gì .

*****

Baekhyun được đưa đến phòng khi được làm tất cả những thủ tục xét nghiệp và chụp X-quang . Cậu đưa ánh mắt tò mò sang những người bên cạnh . Đôi mắt dừng lại ở đôi vợ chồng SuLay , cậu khẽ mỉm cười và chạy ào tới , thanh âm phát ra vô cùng vui vẻ , hào hứng .

-Em chào hai anh , em rất hâm mộ hai anh , hai anh chụp hình với em được không ?

Suho khẽ kiếc nhìn qua Parlk Chanyeol xem xem biểu tình của cậu ta thế , nhưng nhận lại chỉ là sự thờ ơ của cậu ta .Park Chanyeol , đầu óc như chống rỗng , vô định mà bước đi , mỗi bức chân , anh cảm giác nặng nề và thống khổ vô cùng . Rốt cuộc tại sao lại xảy ra loại chuyện này , rốt cuộc anh phải đồi với loại chuyện này như thế nào.

-Park Chanyeol ...

Luhan nhìn Park Chanyeol vô định bước đi mà gọi vời , nhưng lại bị Oh Sehun níu tay lại .

-Để cho cậu ta bình tĩnh , giây phút này hẳn là cậu ta đang rất sốc .

Luhan nghe được câu nói của Oh Sehun như hiểu được phần nào , anh mắt quay qua nhìn con người đang vô cùng vui vẻ kia . Bao nhiêu tức giận , Luhan không kìm chế được mà đi đến nắm chặt hai vai của Baekhyun lay mạnh , như muốn cậu có thể tỉnh táo lại .

-Baekhyun , cậu tỉnh lại đi , cậu sao có thể như vậy được cơ chứ , cậu nhìn Park Chanyeol kìa , anh ta đang vì cậu mà chết dần chết mòn đó .

Mỗi câu , mỗi chữ mà Luhan phát ra đều được Baekhyun thu hết vào não . Từ từ sắp xếp lại nhưng cậu nói đó , cậu khẽ cười như nhận ra điều gì mà nói với Luhan .

-Này cậu , nếu cậu thích anh ta thì cứ việc quan tâm , tôi biết tôi có nhiều người thích , nhưng anh ta không phải mẫu người của tôi . Tôi không bị gay , tôi muốn có bạn gái thay vì bạn trai , thành thật xin lỗi nếu trong câu nói này xúc phạm tới cậu .

Nói rồi cậu đứa tay mình lên gỡ tay Luhan ra nhẹ bước đi .Nhưng rồi lại quay đầu và chào hỏi hai người kia . Ánh mắt đứa đến nhìn Luhan như không mấy thiện cảm .

-À ,mà tôi không có quen biết mấy người , cảm phiền đừng đến làm phiền tôi . Cái người họ Park đó , tôi càng không muốn tiếp xúc .

Nói xong câu nói đó cậu quay mặt đi thẳng . Luhan nghe những câu nói của Baekhyun trong lòng nổi lên một trận bực tức , thầm nghĩ tại sao cậu ta có thể nói ra nhưng cậu nói đó . Toan bước tới đánh cậu ta một trận mong sao cậu ta sẽ tỉnh táo lại , nhưng lại bị Oh Sehun nắm tay kéo đi .

-Bình tĩnh đi , lo cho Park Chanyeol trước đã , cậu ta chắc phải sốc lắm .

Luhan bây giờ mói để ý tới biểu tình của Park Chanyeol lúc nãy . Anh ta dường như không nói một lời , gương mặt không hề biểu cảm ra một chút suy nghĩ , chỉ lẳng lặng nhìn Baekhyun , không một lời giải thích không , không một lời thăm dò Baekhyun . Khi nghe bác sĩ nói Baekhyun do bị va chạm mạnh nên mất đi trí nhớ , từ sâu trong ánh mắt anh ta biểu hiện lên một sự ngạc nhiên rồi dần chuyển thành tội lỗi . Cuộc tình của họ phải chăng quá éo le , người ngoài cuộc như cậu khi nhìn vào cũng cảm thấy cảm thương cho hai con người tội nghiệp đó .

*****

-Park Tổng , hôm nay chúng ta có cuộc hẹn kí hợp đồng với công ty CL .

-Tôi biết rồi , cô ra ngoài đi.

Park Chanyeol không nhìn thư kí Jung mà cứ nhìn màn hình máy tính , tay bấm , miệng ra lệnh cho cô . Thư kí Jung có vẻ sợ xệt mà nhanh chóng ra ngoài . Từ ngày biết Baekhyun bị mất trí nhớ tới giờ Park Chanyeol thực sự thay đổi rất nhiều , hắn thường xuyên đi bar uống rượu tới khuya mới về tời nhà , công việc ở công ty hắn chẳng màng đến mà cứ cắm đầu vào máy tính tìm kiếm cáí gì đó . Baekhyun ba ngày sau khi tỉnh lại , cũng được xuất viện và về nhà ,nhưng khi đưa cậu tới nhà Park Chanyeol cậu lại nổi đóa và kêu đó không phải nhà mình , dứt khoát đòi quay về nhà mẹ . Park Chanyeol đành bất lực mà đồng ý ,cảm giác khi trở về căn nhà yêu thương của hai người khiến trái tim hắn như bóp nghẹn , cậu thế nào đã quên đi hắn , quên đi quãng thời gian cậu và hắn bên nhau và quan tâm nhau . Tuy ngắn ngủi nhưng đủ để Park Chanyeol cảm thấy lưu luyến không nguôi .

******

-Mở cửa , Baekhyun , em mở cửa cho anh , nhanh lên .

Park Chanyeol cả người mềm nhũn , say khướt , bước đi lạng chạng mà ra sức đập mạnh vào cánh cửa , mong sao con người kia có thể nhanh chóng xuất hiện .

-Chanyeol à , sao con lại say đến mức như vậy?

Bà Byun nghe tiếng đập cửa mà từ trên lầu chạy thằng xuống dười nhà , đập vào mắt là thằng con dể say khướt, người đầy mùi rượu có chút khó chịu mà đỡ cậu vào nhà . Bà hiểu cảm giác của Park Chanyeol bây giờ , bà cũng không trách anh , chỉ là cảm thấy tội nghiệp cho nó mà thôi

-Mẹ à ,con muốn nói chuyện với Baekhyun , mẹ kêu em ấy xuống đây đi .

-Chanyeol à , con say rồi , nghỉ ngơi đi , mai rồi hãng nói chuyện .

Bà Byun ra điều khuyên ngăn anh , nhưng lại bị anh phớt lờ câu nói mà luôn miệng hét lên cái tên Baekhyun ,khiến cậu trong phòng khó chịu mà mở cửa ra .

-Hắn ta là ai vậy , thật là phiền phức .

Baekhyun mang biểu tình bực tức đi xuống lầu , ngữ khi vô cùng lạnh nhạt và khó chịu .

-Này anh kia , đây là nhà tôi .Anh tời đây làm gì , tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả , làm ơn đừng làm phiền gia đình chúng tôi .

Park Chanyeol đúng đó tiếp thu từng câu nói của Baekhyun , miệng khẽ nhếch lên một nụ cười , nụ cười của sự cay đăng . Thanh âm theo đó mà nghèn nghẹn nơi sống mũi

-Em không nhớ anh sao , em thật sự không nhớ anh sao .

-chúng ta chẳng có gì để nhớ cả , anh làm ơn hãy về đi.

Baekhyun gương mặt không chút cảm xúc mà nhìn Park Chanyeol . Rốt cuộc hắn ta và cậu có mối quan hệ gì ? Tại sao mẹ cậu là thân thiết với hắn như vậy diều này khiến Baekhyun cực kì khó hiểu .

-Baekhyun ,con ...

Bà Byun chưa kịp nói hết câu , đã thấy Baekhyun bị Park Chanyeol kèo đi , bà có chút lo lắng nhưng rồi lại cảm thấy có lỗi .

-Mẹ à , con đưa Baekhyun về nhà .

-Buông tôi ra , mẹ , mẹ , anh ta là ai , buống ...tôi ta ..

Baekhyun bị Park Chanyeol cẩm tay kéo nhanh về xe rồi phòng đi , cậu sợ hãi mà nhin con người kia . Mẹ cậu thế nào lại để cho cậu đi với hắn , sao không giữ cậu ở lại .

-Sao em lại khóc , nín đi .

Park Chanyeol nói như hét lên với cậu . Anh cảm thấy khó chịu không thôi . Chẳng nhẽ bên cạnh anh cậu lo sợ đến như vậy sao , chẳng nhẽ anh luôn tạo cho cậu một nỗi sợ hãi , ám ảnh hay sao ? Baekhyun quay qua nhìn con người bên cạnh kia , sợ hãi đến run rẩy , hắn ta rốt cuộc muốn gì ở cậu . Nước mắt theo sự sợ hãi mà rơi nhiều hơn , thâm tâm ngàn phần hỗn loạn .

Chiếc xe dừng tại nhà Park Chanyeol , anh hung hắng mở cửa xe rồi kéo cậu đi vào nhà . Baekhyun ngước nhìn ngôi nhà lạ lẫm trước mắt mà không ngừng phản kháng , cổ tay do bị hắn nắm chắt nên không tài nào thoát ra được , cậu sợ hãi mà khóc nức nên , miệng không ngừng thăm dò con người kia .

-Buông tôi ra , buông tôi ra , ..hic hic ...đây là...hic ..đâu .

Park Chanyeol cố gắng kìm chế hết mức có thể để không phải hét lên với cậu . Ngôi nhà này , chính là nhà của anh và cậu , sao cậu có thể tỏ ra sợ hãi đến như vậy .

Park Chanyeol cố ý không giả vờ như không nghe thấy cậu hỏi gì , chỉ một lực kéo cậu đi thẳng lên phòng .Biểu tình của Park Chanyeol bây giờ khiến cậu sợ hãi không thôi . Park Chanyeol kéo cậu vào phòng rồi nhấn chốt lại , đến lúc này anh mới có thể lấy lại một chút bình tĩnh của mình .

-Baekhy..

-Đừng gọi tôi..

Baekhyun sợ hãi mà hét lên , cậu lúc này dực mình vào một góc tường mà nhìn hắn, thâm tâm không khỏi một trận rối loạn , nước mắt cứ ứa ra đến vô tình .Park Chanyeol ngạc nhiên nhìn biểu tình của Baekhyun , thâm tâm không khỏi một trận xót xa , ánh mắt đau thương nhìn con người nhỏ bé trước mắt , là anh sai khi làm em sợ hãi, tất cả là anh sai rồi .

-Anh xin lỗi , Baekhyun ..

-Anh rốt cuộc là muốn gì ở tôi , anh là ai ,anh muốn gì ...

Baekhyun cứ hét lên với Park Chanyeol , đôi môi run rẩy mà phát ra từng lời , Cậu cảm tưởng như mình đang đứng trước một con quái vật đang muốn ăn tươi nuốt sống mình , muốn chạy thoát nhưng không tài nào chạy được .

Park Chanyeol nhin gương mặt sợ hãi đến tái xanh của Baekhyun mà tỏ ra lo sợ . Park Chanyeol chưa bao giờ khóc , nhưng bóng dáng nhỏ bé kia anh không kìm được sự đau đớn và xót xa . Park Chanyeol chạy nhào tới ôm lấy Baekhyun , nước từ hai khóe mắt nhẹ lăn trướng gương mặt thanh tú của mình cũng chẳng hay biết . Baekhyun cảm nhận bên mình có thêm một chút hơi ấm , nhưng vẫn theo phản xạ mà đẩy con người kia ra , thanh âm vô cùng thống khổ và cay đắng ..Khung cảnh xung quanh nhuộm một màu ảm đạm đến cô đôc .

-Tha cho tôi , làm ơn tha cho tối đi ...làm ơn ...

-Baekhyun à , xin lỗi , ngàn lần xin lỗi .....

___END CHAP 16___

CHAP 17

Là do anh cứ cô chấp làm em tổn thương hay là do đã không còn muốn bên cạnh anh nữa . Chúng ta rốt cuộc đang làm gì cho chình bản thân mình .Đau khổ , dằn vặt , quan tâm rồi lại chia kì . Tất cả nhưng thừ cảm xúc này , biết rõ rằng đối phương đang cảm nhận , nhưng vẫn cố chấp làm tổn thương . Tình cảm này, nỗi đau này đến bao mới có thể chấm dứt .

-Baekhyun à , đừng sợ , anh xin lỗi ..

Park Chanyeol vòng tay ôm lấy cơ thể run rẩy , sợ sệt của Baekhyun mà tâm can vạn lần thống khổ . Là tại anh đã làm cho cậu sợ , nghĩ mình sẽ cố gắng nhẫn nhịn , giúp cậu từ từ nhớ lại quá khứ , nhưng vẫn là bản thân không kìm chế được cảm xúc đau khổ của bản thân . Baekhyun sợ hải , đưa tay đầy đẩy con người kia ra , đầu óc đau đến mức muốn nổ tung ra , có một cái gi đó rất mơ hồ , khiến cậu không kiểm soát nổi ý nghĩ mình mà hét lên

-Tránh xa tôi ra , làm ơn ....Đừng đến gần tôi...

Baekhyun la lớn trong nỗi sợ hãi và sự mơ hồ . Cậu như đã quên đi một thứ gì đó , nó cứ àm ảnh cậu suốt từ lúc ở bệnh điện đến bây giờ . Nó như một điều kinh khủng đang ngày ngày hành hạ tâm can cậu , khiến cậu không thể không quan tâm . Đầu óc bây giờ chỉ còn sự rối loạn , cậu cứ liên miệng cầu xin , ánh mắt ngập tràn nước vô thức mà trào ra . Được một hồi thì vô thức mà ngất lịm đi .

Park Chanyeol cứ cố chấp ôm cậu , Dù cho có bị cậu bài xích anh vẫn một mực ôm .Thâm tâm không sao tránh khỏi sự buốt giá , đến bao giờ họ mới có thể an ổn , hạnh phúc mà ở bên nhau , Park Chanyeol bỗng chợt thoáng qua cái ý nghĩ điên dồ ấy , anh mỉm cười , đôi mắt dần đỏ lên , nước trong mắt trào ra .Vẫn là chỉ một mình anh ảo tưởng trong giấc mơ khó có thể thành hiện thực đó . Khi cảm nhận con người trong lòng mình đã yên ổn , nhịp thở cũng trở nên đều đặn hơn , Park Chanyeol mới khẽ thả lỏng cậu ra . Anh khẽ mỉm cười , nhưng có lẽ nụ cười mang theo ba phần cô đơn bảy phần hạnh phúc .

-Sao có thể dễ dàng ngủ như vậy .

Baekhyun hai mắt nhắm nghiền , nhịp thở cũng trở nên đều đặn hơn .Gương mặt sợ hãi khi đó nãy cũng theo đó mà biến mất , nước mắt cũng nhanh chống khô đi làm gương mặt cún con ngày nào trở nên nghệch ngoạc rất khó coi . Park Chanyeol lấy tay lau đi nhưng vật nước còn đọng lại trên gương mặt cún con đó , rồi nhẹ nhàng bế cậu đặt lên giường .

Baekhyun mơ hồ cảm nhận cơ thể như được ai đó nhấc bổng , rồi lại đạt cuống một nơi vô cùng em ái .Là thâm tâm muốn mở mắt ra xem xem đó là ai ,nhưng lý trí lại không cho phép cậu mở mắt , một hồi sau cảm nhận có cái gì đó rất mêm mại nơi khóe miệng nhưng nhanh chóng xa rồi .


-Ngủ ngon nhé , cún con ...

Park Chanyeol đắp chăn cẩn thận cho Baekhyun , còn không quen đặt lên môi cậu một nụ hôn. Nụ hôn của sự yêu thương và nhớ nhung rồi mới luyến tiếc má rồi khỏi phòng .

*****

Park Chanyeol , tôi nghe nói hôm qua anh gặp Baekhyun , hơn nữa còn kéo cậu ấy về nhà nữa phải không .

Luhan ngồi trên ghế một hồi tra khảo Park Chanyeol . Tuy biết rằng anh ta trất đau khổ về việc mất trí nhớ của Baekhyun , nhưng nếu cứ nóng vội như anh không nhưng không làm Baekhyun nhớ lại mọi chuyện mà còn làm cho cho cậu sợ hãi mà tránh xa anh ta .

-Ừ

Park Chanyeol khẽ buông một câu ngắn gọn trả lời Luhan .

-Này anh bị ngớ hay là cố tình không hiểu , anh không bác sĩ nói hay sao , phải cho Baekhyun thời gian để cậu ấy nghỉ ngơi sau đó hãy tìm cách giúp cậu ấy nhớ lại mọi chuyện .

Luhan biều tình khó chịu mà mắng chửi con người kia , chính là hắn ta quá vội vàng , không kiềm chế cảm xúc của mình mà làm baekhyun sợ hãi . Hôm nay khi ở trường cậu đã phớt lờ nhưng cậu nói của Luhan mà chỉ bắt chuyện với Kyung Soo . Hơn nữa còn làm quen lại tất cả bạn học nữa . Biết trước điều đó , Chanyeol đã phải đến trường nói với hiệu trưởng nói với tất cả học sinh trong lớp hãy vờ như không có chuyện gì mà làm quen Baekhyun như ,một học sinh mới chuyển lớp tới . Cậu hào hứng làm quen với tất cả mọi người , hào hứng làm quen với Kyung Soo , kể cho Kyung Soo về chuyện tên lạ mặt Park Chanyeol gì đó cứ theo đuôi cậu , hơn nữa còn làm cậu sợ hãi đến phát khóc nữa .Kyung soo như giả vờ không biết chuyện gì mà chửi mắng Park Chanyeol , còn hùa theo cậu sẽ làm cho hắn không bám lấy mình nữa . Baekhyun còn không quên quay qua chỉ vào Luhan mà dõng dạc tuyên bố " này cậu bạn , cái tên Park gì đó mà cậu thích ý , không tốt đâu , anh ta không biết trơ trẽn mà cứ bám lấy tôi , hơn nữa còn dọa tôi sợ đến phát khóc nữa , cậu nên chọn một người nào tốt hơn mà yêu đi , Aanh ta không xứng đáng để cậu đặt tình cảm vào đâu."

Park Chanyeol im lặng ngồi nghe Luhan để về buổi học đầu tiên của Baekhyun kể từ ngày sức khỏe hồi phục .Gương mặt cố gắng không để lộ ra một chút biểu tình nào , nhưng thâm tam lại đang sợ hãi và vô cùng rồi loạn . Với cậu ,anh là một người ghê sợ như vậy sao , với cậu anh chỉ là một kả bám đuôi không biết tự trọng sao . Đứng thẳng dậy ,cứ như không có chuyện gì , mà lẳng lặng bước ra khỏi phòng .


-Em kể đủ rồi.

Ngô Thế Huân ngồi im lặng nãy giờ bắt đầu lên tiếng , anh hiểu cảm giác và suy nghĩ của Park Chanyeol . Hắn ta là đang vờ tỏ ra bình thường , vờ tỏ ra mạnh mẽ , nhưng thật sự là hắn ta đang mệt mỏi và đau khổ .Về phần Luhan , có chút tỏ ra ngạc nhiên với câu nói của Oh Sehun , cậu lại làm gì sai hay sao , tất cả chỉ là sự thật thôi mà.

-Em có nói gí sai đâu ?

Luhan ngơ ngác hỏi

-Không có gì sai nhưng , đã khiến hắn tổn thương rồi.

Oh sehun khẽ cốc đầu Luhan một cái nhẹ , rồi cũng đứng dậy bước đi .Con nai ngốc nghếch thẳng tình đến mức không biết lúc nào làm người khác tổn thương .Vẫn là chỉ có anh mới có thể chịu đừng dđược tính cách này của cậu .

*****

-Anh à , mọi chuyện sao rồi , anh đã giúp em đến đâu rồi ?

Kim Hyoyeon từ sáng tới giờ không lúc nào là không bám theo Kim Jung Soo, con bé cứ một mực tra hỏi anh nó về buổi hẹn với Park Chanyeol , khiến Kim Jung Soo có chút khó chịu mà la mắng .

-Em thôi đi , hắn ta là người nhờ anh giúp đỡ , chứ không phải anh nhờ hắn . Đã thế , còn ba lần bảy lượt thất hẹn , con người làm ăn như hắn không xứng đáng để giúp đỡ , để hợp tác .

Kim Jung Soo tức giận mà la mắng Hyoyeon, cô bị anh trai mình mắng ngạc nhiên mà trợn tròn mắt . Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời anh la mắng cô , từ khi ba mẹ mất , tất thảy những gì cô muốn anh đếu cho , những cô làm anh luôn luôn ủng hộ . Trong lòng giấy lên một cảm giác hỗn độn đến khó tả , hai mắt nhanh chóng ngấn đỏ . Kim Jung Soo nhìn biểu tình của em gái lo lắng mà ríu rít xin lỗi

-Hyoyeon à , anh ...

-Không cần anh nữa, không cần anh giúp đỡ , em sẽ tự làm .


Nước mắt trên khuôn mặt xinh xắn cứ thế lăn dài , cô rứt khoát mà nói với anh mình .Bàn tay không quên lau đi vệt nước còn chưa khô đó .

-Hyoyeon ..Hy

Kim Jung Soo nhìn biểu tình của em gái mình mà lo sợ . Trước giờ nó chưa bao giờ tỏ thái độ như vậy với anh , quả thức Park Chanyeol có tác động rất lớn đối với nó . Với tính cách ngang bướng và nghịch nghợm của Hyoyeon , thì sẽ chằng ai có thể làm nó cả ngày phải ra sức chú ý , ra sức thăm dò như vậy . Nhưng Park Chanyeol lại là người đầu tiên có thể khiến Hyoyeon làm những việc như vậy , quả thực rất đáng khâm phục . Kim Jung Soo suy nghĩ một chút , rồi móc diện thoại gọi cho ai đó , thanh âm như kiễu ra lệnh với người kia.

-Tìm hiểu Park Chanyeol cho tôi , còn nữa cả Byun Baekhyun nữa .

Câu nói ngắn gọn không kịp để người kia kịp trả lời thì Kim Jung Soo đã tắt máy .Ánh mắt mang nhìn theo phía nhìn xa xăm , môi nhếch thành một nụ cười nhẹ .

-Park Chanyeol , cậu đúng là lợi hại , cậu khiền tôi phải chú tâm rồi đấy .

******

-Baekhyun , anh có chuyện muốn nói.

-Lại là anh , thật phiền phức.

Baekhyun nhìn sang con ngươi kia tỏ vẻ chán ghét , rốt cuộc thì anh ta là người hay là đỉa vậy . Sao có thể bám giai đến như vậy chứ . Không phải cậu đã nói với anh ta rất rõ ràng rồi hay sao . Cậu không phải gay và đặc biệt hơn là cậu không thích anh ta .Baekhyun vờ như không nghe được câu gọi của người kia mà tiếp tục đi tiếp . Park Chanyeol nhìn cậu như đoán ra được phần nào ý nghĩ , anh khó chịu đến nắm tay Baekhyun lổi lên xe .

-Này ..buông tôi ra .

-5 phút thôi , hãy cho anh 5 phút thôi .

Baekhyun lúc này mới nhìn kĩ biểu tình của anh ta , có điều gì rất mong chờ trong câu nói đó , như một lời cầu xin người khác vậy .baekhyun nhìn biểu tình của anh ta có chút động lòng mà không phản kháng .


-Muốn nói gì thì nói đi ?

Baekhyun khó chịu hỏi

-"..."

-Này anh sao vậy , bị câm rồi à .

"..."

-Tôi xuống xe nhé

Baekhyun cảm thấy khó chịu trước hành động của Park Chanyeol .Anh ta thực sự không được binh thường thì phải , một mực kéo cậu lên xe , cầu xin cậu cho 5 phút , rồi bây giờ thì lại im lặng . Hắn ta là đang đùa cợt cậu chăng , Baekhyun thoàng qua cái suy nghĩ đó mà tức giận mở cửa xe . Park Chanyeol lúc này mới mơ hồ mà níu tay cậu lại , giọng nói trở nên mệt mỏi.

-Đừng đi ...

Baekhyun quay đầu lại nhìn con người kia , bàn tay hắn nắm lấy tay cậu trở lên nóng ran , cậu cơ hồ cảm nhận được rằng anh ta đang sốt , hơn nữa là sốt rất cào , thâm tâm không khỏi rối loạn , mà quay trở về chỗ ngồi .

-Này , anh sao vậy , không khỏe à .

-Không sao ...

Park Chanyeol nhẹ nhàng mở lời , nhưng mồ hôi trên cơ thể không theo mong muốn mà tỏa ra rất nhiều , đôi môi cũng nhanh chóng khô khốc lại , gương mặt biến sắc đến kì lạ , được một hồi thì ngất lịm đi .

-Này , anh kia .....tỉnh lại đi Park Chanyeol ...này

__END CHAP 17__

CHAP 18

Chap 18

enjoys:

Cuộc sống là một chuỗi ngày khó khăn , thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù . Baekhyun thật tâm không ghét bỏ Park Chanyeol , chỉ là cậu có một cảm giác vô cùng lạ khi ở bên hắn ta . Rất xa lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc , cảm giác đó khiến cậu vô cùng khó chịu . Hắn ta với cậu rốt cuộc đã có chuyện gì và cậu đã có chuyện gì với những con người kia . Họ với cậu rốt cuộc mối quan hệ đó là sao . Cậu hỏi này khiến đầu óc Baekhyun khó chịu không thôi . Nhanh chân bước vào phòng bệnh , nơi con người kia đang năm ngủ , khó chịu mà đi đến lay nhẹ người hắn ta .

-Này , này , anh tỉnh chưa ?

Cậu gọi đến như vậy nhưng Park Chanyeol vẫn không tinh, cậu thầm suy nghĩ rằng hắn ta đích thực là heo , ngủ say đến mức người ta gọi mà còn không hay biết .

-Này ....

Baekhyun đã cố gọi đến lần thứ hai nhưng Park Chanyeol vẫn không có chút động tĩnh nào , cậu bắt đầu nản trí , với lấy cái ghế bên cạnh mà ngồi xuống , thanh âm phát ra có chút ôn như , ân cần .

– Chắc anh mệt lắm nhỉ , tôi cũng vậy , tôi mệt mỏi vì phải suy đoán mối quan hệ của chúng ta , anh rất lạ nhưng cũng rất quen ...khiến tim tôi có chút .....rối ...bời .

Baekhyun vừa dứt lời thì càm nhận tay mình có một bàn tay khác nắm lấy , ngẩng đầu lên ngạc nhiên mà không nói lên lời . Không phải hắn ta đang ngủ hay sao , là hắn ta nãy giờ giả vờ không nghe thấy lời gọi của cậu . Vậy nên tất cả những lời nói của cậu mới phát ra , hắn ta tất thảy đều nghe thấy .

-Đừng cố gắng suy đoán , hãy để nó tự nhiên , Cún Trắng .

Baekhyun giật mình mà rụt tay lại , ánh mắt tỏ ra vô cùng bối rối , giọng nói theo đó mà ngập ngừng không nói ra câu.

-Anh...Nghe thấy ..tôiii.....


-Baekhyun ...

-Đừng ...anh quả thực ...rất ..xấu xa .

Baekhyun ánh mắt tỏ ra vô cùng tổn thương mà nhìn Park Chanyeol , cậu đứng bật dậy chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh . Park Chanyeol biết mình lại một lần nữa làm Baekhyun hoảng sợ , khẽ cười nhẹ , nụ cười kèm theo sự thống khổ không bờ bến.

-Chúng ta đến bao giờ mới có thể dũng cảm đồi diện với tình cảm của bản thân .

******

-aaaaaaaaaaaa

Baekhyun hai tay ôm lấy đầu mình , không ngừng la hét , ánh mắt vạn phần hoảng loạn . Vừa nãy , lúc Park Chanyeol gọi cậu là "Cún Trắng " đầu óc cậu bỗng cảm thấy có chút gì đó không quen tai , dần dần nó như một cuộn phim bị hư mờ nhạt lập lại trong đầu , khiến trái tim Baekhyun nhói lên một nhịp , đầu đau như bị ai đó dùng búa đánh vào .

"Cún trắng , cún trắng ...."

-AAAAAAAAAAAAAAA, đừng mà .

Baekhyun như muốn hét lên thệ tó , câu nói đó cứ vang vẳng bên tai , khiến cậu vô cùng khó chịu ,, nước mắt theo sự ám ảnh mà rơi ra .

-Này , cậu bạn , không sao chứ?

Một cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ , gương mặt xinh xắn nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Baekhyun khi thấy cậu chập chạng ngã xuống , đi từ xa ,cô gái trông vẻ cậu không ổn nên chạy lại hỏi thăm . Baekhyun khẽ ngẩng đầu nhìn cô gái , ánh mắt cũng trở lên mờ nhạt dần rồi dần chòm trong bòng tối .

*****

-Cậu ấy cần được nghỉ ngơi , tránh những tác động về tâm lý , thời gian này sẽ rất khó khăn nếu như cứ tác động về tâm lý như vậy . Nhưng có vẻ cậu ấy đang dần lấy lại kí ức của mình để tránh xảy ra tình trạng này một lần nữa , mong rằng mọi người sẽ kiên nhẫn từ từ giúp cậu ấy lấy lại trí nhớ .


Vị bác sĩ già nói một mạch tình trạng của Baekhyun , Luhan đứng đó tiếp thu hêt những lời của ông , tâm tình hiểu được phần nào , khẽ cúi đầu chào vị bác sĩ , rồi nhanh chóng đến phòng bệnh của Baekhyun .

Bàn tay đưa nhẹ lên gương mặt con người kia chạm nhẹ , thanh âm cất lên vô cùng vui mừng.

-Cậu đang dần lấy lại trí nhớ đó Baekhyun , rồi cậu sẽ nhớ ra tớ là ai .Cảm ơn cô vì đã đưa baekhyun vào viện .

Luhan quay qua cô gái đang đứng gần đó mà mỉm cười cảm ơn .

-Không có gì , chỉ là tiện đường giúp đỡ thôi.

Cô gái cười nhẹ mà khiêm tốn trả lời . Có lẽ là cô cảm thấy tò mò hơn về mối quan hệ của cậu với người đang nằm trên giường kia , ánh mắt cứ đưa qua đưa lại nhìn hai con người này không thôi.

-Xin lỗi vì đã hỏi chuyện này , nhưng ...anh với cậu bạn kia có vẻ rất thận thì phải ?

Luhan khẽ cười nhẹ.

-Xin lỗi vì nhiều chuyện ..

Cô gái ngại ngùng cúi đầu , Luhan khẽ cười rồi lên tiếng .

-Không sao , chúng tôi không phải thân mà là rất thân , như anh em trong nhà vậy .

Nói rồi Luhan đưa mắt qua nhìn Baekhyun đang vô tư mà ngủ say . Cậu chợt có một suy nghĩ , nếu không có cái hiểu làm kia có lẽ họ sẽ chằng nhận ra mình yêu đồi phương đến nhường nào và cũng chính hiểu lầm đó đã khiến họ đau khổ giằn vặt nhau đến như thế này. Rốt cuộc phải nên vui hay nên buồn với loại chuyện này cơ chứ .

*****

-Thưa tổng giám đốc ,đây là tài liệu anh cần .

Cô thư kí đặt lên bàn một xấp tài liệu , rồi nhanh chóng rời khỏi . Kim Jung Soo cũng không nói gì mà chỉ gật đầu nhìn sơ qua xấp tài liệu kia mà tiếp tục làm việc .Nhưng hình như anh ta chợt nhớ ra điều gì đó mà lên tiếng .


-À, mà chuyện chuyển trường của Hyoyeon sao rồi , hãy kêu hiệu trưởng cho con bé vào một lớp học tử tế nếu như ông ta muốn tôi trợ cấp tiền xây dựng lại trường học .

Kim Jung Soo giọng nói dứt khoát mà nói với cô thư kì. Với chuyện học hành của Hyoyeon trước giờ con bé luôn đòi học ở ngôi trường cũ của mình , và nang bướng dứt khoát không chịu chuyển trường , nay lại đòi chuyển tới một ngôi trường mới , hơn nữa lại là ngôi trường con bé ghét nhất vì mang danh trường quý cô quý cậu , diau962 này khiến Kim Jung Soo hết sức ngạc nhiên .

-Dạ , chuyện chuyển trường của cô Hyoyeon , tôi đã là thủ tục nhập học , ngày mai cô ấy có thể tới trường , lớp học cũng chọn lớp có nhiều học sinh ưu tú nhất để vào rồi ạ , Tổng giám đốc yên tâm .

-Vậy thì được rồi , cô đi làm việc đi .

Nghe được lời của cô thư kÍ, Kim Jung Soo cảm thấy khá hài lòng , nên không hỏi gì thêm cả , kêu cô thư kì ra khỏi phòng anh cũng lôi xấp tài liệu trẹn bàn ra xem ."Park Chanyeol sinh 27/11/1992 ..... "Byun Baekhyun , sinh 6/5/1997, thích ăn , ngủ , chơi và đọc fanfic SuLay , ghét Park Chanyeol >.< và ghét bị gọi là cún trắng , bị dị ứng với thịt bò nhưng rất rất thích ăn thịt bò ......."

Kim Jung Soo khẽ cười khi nhìn thấy lỳ lịch trích ngang của hai con người kia . Park Chanyeol thực sự rất có tài , trẻ tuổi như vậy nhưng một mình điều hành một công ty lớn quả thực rất đáng ngưỡng bộ , còn Baekhyun lại vô cùng thù vị , những thông tin về cậu khiến anh vô cùng tò mò và chú ý . Con người như cậu khiến Kim Jung Soo rất hứng thù mà muốn nói chuyện thử một lần .

*****

Park Chanyeol , rốt cuộc anh đã làm gì mà đến mức Baekhyun rối loạn mà ngất đi vậy hả ?

Luhan vừa bước vào phòng làm việc của Park Chanyeol đã không chút nể nang mà tra hỏi anh , cậu cảm thấy Park Chanyeol đã quá đáng lắm rồi . Hết đưa Baekhyun về nhà mà làm cậu sợ đến phát khóc , bây giờ lại còn làm cậu ngất đi . Tuy biết rằng hắn do buồn chuyện Baekhyun mất trí nhớ nên mới nảy sinh nhưng suy nghĩ đó , nhưng không phải bác sĩ đã nói cần có thời gian sao . Nếu như anh ta cứ nòng vội như vậy , không những không giúp cậu nhớ ra mà còn làm cậu sợ hãi chính bản thân anh ta . Kết cục thế nào có lẽ chính Park Chanyeol cũng biết được rồi , hành động của hắn làm Luhan bực bội không thôi , ngày hôm đó nếu không nhờ có cô gái kia , có lẽ Baekhyun không biết sẽ ra sao rồi .


-Cậu nói đủ chưa ?

Park Chanyeol bị Luhan tra hỏi nãy giờ , mới chịu lên tiếng .

-Chưa , tôi còn muốn nói rất nhiều , rất rất nhiều .

-Vậy hãy nói hết một lần luôn đi .

Park Chanyeol không chút để ý tới Luhan mà vẫn say sưa làm việc .Oh Sehun ngồi trên ghế sofa khẽ cười nhìn bộ dạng tức tối của con nài nhỏ . Anh cũng không định lên tiếng nhưng lại không muốn chính mình nghe tiếp cuộc tra khảo này nữa liên lên tiếng giúp đỡ Park Chanyeol .

-Luhan à , em cũng nên thông cảm cho Park Chanyeol , nếu là anh có lẽ anh cũng sẽ không thể kìm chế được .

Luhan quay qua khẽ kiếc Oh Sehun một cái rồi im bặt . Đúng , tâm trạng của hắn chắc hẳn rồi bời lắm , cái vỏ bọc kia là do hắn đang ngụy trang mà thôi , giả vờ bận rộn , làm việc thật nhiều để quên đi thời , nhìn cơ thể tiều tụy của hắn , Luhan có chút đau lòng mà nhẹ giọng

-Này , ăn uống nhiều vào , Baekhyun sẽ mau nhớ lại thôi , đừng quá bận tâm .

Chuyện hôm đó khiến Park Chanyeol suy nghĩ rất nhiều , nhất là câu nói của Baekhyun "Chắc anh mệt lắm nhỉ , tôi cũng vậy , tôi mệt mỏi vì phải suy đoán mối quan hệ của chúng ta , anh rất lạ nhưng cũng rất quen ...khiến tim tôi có chút .....rối ...bời " Park Chanyeol không ngừng suy nghĩ về câu nói đó . Không muốn tiếp chuyện với hai con người nhiều chuyện kia nên anh nhanh chóng gọi thư kí vè "đuổi" họ về . Khi Luhan và Oh Sehun đã chịu buông cuộc tra hỏi và ra về , Park Chanyeol mới có chút thả lỏng mà dựa người vào ghế , hai mắt khẽ nhắm lại suy tư mà suy nghĩ . Nên tiếp tục hay nên buông xuôi , tất cả chúng ta đều quá mệt với sự chờ đợi rồi .

*****

Reng rengg.............

Tiếng chuông học bào hiệu tiết học mới bắt đầu ,Baekhyun từ bên ngoài chạy hồng hộc vào lớp , miệng không ngừng mấp mày , tiếng được tiếng không mà nói với Kyung Soo.


-Này ..L..ớp ..Hà hà ..mình ...có học...si..Ha.mới

-Cậu nói cái gì ,nói từ từ thôi , tớ chẳng nghe được gì cả .

Kyung Soo khó chịu về bộ dáng của Baekhyun , cậu ta làm cái gì mà chạy đến mức thở không ra hợi . Luhan từ bàn trên cũng hiếu kì mà qua xuống hỏi .

-Này có chuyện gì vậy , ai lấy đồ ăn của cậu à

Luhan cố y đùa giỡn đề làm thân hơn với Baekhyun , nhưng có lẽ cậu đùa chẳng khiến nguoi82 khác vui chút nào , mà lại khiến người ta ghét hơn .Baekhyun khẽ liếc Luhan rồi hít một hơi mà nói một tiếng rành mạch .

-Lớp mình có thêm học sinh mới , làm con gái vả lại vô cùng dễ thương nữa .

Câu nói của Baekhyun vừa dứt thì cô giáo cùng cô học sinh mới cũng bước vào , khiến cả lớp vô cùng xôn xao . Baekhyun khẽ cười lấy tay khều khều vai Luhan phía bên trên mà nói nhỏ .

-Đẹp đúng không , tôi ..sẽ cua cô ấy , nên cậu cũng đừng có mà nhìn chắm chằm cô ấy nữa nha .

-Xin chào , mình là học sinh mới , tên mình là ...ơ , anh là ...

Cô gái đang chào hỏi bỗng dừng mắt lại Luhan mà nhìn , hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào Baekhyun đằng sau nữa. Luhan cũng nhanh chóng lên tiếng chào hỏi cô gái kia .

-Rất vui vì đã gặp lại bạn ,Hyoyeon .

__END CHAP 18__

CHAP 19


Chúng ta cứ như hai đường thẳng song song , luôn ở rất gần nhau nhưng chẳng bao giờ có thể chạm vào nhau được. Một là cứ tiếp tục đi thẳng tiếp, hai là anh sẽ dừng lại để nhỉn em bước đi .Quãng đường này đối với anh thật quá khó để có thể vượt qua , anh mong chờ một bàn tay quen thuộc đưa ra nắm lấy và động viên , nhưng chờ mãi, chờ mãi vẫn là chính mình tự cảm thấy cô độc . Xin lỗi vì đã không thể ở bên em , Byun Baekhyun.

-Hyoyeon , chờ đã .

Baekhyun từ đâu chạy hớt hải từ sau mà gọi Hyoyeon .

-Có chuyện gì vậy ?

Hyoyeon tỏ ra khá tò mò với hình dạng của Baekhyun lúc này, cậu ta thế nào mà chạy đến mức thở không ra hơi . Bỗng Luhan từ đâu đi tới , vẻ mặt tỏ ra không mấy hài lòng mà nói Baekhyun .

-Này , cậu bị điên à .Chạy nhanh như thế làm gì?

Đã hai tháng, kể từ ngày Hyoyeon chuyển tời trường .Baekhyun ngày nào cũng vậy , cứ lẽo đẽo theo cô bé không rời .Khi thì rủ ăn kem , khi thì rủ đi coi phim , có khi lại viện cớ muốn học nhóm để được ở bên cô ta .Bao nhiều thời gian cậu đổ dồn vào Hyoyeon hết .Luhan ngày ngày cảm thấy thẳng bạn mình đang mê đắm cô học sinh mới mà bỏ bê cả tình bạn của cậu , hơn nữa chẳng màng để ý đến Park Chanyeol nên tỏ ra vô cùng tức tối . Bao nhiêu khí nóng trong người chỉ đợi giây phút này mà bốc hỏa , không chút kiêng nể mà mắng thằng bạn mình một trận .


-Này cậu đang làm cái gì vậy hả , cậu nên để ý tới xung quanh một chút đi .Cậu đang ngày một làm tổn thương người khác đó. Hãy dừng lại mọi chuyện khi nó chưa đi quá xa đi .Còn cậu nữa , học sinh mới chuyển trường , tớ biết cậu không phải thích Baekhyun nên hãy làm ơn đừng nghe theo lời " DỤ DỖ " của cậu ấy nữa .Được chứ ?

Nói rồi Luhan một mạch đi thẳng , không thèm mảy may gì đến tiếng chửi rủa của thằng bạn đằng sau .Hyoyeon nhìn bóng lưng của Luhan không nói lời nào , ánh mắt xa xăm đến đáng sợ .

-Hyoyeon à , đừng nghe lời cậu ta nói .Tớ là muốn thật lòng kết thân với cậu , này đưa cặp đây tớ cầm cho .

Baekhyun tỏ ra vô cùng nhẹ nhàng mà trấn an Hyoyeon . Bàn tay đưa lên quai cặp của cô bé mà kéo về mình .

-Chiều này mình đi coi phim nha ?

-Thật không ?

Baekhyun vô cùng ngạc nhiên khi chính miệng Hyoyeon mời mình đi coi phim , trước giờ đều là cậu chủ động mời cô đi .Baekhyun mừng như mở cờ trong bụng mà gật đầu tới tấp .Cậu thầm nghĩ chắc Hyoyeon cũng đang có cảm tình với mình nên khóe môi không sao khép ại được.

-Nhưng .... cậu có thể ..giúp tớ một việc được không?

Hyoyeon quay qua Baekhyun e dè nói.

-Chuyện gì , cậu muốn tớ giúp chuyện gì , nếu được nhất định tớ sẽ làm .

-Thật không ?

-Tớ hứa .

Baekhyun vừa nói vừa đưa ba ngón tay lên như làm lời thế mà nhìn Hyoyeon .Hyoyeon nhìn được biểu tình của Baekhyun khẽ mỉm cười , trong lòng cảm thấy yên tâm phần nào mà nhẹ nhàng nói .


-Cậu có thể mời ...anh bạn hôm bữa chở cậu đi học về đi cùng được không ?

Hyoyeon miệng hơi lắp bắp mà đề nghị với Baekhyun .

-Anh bạn hồi hôm bữa , ý cậu là tên thối tha Park Chanyeol gì đó hả ?

-Ừ đúng rồi .

Hyoyeon tỏ ra vui mừng khi Baekhyun nói đến tên người này , cũng đã lâu rồi cô chưa có cơ hội gặp lại người đó .Lần này coi như lợi dụng cậu bạn này một chút để gặp anh ta vậy .Hyoyeon nghĩ thầm trong bụng.

-Sao lại đi cùng anh ta , tớ ghét anh ta lắm .

-Chỉ là ...chỉ là ..an..nh ta giúp tớ lấy lại bóp tiền khi tớ bị người ta giật thôi .Tớ..muốn cảm ơn .Được chứ ?

-Thật vậy hả , hắn ta mà cũng biết giúp người sao ??

-Ừ , cậu giúp tờ nhé .

-Tớ ...

-Đi mà .... làm ơn đó , chỉ một lần này thôi .

Hyoyeon tỏ vẻ năn nỉ Baekhyun làm cậu không sao từ chối được .Tuy cảm thấy không hài lòng nhưng cậu không sao mở miệng từ chối Hyoyeon được .Nên đành đồng ý với cô bạn này .Móc điện thoại ra ,tìm đến dãy số không quen thuộc , cậu bấm bức nhấn vào nút gọi , bên tai vang lên tiếng tút dài rồi cũng có người nhanh tay bắt máy .

-Alo , Baekie ...

-Đừng có gọi tôi cái kiểu thân thiết đó.

Baekhyun tỏ ra không mấy hài lòng , ngữ khí mang theo bảy phần chán ghét, bà phần mỉa mai , khiến Park Chanyeol vừa tỏ ra vui vẻ nay đã không mấy hài lòng .


-Em gọi anh có chuyện gì vậy ?

-Tôi....

Baekhyun đang nói thì dừng lại , quay qua nhìn Hyoyeon bên cạnh đang tỏ ra vô cùng cầu khẩn mà mím môi nói tiếp .

-Chiều nay , anh có muốn đi coi phim không ?

-Sao ..

-Nếu muốn thì chiều nay đến trường đón chúng tôi , không thì thôi .

Baekhyun vừa nói xong đã cúp máy , không kịp để cho Park Chanyeol ở đầu dây bên kia kịp hỏi thêm câu nào .

-Sao , anh ấy có đồng ý không ?

Hyoyeon bên cạnh mừng rỡ hỏi Baekhyun . Baekhyun nhìn cô bạn đang vui mừng , khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười gượng .

-Có, anh ta nói có tới .

-Thật hả, cảm ơn cậu nha .

Hyoyeon nghe được câu trả lời mà mừng rỡ nhảy lên ôm lấy Baekhyun .Baekhyun bị ôm , ngạc nhiên mà cứng đơ người lại , trái tim như đập hẫng đi một nhịp vậy .

-Vào lớp thôi.

-À , ừ

~~~~~~

Hôm nay cô nghỉ sớm đi thứ kí Jung , tôi có việc nên đi trước .Park Chanyeol tâm trạng tỏ ra vô cùng vui vẻ mà nói với thư kí Jung .Bàn tay không quên với lấy chiếc áo vest nhanh chân bước ra ngoài .


Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở cổng trường học của Baekhyun .Park Chanyeol vui vẻ bước ra khỏi xe khi nhìn thấy hình dáng quen thuộc.

-A , anh tới rồi , chúng em cứ đợi mãi .

-Sao em ..

-Em là bạn học của Baekhyun , em mới chuyển trường tới nên Baekhyun đã giúp đỡ em rất nhiều, hôm nay cậu ấy con mời em đi coi phim chung nữa .Không ngờ lại gặp anh ở đây , thật là trùng hợp .

Park Chanyeol nở một nụ cười gượng đáp lại Hyoyeon , rồi quay qua Baekhyun nhìn cậu , ánh mắt mang theo bảy phần nghi vấn . Trong đầu cũng dần hiểu ra lý do cậu chủ động mời anh đi coi phim , ánh mắt tỏ ra hút hẫng vô cùng .Baekhyun nhìn biểu tình trên gương mặt Park Chanyeol cảm thấy có chút ai ngại , hắn ta là một người thông minh chắc cũng hiểu được hoàn cảnh này phần nào .Cậu không dám nhìn vào mắt Park Chanyeol , mà cúi gằm mặt đi thẳng vào xe .

-Này , chỗ em ở đây .Hyoyeon à , em về đằng sau nhé , Baekhyun không quen ngồi sau xe .

Kim Hyoyeon đang dịnh mở cửa xe ngồi vào chỗ cạnh tài xế thì nghe thấy câu nói của Park Chanyeol mà sững lại .Anh ta thế nào lại lo cho tên kia như vậy .Cái gì mà không ngồi được ở sau xe , cái gì mà về đằng sau ngồi .Câu nói đó thật sự làm cô bị tổn thương rất nhiều , tất thảy chỉ lo cho cậu ta , tất thảy chỉ muốn gần gũi cậu ta .Giọng cô lí nhí , cúi đầu trả lời Park Chanyeol rồi bước về sau xe .

Baekhyun nhìn chăm chăm về phía Park Chanyeol ra vẻ rất ngạc nhiên .Anh ta thế nào lại biết cậu ghét nhất ngồi phía sau xe , hình như anh ta còn biết rất nhiều thứ về cậu thì phải , lại con quen thân với nhiều người bên cạnh cậu nữa .Tuy rất ghét anh ta , nhưng Baekhyun cũng rất tò mò về con người này .Rất xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc .Mỗi lần gặp anh ta , cậu lại có một cảm giác rất an toàn , rất quen thuộc , nhưng có lúc lại cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng vô cùng .Cậu như muốn nhớ một cái gì đó , rất rất quan trong nó luôn thổn thức trong trái tim cậu ,nhưng chẳng bao giờ có thể nhớ ra được .

-Không cần đâu , tôi ngồi với Hyoyeon được rồi. Hyoyeon à , tớ ngồi với cậu nhé , được không ?

Baekhyun quay qua Hyoyeon cười hiền rồi mở cửa xe bước vào .Hyoyeon vốn không muốn hai người họ có cơ hội ở gần nhau , nên vô cùng vui vẻ đồng ý ( con yêu nghiệt này , bà chém chết mày .Sao lại chia cắt vợ chồng nó thế ) .Park Chanyeol tâm tình vồn đã theo lời nói của Baekhyun mà bay đi , không nói lời nào cũng không ngăn cản mà phóng xe đi .


~~~~~

Cả buổi xem phim Baekhyun cảm thấy vô cùng nhàm chánvà khó chịu , không phải bởi vì bộ phim không hay mà là tại vì sao cậu cũng chẳng biết nữa .Cả buổi chiếu phim , cậu cứ nhìn chắm chắm hai người họ .Lúc vào xem phim , cậu là muốn ngồi kế Hyoyeon , nhưng Park Chanyeol lại nhanh chân ngồi vào ghế giữa nên cậu đành phải ngồi kế hắn. Cả buổi phim Hyoyeon và hắn nói chuyện vô cùng vui vẻ , bán tán xôn xao . Hơn nữa Hyoyeon còn đút bỏng ngô cho hắn nữa .Cảnh tượng đó khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu .

-Tui đi vệ sinh một chút .

Baekhyun quay qua nói với Park Chanyeol làm cho cuộc nói chuyện của Park Chanyeol và Hyoyeon bị ngắn quãng .Park Chanyeol tỏ ra chẳng mấy quan tâm chỉ "Ừ "một tiếng rồi lại tiếp tục cuộc nói chuyện kia .Baekhyun cảm thấy hơi bực tức, không nói thêm lời nào nhanh chóng bước chân ra ngoài .

-Họ không có mình , có lẽ sẽ vui hơn .

Baekhyun nhỏ miệng tự thì thầm với mình , khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười gượng .Trí não hiện lên toàn hình ảnh Park Chanyeol cười nói với Hyoyeon , khiến cậu vô cùng khó chịu.

– Baekhyun , mày điên rồi .Mày là thích Hyoyeon nên mới cảm thấy khó chịu khi Hyoyeon không để ý tới mày . Mày sao có thể cứ nghĩ tới tên thối kia được chứ .

Baekhyun tự đánh vào đầu mình một cái như muốn tự mình làm mình tỉnh táo vậy , khóe mắt chợt ửng đỏ lên .Cậu là đang cố phủ nhận cảm xúc của bản thân mình thôi .Là cậu cảm thấy khó chịu khi Park Chanyeol ân cần với Hyoyeon , mà không quan tâm đến cậu.

– Park Chanyeol , rốt cuộc anh là ai ?

-Baekhyun . Baekhyun ...

Có tiếng người nào đó đang gọi cậu ở bên ngoài . Giọng nói này hình như của Park Chanyeol .Baekhyun như đứa trẻ con ăn chộm mà không muốn bị mẹ bắt gặp , nhanh tay gặt đi mước mắt nơi khóe mi , mở cửa phòng vệ sinh bước ra .

-Sao lại tìm tôi , anh không coi phim sao ?


Baekhyun tỏ vẻ không mấy quan tâm nói với Park Chanyeol .

– Hyoeyon thấy em đi lâu quá , em ấy lo nên kêu anh ra đây tìm .

Park Chanyoel tỏ vẻ hững hờ trả lời Baekhyun . Ánh mắt nhìn cậu thăm dò , từ đầu buổi đến giờ anh luôn cố tình tỏ ra thân thiết với Hyoyeon để xem biểu tình của cậu ,là anh cố tình làm lơ cậu một mình. Baekhyun vừa bước ra ngoài , Park Chanyoel cũng bỏ mặc Hyoyeon ở đó một mình mà đi theo sau cậu , làm Hyoyeon tỏ ra vô cùng ghen tức nhưng chẳng biết phải làm sao nên đành ngồi lại một mình .Về phần Baekhyun , cậu cứ ngỡ Park Chanyeol quan tâm lại mình , tâm tình trong lòng có chút vui lên .Nhưng vừa nghe được câu trả lởi của anh ta , bao nhiều vui vẻ đó cũng nhanh chóng biến mất .Thay vào đó là tâm tràng bực tức vô cùng .

-Tôi không sao , càm ơn anh quan tâm .

-Em..

-Tôi làm sao ?

Baekhyun ngắt lên với Park Chanyeol, tâm trạng của cậu bây giờ như đang từ thiên đường bị tụt xuống địa ngục vậy , nguyên nhân chính là do câu nói vừa rồi Park Chanyeol

-Em ... sao có thể hét lên với anh?

-Thì sao , anh nghĩ mình là ai ?

-Em ...

-Đừng quan tâm đến tôi , làm ơn.

-Vì sao ?

-Tôi...Tôi...

Baekhyun lúc này không có đủ can đảm để nói chuyện với Park Chanyeol , cậu chỉ cúi đầu mà nói nhỏ .Park Chanyeol khó chịu , tay nâng cằm Baekhyun , bắt cậu phải đối diện với mình .

-Hãy cho anh lý do , vì sao ?


-Vì....tôi ...ưm...ưm

__________END CHAP 19__________

CHAP 20

-Ưm..ưm ...buông

Park Chanyeol từ đằng sau đột nhiên bước một bước, đem bàn tay hắn phủ lên bàn tay Baekhyun , từng ngón tay vừa vặn tới kinh ngạc .Môi hắn rất nhanh chiếm lấy môi cậu, khiếm cậu muốn bật ra vài tiếng chửi rủa nhưng cũng không thể .Chiếc lưỡi của hắn rất kĩ thuật mà đơn giản tách đôi môi anh đào của Baekhyun mà đi vào khuấy đảo . Giây phút này đầu óc cậu trở nên trống rỗng , không chút suy nghĩ , không chút hành động gì . Tâm trí như muốn để mặc hắn hôn tới , để mặc hắn lộng hành trông khoan6 miệng nhỏ nhắn này .

Baekhyun cảm nhận lồng ngực mình như bị tên kia rút cạn không khí , khó chịu mà khẽ cựa quậy . Bao nhiêu lí trí suy nghĩ chợt ùa về khiến cậu bừng tình mà đẩy hắn ra .Bàn tay cậu lập tức rút khỏi bàn tay hắn, bàn tay chơi vơi hạ xuống, ánh mắt không biểu tình nhìn xung quanh. Đôi môi anh đào dần dần có chút sưng nhẹ .

Anh ta này nhất định nằm trong ý thức của cậu, nhưng trong trái tim cậu, bóng dáng của anh ta chỉ là một màn đêm mờ mịt, không thể nhận định rõ rành anh ta là ký ức vui vẻ hay là một quá khứ đau lòng.

-Em không sao chứ ?

Park Chanyeol nhìn biểu tình của Baekhyun , bất giác hai chân mày khẽ nhăn lại , giọng anh không chút che giấu sự lo lắng và tức giận. Những ngày qua cậu luôn luôn bài xích anh, mặc kệ anh làm gì cũng đều hạn chế tiếp xúc . Mặc kệ anh có quan tâm thế nào cũng luôn luôn cảnh giác và để phòng . Muốn chăm sóc cũng khó mà rời xa thì càng không có can đảm .

-Anh đang làm gì vậy ?

Baekhyun nhìn vào hắn hỏi với một cảm giác vô cùng ngạc nhiên , đồng tử của người kia khẽ sáng lên, một trận cuồng phong rõ ràng dâng lên trong đáy mắt hắn .Bây giờ cậu chỉ muốn ra khỏi đây ,ở một nơi nào đó không có hắn ,như thế cậu mới có thể tịnh tâm suy nghĩ về cảm giác của mình được . Là bối rối hay bất ngờ ,trái tim cậu giờ đây thật qua chi là vô dụng .

-Tôi muốn ở một mình , tôi ... cần thời gian suy nghĩ

– Baekhyun à rốt cuộc em cần còn cần bao lâu nữa? Anh thật sự rất mệt rồi .Thời gian qua mỗi ngày anh đều cạnh bên em, chăm sóc em, yêu thương yêu em, em vẫn không thể tin tưởng anh, không thể tiếp nhận anh hay sao?"


Park Chanyeol nói với giọng mũi , trong giọng nỗi mang theo một sự đau thương vô bờ bến .Baekhyun dường như có thể cảm nhận được cảm xúc lúa này của anh ta , nhưng cậu vẫn chưa thể chấp nhận và tin tưởng hắn được .Mối quan hệ này thực hư ra sao , cậu vẫn làn người mù mịt nhất .

-Tôi đã nói là cần thêm thơi giàn mà , đến bản thân mình tôi còn có thể quên , thì làm sao có thể tin tưởng mà tiếp nhận anh cớ chứ .

Baekhyun nói như hét lên với Park Chanyeol .Ánh mắt không chút cảm xúc mà nhìn Park Chanyeol , tâm trí rôi loạn không thôi .

-Anh sẽ chờ , vì vậy hãy để anh bên em , được chứ

Park Chanyeol kích động một lầm nữa ôm lấy Baekhyun, bàn tay hắn siết lấy vai cậu kề bên tai nghiến răng mà nói. Cậu cảm nhận hô hấp trong lồng ngực vô cùng khó khăn, thân thể bị kìm chặt trong lòng hắn. Bàn tay cậu khó chịu đẩy mạnh người hắn ra, ánh mắt phẫn nộ hiện rõ.

Cậu vạn lần muốn nhớ ra hắn, vạn lần muốn lao vào ngực hắn, nhưng những mảnh trống rỗng trong đầu giống như đêm tối mịt mờ muốn tìm ra một chút ánh sáng cho đêm tồi tối nhưng không tài nào tìm thấy được, cậu nghe thấy hết, nhìn thấy hết, nhưng lại không có một chút cảm nhận nào.

-Buông ..

Cậu phát tiết đập tay vào ngực người đối diện, cảm nhận vòng tay hắn có chút buông lỏng mới mạnh mẽ đẩy ra.Người kia trân trân nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên chuyển thành mất mát, ánh mắt này đột nhiên khiến trái tim cậu bất chợt nhói lên.

Tại sao phải vì một khó chịu của hắn mà đau lòng? Cậu không rõ, chỉ biết cảm giác ấy len lỏi khắp cơ thể, khiến cậu cảm thấy vô cùng bức bối, vô cùng khó chịu

Cậu lặng lẽ nhìn người đối diện,Park Chanyeol chậm rãi ngẩng lên, bàn tay bất chợt vươn tới, dịu dàng vuốt tóc tôi, thanh âm trầm ổn vang lên bên tai, khấu khí ôn hòa không hề che giấu thất vọng.

-Xin lỗi... Baekhyun ...


Hắn khẽ mỉm cười với tôi , nhìn hắn mỉm cười t6am trạng tôi cũng nhẹ đi phần nào .

– Tôi sẽ nhớ ra anh , nhất định đó .

Câu nói của cậu khiến Park Chanyeol rất bất ngờ .Hắn ta dương mắt qua nhìn cậu .

-Chỉ là ..tôi muốn chúng ta rõ ràng hơn thôi , đừng quá ngạc nhiên .

Hắn ta khẽ mỉm cười ...

Trái tim cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm ....

~~~~~~~~~~~~

Hai người đi đâu mà lâu vậy , bộ phim chiếu hết rồi ?

Hyoyeon ra bộ không biết chuyện gì mà hỏi hai người kia .Trên tay không thôi đưa bắp vào miệng .Ánh mắt ngây thơ hỏi hai người đồi diện.

-Tớ bị đau bùng nên nhờ anh ta mua thuốc giùm

Baekhyun nhanh miệng trả lời Hyoyeon , ánh mắt ái ngại mà nhìn về phía Park Chanyeol . Hyoyeon tỏ ra lo lắng mà hỏi han Baekhyun.

-Này , cậu không sao chứ , có cần đi tới bệnh viện không ?

-Không sao , em ấy đỡ hơn rồi .

Park Chanyeol thấy vậy nên đỡ lời .Baekhyun thấy thế cũng thuận theo mà chỉ chỉ biết cười trừ .

-Phải đó , mình uống thuốc nên đỡ hơn rồi .Chúng ta về nhà nhé ,mình muốn nghỉ ngơi một chút .

Hyoyeon nghe vậy nên không có cách nào giữ chân Baekhyun lại nên đành thuận thế mà chiều theo .


-Hyoyeon à , anh đưa Baekhyun về .Em gọi taxi về nhé .

Park Chanyeolnhìn quay qua nhìn Hyoyeon tỏ vẻ ái ngại mà nói .Hyoyeon tâm tư cảm thấy rất tổn thương , nhưng trong tình cảnh này cô không cách nào từ chối nên đành gật đầu đồng ý .

-Dạ...anh..

-Không cần đâu , tôi ..tôi có thể tự về được .Anh đưa Hyoyeon về đi .

Trong tình thế này mà còn muốn đưa cậu về , quả thực Park Chanyeol là một tên mặt dày vô đấy lắm rồi .Cậu bây giờ mà đi cùng hắn chắc chắn sẽ vô cùng ngại ngừng , hơn nữa chuyện vừa rồi khiến cậu cảm thấy nghìn lần cảm thấy có lỗi với Hyoyeon .

-Này , đừng có mà ..

-Tôi có thể tự về được , không cần đến anh phải lo .

-Cái con cún này bướng bỉnh thật .

Park Chanyeol biết Baekhyun vẫn chưa hết ngạc nhiên về chuyện khi nãy .Nhưng Park Chanyoel lại không có chút tâm trạng nào đi cùng cô bé kía , có thể là anh của cô bé có ấn tượng không tốt hay cũng có thể là vì hắn cảm thấy cô bé đó có cái gì đó rất kì lạ với hắn và Baekhyun .

-Tôi đi đây , nhớ là phải đưa Hyoyeon về tận nhà đó .Hyoyeon à , mình về trước nhé , hẹn gặp cậu ngày mai .

Thái độ của Baekhyun như được chia làm hai cảm xúa .Với Park Chanyeol thì luôn gắt gỏng và bài xích , nhưng với Hyoyeon thì luôn dịu dàng , ôn nhu .Park Chanyeol trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn là cố gắng kìm ném nó vào bên trong .

~~~~~~~~~~~~~~

-Anh này , hình như Baekhyun rất ghét anh thì phải

Hyoyeon gọi Chanyeol bằng một tiếng anh vồ cùng thân mật khiến hắn ta nghe không mấy vào tai .


-Anh..

-Dạ , sao vậy ạ ?

Hyoyeon trưng ra bộ mặt ngây thơ vô cùng .Park Chanyeol nhìn vẻ mặt đó thâm nghĩ cô bé chỉ muốn coi mình như anh trai nên cũng thôi không nói tiếp .

-Không có gì ?

– Baekhyun rất ghét anh ạ ?

-Sao em lại hỏi vậy?

-Tại em cảm thấy như vậy .

-Có nhiều chuyện em không biết được đâu? đừng suy nghĩ lung tung .Baekhyun rất rất yêu anh .

Park Chanyeol cười nói rồi đưa bàn tay lên xoa đầu cô bé .Hyoyeon cũng theo đó mà một nụ cười nhưng ánh mắt ánh lên một chút gì đó vô cùng cay độc .

– Nhà em ở đâu , anh đưa em về

-Dạ thôi không cần đâu ạ , em chợt nhớ là mình có hẹn với bạn .Khi nào rảnh chúng ta có thể đi chơi như thế này được không ạ ?

-Tất nhiên rồi .

Park Chanyeol khi nghe câu nói đó rất nhanh trả Hyoyeon .Anh chào tạm biệt cô rồi phòng xe đi .Bóng chiếc xe dường như đã khuất , Hyoyeon nhanh chóng móc điện thoại trong túi ra bấm đếm một số nào đó . Ánh mắt dịu hiền khi nãy bỗng nhiên háo thành ánh mắt cay độc đến rợn người

-Alo ,Hyoyeon

-Anh à , em cần anh giúp ..


Baekhyun

Xin lỗi ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek