Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đỏ mặt tới mức đầu sắp bốc hơi nước, vội vàng cúi đầu xuống, điên cuồng mắng chính mình một chút. Tại sao lại dễ dàng để cậu ta cưỡng hôn như vậy, đáng lẽ người cưỡng hôn phải là tôi, LÀ TÔI. Nhưng mà thật sự thì mắc cỡ quá đi mất. Qua nửa ngày tôi cũng chưa ngẩng mặt lên, tới lúc tôi thở không được nữa mới ngẩng mặt lên, tiếp tục điên cuồng lắc đầu.

“Cậu lắc đầu cái gì?” Cậu ta hung dữ chụp đầu tôi lại.

“Tôi làm gì có liên quan tới cậu sao? Cậu có cái quyền đó sao? Cậu lấy quyền gì hung dữ với tôi?” Tôi rống lên với hắn. Đã bị cưỡng hôn rồi mà còn bị cậu ta hỏi này hỏi nọ. Bình thường tôi cũng không rống ai, từ khi gặp hắn, công lực rống người của tôi coi như bị bộc phát rồi.

“Cậu đúng là đồ ngốc! Tôi không nói với cậu nữa.” Diệc Phàm nghiến răng nghiến lợi nói một câu rồi bỏ đi.

Điều này tôi hoàn toàn không nghĩ tới. Cậu ta không thèm quay đầu lại lần nào, làm trong lòng tôi đột nhiên khó chịu.

Tên xấu xa này, cứ như vậybỏ đi là xong sao?

Tôi thực sự nổi giận, điên cuồng đấm vách tường.

Chuông vào lớp vang lên, tôi cũng không kịp tự hỏi hắn thật sự tức giận, hay là giả vờ tức giận, nhanh chóng chạy về lớp.

Tôi vào lớp thì thấy Diệc Phàm đã ngồi vào chỗ của mình, từ đầu tới cuối liếc tôi một cái cũng không thèm, sự khó chịu trong lòng tôi càng tăng thêm gấp bội. Không chỉ không thèm nhìn tôi, sau đó ngay cả một câu hắn cũng không thèm nói với tôi, giống như tôi không tồn tại vậy.

Ý gì? Cái người phải nổi giận là tôi này!

.

.

.

Và tôi cứ thất thần như vậy cho đến khi đi ra đến cổng trường. Kết quả do quá đắm chìm trong suy nghĩ mà không chịu nhìn đường. Đột nhiên có người kéo tôi lại, quay đầu lại nhìn hóa ra là Diệc Phàm.

“Cậu làm gì vậy, đi cũng không thèm nhìn đường.” Cậu ta kéo tôi qua một bên, kéo về phía cổng trường.

Tôi gãi gãi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, không chỉ lúc này, nguyên ngày hôm này tôi cũng chưa nhìn thẳng hắn một lần nào, cứ cảm thấy ngường ngượng, tôi đột nhiên nhớ tới, cậu ta chịu nói chuyện với tôi rồi.

Tôi lập tức lớn tiếng nói với hắn “Cám ơn!”

Diệc Phàm nghi ngờ cúi xuống nhìn tôi, nhìn tới mức tôi bắt đầu thấy chột dạ. Tôi cười gượng mấy tiếng rồi bỏ chạy về ký túc xá, tốc độ ngang ngửa với bị ma rượt. Nhưng mà lại nghĩ tới chuyện Diệc Phàm hôn tôi, trong lòng lại bắt đầu hồi hộp, cũng không biết là như thế nào, có chút sợ hãi, lại cũng có chút hưng phấn. Tôi đưa tay lên ngực, cảm giác nơi này đang nhảy nhót với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường. Chỉ cần nghĩ tới thôi là liền có cảm giác trong lòng có thứ gì đó đang bành trướng, như thể muốn nổ tung.

Tôi lâng lâng nửa ngày, cuối cùng mới sực nhớ là mình chưa ăn gì cả. Nhưng mà… tiền hôm qua Diệc Phàm đưa cho tôi, tôi lỡ tay xài hết rồi. Đành ăn mì gói vậy, tôi liền lết đến tủ kiếm thử còn gói nào.

Hay thật, ngay cả gói gia vị cũng không còn.

Hung dữ làm chi giờ có muốn mượn tiền cũng không được. Không lẽ tháng này chết đói. Lão ba a~ Đưa con về lại Italia đi, con không muốn ở đây nữa  o(╥﹏╥)o

Tôi nhăn mặt đau khổ nằm dưới sàn nhà. Lúc này trong đầu liền vang lên bài hát.

“Một cảm giác bất chợt xuất hiện, chỉ một vết cắn

Tôi sẽ ngấu nghiến em như ăn miếng phô mai

Tận hưởng cả hương thơm lẫn màu sắc

Thưởng thức em đầy tao nhã còn hơn một ly rượu…”

Đói tới mức nghĩ bậy bạ luôn rồi, cái bài hát nhảm nhí vậy cũng nhớ được. Đột nhiên thấy người lành lạnh, nhìn ra phía cửa thì thấy Diệc Phàm đang bước vào. Tôi mờ mịt nhìn lên rồi lại úp mặt xuống sàn.

“Sao vậy?”

“Đói~” Tôi nhìn lên nhìn về phía túi giấy hắn đang cầm, thực sự rất thơm. “Cậu mua gì vậy?”

Thấy ánh nhìn của tôi, cậu ta liền nhấc túi giấy lên. “Mì hoành thánh, ăn không? Nhìn cậu là biết cậu sắp chết đói tới nơi rồi. ” Diệc Phàm đi tới đưa tay kéo tôi dậy. Tôi cầm lấy tay cậu ta đứng lên, Diệc Phàm hơi nhíu mày. “Sao người cậu lạnh vậy? Đừng nói là nãy giờ cậu nằm dưới sàn nhà đi.”

Tôi định đưa tay lên gãi đầu mình nhưng phát hiện ra không thể nào rút tay cậu ta ra được, tôi đưa mắt lên nghi hoặc nhìn Diệc Phàm. Cậu ta không thèm để ý gì tới tôi, đẩy tôi ngồi xuống ghế rồi đổ mì ra tô đưa cho tôi. “Ăn đi.”

“Ừm.” Dù sao tôi cũng không phải thành phần ưa làm bộ làm tịch, từ chối thức ăn được đưa đến trước mặt như vậy là tội lớn lắm. Vì thế tội liền ăn một cách tự nhiên tô mì mà Diệc Phàm đưa qua.

“Vẫn còn nóng…” Nghe mùi thơm xông vào bên trong mũi, tôi lập tức nuốt nước miếng.

“Ừ, mới mua về.” Diệc Phàm nhìn bộ dáng sắp chết đói của tôi, khóe miệng liền nhếch lên.

“Ngô, cậu không ăn à?” Tôi vừa bỏ một viên mì vào miệng vừa ngước lên nhìn cậu ta, vừa lúc thấy cậu ta cười.

“Cậu ăn đi. Tôi ăn rồi.” Cậu ta quay mặt đi, lấy quần áo bước vào phòng tắm. Vì vậy tôi liền cúi xuống ăn, tiếp tục sự nghiệp càn quét của mình.

Lúc này trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy. Tôi bắt đầu ngồi tưởng tượng.

Nước phun từ vòi sen, xuôi dòng chảy xuống, bọt nước tung tóe, vẩy lên lớp gạch men trên tường, lăn xuống nền gạch bông chống trơn dưới sàn… Còn Diệc Phàm đứng trên sàn, nước chảy dọc theo thân thể hắn, từ vai tới thắt lưng, từ eo tới…

STOP! Não bộ tôi lập tức vang lên báo động đỏ! Không được nghĩ tiếp nữa… còn tưởng tượng xuống phía dưới sẽ không phù hợp với trẻ em!

Tôi nỗ lực F5 lại đại não của mình, thế nhưng… thế nhưng… tôi chỉ là một kẻ khẩu thị tâm phi. Tôi lệ rơi đầy mặt ngăn chặn dòng tư lự lung tung đó, nhưng phát hiện ý niệm tà ác của mình cứ như ngựa hoang xổng chuồng…

Ngồi nhìn chằm chằm cửa phòng tắm một hồi, tôi phát hiện tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại.

Kế tiếp, chắc cậu ta đang bắt đầu mặc quần áo…

Nhịp tim lại đột ngột tăng tốc.

Cửa phòng tắm mở, Diệc Phàm bước ra. Mái tóc cậu ta ướt sũng nhỏ nước, sợi tóc thấm nước càng có vẻ mềm mại, những giọt nước li ti chảy xuống cần cổ lộ ra khỏi chiếc áo thun tay dài của Diệc Phàm. Cậu ta đi đến chỗ tôi, tôi lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Diệc Phàm chống tay phải lên bàn, cúi người từ từ ghé sát tai mình.

Tôi ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Diệc Phàm, hình như là hương đào, thật ngọt a~

“Cậu nhìn cái gì? Mau đi tắm đi. Để bát tôi rửa cho.” Diệc Phàm nói.

“Đi tắm, đi tắm haha…” Tôi xấu hổ đứng dậy, vôi vã lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Bên trong phòng tắm.

Mở vòi sen, nước ào ào phun xuống… Nhiệt độ không nóng không lạnh, rất vừa ý.  Tôi vừa xoa bọt sữa tắm trên người, vừa ngân nga hát khẽ.

“I said no more teachers

And no more books

I got a kiss under the bleachers

Hoping that nobody looks

Lips like liquorish

Tongue like candy

Excuse me miss but can I get you out your panties?”

Càng nghĩ đến chuyện lúc sáng, tôi càng phiêu hơn. Được Diệc Phàm hôn, hạnh phúc a~

.

.

.

Bên ngoài phòng tắm, mắt Diệc Phàm bắt đầu sẫm đi vài phần. Anh nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, mâu sắc thâm trầm. Tay đang cầm ly nước, từng chút từng chút một, siết chặt lại. Hô hấp cũng từng chút từng chút một, nặng nề hơn, không thể khống chế…

Anh nghe tiếng hát từ trong phòng tắm truyền ra, nhếch lên khóe môi hồng nhạt. Diệc Phàm nheo mắt, mang theo một tia ý vị lười biếng. Cằm hơi ngước lên, từ từ nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, Diệc Phàm nghe thấy tiếng then cửa nhà tắm bị kéo, chậm rãi mở mắt, quay đầu, liền thu hết cảnh sắc trước mặt vào đáy mắt. Tử Thao chỉ mặc một cái áo thun tay dài màu trắng mỏng manh, phía dưới là một chiếc quần đùi. Bởi vì vừa tắm xong, trên mặt Tử Thao nổi lên một tầng hồng nhạt, đến lông mi cũng như đẫm sương đêm, đôi môi cũng một màu hồng phấn, lúc này đang mím chặt, trông như có chút ủy khuất.

Diệc Phàm chợt cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng, như bị ai đó cù lét, nhồn nhột.

.

.

.

Tôi vừa ra khỏi nhà tắm, liền thấy Diệc Phàm bỗng dưng nhìn về phía mình. Ánh mắt thâm trầm nhìn tôi. Tôi nuốt một ngụm nước bọt thầm nghĩ, đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta a… hại ta… thật muốn thượng ngươi…

Diệc Phàm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm tôi.

” Sao vậy?”  Tôi có chút kỳ quái nhìn Diệc Phàm, lại cúi đầu nhìn mình, hình như đâu có gì không ổn đâu.

“Cậu…” Diệc Phàm đi về phía tôi.

“Rốt cuộc bị làm sao?” Tôi càng thêm nghi hoặc, không hề phát giác giọng điệu mình càng giống như đang làm nũng.

“Không có gì. Tôi đi ngủ đây, cậu học bài đi mai có bài kiểm tra.” Cậu ta sau khi ném cho tôi câu nói đó thì liền về giường của mình, kéo chăn lên ngủ.

“…” Tôi bỉu môi nhìn cậu ta.

.

.

.

Tối hôm ấy, tôi mơ thấy rất rất nhiều đồ ăn ngon. Đang ăn ngon lành đột nhiên tôi thấy Diệc Phàm xuất hiện. “Đồ ăn ngon lắm sao?”

“Um… ngon ngon…” Tôi trả lời.

“Đúng là trông rất ngon lành” Diệc Phàm dùng tay trái chống cằm nhìn tôi.

Um…” Tôi nghe vậy ngẩng đầu, vừa vặn nghênh đón ánh mắt của cậu ta. Lúc này trong miệng tội đang ngậm một cục hoành thánh, ngơ ngác nhìn Diệc Phàm. Đôi môi bởi vì dính dầu nên trơn bóng, cánh môi hơi hé mở mang đường cong đầy đặn.

“Nhất định rất ngon…” Diệc Phàm vươn ngón trỏ tay phải, thấm thấm váng dầu trên môi tôi.

Tôi sửng sốt nhìn cậu ta. Diệc Phàm mỉm cười, đặt ngón trỏ lên môi mình, sau đó thè lưỡi liếm liếm.

Hình như tôi bị hóa đá rồi.

“…” Diêc Phàm lại liếm liếm ngón tay, sau đó cắn nhẹ một cái. Nhìn động tác của cậu ta tôi vô thức vươn đầu lưỡi liếm môi mình. Tôi nuốt tiếp một ngụm nước bọt, hé miệng định hỏi…

Nhưng ngay giây phút hắn hé miệng, liền bị môi của Diệc Phàm chạm vào. Tôi theo phản xạ định cắn xuống, bỗng dưng nghĩ…

Hôn một chút cũng tốt.

.

.

.

Diệc Phàm nhìn Tử Thao ngậm lấy môi mình, khuôn mặt càng lúc càng thâm trầm. Anh chỉ là khó ngủ nên đi uống nước sẵn tiện lên xem thử Tử Thao có học không? Y như anh dự đoán, mới có 10 giờ, cậu ta đã bắt đầu nằm lăn ra ngủ. Anh cúi xuống nhìn bộ dạng lúc ngủ của cậu ta thì thấy cậu ta cười khoái trá, miệng không ngừng mở ra khép vào. Cái gì, đồ ăn yêu dấu chứ? Cậu chỉ được yêu mình anh thôi, không được yêu ai khác, yêu đồ ăn cũng không được. Nghĩ vậy anh liền dùng môi mình áp lên môi cậu, cậu chỉ được nói yêu mình anh thôi.

“Ngô…” Tử Thao theo bản năng dùng lưỡi mình quấn lấy dị vật xâm nhập trong miệng. Đáy mắt Diệc Phàm bắt đầu có sự dao động. Anh hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu hành động.

“Ngươi là đồ tiểu yêu tinh hư hỏng!” Diệc Phàm nhìn Tử Thao, ý cười trong mắt càng nồng đậm hơn.

End chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro