Chap 4: HIỂU LẦM- P.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết thay đổi thật thất thường, trời nóng bức không một ai chịu nổi. Mặt trời thì đỏ lừ như phết máu, mà đường phố thì chả có lấy một bóng râm, đúng là cực hình. Vậy mà thật không hiểu, tại sao các cô cậu thanh thiếu niên lại có thể vô tư chơi thể thao dưới trời nắng đổ lửa thế này.

Zhoumi và Siwon đi siêu thị để mua đồ cho kí túc xá, cậu thật không hiểu nổi tại sao cậu lại có thể đưa ra cái ý kiến ngốc hết thuốc chữa này 'đi bộ tới siêu thị'. Nhìn cậu lúc này không thể nào khác một con chuột lột, chiếc áo sơ mi trắng của cậu ướt đẫm mồ hôi. Còn Swion thì còn thảm hơn, không khác gì vừa bị người khác dội nước lên người.

"Trời nóng ghê, vậy mà tớ lại bắt cậu đi bộ tập thể dục. Bó tay"- Zhoumi vừa nói vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi.

"Vừa sáng sớm mà nóng như vậy, không biết đến trưa thì nóng cỡ nào đây"- Siwon cũng than vãn.

"Về nhanh thôi, nóng quá rồi"- cậu hối thúc Siwon.

Nói xong cậu nắm tay Siwon lôi đi một mạch, cậu đi đằng trước nên không hề biết rằng có người đang rất hạnh phúc. Cả hai vừa về tới kí túc xá, thì mạnh người nào làm việc của người đó. Siwon nằm dài trên sofa, còn cậu thì sau khi chào mọi người xong liền đi một mạch lên phòng.

Siwon thấy cậu đi thẳng lên phòng, liền lật đật lên theo. Vừa bước vào phòng anh chàng thấy cậu đang thay áo, đập vào mắt anh chàng là nước da trắng mịn không tì vết của cậu. Khỏi phải nói cũng biết anh chàng đứng ngây ngốc ra sao, cậu cảm giác có người đang nhìn mình liền quay qua. Cậu thấy Siwon nhìn mình chằm chằm cậu nói gì cũng không trả lời, thấy vậy cậu liền đến gần túm hồn anh chàng về với xác.

"Siwon...SIWON...CHOI SIWON"- cậu vừa kêu vừa lấy tay tát nhẹ vào má anh chàng.

"Ơ... cậu kêu tớ hả?"- Siwon túm hồn về với xác nói.

"Làm gì mà cậu đứng thừ người ra vậy? Nhớ cô nào hả?"- cậu nháy mắt chọc ghẹo Siwon.

"Làm gì có cô nào"- Siwon đỏ mặt nói.

"Vậy sao cậu đứng ngây người vậy?"- cậu quàng vai Siwon hỏi lại.

"Không có gì"- Siwon hậm hực nói.

Cậu thấy Siwon có vẻ hơi bực, nên cậu cũng không nói gì nữa liền đến giường nằm. Cậu cảm thấy Siwon hôm nay lạ thật, vừa bước vào phòng thì liền nhìn cậu chòng chọc, cậu hỏi thì trả lời ấp a ấp úng như mình vừa phạm đại tội. Cậu nằm suy nghĩ một lúc thì mỏi mòn, nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Còn về phía Siwon anh chàng thì khác, nếu anh chàng đứng đó để cho cậu hỏi thì nhất định anh chàng sẽ tỏ tình với cậu mất. Anh chàng nhìn qua thấy cậu đã ngủ từ lúc nào, lúc này tim anh chàng càng lúc càng không nghe lời chủ, nó cứ đập loạn xạ xì ngầu.

Siwon ngồi trên giường ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu, có ai nói khi ngủ nhìn cậu đẹp như thiên thần chưa nhỉ. Cậu mặc chiếc áo thun trắng mỏng bó sát hiện rõ lên nước da trắng như tuyết, cộng thêm những lúc cậu trở mình lại khiến người khác càng muốn phạm tội hơn.

Bên ngoài trời đang nắng chang chang, đột nhiên mây đen từ đâu kéo tới ngịt trời, gió thổi cũng mang theo hơi lạnh làm người ta cảm thấy nổi da gà. Và chưa đầy 20', thì trời đổ mưa ầm ầm đã vậy gió thổi mạnh như bão, mạnh đến lạnh thấu xương.

Mưa vừa dứt hạt, thì gió lạnh bắt đầu lùa vào cửa sổ càng lúc càng mạnh, Siwon thấy cậu mặc áo rất mỏng sợ cậu sẽ bị cảm. Anh chàng liền đến bên giường đắp chăn cho cậu, bất giác không làm chủ được tình cảm Siwon liền cúi xuống hôn lên môi của cậu.

Đúng lúc Kyuhyun qua phòng bên đây tìm cậu để thuyết phục cậu qua ở chung phòng với mình, anh vừa mở cửa thì thấy Siwon đang hôn cậu. Nghĩ là cậu không thật lòng với mình, anh quay lưng bỏ đi thật nhanh không hề đóng của phòng lại.

Cậu nghe tiếng động thì giật mình thức dậy, thấy cánh cửa mở toang. Và cậu thấy anh bỏ đi một cách rất nhanh, cậu nhìn Siwon nhưng anh chàng lắc đầu không biết. Thấy vậy cậu liền leo xuống khỏi giường, lấy áo khoác chạy anh lên sân thượng của kí túc xá. Siwon thấy vậy, liền đuổi theo cậu.

"Hyunnie...Hyunnie...có chuyện gì vậy?"- cậu nắm tay anh lại rồi hỏi.

"Cậu và Siwon vừa làm gì thế?"- anh quay lại hỏi.

"Cậu nói gì tớ không hiểu?"- cậu ngơ ngác hỏi lại.

"Tớ thấy hết tất cả rồi, cậu không cần giải thích nữa. Tớ đã hiểu rồi, thì ra do tớ quá nóng vội. Người cậu thích không phải là tớ, mà là Siwon"- anh lạnh lùng trả lời.

"Tớ không hiểu cậu muốn nói gì, nhưng tớ chỉ muốn nói cho cậu biết một điều. Tớ chưa bao giờ thích Siwon, nói đúng hơn là tớ không hề yêu Siwon. Người tớ yêu tên là Cho Kyuhyun"- cậu vẫn nắm tay của anh và nói.

Anh im lặng không nói gì, cậu cố gắng giải thích mà không biết rằng những lời nói của cậu như từng nhát dao cứa vào tim của Siwon. Cậu không hề biết rằng, những gì cậu nói anh chàng đã nghe thấy hết. Siwon mỉm cười chua chát, thì ra trái tim của cậu không hề có hình bóng của mình.

"Tớ muốn ở một mình"- anh quay lưng lại.

Cậu chần chừ một lúc, thì quay lưng đi. Lúc này, Siwon từ đâu bước tới vỗ nhẹ vào lưng anh. Anh vẫn đứng im như tượng, không nói lời nào mà cũng không hề quay đầu lại. Siwon bước tới tựa lưng vào lang cang sân thượng, ngước mặt lên và nhìn mây trôi nhè nhẹ trên trời.

"Tớ xin lỗi"- Siwon thở dài nói.

"Cậu không cần nói nữa, tớ không muốn nghe gì hết. Tớ muốn ở một mình"- anh vẫn lạnh lùng nói.

"Đừng hiểu lầm cậu ấy"- Siwon đặt tay lên vai anh rồi nói.

Nói xong Siwon bỏ đi, để lại anh đứng một mình trên sân thượng. Anh không biết chấp nhận chuyện này như thế nào, anh không thể không giận cậu. Tại sao cậu lại để cho Siwon hôn cậu, và anh không thể không giận Siwon, tại sao Siwon lại làm thế sao lưng anh.

Anh đang miên man suy nghĩ, thì Eunhyuk từ đâu chạy lên hai mắt lưng tròng. Phía sau là Donghae đang cắm đầu cắm cổ chạy theo giải thích, nhưng Eunhyuk vẫn kiên trì bịt tai lại không chịu nghe chàng cá giải thích một lời.

"ANH IM ĐI EM KHÔNG MUỐN NGHE"- Eunhyuk hét lên nhưng hai tay vẫn bịt chặt lỗ tai.

"Em không tin anh, thì em phải tin những gì chị ấy nói chứ"- Donghae vừa nói vừa gỡ tay Eunhyuk.

Eunhyuk không nói không rằng, đạp vào chân chàng cá một cái rõ đau rồi bỏ đi. Donghae do bị đạp vào chân nên không đuổi theo kịp, nên đành ngậm ngùi nhìn Eunhyuk bỏ đi. Kyuhyun thấy chàng cá không ngừng vò đầu bức tóc, liền bước tới khều lưng chàng ta.

"Sao vậy?"- anh hỏi chàng cá.

"Tớ có một người bạn thân khi còn học mẫu giáo, lên 10 tuổi thì chị ấy theo gia đình sang Mỹ định cư. Hôm nay, chị ấy về mời tớ đi dự đám cưới của chị ấy. Ai ngờ do lâu quá không gặp, mà chị ấy lại quen phong cách Mỹ nên vừa gặp tớ thì phóng tới ôm. Đúng lúc Eunhyuk tới thì...tớ không cần nói thêm cậu cũng hiểu rồi phải không"- chàng cá thểu não kể lại.

"Sao cậu không giải thích với Eunhyuk?"- anh tò mò hỏi.

"Chị ấy có nói chứ, nhưng cậu ấy không tin. Thế mới chết tớ nè, tối nay qua phòng của Kibum ngủ ké rồi"- chàng cá đập đầu lên lang cang than thở.

"Có phải là chị BoA không? Nếu tớ nhớ không lầm, hình như chị ấy là chị họ của Yunho hyung lớp trưởng lớp 10A2 phải không?"- Kyuhyun vỗ tay cái chát.

"Còn ai trồng khoai đất này nữa, chị ấy chứ ai. Tuần sau là lễ cưới của chị ấy, lễ cưới được tổ chức ở đây"- Donghae thở dài nói.

Anh và Donghae đứng tám đủ thứ chuyện từ trên trời đến dưới đất, rồi đến chuyện anh vừa nhìn thấy v.v...v.v. Đột nhiên trời đổ mưa lần nữa, cả hai chạy nhanh vào nhà nếu không sẽ bị biến thành con chuột lột. Vừa bước vào nhà, Donghae thấy Eunhyuk đang gục đầu vào vai Hee Chul khóc tức tưởi. Donghae hoảng hồn phóng tới năn nỉ, chàng cá càng năn nỉ thì cậu chàng khóc càng to.

"Anh có người khác rồi, thì anh mặc kệ em hức...hức...hức..."- cậu chàng đánh liên tục vào ngực Donghae.

"TRỜI ƠI! ĐÓ LÀ CHỊ HỌ CỦA YUNHO HYUNG, CHỊ ẤY VỀ ĐÂY MỜI ANH TUẦN SAU ĐI DỰ ĐÁM CƯỚI CHỊ ẤY. CHỊ ẤY LÀ HÔN THÊ CỦA THẦY KANGTA ĐÓ, ANH MÀ ĐỤNG TỚI CHỊ ẤY LÀ BANH XÁC VỚI THẦY,Ở ĐÓ MÀ EM ĐA NGHI LUNG TUNG"- chàng cá hét lên.

Eunhyuk nghe xong liền nín khóc và ngơ mặt ra, cả đám lại được một phen ngạc nhiên. Không một ai ngờ rằng, ông thầy chủ nhiệm khó tính của mình lại có người yêu, mà lại còn tuần sau kết hôn nữa chứ. Cả đám đang đơ mặt, thì thầy Kangta từ ngoài bước vào, trên tay là một chồng thiệp mời.

"Mấy đứa tuần sau là đám cưới của thầy, mấy đứa nhớ tới đông đủ nha"- thầy Kangta vừa nói vừa đưa thiệp cho Lee Teuk.

Eunhyuk cầm thiệp mời trên tay, rồi nhìn chàng cá ngượng ngùng. Chàng cá nhà ta thấy người yêu xuống nước nhỏ năn nỉ, liền giả vờ giận không thèm quan tâm. Cậu chàng thấy Donghae không thèm để ý tới mình, liền xích lại gần chàng cá.

"Hae...Hae à...anh giận em hả? Hae...anh cho em xin lỗi đi mà, tại em sợ mất anh nên em mới..."- Eunhyuk nắm tay chàng cá lắc lắc, đồng thời dùng chiêu 'nước mắt mĩ nhân'.

"Được rồi em đừng khóc nữa, nhưng sau này đừng ghen linh tinh nữa. Ngoài em ra, anh không yêu ai hết"- chàng cá ôm Eunhyuk vào lòng.

Cả hai cứ 'tình chàng ý thiếp' mà bơ những người còn lại. Thầy Kangta thấy thế, thì đứng lên bỏ đi về trả lại không gian cho đôi trẻ. Kyuhyun đứng bên ngoài thấy thế cũng đi lên phòng, anh vừa đi ngang phòng của Zhoumi thì nghe tiếng cậu nói chuyện.

"Tớ không muốn Kyuhyun hiểu lầm. Tình cảm tớ dành cho cậu chỉ là tình bạn mà thôi, người tớ yêu thật lòng chính là Kyuhyun"- cậu nhỏ nhẹ nói.

Anh đứng bên ngoài nghe cậu nói như thế, thì anh cảm thấy rất vui. Nhưng thú thực, anh vẫn còn cay cú chuyện lúc nãy. Anh nghe xong, liền đi thật nhanh về phòng để gặp Sungmin. Anh phải nhờ Sungmin thuyết phục cậu qua ở chung phòng với anh, nếu không sớm muộn gì anh cũng anh sẽ mất cậu như chơi.

Vừa bước vào phòng anh thấy Sungmin đang ngồi trên giường học bài. Anh bước tới gần, lấy tay khếu Sungmmin. Sungmin ngước mặt lên nhìn, thì thấy anh dùng nét mặt không thể nào thảm hơn nhìn mình.

"Làm gì mà mặt thảm thế?"- Sungmin để tập lên bàn.

"Giúp tớ thuyết phục Zhoumi qua ở chung phòng với tớ đi"- anh dùng mặt cún con năn nỉ Sungmin.

"Ok! Để tớ giúp, dù cậu không nhờ tớ cũng giúp. Nếu không tớ sẽ không thể nào ngủ được, khi tối nào cậu cũng lăn qua lăn lại bên giường của cậu"- Sungmin gật đầu đồng ý.

"Bí lùn ơi, tớ thương cậu nhất. Mai tớ làm bánh bí cho cậu ăn"- anh phóng tới ôm chầm lấy Sungmin.

"Thôi cho tớ xin đi, cậu mà làm bánh chắc tớ nghỉ học 3 ngày, còn nhớ hồi năm ngoái cậu làm cho Teuk hyung một cái bánh kem không. Hôm đó ai ăn rồi cũng bị chột bụng, sáng phải nghĩ hết cả lớp"- Sungmin giơ hai tay đầu hàng.

Sungmin vừa nói xong, anh liền cầm cái gối ném thẳng qua giường Sungmin rất may là Sungmin né được. Nhưng Sungmin cũng không vừa cầm cái gối ném ngược lại, cả hai ném gối qua lại một lúc thì mỏi mòn lăn ra ngủ không còn biết trời trăng gì nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro