Chap 5: HIỂU LẦM- P.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả tuần nay Kyuhyun lúc nào cũng theo Zhoumi tò tò như cái đuôi, anh không để cho Siwon có bất kì một cơ hội nào tiếp cận cậu dù là 5'. Từ hôm anh nhìn thấy Siwon hôn cậu đến nay, anh luôn đề cao cảnh giác Siwon. Chỉ cần anh chàng đến gần cậu, anh liền nhìn anh chàng với ánh mắt sẹt tia lửa điện.

Hôm nay, anh nhân lúc Siwon và cậu đi đến câu lạc bộ võ thuật. Anh liền tìm Sungmin, và nhờ chàng ta giúp anh dọn đồ của cậu qua phòng mình. Rồi đem đồ của Sungmin qua phòng Siwon, anh và Sungmin lo lúi cúi tranh thủ dọn phòng trước khi chủ nhân căn phòng về tới.

Sau một hồi vật lộn mệt bở hơi tay, anh cũng đã dọn xong đồ của cậu về phòng mình. Anh và Sungmin kéo nhau lếch xác xuống phòng khách, mạnh ai nấy nằm dài sải lai trên ghế như con cá bị mắc cạn, mà chưa có ai đưa ra biển, nhìn tội nghiệp vô cùng.

"Trời ơi, đồ của cậu ấy nhiều thật"- Sungmin nằm dài nói.

"Mới dọn có chút mà than, cậu béo ú như vậy phải vận động cho giảm cân. Có như vậy mới cưa được Sa Eun noona"- anh vỗ vai Sungmin.

"Sao cậu biết"- Sungmin tròn mắt nhìn.

"Trời, tớ còn biết cậu tỏ tình với chị ấy lần này là lần thứ 25 bị chị ấy từ chối nữa kìa"- anh nhún vai.

"Cậu nói tớ béo ú, vậy cậu nhìn lại cậu coi. Cậu có khác que củi chút nào không, nhìn y chang cây củi biết đi"- Sungmin bật dậy kí đầu anh.

Anh nhăn mặt xoa cục u vừa nổi lên, còn Sungmin thì tỉnh rụi như sáo. Anh tức xì khói, liền đứng lên xoắn tay áo định đánh Sungmin. Nhưng chưa kịp đánh đấm gì, thì Sungmin đã đứng lên bỏ chạy. Anh rượt chàng ta chạy vòng vòng trong nhà mà không biết mệt.

Cả hai rượt nhau từ phòng khách lên tới phòng, Sungmin thấy chân mình ngắn hơn chân anh, nên chạy vào phòng Siwon cố thủ trong đó. Anh thấy tên bạn thân béo ú của mình trốn rồi, nên cũng đi về phòng nằm nghỉ một chút.

-----12h trưa----

Sau nửa ngày 'đóng quân' ở câu lạc bộ võ thuật, Zhoumi và Siwon cũng về đến kí túc xá với hai cái chân mỏi nhừ. Bước vào nhà cậu và Siwon liền đi lên phòng, nhưng vừa bước vào phòng cậu và Siwon như người ngoài hành tinh rớt xuống. Bao nhiêu đồ của cậu đột nhiên biến mất, mà thay vào đó là đồ của Sungmin.

"Ủa sao lạ vậy? đồ của tớ đâu hết rồi"- cậu quay qua nhìn Siwon.

"Sáng giờ tớ với cậu ở câu lạc bộ võ thuật mà, cậu hỏi tớ tớ hỏi ai"- Siwon lắc đầu.

Cậu đang vận dụng toàn bộ công suất của não bộ để nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, thì Kyuhyun vừa mở của bước vào vừa huýt sáo. Cậu giật mình quay qua thấy anh cười rất ư là tươi, cậu chưa kịp hỏi anh câu nào. Anh liền nắm tay cậu kéo qua phòng mình, mặc kệ Siwon đang bị xịt keo chôn chân tại chỗ.

Mở cửa phòng bước vào cậu chỉ còn có thể mở to mắt nhìn anh thôi, thì ra bao nhiêu đồ của cậu bị đem qua đây mà cậu không biết. Cậu đang ngơ ngác, thì anh ấn cậu ngồi xuống giường rồi đưa cho cậu một cái hộp nhung. Cậu mở ra, lần này là một sợi dây chuyền. Anh nhìn cậu cười hì hì, rồi bước tới đeo nó cho cậu.

"Không được tháo ra đó. Trong lớp mình cậu nói chuyện với ai cũng được, trừ Siwon"- anh nói với cậu.

"Tại sao? Tớ với Siwon chỉ là bạn thôi mà"- cậu hỏi lại.

"Nhưng mà tớ không thích"- anh hậm hực.

Cậu ngơ mặt không hiểu tại sao anh lại không thích cậu nói chuyện với Siwon, cậu với Siwon đâu có gì cùng lắm là bạn hơi thân một chút thôi. Đang ngồi suy nghĩ, thì Ryeowook mở của bước vào. Cậu giật mình quay qua, thì thấy Ryeowook đang trong tình trạng nước mắt ngắn nước mắt dài.

"Chuyện gì vậy?"- anh và cậu đồng thanh.

"Sunggie...hic...hic...Sunggie...hết yêu tớ rồi"- Ryeowook vừa khóc vừa nói.

"CÁI GÌ? ĐÙA NHAU CHẮC?"- cả hai hét lên.

"Tớ đùa với hai người làm gì"- Ryeowook thút thít.

"Hai người chẳng phải hai người còn ngọt ngào hơn cả Donghae và Eunhyuk sao?"- Zhoumi tròn mắt hỏi.

"Zhoumi nói đúng đó, chuyện gì vậy?"- Kyuhyun gật đầu.

____________FLASH BACK___________

Sáng nay, Ryeowook cùng với Yesung tới câu lạc bộ âm nhạc. Do khối 12 sắp tốt nghiệp, mà cả hai lại trong đội văn nghệ của trường. Vì thế mà thời gian này, cả hai phải thường xuyên có mặt ở câu lạc bộ vào những ngày nghỉ.

"Các em giải lao một chút đi. Khoảng 30' sau các em có mặt đầy đủ ở đây, mình tập thêm một chút rồi nghỉ"- thầy dạy nhạc lên tiếng.

Thầy vừa dứt lời, thì Ryeowook liền chạy bay xuống căn-tin mua café và ít đồ ăn nhẹ cho Yesung. Ryeowook vừa đi vừa hát, cậu biết rõ Yesung. Một khi anh đã chú tâm vào việc gì, thì phải làm cho xong hoàn hảo mọi việc thì mới ngưng. Cậu biết chắc, bây giờ là anh đang đói meo râu rồi đây.

Yesung đang ngồi trong phòng nhạc tập hát, thì có một vòng tay ôm chầm lấy anh từ phía sau. Anh giật mình quay qua, thì ra là nhỏ Sooyoung của lớp 10A1. Yesung bực mình gỡ tay nhỏ Sooyoung ra khỏi người mình, anh đứng lên định bỏ đi thì bị nó nắm tay lại.

"Yesung oppa! Em thích anh"- cô ả rưng rưng nước mắt cá sấu.

Yesung toan bước đi, cô ả lại gọi anh. Anh quay lại, có một thứ gì đó chặn ngang đôi môi anh, là cô đang hôn anh. Anh không biết phải phản ứng như thế nào, anh cứ để yên như thế mà không biết có người đã nhìn thấy.

"Sunggie...hức..hức..."- Ryeowook ngấn lệ.

Ryeowook lấy tay che miệng để không bật ra tiếng khóc. Cậu quay chạy đi, Yesung liền đuổi theo. Anh chưa kịp nhất chân lên để chạy theo, thì bị cô ả nắm tay anh giữ lại. Anh lừ lừ quay lại, hai mắt long sòng sọc. Cô ả giật mình lùi lại, anh bước tới thì ả thụt lùi về phía sau đến khi ả đụng vách tường.

"Op...pa..."- cô ả lắp bắp.

"Đừng để tôi nhìn thấy mặt cô. Một.lần.nào.nữa"- anh gằn từng chữ.

Nói xong anh liền đuổi theo Ryeowook, anh tìm cậu khắp trường mà không thấy cậu đâu, kể cả nơi mà anh và cậu hay đến là sân thượng cũng không thấy. Anh đang lo lắng không biết làm sao, thì anh thấy một dáng người nhỏ bé đang ngồi sau sân trường. Yesung nhìn kĩ lại thì ra là Ryeowook, anh liền chạy như bay đến chỗ của cậu.

"Wookie...Wookie..."- Yesung khều Ryeowook.

"Anh có giỏi thì anh theo cô ta luôn đi"- cậu hét lên.

Nói xong cậu đứng lên bỏ về kí túc xá, mặc kệ cho Yesung gọi hay cắm đầu cắm cổ đuổi theo cậu cũng đều mặc kệ. Yesung thấy tình hình không ổn, liền lấy điện thoại gọi cho thầy thanh nhạc xin nghỉ một buổi. Sau đó liền đuổi theo cậu.

Anh dùng hết sức bình sinh, chạy thật nhanh để đuổi theo cậu. Không cần hỏi cũng biết anh mệt cỡ nào, nhỏ con mà chạy nhanh khiếp. Ngay cả người từng đoạt giải điền kinh cũng không đuổi theo kịp, chứ đừng nói chi là một người bình thường như anh.

Nhưng trời không phụ người có lòng, anh tìm một hồi thì anh nhìn thấy cậu. Anh liền chạy tới nắm tay cậu lại để giải thích, nhưng cậu gạt tay anh ra rồi bỏ đi một mạch.

____________END FLASH BACK______

Sau một hồi khóc lóc ĩ ôi, tỉ tê với Kyuhyun và Zhoumi, Ryeowook cũng chịu ngưng câu chuyện dài lê thê lết thết. Anh và cậu nghe xong chỉ còn biết đập đầu vào gối thở dài, vì chuyện chỉ có như thế mà khóc lóc than thở. Vậy nếu cậu chàng gặp trường hợp của anh, chắc cậu chàng khóc ngập cái kí túc xá này luôn quá.

"Trời đất, có vậy thôi đó hả?"- Kyuhyun than trời.

"Chứ...hic...cậu...hic...muốn gì nữa?"- Ryeowook vừa thút thít vừa nói.

"Tớ nghĩ chắc cậu hiểu lầm Yesung hyung rồi, hyung ấy không phải như vậy đâu"- Zhoumi chống cằm nói.

"Hai cậu còn bênh vực cho cái tên lăng nhăng đó nữa hả?"- Ryeowook gào lên.

"Tụi tớ chỉ nói thật thôi, cậu quen Yesung hyung lâu vậy mà không biết tính hyung ấy sao?"- Kyuhyun xoa xoa cái lỗ tai.

Nghe anh nói xong Đậu lùn đứng lên bỏ đi ra ngoài, làm anh và cậu như bị xịt keo. Anh và cậu ngơ ngác nhìn nhau, tự nhiên qua phòng người ta khóc lóc kể lể rồi đứng lên bỏ đi một mạch. Thở dài, anh lấy điện thoại ra gọi cho Heechul và Lee Teuk.

"Hyung ơi, chừng nào hyung về?"- anh hỏi Lee Teuk.

"Tối hyung về, có chuyện gì hả?"- Lee Teuk lo lắng hỏi.

"Ryeowook cần quân sư, em bó tay rồi"- anh cầu viện.

" Gì vậy?"- thiên thần nóng ruột.

Anh hít một hơi thật dài, kể một lèo không ngừng nghỉ chấm phết gì hết. Sau một hồi thêm mắm dặm muối đổ thêm bột ngọt rồi cho thêm đường, cuối cùng anh cũng chịu dừng lại. Không cần nói anh cũng biết thiên thần và nàng lọ lem đang nghiến răng ken két, chờ tối về xử lí con rùa có tên là Kim Yesung.

"TỐI NAY HỘI NGHỊ BẠN TRÒN. CẤM TRỐN"- Heechul hét qua điện thoại.

Anh nghe xong thì thở dài, anh đang âm thầm cầu nguyện cho Yesung được 'bảo toàn mạng sống' dưới tay của Chul lọ lem và Teuk thiên thần. Trong lớp không ai là không biết Lee Teuk và Heechul thương Ryeowook nhất bọn, vậy mà Yesung lại để cho Ryeowook khóc coi như Yesung chết chắc rồi.

"Tối nay cậu cho tớ ngủ chung giường với cậu đi, tớ nhường giường của tớ cho Yesung hyung"- anh cười gian nhìn cậu.

"Ừ, giường rộng mà. Ngủ hai đứa ngủ một giường cũng được mà"- cậu ngây thơ gật đầu.

Cậu vừa dứt lời, thì anh phóng qua ngay ôm hôn cậu ngay. Anh ôm cậu chặt tới mức cậu tưởng mình sắp chết ngạt tới nơi, cậu thấy hơi khó thở liền lấy tay khều anh. Anh giật mình nhìn lại, thì mặt cậu đỏ au do khó thở liền buông cậu ra.

"Hi...hi...tớ xin lỗi. Tại tớ vui quá he...he..."- anh vừa gãi đầu vừa cười.

"Không sao"- cậu đỏ mặt trả lời.

Anh không nói không rằng, liền nằm xuống trùm mền ngủ một giấc. Cậu còn đang ngỡ ngàng vì nụ hôn vừa rồi, anh đã hôn cậu sao. Anh đã làm điều mà từ trước tới giờ anh chưa làm sao, nhưng anh lại làm điều này với cậu. Lắc đầu để quên đi mờ hỗn độn trong đầu, cậu cũng nằm xuống kéo chăn lên trùm đầu lại ngủ một giấc cho nhẹ đầu óc.

--------------7h tối tại kí túc xá---------

Mọi người có mặt đầy đủ tại phòng khách, mặt ai cũng xanh lè cắt không ra một giọt máu. Cả đám đang cố gắng kềm chế cơn sợ hãi của mình lại, thường thì hai vị hyung trưởng Lee Teuk thiên thần và Heechul lọ lem rất hiền. Nhưng mà một khi đã nổi giận thì coi như, kẻ vừa chọc giận hai vị hyung trưởng này sáng ngày hôm đó đã bước nhầm chân ra cửa.

Lee Teuk và Hee Chul ngồi trên ghế chính, mắt nhìn thẳng vào Yesung như đang nhìn một tên tội đồ. Hee Chul nghiến răng ken két, hai mắt trừng lên, khiến Hankyung phải ngồi bên cạnh vuốt lưng cho Heechul hạ hỏa. Còn 'thiên thần' thì thả sát khí ngùn ngụt, làm KangIn vốn dĩ không sợ trời và cũng không sợ đất còn phải rùn mình.

"Wookie, nói cho hyung biết Yesung đã gì?"- Lee Teuk gằn giọng.

Ryeowook giật mình kể lại mọi chuyện, khỏi phải nói từng câu từng chữ một là từng hồi chuông 'báo tử' cho Yesung. Sau khi Ryeowook ngưng câu chuyện, Lee Teuk nghiến răng quay qua Yesung hai mắt tóe lửa nhìn anh chàng.

"KIM YESUNG! Tôi cho cậu 30s để giải thích mọi chuyện"- Lee Teuk nhấn mạnh từng chữ.

Yesung run rẩy thuật lại toàn bộ câu chuyện, từ chuyện mình từ 'bị hại' rồi trở thành 'bị cáo' ra sao. Anh chàng đều kể hết tất tần tật, tuốt tuồn tuột. Nhưng xui cho chàng ta, Lee Teuk không phải là người nhẹ dạ mà tin ngay lời anh chàng nói.

"Có đúng như vậy không?"- Lee Teuk trừng mắt nỏi.

"Em nói thật đó hyung"- Yesung giơ tay thề.

"Chullie, cậu xử đi"- Lee Teuk quay sang nói với Hee Chul.

"Hai ngày không được ăn bất kì món gì, và 1 tháng không được vào phòng. Muốn ngủ đâu thì ngủ, hình phạt có hiệu lực từ ngày hôm nay"- Hee Chul tuyên án.

Sau khi nghe Hee Chul 'tuyên án' mặt Yesung liền chảy dài ra, lần này anh chàng thảm rồi. Chul đại nhân mà 'tuyên án' thì chỉ có nước khóc ròng thôi van xin vô ích, Yesung lặng lẽ nhìn mọi người ăn tối. Nhưng biết làm sao được, đành chịu thôi.

Sau khi ăn tối xong, mọi người kéo nhau về phòng. Yesung đang đau khổ vì phải làm bạn với sofa, thì Kyuhyun và Zhoumi nắm tay anh chàng kéo lên phòng mình cho anh chàng ngủ nhờ.

"Hai đứa cho hyung ngủ nhờ, làm sao hai đứa..."- Yesung bỏ lửng câu nói.

"Tụi em ngủ chung một giường mà, chết ai đâu. Với lại tụi em trong sáng lắm, không như hyung nghĩ đâu nha"- cậu đỏ mặt trả lời.

"Sao ổng biết mưu đồ của mình hay vậy ta?"- anh lầm bầm.

"Hyunnie! Cậu vừa nói gì thế?"- cậu quay qua hỏi lại.

"À! không có gì, ngủ thôi mai có tiết kiểm tra lí đó"- anh chối bay chối biến.

Nói xong anh liền nằm xuống trùm mền ngủ, cậu và Yesung hai anh em ngơ ngác nhìn nhau. Yesung nhún vai rồi nằm xuống ngủ, còn lại một mình cậu. Cậu không biết lúc nãy anh lầm bầm cái gì, nhưng cậu thừa biết anh chẳng tốt lành gì nhường giường của anh cho Yesung.

"Cậu tưởng lừa được tớ sao, không dễ đâu"- cậu lấy tay chọt má anh.

Cậu ngồi bên cạnh hết chọc má anh, rồi lấy tay gãi sóng mũi của anh. Cậu nghịch mặt anh chán chê, rồi mới nằm xuống kéo chăn lên trùm đầu ngủ. cậu không hề biết rằng, bên cạnh cậu có một con sói đang nở một nụ cười hạnh phúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro