Chap 7: GHEN- P.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm Zhoumi bị trật vai đến nay, ngày nào Kyuhyun cũng dính cậu như keo dán sắt. Nhưng có một điều lạ là, không bao giờ anh nhìn thẳng vào mắt của cậu, mỗi lần anh nhìn vào mắt cậu là mặt anh đỏ lên. Cứ mỗi lần như thế, anh liền quay lưng bỏ đi. Khoảng 2' sau, thì anh lại theo dính lấy cậu.

Ngồi trong lớp, mà hồn phách của anh đang chu du tận phương nào, không thì thỉnh thoảng anh nhìn cậu rồi mặt anh lại đỏ lên. Mấy ngày nay anh đều theo cậu tò tò, nhưng chỉ cần chỗ nào chỉ có riêng hai người, thì anh lại bỏ đi một chút rồi anh lại xuất hiện.

Cậu ngồi trên sân thượng của trường, thả trôi tâm hồn theo những suy nghĩ. Cậu thấy anh mấy ngày nay rất kì lạ, người thì lúc nào cũng như mất hồn, thỉnh thoảng lại còn đỏ mặt. Cậu hỏi một đằng thì anh lại trả lời một nẻo, không thì lắp ba lắp bắp như trẻ con. Không thì mỗi lần cậu khều anh, thì anh giật bắn người như mình vừa phạm tội sợ bị cảnh sát bắt. Đang ngồi suy nghĩ mông lung, thì cậu cảm giác có cái gì lạnh lạnh áp lên má của mình.

"Sao thế? Nè uống nước đi"- Siwon ngồi xuống đưa lon nước cho cậu.

"Cảm ơn cậu Wonnie! Tớ không sao, đang suy nghĩ vài chuyện thôi"- cậu mỉm cười rồi cầm lấy lon nước ngọt.

Siwon và cậu ngồi trên bệ đá, cả hai nói chuyện rất vui vẻ. Siwon cứ bị cậu chọc cho cười miết, hay nói đúng hơn từ lúc cậu xuất hiện trong cuộc đời của Siwon, thì anh chàng mới biết thế nào là niềm vui, thế nào là hạnh phúc. Cuộc sống của Siwon từ trước tới giờ vẫn cứ như một chiếc máy, sáng đi học chiều thì về kí túc xá, cứ như vậy ngày này qua tháng khác không thay đổi gì khác.

Sau khi Kyuhyun bỏ đi một lúc để đầu óc thư giãn, anh liền chạy lên sân thượng để tìm cậu. Nhưng vừa lên tới nơi, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy. Đó là Siwon đang chuẩn bị hôn cậu, anh nổi đóa liền tung chân đá phăn bay luôn cánh cửa.

"Hai người đang làm gì vậy hả?"- anh hét lên.

"Tớ..."- cậu và Siwon ngập ngừng trả lời.

"Tớ thật không ngờ cậu là người như vậy"- anh hét lên nói.

Anh quay lưng bỏ đi, mà không để cho cậu và Siwon giải thích một lời nào. Anh bước vào lớp với cái mặt không thể nào tức hơn, nói cách khác là anh đang ghen sôi máu, chỉ cần thêm một câu châm chọc là núi lửa sẽ phun trào ngay mà không cần gì hết.

Lee Teuk đang 'bà tám' với KangIn, thì anh tới gần kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. 'Thiên thần' thấy anh than ngắn thở dài, liền ngưng 'tám' lập tức quay qua nhìn anh. KangIn thấy anh buồn, nên cũng quay qua 'tám'. Hai anh em thấy anh cứ thở ngắn than dài, mà máu nhiều chuyện nổi lên.

"Có chuyện gì mà mặt em hầm hầm vậy Kyuhyun?"- Lee Teuk tò mò hỏi.

Anh nghe xong, liền hít một hơi xổ một tràng dài thượt. Khỏi phải nói từng câu từng chữ anh kể ra, đều khiến cho kẻ nhiều chuyện ngồi đối diện ngạc nhiên cỡ nào. Hai anh em Kangteuk há mồm ngạc nhiên, cả hai người ai cũng biết trước đây Siwon là người lạnh lùng đến mức cả trường gọi là 'hoàng tử băng giá'. Còn anh thì được con gái trong trường là 'tảng băng ngàn năm', vậy mà giờ thay đổi 360 độ.

"Biết đâu em hiểu lầm Zhoumi thì sao, Kyuhyunnie?"- KangIn vừa nói vừa massage cho Lee Teuk.

"Hiểu lầm cái gì mà hiểu lầm, em thấy tận mắt rồi còn gì nữa. Lầm sao được mà lầm"- anh gào lên.

"Trời em có cần hét lớn thế không?"- 'thiên thần' xoa xoa cái lỗ tai.

"Choi.Siwon. Tớ.sẽ.giết.cậu"- anh nghiến răng.

Anh đang ngồi 'trút bầu tâm sự' với Lee Teuk và KangIn, thì cậu và Siwon từ ngoài đi vào, vừa đi vừa nói chuyện. Anh quay qua hai mắt long lên sòng sọc, răng nghiến ken két, khói bốc đầy đầu, hai tay run lên, mặt thì đỏ lên như mặt Quan Công. Nói chung, là anh đang nổi trận lôi đình.

Cậu và Siwon cứ ngồi nói chuyện vô tư cười nói vui vẻ, mà không hề hay biết có một ngọn núi lửa đang trong giai đoạn chuẩn bị phun trào. Kyuhyun ngồi bàn bên cạnh mà cậu coi như vô hình, cứ như là cậu đang quen với Siwon chứ không phải quen với anh.

"Không, tớ thề là tớ không có thấy gì hết á"- Siwon phân bua.

"Thật không, chứ mặt cậu tớ nghi lắm nha. Có thật là không thấy gì không"- cậu nheo mắt hỏi.

"Thật mà, tớ không thấy gì hết. Chỉ có một lần duy nhất, là tớ vô tình nhìn thấy người của cậu thôi"- Siwon gân cổ nói.

"CHOI SIWON! CẬU VỪA NÓI CÁI GÌ?"- cậu hét lên.

Siwon giật mình khi biết mình nói hớ liền nhanh chóng bịt mồm mình lại, nhưng rất tiếc cho Siwon. Khi anh chàng phát hiện ra mình nói hớ, thì đã muộn. Bây giờ, Siwon đang trong tình thế 'sống không được, chết không yên'. Lúc này có hai quả bom hẹn giờ, đang sắp đến lúc nổ tung.

"CHOI.SIWON.CẬU.VỪA.NÓI.CÁI.GÌ?"- Kyuhyun vừa nghiến răng vừa bẻ tay.

"Cậu chết chắc rồi"- cậu cười tươi rói.

Siwon thấy lạnh sống lưng, Kyuhyun nghiến răng anh chàng sợ 1. Nhưng nhìn thấy cậu cười như thế, thì anh chàng sợ 10. Cậu vừa dứt lời thì Siwon đứng lên bỏ đi một mạch, không dám ở trong lớp lâu hơn được nữa. Sau khi Siwon bỏ đi anh liền quay qua nhìn cậu, rồi cũng đứng lên xách cặp đi về.

Cậu thấy anh bỏ về, liền đứng lên chạy theo. Cậu gọi anh cỡ nào anh cũng không nghe và bỏ đi một mạch. Khỏi phải nói cũng biết, lúc anh nghe Siwon nói hớ, anh đã 'nổi bão' lên tới mức nào. Lần này thì cậu mệt rồi đây, tình ngay lí gian làm sao mà giải thích.

Cậu về tới kí túc xá liền đi thẳng lên phòng để nói chuyện với anh, nhưng mà cậu không thấy anh đâu hết. Cậu chạy lên sân thượng, rồi tìm khắp nhà mà chẳng thấy anh, gọi điện thoại đến thế nào anh cũng không bắt máy khiến cậu lo lắng không yên.

Cậu ngồi trên ghế sofa hai mắt đỏ hoe, cậu không biết anh đi đâu mà đến cả điện thoại cũng không bắt máy. Cậu gọi điện thoại cho anh một lần nữa, nhưng anh vẫn không chịu bắt máy. Khỏi nói cũng biết lúc này cậu lo lắng đến mức nào, có một lần Siwon kể với cậu, trước đây anh từng bị tai nạn nên bây giờ sức khỏe anh rất yếu. Chỉ cần thời tiết thay đổi một chút thôi, thì anh sẽ bị cảm ngay.

Bên ngoài trời đang nóng như lò lửa, thì bỗng nhiên đổ mưa như thác chảy. Cậu thấy anh chưa về, liền chạy ra ngoài đi tìm anh. Cậu tìm anh khắp nơi, nhưng chẳng thấy bóng dáng của anh đâu. Cậu lo lắng cho anh đến nỗi, cậu bị ướt mưa mà bản thân không biết. Đột nhiên cậu thấy đầu ốc mình nặng trịch, mắt thì hoa cả lên, nói chung là cậu thấy mọi vật trước mặt đang quay mòng mòng. Cậu thấy hai mắt mình bắt đầu mờ đi, rồi sau đó thì cậu không còn biết trời đất là gì.

Cậu mở mắt ra thấy mình đang nằm trong phòng, đầu óc cậu ê ẩm cứ như bị ai đánh. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng cậu quay qua thì thấy anh ngồi lù lù ở trên giường, mà mặt của anh thì đen như ông Táo. Cậu leo xuống khỏi giường định bước tới nói chuyện với anh, thì cơn đau từ đầu và từ vai do lần bị thương hôm trước truyền tới khiến cậu ngã khụy xuống đất.

Anh lật đật chạy tới đỡ cậu ngồi lên giường, nét mặt anh vẫn lạnh như băng thay đổi. Cậu thấy anh nhìn mình chằm chằm, nhưng anh lại không nói gì chỉ cứ ngồi nhìn cậu. Cậu nhích lại gần đầu thì dựa vào lưng của anh, còn tay thì vòng qua ôm lấy eo của anh.

"Đừng giận tớ nữa được không?"- cậu thì thầm.

"Cậu còn sốt, để tớ đi lấy thuốc cảm cho cậu"- anh nhìn cậu với anh mắt vô cùng dịu dàng.

Cậu gật đầu cười với anh, anh đỡ cậu nằm xuống giường đắp chăn cho cậu, rồi đứng lên bỏ ra ngoài. Xuống tới phòng khách, anh bắt gặp Siwon đang ngồi trên sofa. Anh bước tới gần ngồi xuống ghế đối diện, mặt anh đầy sát khí. Anh thừa biết Siwon có tình cảm với cậu, nhưng không nói ra.

"Cậu có biết tại sao Zhoumi bị ngất xỉu không Kyuhyun?"- Siwon trừng mắt hỏi anh.

"Tại sao?"- anh hỏi lại.

"Là vì cậu ấy đi tìm cậu, lúc trưa sau khi tan học. Cậu ấy muốn tìm cậu để giải thích cho cậu biết chuyện sáng nay, nhưng vì tìm cậu mãi không được, cậu ấy mới ra ngoài tìm cậu. Tớ không biết cậu ấy bị ướt mưa bao lâu, nhưng tớ chỉ biết khi tớ thấy cậu ngất, cậu ấy đã sốt rất cao"- Siwon cười khẩy.

"Nên cậu đưa cậu ấy về"- anh nhìn Siwon.

Siwon không nói gì mà chỉ gật đầu, Siwon đứng lên bỏ đi ra ngoài. Còn một mình anh trong phòng khách, anh không ngờ cậu lại ngốc như vậy. Chỉ vì tìm không được anh mà chạy ra ngoài tìm, để rồi bị ngất sao. Anh nên vui hay anh nên buồn đây.

Anh vào bếp mở tủ thuốc lấy thuốc cảm cho cậu, rồi đi lên phòng. Bước vào phòng, anh thấy cậu ngủ từ lúc nào. Anh đến gần ngồi xuống bên cạnh, lau nước nóng cho cậu. Lúc này anh mới phát hiện ra, là chiếc áo thun trên người cậu đã ướt đẫm mồ hôi.

Anh đến tủ quần áo, anh lấy ra một cái áo sơ mi trắng. Anh đến gần thay cho cậu, nhưng đúng là ông trời đang thử thách lòng nhẫn nại của anh đây mà. Anh chỉ thay áo cho cậu thôi, mà mồ hôi của anh tuôn ra ào ào. Tay chân anh thì run cầm cập, tim anh thì đập thình thịch như ngựa chạy, nói chung là anh đang đấu tranh tư tưởng lần 2.

Gần 5' anh mới có thể thay áo cho cậu, vừa xong anh liền lấy đồ chạy vào phòng tắm. Khoảng 10' sau anh bước ra, thì anh thấy cậu thức dậy từ lúc nào. Anh đến gần ôm chầm lấy cậu, anh làm như là cậu và anh xa cách mấy năm trời.

"Cậu uống thuốc đi, lúc nãy cậu sốt cao quá trời"- anh đưa thuốc cảm cho cậu.

"Cậu sao vậy?"- cậu nhìn anh rồi hỏi.

"Cậu đúng là đồ ngốc, cậu cần gì chạy đi tìm tớ, tới mức độ ngất xỉu vậy hả?"- anh dịu dàng hỏi cậu.

"Tớ..."- cậu ngập ngừng.

"Thật ra tớ có ngạc nhiên cho cậu, nhưng tớ sẽ không nói bây giờ. Ngày mai cậu chờ tớ trước cổng trường, tớ sẽ đưa cậu tới đó"- anh mỉm cười thật hạnh phúc.

Cậu tròn mắt nhìn anh, thì ra anh có ngạc nhiên cho cậu nên mới không bắt máy. Đột nhiên cậu thấy hai mắt cay xè, nước mắt cậu thi nhau chảy. Cậu không biết diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào, tâm trạng của cậu lúc này chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ hạnh phúc.

"Cậu khóc sao?"- anh ngạc nhiên.

"Không...Tại vì mắt tớ hơi đau thôi"- cậu biện hộ.

"Được rồi, cho tớ biết đi. Tại sao cậu lại đi tìm tớ"- anh nắm tay cậu.

"Thật ra, chuyện cậu thấy sáng nay ở trên sân thượng chỉ là hiểu lầm thôi. Lúc sáng, khi đang nói chuyện với Siwon thì bụi bay vào mắt tớ, nên cậu ấy thổi giúp tớ thôi"- cậu từ tốn trả lời.

"Thật sao?"- anh hỏi lại.

"Tớ nói thật đó, tin tớ đi mà. Đừng giận tớ nữa"- cậu năn nỉ.

"Muốn tớ hết giận, vậy tối nay cho tớ ngủ chung với cậu đi"- anh mọc đuôi sói.

Cậu mỉm cười gật đầu đồng ý với yêu cầu của anh. Anh thấy cậu gật đầu liền đỡ cậu nằm xuống giường, đắp chăn cho cậu cẩn thận. Anh đợi cậu ngủ thật say, rồi mới leo lên giường kéo chăn lên trùm đầu ngủ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro