Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3

Tú Nghiên dần dần tỉnh lại, mở mắt nhìn bên ngoài toàn một màu đen, nàng biết là mình đang ở trong căn phòng quen thuộc trong cung Thái tử. Sự yên lặng, tĩnh mịch khiến cho người ta sợ hãi, cô đơn muốn khóc.

Nhớ tới chuyện đã xảy ra trong cung, Tú Nghiên cuộn lấy thân thể, đau lòng rơi lệ. Quyền Du Lợi, ngươi thật sự muốn ta chết đi sao?

Tỷ tỷ, hắn là thực sự từng quan tâm đến muội sao? Hay tỷ căn bản đã lừa muội. Thái tử muốn muội biến mất, hắn thật đáng sợ, tỷ tỷ…. Tỷ bảo muội phải sống tiếp như thế nào đây? Có lẽ lý do duy nhất Quyền Du Lợi chưa thật sự ra tay với nàng là vì phụ thân của nàng là đương kim thừa tướng. Hắn chính là chưa đủ lực để công khai cùng phụ thân nàng đối đầu.

Thể xác và tinh thần nàng đều rã rời mệt mỏi, lệ rơi đầy mặt, ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng. Trong căn phòng vắng, một nữ tử cô độc bất lực khóc, trong lòng đau đớn.

Ngẩng đầu, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, vẻ mặt nàng mờ mịt.

”Giấc mộng mấy năm qua của ta, đã đến lúc nên tỉnh lại rồi!”

Thời gian trôi qua thật mau, Tú Nghiên đã ở cung Thái tử được một tháng. Một tháng qua với nàng yên ả khiến nàng có chút hơi nghi ngờ. Từ ngày nàng suýt chết, Quyền Du Lợi cũng không có tới tìm nàng gấy rắc rối nữa. 

Một buổi tối Tú Nghiên cảm thấy tâm trạng nên bảo Điệp Nhi mang đến cho nàng một cây đàn. Đã lâu nàng chưa đụng đến nó, cũng có chút hơi nhớ.

Nàng chìm đắm trong chuỗi cảm xúc của mình, muốn mượn tiếng đàn để giải bày tâm sự. Điệp Nhi tuy không hiểu rõ âm luật như nàng nhưng nghe nàng dạo một khúc nhạc xuất thần như vậy cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Bởi thế nên không ai để ý tới có tiếng bước chân đang tới gần

Cho đến khi bước chân ấy đến bên và dừng lại, Điệp Nhi mới giật mình biến sắc, Tú Nghiên cũng dừng đàn xoay người lại - không ngờ lại là Quyền Du Lợi. Hắn vận một thân trường bào màu xanh lam, vẻ mặt không có vẻ lạnh lùng mà trái lại rất thanh nhã, ôn hòa.

Đương nhiên, nàng biết, trên thực tế cái vẻ mặt đó chỉ là gạt người.

Người ta vẫn nói dáng vẻ có thể lừa gạt được người khác, Quyền Du Lợi lại được ông trời tặng cho một bề ngoài hoàn hảo đến thế, vô luận là hắn khoác lên người loại y phục nào, khuôn mặt nào cũng không ai đoán ra được tâm ý 

Quyền Du Lợi phóng một ánh mắt đầy sự phức tạp rồi chậm chạp phun ra mấy chữ: “Tiếp tục, đừng ngừng lại.”

Tú Nghiên nhìn hắn rồi nhanh chóng hướng ánh mắt ra nới khác, thật tâm nàng không hề muốn nghe theo lời của hắn, nhưng lại không có cách nào trái lại mệnh lệnh. Có lẽ do nàng nhu nhược, nhưng bản thân nàng lại quá ngạo khí nên thật sự không biết phải xử trí ra sao.

Hắn chờ đợi nàng đàn, hắn muốn nàng vì hắn mà đàn.

Nàng quyết định sẽ không theo lời hắn.

Không gian xung quanh hai con người bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Quyền Du Lợi vẫn đứng im tại chỗ, Tú Nghiên cũng không hề nhúc nhích. Sắc mặt Quyền Du Lợi bỗng chốc trở nên lãnh khốc khiến cho Điệp Nhi hoảng sợ xanh mặt.

Chưa bao giờ có một người nào dám không phục tùng mệnh lệnh của hắn, nữ tử này ngang nhiên dám to gan cãi lại mệnh lệnh của hắn. Nhìn về phía nàng, Tú nghiên không hề trang điểm, khuôn mặt để tự nhiên, mái tóc đen dài mượt mà, cài trên đó một chiếc trâm đơn giản, trong bóng đêm, đôi mắt nàng rực sáng, không hề né tránh hắn mà nhìn thẳng vào hắn, lộ ra ý chí kiên nghị bất khuất, nhưng…. lại cực kỳ hấp dẫn người khác.

Nàng định khiêu khích hắn? !!!

Tú Nghiên thở dài một hơi, may mắn là hắn đã hạ hỏa, nhược bằng không, nàng căn bản không dám tưởng tượng hậu quả, dù thân nàng là một tiểu thư khuê các, luôn ở trong khuê phòng nhưng trước đây cũng đã từng nghe qua những thủ đoạn mà Quyền Du Lợi đã từng làm – đó đều là những thủ đoạn tàn nhẫn, vô tình nhất.

Quyền Du Lợi nhìn nàng thở dài, trong lòng âm thầm buồn cười.

Chưa từng có người nào dám đối đầu với hắn, nữ tử to gan này đúng là không biết tự lượng sức mình. Bất quá, dũng khí này cũng thật đáng khen.

Quyền Du Lợi phất tay bảo Điệp Nhi ra ngoài. Điệp Nhi lấm lét nhìn hắn, lại nhìn Tú Nghiên hơi lo lắng một chút, cuối cùng cũng lui ra.

Trong phòng chỉ con lại Tú Nghiên cùng Quyền Du Lợi. Tim Tú Nghiên bất giác đập thình thịch. Hắn rốt cục muốn làm gì nàng?

Như không để ý thấy sự bất an trong mắt Tú Nghiên, Quyền Du Lợi tự mình ngồi xuống, chậm rãi nói ra một câu khiến sắc mặt Tú Nghiên bỗng chốc tái nhợt.

“Ngươi muốn đàn hay muốn “được yêu”?”

Câu nói của Quyền Du Lợi quả thật có tác dụng. Trong đầu Tú Nghiên lại lóe lên hình ảnh khủng khiếp tối hôm đó.

“Ngươi…Đê tiện” 

Quyền Du Lợi nhếch môi lên khẽ cười một tiếng lạnh nhạt.

Hắn nhìn thấy phản ứng của nàng, nữ tử này rốt cục cũng đã biết sợ hắn!

Nhưng nàng dám mắng hắn, một cảm giác tức giận dâng trào khiến hắn đứng dậy lại gần Tú Nghiên kéo nàng đứng lên, trừng mắt nhìn nàng nạt nộ.

“Không cho phép ngươi mắng ta.”

Không biết lấy đâu ra dũng khí, Tú Nghiên đột ngột đẩy mạnh hắn ra. Vì quá bất ngờ Quyền Du Lợi bị nàng đẩy hơi lùi về phía sau, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nàng.

“Buông tay. Quyền Du Lợi, tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế?”

“Ngươi dám gọi tên ta?” Quyền Du Lợi càng bừng lên lửa giận, nhưng lúc này Tú Nghiên dường mất đi lý trí, nàng không có cảm thấy sợ.

“Gọi tên ngươi thì sao, ta còn muốn mắng ngươi. Quyền Du Lợi, ngươi là một kẻ hỗn đảng, độc ác, vô liêm sỉ” Có bao nhiêu từ ngữ xấu xa, bao nhiêu uất hận trong lòng, bây giờ nàng đều tuân ra hết.

Sắc mặt Quyền Du Lợi càng lúc càng khó coi. Tú Nghiên vẫn chưa bình tĩnh trở lại, một tay không bị Quyền Du Lợi nắm đấm bình bịch vào ngực hắn.

Dường như đây đã là quá sức chịu đựng của Quyền Du Lợi, hắn tát mạnh Tú Nghiên một cái khiễn nàng ngã mạnh xuống nền. Đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm Tú Nghiên.

Nữ tữ này điên rồi, dám gọi tên hắn, dám mắng hắn, còn ngang nhiên đánh hắn.

“Nói cho ta, Quyền Du Lợi, ngươi sao lại hận ta như thế? Ta rốt cục đã làm sai điều gì?”

“Ngươi muốn biết đến vậy sao?”

“Đúng vậy, ta muốn biết”

“Hảo, vậy ta nói với ngươi. Sự tồn tại của ngươi chính là sai lầm. Nếu không có ngươi thì Mỹ Anh đã không chết. Như thế hôm nay vị trí Thái tử phi vốn là của nàng ấy, không phải của ngươi. Vì một nữ tử ngu ngốc như ngươi khiên nàng mất đi mạng sống. Ngươi nói xem, ta có thể không hận ngươi ư?”

“Người ngươi nhắc đến là…tỷ tỷ của ta ?” Tú Nghiên nghe như sét đánh ngang tai, nàng run rẩy hỏi lại.

“Đúng, chính là nàng ấy.” Ngươi là kẻ đã hại chết tỷ tỷ của mình, ta sẽ không cho phép ngươi sống hạnh phúc.

Lời nói lạnh lùng vô tình, giống như thanh kiếm sắc nhọn, đâm vào lòng nàng.

Mỹ Anh? Người này đang nói cái gì vậy? Mỹ Anh, Trịnh Mỹ Anh, tỷ tỷ của nàng ư? Thì ra người Quyền Du Lợi yêu là tỷ ấy. Nhưng nàng không hại chết tỷ ấy, không phải nàng, không phải nàng mà.

Thấy nàng ngẩn ra, Quyền Du Lợi càng thêm chán ghét.

Nữ nhân này nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Ban đầu hắn tưởng nàng là người trong mộng bấy lâu hắn quên đi, nên hắn mới tìm mọi cách để có được nàng. Không ngờ, hắn đã nhầm. Nàng căn bản vốn không phải người hắn yêu, lại chính là kẻ đã khiến hắn mất đi tình yêu đích thực của mình. Hắn vốn đã định hủy hôn, nhưng cuối cùng đã suy nghĩ lại. Hắn muốn nữ tử này chịu đau khổ, hắn sẽ hủy hoại cuộc đời nàng giống như cách nàng bóp chết tình yêu của hắn.

“Nếu ta nói cái chết của tỷ tỷ không phải lỗi của ta, Quyền Du Lợi, ngươi có tin không?”

Tú nghiên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt mê man thập phần mong đợi.

“Không”

Một từ phủ nhận đủ bóp nghẹn trái tim nàng. Nực cười, nàng đang mong đợi điều gì chứ, nam nhân này, hắn sẽ tin tưởng nàng sao? Dẫu biết không thể nào nhưng vẫn không ngăn được trái tim đau đớn.

Quyền Du Lợi hơi do dự, nhìn lên ánh mắt trong veo vô tội của nàng, nữ nhân này, giả vờ thật là hay. Hắn không thể thấy được nỗi lo sợ hay chột dạ trong câu nói vừa rồi của nàng.

Nhưng hắn không phải kẻ ngốc. Hắn đã phái người đi điều tra. Trịnh Mỹ Anh chính là vì cứu nàng ta nên mới rơi xuống vách núi, chết không thấy xác. Nếu nàng ta không lo chuyện bao đồng. Nếu không cứu đứa trẻ ấy thì đã không bị người ta đuổi giết. Kết cục sẽ không như ngày hôm nay. 

Quyền Du Lợi nghiến răng, nữ tử này, suýt nữa bị nàng làm cho hồ đồ, hắn suýt nữa đã mềm lòng tin nàng. Sao hắn lại có suy nghĩ ấy chứ. Chết tiệt!

Hai năm trước Quyền Du Lợi bị ám sát, trúng độc rất nặng. Hắn tuy may mắn qua khỏi nhưng lại quên hết những chuyện đã xảy ra. Hắn có cảm giác mình đã quên đi một số chuyện rất quan trọng, hình như quên cả người hắn từng yêu. Sau này, thỉnh thoảng trong những giấc mơ, hắn thấy Tú Nghiên mỉm cười nhìn hắn, nàng trông thật sự đẹp, có vẻ như hắn quen biết nàng. Vì thế hắn mới hiêu lầm là hắn yêu nàng. May mà Hạo Nhiên đã nói với hắn tất cả. Lúc đó Quyền Du Lợi mới biêt là người mình yêu là một nữ tử khác. Tú Nghiên sở dĩ xuất hiện trong mơ của hắn là vì hắn quá căm ghét nàng đã đẩy Mỹ Anh đến chỗ chết. Hạo Nhiên đã theo 

Quyền Du Lợi rất nhiều năm, biết được những bí mật không phải ai cũng biết của hắn, lại rất trung thành nên hắn không có lý do gì để gạt Quyền Du Lợi chuyện này. 

Quyền Du Lợi vô tình quên mất Mỹ Anh, khi biết được sự thật thì lại bàng hoàng hay tin nàng đã chết. Vì thế hắn rất căm giận Tú Nghiên. Ngây thơ, trong sáng ư? Tốt bụng, thương người ư? Chỉ vì nàng ta như thế mà Mỹ Anh của hắn mới chết. Hạo Nhiên đã nói với hắn, Mỹ Anh chính là người đã cứu Quyền Du Lợi khi hắn bị đuổi giết. Quyền Du Lợi mang ơn nàng, còn chưa kịp trả ơn. Càng nghĩ càng không thể tha thứ cho nữ nhân ở trước mặt này. Hắn sẽ làm cho nàng hối hận khi được sinh ra trên đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic