Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

Miệng nói cứng là không sao nhưng mà nhịn được hai ngày, đến ngày thứ ba Tú Nghiên đã có dấu hiệu không chịu nổi. Tú Nghiên vốn là tiểu thư con nhà danh giá, bình thường được chăm sóc kỹ lưỡng, toàn là Tể tướng bắt nàng ăn hoặc nàng khó chịu không muốn ăn chứ làm gì có chuyện bỏ đói nàng. Ba ngày với nàng vốn là quá giới hạn. Cũng may là Quyền Du Lợi không có cấm nàng uống nước, nếu không nàng chắc sớm kiệt sức mà chết đi rồi.

Nhìn sắc mặt nhợt nhạt cửa nàng, Điệp Nhi không chịu được, tìm Trương quản gia, mong hắn đi cầu xin Thái tử tha cho Thái tử phi. Trương quản gia, hắn cũng muốn giúp lắm, nhưng lại sợ Thái tử tức giận, lần lữa do dự chưa dám đi.

Cuối cùng, Trương quản gia cũng vượt qua nỗi sợ hãi cùng Điệp Nhi đi cầu xin Quyền Du Lợi, nhưng lại bị hắn phớt lờ, còn tức giận ném mạnh lọ hoa bằng gỗ trong phòng hắn về phía Trương quản gia khiến hắn suýt nữa bị thương.

Cho đến khi nghe nha hoàn bẩm báo Tú Nghiên không chịu được nữa ngất đi, Quyền Du Lợi mới miễn cưỡng cho gọi thái y rồi cùng hắn tới phòng nàng xem xét. 

“Mới hai ngày đã không chịu nổi, ta đi xem nữ nhân này rốt cục muốn giở trò gì?!”

Ngay khi thấy sắc mặt trắng bệt thiếu sức sống của Tú Nghiên, Quyền Du Lợi chỉ có một suy nghĩ: Nàng nhất định không thể xảy ra chuyện.

Sau khi thái y bắt mạch cho Tú Nghiên, lén nhìn Thái tử một cái rồi mới nói rõ bệnh tình của nàng.

“Bẩm Thái tử, Thái tử phi chỉ là do mấy ngày không được ăn, cơ thể suy nhược, lại lo nghĩ quá nhiều dẫn đễn kiệt sức mà ngất đi. Uống mấy thang thuốc bổ với ăn uống đầy đủ tỉnh dưỡng vài ngày sẽ không sao ”

“Điệp Nhi, còn không mau đi sắc thuốc”

Điệp Nhi ngơ ngác một lúc, nhất thời không hiểu được tâm tình Thái tử, nhưng rồi cũng vội vàng kéo thái y rời đi.

Căn phòng bỗng trở nên im lặng, Trương quản gia đứng ở một góc không biết làm sao, Thái tử chưa có cho hắn lui a. Thật là muốn khóc quá.>.<

Lặng yên khoảng một lúc, Quyền Du Lợi mới chậm rãi ngồi xuống giường, vuốt ve gương mặt Tú Nghiên, hơi nâng cằm nàng, oán hận nói: “Ta sẽ không để ngươi chết đâu”.

Tầm mắt Quyền Du Lợi lướt xuống người Tú Nghiên, mới nhận ra, người nàng gầy quá, thấy nàng tiều tụy như thế đáng lý ra hắn phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, sao trong lòng lại khó chịu thế kia?

“Thái tử, thuốc đã sắc xong”- Giọng Điệp Nhi cùng thái y mang thuốc tới cắt đứt suy nghĩ Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi đứng dậy, để Điệp Nhi bưng chén thuốc đến giúp Tú Nghiên uống.

Điệp Nhi dè dặt đi đến, nâng đầu Tú Nghiên lên, đem bát thuốc đặt trên môi để nàng uống.

Nhưng Tú Nghiên đang hôn mê, vốn đã mất ý thức, không cách nào uống thuốc, tất cả thuốc đều đổ ra bên ngoài, dây cả lên trên quần áo. Thử mấy lần đều như thế, Điệp Nhi có điểm sốt ruột, vừa lo lắng cho Tú Nghiên, vừa sợ Quyền Du Lợi trách nàng vô dụng.

Quyền Du Lợi không đủ kiên nhẫn, đẩy Điệp Nhi ra, cầm lấy tay Tú Nghiên, lạnh lùng tức giận quát: “Thật vô dụng mà, thuốc cũng không biết cách uống?”(Au: Mều nó hôn mê, biết gì mà Yul nói>.<)

Mấy người trong phòng nhìn bộ dạng sốt ruột khẩn trương của Quyền Du Lợi, không biết làm sao cho đúng, Thái tử bỏ đói nàng làm chi để giờ tức giận?

Lại còn thái độ khẩn trương như thế. Nhưng tất nhiên, những lời như thế chỉ dám nuốt vào trong bụng. Bọn họ vẫn còn yêu cái mạng nhỏ của mình lắm a.

“Mang thuốc khác đến đây”- Gương mặt tuyệt mỹ của Quyền Du Lợi mang theo lo lắng lẫn tức giận.

Điệp Nhi run rẩy vội vàng cầm bát thuốc mới đặt vào tay Quyền Du Lợi, bất an lui ra sau.

Quyền Du Lợi ngồi trên giường, một tay cầm dược, một tay ôm lấy thắt lưng Tú Nghiên, đem toàn bộ dược bộ đổ vào miệng mình, rồi cúi xuống hôn môi Tú Nghiên, chính là dùng phương thức bá đạo như vậy, đem toàn bộ thuốc cho Tú Nghiên uống hết.

Thái y, nha hoàn, quản gia, đều bị hành động bất ngờ của Quyền Du Lợi làm cho chấn động, cúi đầu, không dám trực tiếp nhìn, nhưng rồi không nhịn được len lén liếc một cái.

Chỉ có Thái tử mới có thể làm vậy, thật sự là làm cho người khác đỏ mặt tía tai, nhưng đây đúng là phương pháp hữu hiệu nhất.

Quyền Du Lợi toàn tâm toàn ý đem thuốc cho Tú Nghiên uống, căn bản không rảnh quan tâm đến những kẻ đứng xung quanh, cũng không nhìn thấy ánh mắt quái dị của của vài người bọn họ nhìn mình.

Lần lượt thân mật tiếp xúc, cho đến khi thuốc hoàn toàn trôi xuống, Quyền Du Lợi mới bỏ ra.

Nhẹ nhàng đặt Tú Nghiên nằm xuống giường, Quyền Du Lợi lúc này mới hài lòng, quay đầu lại, liền chứng kiến thần sắc kì lạ của mấy người ở đây nhìn mình, thẹn quá hóa giận, mạnh bạo ném chén thuốc xuống mặt dất, nát vụn, đứng dậy, phẫn nộ quá: 

“Có phải Thái tử ta quá dễ dãi với các ngươi rồi không, còn dám nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta đem tất cả móc mắt”

Quyền Du Lợi nói xong liền đùng đùng nổi giận rời khỏi phòng Tú Nghiên, đi nhanh vài bước, liền đứng lại trong sân, đưa tay sờ sờ lên môi mình.

Môi nàng thật ngọt!

Mỹ Anh, tất cả đều vì nàng có nét giống với Mỹ Anh, hắn mới khẩn trương như vậy.

Hắn muốn nàng sống, nhận hết hành hạ, chết đi chẳng phải rất dễ dàng cho nàng.

Khi Tú Nghiên tỉnh lại đã là nửa đêm, nàng hơi nheo mắt, cảm thấy bụng đói cồn cào, cả người bứt rứt khó chịu. Thì ra cảm giác đói khát là thế này đây. Nàng chỉ mới nhịn hai ngày đã thấy không chịu nổi, vậy thì những đứa trẻ lang thang ngoài kia, chúng còn nhỏ như vậy đã phải lo lắng kiếm miếng ăn từng ngày, bữa đói bữa no, thật sự rất đáng thương. Nghĩ lại mới nhớ, từ ngày thành thân, nàng đã lâu không đi thăm Tiểu Tuấn, không biết nó thế nào rồi, có bị ai ức hiếp. Nghĩ tới đó, nàng hận bản thân mình quá bất lực, không thể giúp được gì nhiều.

“Thái tử phi, người tỉnh rồi”

Điệp Nhi thiếu chút muốn ôm nàng vào lòng mà khóc, nét mặt rạng rỡ, đưa tay dụi dụi mắt mình. Nàng ngủ quên trong phòng Tú Nghiên, nàng sợ Tú Nghiên xảy ra chuyện nên ở lại phòng, không dám rời đi. Tú Nghiên như có một dòng nước ấm áp chảy qua, không ăn gì nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào. Thì ra có người quan tâm đến mình lại hạnh phúc như thế. Trừ tỷ tỷ và phụ thân, chưa có ai tốt với nàng như vậy, bất giác nàng đưa tay sờ đầu Điệp Nhi mỉm cười.

“Vất vả cho ngươi rồi, về phòng nghỉ ngơi một chút đi”

“Nô tỳ không sao, người tỉnh là tốt rồi”

Điệp Nhi đang tận hưởng cảm giác được Tú Nghiên vuốt tóc, vui vẻ nói.

“Từ sau không cho phép ngươi xưng là nô tỳ, ngươi là tỷ muội tốt của ta, nhớ chưa?

“Nô tỳ không dám, Thái tử phi, điều này sao có thể…”

Điệp Nhi giật mình bất ngờ vì lời nói của Tú Nghiên.

“Lời ta nói ngươi không nghe sao?”

“Thái tử phi…”

Hai hốc mắt Điệp Nhi đỏ lên, nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt vô thức rơi xuống. Thân phận hạ nhân thấp kém như nàng nào được chủ tử quan tâm đến cảm nhận. Vậy mà Tú Nghiên lại lo lắng cho nàng, còn nói muốn làm tỷ muội tốt với nàng. Trong lòng, hạnh phúc tới quá bất ngờ, không nhịn được oa oa khóc. 

Tú Nghiên cảm thấy lòng vui vẻ, phút chốc quên đi cái đói đang hành hạ, nhưng bụng nàng cứ sôi lên khiến Điệp Nhi nghe được, Tú Nghiên xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

“Để nô …” Thấy Tú Nghiên e hèm liếc mình, Điệp Nhi mới bối rối sửa lại cách xưng hô

“Để Điệp Nhi mang đến cho người chút cháo” Lúc này Tú Nghiên mới gật đầu hài lòng, rồi như chợt nhớ ra điều gì, nàng mới hỏi 

“Ta được ăn rồi sao, không phải còn một ngày nữa”

“Cái này người không biết, Thái tử đã sai nhà bếp làm đặc biệt làm cho người đó. Lúc người hôn mê, Thái tử còn đích thân cho người uống thuốc”-Điệp Nhi hăng hái kể Tú Nghiên nghe

“Không thể nào, hắn sao có thể tốt với ta như thế? Là ăn nhầm thứ gì sao? Hay là hối hận? Chắc là hắn có mục đích khác rồi!”

Hai nàng cứ say sưa trò chuyện, không để ý đến một người ở ngoài cửa sổ đang say mê nhìn nàng. Quyền Du Lợi, hắn đến cũng đã được một lúc, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hồn nhiên của nàng, trái tim không khỏi kích động. Hắn cũng không biết tại sao lại đến phòng nàng, hắn đi dạo rồi cứ thế mà vô thức đến đây.

Sao ta lại không nhận ra, ngươi có nụ cười đẹp đến thế nhỉ? Nhưng nụ cười ấy, ở trước mặt ta không bao giờ xuất hiện. 

Không hiểu sao trong đầu Quyền Du Lợi lúc này lại có một ý nghĩ kỳ lạ khiến hắn sửng sốt: Hắn muốn nàng vì hắn mà mỉm cười!

Như nhớ lại điều gì, Quyền Du Lợi tức giận kích động bỏ đi.

Trong phòng, một thiếu nữ đang vui vẻ ngồi ăn cháo, vô tình hướng mắt ra cửa sổ, thấy bóng dáng mờ ảo của hắn đi khuất.

“Nhất định là nàng nhìn lầm rồi, sao có thể…”

Nàng dụi mắt nhìn ra lần nữa, chỉ thấy màn đêm tĩnh lặng bao quanh.

“Đúng vậy, sao có thể…”

p/s: Bạn nào tốt bụng chỉ mình cách chèn link tạo list chap, mình ko biết làm, tks nhìu ^^ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic