Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đều là “bảo vệ em”.

Nhưng mỗi người mỗi cách.

Kẻ chính người tà.

Khó lòng phân biệt.

----------------------------------------

Sau lời đề nghị hẹn hò của Yuri, ngoài việc trố mắt ra Jessica dường như chẳng nói được nhiều, cách đây ít phút còn bảo sẽ đưa cô đến khám cho Taeyeon, sao chưa gì lại quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ thế kia?!!!!

-Này, em thôi cái kiểu nhìn đó đi. – Yuri hất cằm.

-Yul hay nhỉ? Đùng một cái bảo sẽ kéo em đi hẹn hò.....

-Đi đi mà. – Yuri mỉm cười – Taeyeon vừa gọi điện sẽ hủy buổi khám hôm nay do bận gì gì đấy. Hẹn em hôm khác.

-Thế thì chở em về lại bệnh viện đi chứ? Em còn nhiều bệnh án lắm đó..... – Jessica bĩu môi. – Mà Yul có thời gian sao? Hôm nay không đi làm?

-Có, Yul có. Chở em đi đó. – Yuri cười nhăn răng

-Thôi nào!!!! – Jessica nhăn mặt – Đùa mãi....

-Không đâu, Yul đã chật vật lắm mới xin được nửa ngày phép ấy, định bụng chở em đến khám cho Taeyeon xong, sẽ kéo em đi đâu đó chơi. Trời cũng muốn giúp Yul khi mà Taeyeon hủy hẹn. Thành ra....... – Yuri nhướn mày – Em thấy rồi đó. Chúng ta dư kha khá là thời gian.....

-Yul nhầm rồi. Trời không chiều theo Yul như Yul tưởng đâu. – Jessica mỉm cười đầy hàm ý.

-Sao? Tại sao chứ?

-Hôm nay em sẽ phẫu thuật cho một bệnh nhân, ca này rất quan trọng, thêm nữa tụi em lên lịch cả. Sao nói đi chơi, là vứt áo ra đi?

-AAAAAA......!!!!! – Yuri than thở – Yul không chịu đâu. Hiếm lắm mà em.

Yuri thểu não gục đầu lên vô lăng, thì Jessica nhanh tay gõ lên đầu cô ấy:

-YAHHHH!!!! Yul chán sống rồi hay sao, nhìn đường hộ em. Nếu nhỡ hai đứa bị thương thì có muốn thương lượng cũng không được. – Cô kéo cổ áo Yuri ra ngoài sau ghế.

-Ai bảo em......Hả??? Thương lượng??? – Yuri tức khắc lấy lại vẻ tươi tỉnh lái xe, nhanh nhảu quay qua nhìn Jessica.

-Đúng vậy. – Jessica thở dài – Em bảo lần này không đi được, em có nói là không thể hẹn lại lần khác đâu? Yul cứ hấp ta hấp tấp....

-Thế em rảnh hôm nào? Nói đi, miễn em được, Yul sẽ hy sinh ngày hôm đó. – Yuri nói một hơi, vì sợ biết đâu Jessica lại đổi ý thì mừng hụt.

-Xì, hy sinh cơ đấy. Nghe lớn lao. – Jessica bĩu môi – Cuối tuần này, được không?

-Để Yul xem..... – Yuri giơ bàn tay ra nhìn – Hôm nay là thứ sáu..... – Cô bắt đầu đếm – Vậy là còn không đến hai ngày nữa. Em không được nuốt lời nha?

-Em biết rồi trời ạ. – Jessica phì cười, Yul của cô thật ngố làm sao.

-Nghéo tay đi. Nghéo tay đi. – Yuri nhanh nhẹn đưa ngón út lên ngang mặt Jessica.

-Rồi, rồi. Nghéo nè.... – Jessica chịu thua với Yuri. Y như rằng cô là người hay thất hẹn lắm ấy. – Nhưng đi đâu thì Yul lên kế hoạch đó, em không biết gì hết, không biết gì hết.

-Ô..... – Yuri lái xe bĩu môi, gật gù – Yul biết mà, em là lười nhất.

-Yahhhhh!!!! – Jessica nhăn mặt, cốc vào trán Yuri – Lại kêu ca.....!!!!!

La nhau inh ỏi trên xe nhưng trong mắt Yuri lẫn Jessica đều thấp thoáng niềm vui, họ cười, họ trêu nhau, Yuri thì ngô ngố, hay than thở và lo sợ cô người yêu của mình sẽ cho mình leo cây.....Cô nàng bác sĩ thì chốc chốc lại nhăn mặt, cốc đầu, gõ trán người kia, khi thì phì cười vì người yêu của mình cứ bắt cô phải làm đủ thứ, hứa đủ chuyện, mới an tâm rằng cuối tuần này chắc-chắn-họ-sẽ-hẹn-hò.

.....................

Buông bút xuống bàn, Fany thẩn thờ, từ sau khi nói chuyện với Yoona hôm qua, thì tối cô đã chẳng thể chợp mắt nổi. Sáng nay phải cố gắng lắm cô mới có thể nhấc người đi làm. Chung quy thì cô cũng không lấy đâu ra ngày phép mà nghỉ thêm. Lấy tay xoa trán mình, hình ảnh câu chuyện ngày hôm qua tràn về nhấn chìm cô....

 

-Chị không thương em gái mình sao? Fany?

 

Fany ngạc nhiên nhìn Yoona, sự nhẹ nhàng của Yoona cùng với đôi mắt trong suốt, ướt át của cô ấy, làm cô thấy bối rối nhiều lắm.

 

Yoona lại nói:

-Chẳng phải Hyunie là đứa em chị nhất mực thương yêu, là người chị hứa sẽ chăm sóc, bảo vệ? – Cô dịu giọng thêm – Nay chị nhẫn tâm, khoanh tay nhìn em ấy bị bắt bỏ tù, và thậm chí chị nhìn Hyunie bị tra khảo, bị bức cho tới chết trong phòng giam hay sao? Fany à, chị nói đi, nói đi.

 

Fany cựa quậy, lắc đầu trong vô thức, cô ngẩng mặt nhìn Yoona:

-Là chị muốn hay sao? Là do ai? Do ai mà em ấy phải hy sinh nhiều như vậy? – Mắt cô long lanh – Em còn không hiểu.....Là vì em, Yoona, là vì em. Thử hỏi Hyunie có thể vì ai mà cam chịu nhiều như thế. Đó là lý do vì sao chị đã tát em khi biết chuyện.

 

Yoona nhăn mặt khổ sở:

-Chuyện đã đến nông nổi như bây giờ, cũng không thể quay đầu.....khi tôi biết chuyện thì Hyunie đã sắp xếp hết cả rồi. Tôi cũng không muốn nợ Huynie quá nhiều. Tôi biết mình không xứng đáng......nhưng chị hãy xem, giờ còn cách nào nữa???

 

-Chị không biết. Chị chỉ biết em là hung thủ, em nên ra đầu thú......

 

-KHÔNG THỂ NÀO!!!! – Mắt Yoona đanh lại – Chị thật ngu ngốc, chị biết người Hyunie yêu nhất là ai, chị lại còn ép tôi đi nhận tội, khác nào đẩy Hyunie vào bước đường cùng, em ấy sẽ hận chị.

 

-Em thật ích kỉ chỉ biết nghĩ cho riêng mình, nếu em không ngông cuồng mưu sát Taeyeon, có phải đi đến kẻ sống người chết không?

 

-Nè.... – Yoona nghiêm khắc nhìn Fany – Chuyện riêng gia đình tôi không liên can chị. Chị đang hoang tưởng chúng ta là người nhà mà lên tiếng dạy dỗ?

 

-Được. Chúng ta không phải nhưng với Seohyun là phải, em đừng cãi bướng.

 

-Hyunie??? – Khóe môi Yoona cử động phì cười mỉa mai – Cô ấy là vợ tôi, mang họ tôi, ở nhà tôi, chung giường với tôi, vì tôi cô ấy sẽ hi sinh tất cả kể cả mạng sống. Chị??? Chị là cái gì? Chị chỉ là một đứa con gái lẳng lơ quyến rũ người đã có vợ, còn leo hẳn lên giường người ta. – Yoona hét lên – CHẲNG RA CÁI THỨ GÌ. THẬT MẤT HẾT THỂ DIỆN. Đừng kéo danh dự Hyunie xuống thấp theo chị.

 

*CHÁT* Bàn tay Fany đã ngay ngắn trên đặt lên má Yoona cái tát nóng như lửa, Yoona quắt mắt sắc nhọn nhìn Fany.

 

-EM THÔI NGAY!!! Đừng phán xét người khác khi đứng ngoài lề cuộc sống của họ. Em học nhiều, kiến thức nhiều, có danh có tiếng nhưng chỉ nói được những lời bất phân tôn ti?

 

-Chỉ bấy nhiêu mà chịu không nổi rồi. – Yoona nhíu mày xoa má – Lời tôi nói chỉ để chị tham khảo thôi, nếu là người khác họ sẽ khiến chị chết dần chết mòn vì không ngẩng đầu lên được. Làm kẻ thứ ba thì xác nhận là chịu sỉ nhục, đừng có thanh cao.

 

-Em không thấy mình hèn nhát lắm sao? Khi núp dưới bóng của vợ mình? – Fany cứng cỏi nhìn vào mắt Yoona.

 

-Tôi.....

 

-Chị không biết nên phải làm sao rồi, chị không giúp được, không can thiệp được.....Đến Taeyeon cũng bị em lôi vào cuộc, thì đó cũng là lúc chị biết mình không thể kiểm soát nổi nữa. – Fany nói giọng chực khóc, nhắc đến cô em họ cô lại không ngăn được xúc động – Chị vô phương rồi.....

 

Hồi lâu Yoona nói khi đã bình ổn cảm xúc:

-Chị không cần phải làm gì cả. Vì mục đích của tôi là muốn Taeyeon sẽ giải quyết, những gì tôi có trong tay, chị và cô ta.....không tưởng tượng nổi đâu.....Thế nên chị hãy ngoan ngoãn đừng làm phiền vợ chồng tôi nữa.

 

-Yoona-......

 

-Thôi ngay. – Yoona cắt ngang – Không nói nhiều nữa. Chuyện của tôi chị đừng xen vào. Chị là kẻ phản bội, chị không có tư cách. Nay bằng chứng cho việc làm đáng xấu hổ của chị, có thể cứu sống Seohyun, chị nên thấy an ủi. Đừng làm to chuyện thêm.

 

Yoona nói rồi bỏ đi một mạch, thật lòng Fany muốn đối đáp cũng không thể, vì nhớ lại những tấm hình thân mật của cô và Taeyeon, cái cảm giác Yoona nắm thóp của cô, của Taeyeon làm cô tâm tư bấn loạn. Nhìn bóng Yoona khuất dần, cô biết mọi rắc rối chỉ mới bắt đầu......

.

.

*Reng reng reng* Điện thoại trên bàn reo, Fany với tay cầm máy.

---Tiffany Hwang.

---Chánh văn phòng Hwang, tôi Claudia. Tổng Thống mời cô đến văn phòng bây giờ.

---Tôi biết rồi. Cảm ơn Laudia nhé.

Fany mỉm cười rồi cúp máy, chỉnh lại quần áo lần cuối, cô đến văn phòng gặp Taeyeon. Đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói với cô ấy.

*Cốc cốc cốc*

Fany xoay cửa bước vào, Taeyeon đã ngồi trên ghế nệm dài chờ cô cùng nụ cười trên môi.

-Em đến rồi. Ngồi đi nào. – Fany gật đầu rồi toan ngồi đối diện Taeyeon, thấy vậy Taeyeon vỗ tay vào khoảng trống cạnh mình – Không Fany.....ở đây.

Fany ngờ ngợ rồi cũng vòng qua ngồi cạnh cô ấy:

-Tae có chuyện cần nói với em đúng không?

-Chuyện về Yoona, Seohyun và chúng ta. – Taeyeon nói không nhìn Fany.

Trong lời Taeyeon cô không nhận thấy bất kì biểu cảm nào, nhíu mày cô nói:

-Chuyện về Yoona có được bằng chứng của chúng ta, em nghĩ.......

*Cốc cốc cốc*

Lời Fany nói bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa, Fany nhìn ra cửa xem ai đến, người bước vào sau khi khép cửa khiến cô ngạc nhiên “Yoona....”

Nét mặt trầm tĩnh Yoona nói:

-Đông đủ rồi nhỉ?

Taeyeon đưa tay ra chỉ về phía ghế đối diện mình:

-Yoona-ssi....tôi muốn thương lượng chuyện hôm trước cô đề cập. – Cô nói nhẹ hẫng.

-Taeyeon.... – Fany vội lên tiếng, cô chạm vào cánh tay Taeyeon.

Taeyeon quay qua nhìn Fany:

-Em khoan nói gì cả, hãy để Tae và Yoona nói chuyện.

Yoona nhoẻn miệng cười:

-Tôi nghĩ cô sẽ gọi điện cho tôi, nhưng không nghĩ sớm thế này. Cũng dễ hiểu thôi.....tôi biết cô không thể khoanh tay đứng nhìn “unnie của tôi” lâm nguy một mình.

-Yoona, tôi làm sao có thể tin được cô sẽ buông tha cho Fany, làm cách nào tôi tin cô không công khai những gì cô có cho giới truyền thông, hay ít nhất với những người muốn gây hại cho tôi? – Taeyeon đi thẳng vào đề.

Khóe môi Yoona khẽ nhếch lên, cô đang đánh giá thái độ của Taeyeon “Xem ra cô ta gọi mình đến thật sự muốn giải quyết.....nhất định phải cứu được Hyunie.”

-Cô nghiêm túc chứ?

-Dĩ nhiên. – Taeyeon đáp chắc nịch.

-Trong tay cô tin chắc có bằng chứng khác buộc tội Seohyun, tôi biết cô không chỉ có được tên chỉ điểm. – Yoona thận trọng – Cô có thể giữ bằng chứng đó lại, như một cách để đảm bảo an toàn cho hai người. Nếu tôi có ý muốn làm hại cô, cô có thể dùng nó để kết tội Seohyun một lần nữa.

-Nhưng tôi không dám chắc đến lúc đó......cô vẫn còn muốn bảo vệ vợ mình. – Taeyeon từ tốn đáp, vắt chéo chân cô tiếp – Dù sao người đứng ra chịu tội cũng không phải Im Yoona. Nếu cô muốn hy sinh cô ấy, tôi phải khoanh tay đứng nhìn?

Yoona cau mày rồi phì cười:

-Câu hỏi cô đặt ra rất hay. Nhưng thứ lỗi....vấn đề này, tôi cũng không biết làm sao để đảm bảo. Chuyện của tương lai tôi không biết trước được.

Taeyeon cúi nhẹ đầu, xoay xoay cái đồng hồ trên tay mình:

-Ván cược này.....quá lớn.

Yoona ngả lưng ra sau ghế, mắt nhìn xa xăm:

-Tôi chỉ còn biết khuyên cô....nên có lòng tin với tôi.

-Không. Yoona....cô phải cho tôi thấy thành ý của cô. Không thì tôi không thể thuyết phục bản thân mình thỏa thuận với cô. – Taeyeon nói mắt vẫn không nhìn Yoona.

Yoona ngẩng người nhìn Taeyeon “Mình sẽ bảo vệ Hyunie đến phút cuối không?! Tại sao cô ta phải bắt mình thừa nhận chứ?”. Sự thật là Yoona rất ghét để lộ tâm tư mình cho người khác biết, nhưng đến nông nổi này, cô biết mình không còn lựa chọn nào. Yoona nhíu mày lưỡng lự “Hyunie....”

-Taeyeon.....Tôi..... – Taeyeon nghe Yoona gọi thì ngẩng mặt mình lên nhìn cô ấy – Tôi rất yêu Hyunie. Hyunie là vợ của tôi, chỉ nghĩ cô ấy sẽ bị kết án tử hình hay tù chung thân, tức khắc tôi thấy mình đau đớn. – Yoona khó nhọc nói – Seohyun vì tôi làm ra chuyện động trời như vậy, tôi làm sao bỏ mặt cô ấy không lo? Cô nói xem, dù tôi có ngông cuông, ngạo mạn như thế nào.....nhưng với người yêu tôi bằng cả trái tim như thế, tôi đẩy cô ấy đến cái chết được sao?

Lần đầu tiên nghe Yoona thú nhận chuyện tình cảm của cô ấy, Taeyeon thấy bất ngờ vì thái độ trong lời nói và ánh mắt của cô ấy, không có vẻ giả dối, thay vào đó, cô ấy nói rất chân thành, nói bằng cái giọng nghẹn ngào và đôi mắt thì dịu hẳn. “Trong mắt cô ấy.....mình thấy bóng dáng Seohyun-ssi.....”

-Cô thật sự muốn bảo vệ cô ấy? Cô muốn lấy bằng chứng đắt giá này, để đổi lại sự bình an cho cô ấy? – Yoona mắt nhìn mắt Taeyeon – Thật sự không hối hận?

Vẫn nhìn thẳng mắt Taeyeon, Yoona đáp:

-Tôi muốn che chở cho cô ấy. Tôi muốn nắm tay cô ấy đến bạc đầu. Muốn yêu thương cô ấy....mãi mãi về sau. – Khóe mắt cô đỏ – Tôi không thể sống cuộc đời này.....nếu thiếu vắng cô ấy. Tôi là thật tâm, không nuối, không tiếc.

“Yoona.....đôi mắt này, lời nói này.....là Yoona của những ngày mới yêu Hyunie, là Yoona của cái ngày cầm tay Hyunie đi vào lễ đường đây mà. – Mắt Fany cũng đỏ, mũi cô cay cay – Sao lại ra nông nổi này em mới nhận ra mình muốn bảo vệ Hyunie? Muốn yêu Hyunie dài lâu?”

Taeyeon ngẫm nghĩ một lúc lâu, cô nói:

-Tôi tin là cô yêu cô ấy. Nhân tiện tôi cũng thú nhận với cô điều này..... – Yoona chăm chú lắng nghe – Tôi và cô, không ai là kẻ chiếm thế thượng phong trong chuyện này. Cô muốn cứu Seohyun nên mới đem cái cô có được, uy hiếp tôi. Phần tôi, tôi cũng không thể mặc Fany đối diện chuyện này một mình, nên hôm nay mới có cuộc nói chuyện này.....

-Là vì.....chúng ta đều muốn bảo vệ người mình yêu thương. – Yoona tiếp lời mắt nhìn vào cốc trà trước mặt.

Taeyeon lại cười:

-Đúng vậy. Như lời cô bảo, tôi còn thời hạn một ngày để ra quyết định.....Tôi sẽ dành ra một ngày này suy nghĩ  thật thận trọng. Cô thấy được không?

Mặt Yoona giãn ra, cô nhẹ gật đầu:

-Được chứ. Đến cuối ngày hôm sau, hãy cho tôi biết kết quả.

-Hãy chờ điện của tôi, Yoona. – Taeyeon nhẹ đáp.

Bằng cách nào đó, buổi nói chuyện giữa hai kẻ vốn không thích nhau, lại có thể thân gần, nhẹ nhàng như thế. Yoona không còn nét ngạo mạn như lúc đầu, dần dần cô nói thật, biểu cảm thật. Phần Taeyeon khi bắt đầu, vẫn dè chừng Yoona, vẫn thăm dò tình cảm cô ấy, thì sau lại hóa ra lắng nghe cô ấy tâm sự. Khi chủ đề cuộc nói chuyện không còn là tôi được gì, hay cô mất gì. Nó chuyển thành, tôi hay cô, ai cũng muốn bảo vệ người mình yêu, thì tâm tư ai cũng cởi mở và tha thiết hơn.

Đều là muốn nắm tay người mình yêu

đi đến tận cùng.

Muốn che cô ấy hết kiếp lênh đênh.

Muốn neo cô ấy hết đời phiêu bạt.

Kẻ thiện người ác.

Tình yêu vốn không phân biệt.

Xoay lưng rời đi, trước khi cất bước, Yoona nhìn Fany buột miệng:

-Điều chị thất bại nhất cũng là thành công nhất.....chị tìm được người thật lòng yêu chị. Tôi bảo rằng....mình ghê tởm và khinh thường chị khi biết chị là nhân tình của Taeyeon. Nhưng sâu trong lòng, tôi vui mừng khôn tả. Vì nếu không.....tôi đã không biết có thể cứu Hyunie sao nữa.....

-Yoona à.....chị xin lỗi. – Fany dịu dàng nhìn đứa em rể, chưa khi nào đứa em này....dịu lòng với cô như bây giờ.

-Không sao. – Yoona lắc đầu nhẹ cười – Đây có thể là khoảnh khắc hiếm hoi ít ỏi tôi chân thành nói chuyện với chị. Nên tôi muốn cho chị biết rằng.....khi yêu đôi khi chị phải ích kỉ, phải vì tình yêu của mình, mà bất chấp tất cả. Nếu....chị thật sự quyết tâm yêu Taeyeon, muốn có một kết cục với cô ấy, thì chị nên bỏ mặt hết, mà tranh giành cô ấy cho riêng chị. Có những thứ trong chị.....nặng hơn tình cảm. Nếu không tôi có thể lấy cái gì uy hiếp hai người?

-Nếu chúng ta không ở thế đã rồi.....không biết chừng chị đã có thể tâm sự với em, nhận lời khuyên từ em..... – Fany tự hỏi chính mình và nở nụ cười buồn cho những việc không thể vãn hồi.

-Có thể. – Yoona cười – Nhưng......trong phần đời này, tôi và chị khó có lại tháng ngày năm xưa – Thanh âm cô thật mềm mỏng – Unnie....

Fany nghe Yoona gọi mình, mắt nhòe nước:

-Yoongie..... – Cô nghẹn ngào, đây có thể là lần cuối cô và đứa em rể này gọi nhau thân thương đến nhường này.

-Unnie.....từ sau, hãy sống tốt cuộc đời của chị. Em cũng sẽ sống tốt cuộc đời của em và cho cả Hyunie. Chúng ta....không thể thân thuộc. Không thể đổi khác.....

“Mãi mãi” Là hai từ cuối cùng Yoona để lại sau khi rời khỏi văn phòng.....

Bóng dáng đó đã khuất, tình thân đó dẫu có ra sao, cũng đã đứt gãy, thật sự đứt đôi. Taeyeon lặng lẽ nắm tay Fany, nhẹ ôm cô ấy vào lòng, Fany lệ thành hàng, tựa vào ngực Taeyeon, cảm tưởng như vạn tiễn xuyên tâm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro