Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta HAI người là MỘT.

Dù cuộc đời bất biến vạn biến,

vẫn hướng về phương có người-em-yêu.

------------------------------------------------------------

 

Nhìn cảnh vật bên ngoài, đám mây xanh xanh khẽ trôi trên nền trời dịu mát. Yoona thấy sao đường về hôm nay lặng yên và trôi nhanh. Những hình ảnh ngày xưa, tiếng nói tiếng cười vô tư, vui vẻ của cô, Seohyun và......Fany. Ôi sao ngày tháng năm xưa đã bị vùi chôn từ bao giờ. Gác tay lên trán, Yoona để khuôn mặt mình tĩnh lặng, chẳng băng khoăn một chuyện gì. Thấy lòng mình rỗng, tim không đau, nhưng khuyết.

 

“Không thể thân thuộc.....không thể đổi khác.....mãi mãi.” Lời cô nói vẫn vang vọng. Khoảnh khắc gọi Fany là unnie như những ngày xưa thân quen, cảm giác lúc mình vẫn chưa phải là Thống Đốc, vẫn chưa nghĩ đến tình cảm trong lòng rồi có lúc sẽ nguội lạnh, vẫn không biết phải có ngày “mãi mãi đường không chung lối”......Thoáng Yoona mơ về những chuỗi ngày bình yên, buông một tiếng thở dài, một đời quạnh quẽ “Thống Đốc Im....Im Yoona....Bác sĩ Im....Đến cuối cùng....mình vẫn không hài lòng với những gì mình có.”

Yoona tư lự, bánh xe vẫn lăn, cán nát hồi ức. Kỉ niệm, ước mơ đã thuộc về những gì xa xỉ nhất “Mãi mãi.....mình không thể quay đầu. Không thể.....đừng nghĩ nữa.....”

Thấy Yoona bước vào phòng, Seohyun chạy ngay đến bên cạnh cô ấy, giúp cô ấy cởi chiếc áo khoát dày cộm vẫn còn vẹn nguyên khí lạnh bủa vây. Yoona đi lại ghế nệm, ngồi lặng yên không nói.

-Yoong sao vậy? Có chuyện gì? – Mắt Seohyun lo lắng nhìn khuôn mặt ôn nhu của Yoona nhưng trên đó như có trăm mối suy tư.

-Chỉ mai thôi.....Yoong có thể thực hiện được lời mình đã hứa với em. – Chậm rãi Yoona đáp.

-Lời đã hứa?

Yoona nắm lấy tay Seohyun đang đặt ở đùi mình:

-Sẽ che chở, bảo bọc em hết cuộc đời. Sẽ yêu thương em....mãi mãi về sau. Sẽ cho em một gia đình, sẽ chăm sóc em chu toàn. Không để em cô đơn, không khiến em đau lòng.

Seohyun siết chặt tay Yoona, khẽ nói:

-Yoong vẫn còn nhớ.....lúc cưới nhau Yoong đã bảo thế.

-Yoong đã quên rằng em yếu đuối, mỏng manh như thế nào. Quên rằng...... – Yoona dùng tay mình đặt lên má Seohyun – Em đã là vợ của Yoong. Yoong là niềm hy vọng duy nhất của cuộc đời em.

Seohyun mắt đong đầy nước:

-Không sao cả đâu. Em sẽ dùng khoảng thời gian còn lại của mình.....chăm sóc Yoong. Hãy để lần này.....Yoong tựa vào em, em bảo vệ Yoong.

-Không. Không. – Yoona lắc đầu, di tay xuống cổ Seohyun, đặt ở đó – Lần này.....em hãy tựa vào Yoong.....Yoong cam đoan là em sẽ không sao. Chúng ta sẽ vượt qua khó khăn này.

Seohyun tựa vào ngực Yoona, cảm nhận sự chở che của cô ấy, nhoẻn miệng cười hạnh phúc:

-Ai bảo vệ ai. Không quan trọng nữa......

Vuốt nhẹ mái tóc dài bồng bềnh của Seohyun, cô thấy lòng mình khẽ đau “Lẽ ra....Yoong không nên để em dính đến chuyện này, lẽ ra.....trời ơi.....không có lẽ ra.”

Seohyun ngẩng mặt lên xoa má Yoona:

-Yoong đói chưa? Em chuẩn bị thức ăn vừa xong......

Yoona gật đầu, cười bảo:

-Nhắc mới nhớ.....Yoong thấy đói quá.

-Thế thì đợi em một tí. Em lấy thêm rượu vang là đủ. – Seohyun mỉm cười rời đi.

Yoona lại chìm trong suy tư một mình. Ngay thời khắc nhìn thấy lưng Seohyun khuất sau cánh cửa cô tự nhủ chuyện cô đã làm hôm nay, đã uy hiếp Taeyeon và Fany như thế nào, đã phải thú nhận tình cảm của mình hay bẻ gãy tình thân với Fany ra sao......Tất cả cô sẽ giữ cho riêng cô. “Hyunie em không nên bận tâm thêm nữa.....hãy chỉ bình bình an an ở cạnh Yoong thôi.”

.

.

.....................

Lọt thỏm trong không gian rộng lớn, chìm nghỉm trong nỗi buồn sự day dứt, lặng yên trong cái ôm ấm của Taeyeon. Fany hiểu mình không thể làm gì để thay đổi mọi chuyện. Chỉ còn biết thuận theo tự nhiên.

-Em đang nghĩ gì.....Mi Young? – Dịu dàng Taeyeon hỏi.

-Em trống rỗng.....nhưng em biết mình đã đứt gãy điều gì đó.....tận sâu trong tim.

Ôm Fany trong vòng tay mình Taeyeon hiểu nỗi đau cô ấy phải chịu, cười buồn cô bảo:

-Một điều gì đó em nghĩ đã không thân quen nữa....nhưng vẫn thấy mình ổn, mình không sao. Nhưng đến khi nó thực sự xa rời em, nhẹ nhàng, lặng lẽ, từng chút một.....em mới cảm nhận rõ rệt....cái mình đánh mất là gì, phải vậy không?

Dụi sâu vào lòng Taeyeon, Fany cựa nguậy đầu mình:

-Có lẽ......em vẫn tưởng mình và Yoona cả đời này không nhìn mặt nhau nữa. Con bé có ghét, có giận, có hận em.....thì khi gặp nhau, sâu trong em vẫn đinh ninh rằng....chúng em dù sao cũng có mối quan hệ thân thuộc, chúng em là người nhà. Em với Yoona có cãi nhau, có lời qua tiếng lại, cũng không như hôm nay. Nó nhẹ nhàng khuyên bảo em, nói những điều, mà chỉ có Yoona ngày xưa nói.....để rồi.....kết thúc, khép lại tất cả là mãi mãi không chung lối, mãi mãi không thân thuộc, mãi mãi.....

-Fany à..... – Cô gái trong vòng tay mình bật khóc, Taeyeon xót xa dỗ dành, nói không sao hết yêu thương – Tae hiểu. Tae hiểu. Em ngoan đừng khóc.....

Úp mặt mình vào áo Taeyeon, Fany vừa nói vừa khóc:

-Em thấy mình không phải là unnie tốt.....

-Không đâu, em nghe Tae nói. – Vẫn hết sức nhỏ nhẹ Taeyeon dỗ dành – Yoona bây giờ khác Yoona ngày xưa nhiều lắm, đúng không? Thế sẽ có một lúc nào đó, sau này cô ấy sẽ suy nghĩ lại, sẽ hồi tâm chuyển ý.....hai người vốn là thân thuộc, sau lại nói cắt đứt là được chứ? Em cũng không nên quên em là unnie của Seohyun. Một ngày còn mối quan hệ này, thì ngày đó gia đình của em sẽ lại đoàn viên.

Nước mắt giàn giụa, Fany ngẩng mắt nhìn Taeyeon:

-Sẽ đoàn viên thật không?

Hôn lên trán Fany, Taeyeon dịu dàng đáp:

-Thật. Sau này có dịp.....Tae sẽ nói chuyện với Yoona giúp em. Tae sẽ khuyên cô ấy. – Đôi mắt Fany vẫn ngây ngô nhìn Taeyeon, như con mèo sũng nước, cô hoang mang bối rối bất an không biết đi đâu về đâu, nhưng tâm tư quá nửa đã muốn rớt nước mắt vì sự chân thành của người này  – Tae hứa. Tae đảm bảo mà.....Em hãy dừng ưu sầu, tất cả Tae sẽ suy tính cho em.

Gật gật đầu như chú mèo tìm được nơi gữi gắm, cảm giác như được Taeyeon khom người xuống không nề hà quần áo sẽ ướt nước, đôi tay sẽ vấy bẩn, môi mỉm cười cô ấy đưa hai tay nhấc cô lên mà ôm vào lòng vuốt ve cưng nựng. Như con mèo thểu não ngao ngán với trớ trêu sự đời, cô tựa bộ lông ướt đẫm bùn đất lẫn cát bụi vào người cô ấy, tâm tình buồn khổ như nước trên bộ lông mịn như nhung, thấm hết qua chiếc áo sơ mi mỏng phẳng phiu của Taeyeon, nhắm mắt kí thác tất cả nơi Taeyeon. Fany thì thầm.

-Sẽ đoàn viên.....sẽ sum vầy.....

Mỉm cười khi cô gái trong vòng tay mình đã lấy lại tinh thần phần nào, Taeyeon xoa lưng cho cô ấy. Họ bên nhau, thật bình yên. Nghe lời Taeyeon khuyên mình, cô thấy yên tâm hơn nhiều, nếu để mình cô, chắc cô lại rơi vào cảm giác buồn miên man mà không hiểu vì sao.

-Vì em đã nhọc lòng.....nay lại vì gia đình em....mà bận tâm. Tae của em.....bận thêm bận.

-Yêu em, thì phải yêu cả gia đình em chứ. – Taeyeon phì cười – Tae yêu tất cả những gì liên can em, thương hết những gì thuộc về em, quý hết tất thảy những gì em trân quý. Chuyện Tae hứa với em....yên tâm là Tae sẽ làm.

-Chính vì những quan tâm nồng ấm thân thương thế này mà em lắm lần muốn rời bỏ Tae, muốn chối hết tình cảm của mình, mà chân không đành bước, gót không nỡ nhấc, không chịu nổi khi biết Tae sẽ đau lòng. Ôi.....số phận trêu em..... – Fany mỉm cười cam chịu sưởi ấm trong lòng Taeyeon.

-Thế nên em yêu..... – Taeyeon nhéo mũi Fany – Em nên buông xuôi đi, hãy để mọi thứ, số phận, duyên trời và bao gồm phép màu, đẩy xuôi em trôi dạt về phía Tae, vì Tae sẽ đỡ nâng không để em ngã khi sẫy chân, sẽ ôm chặt em khi giông bão nhỡ gõ cửa trêu ghẹo em....nghe chưa hả? Chứ em yêu dấu à, nếu em bướng bỉnh xa Tae, Tae không thể nâng niu em được....hiểu không?

Fany lắc đầu không diễn đạt hết nỗi lòng của mình, từng lời Taeyeon dành cho cô khiến trái tim cô chấn động, nó tan chảy thành nước rạo rực nóng ấm, len lỏi khắp cơ thể, phút chốc cô thấy “thân nhiệt” mình ấm, ấm lạ lùng, ấm vô chừng, ấm tuyệt đối. Tự hỏi người này sao lại dễ dàng khiến tim cô xao xuyến vô cùng. Cô chạm tay lên mặt Taeyeon, nán lại ở đó cô thẩn thờ nói như người lạc mất linh hồn.

-Dù có hóa ra tro....em vẫn luôn hướng về ủi an bầu bạn với Tae. Dù có hóa ra nước, em vẫn cuộn mình trôi dòng ôm ấp Tae. Và thậm chí hóa thành cơn gió, em sẽ chỉ quyện chặt cơ thể Tae.....em sẽ ủ ấm Tae trong nhung nhớ, trong yêu thương, suốt đời. – Fany đắm say trong đôi mắt mờ ảo của Taeyeon cô hoàn tất câu nói – Em cam đoan.

-Tae đã quá yêu em rồi, em là những yêu thương thân gần tích lũy ngày này qua tháng nọ năm kia mà có, nào phải là bụi phủi là bay sạch. – Taeyeon mân mê tay Fany trong tay mình – Có lẽ Tae không tốt, vì Tae đôi lúc đến cả cuộc đời mình cũng không kiểm soát được. Có lẽ Tae không phải là người yêu tốt, vì đến cả chuyện yêu em cũng chỉ có thể thì thầm vào tai đủ em biết, em nghe. Tất cả những thiệt thòi em cam tâm chịu, xứng đáng để Tae dùng cả phần đời này vì em mà lo nghĩ, vì em mà nhọc lòng, em cười.....Tae cười, em khóc....Tae sẽ khóc cùng. – Khóe mắt Fany không hiểu nổi rưng rưng một nỗi niềm rất riêng – Em chính là Tae. Tae là chính em.

 

-Taeyeon..... – Fany rớt nước mắt vì sự rung động đã quá ngưỡng, tình yêu này làm sao quay lưng chia ly cho đành, Taeyeon cười lệ chực rơi tay lau dòng nước mắt của người yêu, Fany tha thiết nắm tay Taeyeon, nói thật chậm – Tae là chính em....

-Em chính là Tae..... – Taeyeon nối tiếp câu.

-Chúng ta.... – Fany thì thầm.

-Là một. – Taeyeon hôn lên mắt Fany, cô ấy nhắm mắt đánh rơi giọt buồn cuối cùng.

Như quên điều gì đó, Taeyeon nói thêm:

-Chuyện.....Tae bảo với Yoona sẽ suy nghĩ thêm. Em đừng nghĩ lung tung nhé. Chỉ là Tae muốn được suy nghĩ thôi.

-Tất nhiên rồi. Mọi chuyện sẽ thuận theo ý Tae. Tae bảo thế nào, em sẽ nghe theo như thế. “Em muốn mình là tình yêu vỗ về yêu thương Tae chứ không phải là gánh nặng, là mối lo Tae phải canh cánh đeo mang trong người.”

“Tae hiểu chuyện này....em không nên liên quan. Tae cũng hiểu tất nhiên em muốn cứu em gái mình, nhưng lại không muốn vì như thế mà Tae bị uy hiếp, buông tha hung thủ thật sự. Tae biết hết. Em trăm lo nghìn lo. Em khó xử hơn cả....”

-Cứ nghe theo Tae thôi. – Taeyeon mỉm cười tay đan chặt tay Fany.

.

.

.....................

 >>>>The President 's Lover OST (optional) 

[You 're Always Here - Ashley Tisdale]<<<<

(Plz Replayyyy!!!! - Many thanks ^^)

*Bin Bin Bin* Tiếng còi xe inh ỏi, không chỉ kinh động mấy chú chim đang tươi rói “hát hò” trên cây, mà còn kinh động cả người trong nhà nữa. Tiếng giày lộc cộc, khuôn mặt nhăn nhó, tay cầm túi xách hững hờ, Jessica nửa tỉnh nửa mê khép cửa, đi lại xe Yuri phía bên đường.

Thấy Jessica đi ra, nhanh nhảu Yuri rời khỏi xe, chặn đường cô ấy:

-Sao em đem theo túi xách? Yul chả bảo là cất hết ở nhà rồi sao?

-Yul lạ thật đó. – Jessica nhíu mày, cố mở mắt – Em đang buồn ngủ lắm đây nè. Có ai hẹn hò lại đi vào lúc chiều không?

Yuri nhíu mày tưởng mình vừa nằm mộng:

-Em có nhầm không? Trời bây giờ mát mà. Mà đi buổi nào thì em cũng mặt nhăn mày nhó, kêu ca thiếu ngủ hay đang ngủ thôi.

-Thôi nhé. Em đổi ý bây giờ. – Jessica hậm hực.

-Em hứa rồi. Không có nuốt lời đâu. – Yuri kéo túi xách của Jessica về phía mình – Em cất túi vào nhà đi, rồi mình đi liền. Phải đi ngay lúc trời nhiều gió.....

-Yahhhh. – Jessica gằng túi xách về phía mình – Không được mà.

Vậy là Jessica và Yuri dằn co cái túi xách, “Cất đi Sica, ngoan đưa cho Yul.” “Không, việc gì? Mang theo có ảnh hưởng đến hòa bình thế giới không?” “Thôi nào, đưa cho Yul.” “Không màaaaaa....”, kéo thì kéo Yuri cũng không dám mạnh tay, khéo cái túi xứt mẻ gì, thì đúng là ở nhà thật. Chịu thua Yuri buông ra, Jessica hai tay ôm lấy túi xách, mặt như một đứa con nít, cô dỗi nhìn Yuri.

-Thôi. Yul chịu thua em. Hôm nay mình không đi xe hơi......chúng ta đi moto. – Yuri né người qua bên để Jessica thấy chiếc moto phía sau – Đấy, bất tiện lắm. Chưa hết Yul có mang balo hết những gì cần thiết cho một chuyến đi chơi rồi. Nên em an tâm mà cất cái túi đi. – Đôi mắt Jessica bán tính bán nghi – Yul thề, nếu mà thiếu cái gì.....em muốn bắt đền gì cũng được luôn. Yul phó mặc cho em xử lí.

Vừa nói vừa đẩy đẩy vai Jessica, thế là cuối cùng cô ấy cũng ngoan ngoãn bỏ lại túi xách bảo bối của mình. Rón rén lại gần chiếc moto Jessica vẫn còn ngạc nhiên lắm. Yuri lấy mũ bảo hiểm đội vào cho cô ấy. Rồi cô ngồi vào xe, xoay mặt lại nhìn Jessica vẫn đứng ngây ra đó, không biết nên làm sao. Yuri phì cười bảo.

-Yên xe hơi cao, em cứ leo lên bình thường thôi. Nhanh nào.

-Ô...... – Jessica hé môi và ngần ngại làm theo lời Yuri.

Kéo tay Jessica vòng quanh eo mình. Yuri rồ ga.....chiếc xe lao đi vun vút. Xe chạy đến đâu gió lùa vào đến đấy. Jessica sợ tốc độ nên cô không dám lên tiếng, chỉ im lặng, nhắm tịt mắt rồi léo nhéo mấy câu như “Yul có chậm lại không thì bảo?” “Yahhh em sợ lắm rồi đây nè.” “Em phóng xuống quá, huhu!!!!” “Kwon Yuri....kế hoạch quỷ quái gì đây? Định trả thù em hả???”.....Đấy Jessica cứ tự nói, tự hét, tự ôm Yuri như thế. Còn tên người yêu chết tiệt của cô, chỉ quỷ quyệt nén cười, cả người Yuri run lên, không phải vì gió mà lạnh, mà là vì sắp tắt thở nếu phải nín cười lâu như thế “Ôi trời thử thách là đây sao?? Haha”.

-ĐẾN NƠI THÌ CHẾT VỚI EM. THỀ ĐÓ. EM THỀ ĐÓ!!!!!! – Jessica lại hét lên – KWON YURIIII!!!! 

-YAHH JESSICAaaa! – Yuri đang lái xe, tai ù vì gió, và gần như đặc lại vì tiếng thét của Jessica văng vẳng bên tai – YUL NÉM EM XUỐNG ĐƯỜNG LIỀN NGAY LẬP TỨC. EM TÀN PHAI NHAN SẮC. LÚC ĐÓ EM ĐỪNG CÓ HỐI HẬN NHA NHA NHA.

-KWON YURI. – Jessica lại hét, cô buông tay ra định đánh vai Yuri thì lại lập tức ôm lại ngay, cô sợ té quá đi mà. Sợ nhỡ buông thật, rồi một phát rớt khỏi xe, không biết tính làm sao – EM GHÉT YUL, GHÉT YUL!!!!

-ĐẤY. NGOAN NGOÃN ĐI. MÀ EM SAO KHÉO LO. – Tiếng gió ù ù Yuri buộc lòng lần nữa phải hét lên – EM CỨ MỞ MẮT RA XEM. KHÔNG CHẾT ĐÂU. CẢNH ĐẸP LẮM KÌA. NGỐC.

-YUL NGỐC THÌ ĐÚNG HƠN. – Vẫn không chịu thua Jessica lại trả treo cho bằng được.

Yuri lắc đầu không nói nữa, nói thêm một lúc chắc tắt tiếng, Jessica cũng thôi ca thán nữa. Nhưng cô thử một lần, chầm chậm cô mở mắt ra. Thấy cảnh vật vụt qua nhanh như cắt, cô lại nhắm tịt mắt. Trời ơi, không thể như thế, cô không cam tâm. Thử lại một lần, tim đập nhanh, tay toát mồ hôi, Jessica len lén ti hí nhìn. “Oaaaa!!!!” Jessica không ngờ cảnh vật trên đường đi lại đẹp đến vậy. Khác với cảm giác ngày qua ngày phải ngồi trong hộp kín của xe ô tô nhiều lắm. Tự do tự tại, hòa mình với thiên nhiên, cô luôn mong được một lần như thế. “Thật sự thích quá đi.”

Jessica mỉm cười, cái ôm vừa khích vào người Yuri, cô cảm thấy an toàn. Áp má mình lên lưng cô ấy, cô an nhiên đắm chìm vào bầu không khí man mát của buổi chiều đầy gió. Yuri phì cười khi đưa mắt phía sau lưng, biết rằng Jessica của cô đã vượt qua nỗi sợ và thưởng thức chuyến đi chơi bằng moto đúng kiểu. Gió vẫn thổi, thổi hai người về vùng đất xa xăm nào đó trên những miền quê Seoul rộng lớn.

Thoáng Yuri giảm tốc độ lại một xíu, cô bảo:

-Em có thể buông tay đó Sica.

Jessica cười rộng đến mang tai:

-Em biết rồi. Yul là nhất nhé.

Jessica thôi ôm Yuri nữa, cô dang rộng hai tay đón gió, đón nắng chiều nhè nhẹ. Gió thổi tung tóc của mình, Jessica chẳng màn, nhất nhất thưởng ngoạn cảnh đẹp lộng gió mà thôi. Từ xa phía sau người ta có thể thấy, một người cắm cúi lái xe, nụ cười thoáng tan trong nắng. Người ngồi sau vô tư hứng nắng, tiếng cười nắc nẻ quyện chặt gió. Khẽ cất giọng, Jessica hát.....

“They say that love won’t die.

And then I realize.

What will be will be.

You ‘re always here with me~~~”

 

Nếu có một điều ước Yuri nhủ thầm chỉ muốn quăng xe qua bên lề, để hai tay rỗi rãi mà ôm chặt cô gái tóc vàng vào lòng thôi. Tiếng hát trong veo của Jessica miên man bên tai, Yuri thấy ấm áp vô chừng. “Ước chi mình mãi như thế này.... – Yuri thì thầm”. Choàng tay quanh cổ Yuri, Jessica đáng yêu bảo “Mãi mãi....mãi mãi.....tình yêu của em.”

“And in the darkest night.

I feel you by my side.

What will be will be.

You ‘re always here with me~~~”

 

Lại hát nhưng chỉ vừa vặn cho mỗi Yuri của cô nghe mà thôi. Tiếng hát ngân nga trong gió, gió ướp lạnh trái tim.

Muốn cùng em phiêu du.

Muốn chơi đùa với em.

Sinh ra là vì em mà cười.

Cũng vì em mà khóc.

.

Không hẹn chi kiếp sau.

Chỉ cần kiếp này thôi.

Bên nhau trọn đời trọn kiếp.

.

Yuri mỉm cười ngân nga theo Jessica:

“What will be will be.

You ‘re always here with me.......”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro