Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là cánh diều là gió.

Bay mãi cùng trời xanh.

Ngày trước em bảo mình thích là gió.

Nhưng giờ em thích được là diều hơn.

Em chẳng màn gió lớn hay bầu trời cao vời vợi.

Miễn em biết có người luôn níu giữ.

Phía bên dưới mặt đất.

Môi em nụ cười đã tròn trịa.

--------------------------------------------------------------------

Thời gian không phải là quá nhiều khi được bên cạnh, sóng vai cùng người mình yêu. Jessica cũng vậy, thoáng thế mà Yuri và cô đã đến nơi rồi. Họ dừng xe sau khi đã vào đến miền xa xôi nào đó, những làng quê yên ả của Seoul. Không bụi, không xe, không tiếng ồn. Lặng yên, vô thức cô ngắm nhìn tấm lưng ấm áp và bờ vai an bình kia của Yuri, dáng người cô ấy nhìn hiền lành làm sao. Cô ấy đứng ngược nắng xoay lưng về phía cô, Jessica cảm tưởng lúc nào cũng vậy, cũng là cô ấy chở che cho cô. Cô ấy cất công sắp xếp chuyến đi này, cô ấy chở cô, nghe cô than vãn, hay hét thủng tai. Đến cuối cùng, vẫn mỉm cười với cô. “Sao lại có người yêu em đến vậy, yêu chân thành như thế?!”

Không nói làm sao hết cảm xúc lạ lùng này trong lòng mình, nhẹ cười cô thôi băng khoăn nữa. Chỉ biết cạnh cô luôn có Yuri là mãn nguyện. Chỉ cô ấy yêu cô là đủ đầy. Thế thôi. Nhìn dáng vẻ dùng một tay hất tóc sang bên của Yuri lúc này cũng khiến Jessica buồn cười, rõ biết gió thổi từ trái sang, rõ là đứng ngược gió, ấy vậy để nó mặc sức thổi tung mái tóc, cũng vẫn nửa bước không rời. Jessica lắc đầu “Chẳng biết bên dưới triền núi có gì hay ho?”

Đi lại gần, một cái ôm vừa khích sau lưng, Jessica bẽn lẽn hỏi:

-Yul đang say mê điều gì?

Mỉm cười Yuri bảo:

-Em thích không?

-Em thích. – Jessica khúc khích – Chẳng tin nổi, một người khô khan như Yul....lại có thể nảy ra ý tưởng này.

Yuri xoay người lại cốc đầu cô người yêu hay cạnh khóe:

-Còn nhiều điều em không ngờ lắm.

-Sao kia? Dám gõ đầu em nha. – Jessica nhăn nhó.

-Đi thôi. – Yuri kéo tay Jessica.

-Đi đâu? – Jessica tròn mắt.

-Chuyến đi chơi xa này không nhạt nhẽo vậy đâu. – Yuri nhăn răng cười – Chúng ta xuống phía dưới kia. – Cô chỉ tay về khoảng đất rộng dưới triền núi.

Nói được đôi ba câu Yuri lại mang theo Jessica rời đi. Cô lái xe chạy xuống triền núi theo đường xoắn ốc. Phong cảnh một lần nữa lại khiến Jessica ngồi sau mơ mộng. Một bên đường là những hàng cây cao to và sum xuê lá, những tia nắng nhạt nhòa cũng thôi chiếu vào mặt cô. Xe chạy mãi cũng xuống đến khoảng đất rộng mênh mông mà Yuri nói vừa nãy.

“Oaaaaa!!!!” Trên núi Jessica không thấy rõ được hết, nên khi xuống đến đây cô choáng váng, ở đây có hẳn một cánh đồng hoa, nó không mọc tập trung, chỉ rải rác xung quanh, phía bên này một cụm, bên kia một cụm, mọc tự do, nhưng đủ đầy màu sắc. Nhìn cái vẻ mặt đam mê “nghệ thuật” của Jessica, Yuri thấy vui lắm. Hiếm khi mà cô bác sĩ bận rộn này chịu buông bỏ “dao kéo” và giấc ngủ đi chơi đúng nghĩa. Cô loay hoay lôi một tấm bạc trong ba lô và trải lên đất thật ngay ngắn, tiếp sau là một ít trái cây, bánh ngọt, nước uống. Chưa dừng lại ở đó, cái thứ cuối cùng mà Yuri lôi ra, mới đúng là đỉnh điểm của sự ngạc nhiên đến nổi Jessica phải trố mắt, tròn miệng.

-Diều sao?

-Thú vị lắm đúng không? – Yuri ôm con diều đi lại gần Jessica.

-Nhưng em đâu có biết thả? – Mặt Jessica chù ụ theo một vẻ đáng yêu nào đó mà Yuri nhìn chỉ muốn ôm lấy, hôn lấy, và siết chặt.

-Yul biết. Nên hôm nay Yul sẽ bỏ ra một hôm tập em thả diều. Đồng ý không?

Jessica gật đầu ngay tắp lự, níu tay Yuri lại và xem con diều nó ra làm sao. Con diều này hình thoi và có vẻ là do Yuri của cô tự làm. Lật tới lật lui thì đúng là cái người làm ra con diều này thật sự rất khô khan.

Jessica ngẩng mặt hỏi:

-Có mang theo bút chứ?

-Bút???? – Yuri gãi đầu – Chắc là không rồi.

-Đấy, em bảo mà. Để em mang theo túi xách có phải hơn không? – Thế là Jessica đánh Yuri tới tấp.

-Đùa..... – Yuri né đòn nói không thành lời – Yul đùa em chút thôi. Đi Yul đi lấy bút cho em ngay. – Cô nói nhanh rồi bỏ chạy một mạch.

Nhăn trán cầm cây bút trên tay, ngẫm nghĩ Yuri lần này may mà có đem bút, không thì về tới Seoul sẽ chết với cô cho xem. Ai biểu mạnh miệng là cái gì cũng có đem theo làm chi?! Yuri đứng nhìn cô người yêu hí hoáy vẽ vẽ, tô tô ngoằn nghèo gì đấy lên con diều. “Áaa!!!!” Jessica đứng thẳng dậy, va ngay vào cằm của Yuri. Xoa xoa cằm mình, Yuri lẩm bẩm “Yul.... hình trái tim....Sica”

-Oaaaa!!! Em khá thật đó. – Yuri cười ngố đăm đăm nhìn con diều – một tuyệt tác mới – trong tay cô người yêu.

-Dĩ nhiên rồi. Hứ. – Jessica hất mặt đưa con diều cho Yuri – Giờ thì thả đi.

-Thế này nhé. Em cầm diều chạy theo Yul. Khi nào Yul bảo buông tay thì em buông nhé. – Yuri bảo Jessica gật gật theo.

Chuẩn bị sẵn sàng, Yuri thả dây đủ dài và bắt đầu chạy, Jessica ngơ ngác thơ thẩn chạy theo. Chạy không bao xa thì Yuri la lên “BUÔNG ĐI SICA!!!”. Không hiểu sao, Jessica vẫn cứ ngây ngô cầm chặt con diều “HẢ? HẢ?”. Yuri nhăn mặt cười khổ “ Thật là....chết cái cổ họng mình”....“YUL BẢO EM BUÔNG CON DIỀU RA ẤY!!!!”. “LÀM SAO CHỨ???” Vẫn như thế, Jessica ngơ ngơ nhíu mày chưng hững khó hiểu. “Trời ới....” Yuri thất thần “Hôm nay cô ấy chạy không biết mệt, không mỏi chân sao hả!!!” “BUÔNG CON DIỀU, SICAAA”. “RỒI RỒI!!!” Jessica gật gật nhanh tay buông lỏng con diều. May mắn cô đã nghe thấy, không thì có mà kẻ trước người sau chạy mãi đến đè bẹp, dẫm nát hết cánh đồng hoa.

.

.......................

*Reng Reng Reng* Nhanh chóng bắt máy trong sự ngạc nhiên của Seohyun. Cô tự hỏi đã tối muộn ai lại còn gọi tìm chồng mình kia chứ.

---Là tôi. Im Yoona. – Cô gấp gáp.

---Kim Taeyeon. – Bên đầu dây từ tốn Taeyeon đáp.

Biết là Taeyeon gọi, Yoona không giấu được nụ cười. Rồi nhanh chóng cô xua tay ý bảo Seohyun ra ngoài phòng khách chờ cô, Seohyun cũng y vậy gật đầu rời đi.

---Chuyện đó.....???

---Tôi đã suy nghĩ.....và tôi quyết định sẽ thỏa hiệp với cô.

Yoona cười rồi tức khắc đáp, vẫn vẻ cao ngạo:

---Xem ra cô với chị ta là thật lòng. Chẳng biết nên buồn hay vui.

---Không phải cạnh khóe nhau đâu Yoona. Tôi có điều kiện.

---Cô nói thử xem.

---Thứ nhất, chuyện tôi và Fany cô tuyệt đối phải giữ bí mật với Seohyun. Thứ hai, tôi muốn cô nói tôi biết cô đã có những gì?

---Giữ bí mật.....được thôi. Tôi sẽ không nói. Chuyện tôi có những gì....thì vừa đủ để ép chết cô và chị ta. – Ngẫm nghĩ Yoona tiếp – Tôi có hẳn một VCD quay tường tận từ đầu đến cuối cảnh “mây mưa nóng hổi đêm Giánh sinh” của hai người.

---Khốn khiếp. Cô vẫn bám Fany không buông sao? Lần trước cô theo dõi cô ấy, tôi còn chưa tìm cô tính sổ. Lần này cô lại không biết sống chết lén cài camera?

---Nè!!! – Yoona khúc khích – Không phải hối hận rồi chứ? Cô dám đến tận nhà người-ta rồi thì còn ngại ngùng cái gì mà không dám cho người khác biết. Tự tin lên Taeyeon.

---IM YOONAAA!!!! Tôi cấm cô theo dõi cô ấy nữa. Để cô ấy tự do. Đây là lệnh.

Yoona bật cười bên đầu dây:

---Được thôi, điều này tôi cũng hứa luôn với cô. Nhưng tên sát thủ cô định thế nào? Bao giờ?

Nới lỏng caravat trên cổ mình, Taeyeon chậm rãi đáp:

---Tôi phải có vài ngày để giải quyết chuyện đó. Không gấp được. Sẽ kinh động những người không liên quan.

---Vất vả rồi. – Yoona nhoẻn miệng cười – Tôi chờ tin vui của cô. Thật lòng mà nói....giữ cái VCD và mấy tấm hình bên người càng lâu tôi càng sợ không giấu Hyunie được. Nên cô cần khẩn trương lên.

---Đang đe dọa tôi??? – Taeyeon hừ nhẹ – Tôi còn phải xem thái độ của cô nữa. Nếu dám manh động, chờ mà vào tù gặp vợ mình lần cuối.

Yoona siết chặt điện thoại:

-Những gì tôi đã hứa nhất định sẽ làm được.

-Vậy thì tốt. Những gì đã hứa tôi cũng sẽ không nuốt lời. Biết đó, cô vì Seohyun, tôi vì Fany.

*Tút tút tút*

Đứng bên cạnh cùng Taeyeon, Fany thấy lòng mình trống rỗng, tất cả những cố gắng này cũng vì cô mà thôi. Tự hỏi từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy Taeyeon phải chịu sự uy hiếp nào. Choàng tay quanh cổ Taeyeon, cô âu yếm áp má mình vào má cô ấy.

Taeyeon bảo:

-Mọi chuyện sẽ kết thúc thôi. Em đừng nghĩ lung tung nữa.

-Em cũng đã lường trước nếu....mọi chuyện không được giàn xếp. Em sẽ một mình ứng phó với truyền thông.

Xoay mặt lại nhìn vào mắt Fany, Taeyeon khẽ nói:

-Em có lòng tin nhiều vậy sao? Tất cả mọi thứ sẽ dìm chết em. Nhà Xanh cũng sẽ không buông tha cho em. Sulli sẽ nhân cơ hội này.....siết cổ em.... – Cô hừ nhẹ trách yêu – Em thật ngông cuồng....

Fany mỉm cười:

-Em lường hết cả rồi. – Cô thôi ôm Taeyeon nữa, lặng lẽ đi lại ghế ngồi – Em chưa từng muốn chiến thắng cuộc sống vì em biết mình không thể. Em chưa từng thèm quá một điều gì, yêu quá một ai đó vì em biết cuộc sống sẽ không chiều ý em.

Taeyeon thắt lòng đi lại ngồi cạnh Fany, kéo cô ấy vào lòng, dịu dàng:

-Một câu của em nói cũng đủ khiến Tae trở thành tội nhân ngàn đời....

Fany ngơ ngác:

-Có quá lời không Tổng Thống Kim?

Taeyeon lắc đầu bĩu môi:

-Nào có. Em gợi nhắc rằng Tae đã ích kỉ thế nào khi cố khiến em yêu Tae. Lời em thở than thương thân trách phận ai oán cuộc đời trớ trêu mình, mà nghe như là ai-đó đã ép em đến đường cùng nông nỗi....

-Thôi nào..... – Fany xuýt xoa caravat của Taeyeon – Một bàn tay vỗ không thành tiếng. Giỏi bắt bẻ em.... – Cô đánh nhẹ ngực Taeyeon – Biết rõ lại còn làm khó, làm sao em lại phải lòng một người nhỏ mọn như Tae vậy?

-Sao Tae biết được? – Taeyeon tròn mắt vô tội – Hỏi em kìa. Trái tim em Tae can gì? Tình cảm của em, Tae không liên quan.

-Tin không? Em tiễn Tae về liền đó. – Fany nghiêm mặt rời khỏi cái ôm.

-Là do em nói Tae nhỏ mọn. – Taeyeon giận dỗi – Tae đâu có.....Tae thương em nhất trên đời mà.

-Thật là..... – Fany nhăn mặt nửa muốn cười nửa lại không. – Lắm trò....

-Tae biết em khổ sở cũng khổ tâm dữ lắm chừng. – Taeyeon kéo Fany vào người mình – Nên yêu em, thương em lắm.

Mỉm cười Fany thì thầm:

-Em luôn ngăn bản thân bấu víu vào những ảo tưởng mỹ miều để tránh bị thực tế quật ngã. Nhưng em đã quên khuấy điều đó. Em đã quá yêu Tae, quá thèm bên Tae....Và khi em quá đà cuộc sống quẳng cho em những điều chẳng lành.....

-Chúng ta quen nhau chẳng đặc biệt..... – Khẽ vuốt má Fany mỉm cười Taeyeon bảo – Càng không phải ấn tượng đầu tiên đập một cú choáng váng lên não, rồi yêu đắm đuối quên cả trời cao đất dày. Hai đứa bắt đầu trong suốt. Không tán tỉnh đa nghĩa....

-Không ánh mắt đong đưa...... – Fany tiếp.

-Không giường chiếu chóng vánh..... – Taeyeon lại nói, Fany phì cười – Chúng ta chạm mặt rất thường. Đôi lần cùng uống cafe. Ở bên em rất nghiện....dễ chịu cùng cực....mà cũng bức bối vô ngần....

-Vì em xinh đẹp? – Fany khúc khích.

-Em biết mình hơn như thế mà.... – Taeyeon cười tinh nghịch.

-Hơn làm sao? – Fany thích thú.

-Em cuốn hút, em cám dỗ.... – Taeyeon mơ mộng nhíu mày – Biết không, nhìn em hoài thì rất dễ phạm tội mà nhắm mắt không nhìn thì tội càng nặng....vì đã lãng phí một điều quá “nghệ thuật”. Em có nét gợi cảm khó tả, ví em như ngọn hải đăng soi sáng dẫn lối trái tim Tae, cũng không quá chút nào.

Fany phì cười vì cái nhíu mày cùng tuyên ngôn về khái niệm “phạm tội” của Taeyeon, cô nói:

-Tae yêu thương những xinh xắn....cả những xấu tính của em.... – Siết chặt Taeyeon thêm nữa, Fany áp tai mình sát vào ngực cô ấy, cảm giác cả hai gần nhau thế này, rất thích, rất nghiện.

-Tae biết thế giới này đầy rẫy những người cô độc. Người ta quá khó để tìm thấy nhau. Ngay cái hôm em ướt đẫm dưới mưa nơi trạm xe bus....Tae đã nghĩ thiết tha, giá như mình được ở bên cô ấy.... – Mắt Taeyeon mơ màng đong đầy hình ảnh chiều mưa hôm ấy.

.

.

....................

Chẳng vì một lý do gì, từ xa bóng Yoona thấp thoáng, rồi bóng dáng ấy gần hơn, gần hơn, rồi không nói lấy một câu nào, kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, thật da diết, phả từng hơi thở ấm nóng, gấp gáp bên mang tai cô. Cô choàng tay ôm cô ấy. Cứ như thế không nói gì, Yoona cứ vậy mà ôm cô một lúc. Mãi sau cô ấy bảo.

-Em đây rồi.....đây rồi.....

-Yoong.....em vẫn ở đây.

-Em không hiểu đâu...... – Yoona thì thầm – Từ nay em bình an rồi.

-Em bình an?

Rời cái ôm, chậm rãi Yoona nói:

-Chuyện của Taeyeon.....em từ nay không liên quan nữa. Em vẫn là vợ của Thống Đốc Im, người người ngưỡng mộ.

-Nhưng còn Yoong thế nào? Yoong sẽ chịu tội sao? Em không đồng ý.

-Không. Không. – Yoona mỉm cười – Chúng ta không làm sao hết. Mọi chuyện vẫn như lúc chưa bắt đầu. Vẫn sẽ nắm tay nhau đi hết phần đời này.....

-Sẽ cùng nhau đi hết phần đời này.....thật sao? – Mắt Seohyun đỏ, khóe mắt rưng rưng.

-Tất nhiên rồi. – Gọn lỏn Yoona đáp.

Khóc. Seohyun không kìm lại được nữa. Cảm xúc vỡ òa. Những tưởng cô và Yoona đã phải chấm dứt những ngày tháng bên nhau tại đây. Từng ngày trôi qua....cô bỗng thấy qua thật nhanh. Giờ phút hai người cạnh nhau, cô vẫn ngỡ là giấc mơ vì cô sợ chỉ chốc lát thôi, cô sẽ bị bắt giam bất cứ lúc nào. Không ai biết trước điều gì đang chờ đợi cô phía trước. Cô sợ....sợ lắm....khoảnh khắc mình buông tay Yoona....sợ Yoona quên mất nụ cười, tiếng nói của cô....sợ trái tim cô không thể yêu thương Yoona thêm được, khi nó đã bị vùi chôn tận sâu nơi lòng đất lạnh.

Cô sợ.....rồi cô ấy sẽ không có ai chăm sóc, không ai chờ cô ấy trong gian phòng rộng lớn này. Sợ phải bỏ lại mình cô ấy đơn độc trong cuộc sống vốn đã quá khắt nghiệt với cô ấy. Nhớ lại cái đêm cô ấy thất bại....đau đến đứng không vững....rồi bất lực khụy chân xuống, cô ngồi xuống ôm cô ấy vào lòng mà đau đến rớt nước mắt. Chỉ nghĩ như thế, cô đã không nỡ rời xa cô ấy. Cô khóc ngày một nhiều, điều này có ý nghĩa lớn lao với cô lắm. Như được tái sinh vậy....được tiếp tục cuộc sống này cùng Yoona.

 

Người ta dù có bảo Yoona của cô xấu tốt thế nào, cô cũng không màn đến. Người ta sẽ lại bảo cô yêu, yêu đến mù quáng đến quên mất xấu-tốt-thiện-ác, mà họ đâu phải Seo Joo Hyun, đâu biết Yoona thực sự là ai. Họ nói Yoona nhẫn tâm, liệu có lần nào trong đời họ được Yoona ủ ấm trong tay? Họ bảo Yoona lạnh lòng vốn không xứng được yêu thương nhiều, chỉ là lời nông cạn một phía họ làm sao biết cuộc sống của Yoona khắc nghiệt chịu nhiều áp lực từ gia đình ra sao.

Họ làm sao hiểu, Yoona của cô cũng có lúc yếu đuối, có lúc nước mắt thành hàng, cô ấy cần lắm thương yêu hơn ai hết. Yoona cũng chỉ là con người bình thường. Xin đừng làm đau cô ấy, đừng thương tổn cô ấy, đừng nói lời cay nghiệt. Yoona đã quen với những điều khắc khổ của cuộc đời ngoài kia đẩy xô vào người, nên có lúc nào cô ấy bảo mình buồn hay thất vọng khi ai-đó-ngoài-kia chê bai nói lời khó nghe?

.

Là không được Yoona thân thương ôm vào lòng, thì sao biết cô ấy ngọt ngào ấm áp ra sao?

Là không biết Yoona đã từng hạnh phúc, thì sao biết cô ấy đang khổ đau?

Mấy ai thấy Yoona hiền lành trong chiếc áo blouse dịu dàng chăm sóc người bệnh, nào ai thấy được nụ cười trong trẻo đã-từng?

Thì sẽ không biết Yoona của hiện tại đã đổi khác, đã đánh mất điều gì, đã khổ sở chật vật thế nào.

.

Yoona lạc lối, sao cô không đau?

Yoona lạc lòng, cô buồn chứ!

Nhưng.

Mặc kệ Yoona của cô xấu tốt thế nào.

Cô yêu cô ấy.

.

Yoona ôm thật chặt Seohyun cứ luôn miệng bảo “Đừng khóc...không sao rồi....”

......................

Sau bao nhiêu trở ngại đáng yêu do Jessica gây ra thì con diều ương bướng đã chịu bay lên rồi. Giật giật dây diều giữa một chiều gió lớn. Yuri thấy hạnh phúc tròn đầy, Jessica của cô nhỏ bé đứng cạnh cô ngắm con diều trên cao, cô ấy cười vui đến híp mắt. Cô thấy xúc động lắm. Miệng cô ấy không ngừng reo lên “Oaaaa diều bay trên kia đẹp quá....” “Thế này mình thả đến khi nào nhỉ? Phải kéo nó xuống tiếc lắm đây!!!!” Khi lại kéo kéo tay áo cô chỉ trỏ “Sắp vướng vào cành cây rồi kìa....Yul phải trông chừng chứ!!!” “Bên trái bên trái nào...nhanh lên, khéo nó rớt đó!!!” Đấy Jessica cứ như thế nói là dạy cô ấy thả diều, thực ra toàn cô ấy chỉ đạo nên thế này thế kia, Yuri thì vừa lo chăm diều vừa nghe Jessica léo nhéo bên tai, nhưng lại vui cùng cực.

Ghim ống dây xuống đất, để con diều tự do tự tại trên xa xăm bầu trời, cả hai ngồi dưới cánh đồng mênh mông, tựa lên vai Yuri, Jessica mông lung.

-Hôm nay em rất vui. Diều của chúng ta rất đẹp....

-Miễn em vui. Em vui là quan trọng nhất....

-Em tự hỏi....em có gì tốt lại được nhiều yêu thương thế này....

-Những gì em mang đến cho cuộc đời Yul, như cú đánh thẳng vào lồng ngực, dịu dàng và trong veo, khiến Yul say và gục ngã. Em đáng yêu lắm....

Nụ cười vô thức rộng đến mang tai, Jessica nói:

-Em yêu Yul, dù Yul luôn ngốc....

-Yêu em, dù em luôn biếng nhác. – Tựa đầu mình lên đầu Jessica Yuri thì thầm.

.

.

Hỏi thế gian tình là gì?

Là....

Yêu chật vật nhưng nồng ấm say mê đến nghiện như Taeyeon và Fany?

Hay....

Yêu trong niềm đau giữa lưng chừng nước mắt rơi như Yoona và Seohyun?

Hoặc....

Vừa vặn tay trong tay rong ruổi trên những miền xa lạ như Yuri và Jessica?

.

.

.

Tình yêu là thứ trời-ơi-đất-hỡi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro