Chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thêm một ngày nữa để yêu thương.

.................................................................

 .

>>>>The President 's Lover OST part 9 [Snow Rain - July]<<<<

(Plz Replay - Many thanks ^^)

.

Mưa trắng xóa, người người chạy tìm chổ trú mưa, có người đứng hẳn vào trạm điện thoại công cộng cầu cạnh nương nhờ hơi ấm ít ỏi trong khối không gian nhỏ hẹp, người thì chạy xa tít tắp cố tìm một mái hiên che chắn, có người luồn lách lẩn vào một đám đông đang trú mưa đã chật ních chổ, ai đó lại thở than tay kéo chiếc áo khoát sát vào người cố chạy trong cơn mưa, còi xe inh ỏi cả một khúc đường mưa giăng lối. Lại có người trôi tuột trong cơn mưa không áo, không nón, không găng tay, buốt giá như thế, cố gắng quên đi hơi lạnh vây quanh nhắm mắt chạy đi thật nhanh. Và em, mình em, nhỏ bé đứng dưới trạm xe bus.

 

Mặc kệ sự huyên náo chộn rộn kẻ lẩn người tránh, hình hài em cứ thế nhòe nước trong làn mưa buồn. Không chiếc xe nào dừng lại cho em nương nhờ. Tự hỏi xe em đâu rồi, cô bé? Sao lại để bản thân em bơ vơ, chông chênh như thế? Điện thoại em có mà, sao không điện cho ai đó đến giúp em? Ngần đó những thắc mắc cũng là bao nhiêu đó sự xót xa tự dưng dấy lên trong lòng. Biết không, lúc đấy chỉ muốn ôm em vào lòng, sưởi ấm cho em, nhường cho em chiếc áo khoát dày cộm này. Hai tay em xoa vào nhau, môi em run lẩy bẩy, làn da dưới lớp áo mỏng đó, tin chắc đang lạnh lắm đúng không? Em thật ngốc sao lại trú mưa ở trạm xe bus vô tình đó chứ, trời mưa tầm tả thế này, nó không dừng lại vì em đâu. Em xem kìa, gió hắt từng cơn, chúng đang cố làm em đứng không vững. Sao em lại khờ khạo bỏ mặc cơn mưa khi áo quần em mỏng manh quá chừng, chỉ chút nước mưa va vào nó đã thấm ướt vào người rồi truyền cái lạnh cho em.

 

Em ngốc quá. Không thể làm ngơ nổi nữa rồi, gấp gáp thúc giục Nick chạy xe đến cạnh em thật nhanh. Tôi cầm ngay cây dù trong suốt bước xuống xe, tiếng mưa rơi lộp bộp va vào dù đủ để tôi hiểu sự giá lạnh của nó. Mắt em thảng thốt trong chiều mưa, em nhìn tôi chẳng nói nên lời, là do em ngạc nhiên, hay do em lạnh mà giọng em có vẻ khẩn khoản.

 

-Là Taeyeon sao?

 

Mặt khổ sở tôi nói:

-Sao em lại đứng ngây ngốc một mình ở đây? Lạnh lắm.

 

Mắt em vẫn trong veo như thế:

-Em.....em..... – Tôi để ý biết em đang run rẩy.

 

-Khoan nào. – Tôi nói rồi cởi nhanh chiếc áo khoát dày cộm trên người ra choàng lên vai em, em thoáng lùi lại vì sự bất ngờ, nhưng chiếc áo đã ngoan ngoãn an vị trên người em rồi.

 

-Còn Taeyeon thì sao? Lạnh lắm.

 

-Fany này, em nên lo cho bản thân mình kìa. – Tôi cố kìm lại sự xót xa, nói rồi tôi giúp em mặc áo ngay ngắn, tôi cài hết hàng cúc áo cho em nữa. Tôi biết em nhìn tôi, nhưng tôi chỉ biết giờ em cần được làm ấm ngay – Tôi Không cho phép sự giá lạnh nào hà hiếp em.

 

Em thẩn thờ mấy giây rồi mỉm cười nhìn tôi:

-Sao Taeyeon lại có mặt ở đây? Phải đang đi công việc chứ? Em còn nhớ lịch làm việc hôm nay mà.

 

-Công việc hoãn lại rồi. Tôi nhớ không lầm em có xe của riêng em mà. Sao lại đứng chịu trận xuôi tay? Thậm chí cũng không đón taxi....

 

-Em có hẹn với một số người để có thêm nhiều phiếu bầu khác. Xe em hôm nay lại đi bảo trì rồi. Em vốn nghĩ sẽ đi xe bus vì đã lâu em không được ngắm cảnh phố phường. Em không ngờ đến đây vừa hay cơn mưa kéo đến.... – Fany trải cái nhìn xa xôi ngoài cơn mưa.

 

-Vậy là em đứng đã lâu?

 

-Cũng được một lúc.....em miên man mãi với cơn mưa nên chẳng hay là bao lâu, chỉ biết ngày một lạnh hơn.

 

-Em khờ lắm, biết không hả? – Tôi trách móc.

 

Fany chỉ cười không nói. Ánh mắt họ nhìn nhau, tim Fany trật một nhịp, cô tự hỏi bản thân vì sao như thế? Đây không phải lần đầu cô ở riêng với Taeyeon, nhưng mỗi khi cô ấy quan tâm cô, nhỏ nhẹ với cô, cô lại thấy lòng mình chếnh choáng và ấm áp vô cùng. “Sao lại là Taeyeon....những khi em cô đơn, em một mình, Taeyeon lại dịu dàng đến gần em như thế? Em thấy trong em có điều bất ổn rồi....Mãi thế này, em biết phải làm sao? Rồi sẽ có một ngày nào đó, em biết thứ cảm xúc kì-lạ này trong em sẽ lớn dần nhiều đến mức em sẽ sa ngã mất. Tae đã có vợ rồi.....đã có gia đình.”

 

-Từ mai tôi sẽ cho người đưa em về, hay em muốn đi đâu, cũng sẽ có người đưa đón. Em dứt khoát dẹp luôn cái xe dở chứng đó của mình đi. – Tôi nhíu mày nói có vẻ hờn mác.

 

Fany bật cười, rồi nói như thì thầm:

-Em tự hỏi mình có gì tốt....để được đối xử như thế.

 

Là vì....Tae thích em mất rồi, cứ thấy em nhỏ bé thế này.....lòng Tae lại bâng khuâng, lại không yên vì em. Bao lần rồi, Tae không hiểu đó là cảm giác gì.....Là do Tae thích em, phải không Fany?”

 

-Là vì....em sinh ra là để được chở che, được yêu thương.....

 

-Chỉ vậy thôi sao.... – Em khẽ hỏi, ánh mắt nhìn tôi đâu đó có chút bối rối khó diễn đạt bằng lời. Cô ấy sao thế?

 

Tôi im bặt, không biết nói sao cho em hiểu lòng mình. Mất một lúc tôi nhỏ nhẹ:

-Nhỡ em bệnh....thì tôi biết phải làm sao?

 

Sau câu nói đó, Taeyeon thoáng thấy Fany cười. Bên ngoài trời vẫn mưa như thác, bên trong trạm xe bus có hai người lặng lẽ trao nhau những yêu thương, những quan tâm, nhiều đến bản thân họ chẳng thể gọi nổi tên. Rồi cả hai cùng xoay người ra ngắm nhìn cơn mưa lạnh lẽo, trong mắt Fany ngoài màn mưa kia, là hình ảnh của Taeyeon bên cạnh. Trong đáy mắt của mình, Taeyeon thấy tay họ gần nhau. Rất gần.

.

.

Đứng nhìn mưa được một lúc Taeyeon đề nghị sẽ đưa tôi về nhà. Trong lòng tôi không giấu nổi sự vui mừng. Tôi không hiểu vì sao bản thân lại vui khi Taeyeon muốn làm điều đó. Chỉ biết có thêm thời gian ở cạnh Taeyeon tim tôi lại rối bời, chẳng muốn bận tâm thêm điều gì nữa xa xôi.

 

Ngồi vào xe Taeyeon, cũng không khác lần đầu tiên là mấy. Vẫn câu nói ngày nào “Nick, giảm điều hòa lại đi!” Tôi nhìn mãi Taeyeon, và dĩ nhiên Taeyeon không hay biết. Tôi cố ghi nhớ câu nói này vào tim mình. Vì đây là sự quan tâm Taeyeon dành cho tôi, tôi muốn khắc cốt ghi tâm. Và vì tôi cũng hiểu mối duyên của chúng tôi mỏng manh và vô thường lắm.

 

Thấy tôi thẩn thờ mãi, Taeyeon xoay sang bảo:

-Em có làm sao không? Hay bệnh rồi hả? – Vừa nói vừa để tay lên trán tôi, kiểu như kiểm tra thân nhiệt tôi ấy.

 

-À....em....em.... – Tôi lúng túng gạt nhẹ tay Taeyeon – Em không dễ bệnh vậy đâu.

 

Taeyeon ngẩng người nhíu mày:

-Thôi được rồi. Mà Fany....nói xem em muốn ăn cái gì không? Tôi sẽ đưa em đi ăn cơm tối, em thấy thế nào?

 

Taeyeon lại khiến tôi ngỡ ngàng vì ý định này, tôi hỏi ngay:

-Taeyeon không về nhà dùng cơm sao? Hay không bận gì tối nay? Em có thể tự lo được.

 

Taeyeon nhoẻn miệng cười hiền như tự nói với chính mình:

-Thế ra Fany....không thích đi ăn tối cùng tôi à?

 

-Ơ..... – Tôi ngẩng người – Em không phải có ý đó. Chỉ là em.....

 

-Em làm sao? – Taeyeon nhẹ hỏi, thanh âm mỏng manh, từ tốn như trì níu thương yêu, hiền hòa đến nổi như bị tiếng mưa át đi. Cơn mưa ngoài kia dữ dội bão táp ra sao, thì bên trong xe ngồi cạnh tôi Taeyeon lại hiền lành dịu dàng làm sao.

 

Nhìn lâu vào mắt nhau, tôi mỉm cười đáp:

-Em không sao....Đúng thật em muốn ăn gì cũng được phải không?

 

Taeyeon vui vẻ gật đầu, chuyện lúc nãy, cả nét mắt không mấy tươi của Taeyeon. Khiến tôi tưởng tượng lung tung rằng “hai đứa vừa giận hờn nhau vậy”. Kiểu như của mấy người đang yêu nhau, người này đề nghị sẽ dùng cơm chung, thì ngươi kia từ chối vu vơ vặn vẹo hỏi vì sao người kia lại rủ rê mời mọc. Khiến người đưa ra lời mời, phút chốc xụi lơ, khuôn mặt cũng tắt hẳn nụ cười vì hờn dỗi. Người còn lại xót xa dỗ dành xoa má tặng một nụ hôn an ủi bảo mình chỉ đùa thôi. Ôi tôi biết mình lại nghĩ ngợi chẳng ra làm sao, tự tôi suy diễn, tự tôi ảo tưởng. Cứ ở cạnh Taeyeon trí tưởng tượng của tôi luôn bay xa như thế.

.

.

Chắc Fany không hiểu vì sao tôi lại mời cô ấy đi ăn tối đâu nhỉ. Vì chỉ khi chắc rằng cô ấy sẽ no bụng thì tôi mới nhẹ lo. Tôi vẫn biết cô nàng này không hay ăn cơm đúng bữa, lại hay ăn qua loa, và đặc biệt cô ấy là tín đồ của “thức ăn đóng hộp”. Các đồng nghiệp của cô ấy luôn truyền tai nhau như vậy. Ấy vậy mà cô ấy....gần như là từ chối khéo tôi, cứ như bong bóng nhiều màu tôi vui vẻ thổi chưa kịp thành hình, thì cô ấy huơ tay khiến nó vỡ tung tóe rồi bắn bọt xà phòng vào mặt tôi. May sao cô ấy đổi ý lại....chắc đang trêu gì tôi đây này. Em luôn lắm trò như thế. Hừ.

 

Tôi với em ăn tối rất vui. Em cười nhiều. Ăn cũng nhiều. Tôi thấy mãn nguyện, chỉ cần được bên em giản đơn như thế này, nhìn em nói, nghe em cười, ngắm nhìn khuôn mặt của em. Tôi thấy bao áp lực cho việc tranh cử Tổng Thống vơi đi phần nào. Tôi phát hiện rằng....tôi bắt đầu suy nghĩ về em không ngừng. Trong một buổi tối, không biết bao lần, những ý nghĩ trong tôi luôn gắn liền với từ “Em”.

 

-Em không nghĩ cơn mưa lại kéo dài lâu thế. – Em nói khi cả hai đang ngồi trên xe về nhà em.

 

-Em thật là....lại mơ mộng gì nữa. – Tôi buồn cười.

 

-Kệ em đi. – Em có vẻ giận dỗi nữa rồi.

 

-Tôi có điều này muốn hỏi em, không biết có tiện không? – Tôi ngập ngừng.

 

-Taeyeon cứ nói.

 

-Tôi......em.....em có người yêu rồi chưa??? – Tôi tròn mắt nhìn em, nín thở chờ đợi câu trả lời.

 

Fany cũng tròn mắt ngạc nhiên khi câu hỏi rời khỏi miệng Taeyeon, cô nhíu nhẹ mày, chẳng biết người kia nghĩ gì lại hỏi cô câu này, người ấy có điều gì lo sợ chăng? Nhưng sợ cái gì kia chứ? Nhưng cô cũng trả lời ngay tắp lự vì ánh mắt trông chờ của người đối diện khiến cô không thể chần chừ mãi được. Hình dung người kia như một đứa con nít mắt nhòe nước sắp sửa khóc một trận thật to tiếng, nếu cô còn khư khư cầm cây kẹo trên tay không đưa cho.

 

-Nói ra em sợ bị Taeyeon chê cười......người yêu.....em vẫn chưa có. – Fany mỉm cười.

 

Tôi vẫn không tin được em, nên hỏi lại một câu ngốc ơi là ngốc:

-Em chắc không? Chắc là mình không có.

 

-Taeyeon hỏi lạ thật. Người yêu của em....có hay không....em không biết chắc thì còn ai biết nữa???

 

Tôi vội xua tay khi em có vẻ dỗi:

-Không phải. Em xinh đẹp, lại giỏi giang, thông minh.....em không có người yêu. Thật khiến tôi phải nghi ngờ. Hay em giấu tôi hả?

 

-Này!!!! Em nói thật. Em chưa có. – Mặt em nghiêm túc hẳn. Tim tôi vui mừng khôn xiết. “Em chưa có.....em chưa có người yêu. Tae vui quá đây này Fany à....”

 

-Thôi thôi, tôi tạm tin em đó. – Tôi nhoẻn miệng cười.

 

Em hừ nhẹ rồi ho húng hắng vài tiếng, chúng tôi ngồi đó, chốc chốc lại nói chuyện trên trời dưới đất. Sáu tháng trời làm việc chung với em, chỉ hôm nay tôi mới thấy trọn vẹn được bên em nhất. Chỉ có tôi và em.

 

Fany ngồi nhìn ra cửa kính tự hỏi không biết Taeyeon có hiểu những gì cô nói hay không, mắt cô thẩn thờ, mông lung “Em chưa có người yêu là vì em không thể yêu được nữa rồi. Người ngồi cạnh em đây, đã mang đến vô vàn những thách thức cho trái tim nhỏ bé của em. Em không dám nghĩ hay tin vào một ngày nào đó, em lại phải thừa nhận mình có lẽ đã phải lòng một người không nên, và bắt đầu thấy thích thích một người đã có vợ. Và ngoài người đó ra, em cảm giác mình không tài nào có tình cảm với ai khác được. Cái người em thấy thích thích kia, lại còn hỏi em đã có người yêu hay chưa??? Ôi em phải trả lời làm sao??? Aaa lại thử thách em!!!”

 

 

Yêu một người không nên. Thích một người không thể. Vậy câu nói “Người yêu....em chưa có.” Phải nên hiểu thế nào? Là thích cũng bằng không? Là yêu cũng bằng thừa? Là tình như có như không? Ôi, rắc rối như thế này người đó không hiểu đâu. Chỉ biết Taeyeon giấu nhẹm Fany, mà cười toe toét vì cô nàng bảo “Người yêu.....em chưa có.”

 

Đêm cũng gần tàn nhà Fany cũng đã đến. Nuối tiếc thì Taeyeon cũng phải dứt lòng để Fany vào nhà cô ấy. Nhanh nhẹn, cô đi ra trước để mở cửa cho cô thư kí của mình. Đóng cửa xe, Taeyeon vô thức đi cùng Fany băng sang bên đường, rồi cả hai đứng trước nhà Fany nửa muốn vào nửa lại không, cứ bẽn lẽn như không muốn chia tay tuy biết vẫn phải xoay mặt quay lưng tạm biệt. Họ. Chần chừ lòng níu lòng như thế.

 

-Em đến nhà rồi.

 

-Tôi biết chứ.

 

-Taeyeon có điều gì muốn nói không?

 

-Tôi....tôi....không....

 

-Thế.....em lên nhà nhé. Taeyeon cũng nên về. – Fany thì thầm cúi mặt che giấu cảm xúc của mình để người đối diện nghe không ra sự thất vọng.

 

Thấy Taeyeon không phản ứng, mắt nhìn cô không nói. Fany nhẹ nhàng xoay người thì Taeyeon chợt nói vội:

-Khoan đã.....Fany.....khoan đã.

 

-Còn chuyện gì nữa sao? – Fany hỏi khẽ, vẫn không tin được là Taeyeon đã gọi mình lại. Lúc xoay người đi, cô đã thầm mong như thế, nhiều lắm.

 

-À....tôi.... – Taeyeon vẫn thấy khó khăn khi giải bày lòng mình, cô luyến tiếc Fany, nhưng không thể nói như thế được, cô dịu dàng – Em sao vội vậy? Nán lại một chút, được không?

 

Vẫn giữ vẻ bình thường nhất của mình, Fany đáp:

-Em không vội mà....

 

Hai người đứng đó mắt nhìn mắt, họ không biết phải nói gì. Nhưng riêng bản thân mỗi người đều biết có điều khó xử, có sự trăn trở, và cả lưỡng lự. Môi khẽ mấp mái, Taeyeon tiến lại gần Fany, tay chần chừ định nắm tay cô ấy, tay Fany thì buông thỏng, tuy vẫn nhìn Taeyeon nhưng trong tầm mắt mình, cô ý thức được phần nào những gì sắp xảy ra. Cô muốn thu tay vào người, nhưng sao cứ đứng chôn chân bất động “Đằng sau cái nắm tay....sẽ là gì? – Fany tự hỏi.”

 

“Nên hay không.....mình muốn kéo cô ấy vào lòng quá....Nhưng tiếp sau đó....sẽ là thế nào đây? Phải nói sao với Fany? Rằng Tae thích em....muốn em ở cạnh Tae? Muốn em làm bạn gái của Tae?”. Nghĩ đến lời tỏ tình vụng dại của mình Taeyeon thấy tim đập liên hồi, cô hồi hộp với suy nghĩ này, có quá nhiều điều khiến cô bận tâm, cô sợ Fany sẽ từ chối, sợ đây chỉ là tình cảm nhất thời của mình, sợ rằng cô chỉ đang say nắng. Taeyeon sợ phải tổn thương Fany.....

 

Đưa tay ngược lại vào túi quần của mình, Taeyeon thì thầm khi đã đứng thật gần Fany:

-Em....em ngủ ngon nhé.

 

Sự thất vọng hiện lên trong đôi mắt cười, nhưng Fany cũng không bận tâm vì điều này, vì câu hỏi “Đằng sau cái nắm tay....sẽ là gì?” luôn ám ảnh cô. Mỉm cười Fany nói:

-Em biết rồi, Taeyeon cũng ngủ ngon nhé.

 

Taeyeon gật nhẹ:

-Em lên nhà đi. Kẻo lạnh.

 

Vậy là Fany cũng rời đi. Đèn nhà bừng sáng, Taeyeon lạnh lẽo đứng nhìn vào khe sáng đang bao bọc người con gái bên trong. Taeyeon đứng một mình dưới nhà nhẹ cười với ý nghĩ chẳng-ra-làm-sao của mình. “Tae vừa sực nhớ ra là chiếc áo khoát của mình vẫn còn trên người em nhưng Tae không nhắc em trả lại. Tae muốn em nghĩ đến Tae, nhớ về Tae, cảm nhận được mùi nước hoa của Tae nữa. Mọi thứ sẽ thay Tae ở cạnh em đêm nay. Biết không, Tae lưu luyến em lắm....quyến luyến nhiều lắm....

.

.

-Lúc đó sao không nắm tay em? – Fany hỏi.

-Tae sợ..... – Taeyeon cười buồn.

-Tae sợ gì?

-Trời lạnh, tay Tae gần tay em.....Tae muốn nắm tay em nhưng sợ sẽ lại muốn ôm em ngay sau đó. Sợ em sẽ ghét Tae, sẽ tránh xa Tae vì đã làm điều không nên làm.

Fany mỉm cười đan tay mình vào tay Taeyeon:

-Em cũng không tưởng tượng được.....nếu lúc đó mình tay trong tay. Em nên làm gì tiếp sau đó....Tae đã có gia đình, em luôn nhắc nhở bản thân mình như thế, khi tim em có biểu hiện chẳng lành.

-Em hỏi rằng em có gì tốt để được đối xử như thế.....câu trả lời thật sự là vì Tae thích em mất rồi. Lúc xe dừng lại tại trạm xe bus, Tae chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng lao đến ôm em vào lòng nhưng chỉ dằn lòng đến khoát áo cho em thôi.

-Em tự hỏi....một người đã có vợ....có phải luôn quan tâm đến những cô gái xung quanh họ nhiều như thế không? – Fany phì cười – Vì điều đó sẽ khiến những đứa con gái như em đứng không vững. Em cũng tự hỏi....với cô thư kí nào Tae cũng đối tốt như vậy? Có phải riêng mình em thôi? Hay em chỉ là một trong số.....

Taeyeon chặn câu nói của Fany bằng một nụ hôn nồng ấm nhất. Ôm nhẹ eo của Fany, cô đẩy nụ hôn thêm sâu “Mình em thôi....mình em...”, sự khắc khoải, sự yêu thương được Fany cảm nhận hết trong nụ hôn bất ngờ và ngọt ngào này. Trong không gian chếnh choáng, từ từ ngã lưng xuống ghế nệm cùng Taeyeon bên trên mình, nụ hôn mải miết xuống sâu lớp áo, nhắm mắt Fany ngập trong những yêu thương say đắm hơn, da diết hơn. Cảm nhận áo mình dần tuột khỏi cơ thể, Fany mỉm cười khúc khích xoa dịu Taeyeon, rồi kéo cô ấy lên ngang mặt mình cho một cái hôn thật sâu, thật yêu. Đêm nay sẽ lại là một khoảng thời gian ngất ngây cùng người cô yêu.

  

Với nụ cười quyến rũ nhất của mình, Fany khiến Taeyeon chao đảo, áp mặt mình lên làn da trắng, mịn màng, và thơm phức mùi sữa tắm nào đó của Fany, Taeyeon hôn không ngừng. Từng cái hôn ướt át thấm đẫm trên cơ thể, Fany hoàn toàn bị mê hoặc, những tiếng rên nhỏ không ngừng bật môi rời miệng cô. Taeyeon cười khúc khích, ngẩng mặt hôn vào môi Fany một cái “chóc”. Đẩy nhẹ mặt Taeyeon xuống phần áo ngực gần như đang thít chặt vào cơ thể của mình, ngay khi Taeyeon nhấn môi mình vào đó, chiếc áo ngực bung ra nhẹ hẫng cô chết lịm vì khoái cảm nồng nàn.....Mặc cho ngày mai có ra sao. Chỉ muốn có thêm một ngày để yêu thương mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro