Chap 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người yêu của em là cấp trên của em.

....................................................................

 

Tôi nhìn em băng qua giao lộ mà mắt mũi không biết đang phiêu du chốn nào, chân em thoăn thoắt đi nhanh, tay cầm nhiều hồ sơ, gió thì lắm khi lại thổi cho em một cơn thật mạnh. Trông em khổ sở một tay khệ nệ mớ văn kiện, tay còn lại chặn váy mình, tôi muốn lao ra ôm đống giấy đó thay em, hay ra đó bảo em “từ sau cấm không được mặc váy đi làm” Nghĩ xong tôi thấy cái vế thứ hai nghe vô lý trời ơi đất hỡi, có khi nghe xong câu đó, em nghĩ tôi biến thái tăm tia em cũng nên. Tôi đứng thẩn thờ bên đây đường nhìn em mãi đến quên tiếng chuông điện thoại đang reo. Ngay khi bấm nút nghe, thì tôi thấy em đang khốn đốn ngồi nhặt những tờ giấy đã nằm ngổn ngang trên đường, cứ tay em với đến thì tức khắc nó bay ra xa, người ta nhìn vào còn nghĩ cả hai đang trớ trêu cố ý chơi đùa với nhau. Thình lình tôi nghe thấy tiếng kèn xe réo rắc vang lên, tim mình ngừng đập. Tôi ném chiếc điện thoại đi và lao đến cạnh em.

 

Chạy thật nhanh qua đường, tôi nắm tay em khi em vẫn còn ngỡ ngàng nhìn chiếc xe phía trước chạy đến. Ôm em vào lòng, trong khoảnh khắc ít ỏi đó, tôi cảm nhận được em còn đây, vẫn trong tay mình, trước đó tôi thoáng thấy em đã lìa xa mình, mãi mãi. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm gang tất, tôi đứng đó thở hắt, tôi đã nín thở khi đến cứu em, tất cả cũng vì cô gái hậu đậu lơ ngơ này. Em định mở miệng nói điều gì thì tôi ngăn lại bằng cách nắm tay em đi vào lề.

 

Tôi nói tông giọng hơi cao:

-Em đi đứng kiểu gì vậy hả?

 

-Em..... – Cô ấy ngập ngừng – Em xin lỗi.

 

Aaa cô nàng này tôi muốn nghe điều gì hay ho hơn lời xin lỗi cơ, tôi lại nói, thanh âm vẫn không mềm mại được:

-Em nên nói lần sau sẽ cẩn thận, sẽ không như thế nữa. Em nói ngay đi.

 

-Ơ em..... – Cô ấy lại chần chừ có vẻ vẫn còn bàng hoàng sau tai nạn vừa rồi, ấy vậy mà cô ấy vẫn nghe theo – Em sẽ cẩn thận hơn, sẽ không như thế nữa.

 

Thấy vẻ mặt cô ấy tiu nghĩu tôi thấy bất nhẫn vô cùng, nhẹ giọng tôi bảo:

-Fany.....tôi lo cho em thôi. Em đâu biết suýt nữa mình đã bị thương rồi....tôi chỉ sợ mình không lúc nào cũng ở bên mà canh chừng, mà lo cho em thôi.

 

Em nhìn tôi mắt sợ hãi xen lẫn rối bời, em đang nghĩ gì trong đôi mắt đó vậy, Tae muốn biết. Mất vài giây em nói nhỏ:

-Em hiểu rồi.

 

Tôi thở dài hình như thái độ mình không tốt với em:

-Xin lỗi, đã làm em sợ....

 

-Không có, chỉ là em còn bàng hoàng quá vừa vào đến thì Taeyeon đã chẳng cho em thở, la em rồi.

 

-Ô (biểu cảm dễ thương quá)....thôi nào, đừng sợ nữa, em lại gần tôi xem nào. – Tôi kéo tay em lại và bắt đầu xăm xoi xem em có bị thương ở đâu không. Trong đáy mắt mình tôi thấy em ngơ ngác đứng trân trân nhìn tôi.

 

-Taeyeon à.....Nhìn gì em vậy? Em không có bị sao hết, người ta nhìn thấy không hay đâu. Chúng ta vừa mới tan làm thôi, mọi người.....

 

-Fany. – Tôi cắt ngang – Thân thể em quan trọng hay mọi người xầm xì quan trọng?

 

-Danh tiếng của Taeyeon quan trọng nhất. – Em đáp chẳng cần nghĩ ngợi.

 

-Em mới là quan trọng nhất. – Tôi nói khẽ – Quan trọng hơn bất cứ điều gì. Chỉ là quan tâm nhân viên ai nói được cái gì hả? – Mắt em cụp xuống không nói nữa, thình lình em vụt chạy đi, tôi thẫn thờ rồi chạy theo – Nè....em đi đâu sao vội vậy, em....

 

-Không cần. – Em hét lên – Em tự lo được, Taeyeon có nhiều nhân viên như vậy quan tâm sao hết? Em lớn rồi không phải trẻ nhỏ, em sẽ ổn, em ổn.

 

-Fany à.....

 

-Không. – Em hít thở dường như đã bình tĩnh hơn – Đừng để tâm đến em quá nhiều, đừng lưu tâm chuyện gì của em hết. Em có đau có té có ra sao, em sẽ tự chăm sóc mình. Sau này đừng quẩn quanh cạnh em, em xin Taeyeon đó, được không? Đừng thử thách sức chịu đựng của em nữa, em tài giỏi đến mấy cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, với những gần gũi thân gần như vầy, em sợ mình không đứng vững được lâu.

 

-Em nói gì vậy tôi không hiểu? – Tôi vẫn ngơ ngác như người từ trên trời rớt xuống, không hiểu sao tự dưng em lại nổi cáu và thay đổi thái độ nhanh vậy.

 

Em cắn môi dưới nói rành rọt:

-Taeyeon.....thật không hiểu em nói gì?

 

Tôi lắc đầu:

-Không hiểu gì hết.

 

-Ngốc. – Em khó khăn nói rồi lại bỏ đi.

 

Em chạy rất nhanh đến xe mình rồi vào xe khóa cửa lại, tôi đứng bên ngoài đập lên khung kính mà em lờ đi. Em nhấn ga chiếc xe mang theo em lao thật nhanh, tôi đứng đó càng nghĩ càng không hiểu tại sao em lại giận lại mắng tôi ngốc. Tôi nói gì sai sao? Em bắt đầu giận từ lúc nào? Khi nãy em đề cập đến nhân viên...chẳng lẽ....Tôi đánh lên trán mình, nghĩ làm sao lại nói là “tôi chỉ quan tâm nhân viên”. Vậy là tôi lên xe đuổi theo em, chạy mãi mà không tìm được em tôi thấy lạ, em mới đi thôi mà. Tôi thất vọng chạy hết con đường rồi vòng lại, lúc đi ngang tôi thấy bên đường một chiếc xe đứng yên giữa dòng xe đông đúc. Ngoái đầu nhìn rõ hơn, là xe của Fany mà. Tôi phanh gấp rồi bay ngay qua đường, gõ kính xe tôi nói lớn.

 

-FANY!!! FANY!!! Em bị sao vậy? Sao đậu xe ở đây? – Em vẫn không trả lời – MỞ CỬA XE ĐI EM, FANY!!!

 

Sao con người này lại xuất hiện chứ? Sao đúng lúc này, chuyện ban nãy Fany vẫn thấy uất nghẹn trong lòng, rõ biết mình vô lý, Taeyeon nói lo cho nhân viên, có gì sai đâu vậy mà thấy nước mắt chực rơi rồi đấy. Nếu không nhanh chóng thoát khỏi, Fany e sẽ phát điên nói linh tinh mất. Nhưng hình như cô ấy bắt đầu tin mình đi đâu cũng không tránh khỏi người này-Kim Taeyeon, một lần nữa xe cô khi không chết máy, thật xấu hổ.

 

Fany hạ kính xuống:

-Sao Taeyeon lại ở đây?

 

-Tôi lo cho em mà. Tôi xin lỗi vì đã lỡ lời.

 

-Không có gì hết, con gái hay giận vu vơ lắm, đừng để tâm chi cho mệt người. Taeyeon về đi. – Fany nói vẫn không giấu được vẻ giận dỗi, từ sau lần đi ăn chung hôm kia, thời gian càng về sau cô phát hiện mình đã vô tình hay cố ý yêu Taeyeon, nào phải đơn giản là thích thôi.

 

-FANY À, EM MỞ CỬA. – Taeyeon hét lên – NGAY LẬP TỨC!!!

 

Cái vẻ uy nghiêm của Taeyeon khiến Fany chùng chân, hiếm khi cô ấy lớn tiếng với cô thế này. Fany mở khóa, người kia nhanh chóng mở cửa và ngồi cạnh bên. Chưa kịp hé môi thì Fany bất ngờ bị môi Taeyeon khóa chặt, cô ấy hôn cô, Fany tròn mắt tay đẩy người kia ra xa nhưng không đủ lực, người kia vẫn ôm hôn cô say đắm mặc kệ cô vùng vẫy. Cái hôn dần khiến cô mê đắm,vô thức cô hôn trả Taeyeon, hé môi để lưỡi cô ấy trượt vào. Lần đầu tiên cô biết đến vị táo ngọt là như thế nào, môi Taeyeon thơm lừng vị táo xanh. Trên môi cô là vô vàn khối thủy tinh căng tròn những ngọt ngào đủ đầy cảm xúc yêu thương, với làn môi mềm mại Taeyeon ướp đường lên từng xúc giác tinh tế nhất vào môi cô, môi hôn môi, từng khối thủy tinh bị chèn ép như nhộng phá kén, tất thảy mật ngọt được ấp ủ dung dưỡng thấm hết lên môi, chảy cả vào ngực, tan vào tận tim.

 

Fany say đường, choáng váng đôi mắt nhắm nghiền....

Đôi môi tham luyến vị ngọt, run rẩy miên man....

Hơi thở chật vật, yếu ớt nương tựa làn môi kia....

Môi chạm môi, mũi kề mũi, cơ thể hòa quyện....

Tất thảy tan chảy....

Tất cả rã rời....

 

Được một lúc Taeyeon rời môi, khẽ ôm khuôn mặt cô, ngập ngừng cô ấy nói:

-Fany à.....em đừng giận nữa, lúc nãy là do nóng lòng quan tâm em mà tôi lỡ lời. Em....là nhân viên của tôi, nhưng trước giờ tôi không đối xử em theo cách đó, tôi.....tôi......

 

-Taeyeon làm sao? – Fany nín thở chờ nghe hết câu nói. Cô không biết mình mong chờ gì nhưng cô không muốn thế này nữa “Em sắp nổ tung rồi đây, Tae à....”

 

-Tôi....phát hiện mình có tình cảm với em. – Taeyeon nhíu mày vẫn cân nhắc lời nói – Dẫu biết nói điều này em có khi sẽ nghĩ việc cũng nên, nhưng tôi không dối lòng thêm được. Tôi biết mình có gia đình, nhưng nó không ngăn nổi những rung động với em, thật không nên thân chút nào. Tôi cũng thao thức, dằn vặt trái tim nhiều, mà càng như thế càng thấy nhớ thương em thâu đêm suốt sáng. Fany à.....Tae.yêu.em. – Taeyeon hôn lên môi Fany lần nữa, ngọt ngào bảo – Em làm bạn gái của Tae, được không em?

.

.

Hàng loạt những hình ảnh quá khứ vụt qua, khiến Taeyeon càng thấy bản thân rối bời. Cô đã ngồi đây không biết đã uống bao nhiêu ly rượu, cô ngồi đến tận sáng mà chẳng nghĩ ngợi được gì. Nghĩ đến ngày xưa đó mà lòng tự nhiên đau, cô đưa tay chạm lên ngực trái của mình, cảm nhận rõ rệt nó nhói lên từng hồi, cô bật cười thành tiếng ném ly rượu đi và hét lên “TẠI SAO? TẠI SAO?”. Cô đứng lên chân đá vào ghế nệm, khiến nó dịch chuyển, bàn chân mình cô đạp lên những vụn nát thủy tinh vừa rồi, tiếng *lắc rắc* thủy tinh cựa mình nhói đau vang lên, theo đó cô thấy mình thật đáng thương, thật ê chề.

“MÌNH KHÔNG CÓ GÌ HẾT. KHÔNG CÓ.” Cô gạt phăng hết mọi thứ trên bàn, cả bộ trà cô yêu quý nhất cũng buông mình xuống nền gạch, cái cách chúng rơi ngã cũng như chủ nhân của chúng, bàng hoàng, chưng hững và giật mình, rất nhiều. Thanh âm tan nát của bộ trà hệt người ném chúng đi, ngỡ ngàng, bẽ bàng và lắm giận hờn cùng câu hỏi “tại sao?”. “CHIẾC GHẾ NÀY CŨNG DO NGƯỜI TA BAN CHO.” Cô đi lại hất văng chiếc ghế ngày thường mình ngồi, nó ngạc nhiên ngả nhào, cô thấy thật hả hê. Chống hai tay lên bàn, cô thấy lá cờ Hàn Quốc khẽ lung lay, cô lấy tay gạt phắt nó xuống. “SAO THẾ NÀY? SAO THẾ NÀY?” Taeyeon không đứng vững, xiêu vẹo thất thần ngã xuống miệng lầm bầm “Taeyeon à, mày thật nhỏ bẻ thật yếu đuối, mày không có gì hết....”. Cô đẩy chiếc ghế ra xa thêm, ánh mắt đỏ ngầu nuốt chửng màu hổ phách vốn có, tất cả uất ức gian dối chèn ép khiến cô không thở được, “Tiffany, Tiffany, tại sao? Tại sao?”

.

.

-Em..... – Fany thấy tim mình đập nhanh, Taeyeon vừa tỏ tình.

 

-Sao vậy? Hay Thư kí Hwang.....em vốn không có tình cảm với Tae như Tae có với em?

 

-Không. – Fany đáp nhanh – Em yêu Tae.....yêu Tae.....từ rất lâu rồi.

 

Taeyeon mỉm cười thật tươi hồi hộp nói tiếp:

-Vậy, em làm bạn gái Tae nhé? Mình.....hai đứa mình yêu nhau, được không?

 

-Taeyeon em.... – Fany lắc đầu phì cười – Em nói điều này nghe buồn cười dữ lắm chừng. Em luôn muốn một mối quan hệ nghiêm túc, một tình yêu dài lâu, em thích mọi thứ ổn định, nhưng em cứ không hiểu nổi sao mình lại yêu Tae, yêu một người đã có gia đình. Khi Tae hôn em, nói Tae yêu em, em vui lắm, vui lắm. Nhưng trong lòng em....vẫn có cảm giác mâu thuẫn, em sợ.....mối duyên này sẽ sớm phân li, hai đứa mình sẽ sớm nói lời tạm biệt, tình yêu này khiến em chơi vơi quá.

-Nghe đây, Thư kí Hwang, Tae hiểu mình hơn em, Tae hiểu tình cảm mình dành cho em không phải cơn say nắng nhất thời. Tae sợ do mình hấp tấp mà làm em tổn thương, nên Tae giấu tình cảm cho riêng mình. Nhưng ngày qua ngày Tae phát hiện đôi mắt mình luôn dõi theo em, trái tim ở bên em thì đập lung tung, tay chân gần em thì lóng ngóng vụng về, lời nói với em thì ngây ngốc không chịu được. Nếu Tae có lời nào nghiêm túc muốn dành cho em nhất, thì đó là, Tae yêu em và muốn được làm người yêu của em.

.

.

Taeyeon ngồi bệch xuống mà nước mắt khi không choáng đầy khiến tầm nhìn nhạt nhòe “Em nhớ không, Tae yêu em, muốn được làm người yêu của em. Trên đời này Tae tin nhất là em, cho dù tất cả mọi người quay lưng với Tae, thì bên cạnh mình biết luôn có em. Em sẽ không bao giờ dối gạt Tae, sẽ không làm chuyện khiến Tae thất vọng. Ngày giờ này sao bẽ bàng quá đỗi, Tae chỉ tin tưởng Mi Young thôi, chỉ tin Mi Young thôi, thế giới khắc nghiệt của mình Tae không dám đặt để niềm tin vào ai quá nhiều, sao ngày giờ hôm nay lại để chính miệng vợ Tae nói ra điều đáng thương này. Tae không tin ai, chỉ tin mình em....”

Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng, mọi thứ mà ngày thường cô tẩn mẩn ngắm nhìn, say sưa thưởng thức, kể cả bộ trà chính tay cô mua để đem vào đây, thì ra nơi này cũng không là nơi nó thuộc về. Taeyeon bật cười, tất cả những thứ cô nghĩ là của mình, do mình giành lấy, hóa ra chỉ là giấc mơ đáng-buồn-cười thôi. Ngay từ đầu cô thua Yoona rồi đó chứ, thế thì đã đành, giờ thì như người điên tỉnh mộng cô mới biết người dùng thủ đoạn bẩn nhất để chiếm đoạt thứ của người khác, là chính cô. Vẫn biết chính trường phải cứng rắn phải thủ đoạn, nhưng cái cô luôn theo đuổi trong đời mình, lý tưởng của cô, cô muốn được ngẩng cao đầu, muốn tự hào đó là thành công của cô, chứ sao lại là “gian lận tranh cử”. Căn bản Taeyeon rõ biết không ai đáng giận cho cái sự đã-rồi này, chỉ nên trách hờn là vì sao cô có lắm nguyên tắc, nhiều cao ngạo và kì vọng cho bản thân mà thôi.

Taeyeon ngồi ôm chân như người vô hồn, vẫn chưa tin được sự thật này, không dám tin “Tổng Thống Kim, trời ơi, là mình sao? Kim Taeyeon? Phút chốc mình thấy mình hóa tí hon, thật yếu đuối, chẳng ra làm sao. Ngay cả việc tranh cử cũng do mọi người.....thì còn lo nổi cho ai, bảo vệ cho ai, mình còn chẳng thể hiên ngang làm người nữa. Bao nhiêu tự trọng, tự cao hết sạch sẽ rồi. Chưa khi nào thấy ghét bản thân như lúc này, vốn mình là người không muốn để người khác sắp xếp, uy hiếp, dọa nạt, đã là điều không thích không hợp, mình sẽ từ chối, thà là đi ngay đứng thẳng, có thất bại thì cũng xứng đáng không trách không hờn. Thành công như bây giờ có nghĩ lý gì đâu? Để phải cúi mặt trước Sulli, thấy thất bại trước Yuri và Sooyoung, thấy đáng thương ngu ngốc trước Fany.....”

“Em đã có thể giấu Tae cả đời mà phải không Sulli, rồi giờ em nói khiến Tae cảm thấy thất bại, thấy mình chỉ nhờ em mà chiến thắng. Em muốn răng Tae rằng cái thứ thành công Tae có được, sở hữu trước nay đều là tâm tư của em. Em muốn nói với Tae rằng em chẳng những đặt hết tình yêu cuộc đời vào Tae mà còn gữi trao hết niềm tin mong mỏi nơi Tae. Em nói rằng mình có thể làm tất cả vì Tae, phải vậy không? Nhưng em à, em thật tài tình......em phá hủy Tae, đây là bước đầu tiên.”

.

.

Ngồi ở phòng khách Sulli nghe tiếng đổ vỡ do Taeyeon gây ra, suốt đêm qua cô cũng không chợp mắt, Taeyeon thức cô cũng y vậy, cô ấy đau cô cũng tan nát. “Em không cần Tae tha thứ, thật em đã hết cách cạn lời. Tae nghĩ mọi chuyện thật đơn giản, nay em muốn Tae hiểu không phải Tae muốn gì cũng được. Ngay từ đầu đã không nên yêu cô ấy.....hai người không nên có bất kì duyên nợ gì. Nếu Tae vẫn cố chấp, thì họp báo sắp đến em sẽ khiến Tae hối hận và đau hơn bây giờ. Vợ chồng mình phải trở mặt, hôn nhân chúng ta rã rời, trái tim em bị đập nát, tất cả là do Tiffany, nhưng Tae nói thể nào cũng bênh vực cô ta. Tại sao? Em phát điên.....em điên mất thôi.....em điên lên đây này.....KIM TAEYEON!!!!” Sulli với tay cầm lấy bình hoa ném văng ra xa, nó va vào cửa nát bấy, cành hoa hồng chơ vơ ủ rũ nằm bệch trên sàn. Cô ngồi đó nhìn, trái tim sớm đã tựa cành hoa trên sàn, va vào cửa đau đớn và thất thểu chẳng thể cam lòng nằm yên ở đó. Sulli đi lại mắt lạnh lùng nhìn cành hoa đầy gai, khụy chân tay cầm lên, đôi mắt xinh đẹp buồn bã, tuyệt vọng bẽ gãy thân cây và nhào nát bông hoa đỏ tươi, giữ chặt trong tay, gai chọc thủng làn da mỏng, máu rỉ rả tí tách từng giọt căm phẫn những uất nghẹn trong lòng.

Cái khi mà Sulli uy hiếp Taeyeon bằng cách mở họp báo, cô vẫn chưa tự tin lắm vì cô hiểu chồng mình kiên tâm với tình yêu này thế nào. Do đó cô buộc phải hạ quyết tâm, làm đau Taeyeon một lần, cô muốn Taeyeon hiểu cô ấy đang ở đâu. Cô cho cô ấy thấy, không phải tất cả những gì cô ấy đang có đều dễ dàng, nó khó khăn và nhọc lòng rất nhiều. Bao năm qua, cô đã “nuông chiều” Taeyeon đến “hư hỏng”, cô ấy muốn thành công, cô giúp cô ấy bằng mọi cách. Cô ấy muốn yêu đương, cô để cô ấy yêu thỏa thích.

Taeyeon có quyền lực, có tài, lại xinh đẹp hơn người, thì không ít cô gái vây lấy, cô ấy cũng chẳng phải sắc đá mà không xiêu lòng với ai. Sulli muốn quản, cũng không quản nổi, mà trên hết cô tin Taeyeon. Cô ấy sẽ không đi sai đường, sẽ biết lấy sự nghiệp và gia đình làm trọng. Nào ngờ người tính không bằng trời tính, Taeyeon đã tìm được cái gọi là “tình yêu đích thực”, vậy là lao vào yêu đương đắm đuối với cô thư kí của mình, yêu đến quên đường đi lối về. Cảm thấy vợ chồng cô đã đến hồi không thể níu kéo, nên Sulli buộc phải nhẫn tâm.

.

.

Không thể dằn vặt mãi với hàng tá “cuộn len” trong lòng, Taeyeon biết mình không thể ngồi ở đây mà nghĩ ngợi những chuyện không hồi kết. Cô biết mình sẽ phát điên, cô đứng dậy, lấy áo khoát mặc vào người đi ra khỏi phòng “Phải tìm Fany, phải nói chuyện rõ ràng, trước khi làm chuyện này, em đã nghĩ gì vậy hả?” Ngồi trên xe nhìn mọi thứ vụt qua cửa kính, trong mắt mình cô thấy Fany ngồi trong xe của ngày hôm đó.

 

-Tae à....em có lời muốn nói. – Fany ngập ngừng.

 

-Tae nghe đây. – Taeyeon nhẹ nhàng.

 

-Người yêu....em có rồi. – Fany nhìn vào mắt Taeyeon nói khẽ.

 

-Ơ....sao trước em bảo mình chưa có, nhanh vậy sao, Tae đến sau một người? – Taeyeon choáng, từ nay cô mất Fany mãi mãi sao, hai người còn chưa kịp bắt đầu đã phải nói tạm biệt – Sao lại có thể....sao lại....

 

Fany chậm rãi tựa vào ngực Taeyeon, choàng tay quanh eo cô ấy, cô cười rồi cất giọng thủ thỉ:

-Người đó vừa tỏ tình và cưỡng hôn em.....

 

Taeyeon tròn mắt vẫn chưa dám ôm Fany, cô nín thở lắp bắp:

-Ơ....người yêu của em.....người yêu của Thư kí Hwang.....là....là.....

 

Fany mỉm cười, tay chạm lên nơ áo của Taeyeon rồi di tay lên vai, kéo một đường dài xuống mân mê và dừng lại khi tay đã đặt trên trái tim đương rối ren của người ta, cô nói, giọng ngọt ngào....thật ngọt ngào:

-Là người em đang ôm, cấp trên của em, Nghị sĩ Kim..... – Fany hờ hững hôn lên cổ Taeyeon thì thầm – Kim Taeyeon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro