Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

………………………………………………………………………..................

Nhìn người mình yêu CƯỜI sẽ rất hạnh phúc.

Nhìn người mình yêu KHÓC càng hạnh phúc bội phần.

>>>>>Bởi nước mặt chỉ thật thà chảy ra trước người được tin tưởng!

…………………………………………………………………………...............

 

“Em không sợ…” tiếng Fany nhẹ hẩng ngọt tan, hòa vào không khí. Taeyeon ngồi ôm Fany mãi đến khi cô ấy chìm vào giấc ngủ. Suy nghĩ chuyện vừa nói, rồi lại quay xuống nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Fany, Taeyeon khẽ cười, âu yếm đặt lên tóc cô ấy một nụ hôn, giây phút này Taeyeon như quên hết mọi chuyện, lời Fany nói khiến cô an tâm đến lạ..... “Nếu được chọn lựa, Tae sẽ chọn được ngồi ôm em, hôn em mãi thế này, giữ em trong vòng tay, ngày ngày yêu thương em, mỗi mình em – Taeyeon nhẹ siết chặt cái ôm – Nhưng…..khó khăn rồi đây Fany à, tuy nhiên em hãy an tâm, Tae sẽ bảo vệ em, nếu thật Sulli làm gì em – Cô nhìn Fany âu yếm – Sẽ không một ai yên ổn với Tae đâu……! – Ánh mắt Tayeon sắc nhọn hòa vào đêm tối”

-Chẳng biết nghĩ gì mà lại ngủ trước mặt “người lạ” thế này? Nhỡ không phải Tae thì biết tính thế nào nhỉ? Khi em tỉnh dậy, phải nghiêm khắc nhắc nhở mới được! – Taeyeon nhìn Fany ngủ tự cười tự nói.

An tâm Fany đã say giấc Taeyeon bế cô ấy lên tay mình, cẩn thận mang Fany vào phòng cô ấy, cô đi nhẹ nhàng như mèo, đặt Fany ngay ngắn chỉnh tề lên giường, Taeyeon đắp chăn lên, đảm bảo cô ấy không bị nhiễm lạnh. Hiện cái thời tiết vẫn còn lành lạnh suốt, cứ sáng bảnh mắt ra trời lại mưa, nhưng thà cứ như thế vẫn hay hơn những hôm bất chợt nóng.

-Ôi, nhìn xem, em đáng yêu quá…trong bộ Pyjama – Taeyeon hôn nhẹ lên trán Fany rồi đứng lên nhìn sơ cô ấy một lượt, buông ra câu nói – Mà có khi lại đẹp hơn nếu không có….bộ Pyjama này em nhỉ?!! – búng tay cái chóc Taeyeon gật gù quả quyết.

Taeyeon dường như không có ý định gì cho thấy cô sẽ bỏ lại Tiffany một mình đêm nay. Cô đảo một vòng quanh nhà Fany tìm kiếm thứ gì để uống. Sau đó cô lấy chiếc ghế đặt cạnh giường, đung đưa ly rượu trên tay, ngồi đó, lặng yên nhìn Fany say giấc. Phải thừa nhận, Fany là một nguồn cảm hứng bất tận, nhìn cô ấy chốc chốc Taeyeon lại cười, khi lại đâm chiêu suy nghĩ mặt u sầu, khi thì chồm lại ngắm thật kĩ Fany khi phát hiện vết tích gì lạ trên mặt cô ấy, “….. mụn chăng?” rồi lại phì cười. Ngồi được khá lâu, thì bên ngoài một trong hai mật vụ theo cùng Taeyeon đi vào báo là, đã hơn bốn giờ, trời sắp sáng, cô nên chuẩn bị về lại Dinh Thự.

Taeyeon tiếc nuối rời khỏi phòng, như sực nhớ điều gì, cô cởi áo khoát, kéo tay áo lên, buộc hờ mái tóc màu vàng lại cho gọn, cô tiến về gian bếp “sạch tinh tươm” của Fany, chuẩn bị….nấu ăn! Nhớ lại bệnh đau bao tử của Fany, cũng vì cô nàng không những lười ăn lại còn lười cả nấu, đúng hơn là không có tí kiến thức nào trong việc bếp núc. Miệng cười tủm tỉm, lắc đầu ngao ngán với ý nghĩ đó. Taeyeon bắt tay vào nấu món trứ danh của mình – cháo thịt bầm. 30 phút sau món cháo đã hoàn tất, Taeyeon để lên đĩa, đậy nắp cẩn thận.

Taeyeon kiếm một tờ note, viết vào đấy mấy chữ đáng yêu ra chiều “đe dọa”:

 …………………………………………………………………………………...........

Đến cả có người nấu sẵn cho, mà em còn không chịu ăn, thì Tae sẽ cắt chức, cho em ở nhà hẳn! À mà trước khi dùng, nhớ hâm nóng lại dùm, bớt lười nhé cô Hwang, không thì bệnh lại nặng….!

 Kí tên : XOXO Đầu bếp kiêm người yêu K.T.Y  

…………………………………………………………………………………...........

7AM Fany vươn vai, dụi mắt, nhớ lại đêm qua cô ở cùng Taeyeon, giờ cô lại nằm đây, Taeyeon thì không thấy ở đâu. Fany bèn xỏ dép đi ra khỏi phòng tìm bóng dáng Taeyeon….

-Taeyeon? – Fany gọi rồi nhìn quanh quất căn nhà, bên ngoài trời đang tí tách nhỏ giọt – Taeyeon? Tae…. – cô khựng lại nhìn vào gian bếp của mình.

Trước mắt Fany là món cháo ngon lành, được bảo quản cẩn thận, kế bên là tờ note với nét chữ thân quen. Lướt mắt đọc tờ note, cứ qua từng chữ, nét mặt cô ngày một rạng ngời, cười ngày càng tươi. Y theo lời dặn của “đầu bếp”, cô đem cháo hâm nóng rồi bắt đầu thưởng thức. Vừa ăn, vừa nhìn tờ note màu hồng bên cạnh. Fany cứ cười mãi….Nhớ ra mình còn điều chưa làm, cô lôi điện thoại ra, “ phải gữi tin nhắn “cảm ơn” tới đầu bếp của mình chứ nhỉ?!...”

.......................................................................................................................................

Đầu bếp này, mới sáng vừa thức giấc, em phát hiện Tổng Thống vừa đột nhập vào nhà em, lại còn bảo sẽ đuổi việc *bĩu môi*. Nếu thật em mất việc làm….chắc em ra đường ở *mặt khóc*. Lúc đấy nếu có “người” muốn tìm, thì lục tung cả Hàn Quốc cũng tìm không ra, và dù có 10 món cháo thế này, cũng chẳng cách nào níu kéo…!

 Kí tên: XOXO H.M.Y *wink*

…………………………………………………………………………………….......

*tách* *this message was sent*. Buông điện thoại, Fany cười mơ màng khi hình dung cảnh tượng có một người da trắng muốt, dáng người nhỏ bé, rạng sáng đã xoắn tay, loay hoay nấu cháo, quan tâm cô. Nghĩ tới đây, Fany thấy nhớ Taeyeon quay quắt…

………………

Đêm nay lại một đêm cô đơn, quạnh quẻ. Ai đó đã nói rằng địa ngục trần gian nằm hết ở hai chữ cô đơn. Người con gái với mái tóc đen dài óng ả, ngồi đó, không nói, lặng nhìn vào màn đêm đen tĩnh mịch, cô buồn bã….chớp nhẹ hàng mi, những giọt nước mắt cũng từ đó….lăn dài, rơi xuống….chiếc đầm trắng tinh khôi. Người con gái ấy đẹp tựa thiên thần, và nỗi buồn đang lẩn khuất trong đôi mắt cô….cũng đẹp đến mê mệt, chúng đẹp đến nỗi đang giết dần giết mòn cô trong chính nỗi đau của mình. Khóc không thành tiếng và hầu như đêm nào cũng vậy. Cô chỉ gạt phăng nước mắt khi thấy bóng người quen thuộc bước vào căn phòng cô đang ngồi chờ…..

-YoonA! – Cô vội chạy đến đỡ lấy YoonA người nồng nàn mùi rượu, bước đi mười phần đến chín phần loạng choạng – Ngồi xuống ghế nào, đợi em…..

-*Hức* Không ngồi. Không muốn – YoonA loạng choạng đứng lên đi được vài bước thì té lăn ra đất.

-YoonA! Em đã bảo rồi mà…..Có sao không??? – Seohyun tay cầm khăn đỡ YoonA ngồi lại đàng hoàng, đỡ cô ấy lại lên ghế ngồi.

-Đã bảo là không ngồi ghế –  YoonA giật tay ra khỏi Seohyun và ngồi lì ra đất.

-Được rồi! Được rồi! Thì không ngồi. YoonA ngoan ngồi yên để em lau mặt nào – Seohyun đành chìu lòng YoonA, rồi ngồi xuống lấy khăn lau mặt cô ấy.

-Tránh ra! Tránh ra! Không lau mặt! Đi đi! *hức* – YoonA không chịu ngôi yên, Seohyun đưa khăn đến đâu, YoonA quay mặt ra chổ khác, quyết tâm không thỏa hiệp.

-YoonA! Thật là…. – Seohyun đành phải vật lộn với YoonA, lì lợm nhất, trẻ con nhất là những kẻ có rượu trong người – Thôi nào, một chút là xong YoonA…. – Mãi thì cô cũng lau được hết khuôn mặt của YoonA.

-Mà này – YoonA thình lình nắm tay Seohyun nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy, tim Seohyun chợt lỗi nhịp, cô nín thở nhìn người trước mặt, tuy đang say rượu nhưng nét đẹp vẫn, đẹp mê hoặc…. – Ai đây? *hức* – YoonA nheo nheo mắt.

Seohyun như người như từ trên trời rơi xuống:

-Im YoonA! Em. Seo Joo Hyun. Kết quả của việc say xỉn hằng đêm mấy tháng nay là quên mất người chăm sóc mình lai ai à? – Cô lắc mạnh vai YoonA hét vào mặt cô ấy.

-Sao? *hức* sao? Seohyun? – YoonA nheo nheo mắt lại gần cô, gần đến độ…mũi chạm mũi – Mà Seohyun….là *hức* là ai?

-IM YOONA – Cô đứng dậy và hét lên. Đến cả cô mà cũng quên, làm sao dịu dàng mãi được nữa.

-À nhớ *hức* nhớ rồi – Yoona chống tay loạng choạng tựa vào ghế đứng lên – Seohyun chứ gì! Là *hức* vợ của Im YoonA – YoonA nói rồi bật cười như một đứa trẻ phát hiện ra điều gì mới – Mà  đã là vợ thì *hức* không nên hét lớn tiếng vào mặt chồng như thế! *hức* Biết chưa hả??? – Cô nhíu mày, mặt vờ nghiêm khắc trách móc.

-Đi nào – Seohyun thở hắt và dìu YoonA lại giường của họ – Ngoan nằm xuống, để em còn lau người nữa, hơn 12 giờ rồi đấy! – Cô để YoonA nằm xuống ngay ngắn, rồi bắt đầu cởi cúc áo.

-*hức* Không thay đồ! – YoonA lại lăn tới lăn lui, tay giữ khư khư hàng núc bị bung ra phân nữa, đã để lộ bra của cô ấy.

-YoonA! YoonA! – Seohyun lắc đầu ngao ngán (có lẽ nên đợi YoonA ngủ rồi….) – Được rồi, không lau nữa, nào nằm ngay ngắn, nhắm mắt ngủ dùm em đi, có được không?!!

Seohyun đáp mềnh cẩn thận cho YoonA để cô ấy không bị nhiễm lạnh. Cô quay đi, bước ra khỏi phòng căn dặn người giúp việc chuẩn bị một bộ đồ mới cho YoonA. Chưa đầy 5 phút sau, cô quay lại, đã không thấy YoonA nằm ở giường, cô ngó tìm xung quanh phòng, thì bắt gặp YoonA đang ôm khư khư chay rượu để ở góc phòng, cố gắng mở nút chai.

-YoonA! Đừng uống nữa, đưa cho em! – Seohyun chạy lại giành chai rượu khỏi tay YoonA, hai người kéo tới kéo lui, *xoảng* chai rượu vỡ tan tành.

-Vừa lòng chưa? Vừa lòng chưa? – YoonA giận dữ hét vào mặt Seohyun – Chuyện nên làm thì không làm *hức*, cứ thích cấm cấm cản cản chuyện không nên là thế nào hả? *hức* –  Tiếng thủy tinh vỡ dường như đã làm YoonA có lại ý thức đôi chút.

-IM YOONA! Say xỉn như thế này vẫn chưa đủ hay sao? Mấy tháng nay đêm nào cũng như thế, hơn nửa khuya mới thấy ló mặt, người lúc nào cũng có rượu, đi đứng không vững, dỗ dành kiểu gì cũng không vừa lòng. Say đến mức không nhớ cả em là ai! YoonA phải phấn chấn lại sau thất bại, không phải cái kiểu sáng tỉnh – tối mơ mơ màng màng như bây giờ!

-Thống Đốc Im. Lẽ ra là Tổng Thống Im. Chính tại vì sao mà thế này? Tại vì sao trên các kênh tin tức, truyền thông *hức* cứ lôi họ Im ra, cứ nhắc đến chiến thắng của Kim Taeyeon, cứ tìm đến phỏng vấn, cứ nhìn tôi với con mắt của kẻ thất bại! – YoonA lắc đầu nguầy nguậy – Cứ vỗ vai bảo tôi có một gia đình hạnh phúc, một người vợ suất xắc? Tại sao Im YoonA cứ phải gật đầu, mỉm cười thừa nhận *hức* cái không phải là sự thật đó?

-Em không phải là người vợ tốt? – Seohyun bần thần nhìn YoonA.

YoonA từng bước ép Seohyun sát vào tường:

-Em đã bao giờ *hức* đã bao giờ “chung vai sát cánh” với YoonA chưa? – YoonA nét mặt nghẹn ngào – Đã bao giờ giúp YoonA biến giấc mơ Tổng Thống thành sự thật chưa? *hức* Đã khi nào em lên tiếng bênh vực, đứng về phía chồng em hay chưa?

-Em…em…

-Sau tất cả sự thất bại, hụt hẫng, quay trở về Dinh thự này,….thì vẫn cứ là thất bại, và tuyệt vọng – YoonA nhìn sâu vào đôi mắt ươn ướt của Seohyun – Cô đơn ngay cả chính cái gọi là gia đình của mình, thì còn biết phải làm sao nữa??? Làm sao??? LÀM SAO??? EM NÓI ĐI !!! NÓI ĐI!!!

-YoonA, em - em……. – Seohyun không nói được nên lời.

-Chúng ta yêu nhau, kết hôn, làm vợ chồng, thế sao mình không đồng lòng vậy Seohyun? Em cứ không rõ lập trường, *hức* YoonA chỉ có mình em làm điểm tựa…..Vậy mà giờ *hức* chới với, chẳng biết tựa vào đâu?

-Em – em xin lỗi! Em xin lỗi!!! – Seohyun thẩn thờ khi bắt đầu cảm nhận vấn đề bấy lâu nay giữa cô là Yoona là gì….

-Bao nhiêu buồn tủi uất hận *hức* không biết chia sẽ với ai, bèn gom hết vào cái chai nằm tan nát dưới kia….mà nén hết một hơi vào lòng….vậy mà em cũng đang tâm đập nát – YoonA khụy hai chân xuống đất, co hai nấm tay đập mạnh xuống nền đất. Cuối mặt xuống nền gạch tối. Thức tỉnh! Đau đớn! Nghẹn ngào! YoonA để nước mắt tự do buông mình…..Không gào thét nữa. Khóc….YoonA khóc!

Seohyun bàng hoàng khi thấy YoonA của cô khóc. Lần đầu tiên. Tim cô thắt lại, trái tim cô đập từng hồi mạnh, ngày càng mạnh và rồi vỡ nát như chai rượu vỡ lúc nãy….tan nát thành từng mãnh vụn.

-Yoongie…. – Seohyun khụy chân xuống đối diện YoonA, tay cô run bần bật từ từ, khẽ ôm YoonA tựa vào ngực mình. Nước mắt cô ứa ra….đau không sao tả xiết.

-Huynie…. – YoonA để mình lọt thỏm trong cái ôm của Seohyun mà khóc hết những ấm ức bấy lâu nay – Vạn kiếp bất phục rồi….họ Im hay Im YoonA đều không được như xưa nữa – Vòng tay ôm  lấy Seohyun, YoonA khóc trong đau đớn – Huyniee à…..

Cả hai người cùng khóc trong đêm se lạnh, buốt giá……

Seohyun ôm YoonA lòng đau tựa dao cắt……

YoonA khóc được một lúc thì thiếp đi trong vòng tay của Seohyun. Dìu YoonA lên giường nằm, để cô ấy nằm đó rồi Seohyun ngồi cạnh giường nhói lòng nhìn khuôn mặt hốc hác, tèm lem nước mắt của chồng cô. Lần đầu tiên cô thấy chồng mình khóc. Trong kí ức của cô từ ngày quen YoonA đến giờ, cô ấy chưa hề rơi nước mắt, thậm chí cả khi cô ấy tranh cử thất bại….Hồi lâu Seohyun leo hẳn lên giường rồi nằm xuống, gối đầu mình lên ngực YoonA….

 “Em đã thật quá vô tâm (cười buồn). Em là người vợ thất bại nhất trên thế giới (lại cười). Em đã không giúp YoonA tranh cử, thậm chí em chẳng hề hào hứng. Ngày qua ngày Yoong vật lộn với nỗi đau không biết tin tưởng ai. Em chỉ dửng dưng đứng nhìn mà chẳng cho Yoong được một cái ôm (khóc).Trái tim Yoong từng ngày rời xa trái tim em. Chúng ta mất kết nối. Ấy vậy mà…em cứ đổ lỗi vì cuộc tranh cử. Em đâu nhận ra rằng, vấn đề xuất phát từ em (ôm chặt lấy YoonA)….(Seohyun lặng im giây lát)…...Em sẽ không ngây ngốc để mặc Yoong chôn chặt tình cảm của hai đứa nữa (lau nước mắt). Em từ nay sẽ tranh thủ cơ hội cho chồng em! Em sẽ bảo vệ Yoong! (Seohyun ngồi dậy, âu yếm vuốt khuôn mặt say ngủ của YoonA)….giúp Yoong, giúp họ Im huy hoàng lại như xưa! (Cô khẽ cúi người xuống, đặt lên môi YoonA một nụ hôn sâu….và giữ nó hồi lâu…)

…………………

Tổng Thống Kim của nước Đại Hàn hiện đang tất bật, vừa về đến Dinh thự thì lao ngay vào phòng để tắm, tranh thủ “làm mới bản thân” để kịp đến Nhà Xanh làm việc. Để dòng nước ấm từ trên vòi sen phủ hết cơ thể, mái tóc,…. Taeyeon quả thật đã làm việc chăm chỉ, vừa xuống máy bay đã vội đi giải quyết công văn, chưa kịp nghĩ đến tối khuya phải tranh thủ đi thăm bệnh, rạng sáng thì phải cố mở mắt để nấu ăn. Taeyeon chỉ còn duy nhất lúc này là hoàn tòan thư thái…..nhưng cũng khá là vội vã!!!!

-Em hiếm khi thấy Tae tắm buổi sáng? Đêm qua làm việc không ngủ à? – Sulli vừa thức dậy thấy Taeyeon đang mặc quần áo, cô đến giúp Taeyeon làm khô mái tóc vẫn còn đọng nước.

-Tae đánh thức em dậy à? – Taeyeon nói lãng sang chuyện khác, cô né câu trả lời.

-Làm gì có nào! Trò chuyện trong buổi sáng lành lạnh yên bình thế này, em thấy khá là vui! – Sulli cười, nụ cười của cô ấy như mặt trời hiện ra trong ngày mưa – Đã lâu rồi không được thế này….

-Em cứ ngủ tiếp, hôm nay em đâu có công việc gì! – Taeyeon đứng lên chỉnh chu lại quần áo.

-Có lẽ…! – Sulli tươi cười, cô lấy áo khoát giúp Taeyeon mặc vào, và chỉnh lại cra-vat cho cô ấy – Ngày mới tốt lành nhé – Cô rướn người đặt nụ hôn lên môi Taeyeon.

-Em thấy buồn thì cứ đi đâu đó cho khuây khỏa. Hôm nay lịch của Tae kín cả rồi. Chắc lại đến khuya – Taeyeon mỉm cười nhìn Sulli.

-Em biết tự thân vận động mà! – Sulli vòng hai tay níu lấy cổ của Taeyeon lại gần mình – Không phải vì chuyện nhỏ nhặt này mà bận tâm. Tae hãy tập trung làm việc….

-Tae biết rồi, cảm ơn em!

-Em sẽ giúp Tae giữ chặt chiếc ghế Tổng Thống này mà…..

(Em sao lại như thế này……lo nghĩ cho Tae…..đối tối với Tae mà làm gì??....) Taeyeon nhìn Sulli ánh mắt thoáng nét buồn, nhưng thôi Taeyeon gật nhẹ đầu, mỉm cười, như lời cảm ơn. Nói chuyện một lúc, đã đến giờ làm việc, Taeyeon tạm biệt Sulli rồi nhanh chóng ra xe. Xe chỉ vừa nhích bánh được một chút thì Sulli từ trong nhà chạy ra, kêu xe dừng lại. Cô ấy cầm ra điện thoại Taeyeon quên mang theo. Khuất bóng Sulli, Taeyeon trượt màn hình điện thoại….

*tách* *there was no messages*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro