Chap 3 [Part 2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Part 2: Thù Hận

Vết thương của Tuấn Khải nhờ kịp thời làm phẫu thuật nên đã không sao nhờ thường xuyên luyện tập nên cơ thể cũng nhanh hồi phục hơn, còn Nguyên Nguyên do thể lực vốn yếu, cộng thêm đã ngửi phải xạ hương kia trong khoảng thời gian dài nên vẫn chưa tỉnh. Hai người họ đều đã chuyển về một phòng bệnh VIP để tiện cho việc chăm sóc. Chí Hoành bước vào phòng, mùi thuốc sát trùng tràn ngập không gian khiến cậu thấy khó chịu, Tuấn Khải lúc này đã nhàn nhã đọc báo và xem tin tức trên tivi làm Chí Hoành chỉ biết thở dài:

 _ Đại boss à, biết anh mê công việc nhưng không cần phải bán mạng như vậy chứ! Anh vừa phẫu thuật xong đấy!

_ Cậu mang usb kia đi chứ?

_ Haizz, tất nhiên là có. Chuyện anh giao sao em dám không nhớ! Em kiểm tra rồi, Tiểu Nguyên đã cóp thành công toàn bộ dữ liệu mật của Tề Dương vào đây.

Tuấn Khải nhìn sang thiếu niên vẫn đang hôn mê kia, ánh nhìn dịu dàng thoáng chốc trở nên giận dữ, hai bàn tay anh siết chặt : " Tên khốn dám động đến bảo bối , Vương Tuấn Khải này thề sẽ khiến hắn đau khổ gấp vạn lần"

 _ À, còn nữa... Em đã gặp Dịch Dương Thiên Tỉ, anh ta cảnh báo rằng chúng ta không nên dính vào tập đoàn Tề Dương nếu không hậu quả sẽ khó lường.

_ Hừ, không ngoài dự đoán của anh. Thì ra là Tề Dương ra tay, vậy thì đừng trách Vương Tuấn Khải này không nể mặt.

Chí Hoành cũng đồng tình ai bảo họ dám đụng vào Vương Nguyên – bạn thân chí cốt của cậu, bảo bối mà Vương Tuấn Khải vô cùng sủng ái. Lời hứa bảo vệ Nguyên Nguyên từ thuở bé cậu luôn giữ cho dù bây giờ bên cạnh đã có Khải ca thừa khả năng để bảo hộ Nguyên Nguyên.

Rời khỏi bệnh viện, Chí Hoành mải mê suy nghĩ về mùi xạ hương kia, cậu không nói cho Tuấn Khải biết rằng cậu đã từng ngửi thấy mùi xạ hương này trước kia, tuy nhiên cậu không thể nhớ ra đã ngửi thấy ở đâu. Cậu đắm chìm vào thế giới suy tưởng của mình mà không để ý tới có người đang đứng chắn trước mặt mình.

 _ Lưu Chí Hoành!
Nghe thấy tiếng gọi, cậu bất giác ngẩng đầu lên.

_ Không ngờ lại gặp tiểu thư rồi.
_ Sao vậy, chẳng nhẽ anh không muốn gặp tôi sao?
Chiêu Dương giả vờ giận dỗi nhưng thực tâm cô vô cùng vui mừng, không ngờ lại tình cờ gặp lại Chí Hoành. Thế nhưng cô không ngờ rằng sự tình cờ này sẽ gây nguy hiểm cho bản thân cô và cho Chí Hoành.
Chí Hoành chỉ cười chứ không đáp, ánh mắt quét qua số đồ trên tay của Chiêu Dương. Cậu ho khan vài tiếng rồi chủ động đề nghị giúp Chiêu Dương mang đồ, tất nhiên là cô không từ chối, cả hai cùng đi về căn hộ của Chiêu Dương.Trên đường họ nói cười vô cùng hợp nhau, người trên đường đều nhìn họ với con mắt ngưỡng mộ, không thể phủ nhận đi bên cạnh nhau họ vô cùng đẹp đôi, giống như mĩ cảnh vậy. Chẳng mấy chốc đã tới căn hộ của Chiêu Dương ,căn hộ bày trí rất đơn giản nhưng vô cùng tinh tế, Chiêu Dương để Chí Hoành ngồi ở phòng khách còn cô vào lấy nước.

~Bong bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ sắc màu
Giống như em bị lừa gạt rằng mình rất hạnh phúc
Còn truy xét đúng sai lời nói dối của anh của anh làm chi nữa
Vì dù sao anh cũng vẫn yêu em~

 _ Alo, Tuấn Khải.

_ Nguyên Nguyên đã tỉnh lại rồi !

Giọng Tuấn Khải trầm khàn nhưng cậu vẫn nghe ra được sự vui mừng trong đó. Cậu còn nghe loáng thoáng thấy giọng của Nguyên bánh trôi " Chí Hoành, mau đến đây, mua cho tớ bánh ngọt ở tiệm bánh Hoàng Kim nhé". Cậu khẽ mỉm cười, rõ ràng là bị bắt cóc, bị hôn mê, vậy mà vừa tỉnh lại đã có tâm trạng để ăn uống, thật đúng là Nhị Nguyên.

 _ Được, tớ sẽ mua cho cậu.

_ Nguyên Nguyên đừng nháo, anh nói chuyện với Chí Hoành sẽ đưa em... được rồi... từ từ....

Hình như Nguyên Nguyên đã cướp được điện thoại từ tay Tuấn Khải, giọng nói trong trẻo ấy lại vang lên nhưng lần này vô cùng nghiêm túc:
– Chí Hoành, tớ đây.

_ Ừ, tớ biết là cậu.
_ Cậu phải cẩn thận, bọn khốn kia là nhằm vào cậu, chúng đã bắt nhầm tớ. Hình như là vị tiểu thư nào đó sai chúng làm vậy!

Toàn thân Chí Hoành bỗng cứng đờ... "tiểu thư"...??? Nhưng cậu vẫn giữ phong thái bình thản, trấn an Nguyên Nguyên:
– Được, tớ tự biết bảo vệ mình. Cậu nghỉ ngơi cho tốt!
Phát hiện có người đứng sau lưng nên cậu liền cúp máy, gương mặt trở về trạng thái băng lãnh như mọi khi. Vừa quay lưng lại thì cậu bắt gặp ánh mắt vô cùng lạnh lùng, thâm hiểm và nụ cười tà ác. Cô ta cất giọng mỉa mai:

_ Vương Nguyên đã tỉnh rồi sao? Chậc, thể chất thật yếu!
_ Cô là Tịch Dương?

_ Lưu thiếu gia thật tinh tường, nhanh vậy đã nhận ra tôi rồi sao, chẳng trách Dịch Dương Thiên Tỉ coi cậu như bảo bối.

Trong đầu Chí Hoành nổ ra một tiếng vang lớn, toàn thân cứng đờ rồi nhếch miệng cười khổ:

_ Nhanh như vậy đã đem chuyện của chúng tôi nói cho cô rồi sao?
_ Đâu cần Dịch Dương Thiên Tỉ phải mở lời, Tịch Dương này chưa từng chiến đấu mà không hiểu rõ kẻ địch. Tự tôi đã cho người điều tra về cậu rồi.

_ Vậy thì chắc tiểu thư cũng biết cho người tới đánh nhau với tôi cũng vô dụng?

_ Tất nhiên, thế nhưng cậu đã ngửi phải xạ hương loại cực mạnh rồi.

Dứt lời ánh mắt của Tịch Dương nhìn lên lọ hoa màu tím biếc đặt ở trên bàn, nở nụ cười ma mị.

_ Đừng lo, loài hoa này tỏa ra loại xạ hương khiến con người ta hôn mê bất tỉnh thôi, tuy là loại cực mạnh nhưng cũng không mất mạng đâu. Tôi quá nhân từ với cậu rồi đấy!

Chí Hoành bắt đầu thấy hít thở khó khăn, ý thức trở nên hỗn loạn, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ rồi cậu gục xuống bất tỉnh. Cậu thật sự rất hối hận nhưng quá muộn rồi, là do tự cậu chuốc lấy, ai bảo cậu đã yêu một người không nên yêu.
-----------------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro