Chap 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ji Yeon nằm trên giường đã mấy hôm liền, thật ra Ji chẳng hề có bệnh gì, 1 phần mất ngủ, 1 phần ko buồn ăn uống nên cơ thể gần như suy nhược, Ji ko đển sở mấy ngày qua. Ông Lee đề nghị để Ji đc. Nghỉ ngơi, cũng tốt thôi, nằm ở nhà thế này dư dả thời gian suy nghĩ. Seung Ho cũng biết chuyện Ji bị bệnh nên mỗi ngày đều giúp chăm sóc Jinwoon. Có Seung Ho lo cho Jinwoon có ông Lee mang hoa và thức ăn đến… Ji nghĩ thế này thì cũng xong. Sau này làm vợ Seung Ho để có 1 cuộc sống “Hớp 1 hớp rượu nói khoác 1 tý, cẩn thận trộm vặt, ganh đua cuộc sống”. Nhưng cũng có thể làm bé cho ông Lee… Như vậy ít ra cũng ko phải chạy vạy với cuộc sống, Ji thấy mệt mỏi lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi. Nhưng mà… Ji thở dài vùi đầu vào gối. Ji biết dù cho có chọn ai trong 2 người thì cũng vậy thôi, cuộc đời đã mất hết ý nghĩa rồi.

Tối hôm ấy Ji vẫn mệt mỏi nằm trên giường. Ban chiều ông Lee có đến, có đề nghị 2 chị em Ji nên chọn 1 ngôi nhà khác nhưng Ji đã từ chối. Ngôi nhà tuy có chật hẹp nhưng dù sao vẫn là tài sản của cha mẹ để lại, nhưng ông Lee lại nói:

-Khó lắm, ở đây có nhiều kỷ niệm với Ji.

Vâng, kỷ niệm… kỷ niệm thì đầy ắp. Ở đây lần đầu tiên Ji đã băng bó vết thương cho Jung. Ở đây lần đầu tiên nghe Jung thổ lộ tình yêu. Ở đây… cũng có nụ hôn đầu tiên… Jung, Jung, Jung. Tại sao trong đầu Ji lúc nào cũng đầy ắp hình ảnh của Jung. Ji lắc đầu xua đuổi nhưng những bóng hình kia lại ko chịu biến đi. Jung như hồn ma đòi nợ cứ bấu chặt và Ji chỉ còn nước thở dài để ông lee cũng thở dài theo.

Bây giờ đêm đã khuya bên ngoài trời lại đang mưa. Ji nằm lắng tai nghe tiếng mưa rồi tiếng gió. Những âm thanh đặc biệt của mùa thu buồn buồn. Mưa! Tại sao thường đến trong những lúc ta thật buồn? Ji nằm đấy trừng mắt nhìn ngọn đèn bàn, cái ánh sáng vàng vọt làm Ji liên tưởng đến mấy câu thơ cổ.

“Lệ rơi bên gối hòa mưa bay

Chảy đến bình minh chưa ráo hạt”

“Tàu chuối bên ngoài, người bên song

Lệ tràn trên lá, lệ trong lòng”

Hay là:

“Mây thu nhợt nhạt mực ray rứt

Kéo mãi trời đêm đến sáng mai

Biệt ly phải đến sầu lên này

Đau khổ niềm riêng tâm sự riêng

Ngồi 1 mình bên lan can nhớ

Tình quả vô tình sầu vẩn vơ

Một bãi cỏ buồn hàng dậu trúc

Mấy tàu lá chuối khóc vần thơ…”

Ji nằm nghĩ vẩn vơ để thấy buồn thêm. Jinwoon từ ngoài thập thò qua cửa. Mấy ngày nay biết chị ko vui nó có vẻ ngoan vô cùng… Cái thái độ của nó càng làm cho Ji xúc động, Ji thấy tội cho e mình, nàng dịu giọng bảo:

-Jinwoon này, đi ngủ đi e, khuya rồi.

- Vâng.

- Vậy thì đi đi, nhớ khép cửa kín lại nhé.

- Dạ.

Jinwoon đi ra. Ji lại nằm lắng nghe tiếng mưa. Ko phải chỉ có tiếng mưa, tiếng gió mà còn có cả tiếng côn trùng… thỉnh thoảng nghe tiếng xe hơi chạy vụt qua làm Ji ảo tưởng, ánh sáng lóe nhanh bên ngoài soi rõ cả bóng cây.

Chợt nhiên Ji nghe có tiếng ai đó nói chuyện với Jinwoon bên ngoài. Sao giờ này vẫn còn chưa ngủ, chắc Seung Ho rồi, Jinwoon quên khép cửa ngoài ư? Ji nằm đấy tự hỏi, nhưng rồi có tiếng động ở cửa buồng Ji mới giật mình.

-Ai đấy? Jinwoon phải ko?

Một bóng người cao lớn đi thẳng đến bên giường Ji. Ji chưa kịp nhìn ra thì bàn tay lạnh buốt của người ấy đã đặt trên mặt nàng. Người ấy cúi người xuống và Ji nghe được hơi thở quen thuộc. Ji bàng hoàng nghe giọng nói ấm áp và thân thiết:

-Ji Yeon, hãy nằm yên, đừng nói, đừng làm gì cả. Em hãy nghe Jung nói… Jung biết… Jung đã sai, đã làm sai mọi chuyện, Jung vừa ngu lại vừa hồ đồ nhưng mà… Em biết ko… Jung đã yêu em vô cùng… Yêu em mà ko biết cách che chở cho em để em bị người ta lăng nhục. Tội Jung tày trời, Jung ko biết phải làm sao để em tha thứ cho Jung, Jung chỉ còn có cách nói thế này với em: Cái công ty EY kia hoàn toàn ko có ý nghĩa gì với Jung… Bây giờ nguyện vọng duy nhất của Jung chỉ là có em, Jung ko thể sống thiếu em. Ji Yeon em có thể tha thứ cho Jung được ko? Em xem này, Jung đã lặn lội đi mang mùa thu đến cho em nè.

Ji nghe thấy có mùi cỏ dại đâu đây, cả mùi bùn đất nữa… bàn tay trên mặt Ji đã dời đi. Bây giờ Ji mới thấy rõ trước mặt nàng là 1 cành lá tía tô đỏ. Một cây thì đúng hơn vì nó được cắm trong 1 chiếc chậu màu trắng, những chiếc lá hình trái tim còn bám cả hạt mưa, những hạt mưa đó đang lấp lánh dưới ánh đèn. Ji vừa xúc động vừa rối rắm. Nàng nhìn lên, ánh mắt của Jung sao mà êm đềm quá.

-Ji Yeon, em thấy đấy, chúng ta đã giữ lại được mùa thu… Có đúng ko em?

- Em.. em… Ji ấp úng 1 cách yếu đuối. – Em ko ngờ lá tía tô cũng có thể trồng như cây cảnh đc.

- Jung cũng ko biết điều đó. Jung nói và sung sướng nhìn vào mắt Ji – Jung lấy cái chậu ở nhà. Jung lái xe đến thẳng khu rừng và đào lấy 1 cây bỏ vào chậu cho em.

Mắt Ji mở to, đôi mày nhíu lại và trước mắt nàng Jung đã lội trong mưa.. dầm trong mưa để nhặt lấy mùa thu. Rõ ràng là chiếc áo gió đang mặc đang sũng ướt cả nước. Ji đưa tay sờ lên mặt Jung, cái gương mặt tiều tụy, đầu tóc rối bù, xốc xếch… nhưng ánh mắt, ánh mặt lại sáng ngời như vậy.

-Jung đã đến thung lũng đó trong lúc trời mưa thế này ư? Jung đúng là điên.

- Thế em có yêu 1 người điên như Jung ko? Jung xin hứa với em bắt đầu từ giây phút này Jung dẽ ko bao giờ che đậy hay nói dối điều gì nữa. Nếu con đường trước mặt bằng phẳng ta sẽ nắm tay nhau đi, nếu nó đầy chông gai thì ta sẽ cùng hợp sức dẹp dọn… Jung chỉ xin em 1 điều, từ đây về sau đừng có hiểu lầm nhau để rồi giận hờn, chia cách nhau nữa.

Ji nhìn Jung với ánh mắt chua xót. Bao nhiêu buồn phiền, giận dữ, đau khổ cũ tan biến. Rồi Ji nhắm mắt lại chỉ để cảm nhận có 1 vòng tay ghì lấy nàng, những hạt mưa trên áo Jung thấm vào da lạnh buốt.

Họ cứ thế yên lặng ôm nhau thật lâu, sau đó Jung nói:

-Ji Yeon, em hãy hứa với Jung 1 điều được ko?

- Điều gì?

- Em đừng ngã bệnh nữa, em gầy quá.

Ji run nhẹ trong lòng Jung.

-Jung cũng phải hứa với em.

- Hứa gì?

- Jung ko được dầm mưa 1 cách dại dột như vậy nữa.

Jung cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc của Ji rồi hôn lên cả cái má lúm đồng tiền… Họ yên lặng lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa như tiếng đệm của 1 cây đàn ghita… Ồ, hôm nay sao tiếng mưa lại hay thế này, trách gì người xưa đã từng nói: “Tiếng đàn tha thiết như lời thì thầm. Tiếng đàn dồn dập như trời đổ mưa” và rồi tối nay tiếng mưa đã có đầy đủ những âm thanh đó.

Một bản nhạc mùa thu tuyệt vời.

Ps: Mèo thật sự, thật sự rất bận có thời gian rãnh sẽ úp Chap mới ngay mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ fic. Kamsamita!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro