Chap 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EunJung nằm ngước mắt nhìn lên trần nhà mắt ráo hoảnh, Jung đã nằm như vậy lâu lắm rồi. Ánh sáng trong phòng thay đổi, màu đen đang tràn ngập, vậy là 1 ngày nữa lại trôi qua. Bao lâu rồi? Có lẻ là hàng thế kỷ, thời gian đã mất hết ý nghĩa đối với cô, ko phải chỉ có thời gian mà còn tình cảm, cuộc sống, sự nghiệp… Mọi thứ đã ko còn giá trị. Nhưng nó mất đi tự bao giờ? Ngay cái buổi chiều gặp Ji bên cạnh ông Lee… Ko phải, sớm hơn thế nữa, từ cái bữa cơm chiều ở nhà hàng, khi JiYeon giận dữ kéo JinWoon đứng dậy là mọi thứ đã kết thúc, tất cả đã tan biến, từ niềm vui, hy vọng đến hạnh phúc, tại sao như vậy?

Bởi vì Ham EunJung này là con duy nhất của Ham Kwan Soo sao?

Mọi tư tưởng trong đầu Jung cứ như đông cứng. Cô cứ nằm đấy ko buồn cử động, Jung thấy giận hết thảy mọi người từ cha, mẹ, SoYeon, Areum, Qri… chính bản thân mình rồi cả Ji nữa, nhất là Ji bởi vì Ji biết 1 cách hết sức rõ ràng nàng là nguồn vui, là hạnh phúc của Jung, vậy mà Ji nỡ chối bỏ hết tất cả. Ko những chỉ vậy mà còn đem Yoo Seung Ho và ông Lee JB ra để chọc tức nàng.

Có tiếng người gọi cửa, rồi giọng nói của bà Ham.

-EunJung! Con bị làm sao vậy? Con định ở mãi trong đó tới bao giờ? Ra dùng cơm đi. Hôm nay vì con mà cha con đã bỏ cả buổi họp ở Bộ kinh tế đấy. EunJung! Con cãi nhau với SoYeon thì cũng có gì nghiêm trọng đâu, làm gì như kẻ thù ko nhìn mặt nhau vậy? Chị con nói tất cả chẳng qua vì 1 đứa con gái. Hừ, mẹ cha nào có cấm cản con chuyện có bạn gái, nếu con ko thích Areum thì thôi cha mẹ cũng ko ép. Ko lẽ con cứ bắt mẹ đứng ở cửa gọi con mãi sao?

EunJung bực dọc:

-Con muốn đc. Yên tĩnh, mẹ hãy để con yên.

- Đúng rồi! Bà Ham thở dài – Con cái bây giờ vậy đó ko thèm đếm xỉa gì tới cha mẹ nó hết.

- Con đã nói với mẹ là con muốn ở yên 1 mình. Con ko đói, ko thèm ăn gì hết, cha mẹ cứ ăn trước đi.

- EunJung! Bà Ham bước vào thấy vẻ tiều tụy của Jung bà thật đau lòng – Mấy ngày nay con chẳng ăn uống gì cả. Xem này, hốc hác, xanh xao quá. Tại sao vậy? Mẹ hỏi SoYeon nó ko chịu nói, mẹ hỏi thật chuyện gì đã xảy ra? Con ko nói mẹ sẽ gọi điện thoại hỏi Areum đấy. Có tiếng của SoYeon ở ngoài cửa.

- Đừng gọi hỏi Areum, nó đang nổi sùng chuyện này đấy.

- Vậy thì để mẹ hỏi Qri.

- Qri à? SoYeon hất hàm – Chị ấy cũng đang phát điên lên, con thấy hơn mẹ ko nên hỏi gì cả.

Bà Ham có vẻ bối rối:

-Vậy thì… Vậy thì… Ko lẽ các con đã cãi nhau tập thể à?

EunJung ko nói gì. So bước vào thấy sắc mặt của Jung thì giật mình, cái dáng dấp tiều tụy xuống sắc thấy rõ của Jung cho thấy Jung đã đau khổ thật sự. Từ sau chuyện ko vui ở nhà hàng So giận và tránh ko muốn tiếp xúc với Jung nữa, mặt khác So cũng bận phải xoa dịu 2 chị em nhà Qri. So biết sự nổi giận của Jung cũng có lý do đấy là vì mất mặt với người bạn gái. Hôm ấy rõ là Areum cũng quá quắt nhưng So ko nghĩ Jung lại có thể giận lâu như vậy… vì So ko ngờ Jung lại nặng tình với JiYeon như thế. Ngay từ khi mới lớn Jung đã tiếp xúc nhiều với phụ nữ chứ đâu phải chưa bao giờ? Năm 16 tuổi Jung đã tán tỉnh cô gái 20 tuổi nhưng chỉ ít lâu sau đó là quên bẵng rồi lại quen 1 cô gái khác. Suốt từ đó đến nay Jung đã quen rất nhiều cô nhưng ko có cô nào bền hơn 3 tháng… Jung mãi than “Cuộc sống vô vị…” EunJung “lạnh lùng” có trái tim bằng sắt từ trước đến bây giờ So vẫn nghĩ thế. Vì vậy, dù biết Jung đang quen JiYeon biết Jung đã giận dữ nhưng về nhà So ko nói gì cho cha mẹ biết. Cần gì phải người lớn bận tâm? Chuyện rồi sẽ như mọi khi, rồi sẽ đi vào dĩ vãng…

Nhưng mà… lần này So thấy Jung hoàn toàn khác mấy ngày trước, Jung lang thang trên phố bỏ cả việc làm. Kế tiếp lại giam mình trong phòng riêng ko xuống lầu, ko dùng cơm và… những thứ đó ko đơn thuần chỉ là giận dỗi mà phải nói là ở trạng thái “thất tình”. Thất tình? Có thể như vậy ko? So ko phản đối chuyện Jung giao du với JiYeon, có điều So muốn sự giao du ấy chỉ có tính chất qua đường chứ đừng đi đến hôn nhân. Ngay cả cha, ông Ham, So cũng biết cha có những cái tổ ấm nhỏ bên ngoài nhưng mà… khá kín đáo. Bà Ham cũng biết chuyện đó nhưng giả vờ để thông qua bởi vì bà nghĩ nếu ông ham làm tròn bổn phận ko bỏ bê gia đình, ko mang tiếng là đc. Ông Ham có quyền thụ hưởng.

Vậy thì… Sự thật sau cùng là thế nào? Tại sao Jung lại xanh xao, muộn phiền đến thế? So cảm thấy bứt rứt. Vai trò làm chị… dù chỉ lớn hơn 1 tuổi nhưng phải có bổn phận, thế là So bước tới nói:

-Mẹ bình tĩnh nào… Mẹ cứ bảo vú đưa thức ăn vào đây rồi mẹ với cha dùng cơm đi, còn con sẽ ở lại đây nói chuyện với EunJung 1 chút.

- Đúng rồi, đúng rồi đấy. Bà Ham vội vã nói – 2 chị em gây nhau thì phải tự giảng hòa đi… SoYeon con là chị con phải nhường em nó 1 chút nhé!

SoYeon cười:

-Mẹ, mẹ cứ yên tâm… Con đã nhường nó 20 mấy năm rồi nhường thêm cũng đâu có sao đâu.

- Đúng vậy. Mẹ biết con là người chị tốt mà.

So lắc đầu khép cửa phòng lại, phòng tối hẳn, So đến bật công tắc, thức ăn mà bà vú đem vào buổi trưa còn nguyên trên bàn, chỉ có âm cà phê là đang bốc khói như vậy có nghĩa là 2 hôm nay Jung đã sống nhờ vào cà phê.

Jung lại nằm xuống giường lấy tay gối đầu mắt mở trừng nhìn lên trần nhà. So bước tới.

-Thôi đủ rồi, EunJung hãy nói cho chị biết em định giận đến bao giờ?

- Suốt đời!

- Giận chị à? So tròn mắt – Chị có làm gì đâu mà em lại giận?

EunJung nằm yên, SoYeon cố gắng giải thích:

-Em phải suy nghĩ 1 chút chứ. Cái hôm ở nhà hàng ấy Areum hành động như vậy là sai nhưng mà em phải thông cảm đàn bà con gái đương nhiên phải hẹp hòi 1 chút. Từ nào đến giờ cô ấy nghĩ  là em… thích cô ta. Đùng 1 cái thấy em dẫn 1 cô gái khác đương nhiên nó phải ganh thôi…

Giọng của Jung nóng nảy:

-Em ko phải vì thái độ của Areum!

- Thế thì sao? Hay là em buồn vì cô Park đó?

Jung cắn môi ko đáp. So chợt hiểu ra:

-À! EunJung có nghĩa là em thật sự yêu?

Jung quay qua mắt đỏ ngầu:

-Vâng, em yêu cô ấy yêu 1 cách điên cuồng… nhưng mà mọi thứ đã bị mấy người phá hư cả, chắc mấy người hài lòng lắm phải ko? Bây giờ thì ko còn gì nữa, em ấy ko màng nhìn mặt em, đoạn tuyệt với em. Hài lòng chưa?

So mở to mắt nhìn Jung.

-Cô ta quan trọng như vậy à?

- Em hỏi chị… Vậy chứ Qri thế nào với chị chứ?

So đứng bật dậy bước tới bước lui trong phòng nàng cố hình dung lại khuôn mặt của Ji. 1 khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, 1 đôi mắt biết nói, chiếc miệng nhỏ… Đúng rồi phải công nhận là cố ấy  khá dễ thương. Nhưng mà cô ta có 1 thằng em trai thật khùng… Điều này… Ồ cũng chẳng sao. Trong tình yêu “thì người ta có thể pha mọi thứ”. So dừng lại trước mặt Jung.

-Cô ta cũng yêu em chứ?

- Đúng ra là thế!

- Tại sao lại đúng ra?

- Vì trước khi mấy người xuất hiện thì mọi thứ đã tốt đẹp như vậy… Chúng em đã từng thề nguyền, tính toán chuyện tương lai… Nhưng rồi sau cái màn kịch cợm ở nhà hàng tất cả hỏng bét. Bây giờ bạn trai cô ta lại xuất hiện tùm lum, bên phải 1 người, bên trái 1 người. Em như điên lên ko hiểu ở đâu Ji lại có nhiều bạn trai như thế?

So nhìn Jung chợt nhớ tới khuôn mặt của Ji khi bị hạ nhục, ánh mắt giận dữ và kiêu hãnh. So ngẩn ra nghĩ ngợi… Có thể So ko hiểu đc. Con người của Ji, nhưng So rất rành thế nào là tự ái là bị xúc phạm của người phụ nữ, và như vậy… đấy chỉ là bản năng tự vệ của người phụ nữa mà thôi. So nói:

-Tại vì cô ấy tự ái. Hôm ấy đám chúng ta đã khiến JiYeon mặc cảm rồi Areum lại ăn nói hàm hồ khiến cho Ji nghĩ là tài sản nhà ta làm Ji lóa mắt, Ji đã vì cái tài sản đó mới quyến rũ em… Nếu thật Ji yêu em thì Ji đã ko chịu đc. Cái nhục đó… Và cách duy nhất để tự vệ là cắt đứt quan hệ với em. Muốn vậy phải tạo ra 1 đống nhân vật khác để cho thấy em ko phải là nhân vật duy nhất… Đó ko phải là sự thay đổi tình cảm em ạ mà chẳng qua vì sự tự ái vì yêu em. Ngay cả bây giờ nếu Ji ngã ngay vào lòng 1 người nào khác thì chị nghĩ cũng tự nhiên thôi. Nếu là chị… chị cũng hành động như vậy. Vì con người ở trạng thái quá tuyệt vọng đều hành động như thế cả.

Jung ngồi bật dậy nhìn chị, nhìn rất lâu rồi đột nhiên như hiểu ra. Jung phóng xuống giường chụp lấy chiếc áo khoác trên ghế. So ngăn lại nhưng Jung đã nói:

-Cảm ơn chị. Cảm ơn chị nhiều lắm, chị là người hiểu biết, tế nhị, chị rất rành tâm lý phụ nữ.

Jung nói xong mở cửa phòng chạy vụt xuống lầu suýt nữa đã đâm sầm vào bà vú.

-Ồ! Cô chủ, cô đi đâu vậy? Tôi mang thức ăn lên cho cô đây. Jung nhìn vào mâm thức ăn, có món thịt nướng thế là sẵn tay Jung bốc lấy 1 miếng bỏ vào mồm rối tiếp tục chạy xuống nhà, đến phòng khách Jung thất cha mẹ đang ngồi ở ghế, Jung chỉ kịp nói:

- Con có việc cần ra ngoài 1 chút.

Rồi Jung xông ra cửa. Bà Ham nhìn theo cảm thấy nhẹ hẳn, dù sao Jung nó cũng ko còn nằm lỳ trong phòng nghĩa là nó hết giận.

Trong khi đó Jung đã lái xe ra thẳng đại lộ, mưa lất phất rơi, những hạt mưa mang đến cho Jung sự hoài cảm. Ồ! JiYeon, Jung kêu lên trong lòng. Nếu em có vì sự sỉ nhục kia mà buồn đau thì tất cả do lỗi Jung cả. JiYeon, Jung đúng là 1 tên khờ khạo đúng ra Jung phải tìm hiểu, phải biết hết mọi thứ vậy mà… Jung dại dột quá. Nhưng rồi 1 ý niệm lại thoáng qua đầu Jung. Jung nhìn đồng hồ mới 7 giờ hơn thế là Jung chuyển hướng cho xe đi thẳng về phía ngoại ô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro