Chap 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm không ngủ. Buổi sáng khi JiYeon đến sở làm đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt hốc hác, tiều tụy thấy rõ. Ngồi vào bàn làm việc mà Ji như 1 kẻ mất hồn.

Vì suốt đêm hôm qua Ji ko hề chợp mắt, nàng cứ ngồi suy nghĩ, suy nghĩ thật cặn kẽ tất cả sự việc quay ngược trong đầu. Từ lần đầu tiên gặp Jung mãi cho đến lúc mọi sự vỡ lở ở nhà hàng. Sự quen nhau của họ như 1 pha kịch nhưng lại là 1 vở kịch diễn dở. Con độc nhất của Ham Kwan Soo. Tỷ phú Ham Kwan Soo! Ji nào có ngờ Jung lại là đứa con độc nhất của tay cự phú nổi tiếng đó. Nếu sớm biết chắc chắn Ji đã ko để cho sự việc phát triển thế này. Bởivì... Tài sản khổng lồ, thế lực to lớn của nhà họ Ham ở nơi này ai lại ko biết.

Còn Ji? Ngoài 1 đứa e ko bình thường... chẳng có 1 cái gì cả, vậy thì Ji dựa vào cái gì để liên hệ với EunJung? Trách gì Areum chẳng mỉa mai Ji như 1 tay cơ hội, sử dụng sắc đẹp như 1 lợi khí mà nào phải 1 mình Areum nghĩ thế đâu? Tất cả những người biết đến thân thế của Jung chắc chắn sẽ nghĩ thế. Xã hội này là 1 xã hội thực dụng nên tư tưởng con người rất hẹp hòi.

Nghĩ đi rồi nghĩ lại cân nhắc từng chút... Ji chợt hỏi: Vậy chứ cuối cùng rồi cái tình cảm Jung dành cho nàng là thật hay chỉ là giả tạo? Con người của Jung đương nhiên là đã tiếp xúc với rất nhiều cô gái đẹp, con nhà giàu, khuê các, chắc chắn đây ko phải là mối tình đầu. Bây giờ nghĩ lại Ji thấy Jung bao giờ cũng giấu diếm mọi thứ, từ gia cảnh đến bạn gái... Nếu ko phải là định đùa cợt với tình yêu thì rõ Jung phải là 1 diễn viên có tài. Và Ji đã lầm đã tin ngay cái tình yêu đó. Ko phải chỉ tin 1 cách bình thường mà còn điên cuồng, say đắm nữa. Nhưng mà... Nhưng mà... nếu Jung ko phải là đùa cợt mà thật sự yêu thì sao? Cái lời thề kia hình như cũng xuất phát tự trái tim cơ mà?

Điên thật! Ji nghĩ và cắt đứt ngay những tư tưởng yếu đuối của mình. Rõ ràng là ta khờ khạo, dễ tin quá, ta là 1 đứa con gái thích nằm mơ. Tại sao ta phải yêu Jung? Khách quan mà nói nếu so về sắc ta nào có bằng Lee Areum? Về tài ta hơn được ai? Đó là chưa nói đến bối cảnh gia đình, đến môn đăng hộ đối, đến bản thân... Ko có 1 cái gì ta vượt trội hơn ai cả. Vậy thì... Tại sao phải đòi hỏi Jung phải yêu ta? Mà nếu thật sự Jung yêu thì tại sao Jung phải giấu diếm nhiều thứ? Tại sao Jung ko giúp ta giải quyết chuyện ở bàn ăn? Vừa mới trông thấy bà chị và Areum Jung đã lúng túng thấy rõ. Nếu thật Jung yêu ta thì ta phải là niềm kiêu hãnh của Jung mới phải chứ? Ở trong tình yêu chắc chắn ko có sự phân biệt sang, hèn... Vậy mà, tại sao Jung lại thấy xấu hổ khi giới thiệu ta với mọi người? Thái độ đó có phải là yêu ko? Rõ ràng là ta ngu... ngây thơ, dễ tin quá... Thôi, Park JiYeon ạ đừng có khù khờ, đừng nằm mơ nữa... Chẳng qua Jung chán chê với mấy cô đài các rồi nên dùng mi làm 1 thứ thay đổi “khẩu vị” thôi.

Nhưng mà... Ko lẽ... nụ hôn đầu trong nhà, lời thề ở rừng thông, những cuộc tản bộ trong hoàng hôn, những lời thì thầm trong đêm... Những chiếc lá đỏ... Mùa thu... Tất cả chỉ là giả dối, lừa gạt? Con người lúc nào cũng sống ko trung thực như vậy ư? Vậy thì còn biết tin ai? EunJung đúng ra ko nên đùa bỡn như vậy... Nhưng mà nếu Jung đóng kịch thì tại sao? Tại sao lại phải phí công chạy trở lại đây giải thích, năn nỉ? Ji buồn bã lắc đầu... Hay là... Hay là... thật? Có thể tin điều đó ko?

Nhưng rồi, Ji lại giật mình, nếu quả đó là thật đi thì cũng chẳng giúp ích được gì cả. Làm sao ta có thể chen chân vào gia đình họ Ham? Bà chị cao quý của Jung, cái cốt cách giàu sang của Areum rồi còn vị hôn phu ít nói của Soyeon, chỉ mới có 3 người mà chẳng có 1 người nào có tình cảm với nàng. Ko những thế họ còn khinh thị thiếu điều hạ nhục... Với 1 gia đình như vậy tốt nhất mi ko nên nghĩ tới. Bắt đầu từ giây phút này ko nên nghĩ đến 3 chữ Ham EunJung nữa phải xóa tan đi trong cả ký ức. Ta tuy hoàn toàn vô sản nhưng ít ra ta cũng có niềm kiêu hãnh riêng tư, nếu ko sớm tỉnh ngộ sợ sẽ sa xuống địa ngục là hết thuốc chữa. Park JiYeon! Hãy xóa tan đi ảo tưởng của chính mình... Hãy nghĩ đến bản thân và Jinwoon thôi.

Càng nghĩ Ji càng thấy đau lòng, nhưng Ji cũng phần nào thấy được sự thật. Đấy là... mọi thứ đã kết thúc. Bây giờ ko còn Jung, rừng thông, thu ca và cuộc tình như mơ như mộng.

Ji chợt ngẩng đầu lên nhìn những xấp giấy tờ chưa sắp xếp mà giật mình.

-Cô Park! Ông Lee JB bước đến. Ông đã ngồi đằng kia quan sát Ji thật lâu, cô bé với trạng thái bơ phờ, buồn thảm như đang gặp 1 cú sốc gì đó.

-Hôm nay hình như cô ko được khỏe?

Ji giật mình vội ngồi ngay người lại.

-Dạ ko có gì tôi sẽ đánh hết những giấy tờ này cho ông.

Và Ji cầm giấy lên bắt đầu làm việc. Nhưng chỉ mấy dòng là Ji lại đánh sai cứ như vậy cho đến 1 lúc, Ji nhức đầu quá ôm đầu gục xuống bàn.

Ông Lee bước sang ôn tồn:

-Sao vậy? Cô gặp điều gì phiền muộn phải ko?

- Ồ! Ji cắn nhẹ môi. Đừng hỏi gì cả! Xin ông đừng hỏi gì cả.

Nước mắt vòng quanh mi,. Ông Lee đã đến sau lưng xoay chiếc ghế nàng ngồi đối diện với ông, Ji nhìn lên ánh mắt ông Lee đặc biệt chăm sóc.

-Có phải vì cô ta ko? Người mà thường hay đến đón cô đấy. Cô ta thế nào? Đã làm gì mà khiến cô buồn?

Qua màn nước mắt cái khuôn mặt nho nhã và hiền lành cảu ông Lee làm Ji xúc động, ông ấy như 1 người lớn chăm sóc. Ji mở miệng định nói “ dạ ko có chi” nhưng mà vừa mở miệng ko hiểu sao Ji lại ko dằn được òa khóc lên.

Bao nhiêu uất ức chất chứa bấy lâu nay trong lòng được dịp tuôn trào ra... Ông Lee xúc động ghì đầu Ji vào lồng ngực mình.

-Sao thế, sao thế? Ji Yeon? Ông hỏi và chỉ thấy Ji khóc. Ông thở dài nói – Thôi thì cứ khóc đi, có bao nhiêu uất ức cứ khóc ra cho hết.

Ji khóc và khóc, những dòng nước mắt như đê vỡ ko sao ngăn lại được. Ji cứ khóc mãi như vậy đến lúc có tiếng gõ cửa nàng mới giật mình ngẩng lên, nhưng ko còn kịp cửa đã mở. Người bước vào là thư ký kế toán, cố ta đã nhìn thấy tất cả. Ji ko dám nhìn qua còn ông Lee thì lúng túng thấy rõ. Nhưng rồi ông cũng bình tĩnh lại nhanh, nhận hồ sơ từ tay cô thư ký đợi cô ta bước ra ngoài ông khép cửa lại. Ji nói:

-Xin lỗi... Tôi ko biết thế nào... tôi...

Ông Lee lấy chiếc khăn tay trắng tinh ra đưa cho Ji.

-Lau nước mắt đi rồi qua sofa kia ngồi thư giãn 1 chút.

Ji tiếp nhận khăn tay rồi ngoan ngoãn làm theo lời ông Lee. Nàng đã lấy lại bình thản có 1 chút xấu hổ, ngượng nghịu trong đầu. Ông Lee bước tới ngồi cạnh, ông vừa hút thuốc vừa hỏi:

-Sao, khỏe chưa?

Ji gật đầu.

-Có cần uống cà phê ko? Cho cho người lên lầu gọi?

Ông Lee hỏi. Trên sân thượng cao ốc là quá cà phê “ Trời xanh” nổi tiếng.

Ji nhìn lên.

-Ông ko sợ lời đồn đại à? Chắc chắn bây giờ ở ngoài phòng kế toán họ đang xì xào.

- Rồi có sao đâu? Ông lee vừa nói vừa cười – Đây là xã hội của con người mà, nếu ko bị người này bình phẩm thì cũng có người khác.

Ji bất giác cười theo, ông Lee lại nói:

-Bữa nay nụ cười của cô thật hiếm hoi. Cô biết ko cả buổi sáng nay tôi thấy trời mây cứ vần vũ.

Rồi đặt tay lên tay Ji, ông tiếp:

-Tôi nghĩ là... Hẳn cô ko muốn nói nhưng mà... Cô hẳn đã gặp điều gì ko vui chứ?

Ji ko đáp chỉ nhìn ông với ánh mắt van xin. Ông Lee phà khói rồi nói tiếp:

-Thôi được rồi tôi sẽ ko hỏi nữa đâu.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại. Ji giật mình định tiếp nhưng ông Lee đã ngăn lại. Ông muốn đích thân nghe máy.

-A lô!

Sau tiếng a lô chợt nhiên ông quay sang Ji.

-JiYeon điện thoại của cô đây.

Ji bối rối. Ai gọi vậy? Và đứng dậy, Ji đỡ lấy ống nghe.

-A lô!

- Em đấy à? Ji Yeon?

Tim Ji đập mạnh, thì ra là Jung. Lập tức Ji gác máy mà đứng lặng người. Tiếng chuông lại reo vang, Ji đứng ngần ngừ nhưng rồi 1 lúc Ji biết ko thể ko tiếp máy.

-Ji Yeon em đừng có đặt máy xuống, em nghe Jung nói này... Jung đang ở trên lầu công ty em, quán cà phê “Trời Xanh” đấy. Em lên đây chúng ta nói chuyện. Jung cần gặp em gấp, em có nghe Jung nói ko?

Ji phản ứng 1 cách yếu đuối:

-Em ko thể lên, em ko muốn gặp Jung nữa.

- Em phải gặp. Giọng Jung giận dữ - Jung sẽ đợi em nửa tiếng nữa nếu em ko lên Jung sẽ xuống ngay công ty của em. Ji Yeon em đừng hòng chạy trốn Jung, Jung cần gặp em, hôm qua Jung hồ đồ, Jung sai... Nhưng em phải để Jung giải thích.

- Không! Không!

Ji lắc đầu và định gác máy, Jung nói nhanh:

-Ji, Jung đợi em đấy, chắc chắn em phải lên đây bằng ko Jung sẽ xuống dưới quậy, Jung bất cần mọi thứ.

Ji gác máy quay qua trực diện với ông Lee mặt tái hẳn. Ông lee bước tới vịnh vai Ji.

-Phải can đảm lên Ji Yeon ạ.

- Không, không sao đâu. Ji nói và tựa người vào bàn, 1 ý nghĩ thoáng nhanh. Nàng nhìn ông Lee – Ông giám đốc, ông làm ơn giúp tôi... ông hãy đưa tôi ra khỏi nơi này... Đưa đi ngay...

Ông Lee ko hiểu.

-Cô định đi đâu?

- Đi đâu cũng được, miễn ra khỏi nơi này.

Ông Lee dụi tắt tàn thuốc nhanh chóng mặc chiếc áo vest vào và lịch sự lấy chiếc áo khoác trên thành ghế khoác lên vai cho Ji.

-Thôi ta đi!

Ra khỏi văn phòng phải bước ngang qua phòng kế toán, những cặp mắt đổ xô theo họ tới tận cầu thang. Đến bàn giao tiếp ông lee nói với cô nhân viên:

-Nếu có ai hỏi cô Park nhớ bảo họ là cô ấy vừa đi về nhé.

Rồi họ ra khỏi cao ốc đến bãi giữ xe. Ji lên xe để ông lee lái ra phố. Đã qua mấy con đường nhưng Ji chỉ ngồi trên xe như khúc gỗ mặc tình để ông Lee đưa đến đâu cũng được.

Xe dừng lại tại 1 quán cà phê bên đường, họ đi vào chọn chiếc bàn ở 1 góc khuất. Quán cà phê này được bày trí theo kiểu phương Tây. Ji ngồi xuống tựa lưng vào thành ghế người mệt mỏi, rã rời.

Ông Lee gọi cho Ji 1 ly cà phê còn ông thì 1 cốc rượu, ông ngồi đấy yên lặng ngắm Ji. Cà phê đã mang ra, Ji hớp 1 hớp vị đắng khiến nàng tỉnh táo đôi chút. Ji nói:

-Xin lỗi vì đã làm phiền ông giám đốc.

Ông Lee hỏi thẳng:

-Cô ta là ai vậy?

Ji giật mình 1 chút lúng túng. Yên lặng 1 lúc Ji mới nhìn lên.

-À... Tôi có thể ăn cái gì ko? Hình như là... từ hôm qua tới giờ tôi chưa có cái gì trong bụng.

Ông Lee chau mày rồi gọi bồi bàn đến, trong lúc chờ đợi ông hỏi:

-Ngay cả cơm trưa qua cũng chưa ăn à?

Ji chỉ mở to mắt ko đáp, Ji nhớ lại... Sáng hôm qua có mang theo thức ăn làm sẵn đi picnic... Nhưng rồi trong cái khung cảnh lộng gió, đầy mây, đầy lá đỏ... Jinwoon đã chém gọn hết thức ăn. Ồ! Chuyện đó... Chuyện đó xảy ra lúc nào nhỉ? Lâu lắm rồi thì phải, chứ ko phải mới hôm qua. Ông Lee thở ra. Hèn gì cô ấy chẳng yếu thế này ông thấy giận cô nàng đã làm cho Ji đau khổ.

Bồi bàn đến và ông Lee gọi cho Ji 1 đĩa cơm cà ri gà với nhiều món ăn vặt khác. Ji đã ăn nhưng lại ăn rất ít. Xong bữa, Ji mới nhìn lên hỏi ông Lee:

-Ông có biết Ham Kwan Soo ko?

Ông Lee đã giật mình:

-Giám đốc công ty EY ấy mà.

- Vâng, ban nãy ông đã hỏi tôi cô ta là ai phải ko? Đấy là đứa con độc nhất của ông Ham Kwan Soo đấy, cô ta tên Ham Eun Jung.

Ông Lee tròn mắt nhìn Ji.

-Thì ra là như vậy.

-Vâng, vậy đó và bây giờ xin ông hãy giúp tôi để tôi ko dính líu tới cô ta nữa.

Ông Lee nâng ly rượu lên chậm rãi hớp. Người con gái trước mặt ông tiều tụy nhưng có vẻ rất cương quyết. Ông hỏi vặn lại:

-Có thật sự cô muốn dứt khoát với cô ta ko?

- Chuyện đó có nhất thiết phải trả lới ko?

- Thôi khỏi. Ông Lee lắc đầu rồi nắm lấy tay Ji, ông nói 1 cách xúc động – Ji Yeon cô ko cần cho tôi biết lý do nhưng mà khi Ji đã nhờ tôi thì Ji có biết là... Chuyện nhờ đó có thể đưa đến hậu quả thế nào ko?

Rồi ông thở dài nói:

-Ji biết đấy, 1 chú thỏ khi bị sói săn đuổi, dọc đường nó gặp 1 con cọp thế là nó bảo: “Cọp ơi, hãy giúp tôi, cứu tôi khỏi tay sói đi!”. Thế là cọp đồng ý ngay, nó đã giúp thỏ đuổi được sói, sau đấy...

Ông Lee hớp 1 hớp rượu đốt thêm 1 điếu thuốc, giọng ông trở nên buồn buồn:

-Cô biết là... sau đấy có ai giúp được thỏ để thoát khỏi tay con cọp ko?

Ji giật mình:

-Ông là cọp à?

- Vâng. Tôi ko muốn dối cô, tôi ko phải là ngụy quân tử. Vì vậy, Ji Yeon cô cần phải suy nghĩ cho cẩn thận. Thật ra thì nếu Ji ko hiền lành, ngây thơ, trong trắng, nếu Ji là 1 thứ gái se sua ko đàng hoàng thì có lẽ tôi đã ko buông tha... Đằng này Ji là hiện thân của con người đứng đắn, cao ngạo, tự trọng nên tôi ko thể ko nói thật. Và Ji Yeon... Hay là cô nên đề phòng. Cô ko phải sợ nanh vuốt của cô ta mà là tôi đấy cô ạ.

- Ồ! Ji ôm lấy đầu, khổ sở - Tôi van ông, ông đừng nói nữa, tôi chết mất!

Ông Lee đưa ly rượu cho ji.

-Hãy hớp 1 hớp đi để bình tĩnh lại.

Ji hớp 1 hớp vị đắng làm nàng sặc sụa. Nàng tựa người vào lưng ghế, giọng nói trở nên yếu đuối hẳn:

-Ko lẽ giữa 2 người ko có tình cảm bạn bè ư?

Ji hỏi, ông Lee nói:

-Có chứ! Nhưng giống như ta để 1 cục nước đá bên cạnh đống lửa. Và chỉ có 1 trong 2 điều xảy ra hoặc là lửa sẽ bị nước làm tắt hoặc nước sẽ bị lửa làm bốc hơi... Và như vậy đó ko có tính cách lâu dài.

Ji nhìn ông Lee.

-Có nghĩa là chú thỏ kia tốt nhất là nên đi thật xa để vừa tránh sói mà cũng vừa để tránh cọp?

- Đúng vậy. Nhưng con cọp đó tuy ko phải hạng tốt lành nhưng nó có thể giúp thỏ tránh được những ác thú khác.

Và ông xiết nhẹ tay Ji.

-Hãy suy nghĩ cho kỹ đi Ji ạ. Cũng có thể là thí dụ của tôi ko rõ ràng lắm nhưng Ji cũng nên suy nghĩ bởi vì Ji đẹp như 1 đóa hoa, những đó hoa đẹp như vậy cần phải được che chở trong nhà kính để ko bị mưa gió, bão táp. Ji biết ko nếu mà tôi gặp Ji cách đây 10 năm khi tôi còn trẻ còn chưa lập gia đình thì tôi sẽ ko để Ji thế này, bây giờ tôi đòi hỏi như vậy là 1 chuyện hoang đường. Tôi sẽ thấy mình đê tiện nhưng tôi ko đành lòng để mặc Ji.

Ji nhìn ông Lee thật lâu rồi nói:

-Ông giám đốc, ông rõ ràng là mâu thuẫn hơn cả tôi. Ông vừa muốn giữ tôi là của riêng lại mong mỏi tôi phải tránh thật xa ông.

Rồi Ji lại nói tiếp:

-Thôi tôi về đây. Xin ông cho phép tôi được nghỉ ngày mai, tôi cần suy nghĩ.

Ông Lee gật gù:

-Cô suy nghĩ à? Cô ko hỏi tôi sẽ giúp được gì cho cô ư?

- Tôi hẳn biết những gì ông giúp được cho tôi chứ! Ông là người đứng đắn tôi biết ông giám đốc ạ! Chứ với người khác họ đã ko buông tha cho tôi nhất là trong hoàn cảnh này.

Ji nói và bỏ ra ngoài. Ông Lee chạy theo:

-Tôi đưa cô về nhé?

- Tôi ko về nhà.

- Vậy cô định đi đâu?

- Tôi đi lòng vòng. Bây giờ trái tim tôi rối rắm lắm, tôi cần đi 1 mình cho thư thả... Ông hãy để mặc tôi.

Ông Lee chụp lấy tay Ji.

-Tôi ko thể để cô đi 1 mình được, hôm nay cô rất yếu tôi phải đưa cô về nhà.

Ji ko phản đối, bởi vì thật ra Ji đã quá mệt mỏi giống như ông Lee đã nói Ji bây giờ rất yếu có thể nói là yếu như cọng cỏ... Thôi thì tốt nhất là về nhà... Và Ji ngoan ngoãn chịu vào xe, ngã người ra sau Ji nghĩ mình ko thể ngã bệnh trong lúc này được, ngay cả chuyện ngã bệnh cũng ko được phép và nàng cho ông Lee biết địa chỉ nhà. Khi xe vừa dừng lại trước cửa nhà Ji cảm thấy khỏe hơn. Ông Lee đã lịch sự mở cửa xe dìu nàng xuống.

Ngay lúc đó chợt có 1 người xuất hiện, Ji tưởng Jinwoon kêu lên:

-Jinwoon!

Nhưng ko phải là Jinwoon mà là Eun Jung khuôn mặt chị hốc hác cũng ko kém. Jung đứng đấy nghiến răng:

-Ji Yeon sao em ác vậy? Em làm thế là thế nào chứ? Tại sao lại trốn tránh Jung nếu Jung...

- À! Ji Yeon cố tình dựa người vào ông lee với nụ cười nhẹ trên môi. – Cọp đưa thỏ về nhà để tránh sói mà.

Câu nói của Ji làm Jung tái mặt, Cô chựng lại nhìn Ji, trong khi Ji cố tình vòng tay qua lưng ông Lee nói:

-Cô Ham ạ, tốt nhất cô nên làm quen với ông Lee đây. Giám đốc công ty của tôi đấy, hơn 1 năm nay tôi là thư ký riêng của ông ấy, nếu cần cô hãy đến công ty cô sẽ nghe rất nhiều điều người ta bàn tán về chúng tôi. Cô ko biết chứ những người con gái như tôi là những đứa con gái cơ hội... Tôi ko phải chỉ có 1 mình cô thôi đâu..

Jung tròn mắt ko tin những gì đang xảy ra trước mắt... Trong khi ông Lee lại đứng yên như thừa nhận. Jung giận run, cô ko dằn được nữa nhảy dựng lên hét:

-Ji Yeon! Em có thể như vậy được à? Vừa có 1 Yoo Seung Ho lại vừa có ông giám đốc Lee... Hừ...

Jung bặm môi nói:

-Bây giờ thì tôi mới biết rõ bộ mặt thật của cô. Ko lẽ tôi lại quỵ lụy dưới chân cô à?

Nói xong Jung quay đầu bỏ đi.

Còn lại Ji và ông Lee. Ông Lee nói:

-Ji Yeon, thiệt tình tôi xấu hổ với vai kịch vừa rồi của mình.

- Xin lỗi ông. Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng mà trước khi tôi ngã xuống ông có thể giúp tôi vào nhà được ko?

Nói xong Ji Yeon từ từ quỵ xuống và ko còn biết nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro