chap 11--->20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có ai đó gõ cửa nhà vệ sinh.

"Taeyeon. Cậu có trong đó không?"

Là Yuri. Cậu ấy gọi rất khẽ.

Tôi có thể nghe thấy tiếng cậu ấy mở cửa nhà vệ sinh rồi đóng và khóa nó lại. Phòng vệ sinh có 4 gian với 4 bồn rửa riêng biệt.

Tôi lau nước mắt. Tôi không thích để mọi người thấy tôi trong hoàn cảnh thảm thương như thế này.

Tôi quệt nhẹ nơi khóe mắt và hít một hơi thật sâu

Tôi mở cửa và bước ra ngoài.

Yuri liền ôm chầm lấy tôi

"Hãy nhớ là Yoona và tớ luôn ở bên bạn." Yuri cố gắng an ủi tôi.

Tôi chỉ gật đầu.

Tôi thả lỏng người trong cái ôm của cậu ấy rồi đưa tay lện mặt.

"Trông tớ thế nào?" tôi hỏi. Tôi không muốn người khác biết rằng tôi đã khóc.

"Ổn. Chỉ có đôi mắt là hơi đỏ."

"Ừ, tớ sẽ nói là tớ cảm thấy mệt nếu có ai hỏi." 

Chúng tôi mở khóa cửa nhà vệ sinh và đi ra. Họ vẫn đứng tụ tập bên nhau ở phòng khách.

Cứ như là họ chưa hề hay biết đến sự vắng mặt của chúng tôi.

Tôi bước đến tủ lạnh và tự lấy cho mình một ly nước.

Uống nước luôn là cách khá tốt giúp tôi bình tĩnh lại.

Tôi lại lấy thêm một ly khác.

Tôi tựa người vào quầy bếp. Tôi đang đứng đối diện bàn ăn. Tôi không muốn chứng kiến cái cảnh ấy.

Yoona xuất hiện. Em ấy bước đến và nhìn vào mắt tôi

"Unnie ổn chứ? Yuri đã kể cho em nghe rồi." Em ấy nói khi hơi cúi xuống ngang tầm mắt với tôi. Tay em ấy áp vào má tôi.

Tôi nhìn em ấy và gật đầu. Tôi không biết nói gì nữa. Tôi sợ rằng nếu tôi cố gắng nói bất cứ điều gì, giọng tôi có thể vỡ òa bất cứ lúc nào.

Ngay lúc đó, Donghae và Jessica bước đến bàn ăn. Họ bày đĩa bánh lên bàn và bắt đầu ăn

Họ đứng đối diện chúng tôi. Gương mặt tôi chuyển sang trạng thái vui vẻ.

Yoona cũng nghe thấy họ. Em ấy nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra phòng khách. Em ấy biết tôi không muốn nhìn thấy họ lúc này.

Tôi nhìn quanh tìm Yuri nhưng không thấy cậu ấy đâu cả. Tôi hỏi Yoona và em ấy bảo rằng Yuri đột nhiên cảm thấy dạ dày hơi khó chịu nên đã ra về trước.

Nếu Yuri nói với tôi thì có lẽ tôi đã cùng về với cậu ấy.

Yoona đem đến 1 dĩa bánh.

"Unnie ăn một ít nhé?" em ấy mời tôi.

"Chúng ta có thể ăn chung. Unnie không nghĩ mình có thể ăn hết."

"Ok" Yoona đáp và kéo tôi đến góc tường ngăn cách giữa nhà bếp và phòng khách.

Tôi dựa lưng vào tường để không phải thấy Donghae và Jessica. Yoona đứng đối diện tôi nên em ấy là người duy nhất thấy họ. 

Em ấy lấy một miếng nhỏ và đút tôi như thể tôi là đứa bé.

Tôi ăn. Đó là bánh chocolate. Tôi nghĩ liệu chỉ do tôi hay là vị đắng của chocolate nó quá mạnh.

"Bánh hơi đắng hử?" Tôi hỏi Yoona.

Em ấy ăn cả một miếng to và lắc đầu.

"Không ạ, vị bình thường."

Có lẽ do tâm trạng tôi không vui.

Em ấy lại lấy thêm một miếng khác cho tôi. Tôi cắn một miếng chỉ để thử xem liệu nó có thật sự đắng,

Rất đắng. Có lẽ là do tôi đang cảm thấy vị đắng đó từ bên trong. Tôi thật không thể lí giải đc.

"Unnie ăn đủ rồi. Em ăn hết đi." tôi nói với Yoona.

Em ấy gật đầu và tiếp tục ăn.

Tôi có thể thấy hình ảnh phản chiếu của Jessica và Donghae trên cửa kính ban công.

Jessica đang đút bánh Donghae. Tôi không thể chịu nổi cái cảnh ấy.

Tôi quay sang Yoona. Có một chút vụn bánh chocolate trên khóe môi em ấy. Tôi đưa tay lau nhẹ.

Em ấy quay lại và cắn ngón tay tôi. Tôi hiểu em ấy đang cố nói rằng 

đừng có ngu ngốc. Không đáng phải thế vì Jessica.

Chúng tôi có cách riêng để giao tiếp mà không cần nói thành lời.

Tôi rút tay lại. Nó đỏ lên và em ấy biết là nó rất đau.

Yoona cảm thấy có lỗi nên đã cầm lấy tay tôi và đưa lên gần môi em ấy. Em ấy xin lỗi.

Ngón tay tôi đau thật nhưng nó không bằng nỗi đau bên trong mà tôi đang chịu đựng.

Tôi thở dài và bảo rằng không sao.

Em ấy có thể thấy rằng hôm nay tôi khác với mọi ngày. Em ấy chỉ biết thở dài.

Em ấy để dĩa vào bồn rửa rồi quay trở lại với tôi. Em ấy nắm tay tôi và kéo tôi ra chỗ của Donghae và Jessica.

"Em sẽ ngủ ở chỗ Taeyeon unnie tối nay. Gặp hai người vào ngày mai." Em ấy nói với cả Donghae và Jessica.

"Hẹn khi khác, Donghae. Rất vui khi được gặp anh." tôi nói và gượng cười.

Chúng tôi rời khỏi.

Cái khoảnh khắc chúng tôi bước ra khỏi cửa, tôi liền trở thành một con ma vô hồn. 

Yoona vẫn nắm chặt tay tôi khi chúng tôi cùng sải bước.

Em ấy đi chậm lại để cùng nhịp với tôi.

Chúng giữ im lặng trong suốt chặng đường.

Tôi không có tâm trạng để trò chuyện.

Tôi đang chìm đắm trong một mớ suy nghĩ hỗn độn.

Đôi khi bạn cần có một tác nhân thúc đẩy để bạn có thể nhận ra thứ tình cảm mình đang ấp ủ là cái gọi là tình yêu. 

Tôi không nghĩ rằng mình lại yêu Jessica sâu sắc đến vậy.

Tôi nghĩ đó là do việc chúng tôi đã ở cạnh nhau quá nhiều.

Và việc sống cùng khu kí túc xá càng làm việc đó khả thi hơn.

Chúng tôi đã về đến căn hộ của tôi.

"Chăm sóc cho Yuri nhé. Unnie không sao đâu..." Tôi nói rồi bước về phòng mình.

Yoona vẫn đứng do dự tại hành lang. Tôi biết em ấy muốn ở bên cạnh tôi. Và tôi cũng biết rằng em ấy cần phải chăm sóc cho Yuri nữa.

"Thật mà, unnie sẽ ổn. Ngủ ngon nhé." tôi nói thêm trước khi đóng cửa phòng mình lại.

Tôi đã đưa ra quyết định thay cho em ấy.

Tôi muốn có không gian riêng.

Tôi khóa cửa phòng.

Tôi ngồi xuống giường.

Tôi ôm lấy chiếc gối.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi nghĩ về Jessica.

Hình ảnh khi cô ấy mở cửa phòng lúc nãy cứ hiện lên trong đầu tôi.

Nó cứ lặp đi lặp lại. Tôi không thể không nghĩ về nó.

Tôi đã nghĩ đến mọi giả thuyết có thể xảy ra lúc đó.

Mọi thứ cứ vụt hiện lên trong đầu tôi. Nó khiến tôi cảm thấy rất bối rối, rất khó chịu.

Tôi không muốn, hoàn toàn không muốn nghĩ đến những chuyện khác nữa có thể xảy ra trong tối nay.

Tim tôi như bị đè bẹp bởi một chiếc máy xúc 100 tấn. Nó không phải chỉ là thoáng qua. Mà nó dập liên hồi vào tim tôi.

Chiếc gối của tôi đã thấm đẫm nước mắt.

Những dòng lệ cứ lăn dài đến khi tôi ngủ thiếp đi.

Tôi chỉ bắt đầu chợp mắt khi trời tờ mờ sáng.

***

Jessica đang đứng vẫy tay với tôi. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi thấy cô ấy và trông cô ấy cũng cùng tâm trạng như tôi.

Tôi bước đến chỗ cô ấy. Một bóng người đột nhiên xuất hiện chắn ngang trước tôi.

Đó là Donghae.

Hắn ta bước đến bên Jessica. Hắn nắm chặt tay cô ấy rồi kéo lại gần và hôn cô ấy.

Hắn nhếch mép cười với tôi.

Hắn vẫn tiếp tục hôn Jessica một cách say đắm. Cứ như một show diễn đặc biệt hắn dành cho tôi.

Hắn muốn thấy tôi phát điên.

Máu tôi sôi sùng sục. Tôi muốn tách hai người họ ra.

Tôi bước nhanh đến. Tôi đụng trúng một tấm kính lớn. Nó ngăn cách tôi khỏi họ. Tôi đang bị nhốt trong một cái hộp thủy tinh lớn.

Tôi đập. Tôi đá. Tôi đấm vào nó cho đến khi đốt tay tôi rĩ máu. Nó đau nhưng tôi không bận tâm.

Tôi đang bị nhốt.

Hắn càng hôn cô ấy mãnh liệt hơn.

Tôi đập thật mạnh vào tấm thủy tinh. Nó không hề vỡ ra. Tôi siết chặt tay mình.

Tôi liên tục đá vào nó.

Tôi gọi thật lớn tên Jessica. Nhưng dường như cô ấy không nghe thấy. Tôi cố sức gọi thật to hơn nữa.

Tôi khụy xuống.Và khóc. Tôi vẫn tiếp tục gọi tên cô ấy.

Cái cảm xúc nhức nhối đó đánh thức tôi dậy.

Tôi tỉnh dậy trong tiếng nấc

Không có gì trên giường ngoài tôi

Tất cả mọi thứ đền bị hất xuống sàn.

Tôi nhận ra là tay tôi vẫn nắm rất chặt

Tôi thả lỏng người

Tôi lau nước mắt bằng lòng bàn tay

Tay tôi đau khi lau đi nước mắt

Tôi nhìn vào tay tôi. Da tôi đã bị rách. Tôi hẳn đã nhấn thật sâu móng tay mình vào long bàn tay khi tôi nắm chặt tay.

Tôi nhìn vào đồng hồ. Đã là 9:30 sáng.

Tôi đã ngủ được khoảng vài tiếng

Tôi đứng dậy.

Tôi mở cửa ra và thấy một tờ ghi chú đượcc dán phía trên nó.

Nó ghi rằng 

‘Em đã đưa Yuri đến bác sĩ. Unnie đã bị rượt suốt đêm.’

Cùng lúc đó, điện thoại reo.

Tôi đi ra phòng khách

Tôi nhấc ống nghe lên.

"Xin chào." tôi nói với giọng khàn khàn. Tôi hắng giọng.

"Chào. Taeyeon đấy à?" là Jessica. Tôi có thể nhận ra giọng nói đó ở bất cứ nơi nào.

"Cậu khoẻ chứ? Nghe giọng cậu có vẻ không ổn lắm." cô ấy tiếp tục

"Tớ khoẻ mà. Có chuyện gì à?" tôi hỏi. Giọng tôi như bị ngẹt mũi, chắc hẳn là do cơn khóc lóc đêm qua.

"À, tớ có làm bánh kếp cho bữa sáng. Cả ba nên sang đây ăn cùng bọn tớ cho vui nhé."

"Ồ, Yuri và Yoona không có ở đây. Yuri không khỏe nên Yoona đã đưa cậu ấy đi bác sĩ rồi."

"Vậy thì cậu càng nên sang đây hay là cậu muốn tớ mang sang đấy cho cậu?" Jessica dồn tôi vào thế không còn lựa chọn nào khác.

"Tớ sẽ ghé qua một lát. Gặp lại cậu sau."

Cơn ác mộng lại đến. Tôi lại phải đeo cái mặt nạ vui vẻ một lần nữa.

Tôi tắm nhanh. Các vết cắt trên lòng bàn tay khiến tôi thấy rát. Tôi không ngờ rằng tôi có thể bị thương bởi thế.

*** 

Tôi đã đến trước căn hộ của Jessica.

Tại sao tôi lại đến đây. Tôi nghĩ mình đã mất trí rồi. 

Tôi bị kẹt ở đây một mình. Sẽ không có Yuri hay Yoona. Tất cả tôi có chỉ là một cái mặt nạ đáng tởm. Tôi vẫn mong nó có thể làm tốt vai trò của nó.

Tôi hít vào một một hơi thật sâu. Tôi tập cười. Tôi nhanh chóng chuyển sang chế độ 

‘người bạn tốt của Jessica’

Tôi nhấn chuông.

Tôi nghe tiếng chân chạy về phía cửa.

Cánh cửa mở ra.

Cô ấy ở đó.

“Thật tuyệt khi gặp cậu. Chào buổi sáng.” Cô ấy nắm tay và kéo tôi vào rồi đóng cửa lại.

Cô ấy buông tay tôi ra khi chúng tôi đến gần khu vực phòng ăn.

Donghae đang ngồi ở đó với chiếc bánh kếp trên tay. Cô ấy bước đến ngồi cạnh anh ta.

Tôi cũng lấy một miếng và ngồi đối diện họ.

“Chào Taeyeon.” Hắn ngước nhìn tôi

“Chào Donghae.” Tôi cười đáp lại

“Tối qua thế nào? Anh ngủ ngon chứ?” tôi hỏi hắn. Là phép lịch sự.

“Không hẳn. Jessica khiến anh phải bận rộn suốt cả đêm.” Hắn nói kèm theo một nụ cười nham nhở

Câu nói khiến vết cắt trong tim tôi như càng lớn hơn.

“Thôi nào oppa.” Jessica thúc nhẹ vào người hắn ta. 

(Hêu đã trans câu này là 'Câm mồm Donghae'  nhưng ko thể quăng lên như thế dc.. LOL  )

Hắn ta chỉ cười.

Tôi cũng cười. Đó là một nụ cười chứa đầy nỗi đau.

“Tớ đi lấy nước. Có ai muốn uống không?” Tôi hỏi trong lúc đứng lên và quay lưng lại.

“Lấy cho anh với. Cám ơn em.” Donghae nói

“Em sẽ lấy cho oppa.” Jessica nói. 

Tôi lấy một cái ly và tự rót cho mình một ít nước. Jessica đang đứng kế tôi với một chiếc ly cầm trên tay.

Tôi tránh nhìn cô ấy. Tôi đặt bình nước xuống. Cô ấy cầm nó lên.

Tôi tiếp tục 

lơ 

đi sự có mặt của cô ấy. Tôi đang chìm trong nỗi đau.

Những lời nói của Donghae cứ hiện lên như một bản thu âm bị hỏng.

Tôi uống hết gần nửa ly nước trong một hơi. Cô ấy đặt bình nước xuống và quay trở lại bàn.

Tôi lại rót thêm nước vào ly.

“Wow Taeyeon, em hẳn phải khát lắm.” Donghae ngạc nhiên với lượng nước mà tôi uống

“Ồ vâng, vì nó khá ngon. Si-rô cây thích rất ngọt.” Tôi nói dối. Không có gì là ngọt ngào cả.

Thứ duy nhất tôi nếm được lúc này là nỗi đau. Nó chảy khắp các tĩnh mạch.

Tôi ăn một cách nhanh chóng. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.

Tôi đã xong. “Tớ ăn xong rồi. Cám ơn về bữa sáng! Tớ về đây. Chúc một ngày tốt lành!”

Tôi đứng dậy và chào tạm biệt họ.

“Ok” Donghae nói và choàng tay quanh eo Jessica

“Bọn anh nhất định sẽ có một ngày tuyệt vời.” Donghae nói khi hôn lên má Jessica

“Em cũng vậy nhé.” Donghae nói và cười với tôi khi hắn kéo tay cô ấy về phòng

Tôi quay lưng bước đi. Có cái gì đó nghẹn lại nơi cổ họng nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để thốt lên một cuối thật vui vẻ.

“Vui vẻ nhé, tạm biệt!” tôi bước ra cửa

Cảm giác thật khủng khiếp. Những giọt nước mắt lăn dài.

Tôi chưa bao giờ biết cảm giác đau thật sự là như thế nào cho đến tận bây giờ. Jessica đã dạy cho tôi điều đó.

Chỉ mới 3 ngày trôi qua. Hầu hết thời gian tôi đều trốn trong phòng.

Người khách thường xuyên nhất của tôi chính là những giọt nước mắt. Nó như trở thành thói quen hằng ngày.

Hôm nay, Donghae và Jessica sẽ bắt đầu một kì nghỉ ngắn.

Ít ra thì sẽ không phải giáp mặt họ trong 2 ngày tới. Tôi muốn gặp Jessica nhưng tôi không muốn thấy họ ở cùng nhau.

Những ngày gần đây, tôi không ăn uống gì nhiều. Tôi không có được sự thèm ăn như mọi khi nữa.

Những gì tôi làm là nằm trên giường. Tôi mượn giấc ngủ để trốn tránh hiện thực, để quên đi nỗi đau dù là trong giây lát.

Những chiếc lá úa màu bắt đầu rơi lả chả bên ngoài cửa sổ phòng tôi báo hiệu sự bắt đầu của mùa thu.

Nó cũng giống như linh hồn tôi hiện giờ

Tôi đang đánh mất nó từng chút một.

Nỗi đau gặm nhấm trái tim tôi.

Điều tốt nhất tôi có thể làm lúc này là nghĩ đến Jessica cùng những cảm giác tuyệt vời khi tôi có cô ấy trong vòng tay của mình.

Đó là kí ức ngọt ngào nhưng lúc này nó dường như mang đến nhiều nỗi đau hơn.

Cô ấy đang trong vòng tay của hắn, không phải tôi.

Cô ấy thực sự thuộc về hắn, không phải tôi.

Những suy nghĩ đó khiến nước mắt không ngừng tuôn.

Tôi ước tôi có một cái công tắc và tôi chỉ cần ‘click’ thì nó sẽ chấm dứt ngay cái cảm xúc quái quỷ này.

Nhưng nó không tồn tại.

Tôi đi lang thang trên con đường không có lối thoát.

*** 

2 ngày đã qua.

Họ sẽ trở về vào ngày hôm nay. Nhưng tôi vẫn chưa khá lên chút nào.

Tôi vẫn còn đau.

Đó là thứ bám lấy tôi một cách dai dẳng trong những ngày qua.

Chuông điện thoại vang lên

Tôi không muốn nghe máy.

Yuri và Yoona thì không có ở đây.

Yuri đã bị ngộ độc thực phẩm và phải nhập viện. Họ cũng sẽ trở về trong hôm nay.

Tiếng chuông cuối cùng cũng dừng.

Sau một lúc thì tiếng chuông lại vang lên.

Tôi với tay lấy nút cao su bịt tai.

Và nhắm mắt lại.

*** 

Tôi mở mắt chỉ nhận ra bóng tối bao quanh mình.

Tôi lại gặp ác mộng. Cùng là những thứ tôi đã thấy trong những đêm trước.

Tôi chỉ cần phải chịu đựng nỗi đau này thêm một ngày thôi vì ngày mai hắn sẽ đi.

Mọi thứ sẽ có thể tiếp tục như trước, ngay khi hắn biến khỏi nơi này.

Ngay bây giờ tôi chỉ có thể để nỗi đau đó tiếp tục dày vò gặm nhắm tôi.

*** 

Ánh sáng đột ngột tràn vào khắp căn phòng.

Trời sáng rồi.

Có ai đó đang đứng bên giường tôi.

Là Yoona. Em ấy hẳn đã kéo chiếc rèm cửa ra.

Em ấy đang nói gì đó.

Tôi không thể nghe thấy bất cứ thứ gì.

Và tôi nhận ra là mình còn đang đeo đồ bịt tai.

Tôi tháo chúng ra.

"Trời ơi, lại là mấy cái đồ bịt tai ngu ngốc đó." Yoona thở dài.

"Vậy là em đang tự độc thoại nãy giờ đó hả." Yoona lắc đầu ngán ngẩm.

Tôi chỉ nhìn em ấy.

"Tốt nhất là unnie nên ngồi dậy và tắm rửa ngay. Nhìn unnie như một xác chết vậy. Yuri unnie và em chỉ mới đi vắng vài ngày còn unnie thì lại chìm ngập trong nỗi đau thế này. Ngay cả khi phải nhập viện nhưng trông Yuri unnie cũng còn khá hơn unnie lúc này đấy." Yoona tỏ ra thất vọng về tôi

"Unnie nên làm theo lời em hoặc là em sẽ gọi Jessica unnie." Yoona đe dọa

Tôi ngồi dậy.

"Unnie hết thuốc chữa rồi." Yoona thở dài.

"À, sáng nay Jessica unnie đã gọi điện, nói rằng hôm qua đã gọi qua đây rất nhiều lần mà không ai bắt máy cả. Thậm chí là đã ghé qua và gõ cửa rất lâu nhưng không ai mở cửa cả. Jessica unnie đã rất lo lắng vì biết rằng unnie ở nhà một mình."

"Vậy em đã nói gì với cô ấy?" tôi cuối cùng cũng thốt ra những từ đầu tiên trong những ngày trở lại đây.

"Em nói unnie ở trong bệnh viện cùng với tụi em."

"Tốt. Unnie không muốn Jessica lo lắng." tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì không ổn khi Jessica unnie lo lắng, nhưng để cho em và Yuri unnie lo lắng thì được hử?" Yoona nói với vẻ thất vọng hơn cả khi nãy.

"Unnie xin lỗi. Em bít là unnie không có ý như vậy mà." tôi nói và ôm chầm lấy cô nhóc.

Em ấy bình tĩnh lại đôi chút. Em ấy biết tôi đã đủ đau khổ rồi. Em ấy vuốt tóc tôi.

"Được rồi, em chỉ là không muốn thấy unnie cứ mãi chịu đau khổ như vậy. Em đã không nghĩ Jessica-unnie có thể làm điều đó."

Ngay lúc đó Yoona bắt đầu vẫy tay.

Tôi quay lại thì thấy cô ấy đang vẫy tay với Donghae và Jessica. Họ có thể thấy chúng tôi qua cửa sổ lầu 2.

Tôi nhìn cô nhóc mong tìm kiếm một lời giải thích.

"Em đã nói Jessica unnie và Donghae sẽ tới nhưng CÓ AI ĐÓ đã đeo TAI NGHE. Anh ta muốn ghé thăm căn hộ. Họ cũng mang đến một ít đồ. Vậy nên unnie nên đi tắm ngay đi. Em sẽ dọn dẹp phòng thật nhanh." Yoona nói và đẩy tôi ra cửa. Cô nhóc ném cho tôi cái khăn. Tôi lấy thêm bộ đồ rồi bước đến phòng tắm.

Tôi tắm thật nhanh. Tôi bước ra và cảm thấy tốt hơn được một chút.

Tôi bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn choàng quanh cổ và tóc tôi thì vẫn còn ướt.

Donghae, Jessica và Yoona đang đứng ở hành lang.

"Chào Taeyeon." Donghae nói và cười với tôi.

"Chào." tôi cười đáp lại. Tôi đã không cười trong suốt những ngày qua.

"Yaaaaa, trông unnie kìa. Tóc unnie làm nhiễu nước khắp sàn rồi." Yoona nói khi bước đến chỗ tôi. Em ấy chụp lấy chiếc khăn và lau khô tóc cho tôi.

"Họ là một cặp thật dễ thương làm sao." Donghae nói với Jessica

Sự ngạc nhiên với lời nhận xét nực cười đó hiện rõ qua đôi mắt của cô nhóc. 

Em ấy tính quay lại và đính chính rằng Yuri là bạn gái em ấy, chứ không phải tôi.

Tôi đặt hai tay mình lên tay của em ấy khi nó vẫn còn đang cầm chặt chiếc khăn tắm.

Tôi nhìn vào mắt em ấy 

'Làm ơn cứ giả vờ như vậy đi'

. Đó là lí do duy nhất để hắn ta không nghi ngờ rằng tôi yêu thầm bạn gái hắn.

Em ấy chau mày lại.

"Vâng, Taeyeon unnie là người yêu tuyệt vời. Khi yêu unnie ấy sẽ yêu bằng cả con tim và tâm hồn mình. Em quả thật rất may mắn."

Donghae cười.

"Phải rồi. Nhìn cả hai rất ngọt ngào. Cũng giống như anh và Jessica vậy." Câu nói thoát ra từ miệng hắn lại lần nữa giết chết tôi.

"Dù sao thì em không phiền nếu anh tham quan phòng em một tí chứ? Anh nghe Jessica nói phòng em rất đẹp." Donghae đề nghị.

"Được chứ. Vào đi ạ." tôi nói khi bước vào phòng mình. Tôi treo chiếc khăn lên móc. Căn phòng thật sự rất gọn gàng. Yoona còn dọn giường dùm tôi. Em ấy nhanh thật.

"Wow." Donghae kêu lên khi bước vào phòng.

"Nó thật sự rất đẹp. Ngay cả khung cảnh ban công cũng rất tuyệt nữa. Em còn có cả bộ trò chơi mới nhất nữa! Em thật biết hưởng thụ cuộc sống đó." Donghae nói một cách hào hứng.

"Trông như hai người có cùng sở thích đấy nhỉ." Yoona cố ý nói.

Tôi liếc em ấy và cười với Donghae khi anh ta nhìn tôi và hỏi tôi rằng anh ta có thể chơi không.

"Tất nhiên rồi. Cứ tự nhiên đi ạ." tôi nói với hắn. Tôi ước gì hắn có thể trả lời y như vậy khi tôi hỏi về Jessica.

"Woah em có rất nhiều trò hay! Chơi trò này đi." hắn nói khi mở DragonballZ. Đó là trò chơi dành cho hai người.

"Sự lựa chọn tuyệt vời." tôi cười.

Tôi bỏ đĩa vào và cầm điều khiển lên rồi đưa cho hắn một cái.

Chúng tôi ngồi trên ghế sofa.

Yoona và Jessica thì ngồi trên giường.

Chúng tôi chọn nhân vật và tôi nhấn nút bắt đầu.

Đây là thời điểm để chúng tôi quyết chiến. Trong trò chơi này.

Tôi chơi một cách thành thạo. Nhân vật của tôi cứ ra đòn liên tục. Tôi ghi được 18 combo và kết liễu nhân vật của hắn bằng một cú kinh điển.

Tôi cảm thấy thỏa mãn. Nó là sự đáp trả cho tất cả những ác mộng mà hắn đã đem đến cho tôi và cho cả những lần hắn chạm vào Jessica.

"Chuyện gì đã xảy ra." Donghae nói không tin vào sự thật. Hắn không nghĩ tôi có thể chơi giỏi như vậy. Tôi có thể hiểu mà.

"Chơi lại. Lần này anh sẽ nghiền nát em." hắn nói với cái tôi đã bị tổn thương

"Anh cũng sẽ thua thôi. Taeyeon unnie là tuyệt nhất." Yoona cổ vũ tôi.

"Baby, em không cổ vũ cho oppa sao?" Donghae nói với Jessica.

"Không. Vì rõ ràng là Taeyeon giỏi hơn oppa. Em cùng phe với cậu ấy."

Những lời Jessica thốt ra khiến tôi cảm thấy cực kì hạnh phúc. Nó giống như một bản nhạc du dương tuyệt vời dành cho tôi.

Tôi cười. Là nụ cười thật sự. Tôi đang tận hưởng khoảnh khắc này.

Hắn vẫn giữ ý định sẽ đánh bại tôi lần này. Tôi để hắn chọn nhân vật trước. Hắn chọn Vegeta. Nhân vật yêu thích của tôi.

Chúng tôi có vẻ như có cùng một sở thích thật, đặc biệt là Jessica.

Tôi nhấn nút và để máy chọn ngẫu nhiên cho tôi. Tôi khá tự tin.

Lần này tôi nghiền nát hắn hoàn toàn. Hắn không thể đánh nổi một chiêu nào và tôi đã dồn hắn vào góc. Tôi giết chết hắn với số điểm hoàn hảo.

Nó xảy ra quá nhanh đến nổi hắn ngồi ngây ra, hoàn toàn bị shock.

Yoona cười lớn.

"Em nói rồi. Taeyeon unnie là nhất. Anh không đánh bại được đâu. Hãy cố gắng hơn nữa khi Jessica unnie và em đi chuẩn bị đồ ăn trưa." Yoona nói rồi cả hai người họ ra ngoài.

Khi họ rời khỏi phòng Donghae quay sang tôi.

Hắn phải đảm bảo rằng họ không nghe thấy được trước khi nói.

"Anh biết là em rất thân với Jessica." hắn nói với giọng ngiêm túc.

"Anh cũng biết Jessica là một cô gái rất quyến rũ và nhiều người đang cố gắng tiếp cận em ấy." hắn tiếp tục.

Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Tôi lo lắng.

Không lẽ hắn đã phát hiện ra?

"Thật ra anh đang muốn nói gì vậy?" tôi hỏi hắn. 

Tôi không rõ cuộc trò chuyện này sẽ dẫn đến đâu. Tôi bồn chồn, tay không ngừng xoay xoay cái điều khiển trò chơi.

"Em có thể trông nom Jessica khi anh không ở quanh đây được không? Chỉ là Yoona và em trông thật ngọt ngào bên nhau nên anh tin tưởng khi em là người ở cạnh Jessica. Dạo này có gì đó không ổn. Anh có linh cảm rằng em ấy đang thích một ai khác hoặc những đại loại thế. Em có tình cờ trông thấy tên nào lảng vảng gần cô ấy không thế?" hắn hỏi và mong một câu trả lời thật lòng.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi hắn chỉ yêu cầu tôi xem chừng Jessica để chắc rằng cô ấy vẫn một lòng với hắn. Và rồi cảm thấy thật nực cười khi hắn lại yêu cầu điều đó với một người đang yêu một cách điên cuồng và tuyệt vọng cô gái ấy.

“Không hề có bất kì chàng trai nào cả.” Tôi thật thà.

"Được rồi, nhưng vẫn có gì đó không ổn. Gần đây em ấy dường như luôn nghĩ về một ai đó hoặc một cái gì đó khi emấy đi với anh." hắn tiếp tục tâm sự với tôi.

"Nhưng cái gì khiến anh chắc chắn rằng có kẻ thứ ba?" tôi dò hỏi

"Sica khá miễn cưỡng khi gần gũi với anh. Và khi bọn anh gần gũi thì em ấy dường như đang nghĩ đến một ai đó khác. Ngay cả cách em ấy hôn anh cũng khác. Cảm giác như có kẻ khác xen vào. Anh đã ở bên em ấy 6 năm rồi và anh khá chắc rằng có sự xuất hiện của kẻ thứ ba." hắn trông rất quả quyết.

"Nhưng em có thể khẳng định chắn chắc một điều rằng Jessica không hề có chàng trai nào khác." tôi khá chắc chắn về điều đó. 

Đừng lo, chỉ có mỗi tôi thôi.

"Được rồi. Anh tin ở em. Dù sao thì hãy hứa với anh là chăm sóc Jessica và chắc rằng không để bất kì gã nào tiếp cận em ấy khi không có anh quanh đây nhé." hắn nhờ vả tôi. Nó là một quyết định thông minh nhưng cũng là một quyết định ngu ngốc khi nhờ tôi việc đó.

"Em chắc chắn sẽ giữ Jessica tránh xa các chàng trai khác và nhất là em sẽ chăm sóc cô ấy thật cẩn thận. Đừng lo." Vâng lại là một lời nói dối khác. Tôi không thích nói dối. Tôi thích nói thật.

"Dù sao thì em và Yoona quen nhau bao lâu rồi?" hắn hỏi. Tôi mong rằng hắn không nghi ngờ về vở kịch mà bọn tôi đang dựng lên.

"À, em và Yooa đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Em ấy học ở đây cũng là vì em." tôi trả lời hắn một cách tự nhiên. 

Yoona và tôi chỉ không phải là một cặp.

Tôi đang rất cảm kích sự lanh lợi mà bố mẹ đã ban cho tôi.

"Thật ngọt ngào làm sao. Ước gì Sica cũng có thể hi sinh việc học hành mà ở bên cạnh anh." hắn nói với vẻ thất vọng. 

Tại sao hắn lại không kiếm một công việc ở đây vì cô ấy? Nó nghe chẳng hợp lý gì cả. Bởi nếu là tôi thì tôi sẵn sàng làm thế vì cô ấy.

"Thôi nào. Anh không thể so sánh thế. Mà sao anh lại biết em và Yoona đang quen nhau?" tôi cảm thấy rất tò mò rằng cái gì khiến hắn nghĩ như vậy.

"Chắc em cũng biết việc Sica thường gọi cho anh vào mỗi buổi sáng đúng không? Em ấy kể mọi thứ về những người mà em ấy quen. Một ngày kia em ấy nói về em và em ấy nghĩ rằng Yoona rất quan tâm đến em. Nó thật sự là một điều mới mẻ đối với em ấy, em biết đấy, con gái với con gái. Bọn anh rất hiếm khi thấy những cặp như vậy. Không có ý gì đâu nhé, chỉ là nó khá lạ lẫm với bọn anh. Em ấy rất thắc mắc không biết liệu bọn em có phải một cặp không. Và khi anh gặp bọn em, anh lập tức đồng ý suy đoán của em ấy là đúng." hắn giải thích.

Tôi cảm thấy khá thích thú. Vậy là mọi người vẫn chưa biết được sự thật?

"Mà thôi chúng ta chơi tiếp đi." tôi không muốn nhắc tới Jessica nữa. Nó chỉ là quá khó khi nói về người bạn yêu với người yêu của cô ấy. Và nó cũng sẽ tiếp tục dẫn đến hiểu lầm về Yoona.

"Ok." Donghae nói trong khi chọn nhân vật.

Lần này tôi để hắn thắng. Tôi không để nó quá lộ liễu. Tôi biết rõ đòn đánh yêu thích của hắn nên tôi đã tính toán để hắn có thể lợi dụng sự phòng thủ của tôi và chiến thắng. Tôi không muốn hắn có tâm trạng không tốt bởi vì cuối cùng Jessica sẽ là người phải chịu đựng nó.

Chúng tôi tiếp tục và thay đổi chơi một vài game khác.

Cuối cùng thì bữa trưa cũng đã chuẩn bị xong. Đây là đích thực là bữa ăn đầu tiên của tôi trong những ngày này. 

Yoona nấu súp cho Yuri. Cậu ấy vẫn chưa bình phục hoàn toàn. Nếu không, tôi làm gì có cơ hội mượn bạn gái của cậu ta.

Cả bốn người bọn tôi ngồi vào bàn và bắt đầu ăn.

Jessica gấp thức ăn và bỏ vào chén cho Donghae. Cô ấy luôn lấy đồ ăn cho Donghae. 

Chắc cô ấy đã làm như vậy cho hắn 6 năm rồi. Tôi không thích điều đó một chút nào.

Hắn chỉ ngồi đó và đợi được phục vụ hầu hết bữa ăn

Yoona đã đóng tốt vai diễn của em ấy. Em ấy gấp đồ ăn và đút tôi. Em ấy đưa hẳn vào miệng tôi.

Tôi thấy được ánh mắt ghen tị của Donghae. Tôi biết hắn cũng muốn Jessica làm vậy với hắn.

Hắn đã thú nhận sự bất mãn trước đó trong phòng của tôi.

"Ngày mai, mấy giờ thì anh khởi hành thế? Anh có cần mượn xe nữa không?" Yoona hỏi Donghae

"Anh sẽ đi lúc 8h sáng." hắn nói. Tôi đang trông đợi đến 8h sáng ngày mai.

"Sẽ thật tốt nếu bọn em có thể cho unnie mượn xe." Jessica nói với Yoona.

"Cứ tự nhiên đi ạ. Yuri sẽ đồng ý thôi. Ngày mai unnie có thể đưa anh ấy đi." em ấy nói với Jessica.

"Nhưng unnie vẫn không rành đường ở đây. Ngày mai cậu có thể đi cùng không Taeyeon?" Jessica hỏi tôi.

"Phải đấy, đi cùng đi Taeyeon. Chúng ta có thể nói lời tạm biệt và em có thể giúp Jessica. 

Em ấy là vô vọng khi nói về việc xác định phương hướng." Donghae nói và nhìn tôi.

Tôi đồng ý. Tôi cảm thấy thiếu kiên nhẫn về chuyến khởi hành của hắn.

*** 

Chúng tôi đang ở trong xe. Tôi ngồi ghế trước cùng với Jessica. Donghae thì ngồi phía sau.

Tôi ngồi ghế trước để có thể chỉ đường cho cô ấy. Hắn ta dĩ nhiên cũng không rành đường xá nơi đây.

Cảnh này giống như tôi và Jessica là một cặp còn hắn ta là khách đi nhờ xe.

Cuối cùng chúng tôi đã đến trạm xe buýt. Chúng tôi bước xuống xe. Tôi giúp hắn một chút với mớ hành lý.

Hắn cũng không quên nhắc nhở tôi trước khi rời đi.

"Nhớ chăm sóc Jessica thay anh nhé."

Tôi hiểu hàm ý của hắn.

Hắn khăng khăng rằng Jessica đang phải lòng một ai đó khác.

"Em biết rồi." 

Tôi thì lúc nào mà chẳng chăm sóc cho Jessica, nó còn hơn cả những gì mà hắn có thể tưởng tượng. 

Nếu hắn biết cảm giác của tôi dành cho cô ấy. Hắn sẽ không bao giờ dám để tôi lại gần cô ấy.

Hắn ôm Jessica trước khi rời khỏi.

"Gặp lại anh sau, Donghae. Đi cẩn thận nhé." tôi nói khi quay lại và bước đi.

Tôi chỉ nghĩ là nên dành cho họ khoảng không gian riêng. Tôi không có lí do gì ở đó cả.

Tôi đứng tựa vào xe. Tôi vẫn có thể thấy họ từ khoảng cách này. Donghae đang để tay hắn quanh eo Jessica.

Thông qua ngôn ngữ cơ thể, tôi có thể thấy rằng hắn chuẩn bị cho một nụ hôn cuồng nhiệt.

Đó là cảnh thật không dễ chịu tí nào.

Hắn nghiêng người tới. Hắn đặt môi lên môi Jessica. Hắn vừa định tiến sâu hơn thì Jessica đặt tay phải lên vai trái hắn.

Cô ấy đẩy ra. Cô ấy nói gì đó, cho hắn một nụ hôn nhẹ ở má và rời khỏi vòng tay của hắn.

Cô ấy bước đi.

Hắn đứng đó với đôi mắt giận dữ. Giống như hắn vừa thất vọng và cũng vừa giận vì cô ấy không trao cho hắn thứ mà hắn muốn.

Hắn quay lại nhìn tôi. Hắn vẫy tay, chỉ vào Jessica và gật đầu. Mặt hắn tối sầm đi. Hắn không cười.

Tôi ước gì những cử chỉ đó nghĩa là 

'đây Jessica là của em cả đó, chăm sóc cho em ấy nhé.'

Nhưng sự thật là 

'làm ơn hãy nhớ những gì anh đã dặn dò.'

Hắn lên xe bus.

Jessica đã đến gần chỗ chiếc xe.

Tôi vào xe, chỗ ghế trước.

Jessica vẫy tay chào tạm biệt hắn lần cuối.

Chiếc xe bus đã bắt đầu lăn bánh.

Cuối cùng thì hắn cũng đã đi.

Jessica ngồi vào ghế lái.

Cô ấy đóng cửa.

Tôi với lấy dây an toàn.

Trước khi tôi có thể cài nó vào thì Jessica liền giữ lấy cổ tôi.

Thật nhanh, cô ấy kéo tôi về phía cô ấy. Tất cả xảy ra quá nhanh.

Cô ấy làm tôi bất ngờ.

Cô ấy nhấn môi mình lên môi tôi. Cô ấy tách môi tôi ra bằng lưỡi.

Cô ấy hôn tôi một cách gấp gáp. Cô ấy không còn ngồi ở ghế lái nữa.

Cô ấy chồm cả người qua phía tôi. Lưỡi của chúng tôi quấn lấy nhau.

Góc nhìn của Jessica 

[ 1 tuần trước - Song song với Chap 10 và 11 ]

Hôm nay Donghae oppa sẽ tới.

Lí do tôi quyết định học ở đây là để có khoảng thời gian riêng không có anh ấy. Tôi cảm thấy ngạt thở khi chúng tôi ở cạnh nhau.

Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn khi ở xa anh ta một thời gian.

Khi chúng tôi ở cùng nhau thì tất cả mọi thứ đều xoay quanh mỗi anh ta. Anh ấy kì vọng quá nhiều vào tôi.

Tôi cảm thấy mệt mỏi vì điều đó.

Chúng tôi gặp gỡ và quen nhau, khi ấy tôi còn nhỏ và ngây thơ. Anh ta dạy tôi mọi thứ.

Tôi ngoan ngoãn nghe theo. Anh ấy giống như một chàng hoàng tử quyến rũ. Tôi cảm thấy thật may mắn khi anh ấy chọn tôi là nàng công chúa của anh ấy. Rất nhiều cô gái muốn có anh ấy nhưng tôi là người may mắn duy nhất. Hoặc là tôi đã từng nghĩ vậy.

Thời gian dần trôi, tôi ngày càng cảm thấy tình cảm đó vơi dần đi. Anh ấy ghen khi có anh chàng nào đó xuất hiện quanh tôi. Anh ta muốn tôi lúc nào cũng phải ở bên cạnh. Anh ấy không cho tôi một khoảng không gian riêng. Anh ấy không cho tôi đi chơi cùng bạn bè. Anh ấy đã quá quen với một Jessica ngoan ngoãn. Mỗi năm qua đi tôi càng có ít bạn hơn. Cuộc sống của tôi chỉ quanh quẩn với anh ấy và bạn bè của anh ấy. Tôi phải làm những gì mà anh ấy muốn làm và tôi phải đi đến những nơi mà anh ấy muốn đi. Tất cả đều là về anh ta. Tôi biết là anh ta yêu tôi nhưng tôi nghĩ anh ta yêu bản thân nhiều hơn.

Anh ấy đã quá quen thuộc với sự để ý của những cô gái dành cho anh ấy. 

Anh ấy là người có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Anh ấy làm tôi nhớ đến ba mình. Họ đều là những người đàn ông truyền thống. Họ rất hợp nhau.

Tôi đã lựa chọn khi đến với anh ấy nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy hối hận. Nhưng không phải là tôi đã không yêu anh ấy.

Tôi vẫn yêu anh ta nhưng đó không còn là tình cảm mà con người ta trao cả trái tim, trao cả linh hồn cho người mà ta yêu thương nữa.

Tôi không muốn để cho mối quan hệ 6 năm đó trôi xuống cống. Nhưng tôi biết rằng nếu tôi còn duy trì mối quan hệ này tôi sẽ chết sớm mất.

Tôi quyết định phải làm gì đó để hâm nóng tình cảm đó lại. Cho nhau khoảng thời gian riêng là giải pháp tốt nhất.

Anh ấy đã rất giận dữ khi tôi nói ra điều tôi muốn. Anh ấy to tiếng và dùng những lời lẽ gây tổn thương tôi. Anh ấy mong rằng tôi sẽ thay đổi ý kiến và sẽ nghe theo anh ấy.

Nhưng tôi đã quyết định rồi. Không gì có thể thay đổi được. Tôi còn nhớ rất rõ những lời tôi đã nói với anh ấy.

"Hoặc là anh buông tay em trong lúc này hoặc là anh sẽ mất em mãi mãi. Nó chỉ đơn giản vậy thôi. Cuộc sống của em và lựa chọn của em. Chấp nhận nó hoặc sống mà không có em."

Nó làm anh ấy bất ngờ.

Anh ấy không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể buông ra những câu nói như thế. Đó làm lần đầu tiên tôi cãi lại anh ấy. Anh ấy không có lựa chọn nào ngoài ủng hộ quyết định của tôi.

Anh ấy bắt tôi hứa phải gọi cho anh ấy mỗi sáng để thông báo tình hình. Nó thật phiền phức nhưng tôi cũng chấp nhận. Tôi không thích việc đó nhưng chúng tôi cần phải thỏa hiệp.

Và bây giờ tôi đang ở đây. Yoona chở tôi đến trạm xe buýt.

Tôi không mong đợi điều này chút nào. Tôi thậm chí còn sợ hãi nó. Vào tuần đầu tiên chúng tôi xa nhau tôi có nhớ anh ấy. Tôi thật sự nhớ. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã khác.

*** 

"Jessica, hay là unnie ra kiếm anh ấy đi. Em sẽ ngồi trên xe đợi." Yoona nói trong khi đậu xe bên đường.

Có rất nhiều người đi bộ xung quanh, nhìn họ cứ như đàn kiến. Phần đông là sinh viên. Những sinh viên về thăm nhà hoặc đi đâu đó cho một kì nghỉ ngắn.

Tôi dạo bước xung quanh tìm Donghae. Tôi mong rằng anh ấy sẽ bị lạc trong đám đông này, như thế thì tôi sẽ không phải đưa anh ấy về kí túc xá.

Đột nhiên, tôi nghe tiếng ai đó gọi to tên tôi. "SICA!"

Tôi quay lại. Donghae với túi hành lí trên vai và một số túi đồ khác bên tay phải.

Anh ấy chạy đến chỗ tôi.

Tôi không biết phải phản ứng làm sao nữa.

Anh ấy đang ở ngay trước mặt tôi. Anh ấy quăng những túi đồ xuống đất.

Anh ấy ôm tôi thật chặt. Tôi không hề ôm lại.

Tôi biết anh ấy có ý định sẽ hôn tôi. Tôi đẩy ra trước khi anh ấy có thể làm điều đó.

"Nhanh nào! Yoona đang đợi trong xe đấy."

"À, Yoona hả. Là một đôi với Taeyeon. Thật nóng lòng muốn gặp các em ấy!" Donghae nói một cách hào hứng.

Tôi đã kể cho anh ấy biết về họ. Mọi thứ tôi muốn đề cập đều là về cô ấy.

Anh ấy nắm tay tôi khi chúng tôi bước đi. Tôi để yên như vậy. Cuối cùng chúng tôi cũng đã tới chỗ xe đậu.

Tôi lên ngồi ghế trước.

Anh ấy nhìn tôi.

"Sica ah, em không định ngồi chung với anh sao?" 

"Oppa, đừng ngốc vậy chứ. Như vậy thật thô lỗ. Yoona không phải là tài xế của chúng ta. Hãy ngồi đằng sau đi, chúng ta còn bên nhau cả tuần mà." tôi trả lời và cảm thấy hơi bực vì yêu cầu của anh ta. 

Tôi không rõ vì sao tôi lại thế nhưng anh ta làm tôi khó chịu. 

*** 

Yoona đưa xe vào bãi. Chúng tôi quay trở lại căn hộ. Những cô gái rất hào hứng khi lần đầu tiên gặp Donghae.

Anh ấy thu hút được nhìu sự chú ý và anh ấy thích thú với điều đó. Nó thật hiển nhiên.

Tôi nhận ra Taeyeon và Yuri vẫn chưa đến. Không biết cô ấy đang làm gì. Tôi nhớ sự hiện diện của cô ấy.

"Nào các cô gái, anh phải cất đồ trước. Chúng ta sẽ lại nói chuyện tiếp vào bữa tối nhé." Donghae nói.

Anh ấy nắm tay tôi, "Vào phòng em thôi". Anh ấy kéo tôi đi, rồi dừng lại ở hành lang.

"Phòng nào là phòng em?"

Tôi vặn chốt cửa phòng thứ nhất bên trái. Anh ấy cười khẩy rồi đẩy tôi vào.

Khi cả hai chúng tôi đã vào trong. Donghae lập tức đóng cửa và khóa nó lại.

Anh ấy quăng đồ đạc xuống đất một cách vội vã. Anh ấy hôn lên môi tôi.

Tôi biết anh ấy muốn gì. Tôi bước lùi lại.

"Dừng lại đi Donghae oppa", anh ấy lại xông tới. Tôi lại đẩy anh ấy ra. Tôi chỉ vào tấm rèm cửa.

Tôi không sợ mọi người sẽ thấy chúng tôi. Tôi chỉ là không muốn hôn anh ấy. Cảm giác thật không ổn thì phải? 

Anh ấy nhe răng cười. Và kéo tấm màn xuống. Anh ấy ôm lấy eo tôi và kéo tôi lại gần.

"Nghiêm túc đấy oppa, đừng làm vậy. Chúng ta sắp ăn tối rồi." tôi nói khi cố nghĩ vài lí do nào đó.

Tôi không thích sự đụng chạm này. Anh ấy mặc kệ tôi. Anh ấy bắt đầu hôn. Anh ấy đẩy tôi đến gần chiếc giường.

Tôi cố chống cự. Anh ấy nghĩ tôi đang đùa giỡn. Anh ấy vẫn không dừng lại. 

Tôi dần mất hết sức. Anh ấy hôn tôi nhưng tôi không hôn lại.

Tôi gần như muốn khóc. Những gì tôi có thể nghĩ bây giờ là Taeyeon.

Tôi không còn cảm giác với Donghae như đã từng có trước đây. Chỉ còn cảm giác có lỗi mà thôi.

Cùng lúc đó có tiếng gõ cửa. Nó thật sự là sự giải thoát cho tôi lúc này.

Tôi đẩy Donghae qua một bên. "Em đã nói là đừng đùa nữa mà."

Anh ấy lém lỉnh hôn lên má tôi và đứng tựa người vào bàn học của tôi.

Tôi vuốt lại tóc và quần áo. Tôi vẫn còn cảm giác nghẹt thở sau cuộc chống cự vừa rồi. 

Tôi mở cửa ra và Taeyeon đang đứng đó. Tôi có hơi ngạc nhiên khi thấy cô ấy.

Tôi bối rối. Tôi không muốn cô ấy hiểu lầm. Tôi không muốn cô ấy nghĩ rằng thứ đầu tiên mà tôi làm là gần gũi với Donghae.

Một mặt thì tôi lại rất vui khi thấy cô ấy. Tôi cũng rất nhẹ nhõm khi cô ấy đã gõ cửa.

Họ chào hỏi và giới thiệu với nhau.

Tôi chộp lấy cơ hội và rời khỏi phòng cùng với họ. Tôi đẩy Donghae đến gần giường và yêu cầu anh ấy nghĩ ngơi.

Sự xuất hiện của Taeyeon làm tôi cảm thấy an toàn. Cô ấy khiến tôi thấy hạnh phúc.

*** 

Trong bếp thật là đông đúc. Mọi người trong căn hộ đều phụ một tay vào nấu bữa tối.

Tôi đang bận rộn chuẩn bị chiếc bánh sinh nhật cho Donghae. Sau tất cả mọi thứ tôi chỉ có thể làm được như vậy cho anh ấy.

Một phần trong tôi cảm thấy có lỗi với anh ấy. Anh ấy đã đi cả đoạn đường dài vì tôi nhưng tôi lại liên tục nghĩ đến một người khác.

Tôi lén nhìn Taeyeon. Thật là khó khăn khi phải xa cô ấy một tuần. Một tuần với Donghae cũng là một tuần phải rời xa Taeyeon.

*** 

Chúng tôi đã dùng xong bữa tối. Donghae ngay lập tức đi ra phòng khách. Anh ấy chẳng màng phụ giúp dọn dẹp.

Đã đến lúc cho sự bất ngờ. Tôi lấy chiếc bánh ra và Sooyoung tắt đèn.

Tôi có thể thấy rằng Donghae đang rất hạnh phúc với điều bất ngờ này. Anh ấy cảm thấy đặc biệt. Tôi mừng vì anh ấy thấy vậy. Tôi không muốn anh ấy thấy rõ cảm xúc của tôi.

Tôi đang đứng trước mặt anh ấy. Đột nhiên các cô gái bắt đầu cổ vũ và yêu cầu chúng tôi phải hôn.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi không muốn hôn anh ấy. Tôi càng không muốn hôn anh ấy trước mặt Taeyeon. Tôi đứng bất động.

Đây là điều không thể tránh khỏi. Donghae vẫn là bạn trai của tôi.

Anh ấy nghiêng về trước và môi chúng tôi chạm nhau. Tôi cần phải tiếp tục nụ hôn này. Nó sẽ rất là lạ nếu tôi đẩy ra lúc này. Mọi người sẽ nghi ngờ.

Mọi người tụ tập xung quanh chúng tôi. Tình hình lúc này khá hỗn loạn.

Tôi không dám nhìn lên. Tôi không dám đối diện với Taeyeon. Cảm giác như tôi đang cùng Donghae để phản bội lại cô ấy, ngay cả khi anh ấy mới chính là bạn trai của tôi.

Mọi người rất thích thú. Tôi cảm thấy ngột ngạt. Họ khen chúng tôi trông dễ thương khi bên nhau và những thứ tương tự. 

Tôi không quan tâm những lời nói đó. Tôi đang tìm kiếm giọng nói của Taeyeon. Tôi không biết liệu cô ấy sẽ nói gì.

Tôi nhận ra rằng mình nghe được giọng của mọi người, ngoại trừ Taeyeon, Yoona và Yuri.

Tôi nhìn lên. Tôi bí mật nhìn xung quanh. Tôi thấy Yuri nói gì đó với Yoona và sau đó đi về phía cánh cửa. Cậu ấy trông có vẻ gấp gáp.

Tôi thấy Yoona tiến bước đến khu bếp. Tôi tin rằng Taeyeon cũng đang ở đó. Tôi lấy một miếng bánh và kéo Donghae đến chỗ bàn ăn.

Tôi cố ý ngồi đối diện Taeyeon. Cùng lúc đó Yoona nắm tay cô ấy và dẫn cô ấy ra ngoài phòng khách.

Taeyeon đang dựa vào tường. Từ nơi tôi ngồi vẫn có thể thấy được hình dáng của cô ấy. Cô ấy đứng đối diện ban công. Tôi có thể thấy hình ảnh phản chiếu của cô ấy thông qua tấm cửa kính.

“Sica ah, đút anh một miếng~” Donghae kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi làm theo lời anh ta. Tôi đang bị phân tâm. Tôi có thể nhận ra Taeyeon đang rất ủ rũ. Tôi không chắc liệu mình có nhầm không. Cô ấy đã cười đùa cả buổi tối, nhưng qua hình ảnh phản chiếu này là vẻ mặt hoàn toàn khác hẳn.

Yoona đang đút cho Taeyeon. Tôi cảm thấy khó chịu về điều đó.

Cùng lúc đó, tôi thấy Taeyeon đưa tay lên môi Yoona, và Yoona cắn nó một cách nghịch ngợm.

Tôi không thích cái cảnh mà tôi phải chứng kiến. Yoona vẫn giữ ngón tay của Taeyeon trên môi em ấy.

Tôi thật sự cảm thấy ghen tị. Tôi biết mình không có quyền gì để có cảm giác này.

Yoona nắm tay Taeyeon và đến chào tạm biệt chúng tôi. Yoona sẽ ở lại chỗ của Taeyeon tối nay.

“Wow họ thật sự rất khắng khít nhỉ.” Donghae nói.

“Ừ”, tôi đáp gọn

Donghae chỉ ra ngoài cửa sổ.

“Nhìn hai cô gái ấy vừa đi vừa nắm tay kìa. Trông họ thật ngọt ngào khi ở cạnh nhau. Yoona rất xinh đẹp. Taeyeon quả là may mắn.” anh ấy tiếp tục.

Tôi cảm thấy hơi thất vọng.

Nó hiện rõ trên gương mặt tôi. Tôi đứng dậy và trở về phòng.

Donghae chết lặng với hành động của tôi.

Anh ấy theo sau tôi.

“Sica ah, đừng giận mà. Anh không có ý đó đâu. Anh không thích Yoona đâu mà.” Tôi mừng rằng anh ấy đang hiểu lầm hành động của tôi.

Tôi buồn vì Taeyeon đang nắm tay cô gái khác. Tôi buồn vì Donghae đang ở đây. Và tôi buồn vì Donghae đang kéo tôi ra xa khỏi Taeyeon.

Anh ấy cố ôm tôi. Tôi đẩy anh ấy ra. Tôi không có tâm trạng để đùa giỡn với anh ấy.

Anh ấy bỏ cả tối để an ủi tôi. Anh ấy cứ liên tục xin tôi tha thứ.

Không có gì để tha thứ cả. Tôi là người duy nhất có lỗi.

Tôi cảm thấy bực bội. Tôi rất muốn nói cho anh ta biết nhưng lí trí lại ngăn tôi lại. Đó không phải là sự lựa chọn khôn ngoan.

Tôi có quá nhiều thứ níu giữ. Anh ấy biết rõ gia đình tôi. 

*** 

Trời đã sáng. Tôi hầu như không ngủ.

Hình ảnh Taeyeon lấp đầy tâm trí tôi. Tôi chỉ muốn được nhìn thấy cô ấy.

Donghae cũng đã thức.

“Em còn giận sao Sica?”

Tôi lắc đầu. Bây giờ tôi chỉ muốn được nhìn thấy Taeyeon.

“Em có thể làm bánh kếp cho anh được không?” Donghae hỏi.

Tôi nảy ra một ý.

“Chắc rồi. Em sẽ mời Yoona, Yuri và Taeyeon đến dùng buổi sáng cùng chúng ta. Họ cũng rất yêu thích món bánh của em.” Tôi nói khi rời khỏi phòng.

Tôi nhấn số của Taeyeon.

“Xin chào”, là giọng của Taeyeon. Giọng của cô ấy hơi khàn.

Có vẻ như cô ấy không khỏe. Tôi cảm thấy lo lắng.

Giống như cô ấy bị cảm.

Tôi mời 3 người bọn họ tới nhưng Taeyeon bảo rằng Yuri và Yoona đã đến chỗ bác sĩ rồi.

Tôi một mực lôi kéo cô ấy đến dù là đến một mình.

Tôi nhanh chóng sửa soạn và tiến hành làm bánh.

Donghae trông rất hạnh phúc. Anh ấy hẳn đang nghĩ rằng tôi vội vã làm bánh là vì anh ấy.

Tất nhiên là tôi không thể đoán chính xác được những gì anh ấy nghĩ.

Tôi tiếp tục chuẩn bị. Tôi đang mong đợi sự xuất hiện của Taeyeon.

Tôi chuẩn bị rất nhiều bánh. Nó được đặt giữa bàn ăn. Nó đang chờ đợi sự xuất hiện của Taeyeon, cũng giống như tôi vậy.

Cuối cùng thì tiếng chuông cửa cũng đã vang lên! Tôi chạy ngay đến cửa.

Chính là Taeyeon. Người duy nhất mà tôi muốn gặp.

“Thật vui khi gặp cậu. Chào buổi sáng." Tôi nói chân thành. Thật sự là rất tuyệt khi được gặp cô ấy.

Tôi nắm tay cô ấy. Cảm giác thật tuyệt khi nắm tay chúng tôi đan vào nhau. Tôi không muốn buông ra chút nào, nhưng tôi buộc phải thế. Tôi nới lỏng tay cô ấy ra khi chúng tôi đến gần khu vực bàn ăn.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Donghae. Taeyeon ngồi vào ghế đối diện.

Donghae và Taeyeon bắt đầu trò chuyện.

Tôi không thể rời mắt khỏi Taeyeon.

Taeyeon hỏi Donghae có ngủ ngon không.

“Không hẳn. Jessica khiến anh bận rộn cả đêm” Anh ấy cười.

Tôi cảm thấy tức giận khi nghe anh ấy nói thế. Câu nói đó rất rất rất dễ gây hiểu lầm.

Tôi thúc nhẹ vào người. Tôi cáu. 

Tôi yêu cầu anh ấy dừng ngay lại. 

Anh ấy cười to hơn. Anh ấy nghĩ rằng tôi không muốn để Taeyeon biết rằng tôi đang ghen.

Cô ấy cũng cười. Nhưng nụ cười đó rất khác.

Cô ấy đi lấy nước. Donghae cũng muốn một ly. Tôi xung phong đi lấy nước cho anh ấy.

Tôi đến bên cạnh Taeyeon. Tôi đứng rất gần với cô ấy. Tôi nhìn cô ấy nhưng cô ấy lại không nhìn tôi.

Tôi có thể cảm nhận rằng cô ấy đang buồn. Tôi chỉ muốn cô ấy nhìn tôi. Cô ấy vẫn cứng đầu.

Tôi trở về chỗ ngồi. Một lúc sau Taeyeon cũng quay trở lại.

Cô ấy ăn vội mọi thứ trong phần ăn sáng của mình.

Cô ấy đứng dậy và chào tạm biệt. Cô ấy nói cô ấy phải về.

Trông như cô ấy đang rất vội vã. Tôi không muốn cô ấy về nhưng tôi không thể làm gì để ngăn cản việc đó.

Donghae bắt đầu có những hành động gần gũi. Tôi ghét điều đó hơn khi anh ấy làm nó trước mặt Taeyeon.

Anh ấy kéo tôi về phòng. Tôi biết cái anh ta mong đợi.

Tôi tiếp tục nhìn theo dáng người của cô ấy. Còn cô ấy thì vẫn tiếp bước ra cửa.

Cô ấy nói vọng lại “Vui nhé và tạm biệt!”, trước khi cô ấy bước ra khỏi cửa.

Câu nói đó khiến tôi cảm thấy đau. Giống như cô ấy đang dâng tôi cho Donghae như một món ăn trên chiếc đĩa bạc.

Góc nhìn của Taeyeon

[ 2 tuần trước – Chuỗi thời gian tiếp sau Chap 9 ]

Yuri và tôi leo lên các bậc thang dẫn đến căn hộ của Jessica.

Cậu ấy đến đây vì Yoona, còn tôi có mặt ở đây cũng do lời mời từ cô nhóc.

Tất nhiên, tôi muốn được ở đây để có thể nhìn thấy Jessica. Tôi đã trải qua một đêm trong phòng của Jessica, nhưng đó chỉ là tai nạn.

Còn phần Yuri và Yoona, họ trải qua một đêm cùng nhau vì mục đích khác.

Yuri nhấn chuông cửa. Chúng tôi nghe tiếng bước chân đi về phía cửa.

Không quan tâm họ đang nấu món gì bên trong nhưng nó cũng đã khiến tôi chảy cả nước miếng.

Chúng tôi đứng đó nhìn trân trân vào cánh cửa gỗ ép màu nâu. Và một tiếng cạch vang lên. 

Cánh cửa mở ra. Tôi biết Yuri muốn người đó là Yoona, mặt khác tôi lại muốn đó là Jessica. Nó sẽ thật hoàn hảo nếu cả hai người cùng bước đến mở cánh cửa này ra nhưng rõ ràng điều đó thật hết sức ngớ ngẩn.

Tèn ten. Hôm nay là ngày của tôi!

Jessica mở rộng cánh cửa. Tôi thật sự vui mừng khi được nhìn thấy cô ấy lần nữa nhưng tôi không muốn để lộ điều đó ra cho cô ấy biết. Không thể để cô ấy biết được cảm giác của tôi, đặc biệt là sau đêm qua.

"Chào Jessica. Bọn tớ đến gặp Yoona." Tôi nói và cùng Yuri bước vào. Jessica đóng cánh cửa lại.

Cô ấy quay trở lại nhà bếp.

"Ồ, chào cả hai." Yoona ngoái đầu nhìn chúng tôi từ trong bếp

Yuri và tôi ngồi vào bàn ăn.

Chúng tôi ngồi đối mặt với nhà bếp. Các cô gái đang bận rộn chuẩn bị thức ăn. Một cảnh tượng thật đẹp.

Jessica vẫn tiếp tục làm bánh kếp. Có vẻ như đó là món duy nhất mà cô ấy có thể làm ^^. Sao cũng được, nó vẫn rất tuyệt vời! Mùi hương này thật không thể đùa được.

Còn nhóc Yoona thì đang chuẩn bị bánh sandwich cá ngừ.

"Wow~ Mùi thật thơm. Jessica thật đáng ngạc nhiên đấy." Yuri nói trong khi hít vào hơi thật sâu. Cô ấy rõ ràng là đang đề cập đến món bánh kếp.

"Cảm ơn lời khen. Tớ không tuyệt đến thế đâu, đây là món duy nhất tớ làm giỏi thôi." Jessica trả lời với một sự thật rõ rành rành.

"Nó không quan trọng. Bánh kếp của cậu làm rất ngon! Nó làm tớ chảy cả nước miếng rồi đây", Yuri nói vui vẻ.

Tôi nhìn Yoona. Tôi nhìn thấy ánh mắt ghen tuông. Yuri vẫn không hiểu Yoona rõ như tôi đâu. Cậu ấy tự đưa đầu vào rắc rối rồi. Tôi cười thầm và chờ đợi mọi thứ sẽ diễn ra. Tôi chỉ ngồi đó và âm thầm thưởng thức màn trình diễn.

Yoona đã chuẩn bị xong bánh mì sandwich. Cô nhóc chất đầy cả dĩa.

Yuri vươn tay ra. Cậu ấy muốn tự tay lấy một chiếc bánh sandwich. Yoona đánh vào tay cậu ta.

"Đừng chạm vào những cái bánh sandwich. Nó là dành cho Taeyeon-unnie. Unnie có thể hỏi ăn vài cái bánh kếp của Jessica-unnie kìa. Em chắc chắn cô ấy sẽ không thấy phiền đâu. Đúng không Jessica-unnie?"

Tôi mỉm cười với Yuri khi tôi lấy cho mình chiếc bánh sandwich. Yuri cau mày.

Cuối cùng, cậu ấy cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Jessica quay đầu về phía chúng tôi, thật sự không hiểu điều gì đang diễn ra.

"Đương nhiên, cứ tự nhiên."

Cô ấy vặn tắt lửa. Cô ấy xếp tất cả bánh kếp ra dĩa.

Cô ấy ngồi xuống đối diện Yuri. Yoona thì ngồi đối diện tôi.

Nó giống như một buổi tụ tập ăn sáng của những cặp đôi. Chỉ một điều rằng chúng tôi đang ngồi sai vị trí.

"Đây Yuri, vì cậu thích nó nên cứ tự nhiên ăn nhé." Jessica nói khi cô đẩy cả dĩa về phía Yuri.

Có cái gì đó khác thường diễn ra. Jessica luôn luôn chia sẻ với mọi người. Nhưng lần này cô ấy lại chỉ mời Yuri.

Một buổi sáng kỳ lạ.

Tôi thì mắc kẹt với bánh mì sandwich còn Yuri thì với bánh kếp.

Chúng tôi không có sự lựa chọn, do đó chúng tôi chỉ biết ngồi ăn.

Chúng tôi cuối cùng đã xong với ồ bữa sáng đầy sự khó xử này.

"Này Yuri, chúng ta hãy dọn dẹp vì cả hai người họ đã chuẩn bị thức ăn", Yuri gật đầu.

Chúng tôi thu dọn các dĩa dơ và bắt đầu rửa chúng cũng như những cái chảo.

Cả hai cô gái kia đã quay trở lại phòng của họ.

“Cậu tiêu òi, cậu làm Yoona ghen đấy", Tôi cười.

"Cậu nghĩ cậu hơn tớ à, tớ thấy Jessica cũng cư xử lạ lắm đấy. Cậu cũng không tránh khỏi rắc rối đâu." Yuri cười khẩy khi cô vẩy ít nước vào tôi.

"HA, kệ cậu." Tôi biết điều đó chứ. Nó có vẻ như cô ấy cư xử còn lạnh lùng hơn mọi khi nữa.

Tôi thực sự hy vọng rằng nó không phải là do sự kiện đêm qua. Tôi không cố tình làm thế để được gần gũi với cô ấy.

"Ok, giờ là lúc đối mặt với vấn đề khó khăn. Tớ sẽ giải quyết chuyện của tớ. Cậu cũng thế để tìm ra vấn đề của cậu là gì." Yuri nói khi cậu ấy lao như tên bắn đến phòng của Yoona.

Tôi quyết định xin lỗi một lần nữa chỉ để đề phòng. Tôi gõ cửa phòng của Jessica.

Cánh cửa để mở. Tôi chỉ gõ để có được sự chú ý của cô. Cô ấy đang làm gì đó trên chiếc máy tính xách tay.

Cô ấy quay lại và nhìn tôi. Cô ấy quay trở lại với máy tính xách tay.

"Cậu cần gì à?" Cô ấy hỏi mà không một lần nữa quay nhìn tôi.

Tôi thề cô ấy thật sự không là chính mình nữa..

"Ồ.. ừ..h..m. Tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu.", tôi nói và từng bước chậm rãi bước vào phòng. Tôi ngồi xuống ngay góc giường của cô.

"Cậu muốn nói về chuyện gì?" Cô ấy lạnh lùng hỏi.

Thời gian tíc tắc trôi qua và tôi càng thấy sợ hãi hơn. Cảm thấy giống như Jessica biết rằng tôi đã có tình cảm với cô ấy và cô ấy dùng thái độ lạnh lùng này bởi vì cô muốn giữ khoảng cách giữa chúng tôi.

"À..à… về đêm hôm qua..." Tôi không biết tiếp tục thế nào vì vậy tôi dừng lại một lúc.

"Ngừng nói về chuyện tối qua được không? Tôi biết, tôi hiểu và tôi sẽ không nói gì với Yoona cả, được chưa?? Thế, nếu cậu hết chuyện thì xin mời ra ngoài cho. Tôi đang rất bận." Jessica nói trong khi liếc tôi. Cô ấy có vẻ rất tức giận.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy như thế. Tôi cảm thấy hơi choáng.

"Ok. Tớ xin lỗi", tôi đứng dậy và rời khỏi phòng của cô ấy.

Tôi bước vào phòng khách. Không có ai ở đấy. Mọi người hoặc đã ra ngoài hoặc ở trong phòng của họ.

Tôi đi ra ban công. Tôi cảm thấy buồn rằng tôi đã phá hỏng mọi thứ. Nếu tôi đã không ngủ quên. Nếu tôi cố gắng tự chủ hơn.

Tôi dựa người vào lan can trắng ngoài ban công. Tôi thở dài. Tôi thực sự muốn được ở gần Jessica. Chúng tôi có thể là những người bạn tốt của nhau. Thế cũng ổn. Tôi chỉ muốn bên cạnh cô ấy.

Tôi nhìn chằm chằm vào con đường đầy cỏ bên dưới. Tôi nhìn lên ngọn cây đầy lá. Chúng đã chuyển sang màu vàng.

Thiên nhiên luôn vận hành theo cách của nó. Thật dễ chịu khi ngắm phong cảnh từ ban công.

Nó nhắc nhở tôi về tình hình khá căng thẳng giữa tôi và Jessica. Có lẽ tôi nên thư giãn và để mọi thứ tự nhiên.

Cái gì của mình thì nó sẽ là của mình. Còn không thì có níu kéo cũng không được gì.

Góc nhìn của Taeyeon

[ Chuỗi thời gian : tiếp theo Chap 15 ]

Tôi nghe tiếng cánh cửa kéo mở ra.

Tôi quay đầu lại. Là cô ấy, Jessica.

Tôi mỉm cười.

Cô ấy bước đến và đứng cạnh tôi. Tôi vẫn đứng tựa lưng vào lan can.

"Cảnh vật nhìn từ đây đẹp quá nhỉ", tôi nói với cô ấy.

"Đúng vậy. Tớ xin lỗi về chuyện khi nãy nhé. Tớ không cố ý lớn tiếng với cậu thế đâu." Cô ấy xin lỗi với giọng ngọt ngào.

"Đừng ngớ ngẩn thế. Không sao cả, tớ không để tâm đâu. Dù sao thì lúc nãy không phải là tớ muốn đề cập đến việc giữ bí mật với Yoona gì đâu. Tớ chỉ muốn xin lỗi về đêm qua." Tôi nhìn thẳng vào cô ấy.

"Ồ, không có gì phải xin lỗi về chuyện đó cả. Tớ đã ngủ rất ngon mà."Jessica nói. Tôi nghĩ là tôi nghe thấy những từ cuối cùng phát ra với một chút ngượng ngùng.

Tôi không chắc lắm nhưng nó nghe khá giống thế.

Thực sự thì chả có lý do gì khiến cô ấy thấy ngượng ngùng cả đúng không nào. Chắc tôi nghe nhầm thôi.

Ngay sau đó, chúng tôi nghe tiếng la hét bị bóp nghẹn phát ra từ bên trong căn hộ.

Nó như bị bóp nghẹn bởi vì chúng tôi đã kéo cánh cửa trượt lại nhưng chúng tôi vẫn có thể nghe thấy những gì Yuri đang hét to lên lúc này.

"TÔI YÊU IM YOONA. CÔ ẤY LÀ CÔ GÁI ĐẸP NHẤT VÀ HOÀN HẢO NHẤT TRÊN THẾ GIỚI NÀY!"

Cả Jessica và tôi cùng quay đầu nhìn cùng lúc.

Yuri đưa cả hai tay lên miệng thành cái loa rồi hét to xuống hành lang.

Cậu ấy vẫn tiếp tục hét lớn những lời đó.

Yoona bỗng từ đâu chạy ào ra ngoài hành lang. Cô nhóc dùng cả hai tay che miệng Yuri lại.

Cô nhóc cười rạng rỡ. Tôi nhận thấy rằng cô nhóc đang rất hạnh phúc.

Yuri ôm chầm lấy cô nhóc.

Có vẻ như cậu ấy nói với Yoona, "Đừng giận nữa nhé? Thật sự, Yuri này rất yêu em đấy."

Yoona gật đầu.

Tôi không kiềm chế được việc muốn phá ngang cảnh mùi mẫn này. Thật khó kiềm lòng.

Tôi mở cánh cửa trượt ra và thò đầu vào.

"Yaaaaaa, bọn tớ đều biết cậu yêu Yoona, đâu cần phải hét to thế chứ. Giờ thì cả thế giới này đều biết cậu thuộc về Yoona rồi. Awww, tan nát trái tim yếu đuối của tớ rồi. Cậu đã cướp Yoona bé bỏng khỏi vòng tay tớ.", Tôi trêu chọc.

"YAaa! Đừng trêu nữa", Yuri hét lại tôi.

Đôi mắt cậu ấy chuyển sang dáng người đứng cạnh tôi.

"Ố ồ, sao cậu còn cần Yoona khi cậu đang phải lòng..." Tôi ở quá xa, tôi không thể ngăn những gì Yuri sắp nói.

Ngay lập tức, tôi kéo cánh cửa trượt đóng lại. Tôi thấy Yoona đánh vào tay Yuri.

Yuri dừng lại giữa chừng, "Unnie đâu có định nói ra đâu. Chỉ là trêu cậu ấy một chút thôi." Yuri nói với Yoona.

Chúng tôi vẫn có thể nghe thấy họ. Yuri lè lưỡi trêu tôi và cả hai tay trong tay đi khỏi tầm nhìn của tôi.

Tim tôi đập với tốc độ chóng mặt. Tôi gần như nghĩ Yuri sẽ để lộ bí mật đó ra.

Jessica nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh sự thích thú.

"Chuyện gì vừa diễn ra thế?" Cô ấy hỏi tôi.

Đó là một câu hỏi mơ hồ. Tôi không biết cô ấy muốn hỏi điều gì nhưng tôi giả định rằng cô ấy chắc muốn biết về chuyện giữa Yoona và Yuri.

"À, bọn họ là một cặp. Sáng nay, Yoona đã ghen. Khi nãy Yuri đã làm tốt việc làm yên lòng cô nhóc." tôi cười khi nhớ lại cảnh lúc nãy. Khá vui nhỉ.

"Ohhh..." Đó là tất cả những gì Jessica đáp lại.

Tôi cười lớn.

"Và Yoona đã qua đêm cùng Yuri và chắc có gì đó đã diễn ra."

"Thế có vẻ như cậu và Yuri rất thích việc ngủ lại và lợi dụng những cô gái khác đấy nhỉ?" Jessica nói trong khi đôi mắt ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

Mặt tôi ngay tức thì đỏ như gấc.

"Umm, tớ không chủ tâm làm thế. T..ớ...ớ...rr.." Tôi cố gắng hết sức để giải thích, nhưng tôi không biết phải nói gì. Sự nhanh trí của tôi bay biến đâu mất khi tôi cần nó lúc này?

Jessica bắt đầu cười lớn.

"Tớ chỉ đùa thôi. Thư giãn nào."

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Câu hỏi tiếp theo của cô ấy khiến tôi ngạc nhiên.

"Thế ai là người mà cậu phải lòng thế?" Nó giống như một cuộc phục kích. Tất cả cũng phải 'cảm ơn' Yuri. Đợi đấy, tôi sẽ không tha cho cậu đâu, tôi sẽ băm cậu ta ra.

"Oh không có ai cả. Cậu ấy đùa đấy." Tôi cảm thấy bồn chồn. Tôi không dám nhìn thẳng vào cô ấy khi tôi nói điều đó.

"Ok, thôi được. Vì cậu không xem tớ là bạn nên chắc tớ nên đi khỏi đây", Jessica nói và cô ấy quay người định bỏ đi.

Tôi nắm lấy bàn tay mảnh mai đó để ngăn cô ấy bỏ đi. Đó chỉ là một phản xạ.

Tôi ghét điều đó. Có phản xạ nhanh đôi khi cũng chuốc hoạ vào thân.

Jessica quay lại nhìn tôi.

"Ồ, tớ xin lỗi." Tôi buông tay cô ấy ra.

"Tớ chỉ muốn cho cậu biết một điều rằng tớ đã xem cậu là bạn tớ." Tôi không nói gì khác ngoài điều đó.

Cô ấy lại cười lớn.

"Tớ biết rồi, tớ chỉ muốn trêu cậu một chút thôi."

Tôi thề, Jessica cư xử rất lạ hôm nay. Lúc nãy thì cô ấy cư xử rất lạnh lùng còn giờ thì cô ấy lại trở thành một người thích đùa.

"Thế bạn của tớ, Có một bộ phim hay đang chiếu ở rạp ngay lúc này và tớ thật sự muốn đi xem. Liệu cậu sẽ sẵn lòng đi cùng?"

Jessica vừa đề nghị đi xem film. **** Yeah. Tất nhiên, tôi RẤT THÍCH.

"Rất sẵn lòng. Khi nào cậu muốn đi xem?" Tôi hỏi cô ấy.

"Đi ngay bây giờ đi bởi chúng ta không bận làm gì cả." Cô ấy nói trong khi một tay kéo mở cánh cửa sang một bên.

Có cái gì đó khá khó hiểu đang diễn ra thì phải. Lúc nãy thì cô ấy bảo rằng rất bận và bây giờ cô ấy nói rằng cô ấy hoàn toàn rảnh rang không gì làm cả.

Thật lòng mà nói, hôm nay cô ấy hành xử khá khác thường.

"Được thôi, tớ sẽ về thay đồ. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở chân cầu thanh sau 15 phút nữa nhé?"

"Yup~, tạm biệt." Cô ấy vui vẻ vẫy tay chào tôi và rút về phòng.

Tôi không bận tâm việc hôm nay cô ấy cư xử lạ lùng thế nào. Điều quan trọng nhất ở đây là tôi sẽ được xem film cùng cô ấy!

Tôi đi ra cửa và cong chân chạy nhanh về căn hộ của mình. Tôi đang rất phấn khích!

***

Tôi đang đứng đợi ở chân cầu thang. Tôi cứ luôn chân đi tới đi lui không ngừng. Trong cơn phấn khích của mình, tôi nhận ra mình đã không hỏi Jessica về bộ phim chúng tôi định xem.

Tôi hy vọng rằng tôi đã không cư xử quá lộ liễu.

Tôi trượt tay vào túi áo khoác màu đen của mình. Tiết trời hôm nay hơi lạnh.

Tôi nghe tiếng cửa mở. Tôi nhìn lên. Jessica đi bộ xuống cầu thang. Cô ấy mặc chiếc áo dài tay màu trắng cùng chiếc quần jean màu xanh nhạt.

Chiếc quần jean làm nổi bật đường cong của cô ấy. Cô ấy thật hoàn hảo, một nữ thần xinh đẹp.

***

Chúng tôi đến rạp chiếu phim. Nó khá vắng. Hôm nay là Thứ 2 nên hầu hết mọi người hoặc đến trường hoặc đi làm. Chúng tôi là hai sinh viên may mắn không có lớp học theo thời khoá biểu vào Thứ 2.

Chúng tôi thậm chí không cần phải xếp hàng để mua vé cho bộ phim.

Cả hai chúng ta đi đến người phụ nữ ngồi tại quầy vé.

Tôi nhường Jessica yêu cầu. Người phụ nữ cho chúng tôi lựa chỗ ngồi.

"Cháu muốn hai chỗ ngồi ở hàng ghế cuối." Jessica nói.

"Tất cả các chỗ ở hàng ghế cuối đều là ghế đôi. Hai cháu sẽ không có vấn đề gì với nó chứ?" Người phụ nữ cho biết khi nhìn Jessica và tôi.

"Ổn không Taeyeon? Tớ chỉ thực sự thích ngồi ở hàng cuối thôi. Tớ không thích cảm giác ai ngồi phía sau mình."

"Được mà. Cứ theo ý cậu đi. Tớ ok." Tôi cố gắng kiềm chế niềm vui của mình.

Chúng tôi nhận vé và tôi mua một ly đồ uống lớn cho cả hai chúng tôi dùng chung.

Thành thật mà nói tôi vẫn hoàn toàn không biết gì về bộ phim.

Chúng tôi bước vào rạp và tìm đến chỗ ngồi.

Cảm giác thật kì lạ khi không có đồ tựa tay ngăn giữa Jessica và tôi.

Cảm giác đó như là không có gì giữ tôi tránh xa khỏi cô ấy.

Chỉ còn lại ý chí của bản thân. Đó là thứ duy nhất giúp tôi phòng vệ.

Tôi cố tình giữ một khoảng cách nhỏ giữa chúng tôi khi tôi ngồi xuống ghế.

Nó giống như một con kênh nhỏ bao quanh lâu đài để giữ cho sóng thần khỏi ập vào.

Sau sự kiện hôm qua tôi đã phải thận trọng hơn về hành động của mình.

Tôi nhìn quanh và nhận thấy rằng xung quanh mình chủ yếu là những cặp đôi nam nữ. Một số lượng khá đông các cặp như thế. Tôi tự hỏi lý do là gì.

Ánh sáng đèn vụt tắt. Bộ phim sắp bắt đầu.

Tiêu đề hiện lên và cuối cùng tôi đã hiểu lý do tại sao lại có nhiều cặp đôi trong rạp đến thế.

Đó là một bộ phim kinh dị. Cũng may, tôi không phải là người dễ sợ hãi những thứ như thế, không thì tôi sẽ gặp rắc rối to.

Bộ phim bắt đầu. Tiếng nhạc ghê rợn vang lên.

Tôi cảm thấy Jessica cựa quậy một chút. Cô ấy sợ?

Lúc đầu tôi để cánh tay mình ngang lên trước bởi vì tôi không biết phải đặt tay phải của tôi ở đâu. Không có chỗ tựa bên phải để tôi để tay lên. Chỉ có Jessica.

Tôi đặt tay phải lên đùi, lòng bàn tay hướng lên trên. Tôi làm thế phòng khi cô ấy cần một bàn tay để giữ. [  ]

Ngay lúc đó, *BAM* một con ma xuất hiện bất ngờ.

Jessica ôm chặt cánh tay tôi. Wow, tôi yêu những con ma. [  ]

Tay trái ôm chặt cánh tay tôi còn bàn tay phải thì yên vị ngay đúng lòng bàn tay để mở sẵn của tôi.

Sau cảnh đó, cô ấy nhẹ nhàng trượt cánh tay ra khỏi tay tôi.

Tôi đã suy nghĩ liệu mình có nên choàng cánh tay quanh cô ấy không, nhưng tôi đã kiềm chế lại.

Sau đó, đến cái cảnh này. Hoàn toàn bất ngờ.

Tôi thừa nhận rằng nó cũng làm tôi khá sốc. Nhưng cú sốc lớn hơn là đến từ Jessica.

Cô ấy gần như lao vào vòng tay tôi. Bàn tay trái nắm chặt lấy gấu áo phía bên phải chiếc áo khoác của tôi và tay phải thì để hờ nơi thắt lưng trái của tôi.

Tim tôi đập thình thịch, thình thịch.

Tôi không phải sợ ma. Nỗi sợ lúc này là sợ tôi sẽ mất kiểm soát.

Cánh tay phải của tôi đang ở vị trí cực kỳ khó xử.

Tôi có hai lựa chọn.

Lựa chọn đầu tiên là cứ giữ nguyên tư thế khó xử này cho đến khi cô ấy buông ra.

Thứ hai là để trượt tay phải của tôi ra sau lưng và để nó ngang eo cô ấy.

Tôi nghĩ về nó cũng gần hai phút. Những hình ảnh vẫn tiếp tục nhấp nháy trên màn hình. Nhưng không có gì chạy vào đầu tôi lúc này được cả.

Đầu của cô ấy vẫn ngả lên vai tôi. Cô ấy không hề dịch chuyển khỏi tôi dù chỉ một milimet.

Tôi chỉ có thể đấu tranh đến thế thôi. Tôi nhẹ nhàng di chuyển cánh tay của tôi ra sau và ôm cô ấy.

Cô ấy thả lỏng nắm tay trái ra, thay vào đó cô ấy cũng quàng nó ra sau eo tôi.

Cảm giác này thật thoải mái. Cơ thể chúng ta thật hoàn hảo khi cạnh nhau thế này.

Giống như, cô ấy là gấu Koala còn tôi là cái cây của nó.

Cô ấy vẫn ngả đầu trên vai tôi trong suốt bộ phim. Đỉnh đầu cô ấy hơi chạm vào cổ tôi.

Mùi hương của cô ấy khiến người ta si mê. Nó làm tôi có cảm giác ngứa rang nơi dưới bụng.

Bộ film kéo dài hai giờ hơn và chúng tôi vẫn giữ tư thế đó cho đến kết thúc.

Đây lại thêm một kỉ niệm tuyệt vời đáng nhớ nữa để tôi lưu giữ.

Góc nhìn của Jessica 

[ Mốc thời gian : Thứ Sáu - Một ngày trước cả Chap 1 ] 

Tôi vừa gác điện thoại, một cuộc gọi với Donghae oppa. Giờ là 8h tối.

Tôi không được vui. Tôi chỉ có thể gọi cho anh ta vào buổi tối bởi vì tôi khá bận rộn với việc học ở trường sáng nay.

Anh ấy không hài lòng về điều đó. Những ngày đầu tiên đến đây trôi qua ổn cả.

Tôi nghĩ rằng đây có thể là một khởi đầu mới cho cả hai.

Khi lần đầu tiên đến đây, tôi đã nhớ anh ấy rất rất nhiều, nhiều hơn bình thường.

Hôm nay lại khác hoàn toàn. Tôi đã dần chấp nhận một sự thật rằng anh ta là một tên gàn dở với thói sở hữu thái quá đến không chịu được. Và giờ thì tôi rất thích thú tận hưởng không gian này, nơi tách biệt khỏi anh ta.

Một con báo không thể nào thay đổi được những cái đốm của nó. Con báo này lại có những cái đốm rất đen.

(nôm na là : "Giang sơn thay đổi, bản tính khó dời", hơn nữa ý nói Donghae là kẻ có bản tính cực xấu)

Tôi đứng dậy và đi ra ngoài ban công.

Không khí mát mẻ. Nó làm tâm trạng tôi cảm thấy tốt hơn một chút.

Tôi nhìn ra xa khoảng không gian phía trước. Nhiều nhóm người đang đi bộ từ trường về nhà. Một số khác là túm tụm trong căn hộ để chuẩn bị bữa tối.

Tôi vui vì mình đã kiên định với quyết định này. Mọi thứ rất khác biệt và tốt đẹp hơn nhiều so với lúc ở bên anh ta.

Đừng nghĩ sai về tôi. Tôi quan tâm đến anh ta nhưng chỉ là tôi cảm thấy thật khó khăn khi ở cạnh anh ấy. Có lẽ do tôi đã cạn kiệt năng lượng. Tôi cần thời gian thư giãn để nạp lại.

Ngay lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua.

"Chết tiệt!" Tôi nghe một tiếng kêu lớn lên.

Tôi thấy nhiều tờ giấy bay lên theo cơn gió và vung vãi khắp nơi trên bãi cỏ ngay dưới ban công tôi đang đứng.

Một dáng người nhỏ nhắn chạy theo những tờ giấy ấy.

Cô ấy không phải là nạn nhân duy nhất của cơn gió bất chợt này.

Một người nào đó từ căn hộ đối diện đang phơi quần áo và một trong những cái áo của cô ấy đã bị gió cuốn bay đi và mắc kẹt trên cái cây độc thụ mọc trên bãi cỏ.

Nó tạo ra một tình huống dở khóc dở cười. Một cơn gió mạnh cũng có thể dẫn đến nhiều điều rắc rối.

Cũng giống như việc một Donghae có thể làm rối tung cuộc sống của tôi. Tôi tự hỏi cuộc sống của tôi sẽ như thế nào nếu ngay từ đầu tôi không chấp nhận lời đề nghị làm bạn gái của anh ta.

Cô gái nhỏ nhắn cuối cùng cũng đã nhặt hết những tờ giấy của mình. Cô gái nhìn qua và thấy một người khác đang ném cái gì đó lên cao nhằm gỡ cái áo đang mắc kẹt trong nhánh cây.

"Này, để tôi giúp cậu một tay nhé." Cô ấy nói với cô gái bất lực.

Tôi tự hỏi liệu cô gái nhỏ nhắn sẽ làm thế nào.

Cô ấy nhét hết những tập giấy vào ba lô rồi đặt nó xuống bãi cỏ.

Cô ấy xắn tay áo lên và bắt đầu trèo lên cây.

Một điều chắc chắn rằng cô gái này khá nhanh nhẹn. Chiếc áo kia đang treo lủng lẳng trên cái cành vươn ra khá xa từ thân cây.

Thật khó tưởng tượng được việc tiếp theo cô gái này sẽ làm. Tôi khá tò mò.

Thay vì dùng chân bước trên nhánh cây, cô ấy lại treo người lên nhánh cây đó với cả hai tay và chân. Lưng cô ấy thì hướng xuống đất còn mặt cô ấy thì hướng lên bầu trời đêm sáng trăng.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy. Nó khá thu hút. Nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt ấy. Sự tự tin của cô ấy lan toả ra xung quanh.

Thật có sức quyến rũ khó cưỡng.

Cô ấy di chuyển một cách dễ dàng. Và đã chạm được vào cái áo. Cô ấy giữ nó trong tay trái.

Cô ấy quay sang cô gái đứng trên mặt đất.

"Tôi sẽ thẩy nó xuống cho cậu. Bắt lấy nhé?" Cô gái ở dưới gật đầu.

Cô ấy ném chiếc áo.

Cô ấy giữ lấy nhánh cây bằng cả hai tay. Buông thả hai chân khỏi nhánh cây và nhảy xuống.

Cô gái đáp xuống một cách hoàn hảo trên cả hai chân.

Cô gái này thật đáng ngạc nhiên.

Nếu thay vào đó là Donghae, anh ta chắc hẳn sẽ bảo rằng anh ta sẽ mua một chiếc áo khác cho tôi. Anh ta sẽ không đời nào đổ mồ hôi mà leo lên cây như thế. Còn cô ấy thì đã sẵn sàng làm điều đó với một người hoàn toàn xa lạ.

Cô ấy thật là một người lịch lãm. Ồ vâng, mô tả thật sự không hợp lí tí nào bởi dù sao cô ấy cũng không phải là một chàng trai, nhưng nếu là một chàng trai thì cô ấy chắc chắn sẽ trở thành thần tượng được mọi cô gái ái mộ.

Cô gái kia cảm ơn cô ấy và được đáp lại bằng một cử chỉ cực kì quyến rũ rằng đó là vinh hạnh của cô ấy khi ra tay giúp.

Tôi thật sự tò mò muốn biết về cô ấy. Cô ấy trông khá thú vị để kết bạn.

Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.

"Taeyeon ah, cậu lại cố tình bộc lộ vẻ quyến rũ với những cô gái ngây thơ nữa đấy à?", một cô gái khá cao với mái tóc đen óng hét lớn từ phía kia của bãi cỏ.

"Yaaaa Kwon Yuri, đừng nói nhảm nữa. Tớ chỉ muốn giúp đỡ thôi." Cô ấy la lên đáp lại.

Taeyeon nhặt túi lên và bắt đầu đi về phía Yuri. Cô nói lời tạm biệt với cô gái kia trước khi rời khỏi đó.

Tôi tự hỏi câu đó có nghĩa là gì. Cái phần về 'bộc lộ vẻ quyến rũ với những cô gái ngây thơ'. Cô ấy bị thu hút bởi những cô gái hơn sao?

Tôi đã không nhận ra rằng mình đang mỉm cười.

***

Tôi đã cố gắng chợp mắt. Thật ồn ào. Có những tiếng cười lớn đến từ căn phòng bên cạnh phòng tôi.

Họ gây ra quá nhiều tiếng ồn đi. Tôi thật không thể chịu đựng được nữa.

Hôm nay là thứ 7. Tôi muốn được ngủ.

Thật hiếm hoi lắm tôi mới không phải gọi cho Donghae vào sáng thứ Bảy, nhưng những người này lại gây ra quá nhiều âm thanh ồn ào và phá hỏng giấc ngủ của tôi.

Tôi giận dữ rời khỏi giường. Tôi tiến đến phòng của Yoona. Tôi gõ cửa.

Tiếng ồn vẫn không dừng lại. Cánh cửa mở ra.

Tôi nhìn nguồn gốc của những tiếng ồn.

Cô gái hôm qua? Yoona đang thọt lét cô ấy.

Thật là trùng hợp. Tôi yêu cầu họ nhỏ tiếng một chút và tôi quay trở lại phòng của mình.

Tôi đã hơi ngạc nhiên khi thấy cô ấy. Tôi nghĩ về cách cô ấy ứng xử đêm qua. Thật dễ thương.

Tôi quay lại với chăn êm nệm ấm. Cũng mất một lúc sau tôi mới chìm vào giấc ngủ lần nữa.

***

Tôi thức dậy vào buổi chiều. Tôi bắt đầu làm bài tập của mình. Đó là cho tuần tiếp theo.

Tôi ngồi đó gõ mọi thứ, có vẻ là khá lâu. Cuối cùng tôi cũng gần xong. Trời đang vào thu và thời tiết khá ấm.

Tôi đổ mồ hôi. Tôi quyết định đi tắm.

Tôi ngâm mình dưới vòi hoa sen khá lâu. Cảm giác thật sảng khoái.

Tôi nghĩ về cô ấy. Tôi tự hỏi liệu mình sẽ được gặp lại cô ấy.

Tôi lau khô người và quấn khăn tắm quanh cơ thể.

Tôi mở cửa phòng tắm và quay trở lại phòng tôi.

Tôi cảm thấy mát mẻ hơn. Khi tôi cách phòng Yoona khoảng vài bước chân thì cánh cửa mở ra.

Tất cả xảy ra chỉ trong tích tắc, nhưng không có vẻ như đó là Yoona. Người đứng ở ngưỡng cửa trông quá lùn so với cô bé. Có phải chăng là cô ấy?

Tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ. Tôi quay đầu lại nhìn lướt qua cô ấy.

Dường như có một bùa phép đánh trúng cô ấy. Cô ấy đứng đó, bất động.

Tôi biết điều đó có nghĩa là gì. Cô ấy thấy được sức thu hút nơi tôi. Khuôn mặt cô ấy hiện rõ tất cả.

Tôi bước vào phòng với tâm trạng vui vẻ khi biết rằng cô ấy bị thu hút bởi tôi.

Vẫn với chiếc khăn tắm quấn quanh người, tôi ngồi xuống và hoàn thành nốt bài tập của mình.

Cuối cùng cũng hoàn tất. Bụng tôi kêu ùng ục. Tôi chợt nhận cả ngày nay tôi chưa có bất cứ thứ gì vào bụng.

Tôi đi vào bếp. Một cái gì đó có mùi rất tuyệt ở đó.

Cô ấy đang ngồi cạnh Yoona.

Tôi mở tủ lạnh và lấy ra một hộp sữa. Tôi đặt nó trên chạn bếp và với tay lấy một chiếc ly treo trên bồn rửa.

Tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang nhìn tôi.

Tôi rót cho mình một ly sữa. Tôi suy nghĩ nên làm món gì cho bữa tối. Tôi nhấp một ngụm sữa.

"Jessica unnie có muốn ăn tối cùng bọn em không? Em làm khá nhiều nên unnie có thể dùng nếu unnie thấy đói." 

Tôi quay lại.

Tôi chấp nhận lời đề nghị. Cô ấy trông thật buồn cười. Có một hạt cơm dính ngay khoé môi cô ấy. Tôi biết cô ấy đã chăm chú quan sát tôi từ nãy giờ. Gương mặt cô ấy hơi ửng đỏ.

Yoona nhẹ nhàng lấy hạt cơm ra khỏi khoé môi của Taeyeon. Họ chắc chắn khá thân thiết với nhau.

Tôi biết nếu tôi không nhanh chóng thay trang phục khác thì cô ấy có thể sẽ chết vì suy tim do sự phấn khích quá sức chịu đựng.

Thật thú vị khi quan sát một người nào đó đang bị tôi làm cho mê mẫn. Một thời gian khá lâu rồi tôi đã không có cảm giác hồi hộp thế này.

Tôi đặt ly sữa xuống bên cạnh cô ấy và quay trở lại phòng.

Tôi mặc đồ vào và bước trở ra. Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Tôi thấy Yuri âm thầm mỉm cười và Taeyeon đá vào chân cậu ấy dưới bàn.

Một cái gì đó chắc chắn đang diễn ra.

Yuri không thể kiểm soát được tiếng cười của cô ấy.

Có vẻ như Yoona không biết gì về việc đang diễn ra bởi vì ngay sau đó cô bé đã hỏi Yuri về tràng cười đó.

Khi Yuri nói rằng Taeyeon đỏ mặt bởi vì cơm quá cay, tôi liền đưa ly sữa của mình cho Taeyeon.

Tôi không nghĩ nhiều về nó. Tôi thực sự nghĩ rằng bởi vì nó quá cay, nhưng sau đó tôi nhận ra nó chỉ là cái cớ để che đậy gì đó khi tôi nhìn thấy phản ứng của Taeyeon.

Cô ấy khá do dự khi nhận lấy ly sữa. Tôi tự hỏi điều đó có phải vì sự có mặt của Yoona. Họ dường như đặc biệt thân thiết.

Sau một lúc ngập ngừng và lời đề nghị lấy một ly sữa mới cùng việc không còn đủ sữa để rót một cốc đầy, Taeyeon cuối cùng cũng chấp nhận ly sữa tôi đưa.

Cô ấy uống, vẻ mặt rất hài lòng. Có lẽ món ăn thực sự rất cay. Cô ấy đặt ly sữa xuống.

Cô ấy có một bộ ria mép sữa. Cô ấy trông rất dễ thương và hài hước.

Tất cả chúng ta cười phá lên.

Yoona lau sạch bọt sữa dính đầy trên mép môi cho cô ấy.

Họ thực sự có một mối quan hệ đặc biệt. Không phải mối quan hệ giữa bạn bè bình thường. Tôi thật sự rất rất tò mò.

Yoona bắt đầu hỏi chuyện về bạn trai tôi. Nó như một dấu hiệu ám chỉ điều gì đó. Nó càng làm tôi tò mò hơn.

Tôi thực sự muốn biết liệu Yoona và Taeyeon có là một cặp.

Tôi thầm mong rằng điều đó sẽ không là sự thật.

Ngay sau khi chúng tôi dùng xong bữa, tôi đề nghị cùng dọn dẹp chén dĩa với Taeyeon.

Chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Tôi biết việc cô ấy bị thu hút bởi những cô gái nhưng tôi muốn biết rõ hơn nữa là hiện giờ cô ấy đã có ai chưa.

Vì vậy, tôi đã hỏi cô ấy đã có bạn trai chưa. Tôi không thể hỏi trực tiếp rằng cô ấy đã có bạn gái chưa. Nó sẽ gây ra tình huống khá khó xử cho cuộc gặp chính thức đầu tiên của chúng tôi.

Một điều đáng tiếc là cô ấy đã không trả lời câu hỏi của tôi. Cô ấy chỉ khẳng định lại việc cô ấy bị thu hút bởi những cô gái hơn là những anh chàng. Có lẽ cô ấy không muốn mọi người biết việc Yoona và cô ấy là một đôi.

Tôi trở về phòng của mình, còn cô ấy sang phòng của Yoona.

Tôi nghịch mọi thứ trên laptop của mình. Cảm giác khá bồn chồn.

Tôi quyết định lấy cho mình một ít nước. Tôi bước ra cửa và thấy rằng Taeyeon đang chuẩn bị rời đi.

Tôi vội nhân cơ hội để hỏi cô ấy đọc qua bài làm của tôi.

Cô ấy suy nghĩ một lúc trước khi đồng ý. Tôi tự hỏi tại sao cô ấy luôn phải nghĩ quá lâu như vậy.

Tôi đã có quá nhiều câu hỏi nhưng lại rất ít câu trả lời.

Sau khi cô ấy bước vào phòng, tôi nhận ra rằng mình chỉ có một cái ghế. Tôi lợi dụng cơ hội này để được gần cô ấy.

Chúng tôi cùng ngồi chung trên một chiếc ghế. Tôi cố tình sượt nhẹ tay mình chạm vào tay cô ấy. Tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô ấy. Tôi thực sự không thể nói rõ liệu đó là cảm giác tội lỗi bởi vì cô ấy đã có Yoona hay là bởi một lý do nào khác.

Cô ấy tập trung vào bài viết của tôi ngay sau đó. Sự tập trung và cả sự thông minh khiến cô ấy càng có sức lôi cuốn hơn. Tôi luôn luôn là một fan cuồng nhiệt của những người thông minh.

Tôi ngáp sau một lúc. Tôi đã quá mệt mỏi. Cô ấy đề nghị sẽ hoàn thành nốt trong khi tôi nghỉ ngơi một chút. Tôi đồng ý.

Tôi đóng cửa phòng lại. Tôi nằm xuống giường và quay mặt hướng về phía cô ấy.

Tôi muốn chiêm ngưỡng khuôn mặt đó. Tôi thích thú với cảnh làm việc chăm chỉ của cô ấy. Cô ấy rất nghiêm túc và đầy sự tự tin.

Tôi nghĩ rằng tình cảm tôi dành cho cô ấy đang dần lớn lên. Đó là một cảm giác rất lạ lẫm.

Tôi nghĩ về Donghae. Nếu như anh ta có thể tốt được một nửa của cô ấy thôi thì sẽ hoàn hảo biết bao.

Thật tệ là gia đình tôi sẽ không bao giờ chấp nhận việc tôi có một bạn gái.

Tôi dám chắc điều đó.

Tôi chìm vào giấc ngủ.

Góc nhìn của Jessica 

[ Mốc thời gian : Chủ nhật - tiếp tục từ Chap trước tức Chap 17 ]

Tôi thức dậy và nhận ra căn phòng khá sáng.

Trời đã sáng rồi sao? Tôi nhìn quanh và thấy một tờ ghi chú đính trên chiếc laptop.

Taeyeon hẳn đã hoàn thành công việc và rời khỏi. Tôi có chút thất vọng. Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cùng cô ấy.

Tôi cầm tờ ghi chú lên.

Nó viết rằng ‘Chào Jessica. Tớ thấy hơi mệt thế nên tớ sẽ tiếp tục giúp cậu vào lúc khác nhá, sớm thôi.’

Tôi mỉm cười. Cô ấy là một người khá chu đáo và tận tình.

Tôi rửa mặt trước khi gọi cho Donghae.

Mặc dù trong suốt cuộc đàm thoại, tôi chỉ toàn nói về Taeyeon và Yoona.

Tôi phải nói về nó. Nó đang quấy rầy tâm trí của tôi. Donghae dĩ nhiên không nghi ngờ bất cứ điều gì.

Anh ta chỉ nghĩ rằng tôi bị cuốn hút bởi mối quan hệ khác lạ giữa hai cô gái. Một chút xíu trong đó không đúng.

Tôi đã bị cuốn hút, nhưng sự thu hút của tôi là dành cho Taeyeon.

Và đây cũng là cuộc đàm thoại dài nhất mà tôi đã thực hiện với Donghae kể từ ngày tôi đến sống ở đây.

Tôi gác máy và rồi suy nghĩ có lẽ tôi nên làm bánh kếp cho mọi người và mời cả Taeyeon và Yuri đến dùng chung.

Một kế hoạch hoàn hảo.

Tôi gõ cửa phòng mọi người và thông báo cho họ. Tất nhiên là mọi người đều phấn khởi bởi lời đề nghị của tôi. Tôi đặc biệt bảo Yoona rằng cô bé có thể mời bạn cùng tham gia.

Tôi bắt đầu chuẩn bị. Phải mất một lúc lâu sau họ mới đến. Khi họ đến thì hầu hết những người khác trong căn hộ đã dùng xong bữa.

Chỉ còn lại 4 người chúng tôi ngồi lại bàn.

Chúng tôi ăn và Taeyeon tình nguyện sẽ tiếp tục kiểm tra bài viết giúp tôi sau bữa sáng.

Tôi bước vào phòng, một nửa mong đợi rằng sẽ cùng ngồi chung ghế với cô ấy nữa, nhưng cô ấy bảo rằng sẽ mượn ghế từ Yoona.

Tôi hơi thất vọng. Có lẽ tôi đã nhìn nhận sai? Có lẽ cô ấy không có hứng thú gì với tôi.

Cả hai chúng tôi tiếp tục thảo luận về bài viết của tôi. Tôi rất biết ơn việc cô ấy đã ở đây để giúp tôi. Chúng tôi đã sửa chỗ này chỗ kia.

Tôi nhận thấy cô ấy cứ đưa tay lên xoa cổ. Chắc hẳn cô ấy cảm thấy rất mỏi. Tôi đề nghị sẽ mát-xa cho cô ấy.

Tôi đứng dậy và đặt cả hai tay lên vai cô ấy. Tôi phải thú nhận rằng tôi khá giỏi trong việc này. Tôi đảm bảo nó sẽ cảm thấy tốt hơn.

Cô ấy liền tránh ra khỏi tầm tay của tôi. Cô ấy lo sợ Yoona sẽ nhìn thấy?

Những dấu hiệu cô ấy thể hiện rất rõ ràng. Cô ấy cố gắng giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng lý do đằng sau điều đó vẫn còn là ẩn số.

Cô ấy nói rằng cô ấy cảm thấy mệt mỏi và muốn quay về chợp mắt một tí. Cô ấy hứa sẽ quay trở lại sau.

Cô ấy rời khỏi phòng nhưng quay trở lại lần nữa. Cô ấy đã quên mang theo ghế trả lại Yoona. Cô ấy thực sự rất dễ thương với cái cách cư xử ngớ ngẩn ấy.

“Unnie về sao?” Tôi nghe thấy tiếng Yoona hét lên ngoài hành lang.

“Ừ. Đừng nhớ unnie quá nhé.” Taeyeon trả lời cô bé.

“Sao lại không chứ. Thế nên UNNIE liệu mà quay lại sớm đấy nhé.”

Tôi khá chắc chắn một điều rằng giữa hai người có gì đó.

Tự nhiên tôi lại cảm thấy buồn. Tôi không thể lý giải điều này. Tôi đã có bạn trai rồi mà.

***

Cả buổi chiều tôi mang trong người tâm trạng chờ đợi. Taeyeon đã rời đi mà không nói cho tôi biết mấy giờ cô ấy sẽ lại đến.

Tôi dần mất đi sự kiên nhẫn. Yoona cũng không có ở trong phòng. Tôi tự hỏi liệu họ có đang ở cùng nhau lúc này.

Điện thoại đổ chuông. Tôi chạy nhanh ra ngoài để trả lời. Nó chỉ có thể là Taeyeon.

Tôi nhắc ống nghe lên. Đúng thế thật, đó là Taeyeon. Cô ấy báo rằng sẽ ghé qua lúc 7 giờ tối.

Tôi mong đợi đến tối nay. Tôi còn phải trải qua 2 giờ và 45 phút nữa.

Tôi quyết định gọi Donghae. Anh ta rất ngạc nhiên khi nhận cuộc gọi của tôi.

Một lần nữa, tôi lại bắt đầu nói về Taeyeon và Yoona. Anh ta là nơi duy nhất tôi trút mọi thứ.

Chúng tôi cũng nói một chút về chuyến thăm của anh ta. Anh ta nói rất mong đợi nó.

Tôi mặt khác cảm thấy ngược lại. Chúng tôi trò chuyện gần hai giờ. Hầu hết đều là về Taeyeon.

May mắn cho tôi, anh ta không phải là một người nhạy bén.

Tôi chuẩn bị bữa tối và bắt đầu ăn.

Seohyun đang ngồi xem Keroro. Tôi cũng tham gia cùng cô bé một lúc. Mặc dù thế tôi vẫn luôn mắt kiểm tra đồng hồ.

Đã 7h đúng, vẫn không thấy Taeyeon đâu cả. Tôi muốn gọi cho cô ấy nhưng chợt nhận ra rằng mình vẫn không biết số điện thoại chỗ căn hộ của cô ấy.

Yoona thì vẫn chưa trở về. Có lẽ họ đang tận hưởng thời gian bên nhau. Chắc hẳn Taeyeon đã quên mất tôi.

Nó gây một cảm giác khá khó chịu.

Seohyun xem xong chương trình. Taeyeon vẫn chưa đến.

Tôi lướt qua các kênh. Tình cờ lướt qua một kênh đang chiếu một bộ phim tài liệu. Nó nói về mối liên hệ giữa tình yêu và não bộ con người.

Tôi bị cuốn vào nó một lúc. Tôi thường không quan tâm mấy đến thể loại này. Nó gây chú ý với tôi chỉ bởi nó đang đề cập đến tình yêu.

Mọi thứ mà họ mô tả, tôi đã không cảm nhận được những thứ đó trong một thời gian khá dài.

Đồng hồ chỉ 7h32. Tôi đã bắt đầu từ bỏ hy vọng. Tôi nghi ngờ việc Taeyeon bị tôi thu hút. Chắc hẳn tôi đã nhìn nhận sai các dấu hiệu đó.

Một lúc, tôi lại nhìn lên kiểm tra đồng hồ.

Thời gian cứ trôi. 7h37.

Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa.

Tôi tắt TV. Tôi không chắc đó có phải cái tôi đang mong đợi không nhưng tôi vẫn ôm hy vọng rằng đó là Taeyeon.

Thực sự như mong đợi. Tôi bày tỏ rằng tôi muốn gọi cho cô ấy nhưng không thể vì Yoona cũng không có quanh đây.

Tôi muốn kiểm tra xem thử họ có thực sự ở cùng nhau. Taeyeon đã xác nhận mối nghi ngờ của tôi.

Nó làm tim tôi hơi nhói lên.

Tôi dẫn cô ấy vào phòng tôi.

Tôi vẫn chưa tắm thế nên tôi đã lịch sự hỏi xin sự cho phép liệu có phiền không nếu tôi làm thế. Cô ấy bảo tôi cứ tự nhiên.

Tôi quay lại sau khi tắm xong và đóng cửa phòng lại.

Taeyeon quay lại nhìn và thấy tôi chỉ với chiếc khăn tắm quấn quanh người .

Mặc dù căn phòng khá tối nhưng tôi vẫn chú ý thấy màu ửng đỏ vừa hiện trên khuôn mặt cô ấy.

Tôi biết cô ấy khá e thẹn. Tôi bước lại để kéo tấm màn cửa. Tôi có thể nói chắc một điều là tôi đang làm cô ấy phân tâm. 

Cô ấy cố gắng hết sức để tập trung vào màn hình laptop nhưng chính nét mặt đã phản bội lại chủ nhân của nó.

"Cậu có muốn tớ ra ngoài để cậu thay đồ không?" Taeyeon đột nhiên nói.

Tôi không thấy có vấn đề gì với việc thay đồ trong khi cô ấy vẫn ở trong phòng cả.

"Không sao đâu. Chúng ta đều là con gái cả mà." Đó là sự thật. Nó sẽ chỉ khó xử trong trường hợp cô ấy có để ý đến tôi hoặc là cô ấy lo lắng rằng Yoona sẽ ghen. 

Tôi làm khô tóc với máy sấy tóc.

Cô đột nhiên hỏi tôi về một lưu ý trên bài viết của tôi. Tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Tôi vẫn chỉ quấn mỗi chiếc khăn trên người. Cơ thể cô ấy căng thẳng thấy rõ.

Cơ thể cô ấy toả ra khá nhiều nhiệt. Tôi cố gắng trả lời câu hỏi cô ấy hỏi tôi, nhưng tôi nhận ra rằng cô ấy không chú ý nhiều đến nó.

Cách cư xử của cô ấy rất thú vị. Cô ấy thực sự dễ thương với vẻ e thẹn này. Tôi chạm vào má và trán của cô ấy rồi hỏi cô ấy cảm thấy ổn không.

Lúc đó, tôi biết cô ấy gần như đã chết. Tôi muốn hôn cô ấy ngay lúc đó. Làn da mịn màng của cô ấy.

Cô ấy đề nghị tôi nên thay đồ. Tôi suýt bật cười nhưng đã kiềm lại. Từng hành động nhỏ của cô ấy thôi cũng đủ khiến tôi càng có tình cảm với cô ấy hơn.

Ngay khi thay đồ xong tôi đi lại bên cạnh Taeyeon. Tôi nhận ra rằng đôi mắt cô ấy đang nhắm chặt. Cô ấy không bao giờ thất bại trong việc làm tôi ngạc nhiên. Tôi nhận ra lý do vì sao. Màn hình laptop của tôi là màn hình gương và nó phản chiếu mọi thứ.

Phải cố gắng lắm tôi mới không bật cười lớn ra. Cô ấy thật sự rất buồn cười. Ít nhất là hành động của cô ấy.

Cô ấy nhận ra tôi đang nhìn và cô ấy lấy cớ rằng do mắt hơi mỏi. Tôi biết chính xác lý do của cậu, Taeyeon à.

Tôi nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô ấy. Thật sự nó cứng cứ như đá.

Tôi đưa ra lời đề nghị mát-xa lần nữa. Cô ấy từ chối bằng cách nói rằng cô ấy muốn hoàn thành công việc trước đã.

Tôi đảm bảo rằng cô ấy sẽ phải giữ lời hứa của mình.

Khi xong việc cô ấy định rời đi. Nhưng tôi đã ngăn lại. Tôi khăng khăng việc mát-xa này như một phần đáp lại sự tận tình giúp đỡ từ cô ấy.

Cô ấy chịu thua. Tôi buộc cô ấy phải nằm xuống giường tôi. Tôi ngồi bên cạnh và bắt đầu xoa bóp vai và cổ của cô ấy.

Đôi tay tôi làm việc của nó một cách nhẹ nhàng và sau mười phút hơi thở của cô ấy điều hoà theo nhịp độ chậm rãi. Có vẻ như cô ấy đã ngủ.

Tôi không muốn đánh thức cô ấy. Cô ấy thực sự rất mệt mỏi. Tôi tắt nguồn laptop và khóa cửa phòng.

Tôi ngồi trên ghế và chống khuỷu tay lên giường. Tôi ngắm cô ấy ngủ. Cô ấy trông thật yên bình khi đang ngủ thế này.

Thực sự rất xinh đẹp. Tôi không thể lý giải được sự hấp dẫn mà tôi cảm nhận từ cô ấy. Thật sự rất khác so với những cảm giác tôi có khi gặp Donghae lần đầu tiên.

Tôi lướt những ngón tay trên đôi gò má phúng phính của cô ấy. Tôi ước cô ấy là của tôi. Đó là một ước muốn táo bạo.

Ngay cả khi chúng tôi không thể chính thức công khai, một phần trong tôi vẫn muốn được cùng cô ấy. Tôi biết nó là một ý tưởng điên rồ. Tôi đã có Donghae. Và cô ấy đã có Yoona.

Tôi quyết định leo lên giường bên cạnh cô ấy. Đây quả là một cơ hội hiếm có để được gần cô ấy.

Tôi tắt đèn bàn và cẩn thận leo lên giường. Tôi không muốn đánh thức cô ấy.

Cảm giác thật thoải mái khi ở cạnh cô ấy. Tôi vẫn nằm đó thao thức bên cạnh cô ấy. Nhịp thở của cô ấy làm tôi trấn tĩnh trong đêm tĩnh lặng.

Tôi không rõ mình đã nằm đó trong bao lâu. Tôi cảm thấy cô ấy rút người vào gối. Cô ấy choàng tay ngang eo tôi.

Tôi mong muốn đêm nào cũng được như thế này cùng cô ấy. Tôi nắm lấy tay cô ấy và giữ chặt hơn trên người mình. Tôi nép sát hơn vào cô ấy.

Cô ấy cũng nhích sát vào tôi hơn. Những cảm giác tôi dành cho cô ấy dường như rất thật vào thời điểm này.

Tôi nghĩ điều đó cũng tương tự đối với cô ấy.

Góc nhìn của Jessica 

[ Mốc thời gian : Thứ 2 - tiếp tục từ Chap trước tức Chap 18 ]

Trời đã sáng. Tôi nhìn đồng hồ. 10 giờ sáng.

Cánh tay cô ấy vẫn choàng ngang bụng tôi. Cô ấy đã không thay đổi tư thế đó cả buổi tối.

Tôi trở người nằm ngửa ra. Tôi nhẹ nhàng chạm vào tay của cô ấy. Tôi yêu cách mà cô ấy ôm chặt lấy tôi. Cô ấy rất dịu dàng và quan trọng hơn cô ấy làm tôi cảm thấy được an toàn.

Cảm giác thật không thể hiểu được.

Tôi ngắm nhìn cô ấy. Cô ấy trông rất ngây thơ và thánh thiện.

Làn da trắng ngần càng làm cô ấy trông giống một thiên thần hơn.

Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy.

Tôi tự hỏi mọi thứ sẽ diễn ra thế nào với cả hai chúng tôi.

Tôi lo lắng về phản ứng của cô ấy khi cô ấy thức dậy.

Từ cái cách cô ấy ôm tôi rất đỗi dịu dàng, tôi khá chắc rằng cô ấy khao khát tôi còn hơn cả một người bạn.

Tôi ngáp. Tôi đưa tay trái lên dụi mắt. Tôi vẫn giữ tay phải của mình trên cánh tay của Taeyeon.

Tôi vẫn đang nhìn cô ấy.

Ngay lúc đó, cô ấy mở mắt ra.

"OMO. Tớ đang làm gì ở đây thế này. Tớ đã ngủ quên sao? Tớ rất xin lỗi. Chắc hẳn tớ đã quá mệt."

Cô ấy thực sự không ý thức rằng cô ấy đã ngủ quên sao? Hoặc giả đó là vì cô ấy không biết phải phản ứng thế nào?

"Không sao đâu", tôi nói và lại ngáp.

Tay cô ấy vẫn choàng ngang bụng tôi. Tôi cố tình vẫn để bàn tay mình trên đó.

"OMO. Tớ xin lỗi, tớ hẳn đã nghĩ cậu là chiếc gối ôm của tớ. Tớ rất xin lỗi." Cô nhanh chóng rút tay ra. 

Quá nhiều thứ xảy ra lúc này. Cô ấy nghĩ tôi là cái gối ôm của cô ấy sao? Tôi chỉ là... một cái gối ôm thôi sao?

Tôi ngồi dậy và bước khỏi giường.

"À, chào buổi sáng" Cô ấy nở nụ cười.

"Cậu có buổi học nào vào hôm nay không?" Cô ấy tiếp tục.

"Tớ không có." Tôi đã đưa ra câu trả lời cộc lốc.

Làm thế nào cô ấy có thể buông ra những câu hỏi như thế vào thời điểm này chứ. Tôi vẫn còn 'đóng băng' ngay lúc cô ấy nghĩ tôi chỉ là chiếc gối ôm của cô ấy. Loại gối nào mà ấm áp được như vậy hả? Loại gối nào mà trông xinh đẹp như tôi hả?

Tôi chỉ muốn thoát khỏi phòng ngay lập tức. Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi chưa bao giờ cảm thấy bị từ chối như lúc này. Thật xấu hổ.

"Chờ đã. Dừng lại. Đừng mở cửa." Cô ấy ngăn tôi lại.

Giờ thì cô ấy muốn gì đây? Tôi quay lại. Hay là có gì đó muốn nói với tôi?

"Tớ có thể nhờ cậu một chuyện được không? Cậu có thể đừng cho Yoona biết là tớ đã ngủ ở đây không? Làm ơn đi. Và trước đó cậu có thể kiểm tra dùm tớ là Yoona có ở ngoài không? Cám ơn cậu rất nhiều." Cô ấy như là đang cầu xin cho mạng sống của chính mình. Lời thỉnh cầu thốt lên một cách hết sức tuyệt vọng.

Tôi chết lặng. Cô ấy đã trải qua một đêm dài ôm tôi trong vòng tay và giờ thì mọi thứ cô ấy nghĩ đến chỉ là Yoona Yoona Yoona. Tại sao cô ấy phải làm tôi đau lòng đến thế này.

Tôi chỉ gật đầu và đi ra khỏi phòng. Tôi nhìn quanh để xem liệu Yoona có ở quanh đó. Tôi không thể tin rằng tôi đã tôn trọng yêu cầu của cô ấy.

Tôi bước vào phòng tắm. Yoona ở đó. Cô ấy đang đánh răng. Tôi chúc cô ấy buổi sáng tốt lành.

Tôi quay trở về phòng mình.

"Yoona đang trong phòng tắm. Nếu cậu không muốn em ấy nhìn thấy thì cậu nên rời khỏi ngay bây giờ." Tôi nói và ra hiệu cho cô ấy nhanh chân lên nếu không muốn bị bắt gặp.

Một phần trong tôi muốn Yoona sẽ đi ra khỏi phòng tắm và bắt gặp Taeyeon chạy ra khỏi phòng tôi. Điều đó khá ác nhưng tôi đã thật sự muốn nó xảy ra. Tâm trạng tôi khá tệ. Tôi biết tôi không nên chia rẽ họ. Tôi cũng không muốn làm điều đó.

Tôi đoán tôi đã choáng ngợp bởi phản ứng của cô ấy. Nó rõ ràng không như những gì tôi mong đợi. Yoona thực sự quá đẹp. Tôi biết mình không thể sánh bằng. Hơn nữa họ lại quen biết nhau từ lâu rồi.

Tôi đành cam chịu số phận ông trời đã sắp đặt cho mình.

Tôi tắm rửa và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Hôm nay, tôi cảm thấy thích món bánh kếp. Đó là món ăn làm tôi cảm thấy thoải mái. Đó cũng là món duy nhất mà tôi làm khá giỏi.

Yoona đang có mặt trong nhà bếp. Cô bé đang chuẩn bị bánh sandwich cá ngừ.

Cảm giác hơi khó xử. Tất cả những gì tôi nghĩ lúc này là về những gì Taeyeon đã nói sáng nay. Lẽ ra tôi không nên để bất cứ điều gì như thế xảy ra. Nhưng đây là Taeyeon, đơn giản là không thể cưỡng lại được.

Chuông cửa reo.

"Jessica-unnie, làm ơn mở cửa giúp em được không ạ? Tay em đang rất bẩn."

Tôi đi về phía cánh cửa. Tôi kéo cánh cửa để lộ ra người mà tôi cực không muốn gặp nhất lúc này. Vâng, là Taeyeon. Tôi vẫn còn rất buồn.

"Chào Jessica. Bọn tớ đến gặp Yoona." 

Các từ ấy tuôn ra từ Taeyeon nghe có vẻ rất có chủ ý. Nó giống như cô ấy muốn nhắc tôi biết một điều rằng cô ấy đã có Yoona.

Yuri và Taeyeon ngồi xuống bàn ăn.

"Wow~ Mùi thật thơm. Jessica thật đáng ngạc nhiên đấy." Yuri vừa ca ngợi món bánh kếp của tôi.

"Cảm ơn lời khen. Tớ không tuyệt đến thế đâu, đây là món duy nhất tớ làm giỏi thôi", tôi thú nhận.

"Nó không quan trọng. Bánh kếp của cậu làm rất ngon! Nó làm tớ chảy cả nước miếng rồi đây", Yuri nói vui vẻ.

Yoona mang dĩa sandwich ra bàn.

"Đừng chạm vào những cái bánh sandwich. Nó là dành cho Taeyeon-unnie. Unnie có thể hỏi ăn vài cái bánh kếp của Jessica-unnie kìa. Em chắc chắn cô ấy sẽ không thấy phiền đâu. Đúng không Jessica-unnie?"

Có vẻ như cô bé đang nói chuyện với Yuri. Yoona vừa công khai tình cảm với Taeyeon sao?

Nó càng làm tôi bực bội hơn. Ban đầu tôi dự định sẽ mời mọi người cùng dùng bánh kếp, nhưng lúc này Taeyeon có cả một dĩa lớn sandwich mà Yoona đáng yêu của cô ấy đã đặc biệt làm cho cô ấy.

Tôi đã đề nghị chia sẻ món bánh kếp cùng Yuri.

Taeyeon và Yuri đề nghị sẽ dọn dẹp bàn ăn.

Tôi quay về phòng. Tôi không muốn nhìn thấy Taeyeon.

Một lúc sau, có một tiếng gõ cửa phòng tôi.

Tôi quay đầu lại và thấy Taeyeon đứng đó.

Giờ thì lại muốn gì nào? Tôi quay mặt đi và lại nhìn vào màn hình laptop.

"Cậu cần gì à?" Tôi cố tình hỏi mà không nhìn vào cô ấy. Tôi chỉ ngồi đó nhấp chuột bậy bạ chỗ này chỗ kia trên màn hình. Thật sự tôi đâu có việc gì làm.

"Ồ.. ừ..h..m. Tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu." Cô ấy vừa nói vừa bước vào và ngồi lên giường.

Chỉ nghĩ đến việc cô ấy ở trên giường của tôi chỉ càng làm tôi cảm thấy tức giận hơn.

"Cậu muốn nói về chuyện gì?", tôi ngạc nhiên về cách những lời đó phát ra. Nó hoàn toàn ngược lại với cảm giác tôi dành cho Taeyeon.

"À..à… về đêm hôm qua..." 

"Ngừng nói về chuyện tối qua được không? Tôi biết, tôi hiểu và tôi sẽ không nói gì với Yoona cả, được chưa?? Thế, nếu cậu hết chuyện thì xin mời ra ngoài cho. Tôi đang rất bận." 

Tôi mất kiểm soát. Tôi tức giận. Tại sao cô ấy lại cư xử theo cách này. Cô ấy không cần phải nhắc đi nhắc lại với tôi điều đó.

Cô ấy xin lỗi và rời khỏi phòng.

Cô ấy trông có vẻ rất buồn bã và vô vọng.

Vào lúc đó lòng tôi dịu lại. Tôi cảm thấy tệ bởi sự mất kiểm soát của mình.

Càng nghĩ về nó tôi càng cảm thấy tệ hơn .

Mất một lúc lâu để tôi dặn lòng chấp nhận rằng tôi chỉ nên cư xử như một người bạn bình thường với Taeyeon.

Sau mọi chuyện, cô ấy không làm điều gì sai cả. Tại sao tôi lại nổi giận với cô ấy và khiến cô ấy phải dằn vặt bởi lỗi lầm của chính tôi.

Tôi ra khỏi phòng. Yuri đang gõ cửa phòng Yoona. Cô mỉm cười với tôi khi thấy tôi ra khỏi phòng.

Cậu ấy tiếp tục gõ cửa. Lẽ nào Yoona đang 'bận rộn' với Taeyeon bên trong phòng? Tôi thật không muốn nghĩ về điều đó. Tôi tiếp tục hướng đến nhà bếp.

Tôi nhận ra có một người nào đó đứng ở ban công. Trông như đó là Taeyeon. Tôi quyết định xin lỗi cô ấy.

Tôi hướng ra ban công.

"Cảnh vật nhìn từ đây đẹp quá nhỉ", đó là những lời đầu tiên cô nói.

"Đúng vậy. Tớ xin lỗi về chuyện khi nãy nhé. Tớ không cố ý lớn tiếng với cậu thế đâu." 

"Đừng ngớ ngẩn thế. Không sao cả, tớ không để tâm đâu. Dù sao thì lúc nãy không phải là tớ muốn đề cập đến việc giữ bí mật với Yoona gì đâu. Tớ chỉ muốn xin lỗi về đêm qua." 

Cô ấy mới là ngớ ngẩn thì có. Tại sao lại phải vị tha như thế. Cô ấy thậm chí không giận dữ vì sự bùng nổ của tôi. Tôi cảm thấy tệ vì cô ấy chỉ muốn nói lời xin lỗi.

Mà chẳng có gì để xin lỗi cả. Tôi đã rất thích thú với sự ấm áp trong vòng tay cô ấy.

"Ồ, không có gì phải xin lỗi về chuyện đó cả. Tớ đã ngủ rất ngon mà." Tôi nghĩ về đêm hôm trước. Tôi cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận rằng tôi thực sự thích cảm giác được ngủ trong vòng tay của cô ấy.

Đột nhiên có tiếng ai đó la hét từ bên trong căn hộ.

"TÔI YÊU IM YOONA. CÔ ẤY LÀ CÔ GÁI ĐẸP NHẤT VÀ HOÀN HẢO NHẤT TRÊN THẾ GIỚI NÀY!"

Tôi quay lại và nhận ra đó là Yuri. Tôi hoảng hốt. Tình huống này, Taeyeon sẽ ứng phó ra sao? Yuri không biết rằng cả hai người đó là một đôi sao.

Yoona đột nhiên xuất hiện ở hành lang. Cô bé dùng cả hai tay che miệng Yuri lại.

Nụ cười của cô bé thật sự rạng rỡ. Yuri ôm chầm lấy Yoona.

Rồi cậu ấy nói với Yoona những lời, "Đừng giận nữa nhé? Thật sự, Yuri này rất yêu em đấy."

Yoona gật đầu.

Taeyeon thò đầu qua cánh cửa ban công và bắt đầu nói với cả hai người họ.

"Yaaaaaa, bọn tớ đều biết cậu yêu Yoona, đâu cần phải hét to thế chứ. Giờ thì cả thế giới này đều biết cậu thuộc về Yoona rồi. Awww, tan nát trái tim yếu đuối của tớ rồi. Cậu đã cướp Yoona bé bỏng khỏi vòng tay tớ."

Giọng điệu của cô ấy như đang trêu đùa vậy? Điều gì đang diễn ra thế này. Tôi cảm thấy mọi thứ quá mơ hồ và rối bời.

"YAaa! Đừng trêu nữa" Yuri hét lại Taeyeon.

"Ố ồ, sao cậu còn cần Yoona khi cậu đang phải lòng..." Taeyeon phản ứng lại những lời này bằng cách đóng sầm cánh cửa trượt lại.

Sao cô ấy lại phản ứng như thế nhỉ?

Cả hai Yuri và Yoona tay trong tay mất hút theo lối đi.

"Chuyện gì vừa diễn ra thế?" Tôi hỏi với vẻ thích thú. Lẽ nào tôi đã hiểu nhầm mọi chiện từ lúc đầu?

"À, bọn họ là một cặp. Sáng nay, Yoona đã ghen. Khi nãy Yuri đã làm tốt việc làm yên lòng cô nhóc." 

"Ohhh ..." Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Yuri không được phép chạm vào món sandwich.

"Và Yoona đã qua đêm cùng Yuri và chắc có gì đó đã diễn ra."

Toàn bộ bức tranh đã hiện ra với đủ mảnh ghép. Hoàn toàn rõ ràng. Tôi biết rõ điều tôi phải làm lúc này.

"Thế có vẻ như cậu và Yuri rất thích việc ngủ lại và lợi dụng những cô gái khác đấy nhỉ?" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy.

Đôi mắt cô ấy rất đẹp.

Ngay tức thì, mặt cô ấy đỏ ửng lên.

Nó chứng minh một điều là suy đoán của tôi đều đúng.

"Umm, tớ không chủ tâm làm thế. T..ớ...ớ...rr.."

Tôi không thể nhịn cười với cách phản ứng của cô ấy.

"Tớ chỉ đùa thôi. Thư giãn nào." Tôi cố gắng để cô ấy cảm thấy thoải mái hơn.

Tôi quyết định hỏi một câu nữa để tìm hiểu thêm về tình cảm thật sự của cô ấy.

"Thế ai là người mà cậu phải lòng thế?" 

"Oh không có ai cả. Cậu ấy đùa đấy." Cô ấy có vẻ bồn chồn không thoải mái. Tôi biết lý do. Cô ấy không thể nói cho tôi biết người đó là ai.

"Ok, thôi được. Vì cậu không xem tớ là bạn nên chắc tớ nên đi khỏi đây", tôi trêu.

Cô ấy nhanh chóng nắm lấy bàn tay tôi. Tôi vui mừng khôn xiết. Đó là hành động rõ ràng để khẳng định tất cả mọi thứ.

Cô ấy xin lỗi và buông tay tôi ra.

"Tớ chỉ muốn cho cậu biết một điều rằng tớ đã xem cậu là bạn tớ."

Tôi lại không thể nín cười. Cô ấy kết thúc bằng một lý do cực kỳ ngớ ngẩn nhưng mà nó nghe rất chân thành.

Tôi nói rằng tôi chỉ đùa và mời cô ấy ra ngoài xem film.

Tôi đã có sẵn một bộ phim trong đầu. Tôi thấy nó giới thiệu trên TV tối qua rằng có một bộ phim kinh dị đang được chiếu tại rạp. Tôi ghét phim kinh dị. Nó rất đáng sợ nhưng nó tạo ra cơ hội hoàn hảo cho tôi.

***

Taeyeon đang đứng ở phía cuối các bậc thang, với một chiếc áo khoác đen trên người. Cô ấy đứng với hai tay cho vào túi.

Với dáng điệu đó trông cô ấy vẫn rất tuyệt. Cô ấy có sức quyến rũ kỳ lạ. Cô ấy luôn mang vẻ rất tự tin.

***

Chúng tôi đến rạp chiếu phim.

Tôi đã lên kế hoạch mọi thứ. Tôi biết chính xác tôi muốn gì.

Tôi yêu cầu chỗ ngồi ở hàng cuối. Tôi biết đó là ghế đôi.

Tôi biết Taeyeon sẽ để tôi quyết định. Chúng tôi mua thức uống và vào trong rạp.

Chúng tôi tìm thấy chỗ ngồi của mình và ngồi xuống. Taeyeon đã để lại một khoảng cách nhỏ giữa chúng tôi. Tôi biết cô ấy cố gắng thận trọng khi ở cạnh tôi.

Taeyeon bắt chéo tay phía trước.

Bộ phim bắt đầu. Tiếng nhạc ghê rợn vang lên.

Tôi muốn chết vì sợ. Rất đáng sợ.

Tôi thấy rằng cô ấy đã đặt tay lên đùi. Tôi biết nó có ý gì. Nghĩa là 'cứ nắm lấy bàn tay tớ nếu cậu thấy sợ'.

Ngay lúc đó, *BAM* một con ma bất ngờ xuất hiện 

Tôi ôm chặt cánh tay cô ấy và đặt bàn tay của tôi ngay lòng bàn tay của cô ấy.

Tôi muốn giữ chặt lấy nó nhưng nó không phải mục đích chính của tôi. Tôi đến đây vì một cái lớn hơn thế. Tôi buông tay cô ấy ra một cách chậm rãi.

Bộ film vẫn tiếp tục. Đột nhiên có một cảnh cực kỳ đáng sợ và gây sốc.

Tôi gần như giật bắn mình vì sợ hãi.

Tôi đã lao mình vào vòng tay Taeyeon. Tôi vùi mặt mình vào vai cô ấy.

Cảm giác thật tuyệt vời khi lại được gần gũi với cô ấy thế này. Tôi không hề dịch chuyển. Tôi cứ như thế giữ chặt lấy cô ấy.

Tôi muốn cô ấy cũng ôm tôi. Và cô ấy đã làm thế.

Tôi cũng quàng cánh tay mình ra sau và ôm lấy cô ấy.

Đó là bộ phim hay nhất mà tôi từng xem. Đương nhiên tôi không tập trung nhiều vào nó.

Sự tập trung của tôi dồn hết vào Taeyeon.

Tôi có thể nghe được nhịp tim của cô ấy. Nó cứ đều đều như một bản nhạc.

Tôi tự hỏi liệu trái tim của cô ấy có đang đập vì tôi như của tôi đang đập vì cô ấy không.

Tôi càng khao khát cô ấy hơn.

Góc nhìn của Jessica 

[ Mốc thời gian : Thứ 7 - ngày Donghae lên đường rời khỏi ]

Tôi vào xe cùng Taeyeon và Donghae. Tôi mừng vì không phải ngồi cạnh anh ta.

Chỉ một tuần với anh ta nhưng tôi cảm thấy mình như chết vì ngạt thở. Một mối quan hệ ngột ngạt.

Tất cả tôi muốn lúc này là tiễn anh ta đi thật nhanh, sau đó tôi có thể quay trở lại vị trí của mình bên cạnh Taeyeon.

Thật khó khăn khi phải che giấu cảm xúc của tôi dành cho Taeyeon.

Thật sự không dễ dàng gì khi trong mối quan hệ chính thức với một ai đó nhưng lại khao khát một người khác cùng lúc đó.

Tôi chắc sẽ có nhiều người tự nhận họ hiểu được mọi điều. Nhưng trên thế giới này tồn tại quá nhiều những kẻ ta đây trí thức.

Chúng tôi cuối cùng cũng có mặt tại bến xe buýt.

Taeyeon tìm chỗ đỗ xe. Chúng tôi bước xuống khỏi xe. Taeyeon giúp Donghae một tay với những túi hành lý.

Donghae muốn nắm tay tôi khi chúng tôi đi từ bãi xe đến chỗ xe buýt. Tôi không còn lựa chọn khác ngoài việc phải thuận theo điều anh ta muốn.

Tôi thật không đủ khả năng để lộ quá rõ tình cảm thật của mình. Nhiều khả năng nó sẽ dẫn đến thảm hoạ. Tôi không muốn mạo hiểm phá huỷ cái tôi có lúc này.

Khoảng cách ngắn nhưng tôi cảm thấy như mình đã đi hơn một dặm. Tôi nghĩ đó là khi bạn làm điều gì đó mà bạn không có hứng thú.

Anh ta sẽ sớm lên xe buýt. Anh ta quay sang Taeyeon và dặn dò cô ấy chăm sóc tôi thay anh ta.

Anh ta chả cần phải yêu cầu như thế. Cô ấy thậm chí sẽ làm điều đó ngay cả khi anh ta không nói. Cô ấy thật sự đã như thế.

Donghae ôm chầm lấy tôi.

"Gặp lại anh sau, Donghae. Đi cẩn thận nhé." Taeyeon nói trước khi quay người bỏ đi.

Tôi biết cô ấy không thích những gì diễn ra trước mắt. Tôi biết rằng cô ấy đã đau khổ trong một tuần qua. Chắc hẳn cô ấy đã vô cùng đau đớn. Nó cũng là sự tra tấn đối với tôi, không ít hơn cô ấy.

Donghae thả tôi ra từ cái ôm đó. Anh ta vẫn giữ lấy vòng eo tôi. Tôi biết rằng anh ta muốn có một nụ hôn sâu. Tôi hiểu quá rõ anh ta. Tôi cũng biết rằng Taeyeon sẽ phải chứng kiến nó.

Anh ta hôn lên môi tôi. Thế là quá đủ. Tôi không muốn anh ta đi xa hơn nữa. Tôi đã chịu đủ sự ép buộc từ anh ta cả tuần vừa rồi.

Tôi chỉ cho phép khi tôi buộc phải thế. Tôi đặt hai tay lên vai của anh ta để ngăn anh ta tiến xa hơn nữa với hành động ghê tởm đó.

Tôi biết nó gây ra sự kích động. Anh ta không hài lòng. Tôi tin rằng anh ta đã cảm thấy có gì đó chen giữa chúng tôi. Nhưng anh ta vẫn không biết rõ chuyện gì. Chỉ là không còn sự thân mật như anh ta muốn có ở chúng tôi.

"Donghae oppa, giữ gìn sức khoẻ. Đi đường cẩn thận nhé. Nói umma appa của em rằng em vẫn ổn. Nói với Krystal rằng em cũng yêu nó lắm. Oppa nên lên xe đi cho kịp."

Tôi hôn trên má anh ta. Tôi chỉ làm qua loa lấy lệ. Tôi rời khỏi vòng tay của anh ta và quay người bước đi một cách nhanh chóng.

Tôi bước về phía Taeyeon. Cô ấy là tất cả những gì tôi nghĩ đến trong suốt tuần qua. Mỗi khi Donghae ôm tôi, tôi đều nghĩ đến cái ôm ấm áp của Taeyeon. Mỗi lần anh ta hôn tôi, suy nghĩ của tôi lại miên man trôi dạt về hình ảnh đôi môi của Taeyeon.

Taeyeon đang đứng kiên nhẫn chờ tôi. Cô ấy là một người rất hiểu chuyện. Nếu tôi ở vào vị trí của cô ấy, tôi sẽ không bao giờ cư xử được như thế.

Cô ấy trò chuyện cùng Donghae, cười đùa với anh ta, cô ấy cư xử bình thường như thể cô ấy rất ổn khi mà thực sự cô ấy đang rất đau khổ, cô ấy còn sẵn lòng cho phép anh ta động vào bộ trò chơi điện tử quý giá của cô ấy nữa.

Cô ấy là một người chân thành. Tôi có lẽ không bao giờ làm được những gì mà cô ấy đã làm cho tôi. Không bao giờ. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi lại bị cô ấy làm cho si mê đến thế.

Taeyeon là người đầu tiên bước lên xe.

Tôi quay lại vẫy chào Donghae lần cuối. Tôi muốn chắc rằng anh ta đã lên xe buýt và sẵn sàng rời khỏi.

Xe buýt lái đi. Anh ta ngồi ủ rũ ở hàng ghế cuối. Tôi mặt khác lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Tất cả những cảm xúc dành cho Taeyeon trong suốt một tuần qua, tôi phải khóa chặt nó trong trái tim mình. Tôi không thể nói ra với bất kì ai.

Giống như một chiếc nồi áp suất. Nút chặn gần như muốn vỡ tung. Ngọn lửa vùng cao. Dù là bên trong nồi đó là gì thì nó đang đấu tranh để được thoát ra. Nút chặn giật liên hồi. Cái nồi sẽ nổ bất cứ lúc nào.

Như thế đó, tôi bước vào xe. Taeyeon đang định cài dây đai an toàn.

Và thời điểm đã đến. Tôi giải thoát mọi thứ tôi đã giữ trong lòng trong suốt cả tuần vừa qua. Tất cả sự đam mê và tình cảm dành cho Taeyeon tuôn trào như dòng dung nham nóng từ ngọn núi lửa đang phun trào.

Tôi vươn tay và kéo cô ấy về phía mình. Tôi biết chuyển động đột ngột đó làm cô ấy ngạc nhiên. Tôi không quan tâm. Tôi đang rất tuyệt vọng.

Tôi nhấn môi mình lên môi cô ấy. Cảm giác này thật tốt. Đôi môi của cô rất mềm mại và dịu dàng.

Tôi dùng lưỡi tách đôi môi của cô ấy. Đôi môi cô ấy ngọt ngào. Tôi không thể dừng lại. Tôi không thể ở yên tại chỗ ngồi của mình. Cô ấy thu hút tôi như một thỏi nam châm.

Tôi hôn cô ấy với ngọn lửa tình yêu mãnh liệt. Tôi đã bị giữ quá xa cô ấy trong thời gian quá lâu.

Cả hai bàn tay của tôi nhẹ nhàng siết chặt má cô ấy. Đầu cô ấy hơi ngẩng lên. Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.

Lưỡi của chúng tôi quấn lấy nhau theo điệu nhảy của riêng chúng. Chúng hoà quyện vào nhau một cách hoàn hảo.

Tôi cảm thấy luồng sáng. Nó là một cảm giác rất rất tuyệt vời.

Ngay lúc đó thì một tiếng gõ cửa.

Cả hai chúng tôi nhìn lên nhưng đôi môi chúng tôi vẫn không tách rời nhau ra.

Đó là một người đàn ông trung niên. Ông ta làm cử chỉ và nói lớn tiếng đủ để chúng tôi nghe rõ kể vẫn ở trong xe.

"Về nhà đóng cửa lại các cô gái à. Đây là bãi đậu xe chứ không phải là khách sạn di động đâu."

Ông ta chắc hẳn đang đợi chỗ đậu xe của chúng tôi. Ông ta nhìn chúng tôi với ánh mắt khinh khỉnh.

Những người xung quanh cũng nhìn.

Tôi leo khỏi người Taeyeon một cách nhanh chóng và trở về chỗ ngồi ở tay lái. Cô ấy vuốt thẳng lại mái tóc.

Cả hai chúng tôi đều cảm thấy ngượng.

Tôi bắt đầu khởi động xe và lái đi.

Cả hai chúng tôi đều im lặng. Điều đó thật sự làm tôi bực bội. Tôi không thích cái cách mà mọi người nhìn chúng tôi lúc nãy.

Cảm giác như họ đang thưởng thức chương trình tạp kỹ. Thật khó chịu.

Tôi tiếp tục lái xe.

Taeyeon vươn thẳng tay và để ngay khoảng trống giữa tôi và cô ấy.

Tôi nắm lấy tay cô ấy, còn tay kia vẫn để trên vô lăng.

Cô ấy siết chặt nắm tay lại.

Tay cô ấy rất mịn. Cả hai chúng tôi vẫn im lặng. Không lời nào được thốt ra. Hành động của chúng tôi đã nói lên mọi thứ.

Cô ấy luôn luôn biết cách an ủi tôi.

Đèn chuyển sang màu đỏ tại một nút giao thông. Tôi dừng xe.

Một cách đầy yêu thương, cô ấy đưa tay tôi lên môi cô ấy. Cô ấy hôn lên đấy rất nhẹ nhàng. Một cảm giác thích thú lan ra khắp cơ thể tôi.

Đôi mắt vẫn không nhìn sang tôi. Chỉ nhìn thẳng về phía trước, sự tự tin thường thấy ở cô ấy.

"Jessica. Tớ yêu cậu."

Lời nói đó thốt ra đầy sự chân thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro