Chap 31---->40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31

Góc nhìn của Taeyeon

Mặc dù chỉ có hai ngày nhưng Jessica và tôi đã trải qua khá nhiều cảm xúc.

Tôi đoán nó là như thế khi bạn biết bạn sẽ mất một cái gì đó hoặc ai đó quan trọng vào một ngày nào đó.

Chúng tôi buông nhau ra. Tôi chuẩn bị để lẻn đưa cô ấy ra khỏi căn hộ.

Khoảng cách từ phòng tôi đến cửa chính chưa bao giờ lại cảm thấy xa xăm như hôm nay.

Cả hai chúng tôi giống như những con mồi trốn tránh kẻ săn mồi. Chúng tôi chuẩn bị tinh thần cho cú chạy nước rút.

Nếu Yoona bước ra khỏi phòng lúc này, tôi phải có một sự giải thích hợp lý cho việc này.

"Cậu sẵn sàng chưa?" Tôi thì thầm với Jessica.

Cô ấy gật đầu.

Đó là cảnh khá hài hước. Cả hai chúng ta trông giống như đang chuẩn bị cho một cuộc đua.

Tôi lặng lẽ mở cửa phòng tôi. Tôi kéo tay Jessica và chúng tôi bắt đầu chạy ra cửa.

Chúng tôi gần tới đó. Tôi đã đặt tay lên tay nắm cửa. Cùng lúc đó, tôi nghe thấy âm thanh vặn núm cửa từ phòng Yuri. Nó có tiếng cót két. Tôi thầm cảm ơn vì điều đó.

Tôi vội vàng kéo cánh cửa mở ra. Tôi nhanh nhẹn đẩy Jessica ra ngoài cửa chính.

"Oh hey Jessica. Chào buổi sáng." Tôi nói ngay đúng lúc Yoona bước dọc hành lang.

Rất may tôi đã bắt Jessica thay đồ trước khi chúng tôi rời khỏi phòng. Nếu cô ấy vẫn còn trong bộ quần áo của tôi, sự thật sẽ bại lộ ngay tức khắc.

"Chào buổi sáng Taeyeon.” Jessica cũng tham gia vào vở kịch. Cô ấy cố gắng nén cười.

Tôi phải suy nghĩ thật nhanh. Lý do sao Jessica lại đến đây. Cần phải có một lời giải thích.

“Oh của cậu đây. Cậu đã để quên nó ở đây tối qua.” Tôi nói trong khi giúi một nắm không khí vào tay cô ấy. Tôi thả rơi cái đồ vật tưởng tượng ấy xuống.

Tôi nói với khẩu hình miệng ‘là trái tim của tớ~’

"Cảm ơn cậu, tớ sẽ giữ gìn nó cẩn thận và không bao giờ bỏ quên nó lại như thế lần nữa." Cô ấy cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc. Việc này giống như chúng tôi đang trong một lớp tập diễn xuất hay đại loại thế.

"Tạm biệt, hẹn gặp lại nhé." Tôi vẫy tay với cô ấy.

"Tạm biệt cậu." Cô ấy quay lưng bước đi.

Tôi đóng cửa lại.

"Thế giờ Jessica là bạn thân mới sao?" Yoona nói trong khi kéo mở cánh cửa tủ lạnh. Câu nói với đầy vẻ châm biếm.

“Nghe có vẻ như là một ý kiến tuyệt vời đấy. Unnie sẽ cố gắng để khiến cô ấy là người bạn thân mới của mình bởi em đã đánh cắp mất Yuri và Yuri thì kéo em ra xa khỏi unnie. Cảm ơn em đã gợi ý!" Tôi biết rõ những điều có thể khiến cô nhóc tức giận.

Tôi phải thoát khỏi đây nhanh chóng và trở lại phòng của mình trước khi Yoona có thể nói bất cứ điều gì. Nhiều lúc cô nhóc có thể lải nhải liên hồi.

Tôi cầm di động của mình lên. Tôi muốn gửi cho Jessica một tin nhắn nhưng nhận ra mình nhận được tin nhắn từ cô ấy.

'Gặp cậu tại căn hộ của tớ lát nữa nhé?' Tôi có thể tưởng tượng hình ảnh cô ấy nói điều đó trong một cách dịu dàng. Tôi nhe răng cười.

'Chuẩn bị để đến lớp đi nhé. Tớ sẽ đến đó sau khi tắm xong.' Tôi gửi cho cô ấy trả lời của tôi.

Tôi đi tắm, thay đồ và chuẩn bị đến chỗ của Jessica.

"Đi nhé, unnie đến thư viện đây. Chúc em có bữa trưa vui vẻ cùng Yuri." Tôi nói với Yoona trước khi rời khỏi căn hộ của mình.

"Tạm biệt, người bạn thân thiết của Jessica." Tôi biết Yoona hơi tức giận bởi lời nói ban nãy của tôi.

Nếu cô nhóc buồn vì tôi đi chơi cùng Jessica, tôi tự hỏi cô bé sẽ phản ứng như thế nào nếu phát hiện ra sự thật.

Tôi có những thứ lớn hơn để lo lắng lúc này.

Tôi đến căn hộ của Jessica. Tôi nhấn chuông cửa.

Sooyoung ra mở cửa.

"Chào Taeyeon. Kiếm Yoona à?" Cô ấy hỏi tôi.

"À.. ừm... đúng thế." Tôi lí nhí.

"Vào đi." Sooyoung chào đón tôi.

Tôi bước vào và đi về phía phòng của Yoona.

Tôi gõ cửa mặc dù đã biết rằng căn phòng ấy trống không.

"Taeyeon đây. Em có trong đó chứ. Unnie sẽ chờ em dưới chân cầu thang nhé!" Tôi nói đủ lớn cho toàn bộ căn hộ có thể nghe thấy.

Jessica bước ra khỏi phòng tắm cùng chiếc khăn tắm.

Tôi mỉm cười với cô ấy.

Cô ấy cũng đáp lại bằng một nụ cười duyên dáng.

Cô ấy nhẹ nhàng trượt bàn tay ngang eo tôi khi đi ngang qua chỗ tôi để trở về phòng của cô ấy.

"Aishh.. tớ đoán rằng Yoona không có ở đây rồi." Tôi giống như tự nói chuyện với bản thân.

Tôi bước ra ngoài phòng khách, nói cảm ơn Sooyoung và rời khỏi căn hộ.

Tôi hướng đến cái cây to đứng sừng sững phía trước căn hộ của Jessica.

Đây là nơi mà cô ấy trông thấy tôi lần đầu tiên. Tôi đứng phía dưới tán cây và nhìn lên căn hộ của cô ấy.

Cô ấy hẳn đã nhìn thấy tôi từ ban công tối hôm đó. Tôi đứng đó cố gắng tái hiện lại cảnh tượng ấy.

Tất cả mọi thứ mang đến một cảm giác thật tuyệt vời. Ai có thể nghĩ rằng Jessica sẽ bị tôi thu hút. Cuộc sống thật khó lường trước được điều gì.

Thông qua ban công, tôi thấy Jessica vừa mới bước ra cửa trước.

Tôi hướng về phía cầu thang.

Tôi sẽ nắm tay Jessica nếu hoàn cảnh cho phép điều đó, nhưng tất nhiên là không.

Cô ấy bắt đầu đi dọc theo con đường dẫn đến trường. Tôi đi bên cạnh cô ấy. Cánh tay của chúng tôi thi thoảng chạm vào nhau.

Chúng tôi đã đến giảng đường. Cả hai chúng tôi đi vào bên trong. Chúng tôi chọn ghế ngồi ở hàng phía sau.

"Thế bài giảng hôm nay là về vấn đề gì thế?" Tôi hỏi cô ấy.

"Tâm lý học nhận thức. Là môn học tự chọn."

"Tuyệt~" Tôi reo lên. Tôi đã luôn rất quan tâm đến chuyên ngành tâm lý.

"Không đâu. Nó rất là nhàm chán. Thật đó." Jessica trả lời một cách không hứng thú. Rõ ràng cô ấy hối hận khi đã lựa chọn chủ đề này.

Cô ấy lấy sổ ghi chú ra. Bài giảng hôm nay là về ‘TRÍ NHỚ’.

Cô ấy lấy một cây bút ra và đặt nó trên mặt gỗ.

Chúng tôi đang ở khu giảng đường dành cho các chuyên đề về khoa học. Giảng đường được sắp xếp với các băng gỗ dài dùng làm mặt kê để viết. Và những băng gỗ đó cũng che gần hết cơ thể chúng tôi. Thật là lý tưởng cho Jessica và tôi.

Jessica đang chăm chú tìm kiếm thứ gì đó trong chiếc túi của cô ấy. Tôi nhanh chóng cầm lấy cây bút và vẻ một hình trái tim nhỏ lên cuốn sổ ghi chú của cô ấy. Tôi vẽ nó ngay bên cạnh dòng tiêu đề.

Tôi để lại nó về ngay chỗ cũ và hành động như thể mình không động vào thứ gì cả.

Giảng viên bước vào. Tiếng nói chuyện của các sinh viên liền lắng xuống. Có vẻ như họ rất kinh sợ người này.

Cũng có thể là một trong hai, hoặc sợ hãi hoặc tôn trọng. Tôi thực sự không thể nói chính xác.

Người đàn ông này có mái tóc màu xám với lổm chổm những sợi trắng.

Ông mang một cặp kính nhựa đen. Ông có đôi môi mỏng và đôi mắt tròn nhỏ xíu.

Tôi ngồi xuống và nắm lấy bàn tay để trống của Jessica. Và chúng tôi để nó thoải mái phía trên đùi cô ấy.

Bài giảng bắt đầu.

Jessica nhìn vào sổ ghi chú và thấy trái tim mà tôi vừa vẽ một cách vội vàng. Cô ấy mỉm cười.

Nụ cười làm tôi cảm thấy niềm vui dâng lên. Tôi rất thích làm cô ấy cười.

Bài giảng vẫn tiếp tục. Đối với tôi thì nó khá là thú vị. Hầu hết mọi sinh viên đều ghi chú một cách điên cuồng. Còn tôi chỉ ngồi đó và lắng nghe.

Đang giữa chừng bài giảng thì người giảng viên đưa mắt nhìn chỗ tôi. Nó làm tôi cảm thấy hơi bối rối.

"Sao cô kia không ghi chú gì cả thế? Và sổ ghi chép của cô đâu?" Ông ấy hỏi một cách khó chịu.

Tôi cảm thấy bị xúc phạm bởi thái độ thô lỗ của ông ta. Và tôi cũng hơi choáng váng. Tôi không biết phải phản ứng thế nào. Về lý thì tôi không có lý do gì ngồi trong giảng đường này và nghe bài giảng này.

"Chức năng của thùy hải mã (hippocampus) là gì?" câu hỏi thách thức khả năng ghi nhớ của tôi. Và cũng muốn chứng minh quan điểm của ông ấy về việc phải ghi chú lại mọi thứ.

Tôi có thể nói rằng Jessica đang rất hoảng loạn. Tôi siết nhẹ bàn tay cô ấy để nói rằng mọi thứ sẽ ổn cả.

"Thùy hải mã có vai trò quan trọng trong việc mã hóa trí nhớ, lưu trữ bản đồ nhận thức, và còn được sử dụng để củng cố hay tái tạo thông tin trong trí nhớ."

Vẻ mặt ông ấy tỏ ra không hài lòng vì tôi có thể trả lời câu hỏi đó.

"Điều gì sẽ xảy ra khi thùy hải mã bị tổn thương?" Ông ấy vẫn tiếp tục cố gắng để bắt lỗi tôi.

"Nó dẫn đến việc làm cho người đó bị mất khả năng tạo ra trí nhớ mới, hay còn được gọi là mất trí nhớ xuôi chiều (anterograde amnesia)." Tôi nhìn thấy nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt của ông ấy. Có vẻ như ông ấy chuẩn bị bắn hạ tôi.

Tôi biết lý do tại sao.

"Mặc dù thùy hải mã bị tổn thương không có nghĩa là hoàn toàn không thể hình thành được những trí nhớ mới. Nó gây cản trở cho bộ nhớ sự kiện (episodic memories) nhưng không phải đối với quá trình xây dựng bộ nhớ dữ kiện (semantic memories)." Tôi nói thêm với vẻ đầy tự tin.

Các sinh viên khác trong giảng đường bắt đầu hò reo.

Tôi có thể đọc từ biểu hiện của ông ấy rằng tôi đã thắng trận chiến này.

Ông ấy suỵt lớp học và tiếp tục với bài giảng.

Jessica nhìn tôi với vẻ mặt ‘Thật không thể tin được rằng cậu đã vượt qua được’.

Có thể thấy ngay rằng tôi đã gây ấn tượng mạnh với cô ấy.

Cô ấy không phải là người duy nhất. Có một vài cái đầu ngoái ra sau để nhìn tôi.

Cô ấy viết nguệch ngoạc gì đó trên giấy.

'Thật đáng ngạc nhiên. Cậu vừa tung bùa mê hoặc gần nửa số nữ sinh trong giảng đường này rồi đấy, bao gồm cả tớ nữa.’

Tôi với tay lấy cây bút của cô ấy và viết lên trên tay của mình.

Cô ấy mỉm cười e thẹn khi nhìn thấy những từ được tôi viết.

Nó ghi ’tài sản của Jessica’.

Chap 32

Góc nhìn của Taeyeon

Lớp học kết thúc. Tôi buông tay Jessica. Cô ấy thu dọn đồ và chúng tôi rời khỏi giảng đường.

Chúng tôi đang đứng bên ngoài cửa thì một vài sinh viên nữ đi về phía chúng tôi.

Họ cười khúc khích.

Họ chỉ nhìn vào tôi. Jessica có lẽ không tồn tại trong mắt họ.

"Chào, cậu thật sự hiểu biết rất nhiều. Bọn tớ băn khoăn không biết cậu có thời gian để giúp đỡ bọn tớ về việc học không? Có thể kèm thêm cho bọn tớ một thời gian?"

"Ồ..ừm.. Tớ không biết liệu tớ có thời gian không nữa. Tớ cần phải hỏi qua bạn gái của tớ trước đã. Gặp lại mọi người lúc khác nhé."

Tôi vẫy tay chào các cô gái đang mang vẻ mặt thất vọng và bỏ đi với Jessica.

Tôi dẫn Jessica theo con đường dài hơn để trở về lại ký túc xá của chúng tôi. Chúng tôi đi vòng ra khuôn viên phía sau của trường.

Có rất ít người chọn đi lối này.

Jessica nắm lấy tay tôi. Rất hiếm khi cô ấy hành động như thế ở nơi công cộng.

Tất nhiên việc hai cô gái nắm tay nhau không có gì là bất thường. Đó chỉ là một hành động giữa những người bạn chứ không có gì là xấu.

"Có ai đó đang rất táo bạo nắm tay tớ một cách công khai?"

Cô ấy đong đưa tay của chúng tôi với mỗi bước đi.

"Tớ nên đóng dấu tài sản của tớ trước khi có bất kì cô gái nào khác muốn chen vào và mang cậu đi."

"Họ không bao giờ có thể cướp được trái tim của tớ từ cậu được đâu. Không một ai có thể."

Chúng tôi đi bộ tay trong tay cho đến khi chúng tôi đến gần ký túc xá.

Chúng tôi đã trò chuyện trên đường đi. Chia sẻ một chút về cuộc sống của chúng tôi.

Chúng tôi khám phá ra nhiều điều chúng tôi chưa biết về nhau.

“Cậu sẽ ghé qua chỗ mình chứ? Tớ sẽ nấu một ít ramyun cho cả hai?" Jessica hỏi khi cả hai đứng phía dưới chân cầu thang dẫn lên căn hộ của cô ấy.

"Tớ sẽ về nhà trước. 10’ nữa tớ sẽ ghé qua nhé?"

"Ok. Quay lại sớm nhé." Cô mỉm cười với tôi.

"Đương nhiên rồi."

Tôi nhìn cô ấy đi bộ lên cầu thang. Cô ấy trao tôi một nụ hôn gió trước khi cô ấy bước vào cửa.

Thật sự rất dễ thương.

Tôi quay trở về căn hộ của mình. Tôi làm như vậy một phần là để kiểm tra xem Yuri, Yoona có ở đây không.

Rất yên tĩnh. Dù thế tôi đã học được rằng yên ắng không có nghĩa là không có ai quanh đây.

Tôi đóng cửa chính.

Tôi nghe một tiếng rít phát ra từ núm cửa phòng Yuri. Cánh cửa mở ra. Là Yuri.

"Taeyeon ah, cậu đã về. Tớ đang tự hỏi cậu đang ở đâu. Đi cùng Jessica hử?"

"Yoona đến lớp rồi à?" Tôi đánh lạc hướng cậu ấy với một câu hỏi khác.

"Ừ, Yoona đang ở lớp. Tớ nhớ cô bé quá đi." Yuri cau mày trong khi bước ra khỏi phòng.

"Tớ cũng hiểu cảm giác đó." Tôi nói khi những suy nghĩ của tôi trôi dạt về hình ảnh người con gái đó - Jessica.

“Nghe như là cậu nhớ Jessica.” Yuri cười khúc khích.

"Đó là gì thế?" Yuri đột nhiên nói khi cậu ấy với tay cầm bàn tay của tôi.

Tôi nhớ lại những gì tôi đã viết trên bàn tay mình. Tôi vẫn chưa có cơ hội để rửa sạch nó.

Tôi giấu tay ra sau lưng ngay lập tức.

"Yaaaa yaaa Kim Taeyeon. Tớ nghĩ là mình đã thấy tên của Jessica. Là gì thế hả?"

Yuri bắt đầu dồn tôi vào góc. Tôi đưa bàn tay còn lại ra sau lưng và bắt đầu cọ xát một cách điên cuồng. Tôi hy vọng rằng có thể xóa nó hoàn toàn.

Yuri vẫn còn dồn ép để với lấy bàn tay của tôi. Cậu ấy giữ chặt lấy vai tôi và cố gắng kéo cánh tay tôi với tay kia.

Cậu ấy rất khỏe.

Cậu ấy kéo tay tôi đưa ra phía trước.

Cậu ấy nheo nheo mắt lại.

Cả bàn tay tôi ửng đỏ cả lên. Hẳn là do việc cọ xát khi nãy.

't..i..n… ...a J..sica.. là những gì còn hiện lại trên bàn tay tôi.

"Yaaa cái quái gì thế hả. Có từ Jessica. Còn từ kia là gì? Thiên thần?"

Yuri cười phá lên.

"Yaaa Kim Taeyeon cậu chính thức bị ám ảnh bởi Jessica rồi hả. Còn viết lên tay như thế nữa. Cậu lo mà rửa sạch nó trước khi Yoona hay Jessica nhìn thấy đi đấy."

Yuri vẫn tiếp tục cười.

Tôi đi vào phòng tắm và bắt đầu cọ rửa bàn tay.

Suýt chết. Tôi đã quá bất cẩn trong những ngày này. Thời điểm này cần phải cẩn thận hơn.

"Mọi chuyện với Jessica thế nào?" Yuri hỏi và dựa người vào cánh cửa phòng tắm.

"Bọn tớ nói chuyện khá hợp nhau. Tất nhiên bạn gái của cậu không vui khi nhận ra rằng tớ ngày càng gần gũi hơn với Jessica."

"Thôi, cứ làm những gì khiến cậu thấy vui vẻ ấy. Tớ sẽ không nói lại những lời của Yoona chỉ bởi vì cô bé là bạn gái của tớ."

Tôi hất nước khỏi tay.

"Tớ biết. Tớ chuẩn bị qua chỗ của Jessica để kiếm ít thức ăn lót dạ đây."

Tôi đi vào phòng mình và lau khô tay trên chiếc khăn của tôi.

"Tớ sẽ đi cùng cậu, tớ sẽ qua đó đợi Yoona đi học về."

Tôi nghe thấy tiếng Yuri lấy chìa khóa và đóng cửa phòng của cậu ấy lại.

Cả hai chúng tôi rời khỏi để đến căn hộ của Jessica.

Đến nơi và chúng tôi gõ cửa.

Jessica mở cánh cửa với một nụ cười rộng trên gương mặt tươi rói.

"Ohh Taeyeon ah, Yuri." Tôi nghĩ cô ấy có chút ngạc nhiên khi thấy Yuri đứng bên cạnh tôi.

"Yuri muốn đến đây để đợi Yoona trở về từ lớp học."

"Tớ hiểu." Jessica nói khi quay trở lại nhà bếp.

"À, tớ đang nấu ramyun. Ăn một chút không Yuri?" Jessica gọi vọng ra từ nhà bếp.

"Ồ không, tớ sẽ chỉ ngồi xem TV thôi. Tớ vẫn còn cảm thấy đầy bụng từ bữa ăn trưa." Yuri thả mình thoải mái trước màn hình TV.

Tôi bước vào nhà bếp.

Jessica đang đợi cho nước được đun sôi. Cô ấy đối mặt với dàn bếp và hai bàn tay thì chống trên quầy.

Tôi ôm lấy cô ấy từ phía sau. Cô ấy hơi xoay người với chút ngạc nhiên.

Cô ấy trao tôi một nụ hôn phớt trên môi trước khi kéo tay tôi ra khỏi eo của cô ấy.

Cô ấy huých nhẹ vào người tôi.

"Cậu đã quên không biết bao lần chúng ta gần như bị bắt gặp rồi à?" Cô ấy thì thầm với âm vực cực kỳ thấp.

"Đương nhiên là tớ đã kiểm tra kỹ càng trước khi ôm cậu chứ. Cậu không tin tưởng tớ à?" Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy cùng một nụ cười ngây ngô.

Cô ấy chồm tới và đặt nụ hôn lên má tôi.

Ngay sau đó, tôi nghe tiếng bước chân hướng về phía chúng tôi. Tôi bước ra xa khỏi Jessica và cầm lấy chiếc ly.

"Taeyeon, cậu có thể rót cho tớ một ly không. Tớ khát quá." Yuri nói.

Cậu ấy mặc chiếc quần thể thao màu xanh và một chiếc áo thun màu hồng. Cả hai chúng tôi trông như là đang sống trong căn hộ này vậy.

Thật mỉa mai làm sao. Học kì này chúng tôi quyết định dọn ra ở riêng chỉ mong có được sự yên tĩnh, nhưng giờ đây chúng tôi lại tự mời mình đến một căn hộ đông đúc chỉ bởi vì hai cô gái hấp dẫn.

Cuộc sống thật buồn cười. Có những thứ xảy ra khi mà bạn ít mong đợi nó nhất.

Tôi tiến ra ngoài phòng khách và ngồi xem TV cùng Yuri. Cả hai chúng tôi đều cầm một ly nước trong tay.

"Tada, cậu không phải là rất may mắn sao, Jessica đang nấu bữa trưa cho cậu. Cả hai cậu có vẻ đang tiến triển tốt đấy nhỉ." Cậu ấy nói nhỏ, đảm bảo không ai khác có thể nghe được cuộc trò chuyện.

Giá như cậu ấy biết được rằng chúng tôi đã tiến triển xa đến mức đến nào rồi.

Ngay khi đó, Jessica đặt hai bát mì lên bàn ăn.

"Taeyeon ah, xong rồi này. Lại đây và ăn nào."

Tôi đang đói sắp chết. Tôi xoa xoa bụng và bước đến chỗ cô ấy.

Chúng tôi bắt đầu ăn trong khi thi thoảng len lén trao nhau những ánh mắt chan chứa yêu thương.

Trong khi đã được nửa chừng, cánh cửa chính bật mở ra.

"Yuri, unnie ở đây à!" Chúng tôi nghe thấy một tiếng la hét đầy hào hứng.

Yoona chạy về phía cậu ấy và trao một cái ôm thật chặt.

"Unnie làm gì ở đây thế?" Yoona hỏi Yuri. Cô bé quay lưng lại hướng bàn ăn nên vẫn chưa để ý đến sự có mặt của tôi.

"Unnie đến đây đợi em đi học về."

Yoona nắm bàn tay Yuri và xoay người.

Nét mặt của Yoona thay đổi khi đôi mắt của cô bé bắt gặp bóng dáng của tôi.

Đôi mắt cô bé nhíu lại và cô bé nhăn mũi vẻ không chấp nhận.

Cô bé nhìn Jessica và sau đó quay trở lại nhìn tôi lần nữa.

Cô bé kéo Yuri vào phòng.

Họ lặn mất tăm trong mười lăm phút tiếp theo.

Và cùng khoảng đó thì tôi cũng ăn xong.

Tôi toan mang bát đến bồn rửa thì Yoona xuất hiện trong hành lang.

"Taeyeon ah, unnie có thể nói chiện riêng với em một chút được không?"

"Đi đi, tớ sẽ dọn dẹp." Jessica giục tôi.

Tôi chắc chắn Yoona có nhiều điều muốn nói.

Tôi miễn cưỡng đứng lên và đi theo cô bé.

Chúng tôi bước vào phòng của cô bé.

Yuri đang nằm nghỉ trên giường của Yoona. Cậu ấy trao tôi một cái nhìn có ý là ‘tôi đang gặp rắc rối với Yoona’.

Cánh cửa phòng giờ đã được đóng chặt.

"Kim Taeyeon, unnie nghĩ rằng mình đang làm gì vậy hả? Nếu không nhầm thì em đã nói rất nhiều lần là tránh xa Jessica ra rồi mà. Khi em quay trở lại để chuẩn bị đồ đến lớp thì nghe Sooyoung unnie nói lại là unnie đến đây kiếm em? Sao lại đến đây trong khi unnie đã biết rất rõ rằng em đang ở căn hộ của unnie hả? Unnie đến đây vì Jessica unnie đúng không nào? Em đã nói bao lần rồi hả, là Jessica unnie đã có bạn trai rồi. Tại sao unnie lại không tránh xa ra hả? Unnie cũng biết em rất ghét chứng kiến việc unnie yêu đơn phương rồi lại ôm đau khổ vào mình đúng không nào? Cái quái gì với unnie thế hả? Sao lại không chịu nghe lời gì thế hả? Tránh xa nó ra đi trước khi quá trễ và trước khi dính sâu hơn vào tình yêu đau khổ này.”

Yoona cứ huyên thuyên mãi. Giống như không có gì có thể ngăn cản cô bé lại được. Và nó cũng đúng như thế về tình yêu của tôi dành cho Jessica.

"Yoona à, đừng lo lắng quá thế. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi mà." Tôi cố gắng xoa dịu cô bé.

“Mọi thứ sẽ ổn? Mọi thứ sẽ ổn hử?? Để xem làm thế nào mà mọi chuyện có thể ổn khi unnie nhìn thấy Jessica unnie bên cạnh người bạn trai trong khi đang phải lòng unnie ấy. Em sẽ đợi đến lúc đó để nghe câu mọi thứ đều ổn của unnie. Em đã cảnh báo unnie rất là nhiều lần rồi. Em hiểu rõ unnie còn hơn cả unnie hiểu chính bản thân mình nữa.”

Những lời nói của cô bé dập vào tôi như một cơn cuồng phong. Tôi biết cuối cùng mình sẽ đau khổ nhưng tôi không thể chịu được việc buông tay Jessica ra như thế. Tôi thà tận hưởng một chút hương vị ngọt ngào từ Jessica lúc này và sau đó chịu đau khổ, còn hơn là không bao giờ biết được cảm giác có cô ấy là như thế nào.

Và trong đầu tư kinh doanh cũng có cùng một logic như thế. Liều thì ăn nhiều. Tôi là một con bạc lớn khi nói đến tình yêu.

Tôi biết những điều Yoona nói hoàn toàn đúng. Tôi không biết phải trả lời cô bé thế nào. Tôi không biết phải nói gì hơn nữa. Cô bé không phải là một người thích mạo hiểm khi nói đến tình yêu. Yuri thì phải nhưng cô bé thì không.

Yuri nhận thấy tình huống trở nên khó xử nên cậu ấy chen vào.

"Baby à, đừng nổi nóng nữa. Taeyeon chỉ muốn làm bạn với Jessica thôi mà. Cứ để thế đi. Nếu sau này có bất cứ điều gì xảy ra thì ít ra Taeyeon đã có hai chúng ta bên cạnh rồi đúng không? Và Taeyeon cũng đủ trưởng thành để tự quyết định đúng đắn mọi việc, nên em hãy thôi lo lắng cho cậu ấy đi."

Yuri khác hẳn với Yoona. Yuri theo hướng hỗ trợ ủng hộ còn Yoona thì là người cố chấp bảo thủ. 

Tôi rất biết ơn rằng Yuri đã lên tiếng đứng về phía tôi.

"Dù sao thì em cũng xong phần việc của mình rồi đó. Em sẽ không nói rằng đừng đến khóc với em khi mà trái tim unnie tan nát bởi em sẽ ở đó bên cạnh unnie. Em cũng biết chắc là rồi unnie sẽ bị tổn thương và khóc lóc mà thôi. Thế nên, Kim Taeyeon, cứ tiếp tục chơi đùa với lửa như mong muốn đi.”

Câu nói của Yoona có vẻ lạnh lùng và đầy sự mỉa mai nhưng bạn cũng có thể nhận ra sự quan tâm và lo lắng ẩn sâu từng lời nói đó. Cô bé muốn tôi biết rằng cô bé vẫn sẽ ở đó bên cạnh tôi ngay cả khi tôi quyết định ngu ngốc đi ngược lại với những gì cô bé đã cảnh báo.

Mặc dù vẻ ngoài có vẻ không xoay chuyển và bình tĩnh nhưng nỗi sợ hãi trong tôi bắt đầu nảy mầm. Nỗi lo sợ vụt mất Jessica đang dần nhen nhóm.

Chap 33

Góc nhìn của Taeyeon

Cũng đã được một thời gian kể từ lúc Jessica và tôi bắt đầu gặp gỡ nhau.

Chúng tôi đã dành hầu hết thời gian rỗi bên cạnh nhau. Đôi khi, chúng tôi cũng sẽ đi chơi cùng với Yuri và Yoona.

Những ngày đầu tiên chúng ta bên nhau là nằm ngoài dự tính và vì thế mà chúng tôi gần như đã bị bắt gặp nhiều lần.

Chúng tôi quyết định rằng tốt hơn là cẩn trọng còn hơn là phải hối tiếc về sau.

Nó đã dần trở thành một thói quen cho việc chúng tôi lẻn vào căn hộ của nhau vào giữa đêm.

Và tất nhiên nó thuận tiện hơn khi Jessica lẻn vào căn hộ của tôi bởi vì có rất ít người xung quanh hơn, nhưng nó lại trở nên rất bất tiện bởi hầu hết thời gian cô bé Yoona đều có mặt ở căn hộ của tôi.

Cuối cùng, chúng tôi sẽ ở tại bất cứ căn hộ nào mà không có mặt Yoona và Yuri.

Nếu họ qua đêm tại căn hộ của tôi thì chúng tôi sẽ ở lại nơi của Jessica. Còn nếu họ ở lại căn hộ của Yoona thì chúng tôi sẽ ở lại nơi của tôi.

Cuối cùng thì hầu hết thời gian chúng tôi đều ở tại căn hộ của Jessica.

Chúng tôi luôn luôn phải rời vòng tay nhau vào lúc rạng sáng, trước khi những người khác thức dậy.

Nếu Yoona và Yuri nhận ra tôi không ở trong phòng của mình, họ chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Nó ổn nếu Yuri có nghi ngờ, nhưng tôi không muốn Yoona biết.

Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Chuông báo thức điện thoại của tôi reo. 6h30 sáng.

Là thời điểm tôi phải trở về căn hộ của mình.

Mỗi buổi sáng đều như thế, Jessica sẽ thức dậy khi nghe tiếng bíp báo thức của tôi. Nó đã trở thành thứ âm thanh nhạy cảm đối với cô ấy. Nó đồng nghĩa với việc tôi sẽ rời đi.

Mỗi buổi sáng cô ấy sẽ để tôi đi trong sự miễn cưỡng.

Trong khoảng thời gian ngắn nhưng sự gắn bó càng ngày càng tăng.

Jessica giữ chặt lấy tôi. Với hai cánh tay quấn quanh eo tôi.

"Baby à, đừng đi vội. Làm ơn. Tớ không thể chịu đựng dù chỉ một khắc không có cậu bên cạnh."

Tôi cũng thế, cũng không thể chịu đựng được việc phải rời đi thế này.

Cô ấy dụi người vào tôi khi cô ấy nói điều đó.

Tôi kéo cô ấy lại gần hơn nữa.

"Được rồi. Chỉ 15 phút nữa thôi nhé?"

"Ok". Cô ấy mỉm cười và nhẹ nhàng trao tôi một nụ hôn.

Bầu trời bên ngoài trở nên sáng hơn. Những chú chim bắt đầu cất tiếng.

Một cảm giác rất tuyệt vời và sảng khoái khi thức dậy sớm thế này.

Và càng đặc biệt hơn khi bên cạnh bạn là cô gái trong mơ đang rúc người vào bạn.

Chúng tôi chỉ nằm đó vuốt ve và âu yếm nhau một cách dịu dàng.

"Được rồi, đến lúc tớ phải trở về rồi." Tôi ngồi dậy toan ra khỏi giường.

Jessica giữ tay tôi lại. Cô ấy không muốn tôi đi.

"Cô nàng ngớ ngẩn của tớ, tớ đâu có bỏ đi luôn không bao giờ quay trở lại đâu. Chúng ta sẽ gặp nhau chỉ một vài giờ sau đó thôi mà."

Tôi nghiêng người hôn nhẹ lên hai bên má của cô ấy.

Tôi kéo tay ra khỏi nắm tay của cô ấy.

Cô ấy bò ra khỏi giường và vung cánh tay ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Cô ấy dựa đầu vào lưng tôi. Một tay choàng quanh eo tôi và tay còn lại thì ngay ngực của tôi.

Tôi cầm lấy bàn tay được để lên ngực mình và đưa nó lên môi tôi.

"Baby à. Ngoan nào và quay trở lại giường đi. Gặp lại cậu lát nữa thôi."

Tôi hôn cô ấy lần cuối trước khi rời khỏi phòng cô ấy.

***

Có người gõ cửa phòng tôi.

"Taeyeon unnie, thức dậy đi."

Là Yoona. Tôi bước xuống khỏi giường và mở cửa.

"Chút nữa bọn em sẽ đi siêu thị mua chút đồ. Unnie muốn đi cùng không?"

"Ừ, unnie cũng sẽ rủ Jessica đi cùng." Tôi nói và đi tới nơi để điện thoại bàn.

Yoona thở dài.

Cô bé dần dần học cách chấp nhận rằng tôi quá cố chấp trong công cuộc theo đuổi của mình.

Tôi quay số gọi đến căn hộ của cô ấy và nhận được tín hiệu máy bận.

Tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn.

‘Vừa gọi điện đến chỗ cậu nhưng không được. Sẽ đi mua sắm cùng Yoona và Yuri. Gặp cậu trong mười lăm phút nữa nhé?'

‘Đang gọi cho Donghae. Sẽ gác máy ngay thôi. Gặp cậu trong mười phút nữa. Tớ đã cảm thấy nhớ cậu rồi này.’

'Uh, chút gặp nhé. Nhớ cậu rất nhiều.’[/i]

Jessica vẫn phải gọi cho Donghae bất cứ khi nào có thể. Tất nhiên, họ nói chuyện ngày càng ít hơn. Cô ấy đưa ra lý do cho việc đó là do có quá nhiều bài tập và luận văn cần thực hiện.

***

Một tuần đã trôi qua kể từ lần cuối chúng tôi đi mua sắm.

Nay là chủ nhật. Donghae sẽ đến vào ngày mai.

Tôi đã được nghe rất nhiều câu chuyện về anh ta. 

Tôi ghét cách anh ta đối xử với Jessica. Trong hai tuần qua, Jessica và tôi đã chia sẻ rất nhiều điều với nhau. Chúng tôi nói về gia đình và về cuộc sống của mình từ trước đến nay.

Chúng tôi chia sẻ một mối liên kết tình cảm lẫn thể chất rất đặc biệt.

Ngày mà tôi sợ hãi cuối cùng cũng đến. Donghae sẽ đến đây chơi trong một tuần.

Họ đã lên kế hoạch cho nó ngay cả trước khi Jessica và tôi gặp nhau.

Nếu cô ấy biết trước rằng cô ấy sẽ gặp tôi, thì cô ấy sẽ không bao giờ cho phép anh ta đến thăm.

Chuyến thăm của anh ta như một bài thực hành cho tôi. Ít nhất là tôi sẽ trải nghiệm cái cảm thấy ‘không có cô ấy trong vòng tay’ lần đầu tiên. Có lẽ nó sẽ không khó khăn khi đến thời điểm mà cô ấy phải thực sự rời bỏ tôi. Có lẽ nó sẽ không khắc nghiệt so với thời điểm đó, thời điểm mà cô ấy phải xa rời tôi mãi mãi.

Bằng cách nào đó hôm nay tôi có cảm giác rất cần được ở bên cạnh Jessica. Tôi tin rằng cô ấy cũng cảm thấy như thế.

Chúng tôi mượn xe của Yuri. Bố của cậu ấy đã mua cho cậu ấy chiếc xe và cậu ấy chỉ vừa nhận được nó cuối tuần qua. Nó không phải hàng mới nhưng vẫn còn chạy rất tốt. 

Chúng tôi mượn chiếc xe trên với lý do là chúng tôi cần phải mua đồ chuẩn bị cho chuyến thăm của Donghae. Và cũng là ngày sinh nhật của anh ta.

Tất nhiên, Yuri biết rõ hơn thế. Cậu ấy cho chúng tôi mượn cả ngày hôm nay.

Trước khi chúng tôi rời đi, cậu ấy còn đặc biệt nói với tôi, "Cứ thong thả. Cậu có thể đưa lại chìa khóa xe cho tớ vào sáng mai. Tớ sẽ ẩn mình trong phòng cùng Yoona cả ngày hôm nay thôi. Tận hưởng ngày của cậu đi nhé."

Ý của cậu ấy là Jessica và tôi hãy yên tâm dành cả ngày cùng nhau, và rằng cậu ấy sẽ để mắt đến cô nhóc Yoona để chúng tôi không phải đối mặt với bất kỳ sự cản trở nào.

Tôi nhận lấy nó.

Jessica và tôi đã đến tiệm thực phẩm để mua các nguyên liệu làm bánh từ sớm. Chúng tôi đã mua và giữ các nguyên liệu trong xe.

Sau đó, chúng tôi đi xem một bộ phim. Chúng tôi ôm ấp nhau trong suốt bộ phim.

Chúng tôi luôn tay trong tay ở bất cứ nơi nào chúng tôi đi tới.

Ra khỏi rạp chiếu phim, chúng tôi cùng nhau đi ăn trưa. Chúng tôi gọi một bát bibimbap và cùng nhau chia sẻ nó.

Sau đó, chúng tôi đi ăn kem. Chúng tôi mua một phần double và chúng tôi cùng ăn.

Nói cách khác, chúng tôi hòa làm một trong toàn bộ ngày hôm nay.

Ánh chiều tà dần buông xuống, chúng tôi quyết định đi bộ quanh thành phố và mua sắm một ít đồ.

Chúng tôi đi bộ quanh khu mua sắm và Jessica đột nhiên nhìn thấy một con gấu bông trắng.

“Con gấu này trông rất giống cậu.” Cô ấy nói trong khi nâng con gấu trong tay.

"Thật sao? Hmmm... Quá tệ là ở đây không có chú hêu nào."

Cô ấy kéo tay đi và khoanh hai tay trước ngực.

Tôi giật giật ống tay áo trái của cô ấy.

"Ý tớ là nếu có một chú hêu ở đây thì nó sẽ trông giống tớ hơn." Tôi kết thúc câu bằng việc hếch mũi lên và kêu vài tiếng như một chú hêu.

Jessica cười lớn.

Cô ấy kéo tay tôi xuống và giữ chặt nó.

"Dù sao con gấu này cũng thực sự dễ thương. Hãy mua nó cho Yuri. Như là lời cảm ơn vì cậu ấy đã cho chúng ta mượn xe cả ngày."

Tôi ôm chú gấu lên. Nó có màu trắng. Chạm vào thì lông nó rất mềm và mịn. Ôm nó vào lòng thật sự rất thích. Con gấu vừa khít trong vòng tay tôi. Nó có kích thước hoàn hảo cho một người lớn.

"Thế giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp theo nào?" Jessica hỏi khi tôi trả tiền cho chú gấu bông tại quầy.

"Hãy đến Namsan? Cậu chưa từng đến đó đúng không?"

Cô ấy lắc đầu.

"Tốt rồi. Thế thì đi Namsan nào."

Tôi mỉm cười.

Chap 34

Góc nhìn của Taeyeon

Chúng tôi đến Namsan khoảng 5h chiều

Bầu trời mang một màu xanh thẫm.

Chúng tôi kiếm chỗ đậu xe và bước xuống xe.

Thực tế rằng mỗi phút trôi qua bầu trời lại càng tối hơn, điều đó nghĩa là đã dần về đêm.

Sau khi chập tối là đến rạng đông. Đó là sự khởi đầu cơn ác mộng của tôi.

Tất cả tôi phải làm bây giờ là tận hưởng từng giây phút cuối cùng với Jessica trước khi đối mặt với một tuần sống dưới địa ngục sắp tới.

Không khí khá lạnh ở trên đỉnh núi.

Jessica ôm chặt cánh tay của tôi khi chúng tôi đi bộ. Tôi cho cả hai tay vào túi.

Chúng tôi không nói gì nhiều. Chúng tôi chỉ ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.

Chúng tôi tiếp tục đi bộ cho đến khi bắt gặp cảnh tượng hàng triệu chiếc ổ khóa được gắn chặt vào hàng rào.

"Thế ra đây là nơi nổi tiếng mà những người yêu nhau thề nguyện cho tình yêu của họ dành cho nhau sao?"

Jessica hỏi tôi.

"Chính nó đấy." Tôi gật đầu.

Jessica chỉ tay vào một cửa hiệu lưu niệm đang bày bán những chiếc ổ khóa.

"Thế chúng ta chỉ cần mua ổ khóa ở đó và viết lời hứa của chúng tôi với ta dành cho nhau lên đó, sau đó khóa nó và quăng chìa khóa đi phải không?"

Tôi biết cô ấy đang ám chỉ chúng tôi nên làm điều đó.

"Đúng thế, mọi người thường làm như thế."

Tôi tiếp tục đi bộ nhưng theo hướng xa khỏi cửa hiệu lưu niệm đó.

Tôi biết cô ấy quá mắc cỡ để nói thẳng ra mong muốn của mình. Cô ấy đang đợi tôi chủ động.

"Wow~ nhìn vào số lượng các ổ khóa ở đây này. Tất cả những người yêu nhau đều thích làm điều này khi ở đây hử?"

Cô ấy tiếp tục đưa ra gợi ý.

"Ừ." Tôi gật đầu.

Tôi hành động như thể không quan tâm gì đến điều ấy

Tôi có thể nói rằng cô ấy đang dần mất kiên nhẫn.

"Có vẻ khá thú vị phải không?"

"Không. Với tớ thì không có vẻ gì là thú vị cả."

Tôi rất thích trêu chọc Jessica.

Tôi dẫn cô ấy đi xa hơn cho đến khi chúng tôi ở một góc xa.

Tôi nhìn đồng hồ. Mặt trời sẽ dần khuất bóng.

Tôi cho tay trở lại vào túi.

Tôi có thể nhìn thấy từ khóe mắt mình rằng Jessica đang hờn dỗi.

Tôi cố giấu nụ cười của mình.

Tôi chọn dừng lại ở một vị trí gần hàng rào vì chúng tôi có thể ngắm nhìn hoàng hôn đẹp nhất.

Tôi chỉ đứng đó bên cạnh Jessica và ngắm nhìn bầu trời từ từ chuyển dần sang màu vàng cam.

Đó là một cảnh tượng đẹp cùng với một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh tôi.

Tôi quay sang nhìn khuôn mặt của cô ấy. Cô ấy vẫn mang vẻ mặt ủ rủ.

"Ố ồ, tại sao cô gái của tớ lại trông có vẻ như đang dỗi vậy? Tớ đã làm gì sai sao?" Tôi hành động như thể không hay biết về những thứ cô ấy mong muốn.

"Tớ không dỗi." Cô ấy chối.

"Thật à? Thế đó không phải vẻ mặt hờn dỗi sao. Ồ thế thì tốt. Hãy cùng ngắm hoàng hôn tiếp nào."

Điều đó làm cô ấy càng thêm ủ rũ hơn nữa.

Cô ấy giật bàn tay ra khỏi cái nắm tay rồi bắt chéo trước ngực.

Đây là thời điểm hoàn hảo. Mặt trời cũng ở một góc hoàn hảo. Bầu trời là sự pha trộn của đủ gam màu, từ da cam, hồng, xanh cho đến tím.

Tôi vươn bàn tay phải nắm chặt bàn tay trái của cô. Tôi kéo tay cô ấy và nhét nó vào túi áo khoác của tôi.

Tôi ấn một vật cứng lạnh vào lòng bàn tay của cô ấy khi bàn tay cô ấy vùi trong túi áo khoác của tôi.

Cô ấy quay mặt lại nhìn tôi.

"Cái gì thế?" Cô ấy hỏi.

Cô ấy kéo bàn tay ra.

Đó là một cặp khóa, tôi đã chuẩn bị trước đó. Tôi đã lên kế hoạch dẫn cô ấy đến nơi này.

Khoảng khắc cô ấy nhận ra thứ trên tay. Vẻ cau có trên gương mặt biến mất. Giống như thể nó chưa từng hiện diện vậy.

Cô ấy nở nụ cười rộng đến mang tai.

Cô ấy huých nhẹ vào tôi.

"Cậu đúng là kẻ thích trêu đùa đấy Kim Taeyeon.”

"Tớ ư?"

"Đúng, chính cậu."

"Thế cậu có muốn cùng Kim Taeyeon khóa chiếc ổ khóa tình yêu này không? Nếu cậu không muốn thì chúng ta có thể rời đi ngay."

Tôi hỏi Jessica với một nụ cười tinh nghịch.

Tôi quay người và giả vờ bỏ đi.

Cô ấy ngay lập tức níu lấy bàn tay của tôi.

"Tất nhiên tớ muốn làm điều này. Tớ không bao giờ muốn làm điều này với bất cứ ai khác."

"Ok, thế thì cùng làm nào." Tôi mỉm cười với cô ấy.

Tôi lấy ra từ túi còn lại một chiếc bút.

"Có ai đó có vẻ đã chuẩn bị trước mọi thứ nhỉ?" Cô ấy nói một cách mỉa mai.

"Dĩ nhiên. Vì Jessica Jung, tớ luôn luôn sẵn sàng."

Điều đó làm cô ấy bật cười.

Tôi viết trên khóa của minh ‘mãi mãi là của Jessica Jung’ và cô ấy viết ‘mãi mãi là của Kim Taeyeon’.

Trước khi chúng tôi khóa nó lại, tôi đã ngăn cô ấy lại.

"Jessica, tớ cần cậu biết rằng đây sẽ như ánh hoàng hôn vậy, tất cả những thứ tốt đẹp nhất đều luôn có một kết thúc. Mặc dù vậy, mặt trời luôn luôn ở đó. Nó sẽ không bao giờ mất đi ngay cả khi cậu không thể nhìn thấy nó. Mặt trời giống như cảm xúc của tớ dành cho cậu. Hãy nhớ rằng ngay cả khi tớ không ở gần bên cậu thì tớ vẫn luôn luôn ở đó. "

Tôi nhẹ nhàng móc nó vào và cả hai chúng tôi cùng khóa nó. Và chúng tôi ném chìa khóa đi.

Mặt trời đang khuất bóng.

Chúng tôi vẫn đứng đó nhìn về phía đường chân trời. Jessica vòng tay ôm eo tôi và dựa đầu vào vai tôi. Tôi cũng choàng cánh tay mình quấn chặt lấy cô ấy.

Chúng tôi ngắm nhìn mặt trời biến mất hoàn toàn.

Cả hai chúng ta cũng chưa từng nói ba từ kì diệu đó với nhau.

Tôi chỉ làm thế khi cô ấy đã ngủ say. Tôi đoán lý do cả hai chúng tôi không thực hiện nó là bởi chúng tôi biết rằng bất cứ điều gì chúng ta cùng sẻ chia đều sẽ đến hồi kết thúc.

Nói ba từ kì diệu đó với nhau bây giờ sẽ chỉ làm cho cả hai càng đau khổ nhiều hơn khi thời điểm đó đến mà thôi.

Tôi hôn nhẹ lên trán cô ấy.

"Nào, chúng ta đi bộ một chút nhé."

Jessica vẫn giữ một cánh tay quanh thắt lưng của tôi. Tôi giữ cánh tay của mình trên vai cô ấy và chúng tôi bắt đầu đi bộ.

Chúng tôi đi dạo một hồi rồi dừng lại cạnh một băng ghế. Ở nơi đó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh quan thành phố. Có một hàng rào gỗ dài chạy dọc phía trước và hàng cây dài thẳng tắp.

Chúng tôi ngồi xuống băng ghế. Chúng tôi ngồi rất sát vào nhau.

Có một táng cây phủ trên đầu băng ghế nơi chúng tôi ngồi. Ánh sáng từ đèn đường nhẹ nhàng chiếu sáng khu vực.

Xung quanh cũng có một vài cặp đôi khác.

Những chiếc lá vàng rơi lả tả phủ đầy trên đường.

Jessica ôm tôi thật chặt.

"Cậu biết rằng tớ sẽ không ngừng nghĩ đến cậu dù cho tớ đang ở bên cạnh anh ta?" Cô ấy nói với giọng thì thầm.

Tôi biết sâu bên trong cô ấy có chút lo lắng rằng tôi sẽ như một cái xác vô hồn trong cả tuần mà Donghae ở lại đây.

Tôi không muốn cô ấy thấy hình ảnh đó của tôi.

Tôi không muốn cô ấy cảm thấy có lỗi.

"Tớ biết điều đó chứ. Cậu cũng sẽ luôn ở trong tâm trí của tớ. Một tuần sẽ trôi qua rất nhanh thôi. Trước khi cậu nhận ra thì cậu đã trở lại bên cạnh tớ rồi. "

Tôi thể hiện bề ngoài mạnh mẽ, nhưng bên trong tôi đang run lên trong nỗi sợ hãi.

Jessica đã phải chịu đựng đủ trong vài năm qua. Tôi muốn trở thành trụ cột chống đỡ của cô ấy, là nơi để cô ấy tựa vào.

Tôi không thể để cô ấy nhìn thấu nỗi đau cũng như nỗi lo sợ của tôi. Cũng như tôi không thể cho phép những giọt nước mắt của mình rơi trước mặt cô ấy.

"Tớ không thể đợi nổi mất. Tớ sẽ nhớ những cái ôm và nụ hôn của cậu."

Cô ấy ngẩng lên và tìm đến đôi môi của tôi.

Chúng tôi hôn. Nụ hôn lần này khác hẳn với những nụ hôn mà chúng tôi đã chia sẻ với nhau trước đó.

Nụ hôn diễn ra thật chậm và đầy âu yếm. Nó cũng tràn đầy cảm xúc. Nụ hôn là một lời khẳng định tình cảm của chúng tôi.

Thông qua nụ hôn đó, trái tim của chúng tôi gắn kết với nhau.

Hai trái tim của chúng tôi giờ đây hòa làm một.

Chap 35

Góc nhìn của Taeyeon

Chúng tôi ngồi dưới gốc cây trong không khí lành lạnh của buổi đêm một lúc lâu.

Dù chỉ ngồi đó bên cạnh nhau vẫn cảm thấy thật ngọt ngào. Không ai trong chúng tôi muốn rời đi.

Nếu có thể chúng tôi vẫn muốn ngồi ở đó mãi. Chúng tôi không cần thức ăn, nước uống, giấc ngủ. Chúng tôi chỉ muốn ngồi đó cùng nhau đến hết phần đời còn lại của cả hai.

Nếu điều đó là có thể thì chúng tôi sẽ làm thế.

Tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Baby à, đi nhé? Trời bắt đầu tối và lạnh hơn rồi đấy. Tớ không muốn cậu bị cảm lạnh đâu."

Cô ấy ôm chặt lấy tôi và giữ chặt không cho tôi đứng dậy.

Cô ấy lắc đầu nhưng vẫn rúc đầu vào giữa cổ và vai tôi.

"Không. Tớ vẫn chưa muốn về."

Tôi luồn những ngón tay mình vào mái tóc của cô ấy.

"Thật ngớ ngẩn."

"Vâng, tớ chỉ ngớ ngẩn bởi cậu mà thôi. Chỉ Kim Taeyeon mới khiến tớ có những hành động ngớ ngẩn như thế."

"Thế tớ có được thưởng một nụ hôn ngớ ngẩn từ cô gái ngớ ngẩn nếu cặp đôi ngớ ngẩn chúng ta vẫn tiếp tục ngồi đây trong thời tiết lạnh lẽo này không?"

"Không." Jessica nói với ánh mắt yêu thương nhìn tôi.

"Cậu sẽ được nhận một nụ hôn rất dài và đầy vị ngọt. Hôn cậu không bao giờ là ngớ ngẩn cả."

Chúng tôi hôn nhau lần nữa.

Nụ hôn này kéo dài và đầy yêu thương.

Đến cuối phải rất khó khăn tôi mới dứt ra được.

"Chúng ta thực sự nên về sớm. Cũng đã muộn rồi đấy."

Chúng tôi trao nhau một cái hôn nhẹ lên môi trước khi cả hai cùng đứng dậy.

Chúng tôi đi bộ một cách chậm rãi quay trở lại xe.

Trong khoảng thời gian đó chúng tôi không hề rời vòng tay yêu thương của nhau.

Chúng tôi không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Tối hôm ấy trong mắt tôi chỉ có mỗi cô ấy và cô ấy chỉ thấy mỗi tôi.

Chúng tôi đã đến nơi đỗ xe. Jessica ngồi vào vị trí sau tay lái còn tôi ngồi vào ghế bên cạnh.

Chúng tôi hôn nhau một lần nữa.

Nụ hôn kéo dài 15’ hoặc hơn thế nữa trước khi chúng tôi lên đường trở về trường.

Chúng tôi lái xe vào bãi đậu xe.

Tôi giúp Jessica mang các nguyên liệu đã mua ở siêu thị vào và Jessica thì ôm con gấu bông giúp tôi.

Chúng tôi đi bộ đến căn hộ của cô ấy. Không một âm thanh cũng như không một ánh đèn nào còn bật. Mọi người chắc đã ngủ say cả rồi.

Tôi giúp Jessica cất các nguyên liệu vào đúng nơi.

Tôi nhận lấy con gấu bông từ tay cô ấy.

"Được rồi, giờ tớ quay trở về căn hộ của tớ đây."

"Cậu sẽ quay lại chứ?" Cô ấy hỏi trong khi níu chặt lấy cánh tay của tôi.

"Tất nhiên rồi. Đưa tớ chìa khóa của cậu nào. Tớ sẽ quay lại sau khi tắm xong."

Jessica đưa chìa khóa cho tôi.

"Cậu cũng nên đi ngăm mình trong nước nóng đi nhé."

Tôi dắt cô ấy vào phòng cô ấy và mở cửa phòng ra.

Tôi với tay lấy khăn tắm và đưa nó cho cô ấy.

Cô ấy đóng cửa phòng lại và cởi bỏ bộ quần áo trên người ra trước khi quấn chiếc khăn tắm quanh người.

Cô ấy trao tôi một nụ hôn trước khi hướng vào phòng tắm.

Tôi tìm một mảnh giấy và nhanh chóng viết một ghi chú cho Jessica.

“Gửi Jessica Jung đáng yêu,

Tớ biết rằng trong một tuần tới đây cậu sẽ rất nhớ tớ và trái tim hai ta sẽ không ngừng khát khao được hòa cùng nhịp đập.

Nếu điều đó có lúc thật quá khó khăn với cậu, hãy tâm sự với ‘Taengom bé’.

Tớ mua nó cho cậu. Vì cậu đã nói trông nó rất giống tớ, nên hãy đối xử với nó như với tớ nhé. 

Hãy ôm nó vào lòng khi cậu nhớ tớ. Taengom bé sẽ ngủ bên cạnh cậu trong vòng một tuần tới thay vị trí của tớ.

Hãy nhớ tớ sẽ luôn luôn nghĩ về cậu khi cậu cũng nghĩ về tớ.”

Tôi xếp tờ ghi chú lại thành hình trái tim và dính nó lên chú gấu bông.

Tôi đặt con gấu lên chiếc giường của cô ấy.

Tôi trở về căn hộ của mình và tắm thật nhanh.

Tôi treo chìa khóa xe của Yuri lên bảng thông báo và viết vài dòng Cảm ơn cậu ấy.

Tôi mất 15 phút để tắm.

Tất cả những gì tôi muốn là trở về bên cạnh Jessica nhanh nhất có thể.

Tôi sấy khô tóc rồi vội vã trở lại căn hộ của Jessica. Thời gian không đứng về phía chúng tôi.

Đó là đêm cuối cùng chúng tôi được ở cạnh nhau.

Cuối cùng tôi đã đến căn hộ của cô ấy. Lúc này chắc hẳn cô ấy cũng đã tắm xong. 

Tôi xoắn núm cửa phòng cô ấy. Nó không khóa. Và hẳn là cô ấy đã thay đồ.

Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng để thấy cô ấy nằm trên giường. Trong vòng tay là chú gấu bông trắng mà tôi đã mua.

Cô ấy thực sự đã làm theo những điều mà tôi đã nói.

Cô ấy khoác lên người một trong những chiếc áo thun của tôi. Nó là loại áo dài qua khỏi hông cô ấy.

Dù mặc bất cứ thứ gì thì trông Jessica vẫn luôn lôi cuốn và quyến rũ như thế.

"Cậu đã trở lại. Có biết là tớ nhớ cậu lắm không hả. Chỉ có vài phút mà tớ cứ ngỡ như là mấy tiếng đồng hồ vậy đó."

Tôi đóng cửa lại và bước về phía cô ấy.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve đôi má.

Đôi gò má có chút hơi ẩm.

Dưới ánh sáng màu cam mờ của chiếc đèn bàn, tôi nhìn thấy giọt nước mắt lấp lánh lăn dài xuống má cô ấy.

"Tại sao cô gái của tớ lại khóc?"

Tim tôi nhói đau khi thấy cô ấy khóc.

Tôi hôn lên má cô ấy.

"Cậu có biết cậu là người ngọt ngào, lãng mạn và đáng yêu nhất mà tớ từng gặp không hả?"

Tôi leo lên giường, ôm lấy cô từ phía sau.

"Cũng tương tự như thế đối với cô gái quyến rũ, ngớ ngẩn và mau nước mắt của tớ."

Câu nói làm cho cô ấy cười một chút. Đó là một đêm đầy cảm xúc cho cả hai chúng tôi.

Cô ấy quay người lại nhìn vào mắt tôi, vẫn còn thút thít.

Tôi nhẹ nhàng đưa tay lau khô những giọt nước mắt. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt ấy.

Trong giây phút đó tôi thật sự rất muốn nói ba từ đó với cô ấy. Nhưng tôi đã kiềm lại. Tôi biết nó sẽ càng làm cho tình hình này càng thêm tồi tệ hơn mà thôi.

Tôi luồn bàn tay mình xuống dưới chiếc áo thun rồi lướt nó lên phần eo của cô ấy.

"Cậu thật xinh đẹp".

Đó là những lời duy nhất buột ra khỏi miệng tôi.

"Cậu cũng thế."

Jessica dịch người lại gần tôi hơn.

Chúng tôi trao nhau ánh mắt yêu thương.

Tôi nhẹ nhàng di chuyển bàn tay mình lên vùng lưng của cô ấy. Tôi bắt đầu vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng và chậm rãi. Với làn da mịn màng của cô ấy thì điều đó thật dễ dàng.

Cô ấy đặt một tay lên má tôi. Rồi bắt đầu đùa nghịch với mái tóc của tôi.

"Chúng ta sẽ trải qua đêm cuối cùng này với nhau như thế nào nhỉ?"

Jessica hỏi tôi dịu dàng.

"Tùy ý cậu thôi. Tớ sẽ làm theo mọi điều cậu muốn."

Tôi trả lời mà không rời mắt khỏi cô ấy.

"Chúng ta có thể làm những điều mà chúng ta đã làm vào đêm đầu tiên chúng ta hôn nhau."

Jessica hôn lên môi tôi.

Cô ấy tiếp tục với câu tiếp theo mà không kéo đôi môi ra khỏi môi tôi.

"Chúng ta sẽ không ngủ đêm nay."

Một cách chậm rãi lưỡi chúng tôi quyện vào nhau. Một nụ hôn sâu và dài trước khi đôi môi chúng tôi tách nhau ra.

"Ừ, sẽ không ngủ."

Cả màn đêm bao phủ bởi không khí đầy lãng mạn.

Trời gần sáng thì cả hai chúng tôi đã kiệt sức.

Mặc dù chúng tôi vẫn thấy như thế vẫn chưa đủ nhưng ít ra thì chúng tôi cũng đã làm rất nhiều cho đêm cuối cùng ở cạnh nhau.

Chúng tôi vùi sâu vào lòng nhau và thiếp đi trong một vài giờ ít ỏi còn lại.

Chap 36

Góc nhìn của Taeyeon

Chúng tôi thiếp đi được khoảng ba giờ đồng hồ. Lúc cả hai thức dậy thì đồng hồ báo 9h sáng.

Tôi là người thức dậy trước tiên. Jessica vẫn ngủ.

Tôi nằm đó và ngắm nhìn cô ấy.

Tôi nằm choàng tay quanh eo cô ấy. Cô ấy nằm xoay lưng về phía tôi. Cô ấy đang ôm ‘Taengom bé’ trong khi một tay vẫn giữ lấy bàn tay tôi.

Tôi tự hỏi liệu tôi sẽ vượt qua tuần sắp tới thế nào khi không có cô ấy bên cạnh. Tuy nhiên, tôi phải mạnh mẽ vì cô ấy.

Tôi không muốn làm mọi thứ khó khăn hơn cho cô ấy như vốn đã.

Tôi chăm chú ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt cô ấy. Tôi sẽ rất nhớ cô ấy.

Hôm nay sẽ bắt đầu cuộc trải nghiệm không chính thức dành cho tôi.

Đó là trải nghiệm mang tên 'sống mà không có Jessica’. Tôi tự hỏi mình sẽ xoay sở như thế nào.

Đột nhiên có một tiếng bíp vang lên. Đó là âm thanh báo hiệu tin nhắn từ di động của tôi.

Tôi với tay qua người Jessica để lấy điện thoại được đặt trên bàn học. Nó nằm sát bên giường của Jessica.

Vừa lúc tôi đưa bàn tay ra khỏi nắm tay của cô ấy, ngay lập tức cô ấy thức giấc.

"Cậu đi à?" Cô ấy hỏi ngay.

Cô ấy quay người lại và ôm chầm lấy tôi.

"Không, tớ chỉ muốn lấy điện thoại của tớ thôi. Đừng lo. Tớ sẽ dành tất cả thời gian tớ có thể có để ở bên cạnh cậu trước lấy anh ta đến."

Di động tôi báo tin nhắn mới đến là từ Yuri.

Tôi mở nó ra.

‘Tớ vừa đi vào phòng cậu. Cậu ở cùng Jessica hả? Yoona vẫn không biết việc cậu không có trong phòng đâu. Còn nữa, Yoona hỏi cậu có muốn dùng bữa sáng cùng không? Hỏi Jessica luôn nhé? Trả lời nhanh đi. Cô bé nghĩ tớ đang trong phòng cậu hỏi ý kiến cậu đấy.’

"Baby à, Yuri mời chúng ta dùng bữa sáng cùng đấy. Cậu muốn tham gia trước khi đi đón Donghae vào buổi chiều chứ?"

"Tớ chỉ muốn tận hưởng khoảng thời gian này bên cạnh cậu thôi."

"Ừm. Nếu chúng ta không đi Yoona sẽ bắt đầu nghi ngờ. Tớ không nghĩ đó là ý hay lúc này đâu bởi Donghae sẽ đến đây sớm thôi. Đi nào. Chúng ta vẫn ở cạnh nhau mà."

"Ok." Jessica ngoan ngoãn nghe theo.

"Tớ sẽ quay trở về phòng của tớ trước. Lát nữa gặp lại tại căn hộ của tớ nhé?"

"Ok, tớ sẽ nhanh chóng qua đó."

Jessica đặt một nụ hôn lên môi tôi trước khi cô ấy rời khỏi giường.

Tôi thò đầu ra ngoài cửa xem xét xung quanh trước khi rời đi. Rất may là không có ai thức dậy vào giờ này cả. Đang trong kì nghỉ nên mọi người vẫn còn ‘nướng’ trên phòng.

Tôi đi bộ trở lại căn hộ của mình.

Tôi trả lời tin nhắn của Yuri.

‘Ok. Tớ đang trên đường về đây. Giữ chân Yoona trong phòng nhé. Jessica cũng sẽ cùng ăn sáng với chúng ta.’

Tôi nhấn nút gửi tin nhắn.

Khi đã đến căn hộ của mình. Tôi đưa chìa vào ổ, một cách nhẹ nhàng tôi xoay chìa.

Tôi từ từ đẩy cánh cửa mở ra và khóa nó lại.

Tôi rón rén từng bước nhỏ đến phòng của mình. Tôi lẻn vào và đóng cánh cửa lại mà không gây tiếng động.

Tôi thấy giường mình được phá tung cả lên. Chắc hẳn Yuri đã làm thế để phòng trường hợp Yoona qua kiểm tra.

Ngay lúc đó cánh cửa phòng tôi bật mở.

Tôi quay người lại. Là Yoona.

"Chào buổi sáng". Tôi nói một cách ngây thơ.

"Buổi sáng vui vẻ. Ăn sáng nhé?" Yoona chào tôi. Tôi nhận thấy đôi lông mày cô bé nhíu lại khi cô bé mở cánh cửa ra.

Cô bé hẳn đã đoán ra có cái gì đó đáng ngờ khi Yuri mất quá nhiều thời gian để mời tôi dùng bữa sáng. Yoona là cô bé rất nhạy bén.

May mắn đứng về phía tôi, tôi đã quay trở lại thật đúng lúc.

"Có chứ. Yuri đã nói với unnie rồi. Unnie cũng vừa gọi Jessica và cô ấy bảo chút nữa sẽ đến."

"Ok, em đi tắm trước đây." Yoona trả lời.

Cô bé không biểu lộ bất kì biểu hiện không hài lòng nào khi tôi nhắc đến Jessica hôm nay. Tôi đoán Yoona đủ nhạy cảm để có thể thấy trước rằng một tuần sắp tới đây sẽ cực kì khó khăn cho tôi. 

Một lúc sau, mọi người đều có mặt ở căn hộ của tôi. Chúng tôi đã sẵn sàng để đi.

Chúng tôi đi bộ đến xe của Yuri. Mọi người sẽ đến cửa hàng thức ăn nhanh để dùng bữa sáng.

"Tớ mệt quá." Jessica thở dài.

Jessica dùng nó như cái cớ để bám vào cánh tay của tôi.

Bề ngoài, Yoona chỉ biết rằng chúng tôi rất gần gũi như hai người bạn thân. Nên hành động đó cũng không có gì là quá mức.

Chúng tôi gọi rất nhiều món. Chúng tôi tốn khá nhiều thời gian để hoàn tất hết mọi thứ.

Lúc cả bọn quay trở lại căn hộ thì cũng đã 11h30.

Donghae sẽ đến lúc 4h30 chiều. Yuri sẽ đón anh ta. Vì dù sao thì đó cũng là xe của cậu ấy.

Chúng tôi có hơn 4 tiếng nữa. Nhưng thực tế thì chỉ có 3 tiếng nếu trừ đi thời gian chạy ra bến xe.

Tôi bắt đầu có cảm giác hơi khó chịu. Thời gian đang đến rất gần.

Chỉ hình dung thôi mà tôi đã cảm thấy những cơn nhói đau. Thật khủng khiếp. 

Tôi biết Jessica cũng như tôi, cũng không mong đợi điều này đến.

Tôi rất muốn dành khoảng thời gian ít ỏi còn lại ở bên cạnh Jessica, chỉ hai người chúng tôi thôi nhưng không, chúng tôi không thể.

Jessica và Yoona tụ tập tại căn hộ của tôi sau khi chúng tôi quay trở lại từ cửa hàng thức ăn nhanh.

Chúng tôi quyết định xem một bộ phim trong phòng tôi. Bốn người chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài cùng nhau.

Đó là một sự nhồi nhét thật sự nhưng Jessica và tôi đều cảm thấy vui với việc đó.

Chúng tôi được dồn ép sát vào nhau. Tay của chúng tôi để trên đùi và ngón út của tôi và cô ấy khẽ chạm vào nhau.

Bộ film kết thúc thì cũng đã 2h chiều. Chỉ còn 1 giờ nữa.

Tíc tắc, tíc tắc, thời gian không ngừng trôi.

Chiếc đồng hồ có thể ngừng hoạt động nhưng thời gian thì không bao giờ dừng lại.

Sự tuyệt vọng trong tôi đang ngày càng tăng và gây ảnh hưởng mạnh đến tôi.

Tôi muốn dành 1 tiếng cuối này ôm chặt lấy Jessica. Tôi muốn dành khoảng thời gian quý báu này để hôn cô ấy.

Yuri và Yoona không cho chúng tôi cơ hội để làm điều đó. Có lẽ cả hai người họ nghĩ rằng tôi sẽ cần những người bạn bên cạnh bởi hôm nay sẽ là ngày khó khăn với tôi.

Họ cũng đã đúng một nửa. Nay sẽ là một ngày khó khăn và rồi sẽ là một tuần vật vã. Nhưng cái mà họ không biết đó là tôi thật sự muốn dành thời gian bên Jessica hơn, chỉ hai người bọn tôi thôi. 

Tôi chẳng có lí do gì để mà trách họ được. Họ là những người bạn tuyệt vời của tôi.

Chúng tôi bắt đầu chơi các trò chơi điện tử. Tôi chỉ có hai bộ điều khiển nên 4 người chúng tôi thay phiên nhau.

Tôi chỉ còn lại 45 phút. Tôi tuyệt vọng muốn được cảm nhận làn môi mềm mại của Jessica lần cuối.

Tôi cũng có thể cảm nhận điều đó trong đôi mắt của Jessica.

Tôi đứng dậy và đi vào bếp. Tôi cần một ly nước lúc này. Uống nước sẽ giúp tôi bình tĩnh lại.

Tôi rót cho mình một ly nước đầy. Chợt có cánh tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau.

Tôi quay người lại ngay lập tức. Đôi môi của Jessica chạm vào đôi môi tôi.

Chúng tôi hôn nhau say đắm. Vào thời điểm này chúng tôi cũng chẳng còn bận tâm là có ai đó đi vào và bắt gặp chúng tôi hay không nữa.

Đó là nụ hôn cuối cùng chúng tôi trao nhau trước khi Jessica rời đi để đón Donghae.

Chúng tôi trở về phòng một cách riêng lẻ.

Thời gian cũng đến. Jessica hỏi liệu tất cả chúng tôi có muốn cùng đi.

Tôi lịch sự từ chối lời đề nghị. Tôi giả vờ như mình quá mê mẩn trò chơi điện tử mà mình đang chơi.

Tôi thấy Jessica có chút buồn. Cô ấy hẳn nghĩ rằng tôi thà dành thời gian chơi điện tử hơn là chút thời gian ít ỏi còn lại cùng cô ấy trên xe. Thực tế thì tôi sợ hãi việc ở cùng một chiếc xe với Donghae và Jessica.

Yuri hẳn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt tôi. Cậu ấy nói rằng vẫn còn cảm giác khó chịu từ bữa ăn trễ và thấy không được khỏe cho lắm. Cậu ấy nhờ Yoona chở Jessica đi hộ.

Yoona đồng ý. Tôi biết Yoona có thể dễ dàng nhận thấy cách cư xử của tôi không như mọi ngày. Cô bé chỉ không biết chính xác mức độ của vấn đề. Thành thật mà nói, cả Yuri và Yoona đều không hiểu hết mọi chuyện như họ nghĩ họ đã.

Cái mà Yuri thấy là đỉnh của tảng băng trôi. Cậu ấy không thể thấy khối lượng rất lớn những thứ đang ẩn dưới mặt nước.

Còn đối với Yoona, cô nhóc chỉ nhìn thấy đỉnh của tảng băng từ khoảng cách xa gần một dặm. Tảng băng đó sẽ trông rất rất nhỏ trong mắt cô nhóc.

Yuri biết về đêm đầu tiên và đêm cuối cùng chúng tôi ngủ cùng nhau nhưng cậu ấy chỉ nghĩ nó rất đơn giản. Còn Yoona chỉ nghĩ tôi và Jessica là bạn thân.

Tôi muốn nói hết với họ, muốn tâm sự với họ nhưng tôi biết điều đó là không nên. Thật không công bằng đối với Jessica nếu tôi làm thế.

Jessica và Yoona đã rời đi. Nó chỉ vừa xảy ra. Và cảm giác chơi vơi ập tới.

Tôi đang chơi điện tử cùng Yuri nhưng tâm trí hoàn toàn không đặt vào đó.

Khoảng khắc Jessica rời khỏi tôi, cảm giác thật rất tệ. Thêm nữa, những suy nghĩ rằng mình không thể giữ cô ấy trong vòng tay, không thể hôn cô ấy, không thể cảm nhận làn da mềm mại của cô ấy trong vòng một tuần tới càng làm tôi cảm thấy kinh khủng hơn. Hình ảnh cô ấy sẽ đứng cạnh một người khác, người sẽ hôn cô ấy, và sẽ ngủ bên cạnh cô ấy cứ choáng lấy tâm trí tôi, ăn mòn tôi.

Tôi luôn dặn lòng rằng cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi cũng phải mang chiếc mặt nạ vui vẻ, cứng rắn vì Jessica. Tôi không ngừng lặp đi lặp lại ý nghĩ đó trong đầu mình.

Tôi phải đảm bảo không lộ ra bất kì điều gì khiến anh ta có thể có chút nghi ngờ. Nếu anh ta phát hiện ra, nó sẽ là thảm họa.

Tôi liên tục mường tượng hình ảnh cha của Jessica sẽ phản ứng dữ dội thế nào nếu ông ấy phát hiện ra chuyện này. Nó giúp tôi một chút. Nhưng nó cũng chả làm nỗi đau đớn trong tôi giảm bớt là bao.

Nếu nỗi đau mà tôi cảm nhận bây giờ tệ thế này thì liệu sẽ thế nào nữa khi phải nhìn thấy cả hai người họ cạnh nhau.

Chap 37

Góc nhìn của Taeyeon

[ Thứ Hai - ngày đầu tiên Donghae đến ]

Mặc dù thân xác tôi đang nơi đây, bên cạnh Yuri nhưng tâm trí thì đang trôi dạt một nơi rất xa.

Nó bị lấp đầy bởi những suy nghĩ về Donghae và Jessica, những phản ứng của anh ta khi gặp lại cô ấy sau một thời gian dài. Chắc hẳn Donghae sẽ quấn chặt lấy cô ấy.

Những suy nghĩ đó làm tim tôi quặng đau. Mặt nạ vui vẻ của tôi đã không còn có thể giữ được nữa.

Chắc hẳn rằng Yuri đã nhận thấy sự khác thường trong cách cư xử của tôi hôm nay. Hẳn cậu ấy cho rằng tôi có vẻ đau đớn nhiều thế này là do trước đây tôi đã có cơ hội gần gũi về thể chất với Jessica.

Yuri chắc đã nghĩ khi Donghae không có quanh đây thì tôi sẽ không phải đối mặt với sự thật rằng Jessica là hoa đã có chủ.

Nhưng đó chỉ là một phần. Sự thật còn hơn thế. 

Thật sự khổ sở khi biết rằng đó là tình cảm đẹp đẽ xuất phát từ cả hai phía nhưng đồng thời mối quan hệ không chính thức giữa tôi và cô ấy dường như lại bị cả xã hội này phản đối.

Đau đớn hơn nữa là tôi phải chứng kiến cảnh người con gái tôi yêu thật lòng lại ở trong vòng tay của kẻ khác, người mà tôi biết rõ rằng không thể yêu cô ấy nhiều như tôi có thể.

Dù thế nhưng tôi lại không thể làm được gì.

Tôi cố nuốt khan nỗi đau.

Một lúc sau chuông điện thoại ở căn hộ vang lên.

Họ đã về. 100% là thế.

Đó là một thực tế mà tôi phải đối mặt. Tôi phải đấu tranh với bản thân, cố lết đôi chân đến căn hộ của Jessica và phải can đảm chứng kiến cảnh hai người đó cạnh nhau bằng chính đôi mắt của mình.

Không, tôi không có hai trái tim để nỗi đau này được san bớt. Tôi chỉ có một. Một trái tim chỉ dành cho mỗi Jessica.

Yuri đã có những biểu hiện đầy quan tâm. Cậu ấy cho tôi khoảng lặng của mình và cho tôi nắm quyền chủ động quyết định. Tôi không muốn tỏ ra quá đau khổ trước cậu ấy. Tôi buộc mình phải cố cư xử như bình thường. Nếu tôi quá ủ rủ thì mọi chuyện sẽ bị lộ hết.

Tôi không muốn nói cho bất cứ ai biết về Jessica và tôi. Không một ai.

Tại sao chúng tôi cần nói cho Yoona, Yuri về chuyện này khi mà nó cũng sẽ kết thúc?

Tại sao tôi phải cho mọi người một cái cớ để họ phán xét Jessica? Chỉ cần chia sẻ nỗi đau này cùng cô ấy và giữ bí mật chuyện của chúng tôi.

Đó cũng là lý do cho việc Jessica và tôi chưa từng thốt ra 3 từ kì diệu đó với nhau.

Tại sao phải nói "tớ yêu cậu" và khẳng định tình yêu của bạn dành cho một nửa của mình, khi mà biết rằng đến cuối cùng cũng chỉ là sự đau khổ.

Nếu chúng tôi không nói ba từ đó, có lẽ nó sẽ ít đau đớn cho cả hai khi đến lúc buông tay nhau ra. Ít nhất không cần phải biết rằng người kia đã thật lòng yêu mình.

Phủ nhận cũng chả ích lợi gì nhưng mà tôi làm gì khác được chứ?

Tôi giữ nỗi đau cho riêng mình.

Chúng tôi đi bộ đến căn hộ.

Tôi biết cuộc gặp gỡ với anh ta là không thể tránh khỏi.

Tôi hy vọng rằng mình có thể tự chủ để không biểu hiện quá rõ ra ngoài.

Tôi bước lên các bậc thang. Cũng chính là những bậc thang tôi lên xuống hàng ngày nhưng sao hôm nay mỗi bước chân thật nặng nề. Tôi thà leo lên ngọn Everest còn hơn là leo lên những bậc thang này.

Yoona là người ra mở cửa cho tôi và Yuri.

Tôi đã hy vọng rằng họ không có trong phòng khách.

Và đúng thế. Tôi vẫn chưa phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút cho đến khi Yoona nói rằng họ đang ở trong phòng của Jessica.

Cửa phòng của Jessica đang đóng chặt. Tôi đủ thông minh để nhận thức những gì có thể xảy ra sau cánh cửa đóng kín. Như việc chúng tôi đã có những khoảng khắc nồng nàn trong nhiều đêm sau những cánh cửa khép kín. Ý nghĩ về việc Donghae và Jessica sẽ làm những điều tương tự đang dày vò tôi.

Tôi mất kiểm soát trong một thoáng. Tôi đưa tay gõ cửa. Tôi không muốn nhìn thấy họ cạnh nhau, nhưng tôi muốn phá ngang bất kì điều gì mà họ đang tận hưởng trong giây phút này.

Tôi lấy lại bình tĩnh trong khoảng thời gian chờ Jessica mở cửa.

Cô kéo cánh cửa mở ra với hơi thở hổn hển.

Thật quá rõ ràng là họ đang làm chuyện đó.

Tôi cảm thấy tim mình quặng đau. Với từng nhịp đập, cơn đau lại lan truyền một cách chậm rãi. Cảm tưởng như nó lan ra từng tĩnh mạch đến từng sợi dây thần kinh.

Dù thế tôi vẫn giữ nụ cười trên môi. Một nỗ lực tuyệt vời đến tôi còn phải ngạc nhiên.

Rất cố gắng tôi mới có thể chịu được việc ở cùng một nơi với họ, mà giờ thì phải làm hơn thế nữa là phải cười tươi vui vẻ với họ.

Chúng tôi chào hỏi nhau. Anh ấy nói với tôi rằng Jessica đã kể rất nhiều điều về tôi. Ít nhất điều đó cũng xoa dịu nỗi đau một chút.

Tôi thực sự ngạc nhiên rằng cô ấy đã nói về tôi với anh ta. Tôi chưa từng ngồi cho đến hết bất kì cuộc trò chuyện qua điện thoại nào giữa cô ấy và anh ta. Thật tốt khi biết cô ấy nghĩ về tôi ngay cả khi nói chuyện với anh ta.

Màn chào hỏi giữa chúng tôi kết thúc bằng việc Jessica đẩy anh ta về phía giường. Đó là nơi mà Jessica và tôi đã có những khoảng khắc tuyệt vời bên nhau. Giờ thì nó lại là nơi dành cho họ trong cả tuần sắp tới.

Điều đó làm gợn lên những cơn đau dập vào tim tôi. 

Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao mọi người không bao giờ có thể mỉm cười thật sự khi họ đang mang một nỗi đau trong lòng. Nó như thể cố gắng nâng một chiếc xe tải bằng một ngón tay vậy. Điều đó là không thể.

Tôi hẳn là một thiên tài trong việc che giấu cảm xúc của mình.

Có lẽ tình yêu của tôi danh cho Jessica đã một phần giúp tôi giữ cân bằng.

Đau vì yêu. Và tình yêu đó đồng thời giúp tôi thể hiện ra là mình vẫn ổn.

Tôi yêu cô ấy. Tôi không muốn cô ấy cảm thấy tồi tệ với tình hình này.

Tôi yêu cô ấy. Tôi không muốn nỗi đau của tôi làm cô ấy đau lòng.

Tôi không bao giờ nhận ra rằng tôi yêu cô ấy rất rất nhiều cho đến tận bây giờ.

Tôi phải cảm ơn Donghae vì điều đó.

Quãng thời gian còn lại của buổi tối đó chỉ toàn là những sự kiện gây đau đớn khó kiềm lòng.

Sau khi chúng tôi hát mừng sinh nhật, nụ hôn giữa hai người họ như giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

Tôi đã rất khó khăn để ngăn dòng lệ nóng ẩm phản ứng lại với hình ảnh đôi môi họ chạm nhau ngay trước mắt tôi, bờ đê chực chờ vỡ tung.

Tôi biết mình chẳng có quyền gì để đi thẳng đến đó và đưa Jessica đi. Tôi biết mình chả là cái quái gì cả. Đúng thế, chẳng là gì.

Họ có thể hôn và làm bất cứ điều gì họ muốn. Họ có quyền làm như vậy.

Tôi là ai mà can thiệp chứ?

Anh ta là Vua, tôi là ‘the couter Jester’; tên hề.

Nữ Hoàng thuộc về anh ta, còn thằng hề, nó chỉ là một công cụ để mang lại nụ cười trên khuôn mặt của Nữ Hoàng.

Chap 38

Góc nhìn của Taeyeon

[ Thứ Bảy - Đêm trước ngày khởi hành của Donghae ]

Những nỗi đau mà tôi phải vận lộn trong những ngày qua là quá sức chịu đựng đối với bất cứ ai.

Bằng cách nào đó, tôi lại có thể vượt qua được điều đó.

Donghae sẽ rời đi vào buổi sáng hôm sau.

Cả Jessica và Donghae đều đề nghị tôi đi cùng để tiễn anh ta.

Nỗi đau dường như vơi đi một chút khi tôi biết rằng anh ta sẽ sớm rời khỏi đây

Tôi đang trông đợi sự trở lại của Jessica. Thời gian chậm rãi trôi qua và kéo dài đến những ngày cuối tuần mang lại chuỗi cảm xúc đầy rối rắm và phức tạp nơi tôi.

Điều tôi phải làm bây giờ là cố gắng chịu đựng thêm một đêm không có Jessica bên cạnh nữa thôi.

Nói thế chứ nó thật sự không dễ dàng, nhưng ít ra thì cũng đã là ngày cuối cùng.

Tôi nằm dài trên giường.

Có tiếng gõ cửa.

Tôi liếc nhìn về phía cánh cửa phòng.

Yoona bước vào.

Cô nhóc ngồi xuống trên giường ngay bên cạnh tôi.

"Gì thế?" Tôi hỏi với giọng yếu ớt. Tôi không nỗ lực để che giấu tâm trạng không tốt của mình.

Dường như mọi nguồn sức mạnh đều trở nên cạn kiệt bởi những tra tấn cả về thể chất tinh thần.

"Em có một câu hỏi. Làm ơn hãy thành thật trả lời nó." Yoona nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi cảm thấy không thoải mái.

"Em càng nghĩ nhiều về điều đó thì em càng cảm thấy có điều gì đó không ổn..." Cô bé nói và nhìn tôi với một cái nhíu mày.

"Jessica-unnie biết rất rõ việc em với Yuri là một cặp. Em hiểu lý do unnie ngăn em đính chính với Donghae về sự hiểu lầm của anh ta về mối quan niệm của em và unnie. Vì unnie không muốn anh ta có chút ý nghĩ rằng unnie có quan tâm đến Jessica-unnie. Mặt khác thì Jessica-unnie chả có lý do gì để không nói với anh ta về sự hiểu lầm đó, nhưng đến giờ thì unnie ấy vẫn chưa hề giải thích với anh ta. Thế, nói em biết tại sao lại thế?"

"Điều đó phải chăng em nên hỏi Jessica chứ. Làm thế nào mà unnie biết được chứ.." tôi muốn kéo chệch hướng câu hỏi của cô bé.

"Có chắc là unnie không biết gì không? Có lẽ em nên đi thẳng đến căn hộ của Jessica-unnie ngay lúc này và hỏi điều đó ngay trước mặt của Donghae." Yoona đe dọa.

Cô nhóc có khả năng làm điều đó. Đó là điều tôi dám chắc. Cô bé là người có thể nói là làm.

Tôi giữ im lặng một lúc. Tôi phải đánh giá nhanh tình hình trước khi đưa ra câu trả lời cho cô nhóc. Thực tế việc tôi đã ngụp lặn trong nỗi đau vài ngày qua đã gây khó khăn cho các hoạt động của não bộ.

"Vậy, unnie có bất kỳ lời giải thích hợp lý nào cho em không?" Yoona đang kéo quân bài 'Em cho unnie một cơ hội cuối cùng thế nên tốt nhất là tận dụng nó thật tốt hoặc không thì em sẽ làm theo cách của em’.

Tôi không còn sự lựa chọn khác.

"Thì .." Tôi nói một từ. Tôi cần có chút thời gian để suy nghĩ phải nói gì tiếp theo.

"Vâng, tiếp đi ạ." Yoona thúc giục tôi.

Tôi nghĩ về những gì Jessica đã nói trong buổi trưa nay khi Donghae đến tham quan căn hộ và ngồi lại đấu vài ván trên trò chơi điện tử với tôi.

"Không. Vì rõ ràng là Taeyeon giỏi hơn oppa. Em cùng phe với cậu ấy."

Không lẽ Yoona hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của Jessica dành cho tôi? 

Liệu cô bé có giải mã được ẩn ý mà Jessica đang muốn nói với Donghae rằng tôi là người yêu tuyệt vời và lý tưởng hơn anh ta và rằng cô ấy đang trong mối quan hệ lãng mạn với tôi.

Anh ta thì quá chậm hiểu và cũng không đủ nhạy bén để nhận ra nhưng Yoona thì khác, cô bé rất sắc bén.

Nếu cô nhóc đã nhận biết được điều đó mà tôi lại nói dối nữa thì tôi chỉ có đường chết.

Kể cả khi cô nhóc chưa nhận ra, thì với bản tính tò mò, cô bé sẽ càng tìm hiểu sâu hơn. Mà nếu cô nhóc càng đào sâu vào thì sớm muộn gì cũng phát hiện ra sự thật. Và thế thì tôi cũng sẽ chết.

Tôi nhanh chóng lướt qua các khả năng. Đã đến lúc quyết định.

"Được rồi Yoona. Em phải hiểu rằng cả Yuri và em đều là những người quan trọng với unnie. Nếu được lựa chọn, unnie sẽ không bao giờ giấu giếm cả hai người bất cứ điều gì cả." Tôi nói chân thành.

Cô bé giữ ánh nhìn lạnh cả xương sống. Cô bé biết ngay tôi đang che giấu điều gì đó ngay thời khắc tôi nói điều đó.

"Thế chính xác có chuyện gì giữa Jessica-unnie và unnie?"

"Cả hai... Jessica và unnie.. Hai người.. Unnie không biết nói sao nữa.. Unnie.. Jessica.." Tôi khó khăn tìm kiếm từ ngữ thích hợp.

Không phải rằng tôi gặp rắc rối như thế bởi tôi sợ hãi. Mà là bởi tôi thật lòng cũng không biết mối quan hệ giữa Jessica và tôi phải gọi là gì nữa.

"Ừm, ok. Jessica với Donghae là chính thức đúng không nào? Còn Jessica và unnie thì bên nhau một cách không chính thức."

"Và unnie chưa bao giờ nghĩ đến việc nói điều đó với em. Thế Yuri-unnie có biết gì về điều này không?" Yoona tiếp tục thẩm vấn.

Đó là một trong những lý do khiến tôi kiềm chế không nói với Yuri ngay từ đầu. Tôi không muốn cậu ấy bị kéo vào làm người đứng giữa trong mớ phức tạp này. Nếu Yuri biết và cậu ấy giữ bí mật với Yoona, thì mối quan hệ của họ sẽ đổ vỡ ngay lập tức.

"Không, Yuri không biết gì hết. Jessica và unnie đã giữ kín với tất cả mọi người."

"Giờ thì nó lý giải được sự đau đớn cùng cực mà unnie đã chịu đựng. Em đã bảo là unnie sẽ khóc mà đúng không? Unnie đã khóc đúng không nào? Jessica-unnie đang cố làm gì thế này? Unnie ấy thích thú với việc gây ra nỗi đau cho unnie như thế sao? Tại sao unnie ấy lại đồng ý cùng unnie làm điều sai trái đó? Tại sao unnie ấy không chấm dứt hẳn với Donghae và đến với unnie? Tại sao unnie ấy lại phải lén lút thế? Hoặc là yêu unnie hoặc là yêu anh ta. Liệu unnie ấy có biết nỗi đau đã gây ra cho unnie không? Liệu có biết được unnie phải khó khăn thế nào khi bị kéo vào tình huống này không thế????" Yoona trông càng lúc càng tức giận hơn.

Cô bé cảm thấy rằng cần phải ngăn chặn nó. Cô bé rất ghét những mối quan hệ lén lút.

"Cô ấy cũng có chuyện khó nói trong vấn đề này. Đừng vội kết luận hay phán xét cô ấy. Gia đình của cô ấy là vấn đề mấu chốt. Cô ấy không yêu Donghae nữa nhưng cha của cô ấy sẽ không bao giờ cho phép cô ấy chia tay với anh ta. Ông ấy sẽ không bao giờ cho phép cô ấy hẹn hò với một cô gái. Cô ấy càng không thể đối đầu hay chống lại ông bởi cô ấy lo lắng cho mẹ. Phải hiểu rằng điều này cũng chả dễ dàng gì với cô ấy đâu."

"Dù thế nó cũng không phải cái cớ để làm unnie phải lòng với unnie ấy như thế. Nó không đúng chút nào. Unnie ấy chỉ dụ dỗ và mớm cho unnie những ảo tưởng." Yoona tức giận với những lời bênh vực của tôi cho Jessica.

"Nó không phải ảo tưởng. Cô ấy cũng chẳng dụ dỗ gì cả.. Cả unnie và Jessica có sự hiểu biết và cảm thông lẫn nhau khi cả hai bắt đầu mối quan hệ. Cả hai đều biết rằng nó sẽ kết thúc vào một ngày nào đó và rằng cô ấy sẽ phải quay trở về với cuộc sống bình thường của cô ấy. Unnie và Jessica đều đã lựa chọn như thế. Hậu quả của nó thế nào đi nữa thì cả hai cũng sẽ phải tự gánh chịu." Tôi tiếp tục giải thích cho Yoona.

"Ồ thế giờ cả hai người định thế nào nữa đây?" câu hỏi của Yoona đã vô tình kích hoạt một chuỗi những suy nghĩ trong đầu tôi.

Đây là câu hỏi mà tôi cũng đã suy ngẫm trong vài ngày qua. Những cảm xúc đã ảnh hưởng đến tôi. Ý nghĩ về viễn cảnh kết dường như không còn hấp dẫn nữa.

Tôi muốn có một sự lựa chọn. Nhưng tôi không biết liệu điều đó có đúng.

"Vậy unnie định sẽ làm gì sau khi tất cả những chuyện này kết thúc?"

"Unnie... không biết…"

Chap 39

Góc nhìn của Taeyeon

Chúng tôi lái vào bãi đậu xe. Jessica đỗ xe lại.

Cuối cùng chúng tôi cũng lại được ở bên nhau. Donghae đã rời đi. Nhưng chỉ lúc này thôi.

Tôi cuối cùng cũng đã nói ra 3 từ đó với Jessica.

Tôi lo lắng không biết cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào khi nghe những từ đó nữa.

Cô ấy không trả lời. Chúng tôi giữ im lặng với nhau trong suốt quãng đường về.

Sự im lặng của tôi trông có vẻ tự tin nhưng trong lòng tôi lại rất lo sợ.

Tôi đã phải dũng cảm lắm mới dám nói ra những từ đó.

Yoona đã chất vấn tôi vào hôm trước. Thế là tôi đã thú nhận cho cô nhóc chuyện giữa hai chúng tôi.

Nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội để nói chuyện này với Jessica.

Tuần vừa rồi như một chuyến đi tới địa ngục và trở về.

Thành thật mà nói, tôi vẫn còn cảm thấy nặng nề từ những cảm xúc trải qua những ngày vừa rồi.

Tôi cảm thấy như mình mất đi một phần trái tim và linh hồn trong thời gian đó vậy.

Bây giờ tôi đã là một con người khác.

Những vết sẹo cảm xúc đã được bỏ lại phía sau.

“Jessica. Tớ có điều này muốn nói với cậu.” 

Cô ấy vừa ra khỏi xe. Tôi thì đang đứng bên cạnh cửa phía ghế ngồi của tôi.

“Chuyện gì vậy?” Cô ấy hỏi. Cô ấy chờ đợi câu trả lời của tôi.

“Uhm... Chuyện là Yoona đã biết về bọn mình. Hôm qua em ấy đến và hỏi tớ về mọi chuyện. Tớ đã kể với em ấy. Tớ không còn lựa chọn nào khác.”

Tôi chờ đợi phản ứng của Jessica. Tôi không chắc cô ấy sẽ ổn với chuyện đó.

Jessica bước tới và nắm lấy tay tôi.

“Em ấy biết rồi sao? Không phải chuyện đó rất tuyệt sao. Bây giờ thì chúng ta có thể công khai ở bên nhau. Không cần phải lén lút nữa.” Jessica cười

Vậy mà tôi cứ lo sợ rằng cô ấy không muốn mọi người biết về chuyện chúng tôi.

“Uhm. Có lẽ cậu đúng.” Chúng tôi nắm tay nhau và quay về căn hộ của tôi.

Chúng tôi bước vào cửa. Yoona và Yuri đang ăn trưa cùng nhau.

“Hai người đã về rồi à. Còn một ít cơm chiên kim chi đó. Muốn ăn không?” Yuri nồng nhiệt nói với chúng tôi.

Yoona thì chỉ im lặng ngồi ăn.

Tôi biết Yoona đang rất khó chịu với Jessica. Sẽ rất khó để họ có thể đối xử bình thường với nhau.

Tôi nhìn Yuri. Cậu ấy đáp lại tôi bằng một cái nhìn tuyệt vọng.

Cậu ấy sẽ cố gắng nói chuyện với Yoona nhưng chúng tôi có lẽ phải làm việc đó ngay bây giờ.

Còn gì khó khăn hơn việc bị mắc kẹt giữa hai cô gái cơ chứ. Một người thì là bạn thân của tôi và người còn lại là người con gái tôi yêu.

Jessica ngồi xuống. Tôi lấy đồ dùng cho cả hai người chúng tôi.

Tôi lấy cơm và chúng tôi ăn cùng nhau.

Bữa trưa diễn ra trong không khí đầy ngượng ngùng.

Thật may cho tôi là có Yuri trò chuyện cùng Jessica nên nó trông cũng không tệ lắm.

Yoona thật sự rất im lặng trong suốt bữa trưa.

Việc đầu tiên là cô ấy luôn ở đó khi tôi chán nản. Và việc còn lại là chấp nhận Jessica.

Chuyện này sẽ không dễ dàng gì.

Khi chúng tôi đã ăn xong. Yoona chỉ đứng dậy và quay về phòng Yuri.

Yuri nói chuyện với chúng tôi thêm một chút rồi cũng nhanh chóng quay về phòng.

Jessica và tôi cùng nhau dọn dẹp.

“Yoona cư xử khá lạ nhỉ?” Jessica nói khi đang rửa chảo.

“Uhm, em ấy thất vọng vì tớ đã nói dối.”

Tôi biết nó không phải là lý do thật sự. Em ấy đang tức giận vì cách cư xử của Jessica. Yoona cảm thấy những điều đó thật vô trách nhiệm và thiếu quyết đoán. 

“Ồ. Tớ xin lỗi.” Jessica xin lỗi tôi.

“Ngốc à. Sao cậu phải xin lỗi chứ? Đó không phải là lỗi của cậu. Tớ có lựa chọn riêng của mình. Cậu cũng có lựa chọn của cậu. Không ai có lỗi cả.”

Rửa chén xong. Chúng tôi quay về phòng.

Khoảnh khắc chúng tôi bước vào trong phòng. Jessica liền khóa cánh cửa phía sau chúng tôi lại.

Cô ấy đẩy tôi tiến về phía giường và ấn tôi xuống.

“Bây giờ thì nên tiếp tục những gì mà chúng ta còn làm dở nào…” Jessica nói với giọng tinh nghịch.

Cô ấy mân mê những ngón tay dọc theo gò má tôi.

Tôi nhắm mắt lại. Cảm giác như ở thiên đường vậy.

Jessica đã trở lại.

Tôi cảm nhận được đôi môi mềm mại chạm vào môi tôi.

Như là ảo giác vậy. Jessica lại là của tôi lần nữa.

Giọt nước mắt lăn dài từ mắt tôi. 

Jessica khựng lại.

Cô ấy ngả nhẹ ra sau.

“Taeyeon ah.. Sao cậu lại khóc? Cậu không vui khi tớ quay lại sao.”

“Không phải thế Jessica. Tớ rất vui vì cậu đã quay lại. Cậu không biết tớ nhớ cảm giác được ở bên cậu như thế nào đâu. Tớ chỉ là quá hạnh phúc khi cậu quay lại.”

“Tớ cũng rất hạnh phúc khi lại được ở bên cậu.”

Jessica vẫn còn nằm dài trên người tôi.

“Nào nào. Nằm xuống cạnh tớ đi. Tớ cần ôm cậu ngay.”

Cô ấy rời khỏi người tôi và nằm xuống bên cạnh. 

Cô ấy dúi đầu vào cổ tôi.

Cô ấy vòng tay ôm quanh eo tôi. Tôi kéo cô ấy lại gần hơn nữa.

Tôi vuốt nhẹ tóc cô ấy.

Tôi nhớ mùi hương này.

Tôi nhớ sự tiếp xúc giữa cơ thể của hai chúng tôi.

Tôi nhớ những sự tiếp xúc từ cô ấy.

Mặc dù cô ấy đang ở ngay cạnh tôi. Nhưng vẫn có thứ gì đó rất khác.

“Jessica…Tớ cần cậu.”

Tôi chuyển những cảm xúc của tôi thành lời.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất cần cô ấy.

“Tớ biết. Tớ ở đây mà.”

Cô ấy nhẹ nhàng chạm vào má tôi.

Cô ấy ngẩn đầu lên và hôn vào bên má còn lại.

Bỗng nhiên hình ảnh Donghae và cô ấy hôn nhau vụt hiện lên trong đầu tôi.

Rùng mình. 

Tim tôi đập nhanh hơn. Tôi có thể cảm thấy tai tôi đang đỏ dần lên. 

Tôi vẫn còn cảm giác đau đớn. Tôi cố gắng kiểm soát lại cảm xúc của mình. 

Tôi hoàn toàn bị sụp đổ. 

Tôi không thể có được lời giải thích nào cho những gì bên trong tôi đang cảm thấy. Đây 

là lần đầu tiên tôi có cảm giác này. 

Nó quá mới mẻ với tôi. 

Cô ấy đã ở bên tôi rồi nhưng tại sao tôi vẫn thấy bị tổn thương như vậy. 

Đây chính là cái bóng đen mà hắn ta đã để lại. 

Cái suy nghĩ Jessica sẽ một lần nữa rời khỏi tôi thật quá mức chịu đựng. 

Nếu bạn bị bắn bởi một viên đạn thì sau đó bạn sẽ cảm thấy rùng mình khi nhìn thấy một khẩu súng cho dù nó có được nạp đạn hay không. 

Tôi vừa bị bắn bởi một viên đạn và tôi đang gặp rắc rối với việc giữ lấy khẩu súng đó. 

Một mối quan hệ không day dưa ban đầu nhưng nay đã trở thành mối tình sâu đậm. 

Đã quá trễ để có thể hối hận. 

“Tớ đã nhớ cậu.” Jessica nhẹ nhàng nói. 

“Tớ vẫn nhớ cậu.” Tôi nói và ôm chặt cô ấy hơn.

Tôi không thể chịu nổi việc mất Jessica lần thứ hai. 

“Đừng bao giờ rời khỏi tớ nữa.” Tôi đã đưa ra một đề nghị bất khả thi cho cô ấy.

Cô ấy ngồi dậy và nhìn vào ánh mắt tôi.

Một tay đặt nhẹ trên má phải của tôi.

“Taeyeon ah, có chuyện gì với cậu vậy? Cậu ổn chứ?” Cô ấy lo lắng hỏi

“Không có gì cả. Chỉ là tớ quá yêu cậu thôi. Nếu cậu chưa nghe rõ ngay lần đầu tớ nói, thì tớ sẽ nói lại một lần nữa.”

Tôi nhẹ nhàng dùng tay trái vén nhẹ tóc cô ấy sang một bên.

Tôi nhìn vào mắt cô ấy.

"Tớ yêu cậu.” 

Chap 40

Góc nhìn của Taeyeon

Tôi giựt mình tỉnh dậy bởi âm thanh va đập của những hạt mưa vào tấm kính cửa sổ.

Jessica dúi sát người vào tôi.

Đây là đêm đầu tiên chúng tôi ở cạnh nhau sau một khoảng thời gian dài xa cách.

Ít ra tôi cũng không phải cô đơn nữa.

Jessica đang ngáy nhẹ nhàng. Trông thật dễ thương. Cô ấy hẳn đã không có những giấc ngủ ngon kể từ khi Donghae đến thăm.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy.

Thật tuyệt khi lại được ở gần cô ấy như thế này.

Cảm giác như đang ở thiên đường vậy.

Tôi tỉnh giấc và nằm đó khá lâu. Tôi chỉ muốn giữ lại từng khoảnh khắc được ở bên cô ấy.

Sau một hồi thì tôi cảm thấy khát nước.

Thật cẩn thận, tôi rút tay mình ra. Cô ấy trở mình nhưng không tỉnh dậy.

Tôi ngồi dậy và mở cửa ra khỏi phòng.

Tôi đang tính đến nhà bếp và lấy cho mình một cốc nước thì nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng Yuri.

Họ đang nói chuyện khá lớn tiếng với nhau.

Tôi dừng bước.

“Kwon Yuri, có biết mình đang nói về cái quái gì không thế. Thật là vớ vẩn.”

Tôi đứng đó và lắng nghe.

“Có chuyện gì với em vậy, miễn là họ hạnh phúc với sự lựa chọn của họ thì chúng ta nên ủng hộ họ chứ. Tại sao em lại cư xử như thế? Chúng ta nên tôn trọng sự lựa chọn của họ và chấp nhận tình hình này.”

Yuri có vẻ hơi thất vọng.

“Yuri không thấy đến cuối cùng thì Taeyeon-unnie sẽ là người duy nhất chịu tổn thương sao? Jessica-unnie đang tỏ ra ích kỉ. Unnie ấy đang tận hưởng khoảng thời gian này cùng với Taeyeon-unnie và sau đó thì bỏ đi và có một đám cưới hạnh phúc với Donghae. Vậy thì lúc đó Taeyeon-unnie sẽ phải làm gì đây? Họ nên kết thúc mọi thứ ngay từ bây giờ. Hãy nhìn vào Taeyeon-unnie của tuần vừa rồi đi. Unnie ấy hoàn toàn hóa thành một cái thây ma. Những gì unnie ấy làm chỉ là vùi mình trong phòng. Yuri không thấy rằng unnie ấy đã phải chịu bao nhiêu tổn thương rồi sao? Thật là điên rồ mà. Em không ngờ là Yuri lại đang ủng hộ họ. Có lẽ chúng ta không hợp nhau.”

Tôi biết Yoona đang nói với sự giận dữ.

“Em đang nói về cái gì vậy. Chuyện đó thì dính dáng gì tới chúng ta chứ. Vậy là bây giờ em muốn chia tay phải không? Đây là cái kiểu tình yêu mà chúng ta đã dành cho nhau phải không? Vậy thì cả thế giới cũng nên chia tay nhau hết đi? Taeyeon nên kết thúc chuyện tình cảm với Jessica và chúng ta cũng thế. Đó là thứ em muốn chứ gì. Là giải pháp tốt nhất đúng chứ? Chia tay chính là giải pháp tốt nhất cho mọi thứ. Nếu đó là những gì em muốn thì được thôi. Mỗi người đi một hướng riêng vậy. Mọi người có thể sống đau đớn như trong địa ngục và rồi chết!”

Yuri đang rất giận. Cậu ấy hiếm khi như vậy.

Yuri mở cửa bước ra. Nó làm tôi giựt mình.

Tôi có thể thấy Yuri cũng khá bất ngờ. Tôi đoán là cậu ấy không mong chờ một ai đó đứng ngoài cửa phòng.

Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt bực dọc và đi thẳng vào nhà bếp.

Tôi cảm thấy tệ vì họ cãi nhau vì chuyện của tôi.

Tôi đi theo Yuri vào bếp.

Cậu ấy đang rót cho mình một ly nước. Tôi cũng rót cho tôi một ly.

Tôi dựa vào thành kệ giữa tủ lạnh và bồn rửa. 

Yuri thì đứng đối diện bồn rửa.

“Này. Tớ xin lỗi, vì chuyện của tớ mà hai người cãi nhau. Tớ chắc rằng Yoona chỉ nói vậy trong cơn tức giận thôi. Tớ cũng đảm bảo rằng em ấy yêu cậu.”

“Tớ biết chứ. Nhưng mà em ấy quá cứng đầu. Tớ không biết phải làm thế nào luôn.”

“Ừ. Em ấy là một đứa nhóc rất ngoan cố. Vẻ ngoài trông có vẻ rất kiên cường nhưng thực chất lại rất mềm yếu.”

Yuri trông có vẻ đã dịu lại.

“Tớ có hơi quá đáng không?” Yuri lo lắng hỏi.

“Cậu có hơi *** gắt với em ấy ở cái câu cuối đấy.”

“Ừ. Nhưng em ấy nên bắt đầu học cách chấp nhận và tha thứ nhiều hơn. Không phải mọi thứ trong cuộc sống chỉ có hai màu đen và trắng. Nó còn có rất nhiều mảng màu xám trong cuộc sống nữa. Nếu em ấy không học được điều đó, thì cuộc sống này sẽ rất khó khăn với em ấy. Giờ thì tớ nên làm gì đây?”

“Tớ sẽ giúp cậu. Dù sao chuyện này cũng do tớ gây ra. Chỉ cần quyết đoán khi quay trở về phòng. Hãy tin ở tớ lần này.”

Tôi để chiếc ly rỗng vào bồn rửa.

Tôi đi về phía phòng Yuri.

Tôi hé mắt nhìn vào khe nứt trên cửa.

Yoona đang ngồi trên giường. Em ấy đang âm thầm khóc.

Tôi bước vào phòng. Em ấy lau vội những giọt nước mắt khi nghe tiếng cửa mở.

Khi em ấy quay lại và thấy người đó là tôi chứ không phải Yuri, em ấy ngay lập tức chộp lấy gối của Yuri và ném về phía tôi.

“Tất cả là lỗi của unnie đó.” Rồi lại òa khóc.

Em ấy đang khóc vì cảm thấy vừa thất vọng vừa khó chịu bởi những lời nói *** gắt của chính em ấy.

Em ấy lo sợ về việc Yuri thật sự sẽ kết thúc mọi thứ. Em ấy hẳn đã rất bất ngờ vì Yuri lúc nào cũng rất ân cần nhưng ban nãy thì lại hoàn toàn khác. Em ấy chưa bao giờ thấy Yuri nổi cơn như vậy.

“Tại sao đó lại lỗi của unnie được chứ? Không ai buộc em phải nói cái câu đó cả. Nếu em đã chuẩn bị để nói những thứ như vậy thì em cũng nên chuẩn bị để đón nhận hậu quả của nó chứ. Unnie chưa bao giờ thấy Yuri giận đến vậy. Em đã mắc một sai lầm nghiêm trọng rồi đó.”

Tôi lắc đầu nói. Tôi đang cố ý làm em ấy sợ.

Yoona trông có vẻ lo lắng.

“Nhưng em yêu Yuri. Em không muốn chia tay đâu. Em chỉ là quá tức giận.” Em ấy nói giữa những tiếng nấc.

“Ờ vậy thì chuyện đó là phụ thuộc vào Yuri nếu cậu ấy còn muốn ở bên em. Những gì unnie có thể nói là nếu Yuri có quyết định đây là kết thúc. Thì vẫn còn unnie ở đây.”

Ngay lúc đó Yuri bước vào phòng. Tôi nháy mắt với cô ấy.

“Sao em vẫn còn ở đây? Vì chúng ta không nên ở cùng nhau nữa, Yuri nghĩ em về rồi chứ.” Yuri nghiêm túc nói.

Yoona nhìn tôi cầu cứu.

Tôi nhún vai.

Yoona cau mày nhìn tôi và bước về phía Yuri.

Em ấy nắm lấy tay Yuri.

“Nhưng em muốn ở cạnh Yuri... Ban nãy chỉ là em đang tức giận và những từ ngữ đó cứ vô thức thoát ra khỏi miệng em.” Yoona trông cứ như là một đứa trẻ đang cầu xin sự tha thứ vậy.

Em ấy ôm lấy Yuri.

Yuri giữ lấy vai Yoona và đẩy em ấy ra.

“Em nói là em không có ý đó? Vậy thì tại sao em lại nói ra? Yuri nghĩ em chỉ nên nói khi em thật sự có ý đó thôi chứ, và nếu em đã nói ra thì là có nghĩa là em nghĩ vậy.” Yuri tiếp tục, cậu ấy vẫn để tay trên vai Yoona.

Chúng tôi đang gài em ấy để có thể hiểu được tình thế của Jessica.

“Em không hề có ý đó. Em yêu Yuri. Em muốn ở cạnh Yuri.” Yoona năn nỉ.

“Vậy thì tại em lại nói như vậy chứ?”

“Em vì giận quá mất khôn. Kể cả khi em không nói em yêu Yuri thì nó cũng không có nghĩa là em không yêu Yuri đâu. Nếu em nói em không muốn ở cạnh Yuri thì nó cũng không có nghĩa là em thật sự không muốn ở cạnh Yuri.”

Hoàn hảo. Câu nói hoàn hảo.

“Vậy bây giờ em đã biết không phải cái gì trông vậy thì nó sẽ là vậy rồi phải không. Jessica yêu Taeyeon mặc dù cô ấy vẫn ở bên Donghae. Dù cô ấy không nói với Donghae là cô ấy không muốn ở với anh ta, thì cũng không có nghĩa là cô ấy muốn ở với anh ta. Dù cô ấy ở cạnh Donghae không có nghĩa là cô ấy không yêu Taeyeon. Vậy thì sao em phải *** gắt với Jessica? Taeyeon đã là một người trưởng thành rồi. Cậu ấy có thể đương đầu mọi chuyện. Cậu ấy biết kết cuộc nhưng cậu ấy vẫn chọn cách tiếp tục. Với tư cách là những người bạn tốt chúng ta nên để họ tận hưởng những giây phúc hạnh phúc. Cuộc đời này rất ngắn ngủi. Và nó cũng khó đoán. Không phải mọi thứ chỉ có đúng hoặc sai. Và chúng ta là ai mà có thể nói rằng Taeyeon sẽ chịu tổn thương khi mọi thứ kết thúc. Chúng ta không phải thần thánh. Không có gì chắc chắn 100% cả. Nếu em không thử thì em sẽ không biết được. Em hiểu ý Yuri rồi chứ Yoona?”

Yoona ngoan ngoãn gật đầu.

Câu nói của Yuri khiến tôi thức tỉnh. Trong thời gian qua tôi chỉ có thể nghĩ đến kết thúc. Tôi đã trở nên tiêu cực về tình hình này. Vậy thì tôi có khác gì Yoona đâu chứ?

Trong giây phút đó, những lời nói của Yuri đã giúp tôi. Tôi đã tìm được hướng đi của mình.

“Vậy có nghĩa là chúng ta vẫn bên nhau phải không?” Yoona rụt rè hỏi

“Tất nhiên rồi cô ngốc. Yuri yêu em nhiều lắm, làm sao mà có thể để vấn đề nhỏ nhặt này chấm dứt mối quan hệ của chúng ta chứ.”

Họ hôn nhau.

“Được rồi… Tới lúc tớ nên rời khỏi đây rồi.” Tôi vọt ra ngoài. Tôi nghe tiếng cười của hai người đó vọng đằng sau.

Tôi quay trở về phòng và đóng cửa lại.

Tôi leo lên giường. Ôm lấy Jessica.

Tôi sẽ không bao giờ buông cô ấy ra nữa đâu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro