Chap 48+49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 48

Góc nhìn của Taeyeon

Tôi căm ghét điều này, rằng phải luôn tự nhắc nhở bản thân rằng Sica không phải của tôi.

Tôi muốn cô ấy là của tôi. Tôi không muốn chia sẻ cô ấy với hắn ta. Nhưng tôi không được lựa chọn. Quyền lựa chọn nằm trong tay cô ấy.

Cuộc trò chuyện đó khiến tôi cảm thấy tệ hơn. Việc cả ngày bị Jessica cho ăn bơ còn chưa đủ hay sao mà giờ tôi phải chính tai nghe cô ấy nói ‘Em cũng yêu anh’ với người khác nữa.

Cuộc sống của tôi ‘vui vẻ’ thế đấy. Thật bế tắc. Tức giận. Máu như sục sôi vì cơn giận. Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác này trước đây.

Cảm giác bất lực. Tôi đang kẹt trong tình huống mà tôi không thể tự kiểm soát. Bố cô ấy thích tôi thì sao chứ? Mẹ cô ấy thích tôi thì sao nào? THÌ ĐƯỢC CÁI QUÁI GÌ NÀO?

Sự thật thì tôi vẫn là 1 đứa con gái. Và sự thật thì Sica cũng là 1 đứa con gái. Chúng tôi đều được sinh ra trên Trái đất này với hình dáng của những thiếu nữ. Tôi sẽ không bao giờ có thể thắng Donghae ở mặt đó.

Tôi có thể hoàn hảo về mọi mặt, nhưng tôi không bao giờ có thể trở thành 1 chàng trai.

Tôi gần như đã bật khóc. Sự thất vọng, sự phiền phức, tất cả cảm xúc này khiến tôi vô cùng điên mất.

Tôi muốn đấm vào tường cho đến khi những khớp tay vỡ ra. Tôi muốn đập đầu thật mạnh vào bàn. Tôi có quá nhiều nỗi đau chất chứa bên trong. Ai có thể hiểu thông những dày vò trong lòng của tôi chứ?

Đôi khi tôi ước rằng Sica có thể cảm nhận được nỗi đau của tôi. Thật tàn nhẫn khi nghĩ như thế, nhưng tôi ước cô ấy có thể hiểu cảm giác mà tôi phải chịu đựng.

Tôi chỉ ước có thêm chút yêu thương. Chỉ muốn được gần bên cạnh cô ấy. Tại sao cô ấy không thỏa mãn ước muốn của tôi chứ, chỉ là nắm tay thôi mà? Tại sao cô ấy không nói rằng cô ấy yêu tôi chứ? Những cử chỉ nhỏ như thế thôi cũng là liều thuốc giảm đau cho tôi rồi.

Tôi dám cược với bạn rằng địa ngục nếu đem so sánh với nỗi đau mà tôi phải chịu đựng lúc này thì nó sẽ chỉ như vùng đất thần tiên thôi.

Lần đâu tiên tôi có cảm giác bị đánh bại.

Tôi rời khỏi phòng. Tôi không muốn ở gần Sica. Tôi sợ rằng mình sẽ mất kiểm soát. Tôi sợ rằng mình sẽ tạo ra một đống lộn xộn không kiểm soát được.

Tôi là người lí trí. Tôi thường ít khi mất tự chủ. Nhưng lần này tôi phải đánh vật để giữ bình tĩnh.

Cảm giác như tôi đang ở giữa đại dương mênh mông. Tôi đã phải đứng nước quá lâu và điều đó khiến tôi kiệt sức.

Tôi cần phải lấy cho mình 1 ly nước khác thôi. Có vẻ như nước là niềm an ủi của tôi. Mỗi khi tôi không vui, tôi đều thích uống 1 ly nước.

Tôi lại xuống bếp.

Tôi rót ra 2 ly nước đá. Vâng, 2 ly nước đá vào mùa đông. Bạn có thể nói tôi điên, bởi vì tôi cũng nghĩ mình thật sự điên mất rồi.

“Taeyeon? Cậu ổn chứ?” tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng từ phía sau.

Tôi đặt cốc nước xuống bàn, tiếng những viên đá va vào thành ly kêu leng keng.

Tôi quay lại và thấy Tiffany trong bộ pajama của cô ấy. Cô ấy tiến lại gần tôi.

Cô ấy chạm vào má, rồi lại chạm vào trán tôi.

“Cậu sao thế? Nhìn cậu có vẻ không ổn lắm.” Có thể thấy rằng Tiffany thật sự quan tâm.

Kể cả khi cô ấy không biết chính xác chuyện gì xảy ra nhưng cô ấy vẫn có thể nhận ra được có gì đó không ổn.

“Không có gì cả đâu. Chỉ là có chút không vui.” Tôi không biết tại sao mình lại nói thế nữa. Tôi nghĩ Tiffany cho tôi cảm giác thoải mái khi ở gần.

“Awww. Phấn chấn lên đi.” Tiffany kéo tôi lại gần và ôm lấy tôi.

Lúc đó tôi chỉ muốn khóc. Kể cả 1 người mới gặp cũng có thể cho tôi nhiều sự quan tâm tôi hơn cô gái mà tôi yêu say đắm.

Tôi đáp trả cái ôm. Nó khiến tôi cảm thấy ổn hơn.

Chúng tôi đã giữ như thế chừng 1 phút hoặc hơn. Sau đó tôi chủ động buông ra.

“Cám ơn cậu. Cám ơn vì đã giúp tớ thấy khá hơn.”

“Đừng nói vậy.” Tiffany nói với 1 nụ cười. Mỗi khi cười thì đôi mắt cô ấy đều biến mất.

Tiffany nắm lấy tay tôi.

“Nào đi lên thôi. Cậu có thể tâm sự với tớ nếu cậu muốn. Đừng xem nó là điều bắt buộc, hãy coi nó như sự lựa chọn nhé.” Cô ấy nói.

Một cô gái tốt. Không giống Sica, Tiffany biểu lộ tình cảm ra ngoài nhiều hơn.

“Cám ơn lời đề nghị của cậu.” Tôi biết là sẽ không bao giờ có thể nói với cô ấy về chuyện của Sica và tôi, nhưng cũng thật sự biết ơn vì cô ấy đưa ra đề nghị như thế.

Chúng tôi đã tới lầu 3. Tôi nhìn vào cánh cửa ở phía cuối hành lang. Tôi vẫn chưa muốn quay vào đó.

“À Tiffany, không phiền nếu tớ qua phòng cậu chơi chút chứ?” tôi hỏi thầm mong rằng không quá rõ ràng rằng tôi đang cố tránh mặt Sica.

“Cậu luôn được chào đón. Nói thật với cậu, tớ vẫn còn bị ám ảnh bởi bộ phim kinh dị khi nãy. Tớ đang gặp khó khăn trong việc nhắm mắt đây.”

Bước vào căn phòng dành cho khách.

Căn phòng này có một mặt được bao phủ bằng kính, vì vậy nó không có bệ cửa sổ.

Tôi ngồi lên giường, đối diện với tấm ngăn bằng kính và nhìn ra phía cảnh đêm bên ngoài.

Tôi muốn tịnh tâm và bình tĩnh lại.

“Vậy cậu có muốn nói về chuyện của cậu không?” Tiffany hỏi.

“À không sao đâu. Tớ chỉ cần chút không gian yên tĩnh thôi.” Tôi nói trong khi vẫn không rời mắt khỏi cảnh đêm bên ngoài.

Mặt trăng đã bị che lấp bởi vài áng mây. Những cái cây thì trơ trụi lá. Tuyết đã bắt đầu rơi. Vài bông tuyết rơi lên trên tấm kính. Nhưng rồi nó cũng dần tan bởi nhiệt độ của căn phòng.

Tôi băn khoăn không biết đến khi nào tôi mới có thể hoàn toàn làm tan chảy trái tim của Jessica.

Những bông tuyết đang tan chảy như sự khích lệ. Nếu bắt đúng nhiệt độ, thì bất cứ thứ gì cũng có thể tan chảy.

Tôi chỉ cần tạo ra nhiều nhiệt hơn nữa và chờ đợi đến lúc đạt được nhiệt độ thích hợp. Mọi thứ đều có điểm yếu của nó. Tôi chỉ mong rằng mình sẽ không bị ngã quỵ trước khi điều kì diệu xảy ra.

Tinh thần cảm thấy khá hơn đôi chút.

“Cám ơn cậu. Tớ nghĩ tớ nên quay về phòng.” Tôi đứng dậy.

“Umm. Taeyeon. Cậu có thể ngủ lại đây đêm nay không? Tớ-ơ s-sợ… phải ngủ 1 mình.” Tiffany đưa ra lời đề nghị.

Tôi không nghĩ mình có lí do gì để từ chối.

“Ừ, được thôi.”

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

“Cám ơn cậu. Tớ định rủ Krystal nhưng vì cậu đang ở đây nên tiện thể hỏi cậu luôn.”

“Không sao cả. Dù sao thì cậu giữ kín chuyện tâm trạng tớ không vui được chứ? Tớ không muốn họ thấy tôi với vẻ đó. Mong cậu hiểu.” Tôi nói điều này khi nghĩ tới Sica.

“Được, tớ hứa.”

Tôi tin rằng Tiffany là người coi trọng lời hứa.

“Umm, cứ giữ đèn ngủ bật được không?” Tiffany nài nỉ.

Việc này khá là buồn cười. Cô ấy thật sự rất sợ. Tôi chưa từng thấy có ai sợ đến vậy.

“Ừ, được chứ.”

Cả 2 chúng tôi lên giường, vùi mình vào chăn. 

Chap 49

Góc nhìn của Taeyeon

Tôi đang nằm chung giường cùng 1 cô gái khác không phải Sica.

Nhưng nó hoàn toàn trong sáng. Cô ấy đang sợ và tôi chỉ là ở đây để cô ấy cảm thấy đỡ sợ thôi.

Tôi hoàn toàn đảm bảo 100% rằng mình không hề có tình cảm với bất kì ai khác ngoài Sica.

Đêm nay là một trong những thời khắc mà tôi cần có khoảng không gian riêng, xa khỏi cô ấy.

Thật là hiếm khi tôi cảm thấy như vậy. Mà cũng chẳng phải hiếm, mà đây là lần đầu tiên.

Tôi đang gần chạm đến giới hạn của mình.

Tôi gác tay ra sau đầu và tiếp tục nhìn ra cảnh đêm bên ngoài tấm kính lớn.

“Umm.. Taeyeon à, có thể kéo rèm lại được không? Những cái cây trơ trụi bên ngoài đang tạo ra những chiếc bóng kì dị. Nó-o k-khá l-là đáng sợ.”

Thật lạ khi mà 1 khung cảnh trông rất yên tĩnh và dễ chịu đối với tôi thì lại trở thành 1 khung cảnh đáng sợ đối với người khác.

Tôi đoán nó xuất phát từ quan điểm riêng của mỗi người. Mọi thứ đều liên quan đến vấn đề về quan điểm cả. Kể cả Sica và tôi cũng có quan điểm khác nhau về mối quan hệ giữa chúng tôi.

“Ok, để tớ kéo màn lại.” Tôi đứng dậy và kéo tấm màn.

Căn phòng đột nhiên trở nên ấm cúng hơn.

Tôi quay lại giường.

Nằm đó và nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Tôi đang nghĩ liệu có nên thông báo với Sica rằng tối nay tôi sẽ không ngủ với cô ấy.

Một mặt thì tôi lại không muốn nói. Liệu cô ấy có để ý rằng tôi chưa trở về phòng? Hay là cô ấy đã ngủ mất rồi. Trông như cô ấy chẳng buồn bận tâm đi tìm tôi ngay cả khi cô ấy biết rằng tôi đang cảm thấy không vui.

Tôi có thể nghe tiếng kim đồng hồ tíc tắc. Mọi thứ thật sự rất yên tĩnh.

Bỗng nhiên cửa phòng bật mở ra. Khiến tôi giật mình.

Là Sica sao?

TifTiffany dĩ nhiên nhảy dựng lên. Theo phản xạ là ôm chặt lấy tôi.

“Fany-unnie, chị có thấy…” Là Krystal, hình như em ấy muốn hỏi gì đó.

“Ồ chị đây rồi Taeyeon-unnie .” hẳn là cô bé muốn hỏi Tiffany về tôi.

“Ủa, em đang tìm unnie sao?” tôi hỏi Krystal.

“Ờm, vâng. Em hơi s-sợ ngủ một mình. Vẫn còn bị ám ảnh từ bộ phim kinh dị ban nãy. Em muốn ngủ cùng chị và Sica-unnie tối nay. Sica-unnie bảo em hỏi ý của chị trước nhưng Sica-unnie lại không biết chị đang ở đâu. Bọn em không tìm được chị nên cảm thấy chút lo lắng. Em qua đây là cũng vì thế.” Krystal giải thích. 

“Ồ. Em có thể ngủ với Sica nếu em muốn. Tiffany cũng sợ nên unnie sẽ ở đây tối nay để cô ấy đỡ sợ hơn.”

“Vậy-y.. em có thể ngủ chung với 2 người không? Nhiều người vẫn tốt hơn.”

Trước khi chúng tôi có thể trả lời thì Krytal đã chạy đi.

Tôi nghe tiếng em ấy mở cửa phòng.

“Hey sis, Taeyeon-unnie đang ngủ bên phòng Fany-unnie. Và em cũng sẽ ngủ cùng họ. Ngủ ngon sis.” Krystal nói bằng tiếng anh.

Sau một lúc, Krystal quay lại cùng với gối và con gấu bông mới của em ấy.

Em ấy đặt gối cạnh tôi.

Tiffany ở bên phải. Cô ấy dịch ra chút để có chỗ cho Krytal. Tôi cũng dịch sang.

Chúng tôi đều nhỏ nhắn nhưng khi nằm 3 người như vậy thì vẫn khá chật. Dù gì thì đây cũng chỉ là chiếc giường cỡ Queen.

Krystal chui vào trong chăn.

Em ấy nằm sát lại gần tôi và ôm chặt lấy chú gấu của em ấy.

Có thể nhận ra em ấy rất quý chú gấu bông này.

Tôi chưa bao giờ có thể ngờ được rằng mình sẽ ngủ chung với 2 cô gái. Và họ đều là những cô gái xinh đẹp.

Tôi ước gì mình có thể yêu 1 trong 2 cô gái này. Tôi biết rằng nếu yêu 1 trong 2 người họ, thì họ sẽ không cảm thấy băn khoăn chút nào khi cùng tôi.

Tôi khá chắc điều đó. Còn không thì tôi cũng chắc rằng Krystal sẽ đến bên tôi ngay lập tức.

Còn Tiffany thì tôi không chắc lắm.

Nếu tôi chọn 1 trong 2 người họ, tôi sẽ không phải chịu đựng nỗi đau nhìn thấy người mình yêu ở bên chàng trai khác.

Tôi biết những gì mình vừa nghĩ là sai trái nhưng tôi không thể ngừng tâm trí của mình nghĩ vẩn vơ.

Cũng chỉ là những suy nghĩ mà thôi, tôi sẽ không bao giờ hành động như thế.

Những thứ đó là ý nghĩ ‘Nếu như…’

Jessica là tình yêu duy nhất của tôi.

Tôi bắt đầu nghĩ về Sica. Tôi bắt đầu lo lắng rằng hành động của mình sẽ khiến cô ấy bị tổn thương.

Cô ấy một mình trên giường.

Cô ấy cũng biết tôi đang ngủ cùng Krystal và Tiffany.

Tôi thắc mắc liệu cô ấy có tức giận hay ghen, hay cô ấy chẳng cảm thấy gì hết?

Tôi còn không biết liệu cô ấy có yêu tôi hay không nữa. Cô ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết.

Tôi cũng chẳng thể đoán được qua hành động của cô ấy. Nó không ẩn chứa dấu hiệu cụ thể nào cả.

Càng lúc tôi càng cảm thấy không chắc chắn về tình cảm của cô ấy dành cho tôi.

Hay tôi chỉ là kẻ lắp khoảng trống? Khoảng trống mà Donghae không thể lấp đầy được.

Tại sao cô ấy lại không đi kiếm tôi mặc cho cô ấy biết là tôi thấy không vui. Hay là cô ấy vẫn còn giận tôi?

Tôi vẫn không chợp mắt được. Quá nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu. Não bộ của tôi đang làm việc hết công suất. Tôi không thể dừng suy nghĩ.

Tôi cứ nhìn trân trân lên trần nhà.

Tôi đã không để ý đến mọi thứ xung quanh cho tới khi cảm thấy có 1 bàn tay đặt lên bụng mình.

Krystal nhích gần hơn vào người tôi. Tay của em ấy vòng qua con gấu bông và qua cả người tôi. Em ấy ghé sát đầu lại hơn.

Em ấy đang tựa đầu vào vai tôi.

Tôi không biết em ấy có đang thức không. Mà cũng có khi đó chỉ là thói quen trong khi ngủ của em ấy.

Kể cả khi tôi muốn nhích ra thì cũng không thể làm được. Tôi bị kẹp chặt ở giữa 2 người.

Phía bên kia thì Tiffany cũng để tay lên trên cánh tay tôi.

Tôi đã không hề biết cho đến tận lúc này.

Chắc tôi đã quá mải mê với những suy nghĩ của mình.

Tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu lỡ Jessica bước vào phòng ngay lúc này. Cô ấy sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Liệu cô ấy có nổi cơn ghen điên cuồng không? Liệu cô ấy có làm chuyện gì để trả thù lại tôi không? Liệu cô ấy sẽ nói cô ấy yêu tôi và rằng sẽ từ bỏ mọi thứ để bên cạnh tôi suốt đời không? 

Những suy nghĩ của tôi càng ngày càng trở nên nực cười hơn.

Tôi thở dài.

Phải chi Sica là Krystal. Phải chi Krystal là Sica.

Nhưng nếu họ hoán đổi thì liệu tôi có yêu điên cuồng đến nhiều như thế này không? 

Tâm trí của tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Những gì tôi có thể nghe được là tiếng kim đồng hồ tíc tắc tíc tắc. Âm thanh có ma thuật thôi miên.

*** 

Tôi thức giấc bởi những tia nắng mặt trời len lỏi vào phòng và chói thẳng vào mặt tôi.

Tôi miễn cưỡng mở mắt.

Hẳn là tôi đã không kéo kín màn vào tối qua.

Đúng thế. Có 1 khoảng hở.

Tôi quay sang phải. Tiffany vẫn đang ngủ. Cô ấy đặt một tay lên vai tôi. Má của cô ấy thì tựa vào bàn tay.

Tôi nhìn xuống thì thấy con gấu của Krystal đang ngồi ở phía cuối giường.

Krystal đang ôm tôi.

Cách em ấy ôm tôi rất khác với cách mà Sica ôm tôi.

Cái ôm của Krystal thì dung nhiều lực hơn. Còn của Sica thì nhẹ nhàng nâng niu hơn.

Em ấy có vẻ ngoài rất xinh đẹp, cũng giống như chị gái của cô bé vậy.

Càng nhìn em ấy tôi càng thấy được sự giống nhau giữa 2 chị em họ.

Môi của em ấy giống như của Sica vậy. Đều rất cuốn hút.

Ngắm nhìn là việc khó cưỡng lại.

Tiếng mở cửa khiến tôi dứt khỏi nó.

Một việc tốt.

“Chào buổi sáng các cô gái. Đến giờ thức dậy rồi.”

Là mẹ của Sica. Bác ấy kéo tấm màn ra.

Cả Tiffany và Krystal trở mình.

Krystal rên rỉ.

“Mummm.. Con muốn ngủ thêm nữa…”

Em ấy thay đổi tư thế, tìm kiếm sự thoải mái hơn với cơ thể tôi.

Nó khá ngại ngùng.

“Thôi nào sâu ngủ, đừng cản trở Taeyeon rời khỏi giường chứ.”

Mẹ của Sica vỗ nhẹ vào vai Krystal.

Tiffany thì đã tỉnh dậy rồi.

Cô ấy chúc chúng tôi buổi sáng tốt lành.

Cô ấy nhìn tôi và cười vào cảnh tượng trước mắt.

Tôi đã tỉnh nhưng không thể ngồi dậy.

Krystal vẫn không buông tôi ra.

“Nào nào, dậy đi Krys.” Bác gái tiếp tục vỗ vào người Krystal.

Krystal rên rỉ và kéo mền trùm qua cả đầu. Cùng lúc đó cũng kéo mền qua khỏi đầu tôi luôn.

Bác gái thở dài.

“Mẹ sẽ đi gọi Sica nếu con vẫn không chịu dậy.”

Tôi nghĩ đó hẳn là một lời đe dọa.

Krystal bung tấm mền ra ngay tức khắc.

Rồi em ấy ngồi bật dậy.

Em ấy bĩu môi.

Sica có quyền lực ghê gớm thật.

Tôi ra khỏi giường.

Bác gái nói rằng bữa sáng đã được chuẩn bị và dặn chúng tôi hãy mau xuống sau khi rửa mặt xong.

Sau đó thì bác ấy rời khỏi phòng.

Krystal chúc tôi buổi sang tốt lành. Rồi em ấy làm tương tự với Tiffany.

Tôi quay về phòng Sica để rửa mặt.

Căn phòng khá lạnh. Có nghĩa là cô ấy đã dậy từ rất sớm.

Giường đã được dọn gọn gàng.

Tôi thấy cửa phòng quần áo của cô ấy đóng.

Tôi đi lại và mở nó ra. Không thấy Sica.

Không biết cô ấy đang ở đâu nhỉ.

Không biết tối hôm qua cô ấy thế nào nhỉ.

Tôi làm vệ sinh cá nhân và đi xuống lầu.

Tôi theo các bậc thang đi xuống bếp thì thấy Sica đang ngồi đó cùng với mẹ của cô ấy.

Cô ấy ăn gần xong.

“Chào buổi sáng.” Cô ấy chào tôi.

Tôi cũng chào lại.

Giọng của cô ấy không hẳn là lạnh lùng, nhưng cũng chẳng thân thiện là mấy. Nó chỉ là khá lạ.

Tôi không biết cô ấy cảm thấy thế nào khi không có tôi bên cạnh vào tối qua.

Tôi chỉ có thể biết khi chúng tôi có thời gian riêng chỉ có 2 người với nhau.

Mặc dù nó có cảm giác rằng cô ấy vẫn ổn dù không có tôi.

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro