Chap 16: Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tae có thể đưa em đến một nơi được không?” Tiffany hỏi khi kết thúc giờ giờ làm việc.

“Chắc chắn rồi.”

“Em muốn chỉ cho Tae thấy t vài nơi  đã từng gắn bó với thời thơ ấu của mình. Đây cũng là một chỗ mà em từng muốn đưa Tae đến.. Có hai nơi lận… Và nơi tụi mình sắp đến… Là một phần lớn của cuộc đời em đó.” Nàng bộc bạch.

Taeyeon mỉm cười rồi gật đầu.

Họ cùng ra xe của Taeyeon, sau đó Tiffany chỉ đường cho cô đi. Nàng phần lớn đều giữ im lặng khi Taeyeon bắt chuyện nên Taeyeon cũng có phần cảm thấy kì lạ.

Khi dừng lại, Taeyeon trông thấy họ đang ở một bãi biển nơi mà vài năm trước đây từng là bến cảng. Taeyeon và Tiffany rời khỏi xe và bước dọc theo bờ biển cho đến khi nhìn thấy một bến tàu ở đằng xa.Cô lặng lẽ đi theo sau Tiffany trong lúc họ bước lên cạnh tàu rồi ngồi xuống kế nhau, đôi chân đung đưa phía trên ngắm nhìn mặt nước bên dưới.

Họ im lặng ngồi đó, nhìn ra những đợt sóng xô vào nhau khiến bọt bắn lên tung tóe ngoài khơi.

“Khi em được mười tuổi, cha mẹ  đã nhờ bà ngoại trông chừng giúp em, anh trai và chị gái để hai người đi du lịch.  Họ đã đi trên một con tàu.” Tiffany kể.

Taeyeon quay sang nhìn nàng và chăm chú lắng nghe.

“Hai người đã phải làm việc vất vả, tăng ca suốt nhiều tháng trời mới đủ tiền để đi được con tàu ấy. Đó là giấc mơ của mẹ nên cha em muốn biến nó trở thành sự thật, em chưa từng thấy ai yêu thương nhau nhiều như họ.”

Taeyeon mỉm cười.

“Em đã vẫy tay chào tạm biệt họ ngay trên bến tàu này đến khi con tàu bắt đầu rời đi. Cha mẹ cũng vẫy tay đáp lại và còn hôn gió em nữa, hai người hét lớn lên rằng họ rất yêu em, em phải ngoan ngoãn khi ở cùng bà ngoại đấy nhé. Em cứ đứng nhìn theo cho đến khi con tàu mất hút. Chuyến du lịch đó kéo dài mười hai ngày.” Tiffany ngừng lại.

Taeyeon biết chuyện này rồi sẽ dẫn đến đâu. Cô bỗng nhớ lại trước đây đã từng xem một bản tin phát sóng về sự kiện đó. Cô vội nắm lấy tay Tiffany và khẽ siết nhẹ nó như an ủi. Tiffany lại tiếp tục kể về quá khứ của mình.

“Họ đã không bao giờ quay trở về.”

Những giọt nước mắt lăn xuống gương mặt của nàng. Taeyeon ngay lập tức rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người, cô quàng tay khoác vai Tiffany kéo nàng vào và để nàng tựa đầu lên vai mình, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng.

“Em đã ở với bà ngoại trong lúc đội thợ lặn tìm kiếm nơi con tàu bị chìm. Một ngàn người ra đi, chỉ có hai mươi người trở về.”

Nàng run rẩy, nghiến chặt quai hàm để giữ giọng nói mình vững vàng.

“Em đã đến đây mỗi ngày, ngồi tại nơi mà tụi mình đang ngồi bây giờ và nhìn chằm chằm ra ngoài khơi, mong ước rằng cha mẹ sẽ quay lại, mong sao mình có thể trông thấy họ bơi đến phía em và bảo rằng họ không sao cả. Rằng họ đã thoát ra ngoài được.”

Tiffany rúc vào Taeyeon trong lúc bật khóc, ở bên cô nàng cảm thấy thật ấm áp và vững tâm.

“Bà ngoại đã nhận được tin báo vào một tuần sau đó. Người ta đã tìm ra thi thể của cha mẹ em….”

Taeyeon lau đi giọt nước mắt nàng vừa để rơi ra, cô ghét khi phải thấy Tiffany đau lòng.

“Họ đã tìm thấy cha mẹ ở trong cùng một căn phòng trên con tàu.  Tay nắm chặt tay… Họ đã ra đi cùng nhau.”

Taeyeon tựa cằm lên đỉnh đầu Tiffany, ra chiều vỗ về nàng.

“Anh trai và chị gái của em sau đó đã quay trở về Mỹ nhưng em thì lại không muốn phải xa cha mẹ nên đã ở lại đây. Cho đến giờ em vẫn chưa có dịp gặp lại hai anh chị.”

Tiffany ngồi thẳng dậy và nhìn vào Taeyeon với đôi mắt ngấn lệ. Taeyeon đưa ngón trỏ lau đi nước mắt trên gò má nàng. Tiffany đặt tay nàng lên bàn tay Taeyeon đang đặt trên đùi, vỗ nhẹ nó.

“Em hiểu được cảm giác cô đơn là như thế nào, Tae. Khi cha mẹ mất, em đã hoàn toàn cô đơn như vậy đấy. Mặc dù sống cùng bà ngoại và gặp gỡ Hyo cũng như Jessie, nhưng em vẫn cô đơn. Giống như là con tim em đã tan vỡ cả rồi, chỉ còn sót lại đủ để em sống qua ngày, nhưng nỗi đau lại quá lớn… Ngay cả ở hiện tại thỉnh thoảng em vẫn cảm thấy rất cô đơn.”

Taeyeon giữ lấy gương mặt của Tiffany trong tay rồi xoay nàng sang đối diện với mình.

“Từ nay em sẽ không cô đơn nữa đâu.” Cô nói trước khi hôn lên trán nàng.

Những câu chữ cộng thêm hành động của Taeyeon khiến con tim Tiffany dường như tan chảy. Họ ngồi tại bến tàu đó cho đến khi trời bắt đầu tối dần. Taeyeon đứng dậy và đưa tay ra để giúp Tiffany đứng lên theo. Họ nắm tay nhau trở về xe, sau đó thắt dây an toàn vào, nhưng Taeyeon vẫn chưa khởi động máy vội.

“Sao em lại đưa tôi đến đây?” Cô vừa hỏi vừa nhìn vào mắt Tiffany.

“Cùng lí do với khi Tae đưa em đến nơi đặc biệt của Tae.” Tiffany đáp

Taeyeon mỉm cười gật đầu rồi lái xe đi. Họ nhanh chóng về đến chung cư của Tiffany nhưng không ai trong cả hai muốn nói lời tạm biệt. Taeyeon lên tiếng phá vỡ im lặng.

“Em đã đúng.”

“Về chuyện gì cơ?”

“Về chuyện tôi không thật sự hạnh phúc.”

“Tae…”

“Nhưng.... Khi ở cạnh em, tôi lại có thể cảm thấy được niềm hạnh phúc đó.”  Taeyeon nhìn lên, giọt nước rơi ra từ khóe mắt trong lúc cô nhìn Tiffany.

Tiffany mỉm cười rạng rỡ, nhích người vào gần Taeyeon hơn cho đến khi lấn sang phần ghế bên kia.

“Em có thể thử làm một chuyện hay không?”  Nàng vừa hỏi vừa nhớ lại nụ hôn đầu của họ.

“Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn.” Taeyeon đáp.

Tiffany mỉm cười lần nữa, đưa lòng bàn tay ra ôm lấy hai bên gương mặt của Taeyeon... Taeyeon nhắm mắt lại trước sự tiếp xúc, nghiêng vào gần hơn. Nàng bắt đầu rút ngắn khoảng cách giữa họ cho đến khi cả hai chỉ còn cách nhau trong gang tấc. Nàng nhắm mắt, để hai đôi môi quyện vào nhau và một lần nữa đem lại cảm giác mà không thể dùng lời nói để biểu đạt được. Nụ hôn tuy chậm rãi nhưng đầy đam mê xúc cảm… Taeyeon dùng tay khẽ giật nhẹ mái tóc của Tiffany vì biết rằng nàng thích điều đó. Tiffany để bàn tay chạy dọc sống lưng của Taeyeon cho đến khi đặt nó phía sau cổ cô, kéo cô vào gần hơn. Nàng sau đó rời ra và tựa trán mình lên trán Taeyeon. Đôi mắt họ vẫn còn khép chặt, lưu luyến cảm giác mà nụ hôn đem lại.

“Em thật sự rất thích Tae.”

“Tôi cũng thật sự rất thích em, Tiff.”

Nàng tươi cười hôn nhẹ lên môi cô.

“Em nên vào đi, Jessica sẽ lo đấy.” Taeyeon bảo.

“Uh, em sẽ gặp lại Tae vào ngày mai nhé?” Tiffany rời trán ra để nhìn vào mắt Taeyeon.

“Yebb.” Taeyeon mỉm cười ấm áp.

“Tạm biệt.” Nàng vừa nói vừa ra khỏi xe.

“Bye người đẹp.” Taeyeon nhe răng cười.

Nàng vẫy tay với chiếc xe của Taeyeon cho đến khi nó đi khỏi. Cũng giống như lần đầu tiên Taeyeon đưa nàng về nhà, Tiffany vui vẻ đứng nhún nhảy vòng vòng trên vỉa hè. Đột nhiên nàng nhận được một tin nhắn… Nàng dừng lại và mở nó ra để xem thì..

“Em biết không, tôi vẫn còn có thể nhìn thấy em đấy.”

Tiffany nhíu mày và nhìn lên thì trông thấy xe của Taeyeon đang dừng lại ở cuối con đường.

Trời ơi giỡn đó hả?

“CÔ NGỐC!” Taeyeon hét lên với Tiffany trước khi lái xe bỏ đi.

Nàng chỉ biết cười thẹn rồi đi vào bên trong…

---

Tiffany vừa nằm xuống giường thì Jessica bước vào phòng và ngồi xuống cạnh nàng. Cô khi nãy đã thấy nàng về nhà nên mới đi theo.

“Mình yêu cô ấy Jess à.”

“Mình biết mà cưng.”

“Mình đã kể cho cô ấy nghe về chuyện của cha mẹ.”

“Thật sao?” Jessica hơi bất ngờ khi Tiffany lại sớm mở lòng như vậy.

“Mình tin tưởng cô ấy.” Tiffany nói trong lúc Jessica đặt lưng nằm sang bên cạnh.

“Vậy cô ấy có tin tưởng cậu không?”

Nàng quay sang cô.

“Mình nghĩ là có, uhm..”

“Hai người chính thức rồi sao?”

Tiffany cau mày.

“Vẫn chưa.”

Jessica để ý đến sự thay đổi trong biểu hiện của Tiffany thì ôm nàng vào lòng rồi hôn lên đỉnh đầu nàng.

“Rồi sẽ đến lúc đó thôi. Có lẽ cô ấy cần thời gian để chắc chắn về cảm xúc của mình.”

“Mình đoán là vậy.”

“Cậu nên đưa cô ấy đến đây ăn tối vào một ngày nào đó đi. Mình muốn gặp một Kim Taeyeon thực thụ, một Taeyeon khi không phải là ở công ty ấy. Và mình bảo đảm là mình sẽ làm tình báo được cho cậu luôn.” Jessica nháy mắt khiến Tiffany bật cười.

“Chắc chắn rồi, để mình nhắn tin cho cô ấy ngay.”

“Hey Tae,

Em tự hỏi không biết ngày mai Tae có muốn đến nhà em để ăn tối sau khi tan sở không?

 

Tiff x.”

Tiffany không biết có nên để thêm nhiều dấu hôn vào nữa hay không nên nàng chọn cách an toàn là chỉ gõ một chữ x.

Chuông điện thoại nàng vang lên khoảng năm phút sau đó.

“Tôi rất thích

Hẹn gặp em vào ngày mai nhé.

 

Tae xx.”

Nàng vui vẻ đưa tin nhắn cho Jessica xem. Jessica cười được một lúc rồi chợt sững sờ.

“Um, Tiff này?”

“Sao?”

“Hình như tụi mình đã quên một chuyện quan trọng…”

“Chuyện gì cơ?”

“Tụi mình chẳng đứa nào nấu ăn được cả.”

“Chết bà.”

---

Mai mình k up, thiệt :"> Tại chưa dịch xong =)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro