Chapter Six

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~

''Taeyeon?'' Giọng nói vang lên làm Taeyeon ngay lập tức cứng đờ và cô khụt khịt hít nước mũi lên và nhanh chóng lau sạch nước mắt đi, vẫn im thít thu người ngồi dưới lề đường. ''Taeyeon?'' Taeyeon biết đó là Tiffany, cô chỉ không muốn Tiffany nhận ra cô. Nhưng, tất nhiên là Tiffany sẽ đi ra khỏi xe và bước đến, để bản thân ngồi xuống bên cạnh cô gái đang khóc.

''Giờ này không phải khá muộn để đi ra ngoài sao, đặc biệt là trên con phố như thế này, cậu không nghĩ thế à?'' Tiffany hỏi với một chút thích thú trong giọng nói. Taeyeon từ chối tiếp chuyện với cô và tiếp tục giấu đi khuôn mặt vào đầu gối, chùi đi những giọt nước mắt trong lúc hít hà nước mũi đang trực trào tuôn xuống. Đi đi, Taeyeon thầm hô vang trong đầu cô.

''Tuy vậy, không khí tối hôm nay khá đẹp đó, làn gió dễ chịu,'' Tiffany bắt chuyện lần nữa. Taeyeon cau mày, làn gió dễ chịu? ''Thực ra thì, nó sắp đóng băng ngoài này rồi,'' Tiffany tiếp tục nói trong lúc cô quan sát hơi thở của cô biến thành khói mỗi khi nó thoát ra khỏi miệng, ''Ừ mà lạnh thật đó, thế sao cậu lại ở ngoài đường vậy? Da của cậu chuyển sang trắng bệnh rồi kìa,'' Taeyeon chỉ muốn hét lên vào mặt Tiffany và bảo cô nên đi đi, nhưng cô không làm thế. Cô không thể. Tại sao? Cô không hề biết tại sao. Cô thậm chí còn không muốn nói chuyện với Tiffany,

''Muốn đến khu chung cư của mình không?'' Tiffany đề nghị. Taeyeon tiếp tục từ chối cô khi cơ thể của cô bắt đầu run lên do cơn lạnh. ''Thôi được,'' Taeyeon nghe thấy tiếng động phát ra từ con người bên cạnh và cô nghe thấy tiếng bước chân bỏ đi. Cô biết Tiffany đã bỏ đi. Vì vài lý do nào đó, cô gái tóc đen cảm thấy thất vọng. Đồ tồi tệ Taeyeon, mày phải nên cảm thấy vui mừng vì cô ấy đã đi khỏi chứ! Nội tâm cô chửi rủa.

Taeyeon bất ngờ khi cô cảm nhận được một cái chăn quấn xung quanh cô. Cô ngước lên nhìn người đã làm việc đó và thấy Tiffany ngồi xuống cạnh cô, quấn người trong 1 cái chăn khác. Tiffany nhìn qua và chú ý đến đôi mắt đỏ hoe của Taeyeon và vệt đường mờ nhạt của nước mắt đang chảy xuống má cô ấy, nhưng cô biết tốt hơn là không nên hỏi Taeyeon về điều đó.

''Cũng có thể giữ ấm khi mình ở đây, đúng không?'' Tiffany mỉm cười, kéo cái chăn gần cô hơn. Taeyeon chớp mắt trước đầu đỏ bên cạnh cô. Chính xác tại sao Tiffany lại làm tất cả điều này? ''Mình chỉ muốn làm bạn với cậu thôi,'' Tiffany tuyên bố, chạm mắt mình với Taeyeon, ''Nếu cậu cho phép mình,'' cô kết thúc câu nói, bằng cách nào đó phá vỡ một phần tường phòng vệ xung quanh trái tim Taeyeon.

''Tôi không muốn ai làm bạn tôi hết,'' Taeyeon nói, giọng cô khản đặc. Cô quay đi và nhìn chằm chằm vào con phố ở trước mặt. ''Cậu không muốn một người bạn nào sao?'' Tiffany nghi vấn, nhìn chằm chằm vào cô gái lớn hơn trước mặt cô. Taeyeon lắc đầu, vô thức kéo cái chăn quấn chặt người hơn. ''Mọi người ai cũng đều muốn có một người bạn cả,''

''Không phải tôi,'' Taeyeon trả lời, hi vọng Tiffany đừng xía mũi vào việc của cô nữa. Tiffany chỉ đơn thuần nhìn chằm chằm vào Taeyeon, cố gắng đọc suy nghĩ của cô gái kia. Kim Taeyeon thực sự là một con người bí ẩn. Một câu đố mà Tiffany muốn làm sáng tỏ. Nhưng Taeyeon, Taeyeon biết cô là một câu hỏi khó trả lời. Một bộ xếp hình hỏng hóc thiếu đi một mảnh ráp, đó chính xác là những gì cô nghĩ.

Một bộ xếp hình bị hỏng và thiếu mất một mảnh.

Tiffany đã kiên quyết tìm ra nó cho bằng được và sửa chửa những mảnh vỡ đó.

~~~

Taeyeon bước vào căn nhà của Tiffany lần thứ hai. Cô chỉ có thể cảm thấy cơ thể mình, tê buốt khắp người bởi cơn lạnh. Những ngón chân của cô, lạnh buốt. Những ngón tay của cô, lạnh buốt. Đôi má cô, lạnh buốt. Trái tim cô? Lạnh buốt.

Tiffany liếc nhìn qua Taeyeon và nhìn thấy cô gái đang nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau và làn da ngày càng tái nhợt đi như tuyết, ''Cậu có thể ngủ ở phòng mình, chỗ đó ấm hơn,'' cô tuyên bố và đi vào phòng của mình. Cô dừng lại khi nhận ra Taeyeon không đi theo cô, ''Đi theo mình nào,''

Taeyeon muốn liều mạng chạy đi và thoát khỏi căn hộ này, nhưng cô không. Đôi chân cô bắt đầu đi theo Tiffany. Đầu đỏ nhanh chóng đi ngang qua và bật máy điều hòa lên khi Taeyeon đã chạm đến vạch cửa căn phòng. Taeyeon gần như suýt ngả về phía sau, ngạc nhiên bởi số lượng màu hồng ngập tràn trong phòng Tiffany. Tường hồng, màn cửa màu hồng, tấm thảm màu hồng, ngay cả giường cũng màu hồng nốt, và cộng với cái máy tính xách tay màu hồng được đặt trên cái bàn màu hồng đã hoàn toàn khiến Taeyeon hỗn loạn.

Tiffany nhận ra cái nhìn bất ngờ trên gương mặt Taeyeon, ''Mình thích màu hồng,'' cô nhún vai, thích thú nhìn quanh căn phòng của cô. Taeyeon gật đầu chậm rãi. Tiffany vỗ nhẹ lên cái giường, lấy cái chăn ra, ''Xong rồi, cậu có thể ngủ ở đây, mình sẽ nằm trên sofa. Mà muộn rồi, cậu nên đi ngủ liền đi,''

Khi Tiffany đi đến cửa, Taeyeon lên tiếng, ''Tại sao cậu lại làm vậy?'' Tiffany dừng và quay lại, ''Ý cậu là sao?'' cô hỏi, đầy bối rối. Taeyeon trao cho Tiffany cái nhìn trống rỗng, ''Tại sao cậu lại hành xử với tôi.. tốt vậy?'' Tiffany nhẹ mỉm cười, ''Mình không có cố đối xử tốt với cậu đâu. Như mình đã nói trước đó, mình chỉ muốn làm bạn của cậu,'' Cả hai nhìn nhau trong im lặng trước khi Tiffany nói, ''Ngủ ngon nhé, Taeyeon,'' và cô đi ra khỏi phòng ngủ.

Taeyeon chầm chậm đặt người xuống cái giường ngủ. Nó khá lâu từ lúc cô được ngủ trên chiếc giường êm ái như thế này, nó khá thoải mái. Và cái giường còn có thoang thoảng mùi hương của dâu tây nữa. Sau đó, Taeyeon khó hiểu cau mày. Tại sao một người như Tiffany lại muốn làm bạn với một người như Taeyeon? Nó không có liên quan gì đến nhau cả. Và Taeyeon cuối cùng cũng cảm thấy kiệt sức mệt lừ người đi khi cô cảm nhận được sự ấm áp và thoải mái lướt qua.

~~~

Taeyeon thức dậy với cái rùng mình vì lạnh. Cô cảm thấy chăn ấm áp đắp xung quanh cô và không khí ấm áp lưu thông trong căn phòng, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh. Taeyeon thình lình bật người dậy, sực nhớ là cô đang ở trong căn hộ của Tiffany. Sau đó Tiffany đi vào, thuốc men nằm chễm trệ trên tay, "Oh, cậu thức dậy rồi à," cô dạm hỏi, bước đến gần hơn. Taeyeon căng cứng người khi Tiffany ngồi xuống cạnh mép giường mà cô đang ngồi.

Tiffany trao cho Taeyeon một ly nước ấm và vài viên thuốc, "Nè, cầm lấy, Mình rất chắc chắn là cậu đang bị ốm," cô dịu dàng nói trong khi Taeyeon với lấy mấy viên thuốc trên tay cô, đặt số thuốc vào miệng trước khi nuốt nó xuống bằng nước trong ly. Tiffany cầm lấy ly thủy tinh từ tay Taeyeon sau khi cô gái hoàn tất việc uống thuốc và đặt nó trên cái bàn nằm bên cạnh, "Cậu có muốn tắm không? Cậu có thể dùng của mình," Tiffany hỏi.

Taeyeon nhìn chằm chằm Tiffany, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự giả dối đằng sau vẻ mặt thích thú của cô ấy, nhưng, trước sự ngạc nhiên của Taeyeon, không hề có dấu hiệu nào cả. "Cậu có thể mượn quần áo của mình nữa," Tiffany đề nghị, nhìn vào tủ đồ của cô trước khi nhìn lại Taeyeon. Cô gái tóc đen chớp chớp mắt, thậm chí còn có thể tốt đến thế này sao? Taeyeon không có manh mối nào để chứng minh tại sao Tiffany lại đối xử tốt với cô như vậy.

"Hãy làm bạn với mình, Taeyeon," Tiffany mỉm cười sau một chuỗi thời gian im lặng. Taeyeon không phản ứng gì cả, chỉ bởi vì cô không biết làm cách nào để trả lời. Đầu đỏ gật đầu phấn khích, "Vậy là, chúng ta là bạn rồi nhé. Đừng quên điều đó, Taeyeon," cô cười thật tươi trước khi bước đến tủ quần áo, lựa vài bộ đồ thật đẹp cho Taeyeon.

"Chúng có thể hơi rộng một tí, vì cậu có vẻ nhỏ con hơn mình. Nhưng chúng sẽ vừa với cơ thể cậu thôi," Tiffany giải thích và để bộ đồ trên tay Taeyeon. "Well? Đi đi, chúng ta sẽ có lớp trong vòng hai tiếng đồng hồ nữa đó," Tiffany quả quyết. Taeyeon mở rộng đôi mắt và ngay lập tức vội vã chạy vào nhà tắm. "Khăn tắm để trong ngăn tủ ở trên bồn rửa đấy nhé Taeyeon!" Tiffany nói vọng vào khi cô nghe tiếng cánh cửa được đóng và khóa lại.

Taeyeon bước vào bồn tắm, khá là lâu kể từ lúc cô được tắm rửa lần cuối, tin hay không thì tùy. Và thật là sảng khoái khi được hòa mình vào dòng nước ấm áp thơm tho. Cô nhanh liếc nhìn tất cả những loại dầu gội sữa tắm mà Tiffany có. Taeyeon thở dài, không biết nên chọn cái nào. Vì vậy, cô chỉ sử dụng cục xà phòng để làm sạch cơ thể và qua loa xả tóc với nước. Hành động đó là quá đủ cho Taeyeon rồi. Nó còn tốt hơn việc nhanh chóng tắm gội với xà phòng và nước ở nhà vệ sinh công cộng nhiều.

Yep, điều đó chắc chắn đã hoàn toàn đủ cho Taeyeon.

~~~

Tiffany quan sát khi Taeyeon mất không quá mười phút để tắm rửa trong phòng tắm trước khi vội vã bước ra, mặc trên người bộ quần áo của Tiffany. Ống quần jeans dính sát vào chân cô ấy và một cái áo thun đen quá cỡ lấp ló cùng cái tanktop trắng nằm ở vị trí bên trong. Tiffany không thể ngừng toét miệng cười khi cô được thấy Taeyeon bận quần áo của mình, nó đẹp hơn nhiều so với những bộ đồ mà Taeyeon đã mặc trước đó.

Taeyeon mang giầy vào và ngước nhìn lên, bắt gặp Tiffany đang nhìn cô mỉm cười. Cô bối rối ngượng ngùng xoay đầu sang chỗ khác. Hành động nhỏ đó làm trái tim Tiffany cảm thấy ấm hẳn lên, Taeyeon dường như nhìn rất dễ thương và đáng yêu vào lúc này. "Okay, chúng ta đi thôi," Tiffany mỉm cười và đi ra khỏi cửa, Taeyeon đi theo sau cô.

Di chuyển đến trường Đại Học, hai người bước vào lớp học năm nhất của họ cùng nhau. Khi Tiffany đi vào, Jessica chú ý thấy cô ấy đang đi cạnh Taeyeon. Jessica thì thầm vào tai Tiffany ngay sau khi đầu đỏ đặt người ngồi xuống, "Cậu đi chung với cậu ta à?" Jessica nghi hoặc hỏi, gật nhẹ đầu chào cô gái tóc đen người đang chuẩn bị ngồi xuống, lấy một cây bút chì ra.

Tiffany nhìn Jessica, chạm mắt nhìn cô ấy. "Yeah, đúng thế,"

~~~

Taeyeon cau mày khó chịu khi nhìn vào câu hỏi được viết trên bảng. Bình thường, cô sẽ ngay lập tức tìm được câu trả lời mà không cần đổ một giọt mồ hôi nhưng gần đây, một cái gì đó tồn tại trong tâm trí của cô. Hay đúng hơn là, một người nào đó. Và con người đó, hầu hết ai cũng có thể đoán ra được, chính là Tiffany Hwang.

Cái sự thật mà Tiffany muốn trở thành bạn của cô đã quá đủ cho Taeyeon cảm thấy đáng nghi ngờ rồi. Đối với một cô gái như Tiffany, tốt bụng, xinh đẹp, ấm áp, lại muốn làm bạn của Taeyeon, một người không hề tốt bụng, xinh đẹp, hay ấm áp, đã là một chuyện hoàn toàn vô lý đối với Taeyeon rồi. Taeyeon nhăn nhó khi câu hỏi cứ liên tục lặp lại trong đầu óc cô, tại sao cô ấy lại muốn trở thành bạn mình?

Taeyeon không có bất kỳ thứ gì để dành tặng cho Tiffany. Không có gì cả. Vì đó là chính xác những gì cô có. Không gì cả. Cô gái này hầu như không có một đồng cắc bạc nào trong người, cũng không còn bạn bè hay người thân. Chết tiệt, Taeyeon cũng không có chỗ ở nữa.

"Này," Tiffany cười tươi khi cô ngồi xuống bên cạnh Taeyeon. Cô gái lớn tuổi liếc qua như thừa nhận sự hiện diện của các cô gái ấy. Taeyeon nhìn chằm chằm vào bông hoa lan xanh trước mặt. Nó tượng trưng cho sự cố gắng để đạt được một điều gì đó mà không thể với tới được, không thể chạm được. Đến vô cực. Taeyeon có khá nhiều những điều mà cô muốn mà không thể chạm tới của mình, mặc dù cô không chính xác phấn đấu để có được nó.

Ví dụ như, một thứ mà cô không thể với tới đó chính là gia đình cô. Bởi vì, họ đúng là, thực tế, là thứ mà cô không thể chạm vào được. Xét cho cùng lúc họ rời xa cô Taeyeon vẫn chỉ là một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối mà thôi, cô ấy không biết chính xác nơi nào để tiếp cận họ và nghe ngóng tin tức, vào độ tuổi lớn hơn, Taeyeon vẫn không có manh mối nơi để tìm thấy người thân của mình.

Nhưng Taeyeon chỉ muốn biết một điều, tại sao họ lại rời bỏ cô? Họ có yêu cô không? Những câu hỏi đó đều không được trả lời. Họ có thấy hổ thẹn? Không, họ không có. Sau đó, một cái gì đó gây khó dễ cho cô. Tiền. Tất nhiên, làm thế nào mà cô lại không nhận ra điều đó sớm hơn? Tiền luôn luôn là một vấn đề nghiêm trọng đối với cô.

Đồng tiền ngu ngốc, một thứ thế giới luôn mù quáng lệ thuộc vào. Tiền là lý do cuối cùng mà cha mẹ cô bỏ rơi cô. Tiền đã chia rẻ nhiều gia đình trước đây, nó hoàn toàn có thể làm được.

Sau đó, Ánh mắt của Taeyeon thoáng nhìn sang bông hoa Dã yên thảo. Tình yêu và nhận thức. Vâng, Taeyeon hoàn toàn nhận thức được thực tế rằng cô ấy sẽ không bao giờ có thứ tình cảm yêu đương cùng với bất kỳ ai, nếu điều đó được tính.

"Nè," Tiffany nói, cầm thứ gì đó và đưa nó cho Taeyeon. Taeyeon liền nhìn qua và nhìn thấy một cái hộp cạc tông trên tay Tiffany. Khẽ nhướng chân mày khó hiểu lên, Taeyeon nhìn chăm chú vào cái hộp cạc tông. "Cầm lấy đi," Không biểu lộ sự quan tâm, Taeyeon chộp lấy cái hộp và mở nó ra, để lộ ra một đôi giày mới. Taeyeon cảm thấy tức giận đến nỗi muốn liệng quách nó đi để khuất khỏi tầm mắt.

Cô cau mày, "Tôi không cần sự thương hại của cậu," Tiffany cũng cau mày khó chịu, "Ai nói mình làm việc này vì thương hại cậu?" Taeyeon giữ im lặng trong vài giây trước khi thấp giọng nói, ngay cả Tiffany, người đang ngồi kế bên cô, cũng không thể nghe thấy được, "Tất nhiên đó chỉ là sự thương hại, tất cả luôn luôn chỉ là một sự thương hại,"

Tiffany đóng băng và nhìn chằm chằm vào cô gái lớn hơn, người bây giờ đang nhìn vô định vào cái hộp được đặt trên tay cô ấy. Cô tiếp tục nói, "Tại sao cậu lại muốn trở thành bạn tôi?" Taeyeon thẳng thắn hỏi, xoay đầu để nhìn trực diện vào Tiffany. "Việc đó tội lỗi lắm sao khi mình muốn làm bạn với cậu?" Cô phản đối. "Không ai muốn trở thành bạn với tôi cả,"

"Nhưng mình thì có," Tiffany vặn vẹo lại. "Tại sao?" Taeyeon hỏi. "Mình không biết nữa, nó giống như câu hỏi tại sao cậu lại phải hít thở không khí, đó là một câu khó trả lời," Taeyeon nhìn chằm chằm vào Tiffany, rà xét cử chỉ trên khuôn mặt cô gái, "Đừng cố gắng gần gũi với tôi, điều đó chỉ khiến cậu mắc thêm nhiều rắc rối mà thôi,"

"Vậy mình sẽ cố vượt qua những rắc rối đó," Tiffany nghiêm nghị trả lời, "Bên cạnh đó, mình đã là bạn của cậu rồi cho dù cậu có thích hay không," Sau đó Tiffany bỏ đi.

~~~

Ngày tiếp theo, Tiffany mỉm cười khi cô nhìn thấy Taeyeon bước vào lớp học.

Mang đôi giày mà cô đã trao tặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro