chap11-part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


E hèm, cái kia ta đăng mà k 1 lời hồi đáp cảm thý thực ăn hại, ăn hại a~~

“Sooyoung à, ngươi nghĩ quận chúa phải làm sao a?”-Sunkyu lo lắng-“Chúng ta cũng k thể cứ như vậy đy mà bỏ lại quận chúa dc, ta thực k yên tâm”

“Kì đà”-Sooyoung lẩm bẩm

“Choi Sooyoung, ngươi nói lại”-Sunkyu gằm gừ

“À, k ta k có, ý ta là….”-Sooyoung như đạp phải ổ kiến lửa loay hoay chợt nhìn thấy cứu tinh

“Có chuyện gì vậy?”-Nhắc tào tháo tào tháo liền xuất hiện-“Sooyoung k phải ngươi nói hôm nay đưa Sunkyu ra ngoài chơi s? S giờ này còn ở đây? Nói trc nếu ngươi để Sunkyu về trễ liền sau này đừng vọng tưởng đy”

“Ta vốn định đy sớm, nhưng mà Sunkyu cứ nhất quyết làm người giữ trẻ, ta biết làm thế nào?”-Sooyoung buồn chán

“Giữ trẻ? Phủ ta có trẻ con s?”-Sooyeon ngây thơ hỏi lại

“Thôi, ta chỉ thuận miệng đừng quan tâm, à quận chúa này, hôm nay có hội thả đăng, người thực k định ra ngoài s?”-Sooyoung gợi ý

“K, bên ngoài ồn ào, ta cũng k muốn ra ngoài hôm nay”-Sooyeon quay đầu rở về phòng k chú ý Sooyoung

“Haiz, thật là hôm nay đại ca của ta ra ngoài gặp Lee tiểu thư r, chúng ta chẳng lẽ cứ ngây ngốc ở nhà còn người ta lại ở bên ngoài chơi đùa s?-Sooyoung hướng Sunkyu mà nói nhưng cố tình nói thật lớn

Sooyeon dừng cước bộ: “Hừ hắn ra ngoài rong chơi, ta chẳng lẽ ở nhà đếm cừu s? Đy thì đy, sợ gì ai chứ”

“Sunkyu đưa ta ra ngoài, ta cũng muốn xem hôm nay náo nhiệt thế nào”-Sooyeon xoay người lại ra lệnh cho Sunkyu

“Hài tử vẫn chỉ là hài tử, rất dễ đoán”-Sooyoung nham hiểm cười

“Quận chúa, người thật sự muốn đy?”-Sunkyu mừng rỡ

“Ngươi tưởng ta đùa s?”-Quận chúa ánh mắt k cảm xúc nhìn Sunkyu

“Tốt quá, Sunkyu mau dắt quận chúa đy chuẩn bị”-Sooyoung đẩy 2 người hướng trở về phòng

“Khoan đã, để nô tì đy gọi vài hộ vệ chuẩn bị”-Sunkyu nói

“Khoan đã”-Sooyoung ngăn cản-“Quận chúa chỉ đy dạo 1 chút k nên kéo theo nhiều người gây chú ý, vả lại hiện nay rất nguy hiểm”-Vế sau nói nhỏ dần

“Nói chung là nếu như quận chúa dẫn theo nhiều người thì làm sao tự do chơi đùa dc”-Sooyoung kiếm cớ thuyết phục 2 con người k tin tưởng đang nhìn mình kia

“À, ra vậy, Sunkyu k cần gọi nữa, hôm nay ta cũng muốn tự do ra ngoài”-Sooyeon gật gù

“Vậy đem theo 1 chút bạc r chúng ta nhanh ra ngoài, lát nữa đường đông sẽ rất khó đy lại”-Sooyoung lo xa

“cũng được, Sunkyu mau chuẩn bị”-Sooyeon ra lệnh

“Nô tì đã rõ”-Sunkyu cúi đầu r lui nhanh về phòng chuẩn bị

--------------------------------------------------*******************************-----------------------------------------------------

“Tiểu thư người mệt à?”-Nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của Sooyeon, Sunkyu lo lắng

“K ta k s, chỉ là đông người có chút k quen”-Sooyeon loắc đầu

“Cũng phải lần đầu ra ngoài, Tiểu thư đương nhiên sẽ thấy lạ lẫm”-Sooyoung cười

“Lần đầu? Sao ngươi biết?”-Sooyeon ngạc nhiên

Sunkyu liền khuých nhẹ tay Sooyoung

“Sunkyu, nhiều khi ta k bjk ta liệu có phải là chủ tử của nhà ngươi nữa hay k?”-Tiểu quận chúa giọng lạnh băng

Sunkyu vội vàng quỳ xuống:

“Nô tỳ biết tội, Tiểu thư tha mạng”

Sooyoung nhìn cảnh này liền k thuận mắt, hướng Sooyeon tức giận:

“Nàng ấy chỉ buộc miệng nói ra thou, ngươi k cần phải phạt nàng, muốn phạt có thể phạt ta”

“K, là nô tỳ lỗi, xin Tiểu thư cứ trách phạt”-Sunkyu vội kéo tay Sooyoung ngăn lại

“Được Sunkyu, ta phạt ngươi cùng Sooyoung đy chỗ khác ngoạn, k dc phiền ta, ta muốn yên tĩnh”-Sooyeon giọng như trách phạt nhưng lại mang hàm ý trêu trọc

“Tiểu thư, ngài…..”-Sunkyu mở to con ngươi

“Còn k mau đy, ngươi có biết nãy giờ Sooyoung hắn nhìn ta vs ánh mắt ghét bỏ thế nào k? Chắc cũng k ngừng rủa thầm ta trong bụng đó”-Sooyoung liếc xéo Sooyoung

“Hề hề, Tiểu thư, ta nào có, đừng nghĩ oan cho người tốt, Tiểu thư là người rộng lượng k trách tiểu nhân mà”-Sooyoung cười hề hà

“Nếu còn chưa đy, 2 ngươi k sợ ta đổi ý”-quận chúa đổi giọng

“K k, bọn ta đy, đy ngay”-Sooyoung vội vàng kéo Sunkyu đứng dậy

“Nhưng mà, tiểu thư 1 mình ta k yên tâm”-Sunkyu lo lắng

“Ta cũng k phải 1 mình đám người hộ vệ kia chẳng lẽ dám để cho có tổn thất s?”-Sooyeon nhíu mi

“Nhưng….”-Sunkyu vẫn chần chừ

“K nhưng nhị gì, ngươi còn không đy sau này cũng đừng mong xin ta cho ngươi ra ngoài”-Quân chúa cuối cùng cũng ra đe dọa

“Đy bọn ta liền đy, k làm phiền nhã hứng ngắm cảnh của tiểu thư”-Sooyoung k nói 2 lời vội vàng kéo Sunkyu đy ngay lập tức

Sooyeon mỉm cười nhìn theo 2 người cho đến khi khuất bóng thì nụ cười cũng hoàn toàn biến mất k dấu vết

Nhin theo mặt hồ vẳng lặng Sooyeon chỉ lặng im mà suy nghĩ, ánh mắt ánh lên nỗi buồn, đau có, bi ai có, ái nộ cũng có, trong suy nghĩ của quận chúa có 1 đứa trẻ cùng mẹ bi bô

“Sooyeon, con vui k?”

“Có, Sooyeon cùng mẫu thân thả đèn lồng rất vui”-đứa nhỏ k ngừng cười

“Sooyeon có biết đèn lồng dùng để làm gì k?”-Nữ nhân xinh đẹp xoa đầu nữ nhi

“để làm gì ạ?”-Đứa nhỏ 2 mắt to tròn hỏi

“Là dùng để biến mong muốn của Sooyeon thành hiện thực đó”-Nữ nhân tươi cười-“-Sooyeon của mẫu thân muốn gì nào?”

“Sooyeon chỉ muốn ở bên cạnh mẫu thân mãi thôi”-đứa nhỏ nũng nịu xà vào lòng mẹ

“K dc sau này, mẫu thân k ở bên cạnh con, thì phải làm s?”-Người kia lo lắng

“Tại sao mẫu thân k ở cạnh nữ nhi?”-Sooyeon ngây ngốc hỏi

“Ngốc tử, sau này sẽ có 1 người yêu  thương con, bên cạnh con, còn có sẽ bảo vệ con, lúc đó con sẽ k cần mẫu thân nữa”-Nữ nhân sủng nịnh nhéo mũi đứa nhỏ

“Nhưng con chỉ cần mẫu thân thou, người sẽ ở bên cạnh con mãi chứ”

“Đương nhiên r”

“Người hứa đy”

“Dc r, ta móc tay cùng Sooyeon nhé”

Hình ảnh 2 người mẫu tử hạnh phúc

“Mẫu thân, đừng, đừng đy”-1 đứa nhỏ òa khóc bên ngoài phòng bị gia nhân giữ lại k cho vào-“Đừng bỏ Sooyeon, Sooyeon hứa sẽ ngoan mà,Sooyeon sẽ k đòi mua đồ chơi nữa, Sooyeon sẽ k khóc nữa, mẫu thân đừng bỏ lại Sooyeon”

“Khi buồn có ta sẽ làm cho quận chúa vui lên”

“Ta thích nhất lúc quận chúa cười đó”

………………………

“Nói dối, ai cũng nói dối”-Sooyeon giọng đột nhiên rưng rưng-“Đừng, làm ơn đừng nói dối ta, làm ơn”

Tách tách

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro