YG FAMILY - Chap 23+24+25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




CHAP 23:

-/.... Mình đang ở đâu đây.... Sao mà êm ái quá vậy... trắng toát... là thiên đường sao... mình chết rồi sao..../

- Dara... em tỉnh rồi sao, có nghe anh gọi không? - Bae lo lắng

- Young Bae oppa.... Đây là đâu vậy? - Dara nói với giọng đầy mệt mỏi

- Bệnh viện. Em thấy trong người sao rồi, ổn chưa? - Bae nắm thật chặt tay Dara

- Dara à...vợ tỉnh rồi hả, xin lỗi, nãy giờ chồng ngủ quên mất - Yong ngóc đầu dậy, nãy giờ nó nằm gục trên giường

- Ji Yong à.... - Dara mỉm cười khi nhìn thấy Yong, nó cứ tưởng nó sẽ không còn dc gặp Yong nữa rồi.... - Em đã nằm đây bao lâu rồi?

- Hơn 1 ngày rồi, bảo vệ tìm thấy 2 đứa hồi trưa hôm qua ... - Bae đang nói thì bất ngờ Dara bật dậy

- Seung Ri oppa, Seung Ri oppa đâu rồi.... hôm qua có con rắn, nó... - Dara khóc nấc lên

- Bình tĩnh, bình tĩnh đi... - Yong ôm chặt Dara vào lòng - Seung Ri k hôngsao, cậu ấy vẫn còn sống, vợ yên tâm đi....

- Vậy anh ấy đâu rồi ......? - Dara thở mạnh 1 cái như trút hết mọi âu lo

- Phòng bên cạnh, chắc là nó vẫn chưa tỉnh đâu, thôi em nghỉ ngơi đi, khi nào nó tỉnh anh sẽ nói với em - Bae giỗ Dara, nó kéo Yong ra rồi đẩy Dara nằm xuống giường...

- Không.. em muốn sang đó, em muốn nhìn thấy anh ấy - nói rồi Dara bước xuống giường, cái chân đau làm nó ngã quỵ nhưng nó vẫn cố sức đứng lên, mặc cho Bae và Yong ngăn cản, nó cố sang phòng Ri cho bằng được

Dae Sung đang nằm ngủ trên sofa, nó mệt lắm rồi, đêm trước khi tìm được Ri và Dara nó không ngủ được, cả ngày hôm qua 2 đứa phải cấp cứu nên nó cũng không ngủ... Seung Hyun ngồi cạnh giường Ri, 2 mắt nó cũng thâm đen cả, nó vừa mới ngủ dậy nên trông đỡ hơn Sung 1 chút... Yong dìu Dara tới chỗ Ri, nhìn thấy Ri, Dara khóc nức nở, nó vui lắm, mừng lắm, nó cứ tưởng nó đã mất đi người anh trai này rồi, nó ngồi xuống, cầm tay Ri

"Seung Ri oppa, mau khỏe lại để chơi cùng Dara, để dạy Dara học nhá... phải mau khỏe đấy!".....

Ba má nó cũng chỉ vừa mới về thôi, 2 ông bà lặn lội từ Mỹ về, vừa về là lao đầu vào tìm con, tìm được thì lại phải lo lắng túc trực trước phòng cấp cứu chờ tin, Hyun và Bae nói mãi ông bà mới chịu về nhà nghỉ ngơi, nhưng cứ chốc chốc lại gọi điện thoại hỏi thăm xem 2 đứa đã tỉnh lại chưa... Bác sĩ nói rằng con rắn đã cắn Ri không phải là loại cực độc, nọc của nó không đủ mạnh để giết chết người, chỉ là do Ri đã quá kiệt sức vì đói nên mới ngất đi như thế, nhưng nếu không có Dara nhanh tay sơ cứu thì chắc Ri đã mất đi cái chân đó rồi....


Hơn 1 tuần sau 2 đứa ra viện, không biết nên dùng từ được cho về hay bị đuổi về nữa. Từ ngày 2 đứa nằm viện, 4 đứa kia cũng dọn vào bệnh viện ở luôn, mà anh em nó thì mọi người cũng biết rồi đấy, lúc nào cũng ồn ào, hở chút là cãi nhau ỏm tỏi, thậm chí còn đánh nhau nữa, còn chưa kể đến việc Yong cứ chọc điên Bae bị Bae xách cây dí chạy khắp bệnh viện, rồi lại đánh bài cười giỡn hô hố, có khi Hyun còn đem bia vào rủ rê mấy đứa kia nhậu nữa chứ, rồi còn ca hát om sòm cứ như đang ở nhà vậy... bệnh nhân cứ than phiền miết, nên... chắc là bị đuổi thì đúng hơn...

=.='. Tụi nó còn tùy tiện đến mức khiêng luôn cái giường của Ri sang phòng Dara để tiện "ăn chơi", chửi rủa, đến mắng vốn ba má cũng chẳng xi nhê, bác sĩ lẫn y tá đều "nhắm mắt làm ngơ" cho đỡ.... tức. Người ta nói bệnh viện là ác mộng của con người, nhưng ở đây,anh em tụi nó là ác mộng của bệnh viện

=.='. Tụi nó quậy đến nỗi, viện trưởng đã từng quát trong điện thoại với chủ tịch Yang rằng "MẤY ĐỨA CON CỦA ÔNG ĐỨA NÀO ĐƯỢC BÌNH THƯỜNG THÌ TÔI ĐI BẰNG ĐẦU ĐẤY!!!!"

.

.

.

- Sắp hết hè rồi, đi đâu chơi không? - Sung cầm to cơm to đùng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói

- Gì? Đi đâu nữa - Ri phản ứng hơi lố, khác hẳn với cái phong thái đỉnh đạt thường ngày

- Làm gì ghê vậy... sợ rồi hả... keke - Sung cười nham nhở, chả quan tâm tới cái biểu cảm trên mặt Ri

- Thì hyung cứ thử ở trong rừng 2 ngày như em đi, rồi bị rắn cắn nữa... đáng ghét - nói rồi Ri bỏ lên phòn nằm, không phải giận, chỉ là nó còn mệt trong người thôi

- Này, giận hả, có vậy cũng giận - Sung trề mỏ, quay qua mấy đứa kia nói tiếp - Đi chơi nhá, hè mà không đi chơi thì chán lắm...

- Mà đi đâu, 1 lần chưa tởn hả? - Hyun nói với Sung mà con mắt vẫn dán vào cái tivi

- Thì không đi vô rừng nữa, ra biển đi - Sung vừa nói vừa nhìn Dara cười nham hiểm, nó biết Dara thích đi biển, chỉ cần nói như vậy thì nó đã có 1 đồng minh rồi

- Đúng rồi đúng rồi, ra biển chơi đi, em muốn ra biển - Dara hớn ha hớn hở

- Em còn mệt mà đi đâu, ở nhà nghỉ ngơi đi - Bae dập tắt niềm vui của Dara

- Không, hết mệt rồi, em muốn ra biển, lâu rồi em không được đi - nó nũng nịu mà không ai chú ý, tức quá, nó tắt luôn cái tivi để khỏi ai coi nữa - Em muốn đi... ứ ừ... không cho là em khóc đấy....

- Ừ thì khóc đi - Hyun thách thức

- Khóc thật đấy...hic hic...OA OA OA...HU HU HU HU...AK AK AK AK - (cái này giống rống hơn là khóc)

- Im lặng, đề nghị im lặng... - Bae nói mặc Bae, Dara vẫn tiếp tục rống - Không im thì khỏi đi!

- Rồi... hic... nín rồi... đi nhá, đi biển chơi nhá - Dara dụi mắt, mặt mày nó tèm lem nước mắt

- Ok, tự nhiên anh cũng muốn đi, đi đâu đây? - Bae khá hứng thú

- Hawaii ! - Sung chỉ chờ có thế, nó nói ngay khi Bae vừa dứt câu

- À à... đựoc đó, đi Hawaii nhá, hehe vui quá vui quá... -Dara nhảy tưng tưng, Yong nhìn nó với ánh mắt ngán ngẫm (Au cũng chán.. nhân vật gì mà tính cách bánh bèo vô dụng thấy ớn)

- Ủa ủa... vậy là đi thiệt à??? - Hyun ngơ ngác như trên trời rớt xuống

- Òh, ai nói giỡn đâu, cả nhà mình đi, rủ Chae Rin, Park Bom và Minzy đi nữa - Bae cười toe toét

- Không được đâu, nhà Minzy khó lắm đấy - Sung nhăn nhó

- Bommie chằn gấu không chịu đi đâu - Hyun nói với cái giọng đau khổ

- Oppa yên tâm, em sẽ giúp oppa thuyết phục Bommie unnie, còn Minzy unnie... để em tính coi... - Dara trầm ngâm

- Không được đâu, bà chằn đó khó chịu lắm, dễ gì đồng ý đi chơi với tụi mình, chắc chắn cô ấy sẽ không chịu để tụi mình trả tiền vé, càng không có chuyện cô ấy sẽ bỏ ra 1 số tiền lớn chỉ để ăn chơi - Hyun nói như đang lãi nhãi

- Căng vậy... nhưng mà oppa yên tâm... em làm đựoc mà... phải tin ở em chứ... không ai có thể từ chối Dara siêu dễ thương này được đâu... há há há - Dara cười ha há, Yong tiếp tục nhìn nó ngán ngẫm

- Vậy còn Minzy??? - Sung quơ quào tay chân thu hút sự chú ý của mọi người, nãy giờ chẳng ai chịu nghe nó nói gì cả

- Thì từ từ tính, để tao gọi điện xin tiền ba... - Bae nói rồi lấy điện thoại ra gọi, mấy đứa kia tám hăng say về việc ra đó chơi sẽ vui thế nào, tắm biển thích ra sao....

- Tụi bây...nói nghe nè...NÀY TỤI BÂY - Bae quát lên khi không đứa nào nghe nó gọi - Ba không cho đi, không cho tiền....

- ....... - không khí im lặng, cả đám nhìn nhau

- Để em gọi xin ba em - Yong nhanh tay lấy dt ra gọi cho appa

******

- Appa...

- Ba biết rồi, tụi con gọi xin tiền đi Hawaii chứ gì, thôi ở nhà đi cho an toàn, không đi đâu hết, vậy nhá, tạm biệt con trai, bây giờ ba bận rồi, gửi lời hỏi thăm của ba đến con dâu và cả mấy đứa nhóc kia nữa nhá...

Tút... tút ... tút.......

******


5 đứa ngồi dòm nhau, mặt ngơ hết sức, 5 phút sau, vẫn cứ im lặng như thế.... mặt mũi vẫn đơ đơ...

- Tụi mình có thể lấy tiền của mình, chắc là đủ mà - Dara nói

- Làm sao mà đủ, đã đưa hết cho Seung Hyun rồi, tiền ba mới cho có đựoc bao nhiêu đâu! - Bae ỉu xìu

- Phải rồi, tao có cách, chắc là đủ đấy! - Seung Hyun hớn ha hớn hở

- Gì đây, đi cướp à, tiền đâu ra? - Sung mỉa mai

- Bậy bạ! Tiền trong tiệm café của tao mà, bao nhiêu đó cộng thêm tiền của Chae Rin và Minzy nữa là đủ, chắc 2 đứa nó có mà

- Gì??!?!? Rủ ngta đi chơi, kêu người ta trả tiền... con trai làm vậy coi sao được - Bae nhăn nhó

- Có gì đâu, tại bây giờ mình túng thiếu, chắc 2 đứa nó cũng hiểu mà, tụi mình có phải loại keo kiệt, đào mỏ đâu!!!! - Hyun nói thêm khi thấy Bae vẫn chưa tán thành cho lắm - Thì cứ coi như mình vay đi, có tiền rồi trả lại, có gì đâu mà ngại không biết!!!

Đắng đo 1 hồi thì Bae với Sung cũng chịu, việc bây giờ là thuyết phục Bom và tìm cách cho ZY đi. Dara hoàn thành khá tốt nhiệm vụ, mặc dù ban đầu có bị Bom quát tháo đuổi đi đến phát khóc, nhưng cuối cùng thì cái đôi mắt cún con cũng làm được việc, khỏi nói là Hyun khoái chí thế nào rồi... Về Minzy thì chả đứa nào nghĩ ra được cách gì cả, may mắn sao ấy, ba mẹ Zy phải ra nước ngoài làm việc, vậy là trốn đi dễ dàng. Trước khi rời khỏi Hàn Quốc, cả bọn còn làm náo động sân bay 1 lần nữa rồi mới chịu đi, chỉ là "tranh luận" về múi giờ, thời gian, quãng đường bao xa thôi mà cãi nhau chí chóe, rần rần cả sân bay...=.='

_______________________




















CHAP 24:

Ánh nắng ban mai ở Hawaii thật tuyệt, bầu trời xanh ngắt, biển cũng xanh nốt, sóng biển trắng xóa thi nhau xô vào bờ, không khí trong lành vô cùng, đúng thật là đảo thiên đường mà... 9 đứa tụi nó đang nằm dài trên bãi biển... ngủ. Thật ra thì ban đầu cả bọn định sẽ dậy sớm ra ngắm bình minh, từ 4h sáng là cả bọn đã có mặt hết ngoài biển rồi, chờ mãi mà không thấy mặt trời đâu cả, phần vì buồn ngủ quá nên lăn ra ngủ hết cả, ai đi ngang nhìn cứ tưởng tụi nó là dân bụi đời không nhà phải nằm lây lất ngoài biển...=.='.

Ngủ đã rồi thì cả bọn kéo vào khách sạn ăn sáng, tiền thì không có mà không chịu ở khách sạn thường, phải 5 sao mới chịu, cũng không trách được, tụi nó quen sống sung sướng đầy đủ rồi, chỉ có Bommie là cứ cầu nhầu cái việc chơi sang này, tuy vậy nhưng cô cũng thấy thích thích, lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên cô biết được đi du lịch là thế nào, trước giờ có bao giờ cô được đi đâu đâu, chỉ quanh quẩn từ nhà đến trường, từ trường đến tiệm café, rồi lại từ tiệm café về nhà, thế mà lần này lại đi tận Hawaii, ở khách sạn 5 sao, ăn toàn những món ăn đắt tiền, có mơ cô cũng chẳng dám mơ được như thế.

Seung Hyun chăm sóc Bommie rất chu đáo, nó không muốn Bom cảm thấy tủi thân, cả bọn đứa nào cũng toàn thiếu gia và tiểu thư thôi, chỉ mỗi Bom... ừ thì cũng có lúc cô cảm thấy tủi lắm, nhưng cách mọi người đối xử với cô làm cô quên mất đi cái gọi là địa vị xã hội, tụi nó giàu có thật đấy, nhưng không có chảnh chọe khinh người gì cả, lại rất hòa đồng, thậm chí còn khùng khùng nữa chứ, Bom vui lắm, bao nhiêu nỗi lo ban đầu về thân phận tan biến hết cả, giờ đây trong lòng cô chỉ có sự yêu mến dành cho những con người dễ thương ấy, đôi khi cô ước rằng

"Phải chi tất cả trở thành gia đình với nhau thì hay biết mấy!!!"

4 tên con trai lại rủ nhau ra biển... ngắm gái, bàn tán sôi nổi >"<, con trai là thế đấy, đứa nào cũng đi với bạn gái mà còn ham hố đến thế. Ri đi từ trong khách sạn ra, cái bộ dạng trông ngán ngẩm lắm

- Young Bae hyung, vào đó xem vợ yêu của hyung làm gì kìa? - Ri chỉ chỉ vào trong

- Huh? Làm gì? - Bae nhanh chóng thoát khỏi "cuộc vui"

- Tán tỉnh đàn ông - Ri đáp tỉnh bơ

- HẢ???? - Bae rú lên, liền sau đó lại dịu xuống, cứ như đây là chuyện thường ngày ở huyện - Lại nữa sao?

Chae Rin sống ở Anh từ bé nên quen với nếp sống tự do hiện đại bên đó, ăn mặc thoáng hơn, giao tiếp cũng thoải mái hơn, 1 cái ôm hôn là quá đỗi bình thường đối với Rin, nhưng với 1 ông già cổ lỗ sĩ như Bae thì thật khó chấp nhận. Bae cứ lãi nhãi cầu nhầu miết về việc quần áo của Rin hở hang quá, rồi hở chút là nắm tay, hở chút là ôm, rồi còn hôn vào má nữa, nó không thích Rin hành động như thế, dù biết chỉ là giao tiếp thôi nhưng nó cũng không muốn, nó muốn chỉ có nó được nắm tay Rin, chỉ có nó được ôm Rin, và Rin chỉ được hôn 1 mình nó thôi, kiểu như độc chiếm ấy mà.

Bae chạy vào trong xem có chuyện gì, hóa ra là Rin đang trò truyện với mấy thằng con trai, toàn mắt xanh mũi lõ, to cao lực lưỡng, Bae cảm thấy mình hơi bé bỏng khi đứng gần mấy tên đó. Bọn trai tây cứ rối rít khen con gái châu Á dễ thương quá, ngây thơ quá, nói chuyện gì mà cứ đưa tay lên vuốt vai, véo má bọn con gái suốt, trong khi Dara, Bom và Zy ngượng ngùng cố né tránh thì Rin lại vô tư ....nựng lại, làm bọn nó khoái chí, Bae đứng dòm mà muốn lên máu, không nhịn nỗi nữa, nó lao vào nắm tay Rin lôi ra, 3 đứa kia mừng húm, lật đật chạy theo.


- Em làm gì vậy hả, anh nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gần gũi với bọn con trai quá như vậy chứ! - Bae đẩy Rin ngồi xuống ghế, Hyun, Sung, Yong im lặng nhìn, chả hiểu ất giáp gì cả

- Tụi nó tán tỉnh em trước chứ bộ - Rin chu mỏ


- Rồi em tán lại tụi nó sao? - Bae bực mình

- Òh, thì có sao đâu, đùa thôi mà - Rin nói tỉnh bơ, nó đứng lên vòng tay ôm cổ Bae - Anh lo gì chứ, em chỉ có mình anh thôi, mấy thằng đó làm sao bằng chồng yêu của em được...

Bae phải nói là ngất ngây ngây ngất với cái từ
"Chồng yêu", mấy đứa kia ngồi nôn ọe phản đối. Rin dù có yêu Bae đến thế nào cũng khó mà sửa được cái nếp sống tây phương đó liền ngày 1 ngày 2 được, Bae cũng biết nên không hằn hộc cho lắm, nhiều khi nó cũng thấy khá tự hào vì "Rin xinh đẹp, quyến rũ nên bọn con trai mới chạy theo như thế... hahaha..."

Đêm xuống, tụi nó dạo chơi 1 vòng thành phố rồi mới về khách sạn ngủ, 9 đứa, 5 phòng, Hyun - Bom, Bae - Rin, Sung- Zy, Yong - Dara, Ri lẻ loi 1 mình.... Hyun lon ton leo lên giường, đang
suy nghĩ bậy bạ thì bị Bom đá 1 cái văng xuống đất

- Ui da, làm gì vậy??? - Hyun xoa xoa cái mông

- Mắc cười không, không lẽ muốn ngủ trên đây hả, ừ thì lên đi - Bom trề mỏ nói, Hyun nghe vậy nhe răng cười, nhanh chóng ôm gối leo lên thì... - Mơ đi nhá, hahaha, nằm dưới đất, không thì CHẾT

Bom nhấn mạnh chữ cuối làm Hyun xanh lè, nó méo mặt, gật gật đầu rồi thất thỉu nằm xuống, miệng cứ lầm bầm "bà chằn, bà la sát, hung dữ thấy sợ". Nằm lăn qua lộn lại 1 hồi không ngủ được, buồn quá nên nó lấy điện thoại gọi cho mấy đứa kia

Sung: "Gì đó hyung, có gì sáng nói, em đang ngủ mà..."

Ri: "ummmmmmmm... gì vậy, đang ngủ..."

Giọng đứa nào cũng nhừa nhựa, vừa nói xong là nó cúp máy cái rụp, Hyun vẫn chưa kịp nói gì cả, tức quá nó gọi cho Bae, "Gì đó, đi ngủ đi, đừng có phá", Bae vẫn còn thức, giọng nói có hơi lạ, có tiếng Rin vọng trong dt

"Ai gọi giờ này vậy, vô duyên thật đấy, ngta đang làm việc cơ mà....". Hyun tắt máy, nằm ôm gối cười khúc khích "2 đứa này, ghê quá ghê quá, hé hé, thằng Bae hết gọi ta là nít quỷ rồi nhá, hé hé, ghê quá ghê quá... hé hé..."... "CÓ IM NGAY KHÔNG?!?!?", Bom chọi cái gối xuống người Hyun, nó nín luôn, không dám hó hé, 5 phút sau đợi Bom ngủ rồi, nó tiếp tục lầm bầm "bà chằn, bà la sát..."


Yong ôm Dara thật chặt, tự nhiên nó nhớ lại cái cảm giác lúc Dara mất tích trong rừng, nó sợ sẽ mất Dara... Dara vòng tay qua eo nó, 2 đứa cứ siết lấy nhau như thế... rồi Yong hôn Dara,1 nụ hôn thật sâu.... Nó đẩy Dara xuống giường rồi tiếp tục hôn ....cái lưỡi nó quấn lấy lưỡi Dara, tay nó vuốt ve khắp cơ thể cô bé... miệng nó rời khỏi miệng Dara, nó bắt đầu mơn trớn 2 bên tai Dara bằng cái lưỡi đáng ghét của nó, nó di chuyển xuống cằm... xuống cổ... Dara bắt đầu rên lên những tiếng rên đầy khoái cảm... miệng nó tiếp tục di chuyển sâu xuống nữa, xuống chút nữa....

- Dừng lại đi, Ji Yong àh,dừng lại đi- Dara nói đầy khó khăn

- Sao vậy... em không thích sao - Yong vẫn tiếp tục

- Ummm... đừng mà...dừng lại đi... xin chồng đấy....umm..ummm- Dara khẽ rên khi Yong chạm tay vào chỗ nhạy cảm

- Vợ đừng sợ... chồng sẽ không làm vợ đau đâu...chồng sẽ thật nhẹ nhàng.... - Yong vẫn làm những việc mình muốn mà không để ý là mắt Dara đang ướt

- Không phải... chỉ là... ummm....CHỒNG DỪNG LẠI ĐI....- Dara quát lên, lúc này Yong mới chịu ngưng

- Vợ không yêu chồng sao? - Yong nhìn vào mắt Dara

- Có... vợ yêu chồng nhiều lắm....- Dara rưng rưng nước mắt

- Vậy sao lại?????

- Tụi mình còn nhỏ mà....

- Tụi mình 17 rồi... trước sau gì mình cũng lấy nhau thôi mà...

- Nhưng mà.... - Dara né tránh ánh mắt của Yong - Nếu làm chuyện ấy thì... phải cởi hết quần áo ra... mắc cỡ lắm.... vợ không thích đâu

- Gì chứ??? - Yong cười khì khi nghe cái lý do vô cùng ngơ ấy

- Cười gì chứ... chồng đáng ghét... - Dara nhéo Yong 1 cái rõ đau

- Ui da... thì ai mà chả vậy... sau này cũng vậy thôi mà - Yong vừa nói vừa đè Dara xuống giường hôn

- Tránh ra... không muốn mà... thì sau này rồi tính... - Dara nhăn nhó, cái mặt đang ngượng trông yêu vô cùng

- Nhưng chồng muốn bây giờ cơ - Yong phụng phịu

- Không... để lúc khác đi... tụi mình lớn hơn chút nữa... nhá... - Dara nhìn Yong với đôi mắt thỏ con khiến Yong không thể nào từ chối được

Yong ôm Dara vào lòng, nó thật không nghĩ được là cô vợ bé bỏng của nó lại ngây ngô đến thế,
-/...mắc cỡ sao... ,thật bó tay, cứ tưởng vì lý do gì... ừ thì chờ... chồng cũng không muốn ép buộc vợ... lần đầu tiên mà, phải thật lãng mạng chứ... dù sao vợ cũng chẳng chạy đi đâu được... vợ là của chồng, chỉ mình anh thôi... anh yêu em lắm... biết không hả, đồ ngốc của tôi..../
Yong hôn lên trán Dara, 2 đứa ôm nhau ngủ, trông cả 2 cứ như thiên thần vậy, ừ, cứ hy vọng là tụi nó sẽ được hạnh phúc như thiên thần...nhưng...
ai biết được ngày mai sẽ ra sao

__________________________________________












CHAP 25

- Này Young Bae, tao biết hết chuyện tối qua rồi nhé... hé hé hé - Hyun cười nham nhở

- Im đi, nhiều chuyện - Bae đá vào chân Hyun cái bộp

- Haha... mắc cỡ hã nhóc... coi cái mặt kìa - Hyun vẫn không ngừng trêu - Lần đầu tiên hả?

- Gì?? Vụ gì dạ? - Sung nhiều chuyện xen vào

- Kệ ngta đi, mệt tụi bây quá! - cái mặt Bae đỏ ửng, Hyun thấy thế càng khoái chí

- Là anh trai của mày... nó thành người lớn rồi... hố hố hố - Hyun quay sang nói với Sung

- Thật sao?!?!?... trời ơi... ghê nha.. hé hé - Sung hiểu ngay ý Hyun nói, nó hùa vào chọc ghẹo Bae

- Im, im ngay, tao cắn tụi bây bây giờ - Bae sân si

- Còn hyung thì sao, tối qua có...??? - Sung chuyển hướng sang Hyun

- Mày nghĩ gì vậy, mày có tin là tao sẽ bị xé làm đôi nếu tao dám đụng chạm tới bà chằn đó k?!?!?! - Hyun nhăn mặt - Người gì đâu mà hung dữ

- Cho đáng đời.... hahaha... - Bae cười trả đũa, cười đã rồi nó tấn công sang Sung, cái mặt nó gian dễ sợ - Còn mày, tối qua có làm gì không?

- Không... tối qua coi phim ma xong sợ quá, ngủ luôn - Sung nhấn mạnh khi 2 đứa kia nhìn nó nghi ngờ - Thật mà... không có làm gì đâu... có là em nói rồi, giấu 2 hyung làm chi...

- Ừ, giấu là chết với tao nha.... Mà không biết thằng Yong với Dara.... - Hyun nhìn Bae, nó cố tình nói thật chậm, thật rõ từng chữ một

- Tao cắt cổ nó đó... - Bae đang cắt thịt, vừa nghe Hyun nói, nó sân si chỉa con dao vào mặt Hyun

- Gì vậy thằng điên, lấy con dao ra - Hyun đẩy đẩy tay Bae - Tao chỉ ... nói chơi thôi mà... hehehe... chắc là không có gì đâu...

Bae định tiếp tục màn chửi rủa người vắng mặt thì bọn con gái, Ri và Yong xuất hiện, tụi nó đã ăn sáng xong từ lâu rồi, đi dạo biển 1 vòng, giờ quay lại thấy 3 đứa vẫn ngồi ăn

- Các anh ăn nhanh đi rồi tụi mình đi mua sắm - Rin ngồi phịch xuống ghế, ngày nào mà nó không shopping là nó khong chịu nỗi, ấy vậy mà nó đã nhịn được 3 ngày rồi đấy

- Có tiền đâu mà mua sắm - Bae nhai nhồm nhoàm

- Có mà... trong tài khoản vẫn còn đó thôi - Rin thò tay bốc miếng khoai tây cho vào miệng

- Làm gì còn... nói cho em biết... số tiền đó còn khong đủ trả tiền khách sạn cho tụi mình nữa kìa - Bae nói tỉnh bơ trong khi Hyun và Rin trố mắt, há hốc mồm nhìn nó

- CÁI GÌ... KHÔNG ĐỦ TRẢ TIỀN KHÁCH SẠN HẢ?!?!? - Hyun la toáng lên, bị cả bọn bịt miệng lại, dù nó nói tiếng Hàn nhưng lỡ có ai đó hiểu được rồi méc lại với quản lý thì coi như tụi nó ra đường

- Im coi... mày muốn bị đuổi hả... - Bae nói trong kẽ răng

- Anh nói gì vậy, gì mà không đủ tiền... vậy làm sao mình về... - Rin nói nhỏ hết mức có thể - Ủa mà sao mấy người tỉnh bơ vậy, bộ biết hết rồi hả?

Yong, Bom, Sung, Zy gật đầu, Hyun và Rin nhìn ngơ ngác

- Đùa đó hả, tụi bây biết mà vẫn dung dăng dung dẻ đi chơi như không có chuyện gì sao? - mặt Hyun trông ngơ hết sức

- Thì cứ chơi trước đi, từ từ tính - Yong đáp gọn lỏn

- Hơ hơ... vậy mà tính tiền dữ dội lắm, hóa ra cũng chỉ tính vừa đủ tiền mua vé máy bay thôi, ra được tới đây thì sống chết mặc bây hả? - cái mặt Hyun càng ngơ hơn

- Ừ, chứ hyung nghĩ tụi mình đào đâu ra tiền nhiều đến vậy, được nhiêu đó là hay rồi - Sung tỉnh bơ, k khác gì mấy đứa kia

- Ứ ừ... em không biết đâu... không chịu đâu, không có tiền thì biết làm sao... em muốn đi mua sắm... - Rin giẫy nãy

- Trời đất, không lo chuyện đi về, lo mua sắm! - Hyun nói

- Hyung lo dữ vậy, có sao đâu, thì chừng nào muốn về thị gọi cho ba, không lẽ ba nhẫn tâm đến mức bỏ tụi mình ở đây đi ăn xin hả - Sung vẫn bình thản

- Ai biết được... đã ban đầu ba không cho đi rồi... lì lợm đi cho được... tính ba thế nào thì tụi bây biết rồi đó... - Hyun nhăn nhó

- Không có đâu... chắc không đến nỗi vậy đâu... - Bae cũng bắt đầu hơi lo chút xíu

- Mà ở đây có cái trung tâm thương mại nào của nhà mình không ta?!?! - Yong hỏi 1 câu chả liên quan gì

- Chi? Giờ này hỏi ba cái vụ đó, khùng

- Nếu có thì tốt quá, mình tới đó mua sắm thoải mái, sẵn gom tiền về trả tiền phòng luôn - Yong nói

- Ờ he... quên vụ này... mà có không ta... tao không rành mấy cái này - Hyun đăm chiêu

- Mày thì biết gì, hỏi Ri a, chắc nó biết - Bae nhìn quanh tìm Ri, Ri và Dara đang bắt ốc ngoài biển - Đứa nào ra kêu nó vô coi!!!


RI gật đầu làm tụi nó mừng rơn, coi như khỏi lo chuyện bị bỏ rơi ở đây, mà tụi nó cứ suy nghĩ nhiều quá, làm sao mà chủ tịch Yang có thể bỏ tụi nó lại đây được chứ, việc tụi nó trốn đến đây chơi ông đã biết rồi nhưng không thèm mắng thôi...

Chủ tịch rất thương tụi nó nhưng không chiều chuộng quá đáng, không giống như những ông bố giàu có khác, cứ cho con mình thật nhiều tiền để bù đắp vào khoảng tình thương mà họ không thể mang lại cho con họ, ba của Chae Rin là 1 ví dụ, mỗi tháng chủ tịch đều gửi tiền vào tài khoản của mỗi đứa, không nhiều, chỉ bằng với số tiền tiêu vặt của những đứa trẻ bình thường khác thôi, còn lại những khoảng ăn uống, quần áo, vật dụng cần thiết... muốn cái gì thì tụi nó chỉ cần đến các trung tâm thương mại của gia đình mà lấy thoải mái, không cần phải trả tiền...

bởi vậy tụi nó cũng chả cần động tới số tiền ba cho mỗi tháng mà vẫn có thể sống khỏe re, chỉ có mỗi Hyun hay đi club là cần xài tiền, nhưng dạo này Bom quản lí chặt quá nên nó cũng không dám đi nữa... Chủ tịch Yang làm vậy không phải vì ông keo kiệt, chỉ là ông sợ nếu cho tụi nó nhiều tiền quá mà không ở bên cạnh quản lý dc thì tụi nó sẽ sinh hư...

Con cái của mấy người bạn ông đều thế cả, ông sợ mấy đứa nhóc nhà ông cũng thế... tuy không ở gần tụi nó, nhưng gần như ngày nào ông bà cũng gọi điện thoại về hỏi thăm tụi nó, trò chuyện với tụi nó, những cuộc nói chuyện thỉnh thoảng bị gián đoạn bởi công việc, nhưng sau đó ông liền gọi lại cho tụi nó ngay khi giải quyết xong... đó cũng là 1 cách để tình cảm gia đình không trở nên xa lạ khi mà các thành viên trong nhà ít có cơ hội gặp nhau... trò chuyện cũng là để ông hiểu thêm về các con của mình, để động viên khi nó gặp khó khăn, khen ngợi khi nó làm được gì đó, răng dạy khi nó hành động sai trái...



Cả bọn kéo tới tòa nhà thương mại của gia đình, to lớn sang trọng vô cùng. Mạnh đứa nào nấy lựa những món đồ mà mình thích, Chae Rin cứ thử hết bộ này đến bộ kia làm Bae chóng mặt, Dara và Minzy đang săm soi mấy món đồ trang sức cực kì dễ thương, Bom cứ đứng 1 chỗ nhìn, cô thích lắm, nhưng không dám sờ vào thứ gì cả, toàn những món đắt tiền, Hyun nói mãi Bom mới chịu mang thử đôi giày Hyun đã chọn, cô ngại khi phải nhận quà của Hyun, cô sợ ngta sẽ nói cô lợi dụng Hyun, sẽ gọi cô là loại con gái đào mỏ...

Sung ngồi 1 chỗ ngán ngẫm, nó sợ nhất là đi cùng con gái vào trung tâm mua sắm, trông nó lúc này như cái giá treo đồ vậy... Ri đi vòng vòng xem xét công việc làm ăn, trong nhà chỉ có mình nó hứng thú với việc này, mấy đứa kia chẳng quan tâm gì cả, chủ tịch Yang rất vui vì điều này, thật nhẹ nhỏm khi biết sẽ có người thay ông đứng ra quản lý tập đoàn sau này.

Yong đang trò chuyện với các nhân viên về các mặt hàng được bán ở đây, về phương thức marketing như thế nào để có thể mở rộng tên tuổi thương hiệu, trông nó rất nghiêm túc, không như cái kiểu cà rởn, tưng tưng thường ngày. Bom rất ngạc nhiên về khả năng nói tiếng anh của anh em tụi nó, cô không ngờ Seung Hyun ngốc nghếch lại có thể nói tốt như vậy, cô không biết là tụi nó đã có khoảng thời gian sống ở Mỹ và 1 số nước khác nữa, tiếng Anh không phải là ngoại ngữ duy nhất tụi nó có thể nói được. Mua sắm đã đời, tụi nó mang đồ ra tính tiền, Hyun là người được giao nhiệm vụ cao cả đó.


- Tổng cộng là 37500$ thưa cậu - cô nhân viên nói

- Chà... cũng nhiều he - nó nhe răng cười rồi xách đồ đi

- Vâng... nhưng thưa cậu - cô nhân viên níu nó lại - Cậu phải trả tiền chứ a!

- Huh? Phải trả tiền sao??? - mặt Hyun hiện lên 1 chữ .... Ngu

- Dĩ nhiên rồi ạ, phải trả tiền chứ - cô nhân viên vẫn nhẹ nhàng

- Gì kì vậy, sao lại phải trả tiền??? - câu hỏi của nó rất đúng trong hoàn cảnh này, nhưng với những người không hiểu chuyện thì đó đúng là 1 câu hỏi điên rồ

- Vâng, phải trả tiền - cô bắt đầu mất kiên nhẫn

- Thật sự là phải trả tiền sao??? - cái mặt Hyun vẫn ngơ như lúc đầu

- Thì mua đồ phải trả tiền là đương nhiên thôi - cô bắt đầu to tiếng

- Tiền đâu mà trả!!! - Hyun nói tỉnh bơ

- HẢ, CÁI GÌ... ANH ĐIÊN ÀH... KHÔNG CÓ TIỀN MÀ VÀO ĐÂY MUA ĐỒ SAO?!?!? - cô nhân viên quát to khiến ai cũng phải quay lại nhìn

- Nhưng mà... trước đây có vậy đâu...có ai bảo phải trả tiền đâu... - Hyun nói với cái giọng cực dễ thương, nhưng với cô gái kia thì như đang chọc điên cô vậy

- ANH Ở ĐÂU RỚT XUỐNG VẬY, ĐỒ ĐIÊN, ĐỒ BA TRỢN, BIẾN KHỎI ĐÂY DÙM TÔI ĐI!!!!

- Cô nghĩ cô là ai mà dám quát anh ấy như thế - Ri xen vào

- Anh ta mua đồ không trả tiền, tôi có quyền gọi bảo vệ đuổi anh ta về - cô gái nói năng rất hùng hồn

- Chúng tôi có quyền lấy bất cứ thứ gì chúng tôi thích, thậm chí cả tiền nữa, chính cô mới là người phải bị đuổi khỏi đây - Ri đáp lại, rất điềm tỉnh

- Điên à, mấy người nghĩ mấy người là ai, đi chỗ khác chơi đi, không thì tôi gọi bảo vệ đấy!

- Cô thật sự không biết chúng tôi là ai ư? - Ri nheo mắt, nghiêng đầu hỏi cô gái

- LÀ BỌN ĐIÊN KHÙNG VỪA TRỐN TRẠI, LÀM ƠN ĐI HẾT ĐI CHO TÔI LÀM VIỆC - cô gái quát vào mặt Ri, mấy đứa kia im lặng chăm chú dòm xem Ri sẽ phản ứng ra sao

- QUẢN LÍ ĐÂU??? TÔI MUỐN GẶP QUẢN LÍ Ở ĐÂY!!! - Ri gọi to

- Vâng tôi đây... dạ chào thiếu gia - cô nhân viên trông có vẻ chững chạc hơn nhanh chóng chạy tới, cô cuối chào khi nhìn thấy Ri - Thiếu gia tới đây lúc nào vậy?

- Vừa tới thôi, tôi muốn cô đuổi việc nhân viên này, cô ấy dám vô lễ với chúng tôi - Ri chỉ tay về phía cô gái đó

- Này này... anh nói gì hả... điên à - cô gái sân si trong khi quản lí cố kéo tay cô lại - Chị làm gì thế, gã điên này tới đây mua đồ không trả tiền đấy!!!

- Cô im ngay đi, cô có biết họ là ai không mà dám ăn nói thế hả? - quản lí cấu vào tay cô gái

- Đau... biết chứ, họ là những con người điên khùng... con cái nhà ai thế không biết... - cô gái vẫn sân si với Ri

- Là con của cái người đã bỏ tiền ra thuê cô làm việc đấy, cô có thôi ngay chưa - cô quản lí lên giọng

- Con của... HẢ... CHỊ NÓI GÌ...????... -lúc này cô mới há hốc mồm - Họ là....

Ri cười đắt chí, cô gái tội nghiệp phải xin lỗi mãi Ri mới chịu tha, mấy đứa kia thở phào, cứ tưởng là sẽ bị bảo vệ tống cổ ra rồi chứ, đúng là Seung Hyun ngốc nghếch chả biết cách ứng xử gì cả, chỉ làm ng khác tức điên lên mà thôi. Tụi nó không quên lấy thêm 1 số tiền về thanh toán tiền khách sạn, ăn chơi thêm vài ngày nữa rồi mua vé máy bay về nhà. Vậy là kết thúc 1 mùa hè thú vị, trên đường về tụi nó cứ nói mãi về cái chuyện Ri và Hyun bị cô nhân viên ấy mắng sang sảng vào mặt, lần đầu tiên có người dám mắng tụi nó như thế, ấn tượng thật, đúng là sau này ra đường phải cẩn thận hơn, không khéo lại bị mắng oan như thế lần nữa thì quê chết được....

___________________________________________

END CHAP 22+23+24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro