YG FAMILY - Chap 26+27+28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP 26



Bắt đầu 1 năm học mới, Hyun, Sung và Sun lên lớp 12, Yong, Ri, Rin và Dara tiếp tục học chung ở lớp 11A, Bae chính thức bước vào giảng đường đại học với ngành kiến trúc, Bom thì còn 1 năm nữa là ra trường... Cuộc sống của anh em nó cũng không có gì thay đổi nhiều, Seung Hyun chịu học hẳn ra, dù đôi khi cũng rất lười, nhưng việc cúp học không còn thường xuyên như trước nữa (ý là thỉnh thoảng cũng có cúp =.=').... Ri quan tâm tới Dara 1 cách quá mức cần thiết, Yong rất khó chịu về việc này, nó không còn không gian riêng với Dara như trước nữa, Ri luôn xen vào, lúc nào cũng xen vào, cái gì cũng có thể xen vào được... nhiều khi nó bắt gặp ánh mắt Ri nhìn Dara... cái cách Ri hằn hộc với nó... lạ lắm... nó không thể giải thích nổi... chỉ là nhiều khi nó sợ nó sẽ mất Dara... vớ vẫn.... nhưng... nó sợ thật đấy...!!!.




Ri và Dara đang đi lòng vòng trong hiệu sách của gia đình nó, Ri không muốn Yong cùng đi nên đã nối dối là tụi nó đến trường học nhóm, Yong mà nghe tới chữ học thôi là đã chạy mất dép rồi. Ri cầm cuốn sách nhưng nó không đọc, mắt nó nhìn vào những dòng chữ 1 cách lơ đãng, nãy giờ nó cứ muốn hỏi, nhưng....


- Dara này... em.... – Ri hít 1 hơi thật sâu, nó quyết định phải hỏi thôi, khôn thể im lặng mãi được – Em có yêu oppa không?

- Huh? – Dara ngạc nhiên, nó bỏ quyển sách lên kệ, quay ng sang nhìn Ri, nó tựa cằm vào ngực Ri, ngước mắt nhìn Ri như 1 chú cún con đang nũng nịu – Có chứ... yêu oppa nhiều lắm... yêu nhất nhà luôn... vì oppa là anh trai song sinh của Dara mà ^^ - nói rồi nó mỉm cười, 1 nụ cười thật dễ thương làm Ri phải ngạt thở


- À.... ừ... ý oppa không phải vậy – Ri nhìn chỗ khác, cố né tránh ánh mắt Dara – Ý oppa là... là...


- Là gì? – Dara ngây thơ


- Là... Mà thôi... k có gì đâu...hì hì – nó giả bộ cười tươi – Hỏi cho vui vậy thôi!!!





Đầu óc Ri trống rỗng, nó cứ nghĩ mãi về chuyện làm sao giành lại được Dara, làm sao có thể khiến cho Dara ghét bỏ Yong mà yêu nó, làm sao để Yong biến mất trên cõi đời này, đừng phiền nó và Dara nữa... nó đã nghĩ ra được rất nhiều cách để tống Yong đi, có những cách vô cùng tàn nhẫn ... sự ghen tuông biến nó thành 1 con quỷ mắt xanh chỉ biết ghen tỵ và ghen tỵ... nhiều khi nó thấy khiếp sợ chính bản thân nó... làm sao mà nó có thể suy nghĩ ra được những chuyện như thế... nhưng... bên trong con quỷ đang lầm lạc ấy là 1 thiên thần... có trái tim, có suy nghĩ... thiên thần trong nó kéo nó ra khỏi những ý nghĩ ác độc, mang tới cho nó nụ cười trong sáng thay vì ánh mắt căm hận của con quỷ kia...
/Yang Seung Ri... đừng đánh mất chính mình.../


Dara mở cửa vào làm nó giật mình, cô bé đã gõ cửa nãy giờ mà nó có nghe đâu


- Oppa sao thế... buồn chuyện gì thế? – Dara ngồi xuống bên cạnh Ri – Thời gian qua em thây oppa lạ lắm đấy!


- Không có gì đâu... - nó đánh trống lãng – Sao giờ này chưa ngủ, tối rồi!


- Không sao, ngày mai đâu có đi học. Nói cho Dara nghe đi, oppa buồn chuyện gì vậy? – Dara kéo kéo áo Ri


- Chuyện đó... thôi, em không hiểu được đâu... -Ri thở dài


- Vậy... mình  nhậu nhá... uống bia vào là hết buồn liền – Dara hớn hở


- Em dám hả?


- Dám chứ, hôm bữa 2 đứa mình nằm viện chẳng phải tụi mình đã uống say mèm đó thôi... haha... mà hôm đó vui thật đấy... bị mấy cô y tá la quá trời luôn, hôm sau thì bị đuổi về.. hahaha... - Dara cười ngặt ngẽo


- Young Bae hyung mà biết là chết đó, với lại người ta sẽ không bán cho tụi mình đâu


- Để Dara nhờ Seung Hyun oppa, yên tâm, đi, Young Bae oppa ngủ mất tiêu rồi


Nói rồi Dara chạy vèo xuống phòng Seung Hyun nũng nịu, Ri ngồi nhìn theo, khẽ cười... Hyun ngốc nghếch chìu em gái vô cùng, Dara năn nỉ 1 hồi là nó xiêu lòng, đi ra siêu thị mini gần nhà mua ngay, còn căng dặn Dara là k dc để cho Bae biết, không thì 3 đứa nó sẽ đi đời, mà nó là đứa lên thớt đầu tiên >"<...


- Nè nè, có rồi nè... - Dara chạy vào phòng hớn hở, không quên dòm ngó bên ngoài trước khi đóng cửa – Uống thôi! Không say không đi ngủ nhá!!!!!


- Ừ... không say thì không ngủ... dzô...


Chỉ uống đươc hơn 1 lon thì Dara đã say mèm, nó nằm lăn ra nền mà ngủ, Ri vẫn còn tỉnh táo, nó có uống gì nhiều đâu. Nó mở cửa ra ngoài, ngồi trên ban công, nó đưa mắt nhìn lên trời... bầu trời đen thui, tối mịt, hệt như cái đầu nó bây giờ vậy, không có gì cả....trống rỗng... nếu trên bầu trời đó có thêm 1 vì sao thì sẽ đẹp hơn... giống như... nếu bây giờ có được Dara...
/chắc sẽ hạnh phúc lắm..../
Nó đi vào phòng, thu dọn bãi chiến trường, nó ngồi xuống nhìn Dara... đẹp thật... nó nhỏe miệng cười...
nụ cười chỉ dành riêng cho Dara...
chỉ mỗi Dara là từng nhìn thấy nó cười như thế... Nó bế Dara lên giường, nhẹ nhàng luồng tay vào mái tóc cô bé... mái tóc đen dài thơm mùi dâu tây... nó vuốt nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn của cô bé... nó cuối người xuống... môi nó chạm vào môi Dara... cô bé vẫn ngủ say.........


Ở bên ngoài, Young Bae nhìn thấy mọi thứ... nó đã giải đáp được những thắc mắc về thái độ của Ri trong suốt thời gian qua... nó muốn đi vào kéo Ri ra ngoài rồi đấm cho cái để thằng nhóc ấy tỉnh ra, nhưng nó không làm vậy... nó vẫn đứng nhìn... lo lắng... bất an... nó không biết là sẽ giải quyết chuyện này ra sao, không thể để Dara biết sự thật, càng không thể để 2 đứa yêu nhau... còn Yong nữa, thằng nhóc ấy mà biết chuyện thì sẽ thế nào đây... Yong vốn là đứa bốc đồng, chắc chắn nó sẽ không chịu để yên, nó sẽ chiến với Ri tới cùng... cái nhà này sẽ ra sao... tình anh em của tụi nó bao lâu nay sẽ ra sao...

/không thể để chuyện này xảy ra được, không thể được, mình sẽ không để ai phá hoại gia đình mình đâu...../


Young Bae đẩy cửa bước vào, "Seung Ri, mày đang làm gì vậy hả?", Ri giật mình đứng phắc dậy, nó lúng túng không biết phản ứng ra sao.........




_____________________




CHAP 27



- Seung Ri, mày đang làm gì vậy hả? – Young Bae đột nhiên bước vào phòng


- Hyung... hyung vẫn chưa ngủ sao? – Ri lúng túng đứng phắc dậy


- Ra đây nói chuyện với hyung 1 chút, đừng làm Dara tỉnh giấc – Bae bước ra ngoài, Ri ngoan ngoãn theo sau, nhẹ nhàng đóng cửa lại, 2 anh em nó lên sân thượng nói chuyện – Em biết chuyện từ khi nào thế?


- Chuyện gì ạ? – Ri né tránh ánh mắt Bae


- Đừng có chối, em biết hết rồi phải không, chuyện em là con nuôi ấy – Bae kéo áo Ri để Ri quay mặt sang nhìn nó nhưng Ri vẫn lì lợm


- Ừ... em biết rồi – Ri thở dài


- Từ khi nào? Đứa nào nói em biết thế, thằng Dae Sung phải không? – Bae hỏi liên tục


- Không phải... là em vô tình nghe được... lúc 3 hyung nói về chuyện đó, em đứng bên ngoài nghe hết tất cả.... – mắt Ri rưng rưng – Sao mọi người lại giấu em chuyện này chứ, 17 năm rồi, mọi người định sẽ im lặng suốt đời sao?


- Ừ... tại sao phải nói ra, nói ra làm gì, đựoc cái gì, cứ không biết gì cả thì tốt hơn...


- Sao lại không biết thì tốt hơn, 17 năm qua em sống trong cái nhà này, gọi những người xa lạ là ba má, là hyung, là em gái... tự hào về bản thân và gia đình... đúng là 1 thằng ngốc mà, có phải gia đình của em đâu, có phải cuộc sống do chính em tạo ra đâu mà lại tự hào
...
- nước mắt nó rớt xuống nền gạch lạnh tanh, nó cảm thấy xấu hổ vì nó không phải là con ruột trong nhà này, nó cảm thấy nó như 1 kẻ ăn bám...


- Nói gì vậy hả... ừ, em là thằng ngốc thật đấy, ngốc đến nỗi không nhìn thấy được là ba má thương em như thế nào, ngốc đến nỗi không biết được là Hyun, Sung và hyung yêu quý em như thế nào, dù em không phải là con của ba má sinh ra nhưng có ai nghĩ nhiều tới chuyện đó đâu, chẳng phải cả nhà vẫn đối xử tốt với em, vẫn yêu thương em đó thôi, 17 năm rồi, 1 người thông minh như em đáng ra phải hiểu được những việc đó chứ... - Bae nói bằng cái giọng giận hờn trách móc


- ...... - Ri không nói gì cả, chỉ cuối gầm mặt xuống mà khóc, đúng là 17 năm qua nó đã sống rất hạnh phúc trong gia đình này, ba má chìu chuộng yêu thương nó hệt như 4 đứa kia, không có chút gì là phân biệt cả... những lời Bae nói làm nó đau lắm, nó dằn vặt mình vì sao lại có thể suy nghĩ ích kỉ thế chứ, sao lại gọi ba má và mọi người là "những ng xa lạ"
....


- Số phận là như thế... chúa đã mang em tới ngôi nhà này, muốn em sống vui vẻ cùng mọi người thì tại sao em lại không làm theo ý chúa... cứ hãy coi như là em chưa biết gì hết, cứ sống thật vô tư như ngày trước, cứ là Yang Seung Hyun đáng tự hào của ba má, như thế chẳng phải là tốt hơn sao??? – Bae xoa xoa đầu Ri – Đừng suy nghĩ nhiều làm gì... cũng đừng cố thay đổi bất cứ cái gì... đó là định mệnh rồi...

- Hyung đang nói về Dara phải không? – Ri quẹt nước mắt rồi hỏi


- Ừ... Đúng là trước đây nó từng suýt là của em... nhưng bây giờ nó thuộc về Ji Yong rồi, không phải hôn ước hay gì cả, đơn giản là trái tim nó, tâm trí nó... tất cả dành hết cho Ji Yong rồi


- Em không cam tâm, em muốn giành lại, Dara vốn là của em thì mãi mãi vẫn là của em, em sẽ không để Ji Yong cướp đi thế đâu – Ri nói với cái giọng hằn hộc


- Seung Ri à... đừng ngốc thế nữa, Dara chỉ xem em như anh trai mà thôi... hyung đã nói rồi, đó là định mệnh... Chúa đã không muốn 2 đứa đến với nhau, vụ tai nạn đó là sắp đặt của chúa, nó đã thay đổi cả cuộc đời em... - Bae ngước nhìn lên bầu trời tối đen không 1 vì sao, nó cũng không hiểu được rằng tại sao chúa có thể tạo nên 1 tình cảnh trớ trêu thế này, để thằng em trai ngốc nghếch si tình của nó phải đau khổ thế này...


- Tai nạn? Ba má em mất do tai nạn sao? Hyung kể cho em nghe mọi chuyện đi, tất cả những gì hyung biết, kể hết cho em nghe đi hyung – Ri nắm chặt tay Bae cầu xin


- Thật ra lúc xảy ra chuyện hyung còn bé lắm, hình như là 2 tuổi thôi, trong nhà cũng không ai biết chuyện này ngoài ba má, tới năm Seung Hyun được 7 tuổi, nó vô tình nghe được ba má nói chuyện, nó kể lại cho hyung và Sung nghe, tụi hyung đi hỏi ba má thì ba má cũng không nói gì cả, chỉ dặn là phải im lặng không được nói cho em và Dara biết, tới khi tụi mình sống ở Mỹ với ba má, lúc đó hyung 15 tuổi, ba má mới kể cho hyung và 2 đứa kia biết, chuyện này chỉ có ba má, 3 hyung và 2 bác Kwon biết thôi, ông bà ngoại cũng không biết em là con nuôi đâu...


- Sao lại bí mật dữ vậy? – Ri thắc mắc


- Vì ba sợ em sẽ mặc cảm, ba sợ em sẽ buồn vì không biết mặt ba má mình, ba dặn tụi hyung là không được nói cho em biết, cũng không được tiết lộ việc này ra ngoài, ba muốn em được sống vui vẻ như những đứa trẻ khác... còn vụ tai nạn... nó xảy ra vào đúng ngày má sinh Dara, 2 bác Lee trên đường đến thăm má và Dara thì gặp nạn, lúc đó bác gái đang mang thai em, có lẽ cũng sắp sinh rồi, Ji Yong thì đã ra đời trước đó vài tháng... 2 bác mất, bên nhà họ Lee thì đã từ bác Lee vì bác nhất quyết cưới bác gái, 1 người con gái mồ côi không cha mẹ... em may mắn được cứu sống, nhưng không ai nuôi dưỡng nên ba và bác Kwon đã giành nhau để nuôi em, 3 người là bạn thân của nhau từ lâu, xem nhau như anh em vậy, ba má nói lúc bác Lee còn sống bác yêu thương tụi hyung như con ruột vậy, bác Kwon cũng thế... ba và bác Kwon đã cãi nhau rất lâu về việc ai sẽ nuôi em, và cuối cùng ba giành được em vì đã thắng trong trò oẳn tù tì....


- Ừ đúng rồi, trò này là ba giỏi nhất, không ai thắng được đâu – tự nhiên Ri lại bậc cười


- ừ, may thật đấy, nhờ vậy mà tụi hyung mới có 1 thằng em giỏi giang như em... - Bae vỗ vỗ vào vai Ri – Ba đã công bố với báo chí là má sinh đôi, 1 trai 1 gái, trong khi trước đó ba đã hô hào rằng ba chuẩn bị có 1 nàng công chúa, cũng không ai thắc mắc nhiều về chuyện ấy cả...và.... Ji Yong thay thế em trở thành người đính ước với Dara......

- Em đã vào nhà này như thế sao? Mà ba cũng hay thật, đến ông bà ngoại cũng không biết, nếu em không vô tình nghe lỏm được thì chắc cả đời này em cũng không biết luôn... - Ri cười – Nhưng mà... chuyện của Dara...


- Em yêu nó thật sao, hay là chỉ ngộ nhận??? – Bae nhìn vào mắt Ri


- Không, trước đây mới là ngộ nhận, em đã ngộ nhận tình yêu thành tình anh em vì em không nghĩ là em yêu em gái mình, lúc biết chuyện thì em mới biết... em yêu Dara... em không thể để mất Dara được....


- Dara có bao giờ là của em đâu mà mất... - Bae dứt khoát – Cái gì không phải là của mình thì mãi mãi sẽ không là của mình, đừng cố giành giật làm gì...


- Nhưng mà....


- Em hãy suy nghĩ kĩ đi, em muốn Dara phải khó xử sao, em muốn con bé phải đau khổ sao, em thừa biết nó yêu thương em thế nào, nó sẽ không làm em đau khổ, nhưng nó cũng không thể từ bỏ Ji Yong... em muốn nó phải lựa chọn sao...


- Em không muốn Dara phải đau, nhưng mà....


- Không muốn con bé đau thì tốt nhất nên im lặng, hãy từ bỏ đi, em muốn nhìn thấy nụ cười hay nước mắt của nó, em muốn nhìn thấy 1 Dara ngây ngô yêu đời hay 1 Dara ưu tư sầu thảm... hãy suy nghĩ kĩ đi, chẳng phải cứ là 1 anh trai vĩ đại trong lòng nó, là người nó tìm tới khi cần tâm sự sẽ tốt hơn sao, đâu nhất thiết phải là vợ chồng thì mới hạnh phúc....


Nói rồi Bae đi xuống phòng, để Ri đứng đó 1 mình với bầu trời đêm lạnh lẽo... những điều Bae nói là đúng, nhưng....thật sự là nó không thể chịu đựoc khi nhìn Dara vui vẻ với Yong, nó cảm thấy sẽ tốt hơn nếu Dara ở bên nó, chắc chắn nó sẽ không làm Dara buồn, không để Dara phải khóc, nó sâu sắc, nhạy cảm hơn so với Ji Yong vô tâm, ngốc xít, hờ hợt kia... nhưng liệu đúng như Bae nói, Dara phải chọn lựa... cô bé sẽ đau khổ thế nào đây... như thế thì hóa ra nó là người mang tới bất hạnh cho Dara chứ có phải bảo vệ cô bé đâu..... Ri về phòng, Dara vẫn ngủ say, nó ngồi đó nhìn Dara thật lâu, vẫn tiếp tục suy nghĩ về những điều Bae nói, nó không còn bận tâm tới thân phận nó nữa, Bae nói đúng, cả nhà yêu thương nó và nó cũng vậy, không việc gì phải lo lắng, mặc cảm... lúc này nó chỉ nghĩ về Dara... nó sẽ làm gì đây, từ bỏ hay giành lấy... mệt mỏi, nó nằm xuống ngủ, nó ôm Dara vào lòng, thật ấm áp, phải chi thời gian cứ ngừng mãi ở giây phút này.... Sẽ không còn âu lo suy nghĩ, sẽ k còn đau khổ... chỉ có nó, Yang Seung Ri, và Dara... thật hạnh phúc.........


________________________________






CHAP 28



- Làm bạn gái anh nhé – Seung Hyun kéo kéo áo Bom


- Không... tránh ra... để tôi làm việc – Bom hất tay Hyun ra


- Đi mà... năn nỉ mà... - Hyun tò tò theo sau Bom


- Đã bảo là không, đi chỗ khác chơi đi, không tôi đánh cho bây giờ - Bom xua xua tay


- Sao lại không, chẳng phải là em cũng thíc anh sao? – Hyun vẫn theo sau lưng Bom


- Ai nói thế, tôi thích cậu lúc nào, mà tôi nói bao nhiêu lần rồi hả, tôi lớn hơn cậu đấy, vậy nên đừng gọi tôi là em – Bom vừa nói vừa tiếp tục công việc của mình


- Thích gọi thế đấy... em thích anh... anh chắc chắn điều đó mà, đừng có chối nữa, chẳng phải lần trước em đã ôm anh mà nói anh không được bỏ rơi em sao, như vậy mà dám nói là không thích anh hả? – Hyun lãi nhãi


- Tôi hỏi lần nữa... có đi về không? – Bom quay lưng lại nhìn Hyun


- Không... không về, chừng nào em chịu làm bạn gái anh đi rồi anh sẽ về - nó nhe răng cười như chọc điên Bom


- Có – đi – về - không? – Bom gằng giọng


- Không về... có thế nào anh cũng không về.... – Hyun cứng đầu


- Nhất định không về đúng không? Vậy thì... /BỘP/ - cái khay nước trên tay Bom hạ cánh trên đầu Hyun – Về đi, nhá!!!!


Cuối cùng thì Hyun cũng phải về, cái mặt nó trông đến tội, nó vừa đi vừa lãi nhãi "Bà chằn, bà la sát, tối ngày đánh người ta hoài... ui da đau quá... cái trán của tui... ui da...". Bom đứng nhìn theo dáng Hyun đang xa dần,


/... Cậu không hiểu gì cả... tôi làm sao có thể làm bạn gái cậu được chứ... cậu là ai còn tôi là ai... cậu không suy nghĩ gì hết sao... hãy quên tôi đi, tôi cũng sẽ như thế... vậy sẽ tốt hơn cho tụi mình... Seung Hyun à... tôi yêu cậu..../


Seung  Hyun về nhà với cái mặt hầm hố, nó kể cho mấy đứa kia nghe chuyện hồi nãy, tụi kia không bình luận gì cả, chỉ ngồi chăm chú nghe, y chang mấy đứa mẫu giáo ngồi nghe cô kể chuyện cổ tích vậy.



- Tụi bây nghĩ coi, tao đâu có điểm nào để chê đâu, trong nhà này tao là nhất rồi còn gì, đúng không? – Hyun sân si


- Đúng rồi, oppa đẹp trai nhất – Dara hớn hở


- Ngu nhất – Bae tiếp lời


- Hâm nhất – Sung nói


- Lười nhất – Ri cũng không chịu thua


- À... - Yong suy nghĩ 1 hồi... - Già nhất... hè hè


- Tụi bây nói cái gì thế, đừng có dìm hàng tao như vậy chứ - Hyun giẫy nẫy


- Tụi tao chỉ nói sự thật thôi... ha ha ha.. đúng là mày nhất trong nhà này rồi... - Bae cười hô hố


- Im, im ngay, tao cắn bây giờ... tụi bây nói sai béc hết, chỉ có Dara nói đúng, em gái yêu dấu,oppa yêu em nhất nhà quả là không uổn mà... - 2 anh em nó cười he he tự sướng với nhau


- Chắc là chị ấy sợ mình không xứng với hyung đấy! – Ri nói


- Không xứng gì, Bom xinh thế kia, học giỏi, chịu khó nữa dĩ nhiên là phải xứng rồi!


- Không phải thế, bộ hyung thích chị ấy chỉ vì chị ấy xinh thôi sao... đúng là 2 người rất xứng đôi, nhưng hyung nhìn lại gia đình mình với hoàn cảnh của chị ấy đi, làm sao mà không mặc cảm được chứ! – Ri phân tích cho Hyun nghe, nó hơi khó chịu vì cái mặt Hyun cứ trơ ra, chắc là không hiểu gì rồi


- Mày khùng... Có bao giờ tao nói với Bommie về mấy vụ đó đâu, tao đâu quan tâm tới việc gia cảnh cố ấy, tao thích cô ấy, tao muốn làm bạn trai cô ấy chứ có phải ba má cô ấy đâu – Hyun nói 1 hơi


- Hyung điên, đâu cần tới hyung nói thì chị ấy mới suy nghĩ tới, chị ấy là con gái, nhạy cảm lắm, chị ấy sợ ng ta sẽ nói chị ấy đua đòi, ham hố tiền của nhà mình – Sung giải thích


- Là sao... khó hiểu quá, ai nói, đứa nào dám nói, tao xử đẹp hết luôn!!! – Hyun sân si – Tụi bây nói cái gì tao không hiểu gì hết, quan trọng là tao có nghĩ tới hay không thôi, người ta nói gì kệ người ta...


- Thôi, mày ngu quá, tự suy nghĩ đi – Bae nói rồi đứng lên đi xuống bếp lục đồ ăn


- Ê thằng kia, tao là anh lớn đó nhá, dám nói tao ngu hả, tao méc ba bây giờ - tiếng Bae dưới bếp vọng lên "Méc đi!" – Ahsss ... thật là, chẳng đứa nào coi tao ra gì hết, tao lớn nhất ở đây mà


Mấy đứa kia bắt đầu làm việc riêng của mình mà không chú ý tới những gì Hyun nói nữa, nó ra vườn ngồi bứt hoa chơi bói, "Bom thích mình, Bom không thích mình, Bom thích mình...", còn 1 cánh hoa cuối cùng "a, không được, Bom phải thích mình, chơi lại...", cứ vậy mà nguyên 1 dãy hoa hồng đang nở rộ trụi hết cả, Bae đi ra nhìn thấy la om sòm, hàng xóm chỉ biết chắt lưỡi lắc đầu "Lại tới giờ của anh em tụi nó rồi, sao ngày nào cũng phải cãi nhau thế nhỉ?!?!?"




Hyun đi tới tiệm café tìm Bom, lần này nó vào từ cửa sau, cô quản lí vừa thấy nó đã thay đổi sắc mặt


- Cậu chủ tới đây để lấy tiền ạ? Tiệm chúng ta không còn tiền đâu, lần trước cậu đã lấy hết rồi, tiền lương tháng trước của nhân viên vẫn còn nợ đấy ạ? – cô nói cho 1 hơi


- Tôi đâu có lấy tiền, chị làm gì nhìn tôi ghê vậy, đừng nói lớn, Bommie nghe thấy đấy, chị làm việc tiếp đi, đừng để ý tới tôi! – Hyun nhìn cô quản lí mà nổi da gà, sợ thật,ánh mắt như sắp giết nó tới nơi, nó đi vòng vòng tìm Bom thì thấy Bom đang nói chuyện với nhỏ bạn thân


- Bommie, cái gì thế này??? – cô gái lấy trong quyển sách ra 1 tấm hình của Bom và Hyun chụp ở Hawaii – Cậu đi chơi với cậu ta khi nào vậy?


- Àh.. tháng trước, thôi dẹp vô đi – Bom giựt lại quyển sách, kẹp lại tấm hình rồi bỏ vào balo


- Sao cậu không nói tớ biết... mình là bạn thân mà... - cô gái nhìn Bom trách móc


- Soo Young àh... tớ xin lỗi... vì tớ thấy không có gì quan trọng nên không nói cho cậu nghe thôi


- Cậu thích cậu ấy rồi phải không? – Soo nhìn thẳng vào mắt Bom


- Đâu có.. không có đâu.... – Bom lắc đầu


- Cậu nói dối, tớ hiểu cậu mà, nếu không thích thì cậu sẽ không đi chơi với cậu ta rồi, cậu sao vậy Bom, cậu bị tiền của cậu ta làm mờ mắt rồi sao, cậu muốn trở thành công chúa sao, cậu đừng mơ mộng nữa, lọ lem thì mãi mãi vẫn là lọ lem, cậu hiểu không hả?
– Soo đột nhiên tức giận


- Cậu nói gì thế, cậu nói tớ ham tiền sao, sao cậu có thể nói thế được chứ, cậu là bạn thân của tớ mà – Bom rưng rưng


- Tiền thì ai mà không ham chứ, gia đình họ giàu quá mà, cậu ta lại theo đuổi cậu như thế, mà cậu khóc đấy hả, Park Bom mà tớ biết đâu yếu đuối như thế, hay cậu đã dùng nước mắt để khiến hoàng tử của cậu say cậu đến vậy nên bây giờ cũng quen luôn rồi... tớ không phải hoàng tử của cậu nên đừng khóc với tớ, tớ sẽ không xiêu lòng đâu!


- Cậu... cậu nói gì thế??? – Bom nấc lên từng tiếng


- Xin lỗi nếu tớ có nói quá, tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu nghĩ đi, cậu ta giàu có, đẹp trai, thiếu gì tiểu thư theo đuổi, tại sao cậu ta lại thích 1 người không cha không mẹ, không có gì như cậu, chẳng qua cậu ta thấy cậu thú vị, cậu khác với các tiểu thư giàu có khác, cậu ta chỉ muốn vui đùa với cậu thôi, tới khi chán cậu ta sẽ đá cậu không thương tiếc.. tớ chỉ lo cho cậu, cậu đừng ôm mộng nữa, tỉnh lại đi! – Soo Young nói rồi lạnh lùng bước đi, để mặc cô bạn thân vốn rất mạnh mẽ nhưng khi nghĩ tới người đó thì bao nhiêu sức mạnh biến đâu mất cả...


Seung Hyun nấp vào 1 góc để Bom không nhìn thấy, nó lầm bầm "Con nhỏ điên này nói gì thế, tôi sẽ đá cô trước ấy, đá thật chứ không phải như cô nói đâu, đồ rảnh hơi đáng ghét, làm Bommie của tôi khóc rồi"....



.


.


.



Trong 1 quán café.....


- Con nhỏ này là ai trông quen thế - tiếng 1 thằng con trai, nó chỉ vào tờ báo hỏi bạn nó


- Là Yang Dara, cô công chúa nhà họ Yang đấy, xinh phết nhỉ - thằng kia giựt tờ báo, nó nhìn tấm hình 1 cách thém thuồng Trông gầy thế mà cũng sẹc-xi lắm đó mày, mày có coi cái clip anh em tụi nó quậy trong buổi tiệc của ba nó năm ngoái không, ôi mẹ ơi, con nhỏ nhìn thật bốc lửa...


- Tao thấy nó ốm nhom, có gì mà bốc lửa, phải đầy đặn 1 chút... keke...


- Ốm thì ốm, vẫn sẹc-xi như thường, tao có mấy cái hình lúc ẻm nhảy trong buổi tiệc đó, coi đi rồi thèm thuồng nhá - nó lấy điện thoại ra mở mấy cái hình cho thằng bạn nó coi


- Hehe... công nhận đẹp thật... được lên giường với ẻm thì thích lắm nhỉ, dù hơi ốm 1 chút nhưng không sao... xinh là được rồi..


- MÀY NÓI GÌ HẢ THẰNG CHÓ – Sung nắm cố áo thằng vừa nói lên , nãy giờ nó ngồi bàn bên cạnh nghe hết những gì tụi này nói


- TAO NÓI GÌ KỆ XÁC TAO, LIÊN QUAN GÌ TỚI MÀY


- TAO CẤM TỤI MÀY NÓI VỀ EM GÁI TAO NHƯ THẾ


- Àh... mày là Yang Dae Sung, tao nhớ ra rồi... sao, tao thích nói thế đấy, con em của mày đẹp thì tao khen đẹp thôi, làm gì ghê vậy


- Im ngay đi thằng khốn!!!! – Sung đẩy nó té xuống ghế - Coi chừng tao đó!!!


- Sợ quá cơ... tao cứ nói đấy mày làm gì tao... mà tao cũng thắc mắc không biết khi làm chuyện ấy con bé sẽ thế nào nhỉ, trông con nhỏ ốm yếu quá chắc là chưa gần gũi đàn ông đâu hả... mà mày nói thật đi, nhà mày chỉ có nó là con gái, mà nó xinh thế kia, anh em mày có khi nào không cầm lòng được rồi... hahaha... giờ thì tao hiểu sao con bé gầy nhom, ốm yếu thế kia rồi... hahaha...


- THẰNG KHỐN NẠN! – Sung nhào vào đấm đá túi bụi, mấy đứa bạn đi cùng Sung, trong đó có Kwon twins và 1 anh chàng tóc dài rũ rượi cũng xông vào theo, thằng đó bị đánh đến nỗi không còn biết trời đất gì luôn, đến khi nó không còn chống cự được nữa thì cả bọn mới ngưng, tụi nó phải ngăn Sung lại, không thì Sung sẽ đánh chết thằng đó mất, cả bọn thanh toán tiền rồi đi về, trông Sung lúc này rất đáng sợ, bình thường thì đáng yêu bao nhiêu thì lúc đánh nhau lại kinh khủng bấy nhiêu. 1 hồi sau thằng kia mới tỉnh táo trở lại, nó nghiến răng "Yang Dae Sung, tao sẽ trả thù, mày nhớ đây,tao sẽ trả thù!!!


________________________________


END CHAP 26+27+28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro