YG FAMILY - Chap 29+30+31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHAP 29



Bom lang thang trên đường, cô suy nghĩ về những điều Soo nói, Soo nói đúng, 1 người có mọi thứ như Seung Hyun sao lại thích 1 người như cô, có lẽ đúng như Soo nói, Hyun chỉ muốn vui đùa... nhưng... ánh mắt đó, ánh mắt luôn dõi theo từng hành động của cô, ánh mắt mang tới cho cô sự ấm áp, bàn tay đó luôn nắm chặt tay cô mỗi khi cô cần, đôi tay luôn ôm lấy cô, bảo vệ cô khi cô thấy cô đơn, đôi môi luôn cười với cô dù cô có vô tình với người ta thế nào đi nữa... tất cả đều rất chân thật, Bom cảm nhận được điều đó và cô không muốn chúng tan biến, không biết từ khi nào cô đã trở nên yếu đuối như thế, cô không còn là Park Bom mạnh mẽ ngày nào nữa rồi, nếu như đúng như Soo nói, 1 ngày nào đó đột nhiên Hyun biến mất khỏi cuộc đời cô... chắc là cô sẽ gục ngã mất thôi....


 Bom dừng lại ở tiệm kem BangS, chỗ lần trước Hyun nhất định không vào và bỏ rơi cô đứng đây 1 mình, Bom mở cửa bước vào, đúng là 1 nơi thật dễ chịu, phong cách trang trí nhẹ nhàng đơn giản với màu nâu của gỗ nhưng không khiến nơi đây tối tăm, ngược lại còn rất ấm cúng. Bom gọi 1 ly kem trà xanh, vừa ăn cô vừa nhớ lại những lần đi ăn kem cùng Hyun, Hyun thích ăn kem lắm, nó có thể ăn kem suốt ngày mà không cần ăn cơm, Bom bật cười khi nhớ về Hyun, nhưng trong lòng cứ nhói đau, nước mắt cô trào ra, cô không thể kiềm nén được cảm xúc của mình, mặc kệ mọi người xung quanh cứ nhìn, cô khóc như 1 đứa trẻ... Chợt cô nhìn lên tường, nơi treo ảnh của các khách hàng thân thuộc, có 1 bức ảnh.... Cô quẹt nước mắt, đi tới nhìn cho kĩ...

là Seung Hyun, đúng là Seung Hyun trong ảnh... cùng với 1 cô gái... là Bom... không thể, không thể thế được... cô và Hyun chưa từng tới đây cùng nhau, chưa từng chụp tấm ảnh này... phía dưới bức ảnh có dòng chữ
"Yang Seung Hyun & Lee Hyori...forever..."


1 cô gái, là nhân viên từ phía sau đi ra, cô đánh rơi ly kem trên tay khi nhìn thấy Bom, cô thốt lên "Hyori... là cậu sao??? Không thể, không thể được... Cậu đã...."


.


.


.


Seung Hyun tới tiệm café tìm Bom, mấy ngày nay Bom cứ tránh mặt Hyun, thậm chí không nghe điện thoại, nhắn tin cũng không trả lời, nhìn quanh 1 hồi không thấy Bom đâu hết, chỉ có Soo Young ở đó


- Seung Hyun, cậu tìm Park Bom hả? – Soo gọi theo khi thấy Hyun định đi về


- Ừ... chị có thấy Bom đâu không, mấy ngày nay em không gặp Bom – Hyun trả lời


- Sao cậu gọi tôi là chị?– Soo bước tới gần Hyun


- Thì chị lớn hơn em mà – Hyun cười


- Bom cũng lớn hơn cậu đó thôi


- Thì... - nó nhe răng cười – Phải khác nhau chứ.. mà chị biết Bom đang ở đâu không, em tới nhà tìm cũng không thấy, gọi điện thoại thì không bắt máy..



- Bom nghỉ làm 2 ngày rồi, nó vẫn ở nhà mà, chắc tại cậu tới tìm không đúng lúc thôi


- Vậy hả, vậy để em qua đó, chào chị - Hyun quay đi thì Soo nắm tay kéo lại


- Chờ chút đã... cậu... cậu thích Bom thật sao? – Soo vẫn chưa chịu bỏ tay Hyun ra


- Thật chứ... không như chị nói đâu, em yêu Bom và sẽ không làm Bom đau khổ, chị cứ yên tâm – Hyun đẩy tay Soo ra


- Cậu đã nghe chị nói rồi hả?.... nhưng mà cậu thích Bom vì cái gì, nó có gì đâu chứ,
nó và cậu trái ngược nhau hoàn toàn, cậu có mọi thứ còn nó khôngcó gì cả...

- Em yêu Bom chứ không phải yêu những gì cô ấy có, em yêu con người của Bom– Hyun ngắt lời Soo, nó quay đi thì Soo nhào tới ôm lấy nó


- Đừng đi mà.... Tôi thích cậu... - Soo vẫn ôm thật chặt dù Hyun cố gỡ tay cô ra – Bom không thích cậu đâu, cậu đừng theo đuổi nó nữa, tôi biết cậu chỉ muốn đùa giỡn vói nó thôi, cậu đùa thế là được rồi, hãy đến với tôi đi...


- Chị điên hả??? tôi nói bao nhiêu lần chị mới hiểu, tôi không hề đùa giỡn, chị làm ơn bỏ tôi ra đi – Hyun bắt đầu cáu, trước giờ nó không bao giờ cáu với con gái


- Vậy chúng ta lén lút quen nhau đi, không để Bom biết, nhé, tôi thích cậu lắm, tôi có thể chấp nhận được mà... - Soo vẫn giữ rịt lấy Hyun


- BỎ TÔI RA... - Hyun hất mạnh làm Soo té ngửa ra sau – Chị đừng như thế, nếu là trước đây thì tôi có thể quen 1 lúc mấy người, nhưng bây giờ thì không, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì khiến Bom phải tổn thương, chị còn là bạn thân của Bom nữa, vậy nên chị đừng như thế...


Hyun đi 1 mạch bỏ mặc Soo ngồi đó tức tối,
/...Bạn thân của Bom ư... ai thèm là bạn thân của con nhỏ nghèo nàn đó... nếu không bị bọn con gái tẩy chay thì Soo Young này thèm chơi với con nhỏ nhà quê đó sao.... Lee Park Bom, trước giờ mày luôn thua tao mọi thứ, lần này mày cũng không được hơn tao, tao không cho phép điều đó xảy ra, tao sẽ giành cho được Seung Hyun, tao sẽ không để mày hóa thành công chúa đâu, mày mãi mãi sẽ là lọ lem nghèo nàn rách nát......../

.


.


.


Rin đang chờ Bae trước cổng trường, Bae đã vào đại học rồi, dù vẫn còn chung 1 trường nhưng cách xa tới mấy khu, cái trường rộng kinh khủng, giờ ra chơi mà muốn mò qua tới chỗ Bae thôi cũng hết giờ rồi, lấy thời gian đâu mà ăn trưa với trò chuyện. 2 đứa nó có lẽ là yên bình nhất trong mấy đứa kia, thỉnh thoảng có cãi nhau, nhưng qua ngày hôm sau lại cứ anh anh em em bình thường. 

Bae coi lù khù mà vác lu chạy trước nhỉ, nó và Rin đã... trong khi thằng anh khét tiếng sát gái của nó thì vẫn chưa cưa được Bom... Vậy là 2 đứa quen nhau cũng gần 1 năm rồi, nhìn lại thật không ngờ được, Rin đã làm bạn gái của Hyun, sau đó lại quen Bae, trước đây khi Hyun chia tay nó, nó đã khóc rất nhiều, nó cứ tưởng nó thích Hyun nhiều lắm, rồi Bae đến với nó, thật nhẹ nhàng, Bae an ủi nó, động viên nó, nó cảm thấy ấm áp vô cùng mỗi khi có Bae bên cạnh, rồi Bae tỏ tình với nó, nó cũng không hiểu sao lúc đó nó lại chấp nhận, nhưng bây giờ nó thấy nó đã làm đúng, Bae chưa bao giờ làm nó buồn, chưa bao giờ khiến nó thất vọng, nó tự hào về bạn trai của nó, chồng tương lai của nó, không biết Bae đã từng nghĩ tới chuyện sau này sẽ cưới Rin chưa, nhưng Rin thì đã quyết tâm rồi, nó sẽ lấy Bae chứ không ai khác, nó cũng không để ai cướp mất Bae của nó đâu...



.


.


.


- Seung Hyun àh, tôi muốn gặp cậu – Bom nói trong điện thoại


- Park Bom, mấy ngày nay em ở đâu thế, sao không nghe điện thoại? – Hyun mừng húm khi nhìn thấy tên ng gọi tới là "Bom iu"

- Tôi đang đứng trước tiệm kem BangS, cậu tới nhanh nhé! – Bom nói rồi cúp máy cái rụp


- Này, alo, sao lại là chỗ đó, alo, alo, Bommie àh!!!!!


Hyun chạy 1 mạch tới đó,... tại sao là chỗ đó, sao không là nới nào khác chứ, sao nhất thiết phải là chỗ đó, chẳng lẽ..., Hyun lo lắng, nhìn thấy Bom đứng đó vớ vẻ mặt buồn rượi khiến nó còn lo hơn...


- Có chuyện gì với em không, sao tự nhiên mất tích mấy ngày nay vậy? – Hyun thở hổn hển


- Cậu chạy bộ tới đây hả, sao không đi taxi, đồ ngốc – Bom lắc đầu


- Làm gì còn tiền mà đi taxi.. hic... mệt quá... trả lời anh đi, mấy ngày nay em ở đâu ..


- Ở nhà chứ đâu, có nghe hàng xóm nói ngày nào cậu cũng tới, vào đây đi, tôi đãi cậu ăn kem – Bom nắm tay Hyun


- Không.. anh không vào đó đâu!!! – Hyun giựt tay lại


- Tại sao? – Bom nhìn vào mắt Hyun


- Không có gì cả, chỉ là không muốn vào thôi, mình đi chỗ khác ăn đi – Hyun hơi ớn vì thái độ điềm tĩnh của Bom lúc này, không giống Bom chút nào hết


- Vậy cũng được, nhưng cậu trả lời tôi câu này đã.... Lee Hyori là ai vậy????

Hyun trợn mắt nhìn Bom, cái mặt đang đỏ rần vì mệt giờ chuyển sang màu xanh tái, đôi mắt nó tối sầm, vô hồn....


- Sao em biết Hyori???? – Hyun như người thất thần


- Trả lời tôi trước đi, LeeHyori là ai??


_____________________




CHAP 30



- Trả lời tôi trước đi, LeeHyori là ai?


- Không là ai cả... em đừng quan tâm – Hyun né tránh ánh mắt của Bom


- Cậu quen tôi vì cô ta đúng không, vì tôi giống cô ta... ĐÚNG KHÔNG??? – Bom hét vào mặt Hyun, nước mắt cô chảy dài trên 2 má bầu bĩnh


- Bom à... không phải vậy đâu.. chỉ là... - Hyun lúng túng, nó không biết phải nói gì, Bom nói đúng mà, làm sao nó có thể giải thích được đây, quả thật nó chủ động đến với Bom vì Bom quá giống Hyori, phải nói là không có gì khác nhau ngoại trừ tính cách, nhìn Bom nó như đang nhìn thấy Hyori, người con gái ấy, nó vẫn chưa thể nào quên được hình bóng đó... chính nó còn không biết nó có thật sự yêu Bom không, hay chỉ là........


- Seung Hyun oppa.... Có phải là oppa không? – cô gái lần trước Bom đã gặp trong tiệm kem


- Cô cũng biết cậu ta sao? – Bom nhìn cô gái


- Uhm, tôi là bạn của Hyori, trước đây anh ấy và Hyori thường tới đây lắm, nhưng từ khi... - mắt cô gái rưng rưng, quay sang cười với Hyun – Lâu rồi không gặp anh, anh vẫn ổn chứ?


Hyun gật đầu, cố rặn ra 1 nụ cười, không khí lúc này vô cùng khó chịu, chẳng ai nói lời nào cả... đứng nhìn nhau 1 hồi 3 người quyết định đi vào trong, bây giờ Hyun không có lý do gì để phải từ chối nữa, nó miễn cưỡng bước vào...



.................
Flashback
....................



- Hyunnie àh... Ahhhhhh.... – Hyori há miệng ra hiệu cho Hyun làm theo, nó đút cho Hyun 1 muỗng kem thật to


- AAA... lạnh quá... - Hyun chu mỏ xuýt xoa –Hyori... nhớ hôm nay là ngày gì không?


- Ngày gì ta? Không nhớ - nó giả vờ


- Sao kì vậy, anh là con trai mà anh con nhớ... ghét em thật – Hyun giận dỗi ngồi ăn nhồm nhoàm


- Hihi... giận hả, sao mà em không nhớ được, hôm nay là kỉ niệm 2 năm tụi mình quen nhau... Hyunnie àh, em yêu anh nhìu lắm... - Hyori vùi đầu vào lòng Hyun, nó quàng tay ôm lấy Hyun thật chặt, nước mắt nó khẽ rơi lên áo Hyun


- Anh cũng yêu em... - lòng Hyun nhói lên khi nó nói câu đó, Hyori đang ở bên cạnh nó, Hyori yếu đuối, nhỏ bé của nó sẽ có thể rời xa nó bất cứ lúc nào.. – Mình chụp 1 tấm ảnh làm kỉ niệm nhá, coi nè, tụi mình chưa có tấm ảnh nào ở đây hết – Hyun nhìn qua 1 lượt mấy tấm ảnh dán trên tường, nó cũng muốn có 1 chỗ dành cho nó và Hyori


- Chụp ảnh rồi dán ở đây à?? Cũng được, phải cho người ta thấy chúng ta hạnh phúc như thế nào... Eun Jung àh, cho tớ mượn máy ảnh – Hyori gọi cô gái đang loay hoay dọn dẹp ở bàn bên cạnh, "Cậu chờ 1 chút, để tớ dọn cái này xuống đã" –Tớ giúp cậu nhá


Nói rồi Hyori loắn quắn chạy theo Eun Jung, xong xuôi nó mang ra 1 cái máy chụp hình, chụp xong nó lại gọi to "Eun Jung àh, cho tớ mượn cây bút", "Cậu tự lấy đi, trên quầy ấy, thật là, làm như lần đầu tới đây vậy, 2 người chai mặt ở đây rồi biết không???" Hyori cười bẽn lẽn rồi lon ton chạy đi lấy cây bút định ghi gì đó vào tấm hình nhưng bị Hyun giật lại


- Để anh ghi cho.. – nó cặm cụi viết


- Yang Seung Hyun & Lee Hyori... - Hyori đọc theo những gì Hyun viết - ... forever... forever sao?


- Uhm... forever... - Hyun cười hạnh phúc


- Làm sao mà forever được...em không thể...- Hyori rưng rưng


- Không có đâu... - Hyun ôm chầm lấy Hyori – Em yên tâm đi, em sẽ khỏe lại mà... anh chắc chắn như thế...


- Sao anh biết?


- Hyori xinh đẹp, tốt bụng, .... Thượng đế sẽ không làm những ng tốt phải đau khổ đâu... Thượng đế ơi, con nói cho ngài nghe Hyori là người con gái tốt nhất trên đời, ngài sẽ không mang Hyori đi phải không??? - mắt Hyun cũng rưng rưng


- Anh đang nói chuyện với thượng đế hả, rồi ngài nói sao? – Hyori nói chuyện cứ như 1 đứa con nít


- Ngài nói ngài sẽ không mang Hyori của anh đi đâu cả, Hyori sẽ ở lại bên anh, forever...– nước mắt nó rơi khi nó nói lên chữ cuối cùng, forever... sao mà xa xăm quá... nó đang tự dối lòng nó, nó biết, Hyori cũng biết...


- Uhm... vậy thì được rồi – Hyori quẹt nước mắt, nó nở 1 nụ cười thật tươi – Vậy mình dán nó lên tường nhá, ở đâu đây nhỉ?!?!? Đây, chỗ này...
Yang Seung Hyun & Lee Hyori... forever.......


..................
.End flashback
.........................



Hyun đứng trước bức ảnh, nước mắt nó không ngừng rơi, bao nhiêu kỉ niệm cứ ùa về vây lấy nó... Hyori của nó, Hyori dịu dàng, mỏng manh... vỡ mất rồi....


Bom lặng người đi, trái tim cô đau thắt, nhìn Hyun khóc mà cô không biết phải làm gì, la ó rồi ghen lồng lộn lên ư??? Cô không làm được, thật sự là cô chỉ biết đứng nhìn mà thôi, cô muốn ôm lấy Hyun nhưng cô không làm đựoc, Hyun đang khóc vì 1 người con gái khác, làm sao mà cô có thể an ủi Hyun được, cô không phải thánh, cô cũng biết ghen vậy... Bom nhìn cô gái trong bức ảnh, thật sự là giống cô như đúc... điều này làm cô đau hơn bao giờ hết


/... cậu ta đâu có yêu mình, cậu ta chỉ muốn tìm lại hình bóng của người con gái ấy, LeeHyori... tôi ghét cô lắm...Park Bom... mày ngu lắm... sao mày có thể tin những gì cậu ta nói chứ... yêu mày sao... mày nhìn đi, nhìn cậu ta khóc vì người con gái đó đi... mày chỉ là vật thế thân thôi mày biết không.... /


Bom quay bước đi, ngoài trời đột nhiên đổ mưa to, cô chạy như điên trong màn mưa, nước mắt hòa với nước mưa chảy dài trên khuôn mặt... Bom hét to
"YANG SEUNG HYUN, SAO CẬU CÓ THỂ ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHỨ THẾ CHỨ?!?!?!"


Hyun vẫn đứng đó, đôi mắt vô hồn, nó nhìn chầm chầm vào bức ảnh, khẽ cười...
nhưng nước mắt lại rơi...


Mưa rơi như đang khóc cho cả 3 đứa nó, nước mưa đọng lại trên mặt đường loay hoay mãi mà không biết chảy về đâu... 1 đứa đứng lặng yên  như muốn phó mặt tất cả, 1 đứa ngồi khóc dưới mưa tự trách mình sao quá ngu ngốc để bây giờ phải đau khổ, 1 đứa đã ra đi mãi mãi, chỉ còn lại những hồi ức.... ngày mai sẽ thế nào đây, tụi nó sẽ ra sao, hay sẽ giống như những vũng nước mưa kia, chỉ biết loay hoay 1 chỗ mà không biết sẽ trôi về đâu....

__________________________________







CHAP 31



- Park Bom, cậu sao thế? – Soo Young ngồi xuống cạnh Bom


- Không có gì cả....


- Chắc không đó, coi cái mặt cậu kìa... - Soo quay mặt chỗ khác để che đi nụ cười của mình – Cậu ta đá cậu rồi đúng không?


- Đừng nhắc tới cậu ấy nữa... - Bom thở dài, đôi mắt bắt đầu ướt nước mắt


- Tớ đã nói rồi mà cậu không nghe, mơ mộng làm chi, giờ vỡ mộng rồi nhé, có đau không? – Soo nói đầy mỉa mai


- Cậu nói gì vậy, cậu là bạn tớ mà...


- Uhm thì là bạn... nhưng tớ ghét nhất là những đứa không biết lượng sức mình, thích trèo cao, cậu đừng trở thành con người như thế nhé ...


Soo nói rồi lạnh lùng bước đi, Bom cũng không muốn gọi lại làm gì, cô đã quá mệt mỏi rồi, mấy đêm nay cô không ngủ được, nhắm mắt lại là hình ảnh Hyun cứ ùa về, đôi mắt, nụ cười... rồi cả cái cảnh tượng ngày hôm đó, lúc Hyun đứng nhìn tấm ảnh mà khóc như 1 đứa trẻ

/... đau lắm đấy cậu biết không hả... tôi chưa từng phải đau thế này, chưa từng phải khóc thế này, cậu là ai mà dám làm tôi ra thế chứ... Yang Seung Hyun tôi hận cậu... nhưng tôi yêu cậu... nhiều lắm......tình yêu đầu tiên của tôi... tôi ngốc tôi biết, tôi biết là chuyện tôi và cậu sẽ chẳng đi tới đâu nhưng tôi vẫn lao vào yêu cậu, tôi biết ba mẹ cậu sẽ chẳng bao giờ chấp nhận tôi nhưng tôi vẫn muốn trở thành 1 phần của gia đình cậu... có phải là tôi mơ mộng quá không... Park Bom à, tỉnh lại đi, trở về với cuộc sống ngày trước đi, 1 cuộc sống không có cậu... sao khó quá... tôi nhớ cậu lắm, sao mấy ngày nay cậu không gọi cho tôi.... Park Bom, mày nghĩ gì vậy, không được, không được thế, phải quên cậu ấy đi, uhm tôi sẽ quên cậu đi... sẽ tốt cho tôi hơn..... Seung Hyun ngốc của tôi, tạm biệt cậu..../


.


.


.


Seung Hyun giam mình trong phòng mấy ngày nay, nó không thèm đi học nữa, mặc cho Bae chửi bới, la ó đến năn nỉ nó cũng không chịu đi. Nó cũng chẳng chịu ra ăn uống gì cả, đến nổi Bae phải đạp văng cái cửa ra để mang đồ ăn vô cho nó, ép dữ lắm nó mới chịu ăn... bởi thế cái phòng Hyun bây giờ trông chả giống cái phòng, không có cửa nẻo gì hết, trong phòng thì bừa bãi, nó còn không thèm quan tâm đến bản thân nó thì lấy gì mà dọn dẹp phòng... 

5 đứa tụi nó lo cho Hyun lắm, Hyun vốn là đứa ồn ào chỉ sau Sung thôi, nhìn Hyun sống vật vờ như vậy tụi nó không chịu được, hơn 3 năm trước đây nó cũng từng như thế, ngày Hyori ra đi, nó sống không ra sống, khó khăn lắm nó mới có thể đứng dậy nhưng lại trở thành 1 con người khác, chỉ biết có rượu, bar, gái gú, dù không hẳn là 1 thằng con trai hư hỏng nhưng nó đã đánh mất chính nó, rồi nó gặp Bom, từ ngày từ ngày 1, Bom làm nó thay đổi, à không, không phải thay đổi mà là quay trở về với con người thật của nó... bây giờ trong lòng nó vô cùng trống trãi... nó nhớ tới gương mặt ấy, dáng người ấy... là Bom

/... Park Bom à, tôi xin lỗi... tôi đã không thật lòng khi đến với em, tôi muốn đựoc nhìn thấy người con gái ấy trong em, tôi chưa thể quên được Nana nhưng tôi yêu em, tôi yêu con người của em, chính em chứ không phải 1 Lee Hyori thứ 2... đó có thật sự là tình yêu không... tôi cũng không biết nữa... chỉ biết là bây giờ tôi đau lắm... tôi đau khi nhìn thấy em khóc, tôi đau khi em nhìn tôi với ánh mắt đầy căm hận, tôi không trách em, em hận tôi là đúng, nhưng xin em đừng buồn... em hãy sống thật tốt, hãy cười thật nhiều, chỉ có như thế tôi mới không cảm thấy dằn vặt với chính mình... tôi xin lỗi em 1 lần nữa, vì đã để em nhìn thấy những giọt nước mắt đó, nhìn thấy tôi đau khổ vì người con gái khác... tôi đúng là 1 thằng ngốc, tôi cứ đứng đó mà khóc, mà nhớ về những kỉ niệm ngày xưa... tôi không quan tâm gì đến cảm xúc của em cả, đến khi em quay lưng bỏ đi tôi mới tỉnh ngộ, nhưng khi đó tôi đã mất em rồi... Hyori à, anh phải làm gì đây, ngày trước anh bất lực nhìn em rời xa anh, bây giờ anh tiếp tục như thế với Bom... anh muốn giải thích rõ cho Bom hiểu đúng là trước đây anh đến với Bom vì Bom giống em, vì anh quá nhớ em nên muốn được gần gũi Bom, được nhìn thấy gương mặt em... nhưng bây giờ, thề có chúa, anh yêu Bom thật lòng, em không buồn anh về chuyện này chứ... anh biết Hyori của anh rất cao thượng, em sẽ chúc phúc cho bọn anh đúng không?.../


Hyun thật sự muốn đến xin lỗi Bom, cầu xin Bom tha thứ nhưng nó không dám, nó sợ Bom sẽ lạnh nhạt với nó, sẽ hắt hủi nó, sẽ không tin lời nó nói... nó không dám gọi cho Bom vì nó sợ phải nghe tiếng chuông khô khan mà không có sự đáp trả... Nó đâu biết là ở bên kia Bom chờ đợi biết bao 1 tin nhắn, 1 cú điện thoại... chỉ cần thế thôi cô cũng có thể cười vì biết rằng ít ra Hyun còn quan tâm tới cô... Bom thay đổi quá nhiều, có lẽ con gái khi yêu đều như thế...


.


.


.


Chae Rin bước thật nhanh ra khỏi lớp để nghe điện thoại, không biết là ai gọi nhưng thái độ cô bé rất lạ, nghe xong thì lặn mất tăm, tới hết giờ học mới thấy quay lại. Thời gian gần đây Rin lạ lắm, cứ suy nghĩ đâu đâu, không tập trung vào cái gì cả, nhưng khó hiểu nhất là việc Rin không cho Bae đụng vào điện thoại của mình... Bae cũng quan tâm gì mấy, ban đầu nó cũng nghĩ là Rin đang lén lút qua lại với thằng con trai khác, nhưng tất cả thời gian rảnh Rin đều ở bên nó, lấy đâu mà hẹn hò với người khác, chẳng lẽ lại hẹn nhau giữa đêm, thế nên nó cũng cho qua luôn, nó vốn là đứa suy nghĩ đơn giản mà.


.


.


.


Ri nhìn Dara chằm chằm, con bé không biết Ri đang nhìn nó, Ri vẫn suy nghĩ mãi về những điều Bae nói, nó vẫn chưa quyết định được gì cả, lúc này cả nhà rối tung lên vì chuyện của Hyun nên nó không muốn gây thêm rắc rối. Sao càng ngày nó càng ghét Yong kinh khủng, nhìn thấy mặt Yong là nó chỉ muốn đấm cho 1 cái thôi, vô lí thật đấy, nhưng nó đang ghen mà, Dara cứ quấn lấy Yong như thế hỏi sao nó không ghen được. Hôm qua nó và Dara có tới nhà Bom để nói về chuyện của Hyun, tụi nó thay mặt thằng anh trai vừa ngốc vừa nhát của nó tới xin lỗi Bom, không phải Hyun nhờ tụi nó, chỉ là tụi nó lo cho Hyun nên tự tìm tới Bom thôi. Bom hứa là sẽ thử 1 lần ghé qua nhà gặp Hyun, chỉ là để Hyun có tin thần thôi, chứ việc quay lại như xưa là không thể được. 


Trên đường đi Ri có nói bóng gió với Dara về chuyện tình cảm của nó, nhưng Dara có vẻ không hiểu thì phải, con bé cứ luôn miệng nhắc tới Yong làm nó bực bội. Tự nhiên nó muốn bỏ cuộc, nó hiểu rõ tình cảm Dara giành cho Yong là thế nào, nhưng khi nhìn thấy Dara cười nó lại muốn giành lại, nó muốn nụ cười đó chỉ thuộc về nó, nó tự tin là nó sẽ thắng được Ji Yong, phải rồi, nó hơn Ji Yong về mọi thứ, cái duy nhất mà Yong hơn nó là tình cảm của Dara mà thôi...



.


.


.


Bom đứng trước cổng nhà YG, cô ngập ngừng không dám bấm chuông, cô sợ không biết sẽ đối diện với Hyun thế nào, nhưng cô rất muốn gặp Hyun, thật sự là cô rất lo cho Hyun, nghe Dara và Ri nói Hyun bỏ ăn, nhốt mình trong phòng mà cô xót xa, không biết là bây giờ cái gương mặt đáng ghét ấy hốc hác thế nào nữa. Bom hít 1 hơi thật sâu, lấy hết can đảm để ấn chuông, thà vậy chứ cứ đứng đó lo lắng mãi cũng chả được gì. Cổng mở ra và ng phía sau cánh cổng là
Soo Young

- Cậu... cậu làm gì ở đây??? – Bom ngạc nhiên


- Thì tớ.... mà cậu tới đây làm gì thế? – Soo ấp úng không trả lời mà hỏi ngược lại Bom


- Tớ tới tìm..... Seung Hyun àh.... – Bom tròn mắt nhìn Hyun đang bước tới chỗ cô, cái gương mặt phờ phạt làm cô đau nhói, sao thế này, sao Seung Hyun của cô lại ra thế này


- Seung Hyun àh, cậu ra đây làm gì thế, không ở trong nhà cho khỏe – Soo vừa nói vừa vòng tay qua eo Hyun, làm như là thân thiết lắm ấy


- Cô làm gì thế, bỏ tay ra – Hyun quay sang Bom , Bom hết nhìn Hyun rồi lại quay sang nhìn Soo, cô không tin vào chuyện đang diễn ra trước mắt mình – Bommie à, không phải đâu, thật ra cô ấy...


- Bommie àh, xin lỗi vì đã giấu cậu, nhưng bọn tớ đang quen nhau đấy, cậu tới tìm bạn trai tớ có việc gì sao? – Soo tựa đầu vào ngực Hyun, nói với cái giọng tự đắc


- Không có gì đâu... tớ về đây – Bom mím môi cố nuốt nước mắt vào trong nhưng không được, vừa quay lưng là nước mắt đã trào ra, cô bước đi thật nhanh mặc cho Hyun gọi đến khản cổ


- BOMMIE, BOMMIE ÀH, NGHE ANH NÓI ĐÃ, KHÔNG PHẢI VẬY ĐÂU – Hyun hất Soo thật mạnh làm cô ngã lăn ra sau – CÔ ĐIÊN HẢ, CÔ NÓI GÌ THẾ, TÔI VÀ CÔ QUEN NHAU BAO GIỜ, NGÀY NÀO CÔ CŨNG TỚI LÀM PHIỀN TÔI CHƯA ĐỦ HAY SAO, CÔ CÚT NGAY ĐI, COI CHỪNG TÔI ĐÓ, TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY MẶT CÔ NỮA, BIẾN ĐI!


- TÔI KHÔNG ĐI ĐẤY THÌ SAO – Soo nạt lại Hyun – CẬU KHÔNG ĐƯỢC THÍCH NÓ, CẬU PHẢI THÍCH TÔI...


- BIẾN ĐI ĐỒ MẶT DÀY – Hyun bỏ đi thì bị Soo kéo lại, cô hôn lên môi Hyun, vì mấy ngày không ăn nên khó khăn lắm Hyun mới đẩy được Soo ra, con gái gì mà khỏe như trâu ấy – ĐỒ ĐIÊN, BIẾN KHỎI ĐÂY NGAY – Hyun lôi Soo tống ra ngoài rồi đóng cửa vào nhà, mặc kệ Soo Young đập cửa la hét như 1 người điên


- MỞ CỬA RA, MỞ RA MAU, YANG SEUNG HYUN, NẾU CẬU KHÔNG MỞ CẬU SẼ PHẢI HỐI HẬN ĐẤY ... - Soo Young đá vào cửa rầm rầm, ai đi ngang cũng nhìn cô khó chịu, con gái gì mà mất nết thật – Được thôi, không mở chứ gì, cậu nhớ đấy, hôm nay cậu đối xử với tôi như thế... tôi không làm gì được cậu nhưng con nhỏ kia thì... ha ha ha... 


/Lee Park Bom, là mày ép tao phải làm việc này đấy nhé, tao đã cảnh cáo mày là phải rời xa Seung Hyun rồi mà, cậu ấy là của tao, ngôi nhà này là của tao, tiền đó là của tao, mày đừng hòng mà chiếm được... ha ha ha.../

Soo Young lầm bầm rồi cười hô hố, cái đầu độc ác ấy không biết đã nghĩ ra chuyện gì, chỉ biết là sẽ có tai họa sắp xảy ra với Bommie đáng thương kia thôi....

____________


END CHAP 29+30+31

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro