#Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe, cô gọi cho Ngọc Uyên để hẹn cùng đi ăn trưa nhưng cậu chen ngang cuộc nói chuyện và hủy hẹn. Cô tức giận mà hét lên với cậu dù đang trên xe:

"Cậu quá đáng vừa vừa thôi! Tôi không muốn về gặp họ! Tôi tưởng cậu sẽ đồng cảm với tôi nhưng tôi đã lầm. Cậu cũng không khác gì bà ngoại và dì Hoa hết, năm lần bảy lượt ép tôi mà không hề nghĩ đến cảm giác của tôi. Tôi ghét cậu, ghét cả dì Hoa và bà ngoại nữa. Hức... Bác Lý, bác cho cháu xuống xe với ạ!"

"Nhưng...." Bác Lý ngập ngừng không muốn dừng xe vì sợ bị cậu khiển trách.

"Bác cứ cho cậu ấy xuống đi, không sao đâu. Cháu cũng không muốn ép nữa." Cậu định đưa tay lên lau nước mắt cho cô nhưng bị cô hất bỏ vì vậy đành lên tiếng một cách buồn bã và suy nghĩ về những việc làm của mình sau những lời trách móc của cô.

Sau khi xuống xe, cô ấm ức đi về phía trường nơi bác quản gia đang đợi sẵn rồi đến chỗ Ngọc Uyên hẹn

Đến nơi, Ngọc Uyên đã đợi sẵn ở sảnh và vừa dẫn cô lên phòng vừa dỗ dành cô:

"Hoi mà cô nương ~ Cô khóc nhiều là sẽ xấu đó, lên đây tui cho cô một bất ngờ."

"À, cô chỉnh trang lại đi đã, nước mắt tèm lem thế kia không ổn đâu đó."

"Ừm"

Nhưng khi cô rửa mặt xong, vừa ngồi xuống ghế thì...

Đèn trong phòng bỗng chốc tắt ngấm làm cô cảm thấy khá lo sợ vì chứng sợ bóng tối.

"Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday dear Uyen Nhi

Happy birthday to you"

"Thổi nến đi babe ~"

Sau khi đèn bật trở lại cô mới có thể nhìn rõ chủ nhân của giọng hát trầm ấm ban nãy. Nhưng.... vẫn không thể nhớ ra được rằng đóg là ai và mình có quen người đó hay không.

"Chúc em sinh nhật vui vẻ, sang tuổi mới càng xinh đẹp, học giỏi hơn và gặp được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống nha!"

"Vâng nhưng....anh là..."

"Trời ơi! Tui tưởng cô nhớ ra rồi chứ? Đây là anth Cẩn Thiên, hàng xóm của cô mà cô từng kể đó"

"Vậy......vậy à?"

"Em nỡ quên một soái ca như anh đây sao?"

"Tự luyến!" Ngọc Uyên chửi thầm tên vô sỉ kia nhưng sau đó lại vì nụ cười tỏa nắng gục ngã trái tim bao cô nàng của chính tên đó khi xoa đầu Uyển Uyển mà ngắm đến quên cả việc chính.

Còn cô khi thấy hấy cô bạn thân của mình bị người trước mặt mê hoặc đến lú luôn thì khẽ cười làm anh chàng nào đó tưởng bở rằng cô vui vì được xoa đầu nên cứ tủm tỉm cười mãi.

"Liếc mắt đưa tình đủ chưa cô nương? " Cô bỗng lên tiếng phá tan bầu không khí ngọt ngào đó đồng thời nói trúng tim đen Ngọc Uyên khiến cô nàng ngại ngùng lắp bắp:

"Liếc...liếc gì chứ? Mày không cắt bánh cứ đứng đơ ra đấy còn khịa à?"

"Hơ... hơ... Thế người nào nãy giờ xoa đầu tôi rồi cười làm người kia say như điếu đổ vì cái nụ cười tỏa nắng ấy xong đứng ôm cái bánh mãi không để tôi cắt? Hửm? Nói xem?"

Như bị cô bắt thóp, Ngọc Uyên đỏ bừng mặt như trái cà chua chín. Thấy mình cần phải tìm chỗ nào đó để bình tính lại trước khi mất hết hình tượng nên Ngọc Uyên đã đặt chiếc bánh xuống bàn rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt. 

"Ơ này, từ từ thôi, ngã đấy! " Cô vẫn không buông tha mà còn bồi thêm câu cà khịa nữa. Đúng thật là.... cà khịa ăn sâu vào máu rồi🤭

"Em định cắt bánh luôn hay đợi em ấy?" Anh bỗng lên tiếng sau khi bỏ tay xuống lúc cô buông lời trêu trọc Ngọc Uyên vì sợ hiểu nhầm. 

"Đợi chứ! Mà lần sau anh đừng vậy nữa, em không thích bị người khác xoa đầu."

"Xin lỗi, anh cứ ngỡ...." Anh ngập ngừng rồi cuối cùng vẫn là chẳng nói thêm gì nữa

Giây phút xoa đầu cô, trái tim anh hẫng lại một nhịp. Nụ cười ấy là dành cho cô, sự dịu dàng ấy cũng chẳng dành cho ai ngoài cô và trái tim này cũng đã thuộc về cô rồi. Nhưng cô bé ngày nào nói nhất định sẽ gả cho anh bây giờ đã có người trong lòng rồi, trái tim cô có lẽ đang đập vì một người khác. Anh thực sự muốn bước tiếp, nhưng.... lại không đủ dũng cảm chấp nhận sự thật và cạnh tranh công bằng để giành lại cô. Lí do cũng chẳng khó hiểu là bao, anh nghĩ rằng nếu cô đã thích, đã yêu ai rồi, thì dù có cố chấp cũng chẳng làm gì được mà còn làm cô thêm chán ghét anh thôi. Vì vậy, anh đã chọn cách im lặng, nuốt tất cả những lời muốn thốt ra vào trong, âm thầm bảo vệ người con gái ấy và chúc phúc cho cô bên người cô yêu. Cô cứ bước đi, nhưng chỉ cần cô ngoảnh lại, anh lúc nào cũng sẽ ở phía sau chờ cô.

Sau khi lấy lại tinh thần, Ngọc Uyên bước ra, cùng cô cắt bánh kem.

Ba người ăn uống xong xuôi đâu vào đấy thì rủ nhau đi dạo phố rồi đi mua sắm.

Hai người con gái đi trước tung tăng tung tăng như không có gì xảy ra, chẳng mảy may quan tâm đến người đang khổ sở ôm đống quần áo, đồ ăn mới mua. Người đó bên ngoài tỏ ra vui vẻ, không nề hà gì nhưng nội tâm lại đang gào thét rất dữ dội.

" Không sao, ráng lên! Uyển Uyển vui thì mình cũng vui mà" 

Ngọc Uyên quay qua thì thầm với cô về việc có nên để anh một mình xách hết đống đồ đó hay không vì thấy anh đang khá là chật vật với chúng.

Cô thấy con bạn trước giờ luôn tỏ ra thờ ơ với bọn con trai  nay lại lo lắng cho anh chàng kia như vậy thì cũng hơi bất ngờ nhưng rồi đã quay lại đòi xách bớt hộ anh.

Nhưng vì muốn để cô thấy mình ga lăng, men lì nên  anh không đồng ý đưa đồ, vui vẻ xách tiếp, không tỏ ra nặng nhọc hay gì nữa vì tưởng rằng cô vẫn nhớ đến mình, vẫn lo lắng, quan tâm mình mà đâu biết rằng người lo lắng cho anh lại là người đã rung động trước anh ngay từ lần đầu làm quen qua mạng.

[...] 

Trong khi đó, tại một quán trà sữa nọ, Thu Huyền đang cùng mấy đứa bạn thân làTrà Giang, Khánh Ly và Linh Chi vừa ăn vặt vừa tán gẫu.

"Này, Huyền! Nghĩ gì mà tự nhiên ngẩn người ra thế?"

"Không có gì. Mà... chúng mày có thấy người hôm nọ tỏ tình với nhỏ lớp trưởng không? Khá ok đấy nhỉ?"

"Ôi giời ơi! Huyền ơi là Huyền ơi! Nay mày ấm đầu hay ăn nhầm cái gì đấy? Người ta là học trưởng nổi tiếng, nhị thiếu gia, người kế thừa tập đoàn Hàn thị - Hàn Minh Vũ, không ai không biết đến, vậy mà mày nhận xét chỉ bằng cái từ "khá ok" đấy thôi á? Để bọn fangirl của ảnh nghe được là đời mày toi đấy con ạ! "  Khánh Ly sau khi thấy con bạn hồ đồ của mình phát ngôn ra câu nói chết người đó thì liền kêu giời kêu đất mà mắng như tát nước vào mặt nó.

"Mày nhỏ nhỏ tiếng thôi! Mồm mày to như cái loa phát thanh như thế mới là chuyện lớn đấy, Ly ạ" 

"Mồm tao to đấy, sao nào? Ngon nhào vô ăn đê"

"Thôi, tao xin chúng mày! Yên hộ tao cái! Đi với nhau lúc nào là cắn nhau như chó mới mèo lúc ý. Mắc mệt, haiz" Trà Giang khi thấy mọi người đều đang nhìn bàn mình mà nói này nói nọ vì đường đường đều là tiểu thư của các tập đoàn lớn trong nước mà ăn nói lại không ý tứ gì cả, thật là... khiến họ được mở mang tầm mắt về sự dạy dỗ trong các gia đình giàu có... 

"Mà này, sao mày không chuyển qua theo đuổi anh Minh Vũ, bỏ quách cái thằng kia đi?" Linh Chi hỏi

"Hừ, đồ tao không có được thì con nhỏ đó cũng đừng hòng mà sở hữu!"

Linh Chi cũng không lạ gì thái độ này của con bạn mình nên liền chuyển chủ đề:

"Không để nhỏ đó có được thì mày tính làm gì?"

"Mày cứ chờ đi, kịch hay còn ở đằng sau cơ"

#còn





































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro