14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❗❗❗r16, r18,....
ý là sếch á, có một chút xíu xíu xiu thôi=))

..

kim long thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, anh chống tay xuống đệm rồi ngồi hẳn dậy nhìn xung quanh. đây không phải là nhà của người anh thương sao? tại sao anh lại đến được đây?

hàng ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu anh, nhưng hình ảnh anh quân đi đi lại lại trong bếp đã khiến anh hồi tưởng lại ngày hôm qua. anh chỉ nhớ hải đăng đưa anh về, rồi anh nhìn thấy em, sau đó.. anh không nhớ được gì nữa

- quân..

đứng sau lưng em, anh khẽ lên tiếng để em không giật mình. nhưng em vẫn giật mình, em quay lại nhìn người con trai tóc bù xù, quần áo xộc xệch trước mặt mà phải kiềm lòng để không bước tới chỉnh trang lại cho anh

- hôm qua đăng đưa anh tới nhà em, giờ anh tỉnh rồi thì về đi

- quân đừng đuổi anh đi mà..

thấy em quay đầu như muốn bỏ đi thì anh vội vã nắm lấy tay áo em, thậm chí còn không dám nắm tay

- anh về đi

rồi bỗng, kim long quỳ xuống ngay cạnh em, tay vẫn níu lấy áo em làm anh quân hơi giật mình. nhưng em không cho phép mình đỡ anh đứng dậy

- quân đừng như thế mà, anh xin em, anh xin quân đó, anh.. anh biết anh sai rồi, em cho anh một cơ hội đi. anh.. anh..

em nhìn anh một cái rồi quay đi thật nhanh, phũ phàng gạt tay anh ra khỏi áo mình. em bỏ mặc anh đang quỳ ở đó mà vào phòng đóng cửa lại. em sợ.. sợ mình ở đó thêm một chút nữa thì sẽ mủi lòng mà chấp nhận anh

nhưng khi em đã đứng tựa lưng vào cửa phòng, em nghe thấy tiếng khóc của anh. anh khóc không lớn, nhưng khoảng cách không xa khiến em có thể nhận ra. em còn mơ hồ nghe thấy giữa những tiếng nấc lên của anh là những câu 'anh xin lỗi'

vào giây phút này, em muốn tha thứ cho anh. tâm trạng em trùng xuống, tệ thật, em lại nghĩ đến cảnh tượng mình lén lút hôn anh hôm qua, em mệt rồi. em mệt việc mình phải giả vờ như không yêu anh, em mệt việc phải gồng mình trước mặt anh

và em ghét, ghét việc chứng kiến anh khóc

hoàng kim long thật sự đã khóc, anh khóc nhiều như thể dồn mười mấy năm cuộc đời vào để khóc một lần. cho đến khi một bàn tay nhỏ lau nước mắt trên má anh, anh vẫn không thể ngừng khóc

- em xin lỗi, anh đừng khóc nữa

- em.. quân ơi, em tha lỗi cho.. anh hả?..

em không đáp, thay vào đó là một cái ôm thật chặt thay cho câu trả lời. anh vội vã ôm lấy em như thể sợ em sẽ biến mất, và anh sợ điều này chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp..

anh quân chủ động dứt ra khỏi cái ôm từ nãy giờ, em khẽ lau nước mắt còn vương lại trên mặt anh dù anh đã nín khóc. đáng ra em phải nhận ra anh cũng mít ướt như thế này sớm hơn chứ nhỉ

- sao em cười anh?

- anh dễ thương

ánh mắt em không tự chủ được mà dời xuống môi anh, anh nhận ra chứ, đương nhiên rồi. mà điều gì em muốn thì anh cũng có thể đáp ứng, anh chầm chậm tiến tới, chủ động chạm lên môi em

hai người lại hôn nhau, nhưng cái hôn này không chỉ đơn giản là mút môi nhau như lần trước. em nhắm mắt, phối hợp với anh từng chút một để nụ hôn chìm sâu hơn, tay run run nắm lấy bắp tay anh mà bám vào

rồi bỗng dưng kim long thấy ngực mình lành lạnh, hóa ra là phạm anh quân đang lần mò đến mở hai nút áo trên của chiếc áo sơ mi anh đang mặc. không, anh không thể để em tiếp tục, anh không muốn vấy bẩn em

- quân

em bĩu môi khi anh lại chủ động dứt khỏi nụ hôn nồng ấm đó mà giữ lấy tay em. em biết chứ, em biết rõ bây giờ anh đang nghĩ gì mà

- anh long không muốn em hả..

một từ để diễn tả cảm xúc kim long lúc này, sốc! tại sao em lại thay đổi nhanh chóng như thế? thay đổi nhanh đến mức làm anh chóng cả mặt không kịp thích ứng. nhưng mà cứ nhìn mỹ nhân khiêu gợi trước mắt mà không làm thì là ai á chứ không phải hoàng kim long

- em không được hối hận đâu

nhận được cái gật đầu từ người đẹp, kim long lập tức bế em đi vào phòng. nhìn ánh mắt rực lửa của anh lúc đó, hình như em hơi hơi hối hận rồi



- anh ơi..

môi em khẽ rên rỉ khi anh cứ mãi rải những nụ hôn ngọt ngào lên khắp nơi trên ngực và cổ em. tay anh đưa lên, đan lấy tay em rồi ghì xuống giường trước khi anh cắn một cái thật mạnh lên xương quai xanh làm em rên ngọt một tiếng

khẽ nhìn biểu cảm đáng yêu của em, rồi anh lại vùi mặt vào một bên ngực mà mút mát. em bây giờ chỉ biết vô lực nhắm nghiền mắt lại, tay bấu chặt lấy tay anh

- ngoan nhé, đau thì nói anh



em khó khăn tiếp nhận thứ to lớn đang tiến vào bên trong mình mặc dù trước đó anh đã nới lỏng giúp em. em cắn môi ngăn tiếng rên rỉ phát ra, tay cào loạn xạ lên lưng anh để giảm bớt cơn đau bên dưới

- em đau lắm hả? hay anh không làm nữa nhé

nếu hỏi em đau không, chắc chắn là có. nhưng mà nếu dừng lại bây giờ thì không chỉ anh mà em cũng không chịu được

- đừng.. em không sao..

anh lại cúi xuống, hôn lên môi em để em bớt căng thẳng. cảm nhận được bên dưới em đang dần thả lỏng, anh mới bắt đầu đưa đẩy nhẹ cho em quen với kích thước của mình




- a-anh ơi..

từ khi em bắt đầu làm quen với nhịp điệu của mình, anh liên tục đâm rút làm em khóc không lên tiếng. em ngượng ngùng tính đưa tay lên che mặt thì bị anh nắm lấy, anh muốn nhìn thấy gương mặt em lúc này

- em đẹp lắm

bên dưới anh vẫn liên tục ra vào không ngừng nghỉ, tiếng nói phát ra từ miệng em đều biến thành tiếng rên rỉ ngọt ngào. em không muốn mình phát ra những âm thanh xấu hổ đó, nhưng anh lại muốn nghe

- quân ơi, gọi tên anh

- anh.. anh long.. đừng mà.. chậm.. chậm thôi.. a..

anh tăng tốc đâm vào bên trong như chạy nước rút rồi phóng thích tất cả vào bên trong. em thở dốc ôm lấy cổ anh để anh đổ rạp xuống người mình. em nghĩ anh xong rồi, nhưng mà không..




thân trên của em áp xuống mặt giường, hông bị anh kéo cao lên, tư thế này khiến đường cong của em cứ thể hiện ra trước mắt anh

- sâu quá.. không được đâu..

em cảm giác bên trong mình sắp bị anh nghiền nát đến nơi. anh ra vào với tốc độ nhanh đến mức đầu em quay cuồng, nước mắt giàn dụa đua nhau chảy ra

đây là lần thứ bao nhiêu em bắn em cũng chẳng nhớ, vẫn mà tên trâu bò kia chỉ mới ra một lần. hơn thế nữa còn trông rất sung sức chẳng có vẻ gì là mệt mỏi như em cả




dẫu biết đây là lần đầu của em, nhưng khi cả hai kết thúc trận mây mưa đó thì đã là buổi trưa, tên khốn nào đó đè em ra làm tận bốn lần khiến cơ thể em như mất toàn bộ sức lực chỉ có thể nằm im để anh ôm vào lòng

- anh đưa em đi tắm nhé?

kim long sợ để em tắm ngay sau khi làm tình thì em sẽ bị nhiễm lạnh, vì thế hơn ba mươi phút sau anh mới lên tiếng đề nghị. em cũng chỉ biết gật đầu, cổ họng khàn hết rồi nói gì được nữa

suốt quá trình tắm rửa, em chỉ ngoan ngoãn ngồi để anh làm giúp mọi việc, em chẳng cần làm gì cả. anh cũng rất vui về việc này, vì anh muốn em dựa dẫm vào anh nhiều hơn

nhưng mà có điều, bây giờ anh mới nhớ ra, em chưa mười tám

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro